Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-744
Chương 744: Lý nguyên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y ngồi ở phía đối diện, cô mặc bộ váy công sở điển hình, chiếc đai lưng khiến eo của cô trông khá nhỏ, bả vai nam cũng có3 vẻ rất gầy gò.
“Con không đi thì còn ai có thể đi ạ?” Bạch Nhược Y giương mắt nhìn lướt qua Bạch Kiến, “Hôm nay không phải2 là kỉ niệm ngày cưới của ba và dì Nhạc à? Hai người cứ đưa Thanh Ly đi cùng, còn bữa tiệc để con đi là được.” “Nhưng Thẩm Đình Thâ5m cũng sẽ tham gia.” Bạch Kiển không rõ chuyện của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm bây giờ như thế nào, ông cũng không dám hỏi, mà B4ạch Nhược Y lại càng không chủ động nói.
Gương mặt của Bạch Nhược Y bình tĩnh như mặt hồ lạnh giá giữa trời đông, trên mặt 0hồ đóng băng, chẳng ai có thể nhìn thấy được dòng nước bên dưới hồ như thế nào.
“Vâng, con biết.”
Bạch Kiến vẫn không yên lòng mà hỏi một câu: “Bây giờ con có thể gặp mặt nó được à?” “Đương nhiên, con và anh ta đã là người dưng rồi, có gặp hay không gặp có khác gì nhau đâu.” Bạch Nhược Y đứng dậy, bình tĩnh dọn dẹp tài liệu, “Không phải ba nói là muốn hợp tác với công ty nhà họ Lý, muốn con chủ động nói chuyện với ngài Lý à?” “Ừm.” Vừa nhắc đến chuyện làm ăn, Bạch Kiển lập tức trở nên nghiêm túc, ông nói: “Trước hết làm quen với cậu ta đã, xem cậu ta là người như thế nào, có thể hợp tác được hay không.” “Được, con biết rồi.” Nói rồi Bạch Nhược Y rời khỏi văn phòng, không nói thêm một câu nào nữa.
Cho dù cô có tỏ ra bình tĩnh thế nào thì Bạch Kiển vẫn có thể nhìn ra sự cô đơn từ bóng lưng của cô.
Tại công viên lớn nhất ở phía Đông, Bạch Nhược Y đứng trong rừng phong, tay cầm một cốc đồ uống nóng, có vài phiến lá rụng chậm rãi lướt qua tóc cô, rồi rơi xuống bên đôi giày cao gót cao mười centimet.
“Cô Bạch ạ? Bữa tiệc ở tầng năm, mời cô, tôi sẽ dẫn đường cho cô.” Một nhân viên bên phía chính phủ, vừa hay chính là người đã đưa thiệp mời cho Bạch thị, nhìn thấy Bạch Nhược Y đứng ở trong rừng cây, bèn tới mời cô đi theo
mình.
Khi cô đến chỗ diễn ra tiệc, bên trong đã có rất nhiều người.
Cấu trúc ở tầng 5 không giống các tầng khác, về cơ bản thì nó là một hội trường độc lập, các cửa của hội trường được trang trí màu đỏ, nhìn phần hoa văn được chạm trổ trên tay nắm cửa là có thể nhìn ra được đây là hàng cực phẩm.
Chính vì tầng năm này đặc biệt như vậy nên nhiều hội nghị quan trọng ở thành phố H đều được thực hiện tại đây.
Bạch Nhược Y đứng ở trước cánh cửa khép hờ, vừa mở hé cửa ra là có thể nhìn thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn trong hội trường, Cô vẫn đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn quanh hội trường, số lượng người đến đây hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng những người này đều không hề quen biết Bạch Nhược Y, họ chỉ nhìn lướt qua người vừa tới ở cửa rồi quay lại tiếp tục làm việc mình đang làm.
Phần lớn bọn họ đều mong muốn nhờ cái hội nghị này mà có thể kết thân với một số nhà quản lý doanh nghiệp cao cấp, từ đó thúc đẩy sự phát triển của công ty.
Bạch Nhược Y nheo mắt nhìn người nhân viên này, anh ta đeo cặp kính gọng trắng, trông khá nhã nhặn, chắc mới khoảng 30 tuổi.
“Không cần đâu, tôi biết bữa tiệc được tổ chức ở đâu.” Bạch Nhược Y hơi lắc cốc đồ uống trên tay, “Không phải bây giờ còn cách giờ tổ chức tiệc tầm 20 phút nữa à? Tôi uống xong cốc này sẽ đi lên.” Không phải là cô không tìm thấy vị trí bữa tiệc nên mới đứng đây, dù gì trên thiệp mời đã viết quá rõ ràng rồi, chỉ là hiện giờ cô chưa muốn đi lên thôi.
“Vâng được rồi.” Người nhân viên kia mỉm cười, thức thời đi chỗ khác.
Cô chỉ muốn đứng một mình ở chỗ này một lát, không muốn lên tham gia tiệc quá sớm thôi, vì cô cũng không quen nhiều người ở đó lắm.
Đảo mắt 20 phút đã trôi qua, Bạch Nhược Y lắc chiếc cốc trong tay, ngửa đầu uống nốt chỗ đồ uống đã lạnh ngắt từ lúc nào, rồi tiện tay ném cốc vào thùng rác bên cạnh.
Cấu trúc ở tầng 5 không giống các tầng khác, về cơ bản thì nó là một hội trường độc lập, các cửa của hội trường được trang trí màu đỏ, nhìn phần hoa văn được chạm trổ trên tay nắm cửa là có thể nhìn ra được đây là hàng cực phẩm.
Chính vì tầng năm này đặc biệt như vậy nên nhiều hội nghị quan trọng ở thành phố H đều được thực hiện tại đây.
Bạch Nhược Y đứng ở trước cánh cửa khép hờ, vừa mở hé cửa ra là có thể nhìn thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn trong hội trường, Cô vẫn đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn quanh hội trường, số lượng người đến đây hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng những người này đều không hề quen biết Bạch Nhược Y, họ chỉ nhìn lướt qua người vừa tới ở cửa rồi quay lại tiếp tục làm việc mình đang làm.
Phần lớn bọn họ đều mong muốn nhờ cái hội nghị này mà có thể kết thân với một số nhà quản lý doanh nghiệp cao cấp, từ đó thúc đẩy sự phát triển của công ty.
Hôm nay Bạch Nhược Y mặc một bộ váy dạ hội màu hồng với thiết kế quai chéo một bên đơn giản, hơi chiết eo nhưng lại không quá bó sát vào người, trong sự gợi cảm lại hơi có một chút lười biếng, cô không muốn người khác quá chú ý đến mình.
Đôi mắt màu hổ phách đảo qua đám người đang giao lưu nói chuyện trông có vẻ rất vui vẻ kia.
Cô đang tìm Lý Nguyên, người mà Bạch Kiến muốn cô thiết lập mối quan hệ xã giao, cũng chính là chủ của công ty sắp hợp tác một dự án lớn với Bạch thị.
Cuối cùng, Bạch Nhược Y nhìn thấy Lý Nguyên đang ngồi trên ghế sofa, anh ta mặc bộ âu phục bình thường, ngồi một mình ở chỗ đó giống như không ai muốn đến bắt chuyện với anh ta vậy.
Bạch Nhược Y cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không phải là không có ai muốn nói chuyện với Lý Nguyên, cũng có một vài phụ nữ tới nhưng Lý Nguyên tỏ ra khá lạnh nhạt.
Bạch Nhược Y không tiếp tục quan sát nữa, cô nghĩ hai công ty còn có dự án hợp tác, dù người này có lạnh nhạt thế nào đi nữa chắc cũng sẽ nói chuyện với mình.
Cô bèn đi tới chỗ Lý Nguyên, khẽ lên tiếng chào hỏi anh ta, “Chào anh!” Lý Nguyên hơi híp mắt nhìn Bạch Nhược Y, sau đó anh ta mỉm cười, anh ta nhận ra cô, “Cô là cô chủ của Bạch thị?” “Anh biết tôi?” Bạch Nhược Y kinh ngạc, mặc dù cô đã bắt đầu quản lý một số nghiệp vụ ở Bạch thị, nhưng còn chưa chạm đến phần quan hệ xã hội, chỉ có người trong công ty biết thân phận của cô, còn người ngoài thì chưa biết.
“Tôi đã xem qua tư liệu của cô.” Lý Nguyên nói chuyện khá thân thiện, cơ thể anh ta vô thức nghiêng về phía Bạch Nhược Y, điều này cho thấy anh ta cũng có ấn tượng tốt đối với cô, nhưng hễ là đàn ông bình thường thì ai cũng sẽ phải có cảm tình tốt với một người đẹp như Bạch Nhược Y.
“Vậy à.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, “Tôi còn tưởng rằng lần này tham gia hội nghị sẽ không có ai biết tôi.
Tôi tới đây chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút, muốn làm quen xem anh Lý là người như thế nào, xem tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ hay không thôi.” Lý Nguyên không hề thấy phản cảm với những lời thẳng thắn này của Bạch Nhược Y, nhưng cũng không đặc biệt nhiệt tình hùa theo chủ đề của cô.
Lý Nguyên cười đầy ẩn ý, đột nhiên anh ta vươn tay lấy hai ly rượu đỏ và đưa một ly cho Bạch Nhược Y, anh ta nói: “Muốn biết tôi là người như thế nào thì đầu tiên chúng ta phải uống ly rượu này trước đã, chỉ có người đã từng uống rượu với tôi mới được coi là bạn của tôi, sau đó tôi mới có thể cho cô hiếu tôi được.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Con không đi thì còn ai có thể đi ạ?” Bạch Nhược Y giương mắt nhìn lướt qua Bạch Kiến, “Hôm nay không phải2 là kỉ niệm ngày cưới của ba và dì Nhạc à? Hai người cứ đưa Thanh Ly đi cùng, còn bữa tiệc để con đi là được.” “Nhưng Thẩm Đình Thâ5m cũng sẽ tham gia.” Bạch Kiển không rõ chuyện của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm bây giờ như thế nào, ông cũng không dám hỏi, mà B4ạch Nhược Y lại càng không chủ động nói.
Gương mặt của Bạch Nhược Y bình tĩnh như mặt hồ lạnh giá giữa trời đông, trên mặt 0hồ đóng băng, chẳng ai có thể nhìn thấy được dòng nước bên dưới hồ như thế nào.
“Vâng, con biết.”
Bạch Kiến vẫn không yên lòng mà hỏi một câu: “Bây giờ con có thể gặp mặt nó được à?” “Đương nhiên, con và anh ta đã là người dưng rồi, có gặp hay không gặp có khác gì nhau đâu.” Bạch Nhược Y đứng dậy, bình tĩnh dọn dẹp tài liệu, “Không phải ba nói là muốn hợp tác với công ty nhà họ Lý, muốn con chủ động nói chuyện với ngài Lý à?” “Ừm.” Vừa nhắc đến chuyện làm ăn, Bạch Kiển lập tức trở nên nghiêm túc, ông nói: “Trước hết làm quen với cậu ta đã, xem cậu ta là người như thế nào, có thể hợp tác được hay không.” “Được, con biết rồi.” Nói rồi Bạch Nhược Y rời khỏi văn phòng, không nói thêm một câu nào nữa.
Cho dù cô có tỏ ra bình tĩnh thế nào thì Bạch Kiển vẫn có thể nhìn ra sự cô đơn từ bóng lưng của cô.
Tại công viên lớn nhất ở phía Đông, Bạch Nhược Y đứng trong rừng phong, tay cầm một cốc đồ uống nóng, có vài phiến lá rụng chậm rãi lướt qua tóc cô, rồi rơi xuống bên đôi giày cao gót cao mười centimet.
“Cô Bạch ạ? Bữa tiệc ở tầng năm, mời cô, tôi sẽ dẫn đường cho cô.” Một nhân viên bên phía chính phủ, vừa hay chính là người đã đưa thiệp mời cho Bạch thị, nhìn thấy Bạch Nhược Y đứng ở trong rừng cây, bèn tới mời cô đi theo
mình.
Khi cô đến chỗ diễn ra tiệc, bên trong đã có rất nhiều người.
Cấu trúc ở tầng 5 không giống các tầng khác, về cơ bản thì nó là một hội trường độc lập, các cửa của hội trường được trang trí màu đỏ, nhìn phần hoa văn được chạm trổ trên tay nắm cửa là có thể nhìn ra được đây là hàng cực phẩm.
Chính vì tầng năm này đặc biệt như vậy nên nhiều hội nghị quan trọng ở thành phố H đều được thực hiện tại đây.
Bạch Nhược Y đứng ở trước cánh cửa khép hờ, vừa mở hé cửa ra là có thể nhìn thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn trong hội trường, Cô vẫn đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn quanh hội trường, số lượng người đến đây hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng những người này đều không hề quen biết Bạch Nhược Y, họ chỉ nhìn lướt qua người vừa tới ở cửa rồi quay lại tiếp tục làm việc mình đang làm.
Phần lớn bọn họ đều mong muốn nhờ cái hội nghị này mà có thể kết thân với một số nhà quản lý doanh nghiệp cao cấp, từ đó thúc đẩy sự phát triển của công ty.
Bạch Nhược Y nheo mắt nhìn người nhân viên này, anh ta đeo cặp kính gọng trắng, trông khá nhã nhặn, chắc mới khoảng 30 tuổi.
“Không cần đâu, tôi biết bữa tiệc được tổ chức ở đâu.” Bạch Nhược Y hơi lắc cốc đồ uống trên tay, “Không phải bây giờ còn cách giờ tổ chức tiệc tầm 20 phút nữa à? Tôi uống xong cốc này sẽ đi lên.” Không phải là cô không tìm thấy vị trí bữa tiệc nên mới đứng đây, dù gì trên thiệp mời đã viết quá rõ ràng rồi, chỉ là hiện giờ cô chưa muốn đi lên thôi.
“Vâng được rồi.” Người nhân viên kia mỉm cười, thức thời đi chỗ khác.
Cô chỉ muốn đứng một mình ở chỗ này một lát, không muốn lên tham gia tiệc quá sớm thôi, vì cô cũng không quen nhiều người ở đó lắm.
Đảo mắt 20 phút đã trôi qua, Bạch Nhược Y lắc chiếc cốc trong tay, ngửa đầu uống nốt chỗ đồ uống đã lạnh ngắt từ lúc nào, rồi tiện tay ném cốc vào thùng rác bên cạnh.
Cấu trúc ở tầng 5 không giống các tầng khác, về cơ bản thì nó là một hội trường độc lập, các cửa của hội trường được trang trí màu đỏ, nhìn phần hoa văn được chạm trổ trên tay nắm cửa là có thể nhìn ra được đây là hàng cực phẩm.
Chính vì tầng năm này đặc biệt như vậy nên nhiều hội nghị quan trọng ở thành phố H đều được thực hiện tại đây.
Bạch Nhược Y đứng ở trước cánh cửa khép hờ, vừa mở hé cửa ra là có thể nhìn thấy bóng người qua lại dưới ánh đèn trong hội trường, Cô vẫn đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn quanh hội trường, số lượng người đến đây hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng những người này đều không hề quen biết Bạch Nhược Y, họ chỉ nhìn lướt qua người vừa tới ở cửa rồi quay lại tiếp tục làm việc mình đang làm.
Phần lớn bọn họ đều mong muốn nhờ cái hội nghị này mà có thể kết thân với một số nhà quản lý doanh nghiệp cao cấp, từ đó thúc đẩy sự phát triển của công ty.
Hôm nay Bạch Nhược Y mặc một bộ váy dạ hội màu hồng với thiết kế quai chéo một bên đơn giản, hơi chiết eo nhưng lại không quá bó sát vào người, trong sự gợi cảm lại hơi có một chút lười biếng, cô không muốn người khác quá chú ý đến mình.
Đôi mắt màu hổ phách đảo qua đám người đang giao lưu nói chuyện trông có vẻ rất vui vẻ kia.
Cô đang tìm Lý Nguyên, người mà Bạch Kiến muốn cô thiết lập mối quan hệ xã giao, cũng chính là chủ của công ty sắp hợp tác một dự án lớn với Bạch thị.
Cuối cùng, Bạch Nhược Y nhìn thấy Lý Nguyên đang ngồi trên ghế sofa, anh ta mặc bộ âu phục bình thường, ngồi một mình ở chỗ đó giống như không ai muốn đến bắt chuyện với anh ta vậy.
Bạch Nhược Y cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không phải là không có ai muốn nói chuyện với Lý Nguyên, cũng có một vài phụ nữ tới nhưng Lý Nguyên tỏ ra khá lạnh nhạt.
Bạch Nhược Y không tiếp tục quan sát nữa, cô nghĩ hai công ty còn có dự án hợp tác, dù người này có lạnh nhạt thế nào đi nữa chắc cũng sẽ nói chuyện với mình.
Cô bèn đi tới chỗ Lý Nguyên, khẽ lên tiếng chào hỏi anh ta, “Chào anh!” Lý Nguyên hơi híp mắt nhìn Bạch Nhược Y, sau đó anh ta mỉm cười, anh ta nhận ra cô, “Cô là cô chủ của Bạch thị?” “Anh biết tôi?” Bạch Nhược Y kinh ngạc, mặc dù cô đã bắt đầu quản lý một số nghiệp vụ ở Bạch thị, nhưng còn chưa chạm đến phần quan hệ xã hội, chỉ có người trong công ty biết thân phận của cô, còn người ngoài thì chưa biết.
“Tôi đã xem qua tư liệu của cô.” Lý Nguyên nói chuyện khá thân thiện, cơ thể anh ta vô thức nghiêng về phía Bạch Nhược Y, điều này cho thấy anh ta cũng có ấn tượng tốt đối với cô, nhưng hễ là đàn ông bình thường thì ai cũng sẽ phải có cảm tình tốt với một người đẹp như Bạch Nhược Y.
“Vậy à.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, “Tôi còn tưởng rằng lần này tham gia hội nghị sẽ không có ai biết tôi.
Tôi tới đây chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút, muốn làm quen xem anh Lý là người như thế nào, xem tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ hay không thôi.” Lý Nguyên không hề thấy phản cảm với những lời thẳng thắn này của Bạch Nhược Y, nhưng cũng không đặc biệt nhiệt tình hùa theo chủ đề của cô.
Lý Nguyên cười đầy ẩn ý, đột nhiên anh ta vươn tay lấy hai ly rượu đỏ và đưa một ly cho Bạch Nhược Y, anh ta nói: “Muốn biết tôi là người như thế nào thì đầu tiên chúng ta phải uống ly rượu này trước đã, chỉ có người đã từng uống rượu với tôi mới được coi là bạn của tôi, sau đó tôi mới có thể cho cô hiếu tôi được.”