Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-735
Chương 735: Cãi nhau rồi à?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
3ũng không biết qua bao lâu, Bạch Nhược Y đã đọc hết những cuốn tiểu thuyết lưu trong điện thoại trước kia rồi mà vẫn chưa thấy Thẩm Đình Thâm ra.
Bạch Nhược Y hơi có vẻ nôn nóng, mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Thẩm Đình Thâm rất kém, nhưng cô vẫn muốn biết kết quả kiểm tra của anh.
Đúng lúc một y tá có quen biết đi tới, Bạch Nhược Y giữ cô ấy lại, “Cô biết sao anh Thẩm lại kiểm tra lâu như vậy không?” “Anh Thẩm ư?” Y tá khẽ chớp mắt, sau đó nở nụ cười, “Anh Thẩm đã kiểm tra xong từ lâu rồi, vừa nãy cũng đã phẫu thuật xong, bây giờ đang ở phòng bệnh đấy.
Hình như bác sĩ Diệp đang ở cùng anh ấy, hai người vừa nói vừa cười.” Cô3y tá này vừa mới đi ngang qua đúng lúc, thoạt nhìn tâm trạng của Thẩm Đình Thâm rất tốt.
Những hình như anh không cần cô vui vẻ thay anh.
Khi cô đi đến phòng bệnh, phát hiện bên cạnh giường bệnh của Thẩm Đình Thâm đã có vài bác sĩ đứng, vẻ mặt bọn họ đều tươi cười vui vẻ.
“Tôi lắc ngón tay trước mắt anh như vậy, anh có thể cảm nhận được không?” Bác sĩ Diệp quơ ngón tay ở trước mắt Thẩm Đình Thâm, cũng có thể thấy được trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm cuối cùng đã hơi hiện lên tia sáng.
Thẩm Đình Thâm nở nụ cười hiếm hoi, đầu mày cuối mắt đều thể hiện rõ tâm trạng của anh giờ phút này, “Có thể cảm nhận được một chút, hình như2có cái bóng lúc ẩn lúc hiện.” “Thật tốt quá!” Bác sĩ Diệp sung sướng đến mức suýt nữa ôm lấy bác sĩ bên cạnh, “Tôi đã nói đôi mắt của anh nhất định sẽ khá lên mà.” Bác sĩ bên cạnh cũng vui vẻ nói, “Xem ra đôi mắt anh Thẩm sắp khỏi hẳn rồi.”
Chỉ có Bạch Nhược Y đứng ở cạnh cửa chẳng thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của đám người họ.
Cô chỉ cảm thấy đôi mắt của Thẩm Đình Thâm tốt lên được thì chắc mình cũng có thể chia sẻ niềm vui giúp Thẩm Đình Thâm.
Nhưng thật ra cô ấy hơi kinh ngạc, tại sao Bạch Nhược Y vẫn luôn chăm sóc Thẩm Đình Thâm còn chờ ở cửa phòng kiểm tra này.
Mặt Bạch Nhược Y có vẻ kinh ngạc, cô ngồi ở cửa phòng3kiểm tra, căn bản không nhìn thấy bác sĩ Diệp và Thẩm Đình Thâm ra ngoài mà! Nụ cười nơi khóe miệng y tá có mang cảm giác của người từng trải, cô ấy duỗi tay nhẹ nhàng xoa bả vai Bạch Nhược Y, “Có phải vợ chồng son hai người cãi nhau rồi không?” “Không phải...” Bạch Nhược Y cười nhạt, trả lời hơi trái với lương tâm, “Tôi đến phòng bệnh của anh ấy trước đã, xem tình hình phẫu thuật của anh ấy thế nào.” “Đi đi, đi đi.” Y tá cười nhẹ, “Vợ chồng son có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng giận dỗi, trong hai người rất xứng đôi.” Bạch Nhược Y không nói nữa, lịch sự cười với y tá, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm.
Vợ chồng son? Son9cái *** chứ son! Mình ở cửa phòng kiểm tra đợi gần cả buổi sáng như một con ngốc.
Anh ta thì hay lắm, làm xong luôn cả phẫu thuật rồi cũng không biết gọi mình một câu.
Thật sự là không biết ở trong mắt Thẩm Đình Thâm, bây giờ rốt cuộc Bạch Nhược Y được coi là cái gì, chỉ đơn giản là một người chăm sóc anh thôi phải không? Bây giờ không cần nói với cô tình trạng mắt của anh nữa có phải không? Bạch Nhược, càng nghĩ càng giận, trong lòng cực kỳ khó chịu, nên bước cũng nhanh hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Nhược Y hơi có vẻ nôn nóng, mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Thẩm Đình Thâm rất kém, nhưng cô vẫn muốn biết kết quả kiểm tra của anh.
Đúng lúc một y tá có quen biết đi tới, Bạch Nhược Y giữ cô ấy lại, “Cô biết sao anh Thẩm lại kiểm tra lâu như vậy không?” “Anh Thẩm ư?” Y tá khẽ chớp mắt, sau đó nở nụ cười, “Anh Thẩm đã kiểm tra xong từ lâu rồi, vừa nãy cũng đã phẫu thuật xong, bây giờ đang ở phòng bệnh đấy.
Hình như bác sĩ Diệp đang ở cùng anh ấy, hai người vừa nói vừa cười.” Cô3y tá này vừa mới đi ngang qua đúng lúc, thoạt nhìn tâm trạng của Thẩm Đình Thâm rất tốt.
Những hình như anh không cần cô vui vẻ thay anh.
Khi cô đi đến phòng bệnh, phát hiện bên cạnh giường bệnh của Thẩm Đình Thâm đã có vài bác sĩ đứng, vẻ mặt bọn họ đều tươi cười vui vẻ.
“Tôi lắc ngón tay trước mắt anh như vậy, anh có thể cảm nhận được không?” Bác sĩ Diệp quơ ngón tay ở trước mắt Thẩm Đình Thâm, cũng có thể thấy được trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm cuối cùng đã hơi hiện lên tia sáng.
Thẩm Đình Thâm nở nụ cười hiếm hoi, đầu mày cuối mắt đều thể hiện rõ tâm trạng của anh giờ phút này, “Có thể cảm nhận được một chút, hình như2có cái bóng lúc ẩn lúc hiện.” “Thật tốt quá!” Bác sĩ Diệp sung sướng đến mức suýt nữa ôm lấy bác sĩ bên cạnh, “Tôi đã nói đôi mắt của anh nhất định sẽ khá lên mà.” Bác sĩ bên cạnh cũng vui vẻ nói, “Xem ra đôi mắt anh Thẩm sắp khỏi hẳn rồi.”
Chỉ có Bạch Nhược Y đứng ở cạnh cửa chẳng thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của đám người họ.
Cô chỉ cảm thấy đôi mắt của Thẩm Đình Thâm tốt lên được thì chắc mình cũng có thể chia sẻ niềm vui giúp Thẩm Đình Thâm.
Nhưng thật ra cô ấy hơi kinh ngạc, tại sao Bạch Nhược Y vẫn luôn chăm sóc Thẩm Đình Thâm còn chờ ở cửa phòng kiểm tra này.
Mặt Bạch Nhược Y có vẻ kinh ngạc, cô ngồi ở cửa phòng3kiểm tra, căn bản không nhìn thấy bác sĩ Diệp và Thẩm Đình Thâm ra ngoài mà! Nụ cười nơi khóe miệng y tá có mang cảm giác của người từng trải, cô ấy duỗi tay nhẹ nhàng xoa bả vai Bạch Nhược Y, “Có phải vợ chồng son hai người cãi nhau rồi không?” “Không phải...” Bạch Nhược Y cười nhạt, trả lời hơi trái với lương tâm, “Tôi đến phòng bệnh của anh ấy trước đã, xem tình hình phẫu thuật của anh ấy thế nào.” “Đi đi, đi đi.” Y tá cười nhẹ, “Vợ chồng son có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng giận dỗi, trong hai người rất xứng đôi.” Bạch Nhược Y không nói nữa, lịch sự cười với y tá, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh của Thẩm Đình Thâm.
Vợ chồng son? Son9cái *** chứ son! Mình ở cửa phòng kiểm tra đợi gần cả buổi sáng như một con ngốc.
Anh ta thì hay lắm, làm xong luôn cả phẫu thuật rồi cũng không biết gọi mình một câu.
Thật sự là không biết ở trong mắt Thẩm Đình Thâm, bây giờ rốt cuộc Bạch Nhược Y được coi là cái gì, chỉ đơn giản là một người chăm sóc anh thôi phải không? Bây giờ không cần nói với cô tình trạng mắt của anh nữa có phải không? Bạch Nhược, càng nghĩ càng giận, trong lòng cực kỳ khó chịu, nên bước cũng nhanh hơn.