Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-728
Chương 728: Mối quan hệ được cải thiện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vào lúc thế này, trước sắc đẹp, Bạch Nhược Y thường xuyên khó mà kiểm soát được cơn xúc động muốn hôn Thẩm Đình Thâm.
Sau đó cô cũng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ có điều hiện tại khi tỉnh lại, cô thấy tay phải của mình vẫn nắm chặt lòng bàn tay Thẩm Đình Thâm.
Lòng bàn tay anh mãi mãi ấm áp như thế, làm người ta không muốn rút khỏi.
“Cô Bạch tỉnh rồi à?” Y tá trưởng đi vào, cầm một bát cháo trắng và mấy quả trứng gà luộc.
Trước đây Bạch Nhược Y đã từng ở bệnh viện này nên biết bệnh viện có cung cấp bữa ăn cho bệnh nhân.
Do vậy cô cũng biết y tá trưởng đến đây làm gì.
“Ồ, cô cứ3để bữa sáng sang một bên trước đi.
Anh ấy vẫn chưa rửa mặt đâu, tôi rửa giúp anh ấy trước đã.” Bạch Nhược Y đứng dậy nhận bữa sáng từ tay y tá trưởng, và nở nụ cười hiền hòa với chị ấy.
“Ừ, được.” Tuổi tác của y tá trưởng hơi lớn, mặc dù chị ấy cũng cảm thấy khuôn mặt Thẩm Đình Thâm quá hoàn hảo, nhưng đã từng trải quá nhiều chuyện đời nên cũng chẳng suy nghĩ gì.
Nhưng, những cô y tá trẻ kia thì luôn | tranh nhau đối bình truyền dịch cho Thẩm Đình Thâm, cố tình đến đây để nhìn trộm anh vài lần.
Y tá trưởng ngẩng đầu liếc bình truyền dịch, lông mày khẽ nhíu lại, “Cô Bạch, lúc cô rửa mặt giúp cậu Thẩm,2nhất định phải chú ý đừng để cánh tay cậu ấy động đậy, bằng không ống truyền dịch sẽ rơi ra đấy.” Bạch Nhược Y mới vừa đặt bữa sáng lên bàn, nghe thấy lời y tá trưởng nói bèn xoay đầu nhìn bình truyền nước bên cạnh cánh tay Thẩm Đình Thâm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao bây giờ vẫn còn truyền nước? Chẳng lẽ đêm qua anh ấy truyền cả đêm ư, truyền mãi tới tận bây giờ luôn? Vậy anh ấy phải truyền bao nhiêu bình nước đây?” Y tá trưởng cười nhẹ, nhìn Bạch Nhược Y vô thức nhíu mày là hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người họ, “Cô Bạch, cô đừng quá lo lắng cho cậu Thẩm.
Đêm qua không truyền cả đêm, cái3này là do chúng tôi truyền cho cậu ấy một lần nữa vào sáng hôm nay thôi.” “Vậy à.” Lúc này Bạch Nhược Y mới yên tâm, dài ánh mắt xuống mặt Thẩm Đình Thâm.
Anh vẫn chưa tỉnh lại, khóe môi hơi tróc da khô, “Vậy lát nữa khi rửa mặt cho anh ấy tôi sẽ chú ý, chị yên tâm đi.” “Ừ.” Y tá trưởng nhìn đồng hồ, bây giờ cũng cần đến phòng bệnh khác để xem người bệnh, “Được rồi, tôi cũng còn bận việc.
Có gì cứ gọi y tá chúng tôi nhé.
Những y tá trẻ của chúng tôi đều rất vui lòng phục vụ cậu Thẩm.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, cô đã quen với tình huống kiểu này nên không trách, “Tôi biết.”
Chờ y tá trưởng đi9rồi, Bạch Nhược Y vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ướt, cô đứng bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, hơi do dự trong chốc lát.
Thấy anh hiếm khi ngủ say như vậy, cô muốn để anh ngủ thêm một lát.
Nhưng cô lướt qua bữa sáng trên bàn, nếu để anh ngủ thêm, bữa sáng sẽ nguội mất.
Cho nên cuối cùng, Bạch Nhược Y vẫn xốc chăn lên, sau đó nhướng mày dùng khăn lông lau mặt Thẩm Đình Thâm.
Chờ y tá trưởng đi rồi, Bạch Nhược Y vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ướt, cô đứng bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, hơi do dự trong chốc lát.
Thấy anh hiếm khi ngủ say như vậy, cô muốn3để anh ngủ thêm một lát.
Nhưng cô lướt qua bữa sáng trên bàn, nếu để anh ngủ thêm, bữa sáng sẽ nguội mất.
Cho nên cuối cùng, Bạch Nhược Y vẫn xốc chăn lên, sau đó nhướng mày dùng khăn lông lau mặt Thẩm Đình Thâm.
Động tác lau mặt hơi thô lỗ, lung tung cả, trông chả khác gì như đang lau bàn vậy.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Đình Thâm đã bị động tác thô lỗ của Bạch Nhược Y đánh thức, anh hơi cau mày, từ từ mở mắt ra.
Chào đón anh vẫn là bóng tối ngày qua ngày, nhưng hôm nay Thẩm Đình Thâm lại không cảm thấy mất mát vì mở mắt ra không nhìn thấy thứ gì.
Không biết có phải bởi vì bây giờ anh đã biết rằng hai mắt của mình sẽ khỏi hẳn, cho nên bóng tối tạm thời không làm anh khó chịu hay không.
Hay là bởi vì bây giờ người trong lòng đang ở ngay cạnh mình, cho nên dù phía trước toàn là một màn đen, anh cũng không hề hoảng hốt.
Tất nhiên anh sẽ không nói những lời này với Bạch Nhược Y, hơn nữa anh cũng cảm thấy bây giờ Bạch Nhược Y đang lừa gạt mình.
Thẩm Đình Thâm gạt tay Bạch Nhược Y ra, ngồi dậy, “Cô đang làm cái gì vậy?” “Có làm gì đâu, rửa mặt giúp anh thôi, sau đó sẽ đánh răng giúp anh, cho anh ăn sáng.” Bạch Nhược Y nhìn khuôn mặt Thẩm Đình Thâm, có chỗ hơi ửng đỏ vì bị minh chà mạnh, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.
“Rửa mặt mà như cổ vậy à?” Giọng của Thẩm Đình Thâm đầy ghét bỏ, “Cô không thể dịu dàng một chút được à? Cô có thù hằn gì với khuôn mặt của tôi sao? Ghen ghét sắc đẹp tuyệt trần của tôi hả?” “Phụt...” Suýt nữa là Bạch Nhược Y phun nước ra, trong lòng lại cảm thấy Thẩm Đình Thâm đùa cợt với mình đã là Thẩm Đình Thâm từ rất lâu trước kia rồi, “Được được được, bây giờ anh là bệnh nhân, anh to nhất.
Anh có sắc đẹp tuyệt trần được chưa! Tiếp theo tôi sẽ đánh răng giúp anh, sau đó có thể ăn sáng.” “Đánh như thế nào?” Thẩm Đình Thâm vẫn chưa từng để người ta đánh răng giùm mình bao giờ, “Hay là thôi đi, cô cầm bình truyền dịch hộ tôi, tự tôi vào buồng vệ sinh đánh răng.” “Không cần!” Bạch Nhược Y cầm bàn chải đánh răng chạy bằng điện, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ mặt cười xấu xa, “Anh xem y tá ở đây thấu hiểu chưa này, còn đưa bàn chải đánh răng chạy bằng điện đến đây cho anh.
Bây giờ anh chỉ cần há miệng ra cho tôi đánh giúp anh là được.” “Tôi không cần có đánh răng giúp, đưa bàn chải đánh răng cho tôi, tự tôi đánh.” Thẩm Đình Thâm vẫn cảm thấy để cho người khác đánh răng giúp mình kỳ cục quá nên giơ tay ra giữa không trung.
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ chép miệng, “Được thôi.” Rồi cô ngoan ngoãn đưa bàn chải đánh răng đến tay Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm bỏ bàn chải đánh răng vào miệng, chiếc máy phát ra tiếng “ong ong“.
Đánh răng chỉ mất hai phút, Thẩm Đình Thâm nghe âm thanh bàn chải đánh răng chạy bằng điện mà chầm chậm chớp mắt.
Vừa nôn, anh vừa gắt, “Bạch Nhược Y! Cô điên rồi phải không! Khụ khụ...
Khụ...” Bạch Nhược Y vui sướng nhìn anh gặp họa, đứng ở bên cạnh cười như điên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau đó cô cũng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ có điều hiện tại khi tỉnh lại, cô thấy tay phải của mình vẫn nắm chặt lòng bàn tay Thẩm Đình Thâm.
Lòng bàn tay anh mãi mãi ấm áp như thế, làm người ta không muốn rút khỏi.
“Cô Bạch tỉnh rồi à?” Y tá trưởng đi vào, cầm một bát cháo trắng và mấy quả trứng gà luộc.
Trước đây Bạch Nhược Y đã từng ở bệnh viện này nên biết bệnh viện có cung cấp bữa ăn cho bệnh nhân.
Do vậy cô cũng biết y tá trưởng đến đây làm gì.
“Ồ, cô cứ3để bữa sáng sang một bên trước đi.
Anh ấy vẫn chưa rửa mặt đâu, tôi rửa giúp anh ấy trước đã.” Bạch Nhược Y đứng dậy nhận bữa sáng từ tay y tá trưởng, và nở nụ cười hiền hòa với chị ấy.
“Ừ, được.” Tuổi tác của y tá trưởng hơi lớn, mặc dù chị ấy cũng cảm thấy khuôn mặt Thẩm Đình Thâm quá hoàn hảo, nhưng đã từng trải quá nhiều chuyện đời nên cũng chẳng suy nghĩ gì.
Nhưng, những cô y tá trẻ kia thì luôn | tranh nhau đối bình truyền dịch cho Thẩm Đình Thâm, cố tình đến đây để nhìn trộm anh vài lần.
Y tá trưởng ngẩng đầu liếc bình truyền dịch, lông mày khẽ nhíu lại, “Cô Bạch, lúc cô rửa mặt giúp cậu Thẩm,2nhất định phải chú ý đừng để cánh tay cậu ấy động đậy, bằng không ống truyền dịch sẽ rơi ra đấy.” Bạch Nhược Y mới vừa đặt bữa sáng lên bàn, nghe thấy lời y tá trưởng nói bèn xoay đầu nhìn bình truyền nước bên cạnh cánh tay Thẩm Đình Thâm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao bây giờ vẫn còn truyền nước? Chẳng lẽ đêm qua anh ấy truyền cả đêm ư, truyền mãi tới tận bây giờ luôn? Vậy anh ấy phải truyền bao nhiêu bình nước đây?” Y tá trưởng cười nhẹ, nhìn Bạch Nhược Y vô thức nhíu mày là hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người họ, “Cô Bạch, cô đừng quá lo lắng cho cậu Thẩm.
Đêm qua không truyền cả đêm, cái3này là do chúng tôi truyền cho cậu ấy một lần nữa vào sáng hôm nay thôi.” “Vậy à.” Lúc này Bạch Nhược Y mới yên tâm, dài ánh mắt xuống mặt Thẩm Đình Thâm.
Anh vẫn chưa tỉnh lại, khóe môi hơi tróc da khô, “Vậy lát nữa khi rửa mặt cho anh ấy tôi sẽ chú ý, chị yên tâm đi.” “Ừ.” Y tá trưởng nhìn đồng hồ, bây giờ cũng cần đến phòng bệnh khác để xem người bệnh, “Được rồi, tôi cũng còn bận việc.
Có gì cứ gọi y tá chúng tôi nhé.
Những y tá trẻ của chúng tôi đều rất vui lòng phục vụ cậu Thẩm.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, cô đã quen với tình huống kiểu này nên không trách, “Tôi biết.”
Chờ y tá trưởng đi9rồi, Bạch Nhược Y vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ướt, cô đứng bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, hơi do dự trong chốc lát.
Thấy anh hiếm khi ngủ say như vậy, cô muốn để anh ngủ thêm một lát.
Nhưng cô lướt qua bữa sáng trên bàn, nếu để anh ngủ thêm, bữa sáng sẽ nguội mất.
Cho nên cuối cùng, Bạch Nhược Y vẫn xốc chăn lên, sau đó nhướng mày dùng khăn lông lau mặt Thẩm Đình Thâm.
Chờ y tá trưởng đi rồi, Bạch Nhược Y vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ướt, cô đứng bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, hơi do dự trong chốc lát.
Thấy anh hiếm khi ngủ say như vậy, cô muốn3để anh ngủ thêm một lát.
Nhưng cô lướt qua bữa sáng trên bàn, nếu để anh ngủ thêm, bữa sáng sẽ nguội mất.
Cho nên cuối cùng, Bạch Nhược Y vẫn xốc chăn lên, sau đó nhướng mày dùng khăn lông lau mặt Thẩm Đình Thâm.
Động tác lau mặt hơi thô lỗ, lung tung cả, trông chả khác gì như đang lau bàn vậy.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Đình Thâm đã bị động tác thô lỗ của Bạch Nhược Y đánh thức, anh hơi cau mày, từ từ mở mắt ra.
Chào đón anh vẫn là bóng tối ngày qua ngày, nhưng hôm nay Thẩm Đình Thâm lại không cảm thấy mất mát vì mở mắt ra không nhìn thấy thứ gì.
Không biết có phải bởi vì bây giờ anh đã biết rằng hai mắt của mình sẽ khỏi hẳn, cho nên bóng tối tạm thời không làm anh khó chịu hay không.
Hay là bởi vì bây giờ người trong lòng đang ở ngay cạnh mình, cho nên dù phía trước toàn là một màn đen, anh cũng không hề hoảng hốt.
Tất nhiên anh sẽ không nói những lời này với Bạch Nhược Y, hơn nữa anh cũng cảm thấy bây giờ Bạch Nhược Y đang lừa gạt mình.
Thẩm Đình Thâm gạt tay Bạch Nhược Y ra, ngồi dậy, “Cô đang làm cái gì vậy?” “Có làm gì đâu, rửa mặt giúp anh thôi, sau đó sẽ đánh răng giúp anh, cho anh ăn sáng.” Bạch Nhược Y nhìn khuôn mặt Thẩm Đình Thâm, có chỗ hơi ửng đỏ vì bị minh chà mạnh, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.
“Rửa mặt mà như cổ vậy à?” Giọng của Thẩm Đình Thâm đầy ghét bỏ, “Cô không thể dịu dàng một chút được à? Cô có thù hằn gì với khuôn mặt của tôi sao? Ghen ghét sắc đẹp tuyệt trần của tôi hả?” “Phụt...” Suýt nữa là Bạch Nhược Y phun nước ra, trong lòng lại cảm thấy Thẩm Đình Thâm đùa cợt với mình đã là Thẩm Đình Thâm từ rất lâu trước kia rồi, “Được được được, bây giờ anh là bệnh nhân, anh to nhất.
Anh có sắc đẹp tuyệt trần được chưa! Tiếp theo tôi sẽ đánh răng giúp anh, sau đó có thể ăn sáng.” “Đánh như thế nào?” Thẩm Đình Thâm vẫn chưa từng để người ta đánh răng giùm mình bao giờ, “Hay là thôi đi, cô cầm bình truyền dịch hộ tôi, tự tôi vào buồng vệ sinh đánh răng.” “Không cần!” Bạch Nhược Y cầm bàn chải đánh răng chạy bằng điện, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ mặt cười xấu xa, “Anh xem y tá ở đây thấu hiểu chưa này, còn đưa bàn chải đánh răng chạy bằng điện đến đây cho anh.
Bây giờ anh chỉ cần há miệng ra cho tôi đánh giúp anh là được.” “Tôi không cần có đánh răng giúp, đưa bàn chải đánh răng cho tôi, tự tôi đánh.” Thẩm Đình Thâm vẫn cảm thấy để cho người khác đánh răng giúp mình kỳ cục quá nên giơ tay ra giữa không trung.
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ chép miệng, “Được thôi.” Rồi cô ngoan ngoãn đưa bàn chải đánh răng đến tay Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm bỏ bàn chải đánh răng vào miệng, chiếc máy phát ra tiếng “ong ong“.
Đánh răng chỉ mất hai phút, Thẩm Đình Thâm nghe âm thanh bàn chải đánh răng chạy bằng điện mà chầm chậm chớp mắt.
Vừa nôn, anh vừa gắt, “Bạch Nhược Y! Cô điên rồi phải không! Khụ khụ...
Khụ...” Bạch Nhược Y vui sướng nhìn anh gặp họa, đứng ở bên cạnh cười như điên.
Bình luận facebook