Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-713
Chương 713: Vô cùng cấp bách
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Được, ngủ ngon.” Thanh Chấp nhìn Bạch Nhược Y đứng lên, rời khỏi phòng mình, sự bất lực hiện lên sau kính áp tròng.
Đáng tiếc, Thanh Chấp không có năng lực giúp đỡ Bạch thị.
Trong lúc này cũng không có năng lực cho cô một vòng ôm ấm áp.
Mỗi lần như vậy, Thanh Chấp mới cảm nhận được sâu sắc rằng, trong lòng Bạch Nhược Y, anh ta không là gì cả.
Bạch Nhược Y bây giờ không có tâm trạng đi để ý đến mấy chuyện tình cảm nam nữ, cô chỉ muốn nghĩ cách giải quyết đại nạn của Bạch thị.
Một đêm không ngủ, thức đêm mới biết đêm dài.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới lên, hai cha con Bạch Nhược Y và Bạch Kiến như ngầm hiểu ý nhau, cùng nhau dậy sớm, đến công ty.
Chỉ có điều, lần này không chỉ có hai người họ3đến sớm, mà đã có rất nhiều người ngồi đợi sẵn trong phòng họp.
“Con không cần vào đâu.” Bạch Kiến đứng trước cửa phòng họp, quay đầu nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y biết rõ có mấy cổ đông cũ đã nhận ra mình, trong ánh mắt có tia kinh ngạc, nhưng không ai mở miệng nói lời nào.
Lời đầu tiên mọi người nói ra là hỏi Bạch Kiến, “Bây giờ công ty xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, phải làm thế nào? Bên phía ngân hàng cũng đang đòi tiền, rõ ràng đã ký thời hạn hai mươi năm, thế nhưng bọn họ vẫn dùng đủ loại lý do trái với các điều khoản đã ký để ép chúng ta phải trả tiền.”
Đây chính là vấn đề quan trọng nhất, chưa nói đến việc hiện giờ tài chính của công ty không còn, rất nhiều hạng mục bị2kẹt lại.
Mà mọi người cũng dùng rót vốn, ngân hàng còn chen chân bắt bọn họ phải trả nợ.
Điều này khiến ai cũng có thể nhận ra, nhất định có người đứng phía sau nhắm vào Bạch thị.
Ông ấy biết áp lực của hội nghị lần này rất lớn, không muốn để Bạch Nhược Y phải chịu đựng chuyện này.
“Không sao, con đi cùng ba.” Bạch Nhược Y cầm tài liệu trong tay, tự nguyện thành thư ký của Bạch Kiện tham gia vào cuộc họp.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Bạch Kiến cũng không tiện công bố thân phận của Bạch Nhược Y.
Mấy vị cổ đông cũ có nhận ra Bạch Nhược Y, nhưng cũng chỉ nhận ra thế thôi, dù sao hiện giờ cũng không ai có tâm tư quan tâm mấy chuyện này.
Hai cha con cùng vào phòng họp, Bạch Kiến ngồi xuống vị trí chính3giữa, Bạch Nhược Y ôm tài liệu đứng sau lưng ông.
Lời đầu tiên mọi người nói ra là hỏi Bạch Kiến, “Bây giờ công ty xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, phải làm thế nào? Bên phía ngân hàng cũng đang đòi tiền, rõ ràng đã ký thời hạn hai mươi năm, thế nhưng bọn họ vẫn dùng đủ loại lý do trái với các điều khoản đã ký để ép chúng ta phải trả tiền.”
Đây chính là vấn đề quan trọng nhất, chưa nói đến việc hiện giờ tài chính của công ty không còn, rất nhiều hạng mục bị kẹt lại.
Mà mọi người cũng dùng rót vốn, ngân hàng còn chen chân bắt bọn họ phải trả nợ.
Điều này khiến ai cũng có thể nhận ra, nhất định có người đứng phía sau nhắm vào Bạch thị.
“Làm thế nào bây giờ?” Mấy cổ đông khác cũng hùa theo,9“Có phải công ty chúng ta sắp phá sản không?” Câu nói này không biết là ai nói ra, lập tức khiến các cổ đông đều hoảng hốt.
Giống như kiến bò chảo nóng, cúi đầu thì thầm nói chuyện.
Có người còn không sợ Bạch Kiến nghe được, cố ý nói to cho ông ấy nghe, “Hay là chúng ta bán cổ phần với giá thấp ra ngoài, dù sao hiện giờ người ngoài cũng chưa biết Bạch thị xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, may ra còn thu lại được một ít, chúng ta cứ bán cổ phần đi được không?” “Cách này cũng không phải không được.”
Bọn họ không thèm để ý đến sắc mặt Bạch Kiến ngày càng khó coi, cũng không quan tâm phần tiếp theo của cuộc họp Bạch Kiến muốn nói gì, bởi vì bọn họ biết hiện giờ Bạch Kiến cũng không có cách3gì để cứu Bạch thị.
Bạch Nhược Y đứng bên cạnh Bạch Kiển, nhìn thấy cổ họng của ông giật giật, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
“Tổng giám đốc sao không nói gì thế!” Một người cổ đông mãi không thấy Bạch Kiến nói gì, “Dù sao ông cũng là Tổng giám đốc, cũng nên nói gì đó chứ.” Bạch Kiến nhìn người kia, đó là một cổ đông không lớn cũng không nhỏ, bình thường anh ta rất hay làm náo loạn, đôi khi trong cuộc họp còn không tôn trọng người khác.
Trước kia Bạch Kiến sẽ nói mấy câu chèn ép anh ta, nhưng bây giờ tình trạng Bạch thị như thế này, anh ta cố ý khiêu khích Bạch Kiến cũng là điều đương nhiên.
“Mọi người tỉnh táo lại đi đã, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.” Với tình hình trước mắt Bạch Kiến cũng chỉ có thể nói như thế.
“Có cách gì để giải quyết chứ!” Các cổ đông nghe thấy câu nói này, không hề có chút cảm kích nào, “Ông nói xem, đến bây giờ còn có thể có cách gì? Chẳng bằng làm theo ý của mọi người, thừa dịp bên ngoài còn chưa biết tình hình nội bộ của Bạch thị, mau chóng bán cổ phần của công ty đi.” Ánh mắt Bạch Kiến quét một vòng qua các cổ đông, cảm giác trong lòng khó nói thành lời.
Sáu năm trước, Bạch Kiến không giữ được công ty, sáu năm sau Bạch Kiến cũng vẫn không giữ nổi.
Huống chi bây giờ Bạch Kiến đã mệt mỏi rồi, ông nghĩ ông không còn bản lĩnh để gây dựng lại Bạch thị nữa.
Bạch Kiến im lặng, ông định mở lời, đồng ý với ý kiến của cổ đông.
Vậy các người cứ bán công ty này đi, muốn phá sản muốn chuyển nhượng thế nào cũng được.
Nhưng mà, sao Bạch Kiến có thể nói ra được? Ông là một người đàn ông, cho dù bây giờ không còn ở tuổi ba mươi, hay bốn mươi, nhưng vẫn là một người đàn ông, ông cần có sự nghiệp, có thành tựu của bản thân.
Sao ông có thể cam tâm, cứ thể nhìn Bạch thị đóng cửa một lần nữa được? Đúng lúc này, Bạch Nhược Y đứng bên cạnh bình tĩnh nói, “Các chú các bác, mọi người đừng vội vàng từ bỏ Bạch thị như vậy, cho cháu một tuần, cháu nhất định sẽ nghĩ cách để Bạch thị quay lại quỹ đạo bình thường.” Phòng họp lập tức yên tĩnh, khiến cho nội bộ Bạch thị tạm thời yên ắng.
“Cô là ai?” Một cổ đông không nhận ra Bạch Nhược Y, nghiêm mặt hỏi.
“Cháu là con gái của Bạch Kiển.” Bạch Nhược Y bước về phía trước một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn một lượt khuôn mặt những người trong phòng, “Cháu nhất định có thể đưa ra cách khiến Bạch thị phục hồi, xin mọi người cho cháu một tuần.” Bọn họ cũng có biết đôi chút về Bạch Nhược Y, cũng nghe nói chuyện lần trước gây dựng lại Bạch thị, đều là công lao của cô, kể từ lúc đó, tất cả mọi người yên tĩnh hơn nhiều.
“Được, vậy cho cô một tuần, chúng tôi sẽ đợi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đáng tiếc, Thanh Chấp không có năng lực giúp đỡ Bạch thị.
Trong lúc này cũng không có năng lực cho cô một vòng ôm ấm áp.
Mỗi lần như vậy, Thanh Chấp mới cảm nhận được sâu sắc rằng, trong lòng Bạch Nhược Y, anh ta không là gì cả.
Bạch Nhược Y bây giờ không có tâm trạng đi để ý đến mấy chuyện tình cảm nam nữ, cô chỉ muốn nghĩ cách giải quyết đại nạn của Bạch thị.
Một đêm không ngủ, thức đêm mới biết đêm dài.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới lên, hai cha con Bạch Nhược Y và Bạch Kiến như ngầm hiểu ý nhau, cùng nhau dậy sớm, đến công ty.
Chỉ có điều, lần này không chỉ có hai người họ3đến sớm, mà đã có rất nhiều người ngồi đợi sẵn trong phòng họp.
“Con không cần vào đâu.” Bạch Kiến đứng trước cửa phòng họp, quay đầu nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y biết rõ có mấy cổ đông cũ đã nhận ra mình, trong ánh mắt có tia kinh ngạc, nhưng không ai mở miệng nói lời nào.
Lời đầu tiên mọi người nói ra là hỏi Bạch Kiến, “Bây giờ công ty xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, phải làm thế nào? Bên phía ngân hàng cũng đang đòi tiền, rõ ràng đã ký thời hạn hai mươi năm, thế nhưng bọn họ vẫn dùng đủ loại lý do trái với các điều khoản đã ký để ép chúng ta phải trả tiền.”
Đây chính là vấn đề quan trọng nhất, chưa nói đến việc hiện giờ tài chính của công ty không còn, rất nhiều hạng mục bị2kẹt lại.
Mà mọi người cũng dùng rót vốn, ngân hàng còn chen chân bắt bọn họ phải trả nợ.
Điều này khiến ai cũng có thể nhận ra, nhất định có người đứng phía sau nhắm vào Bạch thị.
Ông ấy biết áp lực của hội nghị lần này rất lớn, không muốn để Bạch Nhược Y phải chịu đựng chuyện này.
“Không sao, con đi cùng ba.” Bạch Nhược Y cầm tài liệu trong tay, tự nguyện thành thư ký của Bạch Kiện tham gia vào cuộc họp.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Bạch Kiến cũng không tiện công bố thân phận của Bạch Nhược Y.
Mấy vị cổ đông cũ có nhận ra Bạch Nhược Y, nhưng cũng chỉ nhận ra thế thôi, dù sao hiện giờ cũng không ai có tâm tư quan tâm mấy chuyện này.
Hai cha con cùng vào phòng họp, Bạch Kiến ngồi xuống vị trí chính3giữa, Bạch Nhược Y ôm tài liệu đứng sau lưng ông.
Lời đầu tiên mọi người nói ra là hỏi Bạch Kiến, “Bây giờ công ty xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, phải làm thế nào? Bên phía ngân hàng cũng đang đòi tiền, rõ ràng đã ký thời hạn hai mươi năm, thế nhưng bọn họ vẫn dùng đủ loại lý do trái với các điều khoản đã ký để ép chúng ta phải trả tiền.”
Đây chính là vấn đề quan trọng nhất, chưa nói đến việc hiện giờ tài chính của công ty không còn, rất nhiều hạng mục bị kẹt lại.
Mà mọi người cũng dùng rót vốn, ngân hàng còn chen chân bắt bọn họ phải trả nợ.
Điều này khiến ai cũng có thể nhận ra, nhất định có người đứng phía sau nhắm vào Bạch thị.
“Làm thế nào bây giờ?” Mấy cổ đông khác cũng hùa theo,9“Có phải công ty chúng ta sắp phá sản không?” Câu nói này không biết là ai nói ra, lập tức khiến các cổ đông đều hoảng hốt.
Giống như kiến bò chảo nóng, cúi đầu thì thầm nói chuyện.
Có người còn không sợ Bạch Kiến nghe được, cố ý nói to cho ông ấy nghe, “Hay là chúng ta bán cổ phần với giá thấp ra ngoài, dù sao hiện giờ người ngoài cũng chưa biết Bạch thị xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, may ra còn thu lại được một ít, chúng ta cứ bán cổ phần đi được không?” “Cách này cũng không phải không được.”
Bọn họ không thèm để ý đến sắc mặt Bạch Kiến ngày càng khó coi, cũng không quan tâm phần tiếp theo của cuộc họp Bạch Kiến muốn nói gì, bởi vì bọn họ biết hiện giờ Bạch Kiến cũng không có cách3gì để cứu Bạch thị.
Bạch Nhược Y đứng bên cạnh Bạch Kiển, nhìn thấy cổ họng của ông giật giật, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
“Tổng giám đốc sao không nói gì thế!” Một người cổ đông mãi không thấy Bạch Kiến nói gì, “Dù sao ông cũng là Tổng giám đốc, cũng nên nói gì đó chứ.” Bạch Kiến nhìn người kia, đó là một cổ đông không lớn cũng không nhỏ, bình thường anh ta rất hay làm náo loạn, đôi khi trong cuộc họp còn không tôn trọng người khác.
Trước kia Bạch Kiến sẽ nói mấy câu chèn ép anh ta, nhưng bây giờ tình trạng Bạch thị như thế này, anh ta cố ý khiêu khích Bạch Kiến cũng là điều đương nhiên.
“Mọi người tỉnh táo lại đi đã, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.” Với tình hình trước mắt Bạch Kiến cũng chỉ có thể nói như thế.
“Có cách gì để giải quyết chứ!” Các cổ đông nghe thấy câu nói này, không hề có chút cảm kích nào, “Ông nói xem, đến bây giờ còn có thể có cách gì? Chẳng bằng làm theo ý của mọi người, thừa dịp bên ngoài còn chưa biết tình hình nội bộ của Bạch thị, mau chóng bán cổ phần của công ty đi.” Ánh mắt Bạch Kiến quét một vòng qua các cổ đông, cảm giác trong lòng khó nói thành lời.
Sáu năm trước, Bạch Kiến không giữ được công ty, sáu năm sau Bạch Kiến cũng vẫn không giữ nổi.
Huống chi bây giờ Bạch Kiến đã mệt mỏi rồi, ông nghĩ ông không còn bản lĩnh để gây dựng lại Bạch thị nữa.
Bạch Kiến im lặng, ông định mở lời, đồng ý với ý kiến của cổ đông.
Vậy các người cứ bán công ty này đi, muốn phá sản muốn chuyển nhượng thế nào cũng được.
Nhưng mà, sao Bạch Kiến có thể nói ra được? Ông là một người đàn ông, cho dù bây giờ không còn ở tuổi ba mươi, hay bốn mươi, nhưng vẫn là một người đàn ông, ông cần có sự nghiệp, có thành tựu của bản thân.
Sao ông có thể cam tâm, cứ thể nhìn Bạch thị đóng cửa một lần nữa được? Đúng lúc này, Bạch Nhược Y đứng bên cạnh bình tĩnh nói, “Các chú các bác, mọi người đừng vội vàng từ bỏ Bạch thị như vậy, cho cháu một tuần, cháu nhất định sẽ nghĩ cách để Bạch thị quay lại quỹ đạo bình thường.” Phòng họp lập tức yên tĩnh, khiến cho nội bộ Bạch thị tạm thời yên ắng.
“Cô là ai?” Một cổ đông không nhận ra Bạch Nhược Y, nghiêm mặt hỏi.
“Cháu là con gái của Bạch Kiển.” Bạch Nhược Y bước về phía trước một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn một lượt khuôn mặt những người trong phòng, “Cháu nhất định có thể đưa ra cách khiến Bạch thị phục hồi, xin mọi người cho cháu một tuần.” Bọn họ cũng có biết đôi chút về Bạch Nhược Y, cũng nghe nói chuyện lần trước gây dựng lại Bạch thị, đều là công lao của cô, kể từ lúc đó, tất cả mọi người yên tĩnh hơn nhiều.
“Được, vậy cho cô một tuần, chúng tôi sẽ đợi.”
Bình luận facebook