Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-709
Chương 709: Để anh đi hỏi cậu ta
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có thể thấy bờ môi Bạch Nhược Y mấp máy vài lần, do dự một lúc lâu rồi mới cau mày hỏi, “Anh nói cái gì? Anh bảo lúc trước là Thẩm Đình Thâm giúp em mua lại Bạch thị ư?” “Đúng thế!” Cố Thần Trạch gật đầu, “Cậu ta còn dặn anh không được nói với em, vì sợ em sẽ có gánh nặng.
Nhưng bây giờ em bảo Thẩm Đình Thâm đang hại Bạch thị, anh cảm thấy điều này không thể xảy ra được.” Chu Dụ nghe những lời này mà thầm cảm thán, tình yêu của các đại gia đúng là người phàm không thể tưởng tượng.
Hơi một chút là đứng đằng sau mua một công ty rồi tặng cho người yêu.
Bạch Nhược Y ngồi bên cạnh Chu Du,3cô khẽ nắm chặt lại bàn tay đang bị Chu Dụ cầm lấy.
Bạch Nhược Y không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào.
Giống như bất ngờ biết được Thẩm Đình Thâm trước đây đã vì mình làm những việc này, sự cảm động trong lòng không phải vài ba câu hay vài biểu cảm là có thể diễn đạt được.
Mà sau khi cảm động lại là tiếc nuối và bất lực.
Nếu như năm năm trước, Đằng Y không dẫn cô đi thì bây giờ Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y sẽ thế nào? Chỉ cần nghĩ đến giả thiết này, trong đầu Bạch Nhược Y lại hiện lên những hình ảnh vô cùng tươi đẹp.
So với hoàn cảnh bây giờ với Thẩm2Đình Thâm mà nói thì giống như hai thái cực vậy.
“Chuyện trong năm năm qua nếu nói ra thì rất dài.” Bạch Nhược Y cũng không biết phải kể cho bọn họ thể nào, cô lại mới nghe được thông tin hóa ra Bạch thị là do Thẩm Đình Thâm giúp mình mua lại, trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ mà không biết phải giãi bày ra sao, “Tóm lại đừng nhắc đến những chuyện này, dù sao thật sự là Thẩm Đình Thâm đã động tay động chân với Bạch thị, cho nên em đến tìm hai người xin giúp đỡ, hi vọng có thể giúp em trước tiên bổ sung tài chính để khách sạn hoạt động.” “Muốn bao nhiêu?” Cố Thần Trạch hỏi rất trực tiếp3mà không hề nghĩ ngợi nhiều, nếu có thể giúp Bạch Nhược Y thì anh ta sẽ làm hết sức.
Bạch Nhược Y nghe thấy Cố Thần Trạch nói vậy mà bỗng có xúc động muốn ôm chầm lấy anh ta.
Sự cảm động của tình bạn khiến người ta không thể nào chống cự được.
“Em...
Em quá sốt ruột nên không mang theo hồ sơ, để em về bảo ba cầm hồ sơ đến.” Bạch Nhược Y đúng là quá nóng lòng, cô chỉ muốn được Cố Thần Trạch giúp đỡ để cứu khách sạn.
Sự chênh lệch to lớn khiến người ta vừa khó chịu lại vừa đau lòng.
Bạch Nhược Y rũ mắt rồi thở dài.
Đó là tiếng thở dài phát ra từ trong lòng, làm Chu Dụ và Cố Thần Trạch đều9cảm giác được sự bất đắc dĩ của cô.
“Trước đây đúng là Thẩm Đình Thâm rất yêu em.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa mở to mắt, ánh sáng trong cặp con người màu hổ phách dần tối đi, “Nhưng bây giờ không như thế, giờ đây anh ta đang rất hận em.
Anh ta nghĩ là năm năm qua em sống rất tốt, anh ta nghĩ rằng em phản bội nên tìm cách trả thù.” “Cậu phản bội anh ấy?” Chu Du nhìn Bạch Nhược Y, đầu tiên theo phản xạ nhìn về ngón tay cô, cũng may không thấy đeo chiếc nhẫn hay vòng nào.
Bạch Nhược Y nghe thấy Cố Thần Trạch nói vậy mà bỗng có xúc động muốn ôm chầm lấy anh ta.
Sự cảm động của tình bạn khiến3người ta không thể nào chống cự được.
“Em...
Em quá sốt ruột nên không mang theo hồ sơ, để em về bảo ba cầm hồ sơ đến.” Bạch Nhược Y đúng là quá nóng lòng, cô chỉ muốn được Cố Thần Trạch giúp đỡ để cứu khách sạn.
Nhưng không hề cẩn thận suy nghĩ, nếu Cố Thần Trạch đồng ý giúp thì vẫn cần một số tài liệu ghi chép số liệu chứ.
“Cũng được, em về thương lượng với chủ Bạch trước đi.” Cố Thần Trạch nói nghiêm túc, “Nếu giúp được, anh sẽ giúp hết sức có thể” “Cảm ơn.” Bạch Nhược Y khách sáo gật đầu với Cố Thần Trạch, cô thật sự rất cảm ơn bọn họ.
Cố Thần Trạch hơi híp mắt lại, không vui trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y.
“Em nhất định phải khách sáo với anh thế à?” “Không phải, em không phải có ý này.” Bạc Nhược Y xua tay, tiếng cảm ơn của cô cũng không phải khách sáo, mà là thật lòng.
“Được rồi được rồi.” Cố Thần Trạch cười, “Bây giờ em về công ty chuẩn bị tài liệu với chú Bạch trước đi, anh sẽ đi hỏi Thẩm Đình Thâm xem rốt cuộc cái tên này muốn làm gì.” Lúc đầu Bạch Nhược Y còn muốn Cố Thần Trạch đừng đi tìm Thẩm Đình Thâm, nhưng sau đó lại cảm thấy mọi chuyện cứ nên để tự nhiên.
“Ừ, vậy em về trước.” Bạch Nhược Y nói xong đứng lên và định đi ra ngoài.
Chu Du cũng đứng lên theo, ánh mắt cô ấy vẫn không hề rời khỏi người Bạch Nhược Y,“Tớ đi cùng cậu nhé, tớ muốn nói chuyện một chút.” “Tớ...” Bạch Nhược Y có thể hiểu Chu Du bây giờ đang rất muốn biết năm năm qua rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ trong lòng Bạch Nhược Y chỉ có chuyện của Bạch thị, “Tớ phải về trước lo chuyện của công ty, chờ xử lý xong tớ sẽ tìm thời gian kể hết với cậu những chuyện xảy ra trong năm năm qua được không? Bạch Nhược Y đã nói thế, nếu Chu Du vẫn muốn đi theo Bạch Nhược Y thì lại thành ra có vẻ gây khó dễ cho cô.
Chu Dụ dừng lại và không tiếp tục làm Bạch Nhược Y khó xử nữa, “Vậy được rồi, chờ cậu xử lý xong chuyện của công ty rồi lại nói.” “Ừ.” Bạch Nhược Y nghiêng đầu cười với hai người, trong nụ cười có xen lẫn nét u buồn.
Chờ Bạch Nhược Y đi rồi, Cố Thần Trạch cũng đứng dậy, sau đó chỉnh lại bộ âu phục rồi ôm lấy vai Chu Du, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, em và anh cùng đến gặp Thẩm Đình Thâm đi, để xem rốt cuộc cậu ta muốn làm cái quái gì.” “Anh đi đi, em không muốn đi.” Chu Du khẽ đẩy tay Cố Thần Trạch ra, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò bây giờ của Bạch Nhược Y, trong lòng Chu Dụ luôn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Anh và Thẩm Đình Thâm cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau, nếu em đi thì lại thiên vị mà bênh Bạch Nhược Y, chỉ sợ lúc đó sẽ nói vài câu khó nghe với anh ta.” “Xem ra em khá hiểu bản thân mình.” Cố Thần Trạch cười nhéo mặt Chu Du, “Vẫn biết mình sẽ thiên vị.” Chu Du cũng lười so đo với Cố Thần Trạch, cô bất đắc dĩ nhún vai nói, “Chẳng còn cách nào khác, con người của em thích bao che khuyết điểm đấy, mặc kệ tình cảm của hai người đó ai đúng ai sai, em sẽ vẫn che chở Bạch Nhược Y.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng bây giờ em bảo Thẩm Đình Thâm đang hại Bạch thị, anh cảm thấy điều này không thể xảy ra được.” Chu Dụ nghe những lời này mà thầm cảm thán, tình yêu của các đại gia đúng là người phàm không thể tưởng tượng.
Hơi một chút là đứng đằng sau mua một công ty rồi tặng cho người yêu.
Bạch Nhược Y ngồi bên cạnh Chu Du,3cô khẽ nắm chặt lại bàn tay đang bị Chu Dụ cầm lấy.
Bạch Nhược Y không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào.
Giống như bất ngờ biết được Thẩm Đình Thâm trước đây đã vì mình làm những việc này, sự cảm động trong lòng không phải vài ba câu hay vài biểu cảm là có thể diễn đạt được.
Mà sau khi cảm động lại là tiếc nuối và bất lực.
Nếu như năm năm trước, Đằng Y không dẫn cô đi thì bây giờ Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y sẽ thế nào? Chỉ cần nghĩ đến giả thiết này, trong đầu Bạch Nhược Y lại hiện lên những hình ảnh vô cùng tươi đẹp.
So với hoàn cảnh bây giờ với Thẩm2Đình Thâm mà nói thì giống như hai thái cực vậy.
“Chuyện trong năm năm qua nếu nói ra thì rất dài.” Bạch Nhược Y cũng không biết phải kể cho bọn họ thể nào, cô lại mới nghe được thông tin hóa ra Bạch thị là do Thẩm Đình Thâm giúp mình mua lại, trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ mà không biết phải giãi bày ra sao, “Tóm lại đừng nhắc đến những chuyện này, dù sao thật sự là Thẩm Đình Thâm đã động tay động chân với Bạch thị, cho nên em đến tìm hai người xin giúp đỡ, hi vọng có thể giúp em trước tiên bổ sung tài chính để khách sạn hoạt động.” “Muốn bao nhiêu?” Cố Thần Trạch hỏi rất trực tiếp3mà không hề nghĩ ngợi nhiều, nếu có thể giúp Bạch Nhược Y thì anh ta sẽ làm hết sức.
Bạch Nhược Y nghe thấy Cố Thần Trạch nói vậy mà bỗng có xúc động muốn ôm chầm lấy anh ta.
Sự cảm động của tình bạn khiến người ta không thể nào chống cự được.
“Em...
Em quá sốt ruột nên không mang theo hồ sơ, để em về bảo ba cầm hồ sơ đến.” Bạch Nhược Y đúng là quá nóng lòng, cô chỉ muốn được Cố Thần Trạch giúp đỡ để cứu khách sạn.
Sự chênh lệch to lớn khiến người ta vừa khó chịu lại vừa đau lòng.
Bạch Nhược Y rũ mắt rồi thở dài.
Đó là tiếng thở dài phát ra từ trong lòng, làm Chu Dụ và Cố Thần Trạch đều9cảm giác được sự bất đắc dĩ của cô.
“Trước đây đúng là Thẩm Đình Thâm rất yêu em.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa mở to mắt, ánh sáng trong cặp con người màu hổ phách dần tối đi, “Nhưng bây giờ không như thế, giờ đây anh ta đang rất hận em.
Anh ta nghĩ là năm năm qua em sống rất tốt, anh ta nghĩ rằng em phản bội nên tìm cách trả thù.” “Cậu phản bội anh ấy?” Chu Du nhìn Bạch Nhược Y, đầu tiên theo phản xạ nhìn về ngón tay cô, cũng may không thấy đeo chiếc nhẫn hay vòng nào.
Bạch Nhược Y nghe thấy Cố Thần Trạch nói vậy mà bỗng có xúc động muốn ôm chầm lấy anh ta.
Sự cảm động của tình bạn khiến3người ta không thể nào chống cự được.
“Em...
Em quá sốt ruột nên không mang theo hồ sơ, để em về bảo ba cầm hồ sơ đến.” Bạch Nhược Y đúng là quá nóng lòng, cô chỉ muốn được Cố Thần Trạch giúp đỡ để cứu khách sạn.
Nhưng không hề cẩn thận suy nghĩ, nếu Cố Thần Trạch đồng ý giúp thì vẫn cần một số tài liệu ghi chép số liệu chứ.
“Cũng được, em về thương lượng với chủ Bạch trước đi.” Cố Thần Trạch nói nghiêm túc, “Nếu giúp được, anh sẽ giúp hết sức có thể” “Cảm ơn.” Bạch Nhược Y khách sáo gật đầu với Cố Thần Trạch, cô thật sự rất cảm ơn bọn họ.
Cố Thần Trạch hơi híp mắt lại, không vui trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y.
“Em nhất định phải khách sáo với anh thế à?” “Không phải, em không phải có ý này.” Bạc Nhược Y xua tay, tiếng cảm ơn của cô cũng không phải khách sáo, mà là thật lòng.
“Được rồi được rồi.” Cố Thần Trạch cười, “Bây giờ em về công ty chuẩn bị tài liệu với chú Bạch trước đi, anh sẽ đi hỏi Thẩm Đình Thâm xem rốt cuộc cái tên này muốn làm gì.” Lúc đầu Bạch Nhược Y còn muốn Cố Thần Trạch đừng đi tìm Thẩm Đình Thâm, nhưng sau đó lại cảm thấy mọi chuyện cứ nên để tự nhiên.
“Ừ, vậy em về trước.” Bạch Nhược Y nói xong đứng lên và định đi ra ngoài.
Chu Du cũng đứng lên theo, ánh mắt cô ấy vẫn không hề rời khỏi người Bạch Nhược Y,“Tớ đi cùng cậu nhé, tớ muốn nói chuyện một chút.” “Tớ...” Bạch Nhược Y có thể hiểu Chu Du bây giờ đang rất muốn biết năm năm qua rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ trong lòng Bạch Nhược Y chỉ có chuyện của Bạch thị, “Tớ phải về trước lo chuyện của công ty, chờ xử lý xong tớ sẽ tìm thời gian kể hết với cậu những chuyện xảy ra trong năm năm qua được không? Bạch Nhược Y đã nói thế, nếu Chu Du vẫn muốn đi theo Bạch Nhược Y thì lại thành ra có vẻ gây khó dễ cho cô.
Chu Dụ dừng lại và không tiếp tục làm Bạch Nhược Y khó xử nữa, “Vậy được rồi, chờ cậu xử lý xong chuyện của công ty rồi lại nói.” “Ừ.” Bạch Nhược Y nghiêng đầu cười với hai người, trong nụ cười có xen lẫn nét u buồn.
Chờ Bạch Nhược Y đi rồi, Cố Thần Trạch cũng đứng dậy, sau đó chỉnh lại bộ âu phục rồi ôm lấy vai Chu Du, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, em và anh cùng đến gặp Thẩm Đình Thâm đi, để xem rốt cuộc cậu ta muốn làm cái quái gì.” “Anh đi đi, em không muốn đi.” Chu Du khẽ đẩy tay Cố Thần Trạch ra, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò bây giờ của Bạch Nhược Y, trong lòng Chu Dụ luôn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Anh và Thẩm Đình Thâm cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau, nếu em đi thì lại thiên vị mà bênh Bạch Nhược Y, chỉ sợ lúc đó sẽ nói vài câu khó nghe với anh ta.” “Xem ra em khá hiểu bản thân mình.” Cố Thần Trạch cười nhéo mặt Chu Du, “Vẫn biết mình sẽ thiên vị.” Chu Du cũng lười so đo với Cố Thần Trạch, cô bất đắc dĩ nhún vai nói, “Chẳng còn cách nào khác, con người của em thích bao che khuyết điểm đấy, mặc kệ tình cảm của hai người đó ai đúng ai sai, em sẽ vẫn che chở Bạch Nhược Y.”