Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thinh-the-hon-nhan-652
Chương 652: Là con của tôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đào Thành không đành lòng nhìn thấy Bạch Nhược Y như vậy, nhưng Đằng Y đã nói thì anh ta cũng không thể nào chống đối lại, đành mím môi chạy tới ôm lấy Bạch Nhược Y: “Đi thôi, về phòng ngủ đi nào.”
“Không! Tôi không muốn!” Bạch Nhược Y không ngừng giãy giụa trong lòng Đào Thành, nước mắt tuôn rơi khiến tầm mắt hoàn toàn mờ mịt.
Trong sự hỗn loạn, Bạch Nhược Y cảm giác mình thật sự quá nhỏ bé, không thể nào thoát khỏi Đào Thành.
“Đừng… thả tôi ra, đừng động vào tôi.” Bạch Nhược Y gào thét, nói như có người chặn họng vậy.
Cho nên lần trước Thanh Chấp về nước đã đề cập chuyện này với Bạch Nhược Y, nhưng Bạch Nhược Y không hề có3suy nghĩ tìm bố ruột của mình, nên anh ta không tiếp tục nói tới.
Cho nên có thể nói, trên đời này người biết họ có quan hệ cha con không chỉ mình Đào Thành.
Khi Thanh Chấp rời khỏi Nhật Bản, Đằng Y không hề muốn, thậm chí còn tuyên bố sẽ gả con gái của ông ta cho anh, hi vọng có thể khiến Thanh Chấp ở lại Nhật Bản.
Đằng Y đã viết thư cho Thanh Chấp, nói mình đã tìm được con gái ở Trung Quốc và muốn cho con gái kết hôn với Hùng Ngạn, hi vọng Thanh Chấp có thể tới Nhật vài ngày.
Lúc Thanh Chấp nhận được bức thư này, cả người ngây ra, người con gái ở Trung Quốc không phải là Bạch Nhược Y sao? Bạch Nhược2Y sẽ kết hôn với Hùng Ngạn?
Mộc mạc nhưng rõ nét, sống mũi cao cùng với đôi mắt sắc, đáng để gọi bằng bốn từ: Lịch sự ga lăng.
Trong nháy mắt, gương mặt này đã khiến Bạch Nhược Y như được cứu từ địa ngục trở lại trần gian, cô giãy khỏi người Đào Thành, đôi mắt đẫm nước mắt vươn tay về phía người đàn ông ấy.
Đôi môi ướt nước mắt hét lên như nhìn thấy sợi dây cứu mạng cuối cùng: “Thanh Chấp!”
Đúng vậy, trong lúc Bạch Nhược Y như sắp suy sụp thì Thanh Chấp lại từ ngàn dặm xa xôi quay về.
Thanh Chấp cũng có quan hệ nhất định với Đằng Y, hai người từng là bạn. Bởi vì Thanh Chấp luôn mẫn cảm với rượu nên Đằng Y3mời Thanh Chấp tới Nhật Bản nửa năm, để hai người có thể thưởng thức hết những loại rượu ngon của Nhật Bản. Tình nghĩa giữa hai người khiến Đằng Y có thể tâm sự tất cả nỗi lòng mình, dù Thanh Chấp kém Đằng Y khá nhiều tuổi.
Tuyệt vọng đến não nề, Bạch Nhược Y nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể mình lơ lửng trên không trung, bị Đào Thành ôm lấy.
Tại sao lại phải như vậy chứ, tại sao lại phải bỏ con cô đi, tại sao lại mang thai con của Thẩm Đình Thâm vào lúc này, tại sao?
Vô số vấn đề chạy quanh trong suy nghĩ của cô, khiến cô tuyệt vọng, ngạt thở.
Trong lúc Bạch Nhược Y không còn khả năng giãy giụa, nản chí tới cùng9cực, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ba người trong phòng đều giật mình, nghe thấy tiếng thì nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu xanh nhạt, quần xắn đến gối, chân anh ta vừa dài vừa thẳng, còn gương mặt thì đầy sự sắc bén, đó mới là điểm chủ yếu.
Cho nên có thể nói, trên đời này người biết họ có quan hệ cha con không chỉ mình Đào Thành.
Khi Thanh Chấp rời khỏi Nhật Bản, Đằng Y không hề muốn, thậm chí còn tuyên bố sẽ gả con gái của ông ta cho anh, hi vọng có thể khiến Thanh Chấp ở lại Nhật Bản.
Đằng Y đã viết thư cho Thanh Chấp, nói mình đã tìm được con gái ở Trung Quốc và muốn cho con3gái kết hôn với Hùng Ngạn, hi vọng Thanh Chấp có thể tới Nhật vài ngày.
Lúc Thanh Chấp nhận được bức thư này, cả người ngây ra, người con gái ở Trung Quốc không phải là Bạch Nhược Y sao? Bạch Nhược Y sẽ kết hôn với Hùng Ngạn?
Thanh Chấp không kịp hỏi tình hình cụ thể đã phải nhanh chóng chạy như bay tới nhà Đằng Y.
Anh ngồi máy bay rất lâu mới tới được nhà Đằng Y. Vừa bước vào biệt viện, đi tới phòng Đằng Y, chưa kịp tới nơi thì anh đã nghe thấy tiếng Bạch Nhược Y hét vang.
Thanh Chấp gấp gáp tới độ mở cửa từng phòng một, nhìn thấy Bạch Nhược Y nước mắt đầm đìa, còn bị Đào Thành cưỡng ép ôm trong lòng.
Thanh Chấp vô cùng lo lắng, bước tới trước mặt Bạch Nhược Y rồi ôm lấy cô vào lòng.
Do Bạch Nhược Y đã nức nở nãy giờ nên vô cùng yếu ớt, hai tay cô vẫn cố gắng nắm chặt lấy áo khoác của Thanh Chấp.
Sự hoảng sợ của cô, sự lo lắng của cô, sự ấm ức của cô đều hiện lên rõ rệt.
Từ nhỏ tới lớn, Thanh Chấp chưa từng nhìn thấy Bạch Nhược Y như vậy, Thanh Chấp ôm Bạch Nhược Y vào lòng, rồi nhìn Đằng Y.
Đằng Y nghi ngờ nhìn hai người họ, thấy Thanh Chấp nhìn về phía mình, cau mày hỏi: “Cậu biết Nhược Y sao?”
Trước khi vào phòng, nghe được những lời Bạch Nhược Y nói, Thanh Chấp cũng đã đoán được nội dung là gì.
Thanh Chấp nhanh chóng ôm lấy Bạch Nhược Y, một tay vuốt lưng để trấn an cô.
Mặt khác Thanh Chấp vẫn bình tĩnh nói với Đằng Y: “Đứa bé này không thể bỏ được.”
“Vì sao?” Bây giờ Đằng Y không quan tâm tới việc hai người họ có quen nhau hay không, dù sao chuyện Bạch Nhược Y kết hôn với Hùng Ngạn là chuyện bắt buộc phải làm, không ai có thể ngăn cản được: “Việc liên doanh hợp tác là chuyện rất quan trọng, liên quan đến tương lai của cả tập đoàn.”
Thanh Chấp dịu dàng ôm Bạch Nhược Y, ngước mắt lên nhìn Đằng Y: “Đứa con trong bụng Nhược Y là của tôi.”
“Cái gì?” Đằng Y và Đào Thành mở to mắt, họ không tin được câu nói này.
Lúc này Đào Thành không để ý Đằng Y đang ở đây, trực tiếp hỏi: “Sao có thể? Đứa bé trong bụng cô ấy là của cậu, sao lại trùng hợp như vậy?”
Đằng Y không thể chấp nhận điều đó, bước lên mấy bước, đứng trước mặt Thanh Chấp, nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu nói rõ ràng cho tôi biết, cậu và Nhược Y đã có chuyện gì.”
“Được, nhưng tôi phải đưa Nhược Y về phòng đã, sau đó sẽ giải thích với ông, giờ cô ấy đang rất mệt.” Thanh Chấp vuốt lưng Bạch Nhược Y, thấy cô vẫn không ngừng run rẩy, đau lòng vô cùng.
“Ừ, đi nhanh về nhanh, tôi ở đây chờ cậu.” Thái độ của Đằng Y đã thay đổi, chí ít nghe thấy cái thai là của Thanh Chấp thì không còn nhắc tới việc liên hôn để liên doanh hợp tác nữa, mà muốn biết có chuyện gì xảy ra.
Thanh Chấp dìu Bạch Nhược Y đi ra ngoài, Bạch Nhược Y rất yếu, đi vài bước đã như không còn chút sức lực nào, Thanh Chấp dứt khoát bế cô lên, vừa đi vừa trấn an: “Em yên tâm đi, đứa nhỏ này anh sẽ giữ lại cho em.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không! Tôi không muốn!” Bạch Nhược Y không ngừng giãy giụa trong lòng Đào Thành, nước mắt tuôn rơi khiến tầm mắt hoàn toàn mờ mịt.
Trong sự hỗn loạn, Bạch Nhược Y cảm giác mình thật sự quá nhỏ bé, không thể nào thoát khỏi Đào Thành.
“Đừng… thả tôi ra, đừng động vào tôi.” Bạch Nhược Y gào thét, nói như có người chặn họng vậy.
Cho nên lần trước Thanh Chấp về nước đã đề cập chuyện này với Bạch Nhược Y, nhưng Bạch Nhược Y không hề có3suy nghĩ tìm bố ruột của mình, nên anh ta không tiếp tục nói tới.
Cho nên có thể nói, trên đời này người biết họ có quan hệ cha con không chỉ mình Đào Thành.
Khi Thanh Chấp rời khỏi Nhật Bản, Đằng Y không hề muốn, thậm chí còn tuyên bố sẽ gả con gái của ông ta cho anh, hi vọng có thể khiến Thanh Chấp ở lại Nhật Bản.
Đằng Y đã viết thư cho Thanh Chấp, nói mình đã tìm được con gái ở Trung Quốc và muốn cho con gái kết hôn với Hùng Ngạn, hi vọng Thanh Chấp có thể tới Nhật vài ngày.
Lúc Thanh Chấp nhận được bức thư này, cả người ngây ra, người con gái ở Trung Quốc không phải là Bạch Nhược Y sao? Bạch Nhược2Y sẽ kết hôn với Hùng Ngạn?
Mộc mạc nhưng rõ nét, sống mũi cao cùng với đôi mắt sắc, đáng để gọi bằng bốn từ: Lịch sự ga lăng.
Trong nháy mắt, gương mặt này đã khiến Bạch Nhược Y như được cứu từ địa ngục trở lại trần gian, cô giãy khỏi người Đào Thành, đôi mắt đẫm nước mắt vươn tay về phía người đàn ông ấy.
Đôi môi ướt nước mắt hét lên như nhìn thấy sợi dây cứu mạng cuối cùng: “Thanh Chấp!”
Đúng vậy, trong lúc Bạch Nhược Y như sắp suy sụp thì Thanh Chấp lại từ ngàn dặm xa xôi quay về.
Thanh Chấp cũng có quan hệ nhất định với Đằng Y, hai người từng là bạn. Bởi vì Thanh Chấp luôn mẫn cảm với rượu nên Đằng Y3mời Thanh Chấp tới Nhật Bản nửa năm, để hai người có thể thưởng thức hết những loại rượu ngon của Nhật Bản. Tình nghĩa giữa hai người khiến Đằng Y có thể tâm sự tất cả nỗi lòng mình, dù Thanh Chấp kém Đằng Y khá nhiều tuổi.
Tuyệt vọng đến não nề, Bạch Nhược Y nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể mình lơ lửng trên không trung, bị Đào Thành ôm lấy.
Tại sao lại phải như vậy chứ, tại sao lại phải bỏ con cô đi, tại sao lại mang thai con của Thẩm Đình Thâm vào lúc này, tại sao?
Vô số vấn đề chạy quanh trong suy nghĩ của cô, khiến cô tuyệt vọng, ngạt thở.
Trong lúc Bạch Nhược Y không còn khả năng giãy giụa, nản chí tới cùng9cực, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ba người trong phòng đều giật mình, nghe thấy tiếng thì nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu xanh nhạt, quần xắn đến gối, chân anh ta vừa dài vừa thẳng, còn gương mặt thì đầy sự sắc bén, đó mới là điểm chủ yếu.
Cho nên có thể nói, trên đời này người biết họ có quan hệ cha con không chỉ mình Đào Thành.
Khi Thanh Chấp rời khỏi Nhật Bản, Đằng Y không hề muốn, thậm chí còn tuyên bố sẽ gả con gái của ông ta cho anh, hi vọng có thể khiến Thanh Chấp ở lại Nhật Bản.
Đằng Y đã viết thư cho Thanh Chấp, nói mình đã tìm được con gái ở Trung Quốc và muốn cho con3gái kết hôn với Hùng Ngạn, hi vọng Thanh Chấp có thể tới Nhật vài ngày.
Lúc Thanh Chấp nhận được bức thư này, cả người ngây ra, người con gái ở Trung Quốc không phải là Bạch Nhược Y sao? Bạch Nhược Y sẽ kết hôn với Hùng Ngạn?
Thanh Chấp không kịp hỏi tình hình cụ thể đã phải nhanh chóng chạy như bay tới nhà Đằng Y.
Anh ngồi máy bay rất lâu mới tới được nhà Đằng Y. Vừa bước vào biệt viện, đi tới phòng Đằng Y, chưa kịp tới nơi thì anh đã nghe thấy tiếng Bạch Nhược Y hét vang.
Thanh Chấp gấp gáp tới độ mở cửa từng phòng một, nhìn thấy Bạch Nhược Y nước mắt đầm đìa, còn bị Đào Thành cưỡng ép ôm trong lòng.
Thanh Chấp vô cùng lo lắng, bước tới trước mặt Bạch Nhược Y rồi ôm lấy cô vào lòng.
Do Bạch Nhược Y đã nức nở nãy giờ nên vô cùng yếu ớt, hai tay cô vẫn cố gắng nắm chặt lấy áo khoác của Thanh Chấp.
Sự hoảng sợ của cô, sự lo lắng của cô, sự ấm ức của cô đều hiện lên rõ rệt.
Từ nhỏ tới lớn, Thanh Chấp chưa từng nhìn thấy Bạch Nhược Y như vậy, Thanh Chấp ôm Bạch Nhược Y vào lòng, rồi nhìn Đằng Y.
Đằng Y nghi ngờ nhìn hai người họ, thấy Thanh Chấp nhìn về phía mình, cau mày hỏi: “Cậu biết Nhược Y sao?”
Trước khi vào phòng, nghe được những lời Bạch Nhược Y nói, Thanh Chấp cũng đã đoán được nội dung là gì.
Thanh Chấp nhanh chóng ôm lấy Bạch Nhược Y, một tay vuốt lưng để trấn an cô.
Mặt khác Thanh Chấp vẫn bình tĩnh nói với Đằng Y: “Đứa bé này không thể bỏ được.”
“Vì sao?” Bây giờ Đằng Y không quan tâm tới việc hai người họ có quen nhau hay không, dù sao chuyện Bạch Nhược Y kết hôn với Hùng Ngạn là chuyện bắt buộc phải làm, không ai có thể ngăn cản được: “Việc liên doanh hợp tác là chuyện rất quan trọng, liên quan đến tương lai của cả tập đoàn.”
Thanh Chấp dịu dàng ôm Bạch Nhược Y, ngước mắt lên nhìn Đằng Y: “Đứa con trong bụng Nhược Y là của tôi.”
“Cái gì?” Đằng Y và Đào Thành mở to mắt, họ không tin được câu nói này.
Lúc này Đào Thành không để ý Đằng Y đang ở đây, trực tiếp hỏi: “Sao có thể? Đứa bé trong bụng cô ấy là của cậu, sao lại trùng hợp như vậy?”
Đằng Y không thể chấp nhận điều đó, bước lên mấy bước, đứng trước mặt Thanh Chấp, nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu nói rõ ràng cho tôi biết, cậu và Nhược Y đã có chuyện gì.”
“Được, nhưng tôi phải đưa Nhược Y về phòng đã, sau đó sẽ giải thích với ông, giờ cô ấy đang rất mệt.” Thanh Chấp vuốt lưng Bạch Nhược Y, thấy cô vẫn không ngừng run rẩy, đau lòng vô cùng.
“Ừ, đi nhanh về nhanh, tôi ở đây chờ cậu.” Thái độ của Đằng Y đã thay đổi, chí ít nghe thấy cái thai là của Thanh Chấp thì không còn nhắc tới việc liên hôn để liên doanh hợp tác nữa, mà muốn biết có chuyện gì xảy ra.
Thanh Chấp dìu Bạch Nhược Y đi ra ngoài, Bạch Nhược Y rất yếu, đi vài bước đã như không còn chút sức lực nào, Thanh Chấp dứt khoát bế cô lên, vừa đi vừa trấn an: “Em yên tâm đi, đứa nhỏ này anh sẽ giữ lại cho em.”