Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-553
Chương 553: Anh sẽ phải hối hận
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khó chịu vì Thẩm Thanh Du đã nói rõ ràng tới mức như vậy rồi mà bản thân lại không thể ra đi một cách phóng khoáng
Mất mát vì chị ta biết mình không thể giữ được trái tim của Thẩm Thanh Du
Đương nhiên Đào Nguyệt không hề thể hiện những cảm xúc ấy ra trước mặt họ, chị ta cố gắng khống chế cảm giác muốn đánh người, cười một cách mỉa mai, nhìn hai người đối diện
“Bây giờ anh đang trong thời gian yêu đương nồng cháy nên mới nghĩ đơn giản tới vậy.” Đào Nguyệt đưa bàn tay mảnh khảnh ra cầm lấy chén: “Anh nên bình tĩnh mà suy nghĩ
Nếu như anh không kết hôn với em, 1/3 hạng mục của Thẩm Thị đều là tiền đầu tư của Đào gia, Đào gia mà rút vốn đầu tư3thì Thầm thị sẽ ra sao, anh đã từng nghĩ tới chưa?” “Sẽ từ top 1 rơi xuống top 5 trong giới thương mại.” Thẩm Thanh Du trả lời Đào Nguyệt một cách gọn gàng, điều đó cũng thể hiện ông ta rất hiểu vấn đề này và cũng đã suy nghĩ kỹ càng: “Nhưng anh tin rằng không bao lâu nữa, anh sẽ vực lại Thẩm thị lên top 1.”
“Anh đừng ngây thơ như thể được không?” Đào Nguyệt liếc nhìn: “Cho dù những hạng mục đó dừng lại Thẩm thị rớt xuống top 5 anh cũng không thèm để ý, vậy nếu như em nói nếu anh không kết hôn với em, em sẽ rao bán cổ phần của Thẩm thị trong tay em, hơn nữa sẽ rút hết những hạng mục và sản phẩm em có tại Thẩm thị,1thì Thẩm thị sẽ ra sao?”
“Chia năm xẻ bảy.” Thẩm Thanh Du lại một lần nữa trả lời một cách gãy gọn
Như vậy là Thẩm Thanh Du đã suy nghĩ hết sức kỹ càng, thậm chí Đào Nguyệt cảm thấy nếu như lại hỏi ông ta, công ty và người phụ nữ này chỉ được quyền chọn một thì ông ta chắc sẽ chọn người phụ nữ này mà không hề do dự
Đào Nguyệt đã thua, thua một cách triệt để.
Người thua thì nói gì cũng vô nghĩa, Đào Nguyệt không muốn ở cùng với họ thêm một chút nào nữa, khẽ nhắm mắt lại nhìn đống đồ ăn trên bàn
Chị ta biết những thứ mà mình và Thẩm Thanh Du không thích ăn được gọi cho ai.
“Được lắm.” Đào Nguyệt lấy chiếc túi ở sau ghế ngồi của mình, cười mỉa3mai: “Việc đã tới nước này, em nói gì cũng vô nghĩa, chỉ càng làm cho Thẩm Thanh Du anh thêm xem thường em mà thôi.”
Chị ta khoác túi lên, nhìn hai người họ, đúng là trai tài gái sắc.
Ha ha.
“Những lời em đã nói ra không thể thu lại được, Thẩm Thanh Du!” Đào Nguyệt khịt chiếc mũi đã hơi cay cay: “Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận.”
Nói xong chị ta lạnh lùng rời khỏi căn phòng nhỏ đó
Người đàn ông bên trong phòng không hề để lộ cảm xúc gì, hơi thở cũng trở nên nặng nề, nghiêng đầu nhìn sang Thẩm phu nhân đang còn trẻ, cười nói: “Được rồi, bây giờ em đã biết anh vì em mà tổn thất biết bao nhiêu rồi, cho nên em phải đền bù cho anh cả đời này3đấy nhé.”
“Thanh Du, có đáng không?” Thẩm phu nhân ngước đôi mắt đầy sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Du, phụ nữ thường không có cảm giác an toàn
Nghe những lời Đào Nguyệt vừa nói, bà cũng cảm thấy Thẩm Thanh Du đã trả giá quá đắt vì bản thân mình, sợ rằng Thẩm Thanh Du sẽ không chịu đựng nổi, sẽ hối hận.
Thế nhưng Thẩm Thanh Du không hề cảm thấy hối tiếc, mắt ông ta sáng long lanh: “Đáng giá chứ.” Họ không biết, trên đường đi ra ngoài Đào Nguyệt đã khóc đến nỗi không thể kiềm chế được
Những dòng nước mắt nóng hổi phủ trên gương mặt được trang điểm tinh tế của chị ta, mũi đỏ ửng khó chịu cũng không bằng sự khó chịu ở trong lòng
Chị ta hận Thẩm Thanh Du, một ngày nào đó chị9ta phải cho Thẩm Thanh Du biết, bây giờ không chọn chị ta chính là tổn thất lớn nhất của ông ta.
Khi nói đến phần cuối câu chuyện, Đào Nguyệt lấy lại tinh thần, cười nhìn Nhan Như Ngọc trước mặt: “Có lẽ bởi vì con người của tôi quá cố chấp, nên nếu tôi không nhận được hai từ hối hận từ chính miệng Thẩm Thanh Du, tôi thật sự không cam lòng.”
Nhan Như Ngọc chớp mắt, khi Đào Nguyệt đang kể lại chuyện ngày xưa với cậu, trên mặt chị ta không hề có gợn sóng nào, giống như đang kể câu chuyện của người khác vậy.
Thế nhưng giọng điệu chị ta vẫn tràn ngập sự chế giễu và sự tức giận khó kiềm chế được
“Chị Đào à, thật ra bây giờ chị có thể đứng trước mặt Thẩm Thanh Du, cho ông ta thấy những năm qua chị vẫn xinh đẹp như vậy, ông ta sẽ phải hối hận.” Nhan Như Ngọc cười hì hì, trong lòng có rất nhiều cảm xúc
Thì ra sau mỗi một người trưởng thành, đều có một cuộc tình khắc sâu trong lòng.
“Chỉ có thằng nhóc cậu là nói phét thôi.” Đào Nguyệt nhẹ nhàng cong môi vừa quay người đưa lưng về phía Nhan Như Ngọc: “Cậu biết xoa bóp chứ? Bóp lưng cho tôi đi.” “Hả?” Nhan Như Ngọc nhảy xuống khỏi ghế, đôi chân trần kéo ghế đến phía sau lưng Đào Nguyệt nói đùa: “Chị không sợ tôi sẽ nhân cơ hội đó mà sàm sỡ chị sao?” “Cậu có dám nghĩ cũng chả có gan làm.” Đào Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, những cảm xúc trong lòng đang trào dâng, không thể bình tĩnh lại ngay lập tức
“Cũng đúng, tôi nào dám gây thù chuốc oán với chị chứ.” Nhan Như Ngọc giơ cánh tay, cách áo ngủ, massage lưng cho Đào Nguyệt.
Đào Nguyệt khẽ rên lên vài tiếng thoải mái, lúc thì cau mày, lúc lại thả lỏng
Giọng điệu của chị ta hơi miễn cưỡng: “Như Ngọc, cậu đã gặp được người phụ nữ nào mà cậu yêu điên cuồng chưa?” “Yêu sao?” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu: “Tôi không biết yêu một người là như thế nào, nhưng tôi biết hiện giờ mình rất quan tâm tới một cô gái, rất thú vị, tôi rất để ý tới cô ấy.”
“Có xinh đẹp không?”
“Xinh chứ.” Nhan Như Ngọc gật đầu, trong lòng hiện lên gương mặt của Bạch Nhược Y, nhưng nghĩ lại buổi sáng hôm nay nhìn thấy trên cổ cô vẫn còn những dấu vết mập mờ, lông mày cậu khẽ nhíu lại: “Nhưng không đẹp bằng chị Đào.”
“Ồ, cái miệng của cậu thật là khéo nịnh đó.” Đào Nguyệt khẽ cười, chẳng biết tại sao lại nhớ tới gương mặt của Bạch Nhược Y: “Nhưng khi tôi về nước, ở sân bay có gặp một cô gái rất có sức sống, đang định nếu như cậu chưa thích ai thì làm bà mai cho cậu đấy.”
“Là con gái nhà ai mà khiến chị Đào thích tới vậy? Lại còn có thể khiến chị Đào làm mái cho nhỉ?”
“Đã có người trong lòng thì đừng nói những lời thừa thãi nữa.” Đào Nguyệt được Nhan Như Ngọc massage cho rất thoải mái, lười biếng ngáp một cái: “Được rồi, được rồi, tôi muốn ngủ một giấc, cậu về đi.”
Nhan Như Ngọc buông tay ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy tôi về nhé.”
“Ừm.”
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Đào Nguyệt, ra khỏi khách sạn mới phát hiện bên ngoài nắng to
Ngày xuân ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến cậu cũng ngáp một cái thật dài.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Mất mát vì chị ta biết mình không thể giữ được trái tim của Thẩm Thanh Du
Đương nhiên Đào Nguyệt không hề thể hiện những cảm xúc ấy ra trước mặt họ, chị ta cố gắng khống chế cảm giác muốn đánh người, cười một cách mỉa mai, nhìn hai người đối diện
“Bây giờ anh đang trong thời gian yêu đương nồng cháy nên mới nghĩ đơn giản tới vậy.” Đào Nguyệt đưa bàn tay mảnh khảnh ra cầm lấy chén: “Anh nên bình tĩnh mà suy nghĩ
Nếu như anh không kết hôn với em, 1/3 hạng mục của Thẩm Thị đều là tiền đầu tư của Đào gia, Đào gia mà rút vốn đầu tư3thì Thầm thị sẽ ra sao, anh đã từng nghĩ tới chưa?” “Sẽ từ top 1 rơi xuống top 5 trong giới thương mại.” Thẩm Thanh Du trả lời Đào Nguyệt một cách gọn gàng, điều đó cũng thể hiện ông ta rất hiểu vấn đề này và cũng đã suy nghĩ kỹ càng: “Nhưng anh tin rằng không bao lâu nữa, anh sẽ vực lại Thẩm thị lên top 1.”
“Anh đừng ngây thơ như thể được không?” Đào Nguyệt liếc nhìn: “Cho dù những hạng mục đó dừng lại Thẩm thị rớt xuống top 5 anh cũng không thèm để ý, vậy nếu như em nói nếu anh không kết hôn với em, em sẽ rao bán cổ phần của Thẩm thị trong tay em, hơn nữa sẽ rút hết những hạng mục và sản phẩm em có tại Thẩm thị,1thì Thẩm thị sẽ ra sao?”
“Chia năm xẻ bảy.” Thẩm Thanh Du lại một lần nữa trả lời một cách gãy gọn
Như vậy là Thẩm Thanh Du đã suy nghĩ hết sức kỹ càng, thậm chí Đào Nguyệt cảm thấy nếu như lại hỏi ông ta, công ty và người phụ nữ này chỉ được quyền chọn một thì ông ta chắc sẽ chọn người phụ nữ này mà không hề do dự
Đào Nguyệt đã thua, thua một cách triệt để.
Người thua thì nói gì cũng vô nghĩa, Đào Nguyệt không muốn ở cùng với họ thêm một chút nào nữa, khẽ nhắm mắt lại nhìn đống đồ ăn trên bàn
Chị ta biết những thứ mà mình và Thẩm Thanh Du không thích ăn được gọi cho ai.
“Được lắm.” Đào Nguyệt lấy chiếc túi ở sau ghế ngồi của mình, cười mỉa3mai: “Việc đã tới nước này, em nói gì cũng vô nghĩa, chỉ càng làm cho Thẩm Thanh Du anh thêm xem thường em mà thôi.”
Chị ta khoác túi lên, nhìn hai người họ, đúng là trai tài gái sắc.
Ha ha.
“Những lời em đã nói ra không thể thu lại được, Thẩm Thanh Du!” Đào Nguyệt khịt chiếc mũi đã hơi cay cay: “Một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận.”
Nói xong chị ta lạnh lùng rời khỏi căn phòng nhỏ đó
Người đàn ông bên trong phòng không hề để lộ cảm xúc gì, hơi thở cũng trở nên nặng nề, nghiêng đầu nhìn sang Thẩm phu nhân đang còn trẻ, cười nói: “Được rồi, bây giờ em đã biết anh vì em mà tổn thất biết bao nhiêu rồi, cho nên em phải đền bù cho anh cả đời này3đấy nhé.”
“Thanh Du, có đáng không?” Thẩm phu nhân ngước đôi mắt đầy sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Du, phụ nữ thường không có cảm giác an toàn
Nghe những lời Đào Nguyệt vừa nói, bà cũng cảm thấy Thẩm Thanh Du đã trả giá quá đắt vì bản thân mình, sợ rằng Thẩm Thanh Du sẽ không chịu đựng nổi, sẽ hối hận.
Thế nhưng Thẩm Thanh Du không hề cảm thấy hối tiếc, mắt ông ta sáng long lanh: “Đáng giá chứ.” Họ không biết, trên đường đi ra ngoài Đào Nguyệt đã khóc đến nỗi không thể kiềm chế được
Những dòng nước mắt nóng hổi phủ trên gương mặt được trang điểm tinh tế của chị ta, mũi đỏ ửng khó chịu cũng không bằng sự khó chịu ở trong lòng
Chị ta hận Thẩm Thanh Du, một ngày nào đó chị9ta phải cho Thẩm Thanh Du biết, bây giờ không chọn chị ta chính là tổn thất lớn nhất của ông ta.
Khi nói đến phần cuối câu chuyện, Đào Nguyệt lấy lại tinh thần, cười nhìn Nhan Như Ngọc trước mặt: “Có lẽ bởi vì con người của tôi quá cố chấp, nên nếu tôi không nhận được hai từ hối hận từ chính miệng Thẩm Thanh Du, tôi thật sự không cam lòng.”
Nhan Như Ngọc chớp mắt, khi Đào Nguyệt đang kể lại chuyện ngày xưa với cậu, trên mặt chị ta không hề có gợn sóng nào, giống như đang kể câu chuyện của người khác vậy.
Thế nhưng giọng điệu chị ta vẫn tràn ngập sự chế giễu và sự tức giận khó kiềm chế được
“Chị Đào à, thật ra bây giờ chị có thể đứng trước mặt Thẩm Thanh Du, cho ông ta thấy những năm qua chị vẫn xinh đẹp như vậy, ông ta sẽ phải hối hận.” Nhan Như Ngọc cười hì hì, trong lòng có rất nhiều cảm xúc
Thì ra sau mỗi một người trưởng thành, đều có một cuộc tình khắc sâu trong lòng.
“Chỉ có thằng nhóc cậu là nói phét thôi.” Đào Nguyệt nhẹ nhàng cong môi vừa quay người đưa lưng về phía Nhan Như Ngọc: “Cậu biết xoa bóp chứ? Bóp lưng cho tôi đi.” “Hả?” Nhan Như Ngọc nhảy xuống khỏi ghế, đôi chân trần kéo ghế đến phía sau lưng Đào Nguyệt nói đùa: “Chị không sợ tôi sẽ nhân cơ hội đó mà sàm sỡ chị sao?” “Cậu có dám nghĩ cũng chả có gan làm.” Đào Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, những cảm xúc trong lòng đang trào dâng, không thể bình tĩnh lại ngay lập tức
“Cũng đúng, tôi nào dám gây thù chuốc oán với chị chứ.” Nhan Như Ngọc giơ cánh tay, cách áo ngủ, massage lưng cho Đào Nguyệt.
Đào Nguyệt khẽ rên lên vài tiếng thoải mái, lúc thì cau mày, lúc lại thả lỏng
Giọng điệu của chị ta hơi miễn cưỡng: “Như Ngọc, cậu đã gặp được người phụ nữ nào mà cậu yêu điên cuồng chưa?” “Yêu sao?” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu: “Tôi không biết yêu một người là như thế nào, nhưng tôi biết hiện giờ mình rất quan tâm tới một cô gái, rất thú vị, tôi rất để ý tới cô ấy.”
“Có xinh đẹp không?”
“Xinh chứ.” Nhan Như Ngọc gật đầu, trong lòng hiện lên gương mặt của Bạch Nhược Y, nhưng nghĩ lại buổi sáng hôm nay nhìn thấy trên cổ cô vẫn còn những dấu vết mập mờ, lông mày cậu khẽ nhíu lại: “Nhưng không đẹp bằng chị Đào.”
“Ồ, cái miệng của cậu thật là khéo nịnh đó.” Đào Nguyệt khẽ cười, chẳng biết tại sao lại nhớ tới gương mặt của Bạch Nhược Y: “Nhưng khi tôi về nước, ở sân bay có gặp một cô gái rất có sức sống, đang định nếu như cậu chưa thích ai thì làm bà mai cho cậu đấy.”
“Là con gái nhà ai mà khiến chị Đào thích tới vậy? Lại còn có thể khiến chị Đào làm mái cho nhỉ?”
“Đã có người trong lòng thì đừng nói những lời thừa thãi nữa.” Đào Nguyệt được Nhan Như Ngọc massage cho rất thoải mái, lười biếng ngáp một cái: “Được rồi, được rồi, tôi muốn ngủ một giấc, cậu về đi.”
Nhan Như Ngọc buông tay ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy tôi về nhé.”
“Ừm.”
Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Đào Nguyệt, ra khỏi khách sạn mới phát hiện bên ngoài nắng to
Ngày xuân ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến cậu cũng ngáp một cái thật dài.