Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-538
Chương 538: Đào nguyệt
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Còn Đại Phúc thì vô cùng hưởng thụ, áp mặt vào lồng ngực ấm áp của chị ta, duỗi chân ra khẽ liếm
Thần thái và động tác đều vô cùng giống với chủ nhân của nó, nhã nhặn mà lười biếng
Chắc lúc xuống máy bay, do quá sợ hãi nên nó mới chạy loạn khắp nơi
Bạch Nhược Y ngồi đối diện với người phụ nữ ấy, không gian tương đối rộng nên cô cảm thấy hơi bất an, dù gì cô cũng không biết người phụ nữ này có ác ý với mình hay không
“Vậy...” Bạch Nhược Y thoáng nhìn qua ngoài cửa kính, muốn che giấu sự bất an của chính mình: “Vậy chị Đào nói tôi không biết phép tắc là3sao?” Đào Nguyệt thả Đại Phúc đang ở trong lòng xuống, phủi lông chó trên người
Khi ngước nhìn Bạch Nhược Y, chị ta nhoẻn miệng cười: “Bình thường trước khi hỏi tên người lớn tuổi cô phải tự giới thiệu về mình trước chứ? Còn phải để tôi tự mở miệng hỏi tên cô sao?”
“À, chị nói về tên sao.” Bạch Nhược Y không biết là do lúc bị rơi từ trên cầu thang kính xuống, đầu óc choáng váng thể nào mà lại trở nên không linh hoạt nữa: “Tôi tên là Bạch Nhược Y, còn nữa phiên tài xế của chị đưa tôi tới Bạch thị.”
“Biết rồi.” Tài xế nghe thấy Bạch Nhược Y nói vậy liền lên tiếng, anh ta0không hề hỏi Bạch Nhược Y muốn đi đầu, mà vẫn luôn chờ cô tự lên tiếng.
Bạch Nhược Y quay lại nhìn người tài xế, anh ta mặc một bộ quần áo đen, cô không nhìn thấy rõ mặt anh ta
Bạch Nhược Y giơ tay sờ mũi, mỗi khi căng thẳng cô lại hay làm động tác thừa: “Chuyện đó..
tôi thấy chị cũng không giống người lớn tuổi, có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi mà thôi.” “Ha ha ha ha.” Người phụ nữ cười vang, nhưng tiếng cười này phóng khoáng hơn trước rất nhiều
Đôi mắt đã trang điểm tỉ mỉ của chị ta khẽ chớp: “Cô đúng là khéo ăn nói, tôi đã hơn 40 tuổi rồi, cô còn nói tôi5chỉ lớn hơn có vài tuổi thôi sao.”
“Cái..
cái gì?” Bạch Nhược Y hoảng hốt nhìn Đào Nguyệt, quan sát cả người, bao gồm cả cổ chị ta
Trên cổ chị ta cũng có những nếp nhăn, nhưng không hề dễ thấy, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi thôi
Bốn mươi ư, không hề giống chút nào.
“Chị đã hơn bốn mươi tuổi, chuyện này..
không thể nào.” Bạch Nhược Y chớp mắt, không thể kiềm chế được mà xích lại gần phía Đào Nguyệt
Bởi vì chị ta không hề giống như 40 tuổi, Bạch Nhược Y đã từng gặp rất nhiều người giữ gìn nhan sắc, nhưng cũng không thể được tới mức như vậy
Đào Nguyệt tiện tay lấy chai nước trong thùng đưa cho Bạch4Nhược Y: “Uống không?”
Bạch Nhược Y nhìn xem, loại đồ uống này rất ít thấy ở siêu thị
Xuất phát từ sự tò mò, Bạch Nhược Y vẫn nhận lấy.
Cô vặn nắp ra uống, màu sắc của đồ uống giống như có vị chanh, khi mở ra có mùi hương rất nhẹ
Khi uống vào có mùi rượu khiến gương mặt của cô nhăn tít lại, thậm chí còn muốn nhổ nó ra
Đại Phúc ở cạnh chân cô sủa gâu gâu vài tiếng, giống như đang thấy cô làm trò cười
Bạch Nhược Y lấy chân khẽ đẩy Đại Phúc ra, đặt chai nước xuống mặt bàn, nhíu mày nhìn Đào Nguyệt, hỏi chị ta với giọng chất vấn: “Chị..
chị tuyệt đối không thể bốn mươi9tuổi được! Mỗi ngày chị đều uống món này sao?”
Vừa nói cô vừa rướn người lên nhìn thùng đồ uống, phần lớn đều là loại nước này.
“Sao nào? Hơn 40 tuổi thì không thể uống rượu sao?” Đào Nguyệt càng nhìn Bạch Nhược Y càng cảm thấy cô đáng yêu, đặc biệt là cô vừa uống chút rượu mặt đã đỏ ửng lên: “Nếu như lúc đó con gái tôi được sinh ra, có lẽ cũng lớn bằng cô rồi đó.”
“Lúc đó?” Bạch Nhược Y nghĩ ngợi theo câu nói của chị ta: “Ý chị nói lúc chị khoảng hai mươi tuổi cũng có một đứa con gái sao?” Nói xong Bạch Nhược Y lập tức đổi giọng: “Không đúng, mà là khi chị khoảng hai mươi tuổi đã có thai?” “Ừm.” Đào Nguyệt nhíu mày, cười cũng hơi miễn cưỡng: “Nhưng mà những chuyện đó đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.” Bạch Nhược Y hiểu là đã chạm vào nỗi đau của Đào Nguyệt, đương nhiên cô rất thức thời, khẽ gật đầu: “Được.” Cô nhìn ra ngoài cửa kính, cảnh sắc vô cùng quen thuộc
Đây là khu vực gần với công ty Bạch thị, còn năm phút nữa là tới Bạch thị, Bạch Nhược Y khẽ tính toán trong lòng
“Sắp tới công ty nhà tôi rồi.” Bạch Nhược Y chỉ vào tòa cao ốc ở cách đó không xa: “Tòa nhà đó là văn phòng của Bạch thị.” “Được.” Đào Nguyệt ngồi dựa vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi
Còn ba phút nữa là xe sẽ ngừng lại
Xe từ từ mở ra
Bạch Nhược Y nhìn Đào Nguyệt đang khép mắt dưỡng thần: “Vậy tôi đi đây, cảm ơn chị hôm nay đã đưa tôi về.” “Đây là danh thiếp của tôi, cô cầm lấy, sau này có cần tôi giúp đỡ gì thì có thể liên hệ trực tiếp.” Mắt của Đào Nguyệt không hề mở ra, cơ thể cũng không hề có bất cứ động tác nào
Bạch Nhược Y thấy Đại Phúc nghe Đào Nguyệt nói vậy, không biết nó ngậm đâu ra tấm danh thiếp rồi bỏ qua chỗ mình
Bạch Nhược Y cầm lấy danh thiếp nhìn xem, bên trên không có gì cả, chỉ có một dãy số
Nhưng sờ vào danh thiếp cảm thấy thật sự dễ chịu, mềm mại
“Gâu gâu gâu.” Đại Phúc vẫy đuôi đi lòng vòng quanh chân cô.
Bạch Nhược Y ngồi xuống vuốt ve lông của nó, gương mặt Đại Phúc vô cùng hưởng thụ, cọ vào lòng bàn tay cô, nhìn có vẻ rất thích Bạch Nhược Y.
“Được rồi, Đại Phúc, cô Bạch còn phải về công ty, con đừng quấn lấy cô ấy nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.” Đào Nguyệt từ từ mở mắt ra, dịu dàng cười với Bạch Nhược Y.
Lúc chị ta cười, nét dịu dàng kèm theo sự hiền từ của người lớn tuổi mới khiến Bạch Nhược Y tin rằng chị ta đã hơn 40.
Đại Phúc tỏ ra tức giận kêu lên vài tiếng, lưu luyến không muốn rời khỏi Bạch Nhược Y, không tình nguyện mà chạy tới bên cạnh Đào Nguyệt.
Đào Nguyệt bể Đại Phúc lên, nói với Bạch Nhược Y: “Cô mau đi đi.” “Vâng.” Bạch Nhược Y lễ phép gật đầu: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã đưa tôi về nhà.” Nói xong cô giơ tay chào Đào Nguyệt rồi mới mở cửa xe, bước vào Bạch thị
Đại Phúc vẫy vẫy đuôi khẽ sủa, Đào Nguyệt vừa vuốt lông nó vừa khẽ cười: “Con thích cô bé đó đúng không?”
“Gâu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thần thái và động tác đều vô cùng giống với chủ nhân của nó, nhã nhặn mà lười biếng
Chắc lúc xuống máy bay, do quá sợ hãi nên nó mới chạy loạn khắp nơi
Bạch Nhược Y ngồi đối diện với người phụ nữ ấy, không gian tương đối rộng nên cô cảm thấy hơi bất an, dù gì cô cũng không biết người phụ nữ này có ác ý với mình hay không
“Vậy...” Bạch Nhược Y thoáng nhìn qua ngoài cửa kính, muốn che giấu sự bất an của chính mình: “Vậy chị Đào nói tôi không biết phép tắc là3sao?” Đào Nguyệt thả Đại Phúc đang ở trong lòng xuống, phủi lông chó trên người
Khi ngước nhìn Bạch Nhược Y, chị ta nhoẻn miệng cười: “Bình thường trước khi hỏi tên người lớn tuổi cô phải tự giới thiệu về mình trước chứ? Còn phải để tôi tự mở miệng hỏi tên cô sao?”
“À, chị nói về tên sao.” Bạch Nhược Y không biết là do lúc bị rơi từ trên cầu thang kính xuống, đầu óc choáng váng thể nào mà lại trở nên không linh hoạt nữa: “Tôi tên là Bạch Nhược Y, còn nữa phiên tài xế của chị đưa tôi tới Bạch thị.”
“Biết rồi.” Tài xế nghe thấy Bạch Nhược Y nói vậy liền lên tiếng, anh ta0không hề hỏi Bạch Nhược Y muốn đi đầu, mà vẫn luôn chờ cô tự lên tiếng.
Bạch Nhược Y quay lại nhìn người tài xế, anh ta mặc một bộ quần áo đen, cô không nhìn thấy rõ mặt anh ta
Bạch Nhược Y giơ tay sờ mũi, mỗi khi căng thẳng cô lại hay làm động tác thừa: “Chuyện đó..
tôi thấy chị cũng không giống người lớn tuổi, có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi mà thôi.” “Ha ha ha ha.” Người phụ nữ cười vang, nhưng tiếng cười này phóng khoáng hơn trước rất nhiều
Đôi mắt đã trang điểm tỉ mỉ của chị ta khẽ chớp: “Cô đúng là khéo ăn nói, tôi đã hơn 40 tuổi rồi, cô còn nói tôi5chỉ lớn hơn có vài tuổi thôi sao.”
“Cái..
cái gì?” Bạch Nhược Y hoảng hốt nhìn Đào Nguyệt, quan sát cả người, bao gồm cả cổ chị ta
Trên cổ chị ta cũng có những nếp nhăn, nhưng không hề dễ thấy, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi thôi
Bốn mươi ư, không hề giống chút nào.
“Chị đã hơn bốn mươi tuổi, chuyện này..
không thể nào.” Bạch Nhược Y chớp mắt, không thể kiềm chế được mà xích lại gần phía Đào Nguyệt
Bởi vì chị ta không hề giống như 40 tuổi, Bạch Nhược Y đã từng gặp rất nhiều người giữ gìn nhan sắc, nhưng cũng không thể được tới mức như vậy
Đào Nguyệt tiện tay lấy chai nước trong thùng đưa cho Bạch4Nhược Y: “Uống không?”
Bạch Nhược Y nhìn xem, loại đồ uống này rất ít thấy ở siêu thị
Xuất phát từ sự tò mò, Bạch Nhược Y vẫn nhận lấy.
Cô vặn nắp ra uống, màu sắc của đồ uống giống như có vị chanh, khi mở ra có mùi hương rất nhẹ
Khi uống vào có mùi rượu khiến gương mặt của cô nhăn tít lại, thậm chí còn muốn nhổ nó ra
Đại Phúc ở cạnh chân cô sủa gâu gâu vài tiếng, giống như đang thấy cô làm trò cười
Bạch Nhược Y lấy chân khẽ đẩy Đại Phúc ra, đặt chai nước xuống mặt bàn, nhíu mày nhìn Đào Nguyệt, hỏi chị ta với giọng chất vấn: “Chị..
chị tuyệt đối không thể bốn mươi9tuổi được! Mỗi ngày chị đều uống món này sao?”
Vừa nói cô vừa rướn người lên nhìn thùng đồ uống, phần lớn đều là loại nước này.
“Sao nào? Hơn 40 tuổi thì không thể uống rượu sao?” Đào Nguyệt càng nhìn Bạch Nhược Y càng cảm thấy cô đáng yêu, đặc biệt là cô vừa uống chút rượu mặt đã đỏ ửng lên: “Nếu như lúc đó con gái tôi được sinh ra, có lẽ cũng lớn bằng cô rồi đó.”
“Lúc đó?” Bạch Nhược Y nghĩ ngợi theo câu nói của chị ta: “Ý chị nói lúc chị khoảng hai mươi tuổi cũng có một đứa con gái sao?” Nói xong Bạch Nhược Y lập tức đổi giọng: “Không đúng, mà là khi chị khoảng hai mươi tuổi đã có thai?” “Ừm.” Đào Nguyệt nhíu mày, cười cũng hơi miễn cưỡng: “Nhưng mà những chuyện đó đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.” Bạch Nhược Y hiểu là đã chạm vào nỗi đau của Đào Nguyệt, đương nhiên cô rất thức thời, khẽ gật đầu: “Được.” Cô nhìn ra ngoài cửa kính, cảnh sắc vô cùng quen thuộc
Đây là khu vực gần với công ty Bạch thị, còn năm phút nữa là tới Bạch thị, Bạch Nhược Y khẽ tính toán trong lòng
“Sắp tới công ty nhà tôi rồi.” Bạch Nhược Y chỉ vào tòa cao ốc ở cách đó không xa: “Tòa nhà đó là văn phòng của Bạch thị.” “Được.” Đào Nguyệt ngồi dựa vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi
Còn ba phút nữa là xe sẽ ngừng lại
Xe từ từ mở ra
Bạch Nhược Y nhìn Đào Nguyệt đang khép mắt dưỡng thần: “Vậy tôi đi đây, cảm ơn chị hôm nay đã đưa tôi về.” “Đây là danh thiếp của tôi, cô cầm lấy, sau này có cần tôi giúp đỡ gì thì có thể liên hệ trực tiếp.” Mắt của Đào Nguyệt không hề mở ra, cơ thể cũng không hề có bất cứ động tác nào
Bạch Nhược Y thấy Đại Phúc nghe Đào Nguyệt nói vậy, không biết nó ngậm đâu ra tấm danh thiếp rồi bỏ qua chỗ mình
Bạch Nhược Y cầm lấy danh thiếp nhìn xem, bên trên không có gì cả, chỉ có một dãy số
Nhưng sờ vào danh thiếp cảm thấy thật sự dễ chịu, mềm mại
“Gâu gâu gâu.” Đại Phúc vẫy đuôi đi lòng vòng quanh chân cô.
Bạch Nhược Y ngồi xuống vuốt ve lông của nó, gương mặt Đại Phúc vô cùng hưởng thụ, cọ vào lòng bàn tay cô, nhìn có vẻ rất thích Bạch Nhược Y.
“Được rồi, Đại Phúc, cô Bạch còn phải về công ty, con đừng quấn lấy cô ấy nữa, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.” Đào Nguyệt từ từ mở mắt ra, dịu dàng cười với Bạch Nhược Y.
Lúc chị ta cười, nét dịu dàng kèm theo sự hiền từ của người lớn tuổi mới khiến Bạch Nhược Y tin rằng chị ta đã hơn 40.
Đại Phúc tỏ ra tức giận kêu lên vài tiếng, lưu luyến không muốn rời khỏi Bạch Nhược Y, không tình nguyện mà chạy tới bên cạnh Đào Nguyệt.
Đào Nguyệt bể Đại Phúc lên, nói với Bạch Nhược Y: “Cô mau đi đi.” “Vâng.” Bạch Nhược Y lễ phép gật đầu: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã đưa tôi về nhà.” Nói xong cô giơ tay chào Đào Nguyệt rồi mới mở cửa xe, bước vào Bạch thị
Đại Phúc vẫy vẫy đuôi khẽ sủa, Đào Nguyệt vừa vuốt lông nó vừa khẽ cười: “Con thích cô bé đó đúng không?”
“Gâu.”
Bình luận facebook