Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-534
Chương 534: Rối loạn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Họ vẫn chưa chịu đi.” Lý Lâm khẽ nói, không hề có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt của anh ta chất chứa sự bực bội: “Bây giờ cánh nhà báo đang đứng chực chờ ở cổng công ty, nhân viên của chúng ta cũng không dám ra ngoài.”
Nói xong anh ta giơ tay nhìn đồng hồ: “Giờ đã hơn 6 giờ, trời cũng đã tối, thời gian tan làm cũng qua lâu rồi.” “Không thể tiếp tục như vậy được.” Hai tay Thẩm Thanh Du chống lên bàn làm việc, cả người đứng thẳng dậy: “Tôi phải ra đó nói với giới truyền thông vài câu, nếu không nhân viên công ty sẽ không thể nào về nhà được.” “Bên bộ phận quan hệ xã hội vẫn chưa viết xong thông3cáo báo chí, bây giờ ông ra đó định nói gì với giới truyền thống?” Lý Lâm khẽ cau mày, lo lắng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Du: “Hơn nữa trong giới truyền thông có rất nhiều người có ác ý với Thẩm thị chúng ta, những lời ông nói họ có thể sẽ cố ý xuyên tạc, cho nên vẫn nên chờ một lát đã.” Lý Lâm nói rất có lý, từ lúc anh ta học đại học đã bắt đầu tới Thẩm thị, nên luôn trưởng thành hơn so với những thanh niên cùng tuổi.
Điều này cũng là điều khiển Thẩm Thanh Du vẫn luôn bảo Lý Lâm đi theo Thẩm Đình Thâm và giúp đỡ anh.
Nhưng Thẩm Thanh Du vẫn đi ra khỏi văn phòng, Lý Lâm không biết0phải nói gì, đành phải đi theo ông ta
Hai người họ cùng đi tới lầu hai, lầu ba của công ty, đã có thể nhìn thấy những nhân viên đã tan làm đứng tụm năm tụm ba một chỗ, đọc báo trên máy tính hoặc trên di động, vô số những lời bàn tán lấn át cả tiếng bước chân của Thẩm Thanh Du và Lý Lâm
Không nhiều người chú ý tới việc Thẩm Thanh Du đang tới, họ vẫn đang bàn tán
“Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Những bài báo này có đúng sự thật không vậy? Khiển Tổng giám đốc của công ty Nhạc Hoa phải nhảy lầu tự sát, đúng là việc mà Thẩm Đình Vũ đã làm sao? Là ý kiến của lãnh đạo cấp5cao bên Thẩm thị sao?” “Tôi không thèm quan tâm tới mấy việc đó đâu, tôi chỉ quan tâm tới việc giới truyền thông đang ở ngoài kia lúc nào mới đi, tôi muốn về nhà ăn cơm!” “Đúng thế! Cấp trên ra lệnh, tạm thời không cho chúng ta cho giới truyền thông có cơ hội nói chuyện, nhưng chúng ta không thể nào cứ trốn ở trong công ty được.”
Bước chân của Thẩm Thanh Du chậm lại, hai tay ông ta nắm ở phía sau, đôi mắt sắc như chim ưng không hề nhòe đi vì tuổi già, ngược lại lại càng trở nên sắc bén hơn.
“Lý Lâm, cậu hãy bảo những nhân viên có xe đưa một số nhân viên khác đi thẳng từ nhà xe về đi.” Thẩm Thanh4Du khẽ dặn dò, ông ta thấy cứ bắt nhân viên ở lại công ty cũng không phải là cách: “Nếu lái xe về thì những phóng viên ngoài đó cũng không có cơ hội để phỏng vấn.” “Vâng.” Lý Lâm nhận lệnh, vừa gửi tin nhắn thông báo trên điện thoại, phát ra tin tức này
Những người đang bàn tán sôi nổi một lát sau đều nhận được tin nhắn vui vẻ hét lên: “Cấp trên nói có thể lái xe về nhà!”
“Vậy những người không có xe thì làm thế nào bây giờ?” Những nhân viên không có xe lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta không có xe thì phải ở công ty cả đêm sao?” “Tôi chở anh đi!” Nhân viên có xe vỗ vai người bạn
“Nhưng những người có9xe cũng chỉ là số ít, vẫn còn rất nhiều người không thể quay về...” Thẩm Thanh Du nhìn Lý Lâm, Lý Lâm lập tức hiểu ý, anh ta khẽ hắng giọng: “Những nhân viên không có xe không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ đưa mọi người về nhà.”
Giọng nói vang lên ở trong khu vực ồn ào, khiến đám nhân viên đang bàn tán xôn xao bỗng yên tĩnh trở lại
“Chủ tịch đến đây từ lúc nào vậy...” Một người quản lý cười, thầm tặc lưỡi, những lời nói bàn luận vừa nãy Chủ tịch chắc chưa nghe thấy đâu nhỉ.
“Tôi vừa tới được một lúc.” Lý Lâm thản nhiên nhìn người quản lý, sau đó giơ tay: “Mọi người có thể đi thang máy xuống thẳng tầng hầm gửi xe để lái xe về, những người không có xe chờ một lát nữa tôi sẽ đưa mọi người về.” “Được.” Đám nhân viên vô cùng sợ hãi, không dám nhìn Thẩm Thanh Du
Họ chỉ biết rằng hôm nay Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ đều không tới công ty, không ngờ Thẩm Thanh Du lại đích thân tới đây
Thấy nhân viên đã yên tĩnh trở lại, Thẩm Thanh Du không khỏi thở dài, quay người đi về phía phòng làm việc của mình.
Ở ngoài đường cách công ty không xa, Trần Học Hạo ngồi trên ghế lái, nheo mắt nhìn đám người đang vây quanh cổng chính mà tặc lưỡi: “Xem ra giờ chúng ta không thể quay về công ty.” May mà họ đi xe của Trần Học Hạo tới, nên giới truyền thông không chú ý tới họ, nếu không đã vây xung quanh từ lâu rồi
“Nhưng chìa khóa ngăn kéo phòng làm việc của tôi vẫn ở đây, không có nhân viên nào có thể gửi tài liệu cho tôi, nếu tôi không vào được công ty làm sao có thể lấy tài liệu đưa cho Thẩm Đình Thâm được?” Thẩm Đình Vũ khẽ nhíu
mày, cả ngày nay không thể thả lỏng
“Có phải điện thoại di động của cậu đang kêu không?” Trần Học Hạo nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ, nhưng lại không phải phát ra từ điện thoại gã
Nghe Trần Học Hạo nói, Thẩm Đình Vũ mới lấy điện thoại ra, là điện thoại của Nhan Như Ngọc gọi tới.
Thẩm Đình Vũ càng cau mày
Cậu ta biết Thẩm thị xảy ra chuyện, Nhan Như Ngọc là người đang hợp tác làm ăn với mình, gọi điện thoại tới là điều hoàn toàn bình thường
Nhưng giờ Thẩm Đình Vũ vô cùng khó chịu, không biết nên ứng phó thế nào với Nhan Như Ngọc mà lại không thể không nghe, Thẩm Đình Vũ khẽ chớp mắt, sau đó mở nút nghe: “Lần đầu tiên thấy anh chủ động liên lạc với tôi, sao the?”
“Không sao.” Đầu dây bên kia luôn tỏ vẻ khinh miệt: “Vừa nhìn thấy tin tức, hình như Thẩm thị các người đang xảy ra chuyện lớn, tôi chỉ gọi điện thoại hỏi xem hạng mục hợp tác của chúng ta có ảnh hưởng gì không thôi.”
“Hạng mục của chúng ta đang chuẩn bị vận hành, dù Thẩm thị xảy ra chuyện gì thì hạng mục của chúng ta vẫn không có vấn đề gì cả, anh có thể yên tâm.” Huống chi bây giờ Thẩm thị đã lựa chọn hạng mục này là hạng mục chiến lược, cho nên Nhan Như Ngọc không cần phải lo lắng việc hạng mục đó có thể bị dừng lại.
“Vậy thì tốt.” Nhan Như Ngọc khẽ cười: “Tuy nhiên anh cũng nên biết nếu như có thêm bên thứ ba, thì các anh phải tăng thêm vốn...”
“Vấn đề về tiền thì anh không cần phải lo.” Thẩm Đình Vũ nghe xong càng thấy chán nản: “Tóm lại hạng mục của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng, tiền vốn đầu tư chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Tốt thôi...”
Nhan Như Ngọc còn chưa nói xong, Thẩm Đình Vũ đã tắt máy: “M* nó thật là đáng ghét, rõ ràng biết Thẩm thị chúng ta xảy ra chuyện còn gọi tới chọc chúng ta nữa.” “Đừng để ý tới anh ta, Nhan Như Ngọc là vậy, đừng để bụng.” Trần Học Hạo vỗ vai Thẩm Đình Vũ để cậu ta đừng quá bực bội.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nói xong anh ta giơ tay nhìn đồng hồ: “Giờ đã hơn 6 giờ, trời cũng đã tối, thời gian tan làm cũng qua lâu rồi.” “Không thể tiếp tục như vậy được.” Hai tay Thẩm Thanh Du chống lên bàn làm việc, cả người đứng thẳng dậy: “Tôi phải ra đó nói với giới truyền thông vài câu, nếu không nhân viên công ty sẽ không thể nào về nhà được.” “Bên bộ phận quan hệ xã hội vẫn chưa viết xong thông3cáo báo chí, bây giờ ông ra đó định nói gì với giới truyền thống?” Lý Lâm khẽ cau mày, lo lắng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Du: “Hơn nữa trong giới truyền thông có rất nhiều người có ác ý với Thẩm thị chúng ta, những lời ông nói họ có thể sẽ cố ý xuyên tạc, cho nên vẫn nên chờ một lát đã.” Lý Lâm nói rất có lý, từ lúc anh ta học đại học đã bắt đầu tới Thẩm thị, nên luôn trưởng thành hơn so với những thanh niên cùng tuổi.
Điều này cũng là điều khiển Thẩm Thanh Du vẫn luôn bảo Lý Lâm đi theo Thẩm Đình Thâm và giúp đỡ anh.
Nhưng Thẩm Thanh Du vẫn đi ra khỏi văn phòng, Lý Lâm không biết0phải nói gì, đành phải đi theo ông ta
Hai người họ cùng đi tới lầu hai, lầu ba của công ty, đã có thể nhìn thấy những nhân viên đã tan làm đứng tụm năm tụm ba một chỗ, đọc báo trên máy tính hoặc trên di động, vô số những lời bàn tán lấn át cả tiếng bước chân của Thẩm Thanh Du và Lý Lâm
Không nhiều người chú ý tới việc Thẩm Thanh Du đang tới, họ vẫn đang bàn tán
“Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Những bài báo này có đúng sự thật không vậy? Khiển Tổng giám đốc của công ty Nhạc Hoa phải nhảy lầu tự sát, đúng là việc mà Thẩm Đình Vũ đã làm sao? Là ý kiến của lãnh đạo cấp5cao bên Thẩm thị sao?” “Tôi không thèm quan tâm tới mấy việc đó đâu, tôi chỉ quan tâm tới việc giới truyền thông đang ở ngoài kia lúc nào mới đi, tôi muốn về nhà ăn cơm!” “Đúng thế! Cấp trên ra lệnh, tạm thời không cho chúng ta cho giới truyền thông có cơ hội nói chuyện, nhưng chúng ta không thể nào cứ trốn ở trong công ty được.”
Bước chân của Thẩm Thanh Du chậm lại, hai tay ông ta nắm ở phía sau, đôi mắt sắc như chim ưng không hề nhòe đi vì tuổi già, ngược lại lại càng trở nên sắc bén hơn.
“Lý Lâm, cậu hãy bảo những nhân viên có xe đưa một số nhân viên khác đi thẳng từ nhà xe về đi.” Thẩm Thanh4Du khẽ dặn dò, ông ta thấy cứ bắt nhân viên ở lại công ty cũng không phải là cách: “Nếu lái xe về thì những phóng viên ngoài đó cũng không có cơ hội để phỏng vấn.” “Vâng.” Lý Lâm nhận lệnh, vừa gửi tin nhắn thông báo trên điện thoại, phát ra tin tức này
Những người đang bàn tán sôi nổi một lát sau đều nhận được tin nhắn vui vẻ hét lên: “Cấp trên nói có thể lái xe về nhà!”
“Vậy những người không có xe thì làm thế nào bây giờ?” Những nhân viên không có xe lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta không có xe thì phải ở công ty cả đêm sao?” “Tôi chở anh đi!” Nhân viên có xe vỗ vai người bạn
“Nhưng những người có9xe cũng chỉ là số ít, vẫn còn rất nhiều người không thể quay về...” Thẩm Thanh Du nhìn Lý Lâm, Lý Lâm lập tức hiểu ý, anh ta khẽ hắng giọng: “Những nhân viên không có xe không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ đưa mọi người về nhà.”
Giọng nói vang lên ở trong khu vực ồn ào, khiến đám nhân viên đang bàn tán xôn xao bỗng yên tĩnh trở lại
“Chủ tịch đến đây từ lúc nào vậy...” Một người quản lý cười, thầm tặc lưỡi, những lời nói bàn luận vừa nãy Chủ tịch chắc chưa nghe thấy đâu nhỉ.
“Tôi vừa tới được một lúc.” Lý Lâm thản nhiên nhìn người quản lý, sau đó giơ tay: “Mọi người có thể đi thang máy xuống thẳng tầng hầm gửi xe để lái xe về, những người không có xe chờ một lát nữa tôi sẽ đưa mọi người về.” “Được.” Đám nhân viên vô cùng sợ hãi, không dám nhìn Thẩm Thanh Du
Họ chỉ biết rằng hôm nay Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ đều không tới công ty, không ngờ Thẩm Thanh Du lại đích thân tới đây
Thấy nhân viên đã yên tĩnh trở lại, Thẩm Thanh Du không khỏi thở dài, quay người đi về phía phòng làm việc của mình.
Ở ngoài đường cách công ty không xa, Trần Học Hạo ngồi trên ghế lái, nheo mắt nhìn đám người đang vây quanh cổng chính mà tặc lưỡi: “Xem ra giờ chúng ta không thể quay về công ty.” May mà họ đi xe của Trần Học Hạo tới, nên giới truyền thông không chú ý tới họ, nếu không đã vây xung quanh từ lâu rồi
“Nhưng chìa khóa ngăn kéo phòng làm việc của tôi vẫn ở đây, không có nhân viên nào có thể gửi tài liệu cho tôi, nếu tôi không vào được công ty làm sao có thể lấy tài liệu đưa cho Thẩm Đình Thâm được?” Thẩm Đình Vũ khẽ nhíu
mày, cả ngày nay không thể thả lỏng
“Có phải điện thoại di động của cậu đang kêu không?” Trần Học Hạo nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ, nhưng lại không phải phát ra từ điện thoại gã
Nghe Trần Học Hạo nói, Thẩm Đình Vũ mới lấy điện thoại ra, là điện thoại của Nhan Như Ngọc gọi tới.
Thẩm Đình Vũ càng cau mày
Cậu ta biết Thẩm thị xảy ra chuyện, Nhan Như Ngọc là người đang hợp tác làm ăn với mình, gọi điện thoại tới là điều hoàn toàn bình thường
Nhưng giờ Thẩm Đình Vũ vô cùng khó chịu, không biết nên ứng phó thế nào với Nhan Như Ngọc mà lại không thể không nghe, Thẩm Đình Vũ khẽ chớp mắt, sau đó mở nút nghe: “Lần đầu tiên thấy anh chủ động liên lạc với tôi, sao the?”
“Không sao.” Đầu dây bên kia luôn tỏ vẻ khinh miệt: “Vừa nhìn thấy tin tức, hình như Thẩm thị các người đang xảy ra chuyện lớn, tôi chỉ gọi điện thoại hỏi xem hạng mục hợp tác của chúng ta có ảnh hưởng gì không thôi.”
“Hạng mục của chúng ta đang chuẩn bị vận hành, dù Thẩm thị xảy ra chuyện gì thì hạng mục của chúng ta vẫn không có vấn đề gì cả, anh có thể yên tâm.” Huống chi bây giờ Thẩm thị đã lựa chọn hạng mục này là hạng mục chiến lược, cho nên Nhan Như Ngọc không cần phải lo lắng việc hạng mục đó có thể bị dừng lại.
“Vậy thì tốt.” Nhan Như Ngọc khẽ cười: “Tuy nhiên anh cũng nên biết nếu như có thêm bên thứ ba, thì các anh phải tăng thêm vốn...”
“Vấn đề về tiền thì anh không cần phải lo.” Thẩm Đình Vũ nghe xong càng thấy chán nản: “Tóm lại hạng mục của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng, tiền vốn đầu tư chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Tốt thôi...”
Nhan Như Ngọc còn chưa nói xong, Thẩm Đình Vũ đã tắt máy: “M* nó thật là đáng ghét, rõ ràng biết Thẩm thị chúng ta xảy ra chuyện còn gọi tới chọc chúng ta nữa.” “Đừng để ý tới anh ta, Nhan Như Ngọc là vậy, đừng để bụng.” Trần Học Hạo vỗ vai Thẩm Đình Vũ để cậu ta đừng quá bực bội.
Bình luận facebook