Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-514
Chương 514: Đừng lo lắng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sau đó hai đầu gối liền quỳ trên lòng bàn tay Thẩm Đình Thâm, hai tay đặt lên bờ vai Thẩm Đình Thâm, cô hơi lo lắng hai tay Thẩm Đình Thâm không đủ sức nâng minh lên: “Có phải em rất nặng hay không? Nếu không nâng dậy được thì..
A!”
Bạch Nhược Y còn chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Đình Thâm nâng đứng dậy, đột nhiên bị nâng cao lên khiến Bạch Nhược Y sợ tới mức nắm chặt bả vai Thẩm Đình Thâm, sợ chính mình ngã xuống
Bạch Nhược Y quỳ gối trên tay Thẩm Đình Thâm, cả người run rẩy, đầu gối cũng không dám cử động nhiều
“Chậm một chút!” Bạch Nhược Y vốn chính là một người rất không có cảm giác an toàn, mỗi một tế bào3trên cơ thể cô như không phải của chính mình, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống
“Không cần sợ.” Thẩm Đình Thâm cố gắng dùng tay giữ chặt đầu gối Bạch Nhược Y, cũng tận lực giữ thăng bằng hai tay mình: “Em sẽ không ngã xuống đâu, anh đảm bảo đấy.” Vốn dĩ đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, sức nặng của Bạch Nhược Y cũng không xem là gì, dù để anh dùng một tay nâng Bạch Nhược Y lên cũng không quá khó khăn
Chỉ là dùng hai tay nâng cố lên, tay dùng sức bình thường, vốn dĩ cũng không tốn sức nhiều như vậy, nhưng vì cơ thể Bạch Nhược Y cứ chao đảo, nên anh mới phải cố sức đứng lên
“A..” Tuy ngoài miệng Bạch0Nhược Y đồng ý với Thẩm Đình Thâm, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng
Tay cầm máy chụp hình của chủ tiệm luôn chuyển động: “Tấm này được, tấm này cũng được, góc độ này rất đẹp, đều chụp, đều chụp hết!” “Hay là cứ lưu lại hết.” Nhiếp ảnh gia quay đầu qua nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của chủ tiệm, mở miệng đề nghị: “Sau đó chính ông lại tự mình lấy mấy tấm đẹp ra treo trong cửa tiệm là được rồi.”
“Đúng!” Chủ tiệm vỗ đầu: “Vậy cậu hãy lưu hình lại hết đi!” Nói xong, nhiếp ảnh gia liền làm theo ý chủ tiệm, lưu hình vào máy chụp, trên tấm hình, Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y rất xứng đôi, hai người đứng dưới ánh sáng, mặc5kệ là góc độ nào, đều trông rất đẹp
Mà lúc này, Bạch Nhược Y cũng thành công quỳ ổn định trên hai tay Thẩm Đình Thâm, mặt hai người đã ngang nhau
Vài sợi tóc rơi trên trán Thẩm Đình Thâm, anh bắt đầu chảy rất nhiều mồ hôi, có chút suy yếu, lấy tư thế như vậy để nâng một người trưởng thành lên, dù là ai cũng sẽ có cảm giác cố hết sức.
Đặc biệt là chỗ cổ tay, cảm giác như lúc nào cũng có thể bị co rút lại, sau đó Bạch Nhược Y sẽ rơi xuống đất.
Nhưng Thẩm Đình Thâm không biểu hiện ra ngoài, trên mặt anh lúc nào cũng bày ra dáng vẻ tươi cười, để Bạch Nhược Y an tâm
Anh quay đầu nhìn thoáng qua chủ4tiệm, mở miệng hỏi: “Chính là lấy tư thế này, chụp một bức ảnh đang hôn nhau là được rồi đúng không?”
Nghe được lời Thẩm Đình Thâm nói, chủ tiệm cũng không mở miệng nói chuyện, một bên náo nhiệt vây xem đôi tình nhân bọn họ, tham gia xem kịch vui nói: “Nào có dễ dàng như vậy, cả ngày hôm nay chụp ảnh, không có đôi nào hợp hết, mọi người đều mới chỉ có hạng hai thôi đấy.”
“Đúng đó! Trước mắt chỉ mới có ba cặp thành công thôi!”
“Vậy rốt cuộc còn phải làm gì nữa?” Thẩm Đình Thâm có chút không kiên nhẫn cắt ngang tiếng bàn luận của bọn họ, lông mày anh nhíu lại nhìn mấy người họ đang nói chuyện.
“Chính là phải hôn trong ba phút!”9Một nam sinh cao ráo trong số đó nhiệt tình đáp.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy khó chịu và phiền phức vô cùng, chỉ riêng việc nâng Bạch Nhược Y đến trước mặt mình thôi, đã khiến anh phải cố hết sức rồi, vậy mà còn phải tạo tư thế này trong ba phút!
Trời ạ...!
Bạch Nhược Y nhìn ra tia bất đắc dĩ trong mắt Thẩm Đình Thâm, cô thấy hơi có lỗi: “Hay là chúng ta cũng đổi một thử thách khác đi.”
“Nếu đã đến tham gia rồi, tất nhiên phải lấy được quà tặng tốt nhất cho em.” Thẩm Đình Thâm cố gắng trấn tĩnh, hướng về Bạch Nhược Y, mở trừng hai mắt: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hôn anh nào.”
“A! A..
A!” Bạch Nhược Y chưa từng đứng trước mặt nhiều người như vậy hôn đàn ông, đừng nói là còn đối mặt với một cái máy chụp hình, nên cô lo lắng vô cùng
Tay cô nắm chặt vai Thẩm Đình Thâm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, khiến áo khoác của Thẩm Đình Thâm cũng ướt theo.
Nhưng cô cũng biết Thẩm Đình Thâm đang cố sức nâng mình, nên vẫn quyết tâm làm lần cho xong.
Cô nhắm mắt hôn lên đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm, môi anh còn đang lạnh buốt, khóe miệng còn mang theo mùi thuốc lá đặc biệt
Cố không dám trước mặt nhiều người như vậy cùng Thẩm Đình Thâm hôn sâu, cũng sợ Thẩm Đình Thâm lại “tấn công thành trì” chính mình, nên luôn ngậm chặt miệng
Cái này không phải hôn môi, mà thực chất là hai bờ môi chạm nhau mà thôi
“ỜI Không tồi, đã qua một phút đồng hồ rồi!” Một đôi tình nhân ngồi bên xem kịch vui, bắt đầu ồn ào la lên
Điều này khiến Bạch Nhược Y có chút hồi hộp, đầu gối không cẩn thận nhúc nhích, thiếu chút nữa đã trượt xuống từ tay Thẩm Đình Thâm, may mà tay Thẩm Đình Thâm cũng cử động theo hướng của Bạch Nhược Y.
Bàn tay kia đỡ theo hướng chuyển động của đầu gối của cô, nên vẫn vững vàng đỡ được; khiển Bạch Nhược Y cảm thấy rất an toàn, nhưng tay anh lại đang cố hết sức, chỗ cổ tay đã đau đến nỗi tê dại không còn sức lực
Anh chưa từng có cảm giác 3 phút lại dài như vậy, hơn nữa vì muốn Bạch Nhược Y không tự trách, anh vẫn miễn cưỡng nở nụ cười
Mệnh này sao lại khổ đến thế? “Ba phút rồi!” Chủ tiệm chụp ảnh nhô đầu ra từ đằng sau, vui vẻ nhắc nhở bọn họ
Bạch Nhược Y lập tức nhảy khỏi tay Thẩm Đình Thâm.
“Cẩn thận!” Thẩm Đình Thâm giơ tay đỡ sau lưng Bạch Nhược Y, sợ lúc cô nhảy xuống, xoay chân bị trượt.
“Không sao đâu.” Hai chân Bạch Nhược Y tiếp đất, trong lòng cũng bình ổn lại, ngược lại cảm thấy lo lắng cho cổ tay của Thẩm Đình Thâm: “Tay anh không sao chứ?”
“Em có nặng mấy đầu, sao có chuyện gì được chứ.” Thẩm Đình Thâm vừa cười vừa nói, vừa cho tay vào túi quần, ngón tay trong túi nhanh chóng chuyển động.
Bàn tay đã tê rần! Nếu không phải chủ tiệm bảo đã hết 3 phút, Thẩm Đình Thâm suýt nữa đã nói đầu hàng.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
A!”
Bạch Nhược Y còn chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Đình Thâm nâng đứng dậy, đột nhiên bị nâng cao lên khiến Bạch Nhược Y sợ tới mức nắm chặt bả vai Thẩm Đình Thâm, sợ chính mình ngã xuống
Bạch Nhược Y quỳ gối trên tay Thẩm Đình Thâm, cả người run rẩy, đầu gối cũng không dám cử động nhiều
“Chậm một chút!” Bạch Nhược Y vốn chính là một người rất không có cảm giác an toàn, mỗi một tế bào3trên cơ thể cô như không phải của chính mình, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống
“Không cần sợ.” Thẩm Đình Thâm cố gắng dùng tay giữ chặt đầu gối Bạch Nhược Y, cũng tận lực giữ thăng bằng hai tay mình: “Em sẽ không ngã xuống đâu, anh đảm bảo đấy.” Vốn dĩ đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, sức nặng của Bạch Nhược Y cũng không xem là gì, dù để anh dùng một tay nâng Bạch Nhược Y lên cũng không quá khó khăn
Chỉ là dùng hai tay nâng cố lên, tay dùng sức bình thường, vốn dĩ cũng không tốn sức nhiều như vậy, nhưng vì cơ thể Bạch Nhược Y cứ chao đảo, nên anh mới phải cố sức đứng lên
“A..” Tuy ngoài miệng Bạch0Nhược Y đồng ý với Thẩm Đình Thâm, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng
Tay cầm máy chụp hình của chủ tiệm luôn chuyển động: “Tấm này được, tấm này cũng được, góc độ này rất đẹp, đều chụp, đều chụp hết!” “Hay là cứ lưu lại hết.” Nhiếp ảnh gia quay đầu qua nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của chủ tiệm, mở miệng đề nghị: “Sau đó chính ông lại tự mình lấy mấy tấm đẹp ra treo trong cửa tiệm là được rồi.”
“Đúng!” Chủ tiệm vỗ đầu: “Vậy cậu hãy lưu hình lại hết đi!” Nói xong, nhiếp ảnh gia liền làm theo ý chủ tiệm, lưu hình vào máy chụp, trên tấm hình, Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y rất xứng đôi, hai người đứng dưới ánh sáng, mặc5kệ là góc độ nào, đều trông rất đẹp
Mà lúc này, Bạch Nhược Y cũng thành công quỳ ổn định trên hai tay Thẩm Đình Thâm, mặt hai người đã ngang nhau
Vài sợi tóc rơi trên trán Thẩm Đình Thâm, anh bắt đầu chảy rất nhiều mồ hôi, có chút suy yếu, lấy tư thế như vậy để nâng một người trưởng thành lên, dù là ai cũng sẽ có cảm giác cố hết sức.
Đặc biệt là chỗ cổ tay, cảm giác như lúc nào cũng có thể bị co rút lại, sau đó Bạch Nhược Y sẽ rơi xuống đất.
Nhưng Thẩm Đình Thâm không biểu hiện ra ngoài, trên mặt anh lúc nào cũng bày ra dáng vẻ tươi cười, để Bạch Nhược Y an tâm
Anh quay đầu nhìn thoáng qua chủ4tiệm, mở miệng hỏi: “Chính là lấy tư thế này, chụp một bức ảnh đang hôn nhau là được rồi đúng không?”
Nghe được lời Thẩm Đình Thâm nói, chủ tiệm cũng không mở miệng nói chuyện, một bên náo nhiệt vây xem đôi tình nhân bọn họ, tham gia xem kịch vui nói: “Nào có dễ dàng như vậy, cả ngày hôm nay chụp ảnh, không có đôi nào hợp hết, mọi người đều mới chỉ có hạng hai thôi đấy.”
“Đúng đó! Trước mắt chỉ mới có ba cặp thành công thôi!”
“Vậy rốt cuộc còn phải làm gì nữa?” Thẩm Đình Thâm có chút không kiên nhẫn cắt ngang tiếng bàn luận của bọn họ, lông mày anh nhíu lại nhìn mấy người họ đang nói chuyện.
“Chính là phải hôn trong ba phút!”9Một nam sinh cao ráo trong số đó nhiệt tình đáp.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy khó chịu và phiền phức vô cùng, chỉ riêng việc nâng Bạch Nhược Y đến trước mặt mình thôi, đã khiến anh phải cố hết sức rồi, vậy mà còn phải tạo tư thế này trong ba phút!
Trời ạ...!
Bạch Nhược Y nhìn ra tia bất đắc dĩ trong mắt Thẩm Đình Thâm, cô thấy hơi có lỗi: “Hay là chúng ta cũng đổi một thử thách khác đi.”
“Nếu đã đến tham gia rồi, tất nhiên phải lấy được quà tặng tốt nhất cho em.” Thẩm Đình Thâm cố gắng trấn tĩnh, hướng về Bạch Nhược Y, mở trừng hai mắt: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hôn anh nào.”
“A! A..
A!” Bạch Nhược Y chưa từng đứng trước mặt nhiều người như vậy hôn đàn ông, đừng nói là còn đối mặt với một cái máy chụp hình, nên cô lo lắng vô cùng
Tay cô nắm chặt vai Thẩm Đình Thâm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, khiến áo khoác của Thẩm Đình Thâm cũng ướt theo.
Nhưng cô cũng biết Thẩm Đình Thâm đang cố sức nâng mình, nên vẫn quyết tâm làm lần cho xong.
Cô nhắm mắt hôn lên đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm, môi anh còn đang lạnh buốt, khóe miệng còn mang theo mùi thuốc lá đặc biệt
Cố không dám trước mặt nhiều người như vậy cùng Thẩm Đình Thâm hôn sâu, cũng sợ Thẩm Đình Thâm lại “tấn công thành trì” chính mình, nên luôn ngậm chặt miệng
Cái này không phải hôn môi, mà thực chất là hai bờ môi chạm nhau mà thôi
“ỜI Không tồi, đã qua một phút đồng hồ rồi!” Một đôi tình nhân ngồi bên xem kịch vui, bắt đầu ồn ào la lên
Điều này khiến Bạch Nhược Y có chút hồi hộp, đầu gối không cẩn thận nhúc nhích, thiếu chút nữa đã trượt xuống từ tay Thẩm Đình Thâm, may mà tay Thẩm Đình Thâm cũng cử động theo hướng của Bạch Nhược Y.
Bàn tay kia đỡ theo hướng chuyển động của đầu gối của cô, nên vẫn vững vàng đỡ được; khiển Bạch Nhược Y cảm thấy rất an toàn, nhưng tay anh lại đang cố hết sức, chỗ cổ tay đã đau đến nỗi tê dại không còn sức lực
Anh chưa từng có cảm giác 3 phút lại dài như vậy, hơn nữa vì muốn Bạch Nhược Y không tự trách, anh vẫn miễn cưỡng nở nụ cười
Mệnh này sao lại khổ đến thế? “Ba phút rồi!” Chủ tiệm chụp ảnh nhô đầu ra từ đằng sau, vui vẻ nhắc nhở bọn họ
Bạch Nhược Y lập tức nhảy khỏi tay Thẩm Đình Thâm.
“Cẩn thận!” Thẩm Đình Thâm giơ tay đỡ sau lưng Bạch Nhược Y, sợ lúc cô nhảy xuống, xoay chân bị trượt.
“Không sao đâu.” Hai chân Bạch Nhược Y tiếp đất, trong lòng cũng bình ổn lại, ngược lại cảm thấy lo lắng cho cổ tay của Thẩm Đình Thâm: “Tay anh không sao chứ?”
“Em có nặng mấy đầu, sao có chuyện gì được chứ.” Thẩm Đình Thâm vừa cười vừa nói, vừa cho tay vào túi quần, ngón tay trong túi nhanh chóng chuyển động.
Bàn tay đã tê rần! Nếu không phải chủ tiệm bảo đã hết 3 phút, Thẩm Đình Thâm suýt nữa đã nói đầu hàng.
Bình luận facebook