Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-478
Chương 478: Đến nhà anh ăn cơm
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chu Kỳ đứng bên cạnh bà ta rõ ràng không mấy hứng thú, một tay cô ta xách túi, một tay xem di động.
“Kỳ Nhi, con thấy bộ này thế nào?” Chu phu nhân vỗ tay Chu Kỳ, bảo cô ta nhìn mình
Chu Kỳ cất di động, ngước mắt nhìn bộ đồ trên người Chu phu nhân
Nói thực lòng, cô ta không hề thích mẹ mình mặc kiểu quần áo này
Nhưng bạn bè của Chu phu nhân trước giờ đều có phong cách này, Chu Kỳ đương nhiên không tiện đả kích Chu phu nhân, bèn nở một nụ cười nhàn nhạt, “Không tệ, vừa nhìn đã biết giá cả không tầm thường rồi.” Chu phu nhân nhướng mày đắc ý, trong hội bạn của bà ta, giá cả đại3diện cho chất lượng quần áo, “Còn phải nói nữa à, hôm nay là sang năm mới rồi, ba con nói cứ để mẹ quẹt thẻ thỏa thích, đúng rồi, con cũng nhìn mấy bộ đồ xem, mẹ dùng thẻ của bà con thanh toán cho con.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ xem trước đi, con không vội.” Chu Kỳ vốn muốn đi tìm Thẩm Đình Vũ vào hôm nay, ngẫm lại đã lâu lắm không gặp cậu ta rồi.
Mà hôm nay lại là giao thừa, đến một tin nhắn Thẩm Đình Vũ cũng chẳng gửi đến, không khỏi khiến Chu Kỳ cảm thấy quạnh hiu
Di động vừa cất đi vang lên, Chu Kỳ lập tức lấy di động ra, thấy trên đó đúng là số điện thoại của Thẩm Đình0Vũ, khuôn mặt Chu Kỳ lập tức tươi cười, nụ cười vui thích tràn ra từ đáy lòng ấy vô cùng động lòng người.
Nhưng cô ta để di động vang lên hai phút, một giây trước khi cuộc gọi dừng lại thì mới nghe máy, còn dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với di động, “Gì đấy?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nghe luôn giống như mang theo tiếng cười của Thẩm Đình Vũ, “Không làm gì cả, hôm nay không có chuyện gì, muốn hỏi xem em đang làm gì? Nhân tiện hỏi xem em có thời gian không...”
“Không có thời gian.” Chu Kỳ trực tiếp cắt ngang lời Thẩm Đình Vũ, nghĩ bụng lúc anh không nhớ em thì gạt em sang một bên, lúc5nhớ đến thì liền muốn hẹn em? Em chẳng dễ nói chuyện thể đâu
Chu phu nhân cũng nghe thấy giọng điệu gắt gỏng nghe điện thoại của Chu Kỳ, sáp đến hỏi nhỏ, “Ai gọi điện cho con đấy?” Chu Kỳ cầm di động lùi một bước về sau, ra dấu suyt với Chu phu nhân, bảo bà ta trước tiên đừng nói chuyện
“Sao thế? Lại giận anh à?” Giọng nói của Thẩm Đình Vũ mềm mại mà lại êm tai, đặc biệt là giọng nói mỗi khi đè thấp, khiến người ta cảm thấy cậu ta như đang thở nhẹ bên tai bạn, khiến người ta muốn ngừng không được
“Giận anh cái gì?” Chu Kỳ vẫn nghiêm mặt, “Bây giờ em đang đi mua sắm với mẹ, không có4thời gian nói chuyện điện thoại cùng anh, tắt máy đây.” Nói xong, Chu Kỳ thậm chí không cho Thẩm Đình Vũ thời gian lên tiếng thì đã lập tức tắt máy.
Chu phu nhân sáp lại, tò mò hỏi, “Nói chuyện điện thoại với ai thế? Sao con bày ra vẻ mặt thổi này?” Chu Kỳ trợn mắt, đôi môi hồng khẽ hé, còn chưa nói được một câu nào thì đã nghe thấy một giọng nam mát lạnh vang lên phía sau, “Cô ấy đang nói chuyện với cháu, cho nên mới bày ra một khuôn mặt thối.” “Ối, đây không phải Thẩm Đình Vũ sao, sao cháu biết mẹ con cô ở đây?” Chu phu nhân nhìn thấy Thẩm Đình Vũ đi qua, nụ cười trên mặt càng9đậm hơn, bà ta tiến lên trước kéo Thẩm Đình Vũ.
Còn Thẩm Đình Vũ không quá nồng hậu với Chu phu nhân, nghiêng người qua khẽ tránh bàn tay của Chu phu nhân, thậm chí còn chẳng muốn nói một câu nào với bà ta
Thẩm Đình Vũ đi đến bên cạnh Chu Kỳ, vươn tay ôm Chu Kỳ vào lòng, “Dạo này có vài chuyện công việc khiến anh bận bù đầu, cho nên vẫn không có thời gian tìm em, đừng giận anh nữa được không?” Cậu ta khom người, để đầu mình và khuôn mặt Chu Kỳ giữ một vị trí song song, chóp mũi hai người chỉ có khoảng cách vài milimet, giọng điệu nũng nịu ấy quả thực khiển Chu Kỳ mềm nhũn
Chu Kỳ họ một tiếng, để mình duy trì vẻ bình tĩnh, nghiêng đầu qua khẽ nói, “Anh buông em ra, mẹ em còn đang ở đây đấy.” Nhưng giọng điệu nói chuyện của cô ta rõ ràng đã không còn gắt gỏng như trước đó nữa
Nghe thấy lời Chu Kỳ nói, Thẩm Đình Vũ mới quay đầu qua nhìn Chu phu nhân, nở một nụ cười cực kì hời hợt, “Chào cô, vừa rồi cháu không chú ý đến cô.” “Không sao không sao, trong mắt cháu chỉ có Kỳ Nhi, cô biết, cô biết mà.” Chu phu nhân càng nhìn Thẩm Đình Vũ càng thích, căn bản không bận tâm chuyện vừa rồi Thẩm Đình Vũ phớt lờ bà ta
Chu Kỳ kéo Thẩm Đình Vũ, nói hững hờ, “Anh đến tìm em làm gì hả? Em đã nói là em không có thời gian, bây giờ đang đi mua sắm cùng mẹ em rồi cơ mà.” “Không sao mà, anh đi mua sắm cùng hai mẹ con em.” Thẩm Đình Vũ nhún vai, bày tỏ mình rất rảnh.
“Em không tin anh tìm em chỉ là để cùng mẹ con em đi mua sắm, rốt cuộc là chuyện gì?” Chu Kỳ vẫn coi như hơi hiểu Thẩm Đình Vũ, ít nhất nếu không có chuyện lớn, cậu ta sẽ không có ý điều tra xem mình đang ở đâu rồi đích thân đến tìm mình.
“Ba anh bảo anh tối nay về ăn cơm, anh muốn dẫn em cùng về.” Thẩm Đình Vũ nói với khuôn mặt chân thành, khiến người ta nhìn khuôn mặt cậu ta thì liền tin tưởng mà chẳng hề nghi ngờ.
Nhưng Chu Kỳ nghe lời cậu ta nói thì lại ngẩn người
Cô ta thừa nhận mình thích Thẩm Đình Vũ, cho nên dù Chu Du năm lần bảy lượt cảnh cáo vẫn muốn ở bên cậu ta.
Bởi vì Chu Dụ không hề bận tâm Thẩm Đình Vũ là người thế nào, ít nhất khi cả thế giới vứt bỏ cô ta, chính Thẩm Đình Vũ đã bầu bạn bên cạnh cô ta
Nhưng cô ta mới qua lại với Thẩm Đình Vũ không bao lâu, lại vì chuyện dạo này Thẩm Đình Vũ bận dự án của công ty mà sau khi hẹn hò, thời gian ở bên nhau càng ít ỏi
Tình cảm căn bản chưa đến mức ổn định, càng đừng nói là gặp phụ huynh
Nhưng Chu phu nhân thoắt cái vui như nở hoa, lập tức đẩy Chu Kỳ đến bên cạnh Thẩm Đình Vũ, “Vậy bây giờ con mau cùng Thẩm Đình Vũ đi xem trước xem gặp ba mẹ Thẩm Đình Vũ thì phải mua gì mới tốt đi.”
“Con...” Chu Kỳ còn chưa hồi hồn, ngây ngẩn nhìn Chu phu nhân, cũng không biết nói gì mới tốt
Vẫn là Thẩm Đình Vũ vươn tay ra ôm Chu Kỳ vào lòng trước, khẽ nói bên tai cô, “Em sợ rồi à?” Chu Kỳ gần như trừng mắt lườm Thẩm Đình Vũ như một phản xạ có điều kiện, nghĩ bụng anh còn không sợ dẫn em về thì em còn sợ đi hay sao? “Em đâu có sợ.” Thẩm Đình Vũ cười khẽ, tựa như một đứa trẻ được ăn kẹo như mong muốn, nắm tay Chu Kỳ đầy thỏa mãn, “Vậy chúng cháu nghe lời cô, đi dạo trước đã.”
“Được được được, hai đứa mau đi đi!” Chu phu nhân vui vẻ vỗ tay, nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt cũng lộ ra, vừa nghĩ đến việc Chu Kỳ đi gặp ba mẹ Thẩm Đình Vũ thì bà ta đã không khỏi cảm thấy Chu Kỳ lại sắp làm con dâu nhà họ Thẩm rồi, lòng bà ta vui mừng
Chu Kỳ không trì hoãn quá nhiều, cứ để mặc Thẩm Đình Vũ dắt mình cùng đi ra ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Kỳ Nhi, con thấy bộ này thế nào?” Chu phu nhân vỗ tay Chu Kỳ, bảo cô ta nhìn mình
Chu Kỳ cất di động, ngước mắt nhìn bộ đồ trên người Chu phu nhân
Nói thực lòng, cô ta không hề thích mẹ mình mặc kiểu quần áo này
Nhưng bạn bè của Chu phu nhân trước giờ đều có phong cách này, Chu Kỳ đương nhiên không tiện đả kích Chu phu nhân, bèn nở một nụ cười nhàn nhạt, “Không tệ, vừa nhìn đã biết giá cả không tầm thường rồi.” Chu phu nhân nhướng mày đắc ý, trong hội bạn của bà ta, giá cả đại3diện cho chất lượng quần áo, “Còn phải nói nữa à, hôm nay là sang năm mới rồi, ba con nói cứ để mẹ quẹt thẻ thỏa thích, đúng rồi, con cũng nhìn mấy bộ đồ xem, mẹ dùng thẻ của bà con thanh toán cho con.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ xem trước đi, con không vội.” Chu Kỳ vốn muốn đi tìm Thẩm Đình Vũ vào hôm nay, ngẫm lại đã lâu lắm không gặp cậu ta rồi.
Mà hôm nay lại là giao thừa, đến một tin nhắn Thẩm Đình Vũ cũng chẳng gửi đến, không khỏi khiến Chu Kỳ cảm thấy quạnh hiu
Di động vừa cất đi vang lên, Chu Kỳ lập tức lấy di động ra, thấy trên đó đúng là số điện thoại của Thẩm Đình0Vũ, khuôn mặt Chu Kỳ lập tức tươi cười, nụ cười vui thích tràn ra từ đáy lòng ấy vô cùng động lòng người.
Nhưng cô ta để di động vang lên hai phút, một giây trước khi cuộc gọi dừng lại thì mới nghe máy, còn dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với di động, “Gì đấy?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nghe luôn giống như mang theo tiếng cười của Thẩm Đình Vũ, “Không làm gì cả, hôm nay không có chuyện gì, muốn hỏi xem em đang làm gì? Nhân tiện hỏi xem em có thời gian không...”
“Không có thời gian.” Chu Kỳ trực tiếp cắt ngang lời Thẩm Đình Vũ, nghĩ bụng lúc anh không nhớ em thì gạt em sang một bên, lúc5nhớ đến thì liền muốn hẹn em? Em chẳng dễ nói chuyện thể đâu
Chu phu nhân cũng nghe thấy giọng điệu gắt gỏng nghe điện thoại của Chu Kỳ, sáp đến hỏi nhỏ, “Ai gọi điện cho con đấy?” Chu Kỳ cầm di động lùi một bước về sau, ra dấu suyt với Chu phu nhân, bảo bà ta trước tiên đừng nói chuyện
“Sao thế? Lại giận anh à?” Giọng nói của Thẩm Đình Vũ mềm mại mà lại êm tai, đặc biệt là giọng nói mỗi khi đè thấp, khiến người ta cảm thấy cậu ta như đang thở nhẹ bên tai bạn, khiến người ta muốn ngừng không được
“Giận anh cái gì?” Chu Kỳ vẫn nghiêm mặt, “Bây giờ em đang đi mua sắm với mẹ, không có4thời gian nói chuyện điện thoại cùng anh, tắt máy đây.” Nói xong, Chu Kỳ thậm chí không cho Thẩm Đình Vũ thời gian lên tiếng thì đã lập tức tắt máy.
Chu phu nhân sáp lại, tò mò hỏi, “Nói chuyện điện thoại với ai thế? Sao con bày ra vẻ mặt thổi này?” Chu Kỳ trợn mắt, đôi môi hồng khẽ hé, còn chưa nói được một câu nào thì đã nghe thấy một giọng nam mát lạnh vang lên phía sau, “Cô ấy đang nói chuyện với cháu, cho nên mới bày ra một khuôn mặt thối.” “Ối, đây không phải Thẩm Đình Vũ sao, sao cháu biết mẹ con cô ở đây?” Chu phu nhân nhìn thấy Thẩm Đình Vũ đi qua, nụ cười trên mặt càng9đậm hơn, bà ta tiến lên trước kéo Thẩm Đình Vũ.
Còn Thẩm Đình Vũ không quá nồng hậu với Chu phu nhân, nghiêng người qua khẽ tránh bàn tay của Chu phu nhân, thậm chí còn chẳng muốn nói một câu nào với bà ta
Thẩm Đình Vũ đi đến bên cạnh Chu Kỳ, vươn tay ôm Chu Kỳ vào lòng, “Dạo này có vài chuyện công việc khiến anh bận bù đầu, cho nên vẫn không có thời gian tìm em, đừng giận anh nữa được không?” Cậu ta khom người, để đầu mình và khuôn mặt Chu Kỳ giữ một vị trí song song, chóp mũi hai người chỉ có khoảng cách vài milimet, giọng điệu nũng nịu ấy quả thực khiển Chu Kỳ mềm nhũn
Chu Kỳ họ một tiếng, để mình duy trì vẻ bình tĩnh, nghiêng đầu qua khẽ nói, “Anh buông em ra, mẹ em còn đang ở đây đấy.” Nhưng giọng điệu nói chuyện của cô ta rõ ràng đã không còn gắt gỏng như trước đó nữa
Nghe thấy lời Chu Kỳ nói, Thẩm Đình Vũ mới quay đầu qua nhìn Chu phu nhân, nở một nụ cười cực kì hời hợt, “Chào cô, vừa rồi cháu không chú ý đến cô.” “Không sao không sao, trong mắt cháu chỉ có Kỳ Nhi, cô biết, cô biết mà.” Chu phu nhân càng nhìn Thẩm Đình Vũ càng thích, căn bản không bận tâm chuyện vừa rồi Thẩm Đình Vũ phớt lờ bà ta
Chu Kỳ kéo Thẩm Đình Vũ, nói hững hờ, “Anh đến tìm em làm gì hả? Em đã nói là em không có thời gian, bây giờ đang đi mua sắm cùng mẹ em rồi cơ mà.” “Không sao mà, anh đi mua sắm cùng hai mẹ con em.” Thẩm Đình Vũ nhún vai, bày tỏ mình rất rảnh.
“Em không tin anh tìm em chỉ là để cùng mẹ con em đi mua sắm, rốt cuộc là chuyện gì?” Chu Kỳ vẫn coi như hơi hiểu Thẩm Đình Vũ, ít nhất nếu không có chuyện lớn, cậu ta sẽ không có ý điều tra xem mình đang ở đâu rồi đích thân đến tìm mình.
“Ba anh bảo anh tối nay về ăn cơm, anh muốn dẫn em cùng về.” Thẩm Đình Vũ nói với khuôn mặt chân thành, khiến người ta nhìn khuôn mặt cậu ta thì liền tin tưởng mà chẳng hề nghi ngờ.
Nhưng Chu Kỳ nghe lời cậu ta nói thì lại ngẩn người
Cô ta thừa nhận mình thích Thẩm Đình Vũ, cho nên dù Chu Du năm lần bảy lượt cảnh cáo vẫn muốn ở bên cậu ta.
Bởi vì Chu Dụ không hề bận tâm Thẩm Đình Vũ là người thế nào, ít nhất khi cả thế giới vứt bỏ cô ta, chính Thẩm Đình Vũ đã bầu bạn bên cạnh cô ta
Nhưng cô ta mới qua lại với Thẩm Đình Vũ không bao lâu, lại vì chuyện dạo này Thẩm Đình Vũ bận dự án của công ty mà sau khi hẹn hò, thời gian ở bên nhau càng ít ỏi
Tình cảm căn bản chưa đến mức ổn định, càng đừng nói là gặp phụ huynh
Nhưng Chu phu nhân thoắt cái vui như nở hoa, lập tức đẩy Chu Kỳ đến bên cạnh Thẩm Đình Vũ, “Vậy bây giờ con mau cùng Thẩm Đình Vũ đi xem trước xem gặp ba mẹ Thẩm Đình Vũ thì phải mua gì mới tốt đi.”
“Con...” Chu Kỳ còn chưa hồi hồn, ngây ngẩn nhìn Chu phu nhân, cũng không biết nói gì mới tốt
Vẫn là Thẩm Đình Vũ vươn tay ra ôm Chu Kỳ vào lòng trước, khẽ nói bên tai cô, “Em sợ rồi à?” Chu Kỳ gần như trừng mắt lườm Thẩm Đình Vũ như một phản xạ có điều kiện, nghĩ bụng anh còn không sợ dẫn em về thì em còn sợ đi hay sao? “Em đâu có sợ.” Thẩm Đình Vũ cười khẽ, tựa như một đứa trẻ được ăn kẹo như mong muốn, nắm tay Chu Kỳ đầy thỏa mãn, “Vậy chúng cháu nghe lời cô, đi dạo trước đã.”
“Được được được, hai đứa mau đi đi!” Chu phu nhân vui vẻ vỗ tay, nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt cũng lộ ra, vừa nghĩ đến việc Chu Kỳ đi gặp ba mẹ Thẩm Đình Vũ thì bà ta đã không khỏi cảm thấy Chu Kỳ lại sắp làm con dâu nhà họ Thẩm rồi, lòng bà ta vui mừng
Chu Kỳ không trì hoãn quá nhiều, cứ để mặc Thẩm Đình Vũ dắt mình cùng đi ra ngoài.