Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-425
Chương 425: Là như kính
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lúc này đây, ánh nắng vừa khéo theo hướng Đông Bắc xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt anh
Quầng sáng êm dịu ấy làm cho gương mặt góc cạnh của anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng mờ, khiến nụ cười trên mặt anh vừa mê người, vừa không chân thật
Bạch Nhược Y giật mình, cơn đau nơi mắt cá chân cũng tiêu tan không ít, cô chỉ nghe thấy con tim mình nhảy cẫng lên và đập thình thịch
Dường như chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhược Y quay trở lại lần đầu tiên được Bạch Kiến dắt đến gặp Thẩm Đình Thâm
Năm ấy, anh cũng ngồi ở vị trí khuất bóng, ngũ quan nổi bật toát lên cảm giác sắc bén; đồng thời giống như người ta nói, có cảm giác bị mê hoặc trước khuôn mặt núi băng ngàn năm kia
Nhưng khi anh2ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y, cô nhìn thấy sự cưng chiều ấm áp trong mắt anh
Dường như năm ấy Thẩm Đình Thâm vừa gặp đã yêu, cho nên ánh mắt anh nhìn cô mới đặc biệt dịu dàng như vậy
Trong lòng Bạch Nhược Y cuống cuồng, cô vội vã tránh né cái nhìn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ trách cứ: “Còn không phải do anh sao? Ngay cả điện thoại của em cũng không chịu nghe nên em mới quýnh lên, chỉ nghĩ phải tìm anh cho bằng được chứ không nghĩ sẽ đi báo cảnh sát”
Nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm biến mất, lông mày anh tuấn hơi cau lại: “Em gọi điện thoại cho anh ư?” Bạch Nhược Y lại ngước mắt nhìn anh, thấy mặt anh đầy vẻ hoang mang
Quả nhiên di động của anh bị người ta động tay7động chân, thảo nào Chu Du nói Lý Lâm không liên lạc được với anh: “Anh có nghe thấy tiếng di động vang lên không?”
“Anh luôn để di động trong túi áo vest, ở Mỹ anh không quen nhiều người
Từ sáng đến giờ, di động của anh chưa từng vang lên, có phải em gọi sai số không?” Thẩm Đình Thâm chăm chú hỏi, đồng thời trong lòng anh đã hoài nghi điều gì đó
nghĩ cả hai đã bị trói chặt,VANG thành phố H đang muốn là nhà thật ngay cả cô cũng k
Bạch Nhược Y cẩn thận chớp mắt
Cô nghĩ cả hai đã bị trói chặt, vừa khéo nói chuyện của Chu Dụ cho Thẩm Đình Thâm nghe cũng tốt: “Là thế này, sáng hôm nay em nhận được điện thoại của Chu Dụ
Chu Du nói cô ấy, Cổ Thần Trạch và Lý Lâm đều không liên9lạc được với anh, hình như Thẩm Đình Vũ ở thành phố H đang muốn hãm hại Chu thị
Hiện giờ cô ấy rất gấp, bảo em nói cho anh biết một tiếng rồi sớm gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ giải thích rõ ràng với anh, sau đó thì tốt nhất anh nên sớm quay về thành phố H” Bạch Nhược Y nói từ tổn từng câu từng chữ, quả thật ngay cả cô cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Cô chỉ có thể nói đại khái với Thẩm Đình Thâm, dù sao thì quan trọng nhất là: “Chu Dụ rất vội, vì vậy anh mau gọi điện cho cô ấy đi, rồi anh nhanh chóng trở về thành phố H”
Thẩm Đình Thâm càng nghe càng nhíu mày thật chặt: “Em nói ngay cả Lý Lâm cũng không liên lạc được với anh sao?”5Ngẫm lại, quả thật mấy ngày nay Lý Lâm không gọi điện cho anh, nhưng anh nghe Như Kính nói Lý Lâm liên lạc với cô ta, nói rằng mọi chuyện ở thành phố H được tiến hành hết sức thuận lợi
Thẩm Đình Thâm cũng không gọi hỏi Lý Lâm
Thế nhưng, anh chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ Chu Dụ và Cố Thần Trạch
Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm không gạt mình, cô mở miệng phân tích: “Hẳn là di động của anh bị người ta động tay động chân, cho nên ngay cả cuộc gọi của em, anh cũng không nhận được” “Ừ” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm trở nên cực kỳ trầm thấp, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng trở nên vô cùng thâm sâu: “Vậy thì người động tay vào điện thoại anh chính là Như Kính” Nhắc tới Như3Kính, Bạch Nhược Y không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua, cô nhìn thấy Thẩm Đình Thâm và cô ta ở trên giường
Sắc mặt cô bỗng chốc trầm xuống, nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc bàn việc tư với anh
Vì thế cô cố hết sức kiềm nén sự khó chịu trong lòng, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và nói: “Vậy thì mọi thứ rõ ràng rồi
Hẳn là Thẩm Đình Vũ ở thành phố H, thừa dịp anh không có ở đó, anh ta bắt đầu hãm hại vài công ty
Chu thị - nhà Chu Du ít bị ảnh hưởng, có lẽ đám người bắt cóc chúng ta cũng do Thẩm Đình Vũ ra tay đấy” “Ừ, đúng vậy” Thẩm Đình Thâm gần như đã dám chắc chân tướng, hóa trước đi anh qua Mỹ, cậu ta đã bắt đầu bày mưu;
tại mình quá khinh suất, cho rằng có Lý Lâm ở công ty thì Thẩm Đình Vũ không thể gây nên động tĩnh gì
Nhưng cho dù Thẩm Đình Thâm không xem Lý Lâm là người ngoài, chưa chắc Hội đồng quản trị Thẩm thị đã nghĩ như anh
Một khi để Thẩm Đình Vũ nắm quyền trong công ty, Thẩm Đình Thâm ở nước Mỹ xa xôi, tất nhiên Lý Lâm không đủ để tạo thành sự uy hiếp với Thẩm Đình Vũ
Cậu ta quả thực muốn gì làm đó
Còn mình thì không chủ động gọi điện cho Lý Lâm, khiến Thẩm Đình Vũ càng thêm liều lĩnh
Ngẫm lại, Hội đồng quản trị có thể cho phép Thẩm Đình Vũ tạm thời quản lý công ty, nói không chừng trước đó cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng, tiến hành mua chuộc một số người
Ánh sáng trong mắt Thẩm Đình Thâm dần trở nên u ám, nơi đáy mắt anh mơ hồ toát lên vẻ uy hiếp: “Thẩm Đình Vũ đã sớm biết anh sẽ qua Mỹ, sau đó cậu ta đi một nước cờ rất lớn
Ngay cả thư ký do Lý Lâm đưa tới cũng do cậu ta sắp đặt”
“Ý anh muốn nói Như Kính là người của Thẩm Đình Vũ?” Bạch Nhược Y hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm
Cô lại nhớ tới chuyện đêm qua: “Thẩm Đình Thâm này chọn rất đúng người, ngay cả Thẩm Đình Thâm thông minh tuyệt đỉnh mà cũng bị Như Kính lam rối loạn tâm trí, không thể đoán ra cô ta là người của Thẩm Đình Vũ”
“Anh” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, thầm nghĩ: Không phải do em suốt ngày xuất hiện nên khiến anh phân tâm sao?
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y phản chiếu ánh nắng ban trưa, hơi rung động, anh mới hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi của cô, đúng là chua hết sức
Cô đang ghen sao?
“Nhược Y” Thẩm Đình Thâm thở ra một hơi, khẽ gọi tên cô, giọng nói dịu dàng ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời ngày đông
Bạch Nhược Y bị tiếng gọi “Nhược Y” của anh làm cho tê tái cõi lòng, cô nhớ hình như trước kia anh cũng từng gọi mình như vậy, nhưng cô thực sự không nhớ ra
“Hả?” Bạch Nhược Y dịu dàng đáp lại
“Xin lỗi” Thẩm Đình Thâm hơi cau mày, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, anh nhìn cô với vẻ đáng thương: “Đêm qua anh không muốn chạm vào Như Kính, mọi người con gái trên thế gian này đâu thể so được với em
Anh chỉ cảm thấy cô ta quái đản, đêm hôm khuya khoắt ăn mặc như vậy rồi ở trong phòng anh, anh chỉ muốn bảo cô ta cút đi” Bạch Nhược Y định lùi ra sau một bước, bởi vì từ tận đáy lòng, cô muốn kháng cự
Nhưng vừa cử động, vết đau trên chân đã kích thích mạnh vào dây thần kinh khiến cô thốt lên tiếng “chậc”, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Quầng sáng êm dịu ấy làm cho gương mặt góc cạnh của anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng mờ, khiến nụ cười trên mặt anh vừa mê người, vừa không chân thật
Bạch Nhược Y giật mình, cơn đau nơi mắt cá chân cũng tiêu tan không ít, cô chỉ nghe thấy con tim mình nhảy cẫng lên và đập thình thịch
Dường như chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhược Y quay trở lại lần đầu tiên được Bạch Kiến dắt đến gặp Thẩm Đình Thâm
Năm ấy, anh cũng ngồi ở vị trí khuất bóng, ngũ quan nổi bật toát lên cảm giác sắc bén; đồng thời giống như người ta nói, có cảm giác bị mê hoặc trước khuôn mặt núi băng ngàn năm kia
Nhưng khi anh2ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y, cô nhìn thấy sự cưng chiều ấm áp trong mắt anh
Dường như năm ấy Thẩm Đình Thâm vừa gặp đã yêu, cho nên ánh mắt anh nhìn cô mới đặc biệt dịu dàng như vậy
Trong lòng Bạch Nhược Y cuống cuồng, cô vội vã tránh né cái nhìn của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ trách cứ: “Còn không phải do anh sao? Ngay cả điện thoại của em cũng không chịu nghe nên em mới quýnh lên, chỉ nghĩ phải tìm anh cho bằng được chứ không nghĩ sẽ đi báo cảnh sát”
Nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm biến mất, lông mày anh tuấn hơi cau lại: “Em gọi điện thoại cho anh ư?” Bạch Nhược Y lại ngước mắt nhìn anh, thấy mặt anh đầy vẻ hoang mang
Quả nhiên di động của anh bị người ta động tay7động chân, thảo nào Chu Du nói Lý Lâm không liên lạc được với anh: “Anh có nghe thấy tiếng di động vang lên không?”
“Anh luôn để di động trong túi áo vest, ở Mỹ anh không quen nhiều người
Từ sáng đến giờ, di động của anh chưa từng vang lên, có phải em gọi sai số không?” Thẩm Đình Thâm chăm chú hỏi, đồng thời trong lòng anh đã hoài nghi điều gì đó
nghĩ cả hai đã bị trói chặt,VANG thành phố H đang muốn là nhà thật ngay cả cô cũng k
Bạch Nhược Y cẩn thận chớp mắt
Cô nghĩ cả hai đã bị trói chặt, vừa khéo nói chuyện của Chu Dụ cho Thẩm Đình Thâm nghe cũng tốt: “Là thế này, sáng hôm nay em nhận được điện thoại của Chu Dụ
Chu Du nói cô ấy, Cổ Thần Trạch và Lý Lâm đều không liên9lạc được với anh, hình như Thẩm Đình Vũ ở thành phố H đang muốn hãm hại Chu thị
Hiện giờ cô ấy rất gấp, bảo em nói cho anh biết một tiếng rồi sớm gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ giải thích rõ ràng với anh, sau đó thì tốt nhất anh nên sớm quay về thành phố H” Bạch Nhược Y nói từ tổn từng câu từng chữ, quả thật ngay cả cô cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Cô chỉ có thể nói đại khái với Thẩm Đình Thâm, dù sao thì quan trọng nhất là: “Chu Dụ rất vội, vì vậy anh mau gọi điện cho cô ấy đi, rồi anh nhanh chóng trở về thành phố H”
Thẩm Đình Thâm càng nghe càng nhíu mày thật chặt: “Em nói ngay cả Lý Lâm cũng không liên lạc được với anh sao?”5Ngẫm lại, quả thật mấy ngày nay Lý Lâm không gọi điện cho anh, nhưng anh nghe Như Kính nói Lý Lâm liên lạc với cô ta, nói rằng mọi chuyện ở thành phố H được tiến hành hết sức thuận lợi
Thẩm Đình Thâm cũng không gọi hỏi Lý Lâm
Thế nhưng, anh chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ Chu Dụ và Cố Thần Trạch
Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm không gạt mình, cô mở miệng phân tích: “Hẳn là di động của anh bị người ta động tay động chân, cho nên ngay cả cuộc gọi của em, anh cũng không nhận được” “Ừ” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm trở nên cực kỳ trầm thấp, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng trở nên vô cùng thâm sâu: “Vậy thì người động tay vào điện thoại anh chính là Như Kính” Nhắc tới Như3Kính, Bạch Nhược Y không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua, cô nhìn thấy Thẩm Đình Thâm và cô ta ở trên giường
Sắc mặt cô bỗng chốc trầm xuống, nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc bàn việc tư với anh
Vì thế cô cố hết sức kiềm nén sự khó chịu trong lòng, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và nói: “Vậy thì mọi thứ rõ ràng rồi
Hẳn là Thẩm Đình Vũ ở thành phố H, thừa dịp anh không có ở đó, anh ta bắt đầu hãm hại vài công ty
Chu thị - nhà Chu Du ít bị ảnh hưởng, có lẽ đám người bắt cóc chúng ta cũng do Thẩm Đình Vũ ra tay đấy” “Ừ, đúng vậy” Thẩm Đình Thâm gần như đã dám chắc chân tướng, hóa trước đi anh qua Mỹ, cậu ta đã bắt đầu bày mưu;
tại mình quá khinh suất, cho rằng có Lý Lâm ở công ty thì Thẩm Đình Vũ không thể gây nên động tĩnh gì
Nhưng cho dù Thẩm Đình Thâm không xem Lý Lâm là người ngoài, chưa chắc Hội đồng quản trị Thẩm thị đã nghĩ như anh
Một khi để Thẩm Đình Vũ nắm quyền trong công ty, Thẩm Đình Thâm ở nước Mỹ xa xôi, tất nhiên Lý Lâm không đủ để tạo thành sự uy hiếp với Thẩm Đình Vũ
Cậu ta quả thực muốn gì làm đó
Còn mình thì không chủ động gọi điện cho Lý Lâm, khiến Thẩm Đình Vũ càng thêm liều lĩnh
Ngẫm lại, Hội đồng quản trị có thể cho phép Thẩm Đình Vũ tạm thời quản lý công ty, nói không chừng trước đó cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng, tiến hành mua chuộc một số người
Ánh sáng trong mắt Thẩm Đình Thâm dần trở nên u ám, nơi đáy mắt anh mơ hồ toát lên vẻ uy hiếp: “Thẩm Đình Vũ đã sớm biết anh sẽ qua Mỹ, sau đó cậu ta đi một nước cờ rất lớn
Ngay cả thư ký do Lý Lâm đưa tới cũng do cậu ta sắp đặt”
“Ý anh muốn nói Như Kính là người của Thẩm Đình Vũ?” Bạch Nhược Y hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm
Cô lại nhớ tới chuyện đêm qua: “Thẩm Đình Thâm này chọn rất đúng người, ngay cả Thẩm Đình Thâm thông minh tuyệt đỉnh mà cũng bị Như Kính lam rối loạn tâm trí, không thể đoán ra cô ta là người của Thẩm Đình Vũ”
“Anh” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, thầm nghĩ: Không phải do em suốt ngày xuất hiện nên khiến anh phân tâm sao?
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y phản chiếu ánh nắng ban trưa, hơi rung động, anh mới hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi của cô, đúng là chua hết sức
Cô đang ghen sao?
“Nhược Y” Thẩm Đình Thâm thở ra một hơi, khẽ gọi tên cô, giọng nói dịu dàng ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời ngày đông
Bạch Nhược Y bị tiếng gọi “Nhược Y” của anh làm cho tê tái cõi lòng, cô nhớ hình như trước kia anh cũng từng gọi mình như vậy, nhưng cô thực sự không nhớ ra
“Hả?” Bạch Nhược Y dịu dàng đáp lại
“Xin lỗi” Thẩm Đình Thâm hơi cau mày, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, anh nhìn cô với vẻ đáng thương: “Đêm qua anh không muốn chạm vào Như Kính, mọi người con gái trên thế gian này đâu thể so được với em
Anh chỉ cảm thấy cô ta quái đản, đêm hôm khuya khoắt ăn mặc như vậy rồi ở trong phòng anh, anh chỉ muốn bảo cô ta cút đi” Bạch Nhược Y định lùi ra sau một bước, bởi vì từ tận đáy lòng, cô muốn kháng cự
Nhưng vừa cử động, vết đau trên chân đã kích thích mạnh vào dây thần kinh khiến cô thốt lên tiếng “chậc”, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh