Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-375
Chương 375: Để ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tốt nhất cứ để ông ấy ở đây trị liệu tẩm ba tháng nửa năm gì đấy, nhưng đừng dùng thuốc gây hại cho sức khỏe để kiểm soát căn bệnh.” Bác sĩ Triệu nghiêng đầu, lỗ tai ông ta hướng về phía mặt Thẩm Đình Vũ: “Anh nói gì? Anh nói lại lần nữa?” Thẩm Đinh Vũ cười, đưa di động ra trước mặt Bác sĩ Triệu, không hề hoang mang: “Vừa rồi khi ông ở trong kia làm phẫu thuật, tôi đã điều tra tư liệu về ông và những kẻ ở phía sau ăn hối lộ...”
“Rầm!” Bác sĩ Triệu đột ngột đập bàn, tài liệu và ống đựng bút trên đó đều rung lắc
Sắc mặt ông ta biển hẳn đi, ông ta cắt ngang lời của Thẩm Đình2Vũ: “Anh..
Anh đừng có ở đây nói bậy! Hối lộ gì hả? Tôi không có!”
“Ông không cần phải căng thẳng trước mặt tôi, tôi đã tìm tới ông nhờ giúp, điều đó chứng tỏ hai chúng ta ở một phe
Đương nhiên tôi sẽ không tung ra chuyện ông ăn hối lộ.” Thẩm Đình Vũ ung dung thu lại di động, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong áo sơ mi ra, ném tới trước mặt Bác sĩ Triệu: “Còn nữa, lần này tôi hối lộ ống, tự ông viết nhé.”
Nói xong, cậu ta lập tức lấy một cây bút đen trong ống đựng bút và đưa cho Bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu từng tiếp đãi người nhà bệnh nhân, gặp nhiều người cao quý lắm tiền, kẻ hung ác bệnh9tật ông ta cũng gặp không ít
Số tiền lớn hay nhỏ, đối với ông ta mà nói chẳng hề quan trọng, bây giờ điều quan trọng nhất với ông ta chính là dường như Thẩm Đình Vũ đã nắm được chứng cứ mình ăn hối lộ
Do đó ông ta không dám vội vàng từ chối
Nhìn từ chi phiếu mà Thẩm Đình Vũ đưa, trong mắt ông ta lóe lên sự do dự, nhưng mãi vẫn chưa nhận lấy bút
“Sao hả? Chướng mắt tiền của Thẩm gia à?” Bàn tay cầm bút của Thẩm Đình Vũ đã hơi mỏi
Cậu ta dây dưa với tên bác sĩ này lâu như vậy, không quay lại phòng bệnh thăm Thẩm Thanh Du, chỉ e Thẩm Đình Thâm sẽ nghi ngờ
“Làm sao tôi dám chướng mắt6tiền của Thẩm gia chứ?” Bác sĩ Triệu cất tiếng cười khô khốc, trong lòng ông ta quyết định
Dù sao mình đã ăn hối lộ cũng không ít, ăn thêm một lần chẳng có gì trở ngại cả
Ông ta cầm lấy bút mà Thẩm Đình Vũ đưa, viết con số “soạt soạt” trên tờ chi phiếu, sau đó đưa lại cậu ta: “Được rồi, để ba cậu nằm bệnh viện khoảng nửa năm đúng không?” Ánh mắt Thẩm Đình Vũ nhìn từ chi phiếu, trên đó là một chuỗi số không được viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa
Lông mày cậu ta nhíu lại, khóe miệng bất giác thốt ra tiếng cười lạnh: “Bác sĩ Triệu, lòng tham của ông lớn thật đấy
Tôi cho ông ra giá, ông cũng chẳng0khách sáo chút nào
Ghi thẳng cho tôi 500.000 luôn? Chậc chậc chậc...”
Bây giờ Bác sĩ Triệu cũng không sợ Thẩm Đình Vũ nữa, dù gì hai người đã có quan hệ hợp tác rồi
Nếu Thẩm Đình Vũ dám phơi bày chuyện ông ta ăn hối lộ thì chính cậu ta cũng là kẻ đút lót, Thẩm gia không thoát khỏi liên quan.
Hơi thở khi nói chuyện cũng mạnh dần lên, Bác sĩ Triệu cười theo: “Anh muốn nhờ tôi làm cho Thẩm Thanh Du nằm viện nửa năm, nhưng lại không cho tôi dùng thuốc gây tổn thương cơ thể ông ta
Chuyện này quá khó, giá tiền lại cao
Huống hồ, đối với Thẩm gia các anh mà nói, 500.000 ấy tỉnh là gì?” “Ông xem ông xem, bây giờ bác sĩ7giống như ông đúng là ghê gớm quá chừng.” Thẩm Đình Vũ vừa châm chọc Bác sĩ Triệu, vừa cầm bút ký tên ngay dưới chi phiếu
“Anh nói gì vậy? Nếu bây giờ người nhà bệnh nhân đều giống như anh đây, chẳng phải khi ấy bệnh nhân sẽ nghiệt ngã lắm sao?” Bác sĩ Triệu hài lòng nhìn Thẩm Đình Vũ rồi cầm chi phiếu lên, sau đó cất vào trong túi
“Được rồi, tôi cũng phải về đây
Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến ba anh nằm viện nửa năm.” “Được.” Thẩm Đình Vũ cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu ta bước đi trong hành lang, vừa mới rẽ ngoặt đã trông thấy Bạch Nhược Y ngồi ghế gần đó
Cô cúi đầu, chống khuỷu tay trên đầu gối, bàn tay chống lên gò má, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát, chẳng biết hồn cô lang thang phương nào rồi.
Thẩm Đình Vũ cong môi, lè lưỡi liếm khóe môi khô khan, sau đó đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y cảm thấy có người ngồi xuống ghế dựa bên cạnh mình, cô quay đầu lại một cách máy móc, nhìn thoáng qua người vừa tới
Là Thẩm Đình Vũ
Cô lập tức ngồi thẳng lên, cả người cực kỳ cảnh giác, cất giọng không vui cho lắm: “Anh ngồi đây làm gì?” “Bệnh viện này là nhà em à? Em có thể ngồi, tôi không ngồi được sao?” Thẩm Đình Vũ nhướng mày cười, nơi đáy mắt cậu ta viết rõ ràng bốn chữ “không có ý tốt”
Bây giờ Bạch Nhược Y không có tâm trạng lắm lời với cậu ta, cô xoay người định lấy túi xách ở bên cạnh mình: “Vậy thôi anh ngồi đấy đi, tôi đi trước.” Ngón tay cô chưa kịp chạm vào túi da, một bàn tay đã nhanh chóng giật lấy
Bạch Nhược Y nhíu mày, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Đình Vũ: “Anh trả túi xách lại cho tôi!”
“Gấp gì chứ? Tôi đâu có xài túi xách phụ nữ, chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện chút đi.” Khóe miệng Thẩm Đình Vũ nở nụ cười nham hiểm hung ác, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
“Tôi nói lại lần nữa, anh mau trả túi xách cho tôi.” Bạch Nhược Y kìm nén cơn bực bội, nói ra từng chữ một, nhưng trong mắt cô vẫn lóe lên ánh sáng lạnh, khiến trái tim nhỏ của Thẩm Đình Vũ chịu không ít đả kích.
Ngay sau đó, cậu ta lập tức ngoan ngoãn trả túi xách cho cô: “Nhưng em không muốn biết rốt cuộc vì sao ba tôi ầm ỉ với Thẩm Đình Thâm à?” Bạch Nhược Y giật lấy túi của mình: “Tôi biết anh muốn nói gì, chẳng phải anh muốn nói do ba anh không cho phép Thẩm Đình Thâm ở cùng tôi, Thẩm Đình Thâm vẫn cứ khăng khăng nên mới khiến ông ấy tức đến mức vào bệnh viện à?”
Trên đường đến bệnh viện, Bạch Nhược Y đã nghĩ đến chuyện này
Nếu Thẩm Đình Vũ muốn nhận đó mà đả kích cô, xem ra cậu ta không thể dùng cách này được rồi.
“Á hứ, đúng là như vậy.” Thẩm Đình Vũ gật đầu, nheo mắt nhìn Bạch Nhược Y muốn đi: “Vậy bây giờ em không muốn biết tình hình của ba anh ra sao ư?”
Bạch Nhược Y vừa cất bước lại thu chân về, cô hỏi với vẻ ngột ngạt khó chịu: “Bây giờ tình hình ba anh thế nào? Có nghiêm trọng không?” Thẩm Đình Vũ lập tức nở nụ cười đầy thủ đoạn, giống như hổ ly giả dối: “Ít nhất cũng phải nằm viện nửa năm, em thấy có nghiêm trọng không?” Lời cậu ta nói như sấm mùa xuân bùng nổ trong tại Bạch Nhược Y, khiến cô kinh hãi một hồi, đến nỗi chưa thể bình ổn lại được
Phải nằm viện nửa năm...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Rầm!” Bác sĩ Triệu đột ngột đập bàn, tài liệu và ống đựng bút trên đó đều rung lắc
Sắc mặt ông ta biển hẳn đi, ông ta cắt ngang lời của Thẩm Đình2Vũ: “Anh..
Anh đừng có ở đây nói bậy! Hối lộ gì hả? Tôi không có!”
“Ông không cần phải căng thẳng trước mặt tôi, tôi đã tìm tới ông nhờ giúp, điều đó chứng tỏ hai chúng ta ở một phe
Đương nhiên tôi sẽ không tung ra chuyện ông ăn hối lộ.” Thẩm Đình Vũ ung dung thu lại di động, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong áo sơ mi ra, ném tới trước mặt Bác sĩ Triệu: “Còn nữa, lần này tôi hối lộ ống, tự ông viết nhé.”
Nói xong, cậu ta lập tức lấy một cây bút đen trong ống đựng bút và đưa cho Bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu từng tiếp đãi người nhà bệnh nhân, gặp nhiều người cao quý lắm tiền, kẻ hung ác bệnh9tật ông ta cũng gặp không ít
Số tiền lớn hay nhỏ, đối với ông ta mà nói chẳng hề quan trọng, bây giờ điều quan trọng nhất với ông ta chính là dường như Thẩm Đình Vũ đã nắm được chứng cứ mình ăn hối lộ
Do đó ông ta không dám vội vàng từ chối
Nhìn từ chi phiếu mà Thẩm Đình Vũ đưa, trong mắt ông ta lóe lên sự do dự, nhưng mãi vẫn chưa nhận lấy bút
“Sao hả? Chướng mắt tiền của Thẩm gia à?” Bàn tay cầm bút của Thẩm Đình Vũ đã hơi mỏi
Cậu ta dây dưa với tên bác sĩ này lâu như vậy, không quay lại phòng bệnh thăm Thẩm Thanh Du, chỉ e Thẩm Đình Thâm sẽ nghi ngờ
“Làm sao tôi dám chướng mắt6tiền của Thẩm gia chứ?” Bác sĩ Triệu cất tiếng cười khô khốc, trong lòng ông ta quyết định
Dù sao mình đã ăn hối lộ cũng không ít, ăn thêm một lần chẳng có gì trở ngại cả
Ông ta cầm lấy bút mà Thẩm Đình Vũ đưa, viết con số “soạt soạt” trên tờ chi phiếu, sau đó đưa lại cậu ta: “Được rồi, để ba cậu nằm bệnh viện khoảng nửa năm đúng không?” Ánh mắt Thẩm Đình Vũ nhìn từ chi phiếu, trên đó là một chuỗi số không được viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa
Lông mày cậu ta nhíu lại, khóe miệng bất giác thốt ra tiếng cười lạnh: “Bác sĩ Triệu, lòng tham của ông lớn thật đấy
Tôi cho ông ra giá, ông cũng chẳng0khách sáo chút nào
Ghi thẳng cho tôi 500.000 luôn? Chậc chậc chậc...”
Bây giờ Bác sĩ Triệu cũng không sợ Thẩm Đình Vũ nữa, dù gì hai người đã có quan hệ hợp tác rồi
Nếu Thẩm Đình Vũ dám phơi bày chuyện ông ta ăn hối lộ thì chính cậu ta cũng là kẻ đút lót, Thẩm gia không thoát khỏi liên quan.
Hơi thở khi nói chuyện cũng mạnh dần lên, Bác sĩ Triệu cười theo: “Anh muốn nhờ tôi làm cho Thẩm Thanh Du nằm viện nửa năm, nhưng lại không cho tôi dùng thuốc gây tổn thương cơ thể ông ta
Chuyện này quá khó, giá tiền lại cao
Huống hồ, đối với Thẩm gia các anh mà nói, 500.000 ấy tỉnh là gì?” “Ông xem ông xem, bây giờ bác sĩ7giống như ông đúng là ghê gớm quá chừng.” Thẩm Đình Vũ vừa châm chọc Bác sĩ Triệu, vừa cầm bút ký tên ngay dưới chi phiếu
“Anh nói gì vậy? Nếu bây giờ người nhà bệnh nhân đều giống như anh đây, chẳng phải khi ấy bệnh nhân sẽ nghiệt ngã lắm sao?” Bác sĩ Triệu hài lòng nhìn Thẩm Đình Vũ rồi cầm chi phiếu lên, sau đó cất vào trong túi
“Được rồi, tôi cũng phải về đây
Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến ba anh nằm viện nửa năm.” “Được.” Thẩm Đình Vũ cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu ta bước đi trong hành lang, vừa mới rẽ ngoặt đã trông thấy Bạch Nhược Y ngồi ghế gần đó
Cô cúi đầu, chống khuỷu tay trên đầu gối, bàn tay chống lên gò má, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát, chẳng biết hồn cô lang thang phương nào rồi.
Thẩm Đình Vũ cong môi, lè lưỡi liếm khóe môi khô khan, sau đó đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y cảm thấy có người ngồi xuống ghế dựa bên cạnh mình, cô quay đầu lại một cách máy móc, nhìn thoáng qua người vừa tới
Là Thẩm Đình Vũ
Cô lập tức ngồi thẳng lên, cả người cực kỳ cảnh giác, cất giọng không vui cho lắm: “Anh ngồi đây làm gì?” “Bệnh viện này là nhà em à? Em có thể ngồi, tôi không ngồi được sao?” Thẩm Đình Vũ nhướng mày cười, nơi đáy mắt cậu ta viết rõ ràng bốn chữ “không có ý tốt”
Bây giờ Bạch Nhược Y không có tâm trạng lắm lời với cậu ta, cô xoay người định lấy túi xách ở bên cạnh mình: “Vậy thôi anh ngồi đấy đi, tôi đi trước.” Ngón tay cô chưa kịp chạm vào túi da, một bàn tay đã nhanh chóng giật lấy
Bạch Nhược Y nhíu mày, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Đình Vũ: “Anh trả túi xách lại cho tôi!”
“Gấp gì chứ? Tôi đâu có xài túi xách phụ nữ, chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện chút đi.” Khóe miệng Thẩm Đình Vũ nở nụ cười nham hiểm hung ác, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
“Tôi nói lại lần nữa, anh mau trả túi xách cho tôi.” Bạch Nhược Y kìm nén cơn bực bội, nói ra từng chữ một, nhưng trong mắt cô vẫn lóe lên ánh sáng lạnh, khiến trái tim nhỏ của Thẩm Đình Vũ chịu không ít đả kích.
Ngay sau đó, cậu ta lập tức ngoan ngoãn trả túi xách cho cô: “Nhưng em không muốn biết rốt cuộc vì sao ba tôi ầm ỉ với Thẩm Đình Thâm à?” Bạch Nhược Y giật lấy túi của mình: “Tôi biết anh muốn nói gì, chẳng phải anh muốn nói do ba anh không cho phép Thẩm Đình Thâm ở cùng tôi, Thẩm Đình Thâm vẫn cứ khăng khăng nên mới khiến ông ấy tức đến mức vào bệnh viện à?”
Trên đường đến bệnh viện, Bạch Nhược Y đã nghĩ đến chuyện này
Nếu Thẩm Đình Vũ muốn nhận đó mà đả kích cô, xem ra cậu ta không thể dùng cách này được rồi.
“Á hứ, đúng là như vậy.” Thẩm Đình Vũ gật đầu, nheo mắt nhìn Bạch Nhược Y muốn đi: “Vậy bây giờ em không muốn biết tình hình của ba anh ra sao ư?”
Bạch Nhược Y vừa cất bước lại thu chân về, cô hỏi với vẻ ngột ngạt khó chịu: “Bây giờ tình hình ba anh thế nào? Có nghiêm trọng không?” Thẩm Đình Vũ lập tức nở nụ cười đầy thủ đoạn, giống như hổ ly giả dối: “Ít nhất cũng phải nằm viện nửa năm, em thấy có nghiêm trọng không?” Lời cậu ta nói như sấm mùa xuân bùng nổ trong tại Bạch Nhược Y, khiến cô kinh hãi một hồi, đến nỗi chưa thể bình ổn lại được
Phải nằm viện nửa năm...