Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-367
Chương 367: Mộ củay nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Đúng rồi, con có muốn đi thăm Y Nhất hay không?” Tuyết Thôn dịu dàng cười nói: “Y Nhất nhất định rất muốn gặp con, con đã lớn như vậy rồi mà cô ấy lại chưa từng gặp qua.” Tuyết Thôn nói rằng ông ta nên dẫn Bạch Nhược Y đến mộ của Y Nhất
“Ừm.” Bạch Nhược Y không do dự quá lâu, đã trực tiếp đồng ý
“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi, cũng không xa lắm.” Tuyết Thôn từ ghế đứng lên, vui vẻ đi vào phòng mình
Chỉ một lát sau khi ông ta đi ra, chính ông đã khoác một chiếc áo khoác rất dày, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác màu xanh lá của quân phục
Đi tới gần liền đưa cho Bạch Nhược Y: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm áo khoác đi.”2Bạch Nhược Y nhìn xuống chiếc áo khoác, thoạt nhìn trông rất dày, cũng rất lớn, Bạch Nhược Y sợ mặc xong sẽ chạm đất, vì vậy cô phất tay, cười từ chối ý tốt của ông: “Không cần đâu ạ.” “Lạnh, bên ngoài lạnh lắm.” Tuyết Thôn cố chấp đứng tại chỗ, tay vẫn giơ lên đưa chiếc áo khoác trước mặt Bạch Nhược Y, Dáng vẻ chất phác kia, thoạt nhìn có chút đáng yêu
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải nhận lấy áo khoác khoác lên vai
Quả nhiên cái áo rất lớn, đặc biệt là chỗ vai rất rộng, dù có hai Bạch Nhược Y cũng vẫn mặc vừa
Tuyết Thôn hài lòng giúp Bạch Nhược Y gài áo khoác lại: “Được rồi, như vậy sẽ không quá lạnh.” “Cảm ơn.” Bạch Nhược Y9cùng với Tuyết Thôn đi ra ngoài, áo khoác bên ngoài dài vừa đúng đến chân Bạch Nhược Y, nếu dài thêm chút nữa chắc phải quét đất mất
Họ đi dọc theo bờ biển, gió biển vừa mặn vừa mang theo hơi nước xem ra còn lạnh hơn cả gió lạnh trong thành thị rất nhiều
Mặt trời đã gần lặn hết, một nửa đã bị che khuất bởi mặt nước biển, lộ ra mặt nước lăn tăn lại có chút ánh sáng, giống như có vàng dưới đáy biển vậy.
Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy được cạnh bờ biển, chỉ có duy nhất bóng dáng hai người, dáng người cao lớn hơn 1 mét 7 đi phía trước là Tuyết Thôn, phía sau người cao khoảng hơn 1 mét 6 đang choàng chiếc áo khoác quân phục màu6xanh lá là Bạch Nhược Y
Hai tay Tuyết Thôn đều đặt trong túi, ông thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Y, nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận chút, đi hướng lên trên đó, cát phía dưới có chút ẩm ướt.” “Không có gì đâu, chú không cần lo lắng cho con.” Bạch Nhược Y cười, cô có cảm giác như đứng trước mặt Tuyết Thôn, mình chỉ như một đứa trẻ, Tuyết Thôn làm sao cũng không yên tâm
Tuyết Thôn gật đầu nhẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại
Đi một hồi, cô thấy trong mảnh đất đầy cỏ và đá bên kia, có một nơi rất sạch sẽ, không có chút cỏ nào
Bên cạnh còn dùng đá để xếp thành một vòng tròn xung quanh, trong vòng tròn có một ngôi mộ đứng riêng biệt, bên cạnh0ngôi mộ còn có một chỗ trống để đặt bài vị, giống như là cố ý lưu lại một vị trí để đặt thêm một bài vị của người khác bên cạnh vậy.
Tuyết Thôn cẩn thận đi qua những viên đá cuội, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Y: “Cẩn thận một chút, những hòn đá này cũng không phải rất chắc chắn, chủ còn đang định đặt thêm vài viên đá nữa đấy.”
Bạch Nhược Y vừa cầm áo khoác, vừa bước qua những viên đá: “Xem ra chủ vẫn luôn chăm sóc ngôi mộ này?”
Tuyết Thôn cười nhạt, cũng không nói gì, mà đi đến trước bia mộ, đứng thẳng
Nụ cười trên mặt thoáng chốc đã thu lại, trở nên vô cùng nghiêm túc
Bạch Nhược Y cũng đi qua theo, đứng thẳng người, lúc ánh mắt nhìn7thấy tấm ảnh trên bia mộ, đôi mắt như hổ phách kia có chút run rẩy.
Người phụ nữ trên tấm ảnh, thoạt nhìn giống như chỉ mới 30 tuổi, gương mặt bà có chút nghiêm túc, hình như là đang lo lắng.
Nhưng dù bà có nghiệm mặt, vẫn có thể nhìn ra được đường nét tinh tế trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Giống y đúc người trong tấm ảnh mà Bạch Kiển cho cô xem lúc trước, chỉ khác là quần áo mặc không giống nhau mà thôi.
Có lẽ vì Bạch Nhược Y khi còn nhỏ thường ôm ảnh chụp của Y Nhất, nên đến khi đứng trước mộ bà, cô bỗng nhiên có cảm giác kích động muốn khóc
Gió lạnh như lưỡi dao xẹt qua mặt cô, thổi vào mắt khiến hốc mắt cô lập tức nóng lên.
Nhưng cô vẫn cố nhịn, nhẹ nhàng đi tới trước mộ, giơ tay lau chùi ảnh chụp trên mộ.
“Con xem có phải hai người rất giống nhau hay không?” Tuyết Thôn đứng đằng sau, nhẹ giọng hỏi: “Đặc biệt là cái cảm giác ưu buồn ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, đôi mắt tĩnh lặng, giống như một người đẹp bằng sương, lạnh lùng.” Lúc này Bạch Nhược Y mới nghiêm túc nhìn lên hàng lông mày của Y Nhất, lông mi của bà sẽ không nhỏ và tỉ mỉ như của Bạch Nhược Y
Nhưng vẫn rất thanh tú, nếu che kín từ mũi Y Nhất xuống dưới, chỉ xem lông mày, đúng thật là rất giống.
“Ừm, rất giống.” Bạch Nhược Y nhẹ nhàng mở miệng đáp, giọng nói không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gió nổi lên một hồi giờ đã tản đi
“Sau này con có thể thường xuyên tới đây, mấy năm nay đều chỉ có mình chú đến thăm bà ấy, nên bà ấy nhất định là cảm thấy rất cô đơn.” Tuyết Thốn cũng đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Nhược Y.
Không giống như lúc trước, ông đối xử với Bạch Nhược Y có chút câu nệ, không biết nên làm sao
Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Tuyết Thôn, trong đôi mắt ông, cô rõ ràng nhìn ra được ông đang nghĩ đến người khác.
Ông xem mình như mẹ Y Nhất
Bạch Nhược Y mở trừng hai mắt, nhẹ quay đầu qua chỗ khác: “Đúng rồi, chú Tuyết Thôn, chú còn chưa nói với con mật khẩu của sổ tiết kiệm đó.” “Mật khẩu rất đơn giản, con đoán xem.” Tuyết Thốn cười, ánh mắt nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ
Nếu Tuyết Thốn đã nói như vậy, trong lòng Bạch Nhược Y cũng đoán ra rồi: “Nếu như con đoán không sai, chính là ngày sinh nhật của con.” “Ừm, Y Nhất rất thương con.” Tuyết Thôn dứt khoát ngồi xuống mảnh đất phía trước bia mộ, ông có chân lại ngồi, muốn trò chuyện với Y Nhất một lát
“Y Nhất, em xem, con gái em, Bạch Nhược Y đã lớn như vậy rồi
Đôi mắt cùng lông mày con bé giống em y hệt, em gặp được con bé có phải rất vui vẻ hay không?” Bạch Nhược Y đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp, cô không biết nên nói gì với Tuyết Thôn, cũng không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện với di ảnh Y Nhất trên bia mộ
Cô chỉ có thể sững sờ đứng bên cạnh, nhìn Tuyết Thốn thâm tình nhìn di ảnh trên bia mộ
Cũng không biết có phải do tâm ý tương thông hay không, lúc Bạch Nhược Y cảm thấy không biết phải làm thế nào, Thẩm Đình Thâm đã gọi điện tới
Bạch Nhược Y thầm thở dài một hơi, hướng về phía Tuyết Thôn cười, tỏ ra có lỗi, sau đó đi qua một bên nhận điện thoại
“Sao rồi?”
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta còn phải chạy về thành phố H, em nói với Tuyết Thôn một tiếng, lần sau em rảnh sẽ đến tìm ông ấy nói chuyện, chúng ta phải đi rồi.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm lạnh lẽo, trong điện thoại
mới lộ ra chút dịu dàng
“Ừm, được.” Bạch Nhược Y đồng ý, sau đó liền tắt máy.
Cô vừa mới quay người tính chào tạm biệt với Tuyết Thôn, thì đã thấy Tuyết Thốn đứng sau lưng cô, tất nhiên cũng đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, ông cười nói: “Khi nào con rảnh lại đến.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Ừm.” Bạch Nhược Y không do dự quá lâu, đã trực tiếp đồng ý
“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi, cũng không xa lắm.” Tuyết Thôn từ ghế đứng lên, vui vẻ đi vào phòng mình
Chỉ một lát sau khi ông ta đi ra, chính ông đã khoác một chiếc áo khoác rất dày, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác màu xanh lá của quân phục
Đi tới gần liền đưa cho Bạch Nhược Y: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm áo khoác đi.”2Bạch Nhược Y nhìn xuống chiếc áo khoác, thoạt nhìn trông rất dày, cũng rất lớn, Bạch Nhược Y sợ mặc xong sẽ chạm đất, vì vậy cô phất tay, cười từ chối ý tốt của ông: “Không cần đâu ạ.” “Lạnh, bên ngoài lạnh lắm.” Tuyết Thôn cố chấp đứng tại chỗ, tay vẫn giơ lên đưa chiếc áo khoác trước mặt Bạch Nhược Y, Dáng vẻ chất phác kia, thoạt nhìn có chút đáng yêu
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải nhận lấy áo khoác khoác lên vai
Quả nhiên cái áo rất lớn, đặc biệt là chỗ vai rất rộng, dù có hai Bạch Nhược Y cũng vẫn mặc vừa
Tuyết Thôn hài lòng giúp Bạch Nhược Y gài áo khoác lại: “Được rồi, như vậy sẽ không quá lạnh.” “Cảm ơn.” Bạch Nhược Y9cùng với Tuyết Thôn đi ra ngoài, áo khoác bên ngoài dài vừa đúng đến chân Bạch Nhược Y, nếu dài thêm chút nữa chắc phải quét đất mất
Họ đi dọc theo bờ biển, gió biển vừa mặn vừa mang theo hơi nước xem ra còn lạnh hơn cả gió lạnh trong thành thị rất nhiều
Mặt trời đã gần lặn hết, một nửa đã bị che khuất bởi mặt nước biển, lộ ra mặt nước lăn tăn lại có chút ánh sáng, giống như có vàng dưới đáy biển vậy.
Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy được cạnh bờ biển, chỉ có duy nhất bóng dáng hai người, dáng người cao lớn hơn 1 mét 7 đi phía trước là Tuyết Thôn, phía sau người cao khoảng hơn 1 mét 6 đang choàng chiếc áo khoác quân phục màu6xanh lá là Bạch Nhược Y
Hai tay Tuyết Thôn đều đặt trong túi, ông thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Y, nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận chút, đi hướng lên trên đó, cát phía dưới có chút ẩm ướt.” “Không có gì đâu, chú không cần lo lắng cho con.” Bạch Nhược Y cười, cô có cảm giác như đứng trước mặt Tuyết Thôn, mình chỉ như một đứa trẻ, Tuyết Thôn làm sao cũng không yên tâm
Tuyết Thôn gật đầu nhẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại
Đi một hồi, cô thấy trong mảnh đất đầy cỏ và đá bên kia, có một nơi rất sạch sẽ, không có chút cỏ nào
Bên cạnh còn dùng đá để xếp thành một vòng tròn xung quanh, trong vòng tròn có một ngôi mộ đứng riêng biệt, bên cạnh0ngôi mộ còn có một chỗ trống để đặt bài vị, giống như là cố ý lưu lại một vị trí để đặt thêm một bài vị của người khác bên cạnh vậy.
Tuyết Thôn cẩn thận đi qua những viên đá cuội, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Y: “Cẩn thận một chút, những hòn đá này cũng không phải rất chắc chắn, chủ còn đang định đặt thêm vài viên đá nữa đấy.”
Bạch Nhược Y vừa cầm áo khoác, vừa bước qua những viên đá: “Xem ra chủ vẫn luôn chăm sóc ngôi mộ này?”
Tuyết Thôn cười nhạt, cũng không nói gì, mà đi đến trước bia mộ, đứng thẳng
Nụ cười trên mặt thoáng chốc đã thu lại, trở nên vô cùng nghiêm túc
Bạch Nhược Y cũng đi qua theo, đứng thẳng người, lúc ánh mắt nhìn7thấy tấm ảnh trên bia mộ, đôi mắt như hổ phách kia có chút run rẩy.
Người phụ nữ trên tấm ảnh, thoạt nhìn giống như chỉ mới 30 tuổi, gương mặt bà có chút nghiêm túc, hình như là đang lo lắng.
Nhưng dù bà có nghiệm mặt, vẫn có thể nhìn ra được đường nét tinh tế trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Giống y đúc người trong tấm ảnh mà Bạch Kiển cho cô xem lúc trước, chỉ khác là quần áo mặc không giống nhau mà thôi.
Có lẽ vì Bạch Nhược Y khi còn nhỏ thường ôm ảnh chụp của Y Nhất, nên đến khi đứng trước mộ bà, cô bỗng nhiên có cảm giác kích động muốn khóc
Gió lạnh như lưỡi dao xẹt qua mặt cô, thổi vào mắt khiến hốc mắt cô lập tức nóng lên.
Nhưng cô vẫn cố nhịn, nhẹ nhàng đi tới trước mộ, giơ tay lau chùi ảnh chụp trên mộ.
“Con xem có phải hai người rất giống nhau hay không?” Tuyết Thôn đứng đằng sau, nhẹ giọng hỏi: “Đặc biệt là cái cảm giác ưu buồn ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, đôi mắt tĩnh lặng, giống như một người đẹp bằng sương, lạnh lùng.” Lúc này Bạch Nhược Y mới nghiêm túc nhìn lên hàng lông mày của Y Nhất, lông mi của bà sẽ không nhỏ và tỉ mỉ như của Bạch Nhược Y
Nhưng vẫn rất thanh tú, nếu che kín từ mũi Y Nhất xuống dưới, chỉ xem lông mày, đúng thật là rất giống.
“Ừm, rất giống.” Bạch Nhược Y nhẹ nhàng mở miệng đáp, giọng nói không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gió nổi lên một hồi giờ đã tản đi
“Sau này con có thể thường xuyên tới đây, mấy năm nay đều chỉ có mình chú đến thăm bà ấy, nên bà ấy nhất định là cảm thấy rất cô đơn.” Tuyết Thốn cũng đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Nhược Y.
Không giống như lúc trước, ông đối xử với Bạch Nhược Y có chút câu nệ, không biết nên làm sao
Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Tuyết Thôn, trong đôi mắt ông, cô rõ ràng nhìn ra được ông đang nghĩ đến người khác.
Ông xem mình như mẹ Y Nhất
Bạch Nhược Y mở trừng hai mắt, nhẹ quay đầu qua chỗ khác: “Đúng rồi, chú Tuyết Thôn, chú còn chưa nói với con mật khẩu của sổ tiết kiệm đó.” “Mật khẩu rất đơn giản, con đoán xem.” Tuyết Thốn cười, ánh mắt nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ
Nếu Tuyết Thốn đã nói như vậy, trong lòng Bạch Nhược Y cũng đoán ra rồi: “Nếu như con đoán không sai, chính là ngày sinh nhật của con.” “Ừm, Y Nhất rất thương con.” Tuyết Thôn dứt khoát ngồi xuống mảnh đất phía trước bia mộ, ông có chân lại ngồi, muốn trò chuyện với Y Nhất một lát
“Y Nhất, em xem, con gái em, Bạch Nhược Y đã lớn như vậy rồi
Đôi mắt cùng lông mày con bé giống em y hệt, em gặp được con bé có phải rất vui vẻ hay không?” Bạch Nhược Y đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp, cô không biết nên nói gì với Tuyết Thôn, cũng không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện với di ảnh Y Nhất trên bia mộ
Cô chỉ có thể sững sờ đứng bên cạnh, nhìn Tuyết Thốn thâm tình nhìn di ảnh trên bia mộ
Cũng không biết có phải do tâm ý tương thông hay không, lúc Bạch Nhược Y cảm thấy không biết phải làm thế nào, Thẩm Đình Thâm đã gọi điện tới
Bạch Nhược Y thầm thở dài một hơi, hướng về phía Tuyết Thôn cười, tỏ ra có lỗi, sau đó đi qua một bên nhận điện thoại
“Sao rồi?”
“Trời không còn sớm nữa, chúng ta còn phải chạy về thành phố H, em nói với Tuyết Thôn một tiếng, lần sau em rảnh sẽ đến tìm ông ấy nói chuyện, chúng ta phải đi rồi.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm lạnh lẽo, trong điện thoại
mới lộ ra chút dịu dàng
“Ừm, được.” Bạch Nhược Y đồng ý, sau đó liền tắt máy.
Cô vừa mới quay người tính chào tạm biệt với Tuyết Thôn, thì đã thấy Tuyết Thốn đứng sau lưng cô, tất nhiên cũng đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, ông cười nói: “Khi nào con rảnh lại đến.”