Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-340
Chương 340: Điều tra xem có chuyện gì xảy ra
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Là do tên lưu manh kia! Hắn cầm dao đâm trúng Thẩm Đình Thâm rồi!” Cố Thần Trạch lo lắng nói, những vết thương tên lưu manh đâm Thẩm Đình Thâm, đã có từ lâu rồi
Chẳng lẽ đã lâu vậy rồi, mà miệng vết thương của anh vẫn còn chảy máu sao? Trước đó Cố Thần Trạch cũng thấy lạ nhưng lại tưởng là do anh uống rượu quá đà, hoặc là đau lòng quá độ
Cố Thần Trạch vừa nói, vừa giơ tay cởi áo khoác Thẩm Đình Thâm ra, chỉ thấy áo sơ mi trắng bên trong và thắt lưng đều dính đầy máu
Khiến người ta kinh ngạc đến trừng mắt! “Hai người uống rượu ở quán bar, vết thương của Thẩm Đình Thâm là từ đâu mà có chứ?” Chu Dụ nhướng mày,2vẻ mặt khó hiểu và hoang mang
Mà ngón tay nho nhỏ của Cố Thần Trạch đã sờ đến eo Thẩm Đình Thâm, lúc chạm vào miệng vết thương, anh ta rõ ràng thấy gương mặt Thẩm Đình Thâm trở nên tái nhợt, hàng lông mày đen nhánh nhướng lên
“Sức chịu đựng của cậu tốt thật nhỉ, trên người có vết thương sao lại không nói chứ!” Cố Thần Trạch lo lắng trách cứ Thẩm Đình Thâm, anh ta giơ tay đè chặt miệng vết thương đang còn chảy máu lại
Sau đó nhìn sắc mặt Thẩm Đình Thâm, anh ta mới phát hiện trán anh đổ đầy mồ hôi
Cố Thần Trạch dìu Thẩm Đình Thâm, hỏi Chu Dụ: “Em lái xe tới đây sao?” “Lái xe, bây giờ em sẽ lái xe đến đây ngay.” Chu9Dụ gật đầu, rất nhanh đã hiểu ý Cố Thần Trạch
Một lát sau, một chiếc xe màu đỏ đã dùng trước mặt hai người họ
Chu Dụ mở cửa xe ra, nghiêng đầu qua nhìn về phía Cố Thần Trạch nói: “Lên xe đi, có cần em giúp anh đỡ Thẩm Đình Thâm lên xe không?” “Không cần đâu, cậu ấy còn ý thức, có thể tự mình đi.” Cố Thần Trạch dùng sức đỡ sau lưng Thẩm Đình Thâm, miệng nhịn không được bắt đầu lải nhải: “Tôi nói cậu có ngốc không chứ, bị người ta đâm một dao đã không nói còn dám đi uống rượu, không muốn sống nữa sao?”
Anh ta vừa trách mắng Thẩm Đình Thâm vừa cẩn thận đỡ đầu anh, sợ anh khi vào xe bị dụng trúng đầu.
Thẩm6Đình Thâm ngồi vào chỗ phía sau xe, trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ thống khổ, ánh mắt hơi híp lại, hình như là không còn sức để mở hết ra.
Ánh mắt anh bình thản nhìn lướt qua Cố Thần Trạch đã lên xe: “Tôi cũng không biết tên lưu manh kia đã đâm trúng mình.” “Cái gì? Dao đâm trúng người mình mà cậu còn không biết sao?” Cố Thần Trạch đúng dở khóc dở cười, không biết nên đồng tình với Thẩm Đình Thâm, hay nên cười anh ngu ngốc nữa
“Được rồi, đừng trách anh ta nữa, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đàn anh của anh có đúng hay không?” Lúc Chu Du nói chuyện, dã khởi động xe, xe bắt đầu chuyển động
“Ừm, đàn anh Diệp Thâm cũng0là bác sĩ tư của Thẩm Đình Thâm, chúng ta cứ đi thẳng qua đó, anh ấy cũng hiểu rất rõ về tình hình sức khỏe Thẩm Đình Thâm.” Cố Thần Trạch gật đầu, thông qua ánh sáng lờ mờ trên xe, cầm khăn băng bó đơn giản cho vết thương của Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại
Mấy ngày mấy đêm đi công tác, khiến đầu óc anh vô cùng mệt mỏi
Hơn nữa sau đó còn uống rượu trong quán bar, rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, khiến đầu óc anh ngày càng nặng nề
Ý thức anh cũng ngày càng mơ hồ, thậm chí còn không nghe được Chu Dụ và Cố Thần Trạch đang nói cái gì
Dường như cả người đều chìm trong mặt7biển rộng mênh mông, anh biết cơ thể mình đang chìm xuống, nhưng lại không có sức để cử động, đành bỏ mặc chính mình.
A, hít thở cũng không thể nữa.
Sau khi Cố Thần Trạch băng bó kỹ miệng vết thương của anh, liền giơ tay giúp anh lau mồ hôi trên trán, sau đó lại thấy lông mày trên trán Thẩm Đình Thâm nhíu chặt lại, rồi dãn ra, lại nhíu mày...
Cố Thần Trạch thở dài một hơi, tiếng thở dài đầy phiền muộn phát ra rõ ràng trong xe
Ánh mắt Chu Du liếc qua kính chiếu hậu, thấy Cố Thần Trạch nhìn Thẩm Đình Thâm ngẩn người
“Anh sao vậy? Bị gương mặt Thẩm Đình Thâm làm mê muội luôn rồi à?” Ánh mắt Chu Du nhìn đường phố, chuyên tâm lái xe, miệng lại nói với Cố Thần Trạch.
“Không phải.” Cố Thần Trạch chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm cái cằm của Thẩm Đình Thâm, cùng với đôi môi mỏng của anh, trong lòng có cảm giác khó chịu
“Chỉ là anh đang nghĩ, anh đã làm bạn với Thẩm Đình Thâm nhiều năm vậy rồi, nhưng chưa từng thấy vẻ mặt khi gặp ác mộng của cậu ấy.”
“Sao anh biết bây giờ Thẩm Đình Thâm đang gặp ác mộng?” Cố Thần Trạch xoay đầu lại, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn mười ngón tay đầy vết máu của Thẩm Đình Thâm
Anh ta thở dài một hơi, nhớ tới lúc trước còn học đại học, anh ta và Thẩm Đình Thâm cùng ở chung trong kí túc xá
Người này có sức kiềm chế bản thân rất mạnh, cậu ấy nói 10 giờ phải ngủ, thì sau 10 giờ sẽ không hề nghe thấy bất cứ câu nói gì của cậu ấy
Hơn nữa chất lượng giấc ngủ mỗi ngày đều tốt đến thần kỳ, chuyện nằm mơ gì đó căn bản không tồn tại “Anh nhìn thấy mí mắt cậu ấy giật liên hồi, lông mày cũng lúc nhíu lúc dãn, dáng vẻ này tất nhiên là đang gặp ác mộng rồi.” Cố Thần Trạch nhẹ giọng giải thích với Chu Dụ, tâm trạng không hiểu sao lại trở nên tệ hơn
Trong xe, đột nhiên trở nên rất yên tĩnh
Chỉ nghe thấy tiếng chuyển động tay lái của Chu Dụ, và tiếng hít thở của Thẩm Đình Thâm
Thật lâu sau đó, khi xe chạy trên một con đường khác, Chu Dụ mới bình tĩnh mở miệng: “Rốt cuộc giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đã có chuyện gì xảy ra? Bạch Nhược Y muốn kết hôn với Sở Vũ Triết? Cô ấy điên rồi sao?”
Nhắc tới việc này, Cố Thần Trạch lại cúi đầu suy nghĩ rất lâu
Nhưng anh ta vẫn không nhớ ra manh mối nào, lúc bình thường cũng không nghe Bạch Nhược Y nhắc đến Sở Vũ Triết, chỉ có mấy tháng trước anh ta bắt gặp Sở Vũ Triết cầm hoa chạy tới công ty chặn Bạch Nhược Y lại
Sự việc đã xảy ra lâu vậy rồi, Bạch Nhược Y sao đột nhiên lại muốn kết hôn với Sở Vũ Triết chứ? “Không rõ lắm, sao lại đột nhiên như vậy chứ, chẳng lẽ Bạch Nhược Y bị Sở Vũ Triết tẩy não rồi sao?” Cố Thần Trạch dùng tay xoa trán, vẫn không hiểu nỗi vấn đề
Chu Dụ nghiêng đầu, bởi vì đèn đường ở khu vực này bị hỏng, nên cô không thấy rõ đường phía trước, phải nheo mắt để nhìn rõ đường: “Xem ra chúng ta còn phải đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra.” “Hai người chúng ta có thể điều tra cái gì chứ?” Cố Thần Trạch lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, anh ta dựa vào phía sau, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm
Chu Dụ cười: “Chúng ta không tra được, nhưng Trần Duệ là thám tử hạng nhất, điều tra chút chuyện như vậy còn không phải dễ như trở bàn tay?” Nghe Chu Du nhắc đến Trần Duệ, lông mày Cố Thần Trạch không giãn ra, mà ngược lại còn nhíu chặt
Bởi vì anh ta cảm thấy Chu Du hơi gần gũi với Trần Duệ, trong lòng luôn có chút không vui: “Sao em cứ nhớ đến Trần Duệ thế, hai người rất thân sao?” “Chúng ta ở chung trên đảo lâu như vậy, nói thế nào cũng rất thân mà.” Chu Du thuận miệng đáp.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chẳng lẽ đã lâu vậy rồi, mà miệng vết thương của anh vẫn còn chảy máu sao? Trước đó Cố Thần Trạch cũng thấy lạ nhưng lại tưởng là do anh uống rượu quá đà, hoặc là đau lòng quá độ
Cố Thần Trạch vừa nói, vừa giơ tay cởi áo khoác Thẩm Đình Thâm ra, chỉ thấy áo sơ mi trắng bên trong và thắt lưng đều dính đầy máu
Khiến người ta kinh ngạc đến trừng mắt! “Hai người uống rượu ở quán bar, vết thương của Thẩm Đình Thâm là từ đâu mà có chứ?” Chu Dụ nhướng mày,2vẻ mặt khó hiểu và hoang mang
Mà ngón tay nho nhỏ của Cố Thần Trạch đã sờ đến eo Thẩm Đình Thâm, lúc chạm vào miệng vết thương, anh ta rõ ràng thấy gương mặt Thẩm Đình Thâm trở nên tái nhợt, hàng lông mày đen nhánh nhướng lên
“Sức chịu đựng của cậu tốt thật nhỉ, trên người có vết thương sao lại không nói chứ!” Cố Thần Trạch lo lắng trách cứ Thẩm Đình Thâm, anh ta giơ tay đè chặt miệng vết thương đang còn chảy máu lại
Sau đó nhìn sắc mặt Thẩm Đình Thâm, anh ta mới phát hiện trán anh đổ đầy mồ hôi
Cố Thần Trạch dìu Thẩm Đình Thâm, hỏi Chu Dụ: “Em lái xe tới đây sao?” “Lái xe, bây giờ em sẽ lái xe đến đây ngay.” Chu9Dụ gật đầu, rất nhanh đã hiểu ý Cố Thần Trạch
Một lát sau, một chiếc xe màu đỏ đã dùng trước mặt hai người họ
Chu Dụ mở cửa xe ra, nghiêng đầu qua nhìn về phía Cố Thần Trạch nói: “Lên xe đi, có cần em giúp anh đỡ Thẩm Đình Thâm lên xe không?” “Không cần đâu, cậu ấy còn ý thức, có thể tự mình đi.” Cố Thần Trạch dùng sức đỡ sau lưng Thẩm Đình Thâm, miệng nhịn không được bắt đầu lải nhải: “Tôi nói cậu có ngốc không chứ, bị người ta đâm một dao đã không nói còn dám đi uống rượu, không muốn sống nữa sao?”
Anh ta vừa trách mắng Thẩm Đình Thâm vừa cẩn thận đỡ đầu anh, sợ anh khi vào xe bị dụng trúng đầu.
Thẩm6Đình Thâm ngồi vào chỗ phía sau xe, trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ thống khổ, ánh mắt hơi híp lại, hình như là không còn sức để mở hết ra.
Ánh mắt anh bình thản nhìn lướt qua Cố Thần Trạch đã lên xe: “Tôi cũng không biết tên lưu manh kia đã đâm trúng mình.” “Cái gì? Dao đâm trúng người mình mà cậu còn không biết sao?” Cố Thần Trạch đúng dở khóc dở cười, không biết nên đồng tình với Thẩm Đình Thâm, hay nên cười anh ngu ngốc nữa
“Được rồi, đừng trách anh ta nữa, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đàn anh của anh có đúng hay không?” Lúc Chu Du nói chuyện, dã khởi động xe, xe bắt đầu chuyển động
“Ừm, đàn anh Diệp Thâm cũng0là bác sĩ tư của Thẩm Đình Thâm, chúng ta cứ đi thẳng qua đó, anh ấy cũng hiểu rất rõ về tình hình sức khỏe Thẩm Đình Thâm.” Cố Thần Trạch gật đầu, thông qua ánh sáng lờ mờ trên xe, cầm khăn băng bó đơn giản cho vết thương của Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại
Mấy ngày mấy đêm đi công tác, khiến đầu óc anh vô cùng mệt mỏi
Hơn nữa sau đó còn uống rượu trong quán bar, rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, khiến đầu óc anh ngày càng nặng nề
Ý thức anh cũng ngày càng mơ hồ, thậm chí còn không nghe được Chu Dụ và Cố Thần Trạch đang nói cái gì
Dường như cả người đều chìm trong mặt7biển rộng mênh mông, anh biết cơ thể mình đang chìm xuống, nhưng lại không có sức để cử động, đành bỏ mặc chính mình.
A, hít thở cũng không thể nữa.
Sau khi Cố Thần Trạch băng bó kỹ miệng vết thương của anh, liền giơ tay giúp anh lau mồ hôi trên trán, sau đó lại thấy lông mày trên trán Thẩm Đình Thâm nhíu chặt lại, rồi dãn ra, lại nhíu mày...
Cố Thần Trạch thở dài một hơi, tiếng thở dài đầy phiền muộn phát ra rõ ràng trong xe
Ánh mắt Chu Du liếc qua kính chiếu hậu, thấy Cố Thần Trạch nhìn Thẩm Đình Thâm ngẩn người
“Anh sao vậy? Bị gương mặt Thẩm Đình Thâm làm mê muội luôn rồi à?” Ánh mắt Chu Du nhìn đường phố, chuyên tâm lái xe, miệng lại nói với Cố Thần Trạch.
“Không phải.” Cố Thần Trạch chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm cái cằm của Thẩm Đình Thâm, cùng với đôi môi mỏng của anh, trong lòng có cảm giác khó chịu
“Chỉ là anh đang nghĩ, anh đã làm bạn với Thẩm Đình Thâm nhiều năm vậy rồi, nhưng chưa từng thấy vẻ mặt khi gặp ác mộng của cậu ấy.”
“Sao anh biết bây giờ Thẩm Đình Thâm đang gặp ác mộng?” Cố Thần Trạch xoay đầu lại, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn mười ngón tay đầy vết máu của Thẩm Đình Thâm
Anh ta thở dài một hơi, nhớ tới lúc trước còn học đại học, anh ta và Thẩm Đình Thâm cùng ở chung trong kí túc xá
Người này có sức kiềm chế bản thân rất mạnh, cậu ấy nói 10 giờ phải ngủ, thì sau 10 giờ sẽ không hề nghe thấy bất cứ câu nói gì của cậu ấy
Hơn nữa chất lượng giấc ngủ mỗi ngày đều tốt đến thần kỳ, chuyện nằm mơ gì đó căn bản không tồn tại “Anh nhìn thấy mí mắt cậu ấy giật liên hồi, lông mày cũng lúc nhíu lúc dãn, dáng vẻ này tất nhiên là đang gặp ác mộng rồi.” Cố Thần Trạch nhẹ giọng giải thích với Chu Dụ, tâm trạng không hiểu sao lại trở nên tệ hơn
Trong xe, đột nhiên trở nên rất yên tĩnh
Chỉ nghe thấy tiếng chuyển động tay lái của Chu Dụ, và tiếng hít thở của Thẩm Đình Thâm
Thật lâu sau đó, khi xe chạy trên một con đường khác, Chu Dụ mới bình tĩnh mở miệng: “Rốt cuộc giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đã có chuyện gì xảy ra? Bạch Nhược Y muốn kết hôn với Sở Vũ Triết? Cô ấy điên rồi sao?”
Nhắc tới việc này, Cố Thần Trạch lại cúi đầu suy nghĩ rất lâu
Nhưng anh ta vẫn không nhớ ra manh mối nào, lúc bình thường cũng không nghe Bạch Nhược Y nhắc đến Sở Vũ Triết, chỉ có mấy tháng trước anh ta bắt gặp Sở Vũ Triết cầm hoa chạy tới công ty chặn Bạch Nhược Y lại
Sự việc đã xảy ra lâu vậy rồi, Bạch Nhược Y sao đột nhiên lại muốn kết hôn với Sở Vũ Triết chứ? “Không rõ lắm, sao lại đột nhiên như vậy chứ, chẳng lẽ Bạch Nhược Y bị Sở Vũ Triết tẩy não rồi sao?” Cố Thần Trạch dùng tay xoa trán, vẫn không hiểu nỗi vấn đề
Chu Dụ nghiêng đầu, bởi vì đèn đường ở khu vực này bị hỏng, nên cô không thấy rõ đường phía trước, phải nheo mắt để nhìn rõ đường: “Xem ra chúng ta còn phải đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra.” “Hai người chúng ta có thể điều tra cái gì chứ?” Cố Thần Trạch lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, anh ta dựa vào phía sau, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm
Chu Dụ cười: “Chúng ta không tra được, nhưng Trần Duệ là thám tử hạng nhất, điều tra chút chuyện như vậy còn không phải dễ như trở bàn tay?” Nghe Chu Du nhắc đến Trần Duệ, lông mày Cố Thần Trạch không giãn ra, mà ngược lại còn nhíu chặt
Bởi vì anh ta cảm thấy Chu Du hơi gần gũi với Trần Duệ, trong lòng luôn có chút không vui: “Sao em cứ nhớ đến Trần Duệ thế, hai người rất thân sao?” “Chúng ta ở chung trên đảo lâu như vậy, nói thế nào cũng rất thân mà.” Chu Du thuận miệng đáp.
Bình luận facebook