Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-331
Chương 331: Em không được phép chọn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sở Vũ Triết lạnh lùng đứng dậy, phủi bụi trên vai: “Trước kia anh từng giết người, bây giờ có thêm người nữa cũng không sao, tóm lại, Bạch Nhược Y em không được phép chọn.” Đột nhiên Bạch Nhược Y cảm thấy người đứng trước mặt cô thực sự quá kinh khủng, cô chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, sao lại phải gặp những chuyện như vậy chứ? Sở Vũ Triết nắm lấy bả vai của Bạch Nhược Y: “Đi thôi.” Đầu óc của Bạch Nhược Y trống rỗng, trong lòng cảm thấy hơi sợ Sở Vũ Triết.
Dù sao Bạch Kiển cũng là người thân duy nhất của Bạch Nhược Y trên cõi đời này, cô không thể tưởng tượng được việc Bạch Kiến lại bị tổn thương vì cô.
Bạch Nhược Y chậm rãi đi sau lưng Sở Vũ Triết, không chịu được mà cầu2xin: “Vậy ít nhất cũng hãy cho tôi gặp ba tôi một lát, được không?” “Đi thôi, chúng ta còn đang vội để chuẩn bị hôn lễ đó.” Sở Vũ Triết đã đi ra tới cửa, quay đầu lại cười nhìn Bạch Nhược Y.
Nụ cười đó thực sự giống nụ cười của ma quỷ, trong lòng Bạch Nhược Y cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Nhược Y không nói gì nữa, lưu luyến nhìn một cánh cửa khác của gian phòng, muốn có thể nhìn thấy Bạch Kiếm thêm một lát.
Nhưng Bạch Kiển không hề bước ra, Bạch Nhược Y lại lo lắng hai người đàn ông đó sẽ làm gì Bạch Kiến
Bạch Nhược Y đuổi theo bước chân của Sở Vũ Triết, khẽ nói: “Sức khỏe của ba tôi không tốt, dù anh có nhốt ông ấy lại, thì cũng phiền anh bảo đàn em của anh tốt với ông ấy một9chút.” “Em yên tâm đi, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không làm gì ba em cả.” Sở Vũ Triết lịch thiệp mở cửa ghế phụ giúp cho Bạch Nhược Y, chỉ vào xe: “Lên xe đi.” Bạch Nhược Y đứng tại chỗ run rẩy, cô nghiêng đầu nhìn căn nhà gỗ nhỏ kia
“Đi thôi.” Sở Vũ Triết lại mở miệng thúc giục
Bạch Nhược Y đành phải lên xe, trên đường hai người không hề nói chuyện gì với nhau.
Sở Vũ Triết vẫn vừa nói chuyện vừa gọi điện thoại cho người khác qua tai nghe Bluetooth, nội dung về việc chuẩn bị hôn lễ
Bạch Nhược Y chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe thấy Sở Vũ Triết đã chuẩn bị kỹ càng, anh ta vừa mở miệng nói thì người ở đầu dây bên kia đã bắt đầu thực hiện
Xe đi được khoảng hơn một tiếng, Bạch Nhược Y mới6phát hiện cảnh đường phố phía ngoài cửa xe vô cùng quen thuộc
Phương hướng đó và con đường này chính là về nhà cô
Bạch Nhược Y kinh ngạc nhìn Sở Vũ Triết, anh ta còn đang nói chuyện điện thoại, Bạch Nhược Y lại không nói gì nữa
Bạch Nhược Y thực sự không biết Sở Vũ Triết nghĩ thế nào, để cho mình tự do như vậy, anh ta không sợ mình sẽ đi báo cảnh sát sao? Hay là mình có thể tìm người khác đến đối phó với anh ta? Sở Vũ Triết sao lại có thể tự tin đến như vậy? Xe dừng lại ở tiểu khu, Sở Vũ Triết tắt điện thoại, anh ta dừng hẳn xe lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y: “Được rồi, dù sao thì em cũng không muốn anh đưa em lên lầu, vậy thì em tự vào đi.” Bạch Nhược Y0tháo dây an toàn ra, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang nhìn Sở Vũ Triết: “Ý của anh là bây giờ tôi vẫn ở nhà của mình sao?” Anh ta một mặt muốn kết hôn cùng Bạch Nhược Y, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để Bạch Nhược Y phải đồng ý, một mặt lại thả cô về nhà cho cô thời gian tự do sao? “Nghe giọng điệu của em thì em muốn ở cùng anh sao?” Sở Vũ Triết cong môi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng
Bạch Nhược Y bị Sở Vũ Triết nói như vậy nên cứng họng không thể phản bác lại, ngay lập tức xuống xe
Trước khi đi, cô nghe thấy giọng của Sở Vũ Triết, anh ta nhoài hẳn người ra ngoài xe dặn dò: “À, đúng rồi, hôm nay em nghỉ sớm đi, sáng mai sẽ có người tới đưa em đi thử7áo cưới.” Đối với người con gái mà nói, áo cưới là hai từ vô cùng thần kỳ, và vô cùng đẹp đẽ
Nhưng mà từ miệng Sở Vũ Triết nói ra, lại khiến cho cô cảm thấy sởn hết cả gai ốc
Cô không muốn nghĩ nhiều, đi vào trong chung cư, không muốn nhìn thấy Sở Vũ Triết thêm một chút nào nữa
Sở Vũ Triết đang ngồi ở ghế lái, khóe miệng đang cười cũng dần dần biến mất
Anh ta ngồi trên xe một lúc lâu rồi mới rời khỏi đó, anh mắt vô cùng mông lung, tràn ngập tâm sự
Ngày hôm sau, bầu trời u ám, nhưng không hề có mưa
Trên đường phố giá rất to, người trên đường ai ai cũng cuộn chặt áo rảo bước đi về phía trước, không ai muốn dừng lại thêm một chút nào
Xe của Bạch Nhược Y là do công ty cấp, hiện nay không đi làm nữa, cho nên cô chỉ có thể ra ngoài bắt xe taxi
Trong gió lạnh, cô mặc một chiếc áo len trắng tinh, bên dưới kết hợp với một chiếc quần ống rộng dài, ở ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác sáng màu
Tuy nhìn bộ trang phục này vô cùng đẹp, nhưng dưới thời tiết như vậy quả thực là mặc quá ít
Tóc cô dài, bị gió thổi bay
Đôi môi hồng cũng bị lạnh công đến mức hơi đỏ lên, cô lúc này vô cùng xinh đẹp, giống như bị mê hoặc trong gió bão vậy
Một chiếc xe taxi màu đỏ đứng trước mặt cô, tài xế trong xe hỏi: “Cô à, cô bắt xe sao?”
Bạch Nhược Y gật đầu, mở cửa xe taxi cúi thấp người bước vào xe
Tài xế chưa kịp hỏi đi tới đâu thì điện thoại của Bạch Nhược Y vang lên, Bạch Nhược Y nhìn điện thoại, ngại ngùng cười xin lỗi tài xế để nghe điện thoại trước: “Ở tiệm váy cưới nào?” “Áo cưới Amy ở đường Tây.” Giọng nói của Sở Vũ Triết ở đầu dây bên kia lạnh tanh không hề có cảm xúc
“Biết rồi.” Bạch Nhược Y nói xong rồi tắt điện thoại, gương mặt cũng tỏ vẻ lạnh lùng
Cô quay đầu lại nhìn tài xế, cười một cách miễn cưỡng: “Bác tài, phiền bác cho tới tiệm váy cưới Amy ở đường Tây.” Tài xế cười, rồi chuyển động cần số một cách thuần thục, nhìn Bạch Nhược Y qua gương chiếu hậu: “Cô à, cô tới thử áo cưới sao?” Bạch Nhược Y khẽ đáp: “Vâng” một tiếng
Tài xế nhìn Bạch Nhược Y một chút rồi nhìn đường, cho nên không nhìn thấy sau khi mình hỏi vấn đề này, trên mặt Bạch Nhược Y có hơi bất đắc dĩ, còn vui vẻ đáp lại: “Vậy hôm nay tôi có thể lây chút vui vẻ của cô, chúc cổ đám cưới vui vẻ nhé.”
“Vâng...” Bạch Nhược Y hơi cong môi, ánh mắt cười một cách giễu cợt.
Đám cưới vui vẻ sao? Ha ha.
Tài xế thấy Bạch Nhược Y không hề thích nói chuyện, nên lại lúng túng không nói nữa, tập trung lái xe: “Vậy cô ngồi cho vững nhé, phía trước là đường cao tốc nên tôi phải tăng ga.”
“Được.” Bạch Nhược Y hiểu ý của tài xế, nghiêng người sang khóa dây an toàn lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dù sao Bạch Kiển cũng là người thân duy nhất của Bạch Nhược Y trên cõi đời này, cô không thể tưởng tượng được việc Bạch Kiến lại bị tổn thương vì cô.
Bạch Nhược Y chậm rãi đi sau lưng Sở Vũ Triết, không chịu được mà cầu2xin: “Vậy ít nhất cũng hãy cho tôi gặp ba tôi một lát, được không?” “Đi thôi, chúng ta còn đang vội để chuẩn bị hôn lễ đó.” Sở Vũ Triết đã đi ra tới cửa, quay đầu lại cười nhìn Bạch Nhược Y.
Nụ cười đó thực sự giống nụ cười của ma quỷ, trong lòng Bạch Nhược Y cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Nhược Y không nói gì nữa, lưu luyến nhìn một cánh cửa khác của gian phòng, muốn có thể nhìn thấy Bạch Kiếm thêm một lát.
Nhưng Bạch Kiển không hề bước ra, Bạch Nhược Y lại lo lắng hai người đàn ông đó sẽ làm gì Bạch Kiến
Bạch Nhược Y đuổi theo bước chân của Sở Vũ Triết, khẽ nói: “Sức khỏe của ba tôi không tốt, dù anh có nhốt ông ấy lại, thì cũng phiền anh bảo đàn em của anh tốt với ông ấy một9chút.” “Em yên tâm đi, chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không làm gì ba em cả.” Sở Vũ Triết lịch thiệp mở cửa ghế phụ giúp cho Bạch Nhược Y, chỉ vào xe: “Lên xe đi.” Bạch Nhược Y đứng tại chỗ run rẩy, cô nghiêng đầu nhìn căn nhà gỗ nhỏ kia
“Đi thôi.” Sở Vũ Triết lại mở miệng thúc giục
Bạch Nhược Y đành phải lên xe, trên đường hai người không hề nói chuyện gì với nhau.
Sở Vũ Triết vẫn vừa nói chuyện vừa gọi điện thoại cho người khác qua tai nghe Bluetooth, nội dung về việc chuẩn bị hôn lễ
Bạch Nhược Y chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe thấy Sở Vũ Triết đã chuẩn bị kỹ càng, anh ta vừa mở miệng nói thì người ở đầu dây bên kia đã bắt đầu thực hiện
Xe đi được khoảng hơn một tiếng, Bạch Nhược Y mới6phát hiện cảnh đường phố phía ngoài cửa xe vô cùng quen thuộc
Phương hướng đó và con đường này chính là về nhà cô
Bạch Nhược Y kinh ngạc nhìn Sở Vũ Triết, anh ta còn đang nói chuyện điện thoại, Bạch Nhược Y lại không nói gì nữa
Bạch Nhược Y thực sự không biết Sở Vũ Triết nghĩ thế nào, để cho mình tự do như vậy, anh ta không sợ mình sẽ đi báo cảnh sát sao? Hay là mình có thể tìm người khác đến đối phó với anh ta? Sở Vũ Triết sao lại có thể tự tin đến như vậy? Xe dừng lại ở tiểu khu, Sở Vũ Triết tắt điện thoại, anh ta dừng hẳn xe lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y: “Được rồi, dù sao thì em cũng không muốn anh đưa em lên lầu, vậy thì em tự vào đi.” Bạch Nhược Y0tháo dây an toàn ra, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang nhìn Sở Vũ Triết: “Ý của anh là bây giờ tôi vẫn ở nhà của mình sao?” Anh ta một mặt muốn kết hôn cùng Bạch Nhược Y, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để Bạch Nhược Y phải đồng ý, một mặt lại thả cô về nhà cho cô thời gian tự do sao? “Nghe giọng điệu của em thì em muốn ở cùng anh sao?” Sở Vũ Triết cong môi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng
Bạch Nhược Y bị Sở Vũ Triết nói như vậy nên cứng họng không thể phản bác lại, ngay lập tức xuống xe
Trước khi đi, cô nghe thấy giọng của Sở Vũ Triết, anh ta nhoài hẳn người ra ngoài xe dặn dò: “À, đúng rồi, hôm nay em nghỉ sớm đi, sáng mai sẽ có người tới đưa em đi thử7áo cưới.” Đối với người con gái mà nói, áo cưới là hai từ vô cùng thần kỳ, và vô cùng đẹp đẽ
Nhưng mà từ miệng Sở Vũ Triết nói ra, lại khiến cho cô cảm thấy sởn hết cả gai ốc
Cô không muốn nghĩ nhiều, đi vào trong chung cư, không muốn nhìn thấy Sở Vũ Triết thêm một chút nào nữa
Sở Vũ Triết đang ngồi ở ghế lái, khóe miệng đang cười cũng dần dần biến mất
Anh ta ngồi trên xe một lúc lâu rồi mới rời khỏi đó, anh mắt vô cùng mông lung, tràn ngập tâm sự
Ngày hôm sau, bầu trời u ám, nhưng không hề có mưa
Trên đường phố giá rất to, người trên đường ai ai cũng cuộn chặt áo rảo bước đi về phía trước, không ai muốn dừng lại thêm một chút nào
Xe của Bạch Nhược Y là do công ty cấp, hiện nay không đi làm nữa, cho nên cô chỉ có thể ra ngoài bắt xe taxi
Trong gió lạnh, cô mặc một chiếc áo len trắng tinh, bên dưới kết hợp với một chiếc quần ống rộng dài, ở ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác sáng màu
Tuy nhìn bộ trang phục này vô cùng đẹp, nhưng dưới thời tiết như vậy quả thực là mặc quá ít
Tóc cô dài, bị gió thổi bay
Đôi môi hồng cũng bị lạnh công đến mức hơi đỏ lên, cô lúc này vô cùng xinh đẹp, giống như bị mê hoặc trong gió bão vậy
Một chiếc xe taxi màu đỏ đứng trước mặt cô, tài xế trong xe hỏi: “Cô à, cô bắt xe sao?”
Bạch Nhược Y gật đầu, mở cửa xe taxi cúi thấp người bước vào xe
Tài xế chưa kịp hỏi đi tới đâu thì điện thoại của Bạch Nhược Y vang lên, Bạch Nhược Y nhìn điện thoại, ngại ngùng cười xin lỗi tài xế để nghe điện thoại trước: “Ở tiệm váy cưới nào?” “Áo cưới Amy ở đường Tây.” Giọng nói của Sở Vũ Triết ở đầu dây bên kia lạnh tanh không hề có cảm xúc
“Biết rồi.” Bạch Nhược Y nói xong rồi tắt điện thoại, gương mặt cũng tỏ vẻ lạnh lùng
Cô quay đầu lại nhìn tài xế, cười một cách miễn cưỡng: “Bác tài, phiền bác cho tới tiệm váy cưới Amy ở đường Tây.” Tài xế cười, rồi chuyển động cần số một cách thuần thục, nhìn Bạch Nhược Y qua gương chiếu hậu: “Cô à, cô tới thử áo cưới sao?” Bạch Nhược Y khẽ đáp: “Vâng” một tiếng
Tài xế nhìn Bạch Nhược Y một chút rồi nhìn đường, cho nên không nhìn thấy sau khi mình hỏi vấn đề này, trên mặt Bạch Nhược Y có hơi bất đắc dĩ, còn vui vẻ đáp lại: “Vậy hôm nay tôi có thể lây chút vui vẻ của cô, chúc cổ đám cưới vui vẻ nhé.”
“Vâng...” Bạch Nhược Y hơi cong môi, ánh mắt cười một cách giễu cợt.
Đám cưới vui vẻ sao? Ha ha.
Tài xế thấy Bạch Nhược Y không hề thích nói chuyện, nên lại lúng túng không nói nữa, tập trung lái xe: “Vậy cô ngồi cho vững nhé, phía trước là đường cao tốc nên tôi phải tăng ga.”
“Được.” Bạch Nhược Y hiểu ý của tài xế, nghiêng người sang khóa dây an toàn lại.