Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-199
Chương 199
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Chu Du nhận lấy ly nước, khẽ cười: “Cảm ơn, nhưng mà tôi có một số việc muốn hỏi cô, không biết cô có tiền trả lời hay không.” “Ừ, cô hỏi đi, tôi đều sẽ trả lời.” Bạch Nhược Y đan hai tay vào nhau, lẳng lặng nhìn Chu Dụ. Trong tiệm thịt nướng vẫn còn rất nhiều người, cách đó không xa có mấy bàn đầy khách. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện rất náo nhiệt.
Bàn bến Bạch Nhược Y lại đối lập rõ ràng, thoạt nhìn cô và Chu Dụ yên tĩnh hơn một chút.
“Cô... Tôi rất tò mò chuyện giữa cô và Thẩm Đình Thâm, cô có sẵn lòng kể cho tôi nghe một chút thôi không?” Chu Kỳ cẩn thận2hỏi han, sợ sẽ làm Bạch Nhược Y không vui. Vừa mới hỏi xong, cô ta đã cảm thấy hối hận. Nếu Bạch Nhược Y vì thế mà xa cách với mình, vậy thì sẽ rất khó khăn để tiếp cận cô, chẳng phải uổng phí rồi sao? Đúng là gấp cái gì chứ, đáng chết! Bạch Nhược Y thản nhiên, nhướng mày cười, dường như cũng không ngại vấn đề này: “Giữa tôi và Thẩm Đình Thâm cũng không phức tạp như scandal được viết kia đâu...”
Cố ngừng lại một chút, không biết nên bắt đầu nói từ đầu.
Nếu bắt đầu nói từ tình hình trong nhà thì không khỏi quá dài, nói vài câu thôi lại không tránh khỏi quá ngắn.
Bạch Nhược Y cúi7đầu suy tư một hồi lâu mới xếp lời ổn thỏa, cất tiếng thủ thỉ: “Thật ra một năm trước tôi và Thẩm Đình Thâm kết hôn cũng vì liên hôn gia tộc. Khi ấy, công ty Bạch thị nhà tôi gặp nguy cơ, ba tôi nghĩ nếu tôi kết hôn với anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ ra tay giúp nhà tôi một phen, hiện giờ công ty Bạch thị cũng sẽ không thuộc về Cố gia.”
“Nhưng sau khi tôi và Thẩm Đình Thâm kết hôn, anh ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn giúp nhà tôi. Vì thế nên sau này Bạch thị đóng cửa, bị Cố gia thu mua, tôi và Thẩm Đình Thâm cũng ly1hôn. Tôi sống ở bên Mỹ một năm, nhờ gặp được Cố Thần Trạch nên mới trở về.”
“Trở về rồi, Thẩm Đình Thâm lại bắt đầu bày tỏ lòng mình với cô, muốn ở bên cô ư?” Chu Dụ mở miệng nói tiếp, nói xong thì bật cười trước: “Nghe qua chuyện cũ của hai người, tôi cảm thấy có hơi khoa trương và giả tạo...” Bạch Nhược Y cũng cười theo, bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng không biết Thẩm Đình Thâm đang nghĩ gì. Lúc đó bởi vì công ty nhà tôi đóng cửa, còn Thẩm Đình Thâm thì khoanh tay đứng nhìn nên tôi cực kỳ chán ghét anh ấy. Nhưng sau này xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng không hận7anh ấy nhiều nữa, bây giờ thì cảm giác của tôi với anh ấy cũng không thể nói rõ ràng.” Thấy Bạch Nhược Y vì kể lại chuyện cũ mà trên mặt hay lộ ra biểu cảm phức tạp, điều đó khiến Chu Dự đồng cảm.
Thế gian này, đâu chỉ có chuyện cũ của Bạch Nhược Y là vừa khoa trương vừa giả tạo chứ...
Chu gia của cô mà không tha hóa, không khoa trương hay giả tạo đến cùng cực sao? Hai chị em cùng liền hôn với một người đàn ông, ba vì công ty mà bỏ rơi con gái ruột của mình ấy? Chu Dụ cười khẽ, khóe miệng hàm chứa ý tự giễu: “Ừ, tôi nhìn ra được rằng bây giờ trong0lòng cô có một chút cảm giác với Thẩm Đình Thâm.” “Không...” Bạch Nhược Y mở to mắt, chột dạ giải thích: “Chưa đến nỗi thích đâu.”
“Cô đừng căng thẳng như vậy. Cô nghĩ xem, Thẩm Đình Thâm là ai? Anh ta là người đàn ông cực kỳ có tiền ở thành phố H, không chỉ có tiền mà còn có nhan sắc, có vóc dáng. Một người đàn ông như vậy, tùy ý đứng trước mặt cô gái nào đó, lại thêm việc tấn công mạnh mẽ thì rất khó có cô gái nào kháng cự được, cho nên cô không cần phải áy náy đâu.” Chu Du đã quên chuyện mình đồng ý với Chu Kỳ, quên sạch không còn một mảnh.
Bây giờ cô ta đang đứng ở góc độ người con gái, thậm chí còn dùng góc độ bạn bè với Bạch Nhược Y rồi bắt đầu phân tích chuyện giữa cô và Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y nghe xong lời Chu Du nói, trong lòng bất chợt cảm thấy thư thái hơn rất nhiều: “Ừ, đại khái là vậy, nhưng tôi và anh ấy không có khả năng đâu.” “Vì sao?” Lông mày nhỏ nhắn của Chu Du khẽ nhíu lại, bởi vì cô ta cảm thấy Bạch Nhược Y nói rất quyết đoán, giống như hoàn toàn không cho bản thân mình và Thẩm Đình Thâm có cơ hội. Trong lòng Bạch Nhược Y thật sự kháng cự việc ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm. “Tôi không biết, tóm lại tôi có cảm giác mình không thể ở bên anh ấy.” Bạch Nhược Y nhấn mạnh một lần nữa, tựa như đang thuyết phục chính mình. “Được rồi, không nói mấy chuyện đó nữa, chiều cô còn phải đi làm nhỉ?” Chu Du vừa trò chuyện với Bạch Nhược Y, vừa vẫy tay, bảo người phục vụ tới tính tiền. Bạch Nhược Y thấy thế liền mở ví trước, vừa khéo người phục vụ lấy hóa đơn ra, cô đưa thẻ qua: “Quét thẻ tối đi.”
Nói xong, cô mới trả lời câu hỏi của Chu Dụ: “Trước mắt tôi thấy trong công ty không có việc gì quan trọng, buổi chiều không đi làm cũng được.” Dù sao thì ngày mai cô nói một tiếng với Cố Thần Trạch là được, cùng lắm thì viết một bản kiểm điểm nộp anh ta. “Chúng ta cùng dạo phố đi.” Chu Dụ xách túi lên, hai mắt lóe sáng.
“Được.” Bạch Nhược Y cũng đứng dậy, người phục vụ đã kết sổ xong xuôi, trả thẻ lại cho cô. Còn gì sánh bằng hai cô gái đi dạo phố với nhau, nhờ đó xây dựng tình bạn tốt hơn nữa nhỉ? Chu Du và Bạch Nhược Y đi với nhau cực kỳ thoải mái, cô ta kiềm lòng không đặng, muốn lôi kéo đối phương đi dạo phố. Hai người tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố H. Vừa đi vào, cả hai không hẹn mà cùng bước tới thang máy. Vào thang máy, Bạch Nhược Y nhìn thoáng qua Chu Du, Chu Du vừa khéo nhìn sang Bạch Nhược Y. Hai người đối mặt với nhau.
“Lầu 4. Họ cất tiếng cùng một lúc. Nói xong, cả hai cười khẽ, Chu Dụ mở miệng nói: “Cô thành thật nói tôi nghe đi, một năm cô tới đây ít nhất mấy lần?”
Bạch Nhược Y bĩu môi, tỏ vẻ suy nghĩ: “Cũng không quá nhiều lần, nhưng cô không về nước lâu như vậy, sao lại tới thẳng lầu 4?”
“Trước khi ra nước ngoài, tôi đã biết nơi này rồi. Tuy thành phố H đổi mới nhiều thứ, nhưng có một thứ cứng như sắt sẽ không thay đổi.” Chu Du vừa cười nói, vừa nhướng mày nhìn Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y hiểu ý, “ổ” lên một tiếng: “Tôi biết, đó nhất định là công ty Thẩm gia, càng làm càng tốt. Cho nên vài năm trước nơi này đã là mảnh đất phồn thịnh, bây giờ chắc chắn càng thêm phồn thịnh.” “Ừm, chẳng lẽ tôi nói sai ư?” Bạch Nhược Y mỉm cười, gật đầu. Đúng như Chu Du nói, đối với thương mại thành phố H, Thẩm gia quả thực là tâm, chiếm cứ vị trí quan trọng nhất. Trong nháy mắt đã đến lầu 4, hai người mỗi người cầm túi xách, tư thế giống như tắm máu thương trường khiến người qua đường tránh không kịp.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bàn bến Bạch Nhược Y lại đối lập rõ ràng, thoạt nhìn cô và Chu Dụ yên tĩnh hơn một chút.
“Cô... Tôi rất tò mò chuyện giữa cô và Thẩm Đình Thâm, cô có sẵn lòng kể cho tôi nghe một chút thôi không?” Chu Kỳ cẩn thận2hỏi han, sợ sẽ làm Bạch Nhược Y không vui. Vừa mới hỏi xong, cô ta đã cảm thấy hối hận. Nếu Bạch Nhược Y vì thế mà xa cách với mình, vậy thì sẽ rất khó khăn để tiếp cận cô, chẳng phải uổng phí rồi sao? Đúng là gấp cái gì chứ, đáng chết! Bạch Nhược Y thản nhiên, nhướng mày cười, dường như cũng không ngại vấn đề này: “Giữa tôi và Thẩm Đình Thâm cũng không phức tạp như scandal được viết kia đâu...”
Cố ngừng lại một chút, không biết nên bắt đầu nói từ đầu.
Nếu bắt đầu nói từ tình hình trong nhà thì không khỏi quá dài, nói vài câu thôi lại không tránh khỏi quá ngắn.
Bạch Nhược Y cúi7đầu suy tư một hồi lâu mới xếp lời ổn thỏa, cất tiếng thủ thỉ: “Thật ra một năm trước tôi và Thẩm Đình Thâm kết hôn cũng vì liên hôn gia tộc. Khi ấy, công ty Bạch thị nhà tôi gặp nguy cơ, ba tôi nghĩ nếu tôi kết hôn với anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ ra tay giúp nhà tôi một phen, hiện giờ công ty Bạch thị cũng sẽ không thuộc về Cố gia.”
“Nhưng sau khi tôi và Thẩm Đình Thâm kết hôn, anh ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn giúp nhà tôi. Vì thế nên sau này Bạch thị đóng cửa, bị Cố gia thu mua, tôi và Thẩm Đình Thâm cũng ly1hôn. Tôi sống ở bên Mỹ một năm, nhờ gặp được Cố Thần Trạch nên mới trở về.”
“Trở về rồi, Thẩm Đình Thâm lại bắt đầu bày tỏ lòng mình với cô, muốn ở bên cô ư?” Chu Dụ mở miệng nói tiếp, nói xong thì bật cười trước: “Nghe qua chuyện cũ của hai người, tôi cảm thấy có hơi khoa trương và giả tạo...” Bạch Nhược Y cũng cười theo, bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng không biết Thẩm Đình Thâm đang nghĩ gì. Lúc đó bởi vì công ty nhà tôi đóng cửa, còn Thẩm Đình Thâm thì khoanh tay đứng nhìn nên tôi cực kỳ chán ghét anh ấy. Nhưng sau này xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng không hận7anh ấy nhiều nữa, bây giờ thì cảm giác của tôi với anh ấy cũng không thể nói rõ ràng.” Thấy Bạch Nhược Y vì kể lại chuyện cũ mà trên mặt hay lộ ra biểu cảm phức tạp, điều đó khiến Chu Dự đồng cảm.
Thế gian này, đâu chỉ có chuyện cũ của Bạch Nhược Y là vừa khoa trương vừa giả tạo chứ...
Chu gia của cô mà không tha hóa, không khoa trương hay giả tạo đến cùng cực sao? Hai chị em cùng liền hôn với một người đàn ông, ba vì công ty mà bỏ rơi con gái ruột của mình ấy? Chu Dụ cười khẽ, khóe miệng hàm chứa ý tự giễu: “Ừ, tôi nhìn ra được rằng bây giờ trong0lòng cô có một chút cảm giác với Thẩm Đình Thâm.” “Không...” Bạch Nhược Y mở to mắt, chột dạ giải thích: “Chưa đến nỗi thích đâu.”
“Cô đừng căng thẳng như vậy. Cô nghĩ xem, Thẩm Đình Thâm là ai? Anh ta là người đàn ông cực kỳ có tiền ở thành phố H, không chỉ có tiền mà còn có nhan sắc, có vóc dáng. Một người đàn ông như vậy, tùy ý đứng trước mặt cô gái nào đó, lại thêm việc tấn công mạnh mẽ thì rất khó có cô gái nào kháng cự được, cho nên cô không cần phải áy náy đâu.” Chu Du đã quên chuyện mình đồng ý với Chu Kỳ, quên sạch không còn một mảnh.
Bây giờ cô ta đang đứng ở góc độ người con gái, thậm chí còn dùng góc độ bạn bè với Bạch Nhược Y rồi bắt đầu phân tích chuyện giữa cô và Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y nghe xong lời Chu Du nói, trong lòng bất chợt cảm thấy thư thái hơn rất nhiều: “Ừ, đại khái là vậy, nhưng tôi và anh ấy không có khả năng đâu.” “Vì sao?” Lông mày nhỏ nhắn của Chu Du khẽ nhíu lại, bởi vì cô ta cảm thấy Bạch Nhược Y nói rất quyết đoán, giống như hoàn toàn không cho bản thân mình và Thẩm Đình Thâm có cơ hội. Trong lòng Bạch Nhược Y thật sự kháng cự việc ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm. “Tôi không biết, tóm lại tôi có cảm giác mình không thể ở bên anh ấy.” Bạch Nhược Y nhấn mạnh một lần nữa, tựa như đang thuyết phục chính mình. “Được rồi, không nói mấy chuyện đó nữa, chiều cô còn phải đi làm nhỉ?” Chu Du vừa trò chuyện với Bạch Nhược Y, vừa vẫy tay, bảo người phục vụ tới tính tiền. Bạch Nhược Y thấy thế liền mở ví trước, vừa khéo người phục vụ lấy hóa đơn ra, cô đưa thẻ qua: “Quét thẻ tối đi.”
Nói xong, cô mới trả lời câu hỏi của Chu Dụ: “Trước mắt tôi thấy trong công ty không có việc gì quan trọng, buổi chiều không đi làm cũng được.” Dù sao thì ngày mai cô nói một tiếng với Cố Thần Trạch là được, cùng lắm thì viết một bản kiểm điểm nộp anh ta. “Chúng ta cùng dạo phố đi.” Chu Dụ xách túi lên, hai mắt lóe sáng.
“Được.” Bạch Nhược Y cũng đứng dậy, người phục vụ đã kết sổ xong xuôi, trả thẻ lại cho cô. Còn gì sánh bằng hai cô gái đi dạo phố với nhau, nhờ đó xây dựng tình bạn tốt hơn nữa nhỉ? Chu Du và Bạch Nhược Y đi với nhau cực kỳ thoải mái, cô ta kiềm lòng không đặng, muốn lôi kéo đối phương đi dạo phố. Hai người tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố H. Vừa đi vào, cả hai không hẹn mà cùng bước tới thang máy. Vào thang máy, Bạch Nhược Y nhìn thoáng qua Chu Du, Chu Du vừa khéo nhìn sang Bạch Nhược Y. Hai người đối mặt với nhau.
“Lầu 4. Họ cất tiếng cùng một lúc. Nói xong, cả hai cười khẽ, Chu Dụ mở miệng nói: “Cô thành thật nói tôi nghe đi, một năm cô tới đây ít nhất mấy lần?”
Bạch Nhược Y bĩu môi, tỏ vẻ suy nghĩ: “Cũng không quá nhiều lần, nhưng cô không về nước lâu như vậy, sao lại tới thẳng lầu 4?”
“Trước khi ra nước ngoài, tôi đã biết nơi này rồi. Tuy thành phố H đổi mới nhiều thứ, nhưng có một thứ cứng như sắt sẽ không thay đổi.” Chu Du vừa cười nói, vừa nhướng mày nhìn Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y hiểu ý, “ổ” lên một tiếng: “Tôi biết, đó nhất định là công ty Thẩm gia, càng làm càng tốt. Cho nên vài năm trước nơi này đã là mảnh đất phồn thịnh, bây giờ chắc chắn càng thêm phồn thịnh.” “Ừm, chẳng lẽ tôi nói sai ư?” Bạch Nhược Y mỉm cười, gật đầu. Đúng như Chu Du nói, đối với thương mại thành phố H, Thẩm gia quả thực là tâm, chiếm cứ vị trí quan trọng nhất. Trong nháy mắt đã đến lầu 4, hai người mỗi người cầm túi xách, tư thế giống như tắm máu thương trường khiến người qua đường tránh không kịp.