Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-739
Chương 739: Không để ý đến mẹ nữa
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hiện giờ tâm trạng của Thanh Ly không tốt, cả ngày không nói câu gì, cũng không ra khỏi phòng.
Một cô bé lanh lợi thông minh như thể lại trở nên như vậy, ai thấy cũng không đành lòng.
“Con cũng đừng trách bé Ly, Thanh Chấp đã ở bên cạnh con bé từ khi nó ra đời, tình cảm của Thanh Ly dành cho nó sâu đậm cũng đúng thôi, Bây giờ Thanh Chấp ra đi như thế, Thanh Ly không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.” Bạch Kiến an ủi Bạch Nhược Y, đối với chuyện của Thanh Chấp, Bạch Kiến cũng không nói thêm gì.
“Con không trách nó.” Bạch Nhược Y mấp máy, tất nhiên cũng không nuốt nổi miếng nào nữa, cô đặt đũa xuống rồi nói, “Bé Ly không sai, là3con đã sai.” Bạch Kiến biết trong lòng Bạch Nhược Y rất khó chịu, ông chỉ muốn an ủi cô một chút, không phải để cô tự trách, “Chuyện này.” “Con không sao.” Bạch Nhược Y cười với Bạch Kiến, “Con đến công ty đi làm trước, mấy ngày nay phiền dì Nhạc ở nhà để ý đến bé Ly hơn, dù sao bây giờ con bé cũng không muốn gặp con, con vẫn nên đi làm chuyện của mình thì hơn.”
“Vâng.” Thanh Ly gật đầu, sau đó nhìn những đồ chơi trong khu vui chơi, ánh mắt dừng ở một cầu trượt tương đối ít người.
Cô bé đi đến đó, cầu trượt này vừa cao lại vừa dài cho nên rất ít trẻ con đến.
Trước đây Thanh Chấp thường ngồi bên dưới, dịu dàng2nhìn Thanh Ly đi leo lên trên, vừa cười vừa nói, “Con yên tâm đi, khi con trượt xuống ba sẽ đón con.” Thanh Ly bò lên, đứng trước cầu trượt dài, nhìn xuống bên dưới không có ai, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Sau đó, trong khu trò chơi trẻ em xuất hiện một cảnh tượng, một cô bé vô cùng đáng yêu, ở trên cầu trượt trượt xuống, vừa trượt vừa khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi nhưng không hề phát ra tiếng.
Giống như vừa có người cầm roi uy hiếp cô bé, không cho phép cô bé khóc, phải cố nén lại, khiến người khác nhìn thấy mà vô cùng chua xót.
“Cháu muốn đến khu vui chơi trẻ em ở tòa nhà Thịnh Thiên.” Thanh Ly quét miệng, dù3sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ở một mình trong phòng một tuần cũng không chịu được.
Chỉ cần Thanh Ly chịu nói chuyện, chịu ra ngoài chơi, muốn dì Nhạc làm thế nào cũng đồng ý.
Đừng nói là Thanh Ly muốn đến khu vui chơi trẻ em, cho dù bây giờ Thanh Ly muốn về Nhật Bản, dì Nhạc cũng vui vẻ đáp ứng.
Dì Nhạc không rửa bát nữa mà bể Thanh Ly đến tòa nhà Thịnh Thiên, mua vé cho cô bé vào trong chơi.
“Bé Ly chơi ngoan, bà ngoại chờ con bên ngoài.” Dì Nhạc tủm tỉm đứng cười ngoài cửa, nhìn trong khu vui chơi có nhiều trẻ con như thế, bọn chúng đều chơi rất vui vẻ.
“Cũng được.” Bạch Kiến gật đầu, “Nói cho cùng, bé Ly cũng là trẻ con,9sẽ không giận con lâu đâu.
Còn dì Nhạc coi con bé nhà cháu ruột, chuyện này không cần chúng ta nhờ, bà ấy cũng sẽ chăm sóc tốt cho bé Ly.” “Vâng.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, quả thật dì Nhạc rất tốt, ở chung lâu như thế cũng coi như là người một nhà, “Là con không gần gũi với dì ấy.” “Được rồi, đâu phải ba không hiểu tính con, con đi làm đi, ba ăn xong sẽ đến những công ty khác một chút”, Bạch Kiến phất tay, tay phải cầm đũa, mặc dù không có khẩu vị gì những vẫn cố nhét đồ ăn vào bụng, dù sao chiều còn phải đi làm.
Không bao lâu sau, Bạch Kiến cũng đi ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn dì Nhạc và Thanh Ly, dì Nhạc đang3dọn dẹp trong phòng bếp.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ kéo kéo quần bà, giọng nói trẻ con vang lên, “Bà ngoại, cháu muốn đi ra ngoài chơi.” Dì Nhạc không biết Thanh Ly đi vào lúc nào, sợ đến đánh rơi cái đĩa, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của Thanh Ly thì lập tức ngồi xổm xuống bể cô bé lên, “Cháu muốn đi đâu chơi?” Ròng rã một tuần, cuối cùng cô bé này cũng chịu mở miệng, cuối cùng cũng muốn ra ngoài chơi.
Cô bé đi đến đó, cầu trượt này vừa cao lại vừa dài cho nên rất ít trẻ con đến.
Trước đây Thanh Chấp thường ngồi bên dưới, dịu dàng nhìn Thanh Ly đi leo lên trên, vừa cười vừa nói, “Con yên tâm đi, khi con trượt xuống ba sẽ đón con.” Thanh Ly bò lên, đứng trước cầu trượt dài, nhìn xuống bên dưới không có ai, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Sau đó, trong khu trò chơi trẻ em xuất hiện một cảnh tượng, một cô bé vô cùng đáng yêu, ở trên cầu trượt trượt xuống, vừa trượt vừa khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi nhưng không hề phát ra tiếng.
Giống như vừa có người cầm roi uy hiếp cô bé, không cho phép cô bé khóc, phải cố nén lại, khiến người khác nhìn thấy mà vô cùng chua xót.
Nhưng trong này phần lớn đều là trẻ con, bọn chúng cũng chỉ cảm thấy Thanh Ly khóc rất lớn, chứ không thể giống như người lớn đi hỏi thăm, an ủi cô bé.
Lúc đầu di Nhạc đứng ở cửa, nhưng đột nhiên bà có điện thoại của con trai, hình như anh ta lại gây sự với ai đó, bắt dì Nhạc phải đến đó ngay, nếu không sẽ phải vào đồn cảnh sát.
Cho nên dì Nhạc đưa một ít tiền cho người quản lý khu vui chơi, dặn dò kỹ, “Đợi chút nữa bé Ly ra, phiền cô trông nó giúp tôi một lúc, tôi đi sẽ quay lại ngay.” “Vâng...
vâng...” Nhân viên quản lý là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, thấy dì Nhạc hào phóng đưa cho mình một nắm tiền thì gật đầu răm rắp.
Đến khi dì Nhạc lo lắng chạy ra ngoài, nhân viên quản lý mới nhớ ra, “Nhưng bà chưa nói bé Ly là bé nào!” Mà khi đó dì Nhạc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, căn bản không nghe được câu nói của nhân viên quản lý.
Lúc Thanh Ly đi ra, đúng lúc nhân viên quản lý đang đi kiểm tra lại video giám sát xem em bé đi cùng dì Nhạc là bé nào.
Cho nên Thanh Ly đứng ở cửa gọi bà ngoại mấy lần, nhưng không có ai trả lời cô bé.
Cô bé đi tới đi lui trong tòa cao ốc sáu tầng, con ngươi đen như mực dần trở nên hoang mang.
Bà ngoại đi đâu rồi? Sao không đi tìm bé? Thanh Ly lang thang trong tòa nhà sáu tầng to lớn, cửa hàng nào cũng dừng lại nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng dì Nhạc đâu.
Ngược lại, có một người mặc áo khoác màu đen rộng, một bên ống quần còn chưa được thả xuống chỉnh tề, quan sát Thanh Ly một lúc lâu, xác định cô bé không có người lớn đi cùng, mới lén lút đi đến gần Thanh Ly, vỗ vai cô bé, “Bé con, có phải bị lạc người nhà không, để chú đưa cháu đi tìm nhé?” Thanh Ly sững sờ nhìn người trước mắt, chưa nói đến khuôn mặt của người này thế nào, nhưng người đó vừa đến gần, Thanh Ly đã ngửi thấy mùi rượu.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Một cô bé lanh lợi thông minh như thể lại trở nên như vậy, ai thấy cũng không đành lòng.
“Con cũng đừng trách bé Ly, Thanh Chấp đã ở bên cạnh con bé từ khi nó ra đời, tình cảm của Thanh Ly dành cho nó sâu đậm cũng đúng thôi, Bây giờ Thanh Chấp ra đi như thế, Thanh Ly không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.” Bạch Kiến an ủi Bạch Nhược Y, đối với chuyện của Thanh Chấp, Bạch Kiến cũng không nói thêm gì.
“Con không trách nó.” Bạch Nhược Y mấp máy, tất nhiên cũng không nuốt nổi miếng nào nữa, cô đặt đũa xuống rồi nói, “Bé Ly không sai, là3con đã sai.” Bạch Kiến biết trong lòng Bạch Nhược Y rất khó chịu, ông chỉ muốn an ủi cô một chút, không phải để cô tự trách, “Chuyện này.” “Con không sao.” Bạch Nhược Y cười với Bạch Kiến, “Con đến công ty đi làm trước, mấy ngày nay phiền dì Nhạc ở nhà để ý đến bé Ly hơn, dù sao bây giờ con bé cũng không muốn gặp con, con vẫn nên đi làm chuyện của mình thì hơn.”
“Vâng.” Thanh Ly gật đầu, sau đó nhìn những đồ chơi trong khu vui chơi, ánh mắt dừng ở một cầu trượt tương đối ít người.
Cô bé đi đến đó, cầu trượt này vừa cao lại vừa dài cho nên rất ít trẻ con đến.
Trước đây Thanh Chấp thường ngồi bên dưới, dịu dàng2nhìn Thanh Ly đi leo lên trên, vừa cười vừa nói, “Con yên tâm đi, khi con trượt xuống ba sẽ đón con.” Thanh Ly bò lên, đứng trước cầu trượt dài, nhìn xuống bên dưới không có ai, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Sau đó, trong khu trò chơi trẻ em xuất hiện một cảnh tượng, một cô bé vô cùng đáng yêu, ở trên cầu trượt trượt xuống, vừa trượt vừa khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi nhưng không hề phát ra tiếng.
Giống như vừa có người cầm roi uy hiếp cô bé, không cho phép cô bé khóc, phải cố nén lại, khiến người khác nhìn thấy mà vô cùng chua xót.
“Cháu muốn đến khu vui chơi trẻ em ở tòa nhà Thịnh Thiên.” Thanh Ly quét miệng, dù3sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ở một mình trong phòng một tuần cũng không chịu được.
Chỉ cần Thanh Ly chịu nói chuyện, chịu ra ngoài chơi, muốn dì Nhạc làm thế nào cũng đồng ý.
Đừng nói là Thanh Ly muốn đến khu vui chơi trẻ em, cho dù bây giờ Thanh Ly muốn về Nhật Bản, dì Nhạc cũng vui vẻ đáp ứng.
Dì Nhạc không rửa bát nữa mà bể Thanh Ly đến tòa nhà Thịnh Thiên, mua vé cho cô bé vào trong chơi.
“Bé Ly chơi ngoan, bà ngoại chờ con bên ngoài.” Dì Nhạc tủm tỉm đứng cười ngoài cửa, nhìn trong khu vui chơi có nhiều trẻ con như thế, bọn chúng đều chơi rất vui vẻ.
“Cũng được.” Bạch Kiến gật đầu, “Nói cho cùng, bé Ly cũng là trẻ con,9sẽ không giận con lâu đâu.
Còn dì Nhạc coi con bé nhà cháu ruột, chuyện này không cần chúng ta nhờ, bà ấy cũng sẽ chăm sóc tốt cho bé Ly.” “Vâng.” Bạch Nhược Y cười nhẹ, quả thật dì Nhạc rất tốt, ở chung lâu như thế cũng coi như là người một nhà, “Là con không gần gũi với dì ấy.” “Được rồi, đâu phải ba không hiểu tính con, con đi làm đi, ba ăn xong sẽ đến những công ty khác một chút”, Bạch Kiến phất tay, tay phải cầm đũa, mặc dù không có khẩu vị gì những vẫn cố nhét đồ ăn vào bụng, dù sao chiều còn phải đi làm.
Không bao lâu sau, Bạch Kiến cũng đi ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn dì Nhạc và Thanh Ly, dì Nhạc đang3dọn dẹp trong phòng bếp.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ kéo kéo quần bà, giọng nói trẻ con vang lên, “Bà ngoại, cháu muốn đi ra ngoài chơi.” Dì Nhạc không biết Thanh Ly đi vào lúc nào, sợ đến đánh rơi cái đĩa, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của Thanh Ly thì lập tức ngồi xổm xuống bể cô bé lên, “Cháu muốn đi đâu chơi?” Ròng rã một tuần, cuối cùng cô bé này cũng chịu mở miệng, cuối cùng cũng muốn ra ngoài chơi.
Cô bé đi đến đó, cầu trượt này vừa cao lại vừa dài cho nên rất ít trẻ con đến.
Trước đây Thanh Chấp thường ngồi bên dưới, dịu dàng nhìn Thanh Ly đi leo lên trên, vừa cười vừa nói, “Con yên tâm đi, khi con trượt xuống ba sẽ đón con.” Thanh Ly bò lên, đứng trước cầu trượt dài, nhìn xuống bên dưới không có ai, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Sau đó, trong khu trò chơi trẻ em xuất hiện một cảnh tượng, một cô bé vô cùng đáng yêu, ở trên cầu trượt trượt xuống, vừa trượt vừa khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi nhưng không hề phát ra tiếng.
Giống như vừa có người cầm roi uy hiếp cô bé, không cho phép cô bé khóc, phải cố nén lại, khiến người khác nhìn thấy mà vô cùng chua xót.
Nhưng trong này phần lớn đều là trẻ con, bọn chúng cũng chỉ cảm thấy Thanh Ly khóc rất lớn, chứ không thể giống như người lớn đi hỏi thăm, an ủi cô bé.
Lúc đầu di Nhạc đứng ở cửa, nhưng đột nhiên bà có điện thoại của con trai, hình như anh ta lại gây sự với ai đó, bắt dì Nhạc phải đến đó ngay, nếu không sẽ phải vào đồn cảnh sát.
Cho nên dì Nhạc đưa một ít tiền cho người quản lý khu vui chơi, dặn dò kỹ, “Đợi chút nữa bé Ly ra, phiền cô trông nó giúp tôi một lúc, tôi đi sẽ quay lại ngay.” “Vâng...
vâng...” Nhân viên quản lý là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, thấy dì Nhạc hào phóng đưa cho mình một nắm tiền thì gật đầu răm rắp.
Đến khi dì Nhạc lo lắng chạy ra ngoài, nhân viên quản lý mới nhớ ra, “Nhưng bà chưa nói bé Ly là bé nào!” Mà khi đó dì Nhạc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, căn bản không nghe được câu nói của nhân viên quản lý.
Lúc Thanh Ly đi ra, đúng lúc nhân viên quản lý đang đi kiểm tra lại video giám sát xem em bé đi cùng dì Nhạc là bé nào.
Cho nên Thanh Ly đứng ở cửa gọi bà ngoại mấy lần, nhưng không có ai trả lời cô bé.
Cô bé đi tới đi lui trong tòa cao ốc sáu tầng, con ngươi đen như mực dần trở nên hoang mang.
Bà ngoại đi đâu rồi? Sao không đi tìm bé? Thanh Ly lang thang trong tòa nhà sáu tầng to lớn, cửa hàng nào cũng dừng lại nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng dì Nhạc đâu.
Ngược lại, có một người mặc áo khoác màu đen rộng, một bên ống quần còn chưa được thả xuống chỉnh tề, quan sát Thanh Ly một lúc lâu, xác định cô bé không có người lớn đi cùng, mới lén lút đi đến gần Thanh Ly, vỗ vai cô bé, “Bé con, có phải bị lạc người nhà không, để chú đưa cháu đi tìm nhé?” Thanh Ly sững sờ nhìn người trước mắt, chưa nói đến khuôn mặt của người này thế nào, nhưng người đó vừa đến gần, Thanh Ly đã ngửi thấy mùi rượu.