Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-731
Chương 731: Cuộc gọi video
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điều này làm Bạch Nhược Y tức điên, cả ngày hầu hạ ông lớn này, vậy mà anh lại năm lần bảy lượt đổ canh đi! Bạch Nhược Y bước lên vài bước, giật tai nghe của Thẩm Đình Thâm ra, trừng mắt nói, “Anh có ý gì đây?” Thẩm Đình Thâm ngửa đầu thở dài, “Em không biết món canh kia nhiều dầu mỡ thế nào đâu! Hơn nữa anh đều ăn hết thịt trong đó rồi, không uống canh thì không uống thôi, em đâu cần làm om sòm vậy.” “Làm om sòm?” Bạch Nhược Y tức giận đến mức muốn bóp cổ Thẩm Đình Thâm, “Cái gì gọi là làm om sòm! Hả? Món đó vốn dĩ là uống canh! Em thà để anh đổ hết thịt đi3cũng không muốn anh đổ hết canh đi.” “Nhưng mà món canh đó thật sự nhiều mỡ lắm.” Thẩm Đình Thâm nói với vẻ tủi thân, “Anh uống một ngụm toàn là dầu, uống hai ngụm vẫn toàn là dầu, như thể làm sao mà uống được, chỉ có đổ.” “Vậy hả?” Bạch Nhược Y lạnh lùng cười, “Vậy được, nếu em mà còn dậy từ năm giờ sáng để hầm canh cho anh, Bạch Nhược Y em chính là đồ siêu ngốc!” Nói xong, Bạch Nhược Y tức giận xoay người muốn đi, đúng là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.
Cô mới xoay người, cánh tay đã bị người ta bắt lấy.
“Á...”
Người cô ngả ra sau, cuối cùng ngã vào khuôn ngực rắn chắc, giương mắt là2có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ cong lên trên gương mặt tươi cười của Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm ôm chặt Bạch Nhược Y vào lòng, mặt toàn là nụ cười chiều chuộng, “Thôi mà, món canh kia đúng là rất nhiều mỡ, thật sự không uống nổi.
Sao anh không biết sự vất vả của em chứ.
Thế này đi, lần sau em hớt bớt dầu mỡ ra, nhất định anh sẽ uống hết, được không?” Hiện giờ giọng nói của anh không quạnh quẽ giống bình thường mà có rất nhiều âm kéo dài ở cuối, cho nên bây giờ anh giống như một đứa trẻ hơn.
“Tưởng bở, em đã nói em sẽ không bao giờ hầm canh cho anh nữa.” Bạch Nhược Y vẫn chưa thể nguôi3giận.
Cô cũng biết món canh đó rất ngán, nhưng bác sĩ Diệp nói nó rất có lợi cho mắt của Thẩm Đình Thâm, cho nên cô mới có tình hâm canh.
Để loại bỏ cảm giác dầu mỡ của anh, cô đã tốn rất nhiều sức, nhưng cuối cùng vẫn rất nhiều dầu mỡ.
Tuy nhiên Bạch Nhược Y cho rằng Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ nhẫn nhịn uống hết.
Không ngờ anh đổ sạch! Cô không thể chịu nổi việc này! Khóe miệng Thẩm Đình Thâm lại cong nhẹ, đột nhiên bề ngang người Bạch Nhược Y lên, dựa vào cảm giác hôn lên mặt cô, “Được đấy, em không hầm canh cho anh thì định hầm cho ai?” Bạch Nhược Y vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai tay9chống lên ngực Thẩm Đình Thâm, “Anh buông em ra! Em phải đi lấy bình truyền dịch tiêm cho anh!” Thẩm Đình Thâm chậc lưỡi, đột ngột xoay người đè Bạch Nhược Y xuống ghế sofa, “Bây giờ anh không muốn truyền nước, để tối truyền đi.
Chúng ta làm một vài chuyện có ý nghĩa trước đã.” Loại cảm giác này quá mức quen thuộc, trước kia lúc ở bên Thẩm Đình Thâm, anh luôn hở ra là cưỡng hôn, ép buộc...
Nhưng mỗi một lần tim Bạch Nhược Y đều sẽ đập nhanh ghê gớm.
Hàng lông mày thanh mảnh của cô khẽ nhíu lại, chuẩn bị mở miệng nói vài câu cự tuyệt, cơ thể cũng định giãy giụa.
Thẩm Đình Thâm như có thể nhìn thấy cô nhíu mày, anh3cúi người hôn thẳng xuống ấn đường cô.
Nụ hôn dày đặc đượm mùi nước hoa Cologne độc đáo và mùi hương vốn có trên người anh như thuốc độc mê hoặc tâm trí Bạch Nhược Y.
Trong nháy mắt đó cô quên mất giãy giụa, quên mất chuyện kế tiếp nên làm, chỉ muốn nhắm mắt lại đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Đình Thâm, cảm nhận được anh hôn men theo sống mũi cao của cô, đi xuống dưới.
Cuối cùng hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên cạnh môi cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau, hơi hổn hển.
Thẩm Đình Thâm như có thể nhìn thấy cô nhíu mày, anh cúi người hôn thẳng xuống ấn đường cô.
Nụ hôn dày đặc đượm mùi nước hoa Cologne độc đáo và mùi hương vốn có trên người anh như thuốc độc mê hoặc tâm trí Bạch Nhược Y.
Trong nháy mắt đó cô quên mất giãy giụa, quên mất chuyện kế tiếp nên làm, chỉ muốn nhắm mắt lại đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Đình Thâm, cảm nhận được anh hôn men theo sống mũi cao của cô, đi xuống dưới.
Cuối cùng hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên cạnh môi cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau, hơi hổn hển.
Ngay vào lúc Bạch Nhược Y mở to cặp mắt như hổ phách, vừa kích thích vừa chờ mong nhìn Thẩm Đình Thâm, trong lòng chờ mong nụ hôn của anh chạm lên môi mình.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Thẩm Đình Thâm hôn xuống, cô nhất định sẽ nhiệt tình đáp lại anh.
Đột nhiên vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Nhược Y vang lên.
Tiếng chuông di động đột ngột lập tức phá vỡ không khí giữa hai người.
Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm cau lại, nhưng cũng không buông bàn tay chống bên cạnh người Bạch Nhược Yra.
Anh không muốn cho Bạch Nhược Y đi nghe điện thoại, anh muốn tiếp tục.
Bạch Nhược Y nuốt nước bọt.
Thật ra cô cũng không quá muốn để ý đến tiếng chuông di động, nếu Thẩm Đình Thâm có thể tiếp tục, cô sẽ không từ chối.
Nhưng tiếng chuông di động hoàn toàn không ngừng lại, chẳng bao lâu lại vang lên, có vẻ như có việc gì gấp lắm.
Bạch Nhược Y khẽ thở hắt ra, “Thôi, em đi xem ai gọi trước đã, không chừng là bác sĩ Diệp có việc gấp gì cần tìm.” Hứng thú của Thẩm Đình Thâm tự nhiên bị cắt đứt hoàn toàn.
Anh nới lỏng tay với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêng người sang một bên rồi ngồi dậy, nhấc tai nghe lên và đeo chúng vào.
Thấy là cuộc gọi của Thanh Chấp, Bạch Nhược Y vô thức liếc qua Thẩm Đình Thâm.
Cô ngập ngừng giây lát rồi vẫn cầm điện thoại di động vào phòng mình.
Nhìn thoáng qua ngoài cửa phòng, cô thấy Thẩm Đình Thâm vẫn ngồi trên ghế sofa nên mới khóa trái cửa phòng và bắt máy.
Không đúng, đây là trò chuyện video.
Ngay khi vừa bắt máy, trong điện thoại đã hiện lên một dáng người nho nhỏ, tóc cô bé trông lộn xộn, khuôn mặt đẫm những giọt nước mắt như trân châu, có vẻ cực kỳ đáng thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Nhược Y đau lòng hỏi, “Ở trường học bị bắt nạt hả con? Sao lại khóc thành thế này?” “Là mẹ đó! Là mẹ bắt nạt con đó!” Giọng Thanh Ly non nớt khóc nức nở, ôm di động gào lớn, “Ba nói mẹ đi công tác, nói qua mấy ngày sẽ về.
Nhưng mà mỗi sáng bé Ly đều không nhìn thấy mẹ! Mỗi ngày đều không nhìn thấy mẹ! Gọi điện thoại cho mẹ mà mẹ còn không nghe...” Thanh Ly nói một tràng, giọng rất lưu loát.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô mới xoay người, cánh tay đã bị người ta bắt lấy.
“Á...”
Người cô ngả ra sau, cuối cùng ngã vào khuôn ngực rắn chắc, giương mắt là2có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ cong lên trên gương mặt tươi cười của Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm ôm chặt Bạch Nhược Y vào lòng, mặt toàn là nụ cười chiều chuộng, “Thôi mà, món canh kia đúng là rất nhiều mỡ, thật sự không uống nổi.
Sao anh không biết sự vất vả của em chứ.
Thế này đi, lần sau em hớt bớt dầu mỡ ra, nhất định anh sẽ uống hết, được không?” Hiện giờ giọng nói của anh không quạnh quẽ giống bình thường mà có rất nhiều âm kéo dài ở cuối, cho nên bây giờ anh giống như một đứa trẻ hơn.
“Tưởng bở, em đã nói em sẽ không bao giờ hầm canh cho anh nữa.” Bạch Nhược Y vẫn chưa thể nguôi3giận.
Cô cũng biết món canh đó rất ngán, nhưng bác sĩ Diệp nói nó rất có lợi cho mắt của Thẩm Đình Thâm, cho nên cô mới có tình hâm canh.
Để loại bỏ cảm giác dầu mỡ của anh, cô đã tốn rất nhiều sức, nhưng cuối cùng vẫn rất nhiều dầu mỡ.
Tuy nhiên Bạch Nhược Y cho rằng Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ nhẫn nhịn uống hết.
Không ngờ anh đổ sạch! Cô không thể chịu nổi việc này! Khóe miệng Thẩm Đình Thâm lại cong nhẹ, đột nhiên bề ngang người Bạch Nhược Y lên, dựa vào cảm giác hôn lên mặt cô, “Được đấy, em không hầm canh cho anh thì định hầm cho ai?” Bạch Nhược Y vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hai tay9chống lên ngực Thẩm Đình Thâm, “Anh buông em ra! Em phải đi lấy bình truyền dịch tiêm cho anh!” Thẩm Đình Thâm chậc lưỡi, đột ngột xoay người đè Bạch Nhược Y xuống ghế sofa, “Bây giờ anh không muốn truyền nước, để tối truyền đi.
Chúng ta làm một vài chuyện có ý nghĩa trước đã.” Loại cảm giác này quá mức quen thuộc, trước kia lúc ở bên Thẩm Đình Thâm, anh luôn hở ra là cưỡng hôn, ép buộc...
Nhưng mỗi một lần tim Bạch Nhược Y đều sẽ đập nhanh ghê gớm.
Hàng lông mày thanh mảnh của cô khẽ nhíu lại, chuẩn bị mở miệng nói vài câu cự tuyệt, cơ thể cũng định giãy giụa.
Thẩm Đình Thâm như có thể nhìn thấy cô nhíu mày, anh3cúi người hôn thẳng xuống ấn đường cô.
Nụ hôn dày đặc đượm mùi nước hoa Cologne độc đáo và mùi hương vốn có trên người anh như thuốc độc mê hoặc tâm trí Bạch Nhược Y.
Trong nháy mắt đó cô quên mất giãy giụa, quên mất chuyện kế tiếp nên làm, chỉ muốn nhắm mắt lại đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Đình Thâm, cảm nhận được anh hôn men theo sống mũi cao của cô, đi xuống dưới.
Cuối cùng hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên cạnh môi cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau, hơi hổn hển.
Thẩm Đình Thâm như có thể nhìn thấy cô nhíu mày, anh cúi người hôn thẳng xuống ấn đường cô.
Nụ hôn dày đặc đượm mùi nước hoa Cologne độc đáo và mùi hương vốn có trên người anh như thuốc độc mê hoặc tâm trí Bạch Nhược Y.
Trong nháy mắt đó cô quên mất giãy giụa, quên mất chuyện kế tiếp nên làm, chỉ muốn nhắm mắt lại đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Đình Thâm, cảm nhận được anh hôn men theo sống mũi cao của cô, đi xuống dưới.
Cuối cùng hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên cạnh môi cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau, hơi hổn hển.
Ngay vào lúc Bạch Nhược Y mở to cặp mắt như hổ phách, vừa kích thích vừa chờ mong nhìn Thẩm Đình Thâm, trong lòng chờ mong nụ hôn của anh chạm lên môi mình.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Thẩm Đình Thâm hôn xuống, cô nhất định sẽ nhiệt tình đáp lại anh.
Đột nhiên vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Nhược Y vang lên.
Tiếng chuông di động đột ngột lập tức phá vỡ không khí giữa hai người.
Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm cau lại, nhưng cũng không buông bàn tay chống bên cạnh người Bạch Nhược Yra.
Anh không muốn cho Bạch Nhược Y đi nghe điện thoại, anh muốn tiếp tục.
Bạch Nhược Y nuốt nước bọt.
Thật ra cô cũng không quá muốn để ý đến tiếng chuông di động, nếu Thẩm Đình Thâm có thể tiếp tục, cô sẽ không từ chối.
Nhưng tiếng chuông di động hoàn toàn không ngừng lại, chẳng bao lâu lại vang lên, có vẻ như có việc gì gấp lắm.
Bạch Nhược Y khẽ thở hắt ra, “Thôi, em đi xem ai gọi trước đã, không chừng là bác sĩ Diệp có việc gấp gì cần tìm.” Hứng thú của Thẩm Đình Thâm tự nhiên bị cắt đứt hoàn toàn.
Anh nới lỏng tay với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêng người sang một bên rồi ngồi dậy, nhấc tai nghe lên và đeo chúng vào.
Thấy là cuộc gọi của Thanh Chấp, Bạch Nhược Y vô thức liếc qua Thẩm Đình Thâm.
Cô ngập ngừng giây lát rồi vẫn cầm điện thoại di động vào phòng mình.
Nhìn thoáng qua ngoài cửa phòng, cô thấy Thẩm Đình Thâm vẫn ngồi trên ghế sofa nên mới khóa trái cửa phòng và bắt máy.
Không đúng, đây là trò chuyện video.
Ngay khi vừa bắt máy, trong điện thoại đã hiện lên một dáng người nho nhỏ, tóc cô bé trông lộn xộn, khuôn mặt đẫm những giọt nước mắt như trân châu, có vẻ cực kỳ đáng thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Nhược Y đau lòng hỏi, “Ở trường học bị bắt nạt hả con? Sao lại khóc thành thế này?” “Là mẹ đó! Là mẹ bắt nạt con đó!” Giọng Thanh Ly non nớt khóc nức nở, ôm di động gào lớn, “Ba nói mẹ đi công tác, nói qua mấy ngày sẽ về.
Nhưng mà mỗi sáng bé Ly đều không nhìn thấy mẹ! Mỗi ngày đều không nhìn thấy mẹ! Gọi điện thoại cho mẹ mà mẹ còn không nghe...” Thanh Ly nói một tràng, giọng rất lưu loát.