Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 743
Nhóm dịch: Sói già
- Ngươi cũng không cần hỏi.
Tần Tiêu phẩy tay cười, sau đó nói:
- Mặt khác còn có một việc, là trọng yếu nhất, ta muốn ngươi giúp ta giải quyết.
- Cái gì?
Kim Lương Phượng nghi hoặc hỏi.
- Đó là ta làm sao để hoàng đế chấp nhận lời từ chối của ta đây?
Tần Tiêu nói:
- Tính tình của hoàng đế ta có chút hiểu biết. Muốn cho hắn đem một người vừa lập công lớn triệt tiêu nhiều chức vụ như vậy, hắn sẽ mất hết mặt mũi, trong lòng cũng khó chịu. Không cần nói đâu xa, ít nhất ở mặt ngoài ta phải làm cho hắn có thể xuống đài, để cho hắn ở trước mặt triều thần thanh thản triệt tiêu chức vụ của ta, tước quyền của ta. Cứ như vậy sẽ ít nghi kỵ, trong lòng hoàng đế cũng thoải mái, chuyện khác sẽ dễ làm.
- Ngươi lại không có phạm sai lầm, việc này...thật sự có chút khó xử đây.
Kim Lương Phượng cau mày trầm tư một lúc, đột nhiên ánh mắt chợt sáng:
- Có!
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Đại soái còn nhớ rõ đầu năm nay đại soái “cướp bóc” khắp Hà Nam cùng Hà Bắc lẫn Hà Đông hay không? Vì việc này các quan viên địa phương đã cáo trạng liên tục lên Trường An không ngừng. Lúc ấy hoàng đế dốc hết sức trấn áp xuống, chịu không ít đau khổ trước mặt các thần tử. Hiện tại vì sao đại soái không lấy lý do này từ chối đi một ít chức vụ? Thứ nhất là thuận theo lòng người, nói rõ trong lòng đại soái vẫn có vương pháp Đại Đường. Thứ hai có thể làm cho hoàng đế cùng triều thần có lý do, không cần mang ác danh bao che khuyết điểm. Thứ ba muốn giáng chức của ngươi, bác quyền của ngươi cũng danh chính ngôn thuận.
- Ha ha, lão gia hỏa ngươi đúng là đầy bụng ý nghĩ xấu!
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Ta xem việc này cũng được! Vốn các đại thần trong triều đều hận chết thái độ kiêu ngạo ngang ngược của ta, hoàng đế cũng luôn bị khó xử, lại luôn gắt gao che chở ta, tùy ý cho ta làm ẩu. Hiện tại Liêu Đông đại thắng, dân sinh kinh tế Hà Bắc hồi sinh, ta cũng không cần tiếp tục làm chuyện như thế. Trước kia đã làm cũng không thể bù đắp lại, vậy cho hoàng đế tìm bậc thang xử phạt ta một chút, xem như có câu trả lời thỏa đáng cho triều thần văn võ. Như vậy không những tỏ rõ công bằng, làm cho mọi người đều biết được Tần Tiêu này có chừng mực, không có ý tứ cưỡi lên đầu bọn họ.
- Đại soái anh minh!
Kim Lương Phượng cười nói:
- Chỉ cần hoàng thượng cho phép, đại soái có thể yên tâm mang Liêu Đông quân rong ruổi chiến trường, không còn việc gì phải lo lắng. Đây thật ra là một chuyện có lợi cho đôi bên.
- Việc này không nên chậm trễ, ta phải nhanh chóng dâng biểu triều đình.
Tần Tiêu lập tức đứng dậy, lấy giấy bút chuẩn bị viết thư. Tinh tế cân nhắc một lúc, hắn quay đầu nhìn Kim Lương Phượng nói:
- Ngươi nói hoàng đế sẽ phái người nào đến đảm đương chức đại đô đốc ở U Châu đây? Còn nữa, đến lúc đó ta có cần chia quyền cho hắn hay không? Người này thật khó chọn lựa. Không những phải có đại tài thống trị dân sinh, cũng phải hiểu được chút binh cơ, lại không thể quá xung đột với ta. Bằng không đi tới biên ải này đôi bên bất hòa, sẽ dễ nảy sinh chuyện xấu!
Kim Lương Phượng vuốt râu mỉm cười:
- Việc này để hoàng thượng cùng các triều thần lo lắng. Chỉ cần nướng sẵn khoai lang, sau đó đại soái an tâm ném tới Trường An đi thôi!
- Hắc hắc, cũng tốt!
Tần Tiêu huy bút, vừa viết vừa cười nói:
- Hoàng đế bệ hạ, đón khoai lang phỏng tay đi thôi!
Xử lý xong việc này, Tần Tiêu nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái, đã bắt đầu cảm thấy say. Hắn lảo đảo đi về phòng, Tử Địch tay cầm đèn đang mải miết làm gì đó nơi đầu giường. Nhìn thấy Tần Tiêu đi vào, Tử Địch hốt hoảng đem đồ vật kia giấu vào trong chăn mền.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn thấy cười hắc hắc nhào lên trên giường giật lấy đồ vật của Tử Địch. Tử Địch cười khanh khách liên tục tránh né, Tần Tiêu được thế thò tay vào trong chăn giật lấy, không ngờ bị vật bén đâm vào tay kêu to nhảy sang một bên.
- Hì hì, trúng chiêu rồi chứ!
Tử Địch cười rộ lên xấu xa, có chút ngại ngùng lấy đồ vật ra khỏi chăn, không ngờ là một bàn thêu.
Tần Tiêu hút ngón tay bị kim đâm trúng, không khỏi bật cười:
- Không phải đâu, muội học thêu hoa? Bà cô của ta, có chỗ nào làm lỗi rồi sao?
- Huynh đó, chỉ biết chê cười muội. Như thế nào, nữ nhân thêu hoa không đúng sao?
Tử Địch có chút phẫn nhiên nói:
- Lẽ ra nên đâm huynh thêm vài cái, hừ!
Tần Tiêu bật cười ngồi xuống bên cạnh nàng, ghé sát vào nói:
- Di, đúng rồi. Tứ nương của chúng ta hình như càng lúc càng giống nữ nhân. Đây là chuyện bình thường nha, như tiệc rượu hôm nay khẳng định phải nhảy lên đòi đi uống rượu, nói không chừng còn đổ rượu mấy tướng quân.
- Giống nữ nhân? Nói gì vậy chứ!
Tử Địch nhíu mũi xem thường nhìn Tần Tiêu:
- Chiếu theo ý tứ trong lời nói của huynh, muội không phải là nữ nhân sao?
- Nga? Ha ha, nói sai rồi, nói sai rồi, thật xin lỗi.
Tần Tiêu không ngừng cười nói, kéo bàn thêu trong tay Tử Địch nhìn xem:
- Để ta xem muội thêu cái gì?
Tử Địch có chút giằng co có chút thẹn thùng cho hắn xem, cười hăng hắc nói:
- Vừa mới nhờ Ngọc Hoàn dạy không lâu, thêu không tốt lắm đâu...
- Đây là gì vậy?
Tần Tiêu cầm bàn thêu nhận chân quan sát một hồi:
- Đây là con lừa hay con ngựa?
Tử Địch mở to mắt:
- Huynh nhìn kỹ lại một chút!
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, làm bộ như thật nghiêm túc xem xét một lúc, nghiêm trang nói:
- Nga, đúng rồi! Là con lừa!
- Tức chết muội!
Tử Địch oán hận đấm xuống mền:
- Rõ ràng là muội thêu chim uyên ương!
Tần Tiêu nhất thời cười vang, ôm vai Tử Địch an ủi:
- Thêu rất đẹp, thêu rất đẹp! Chỉ là ta uống rượu hơi nhiều nên nhìn không rõ lắm.
- Không thêu nữa!
Tử Địch căm giận kêu lên:
- Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú! Không phải là muốn thêu cho huynh một khăn tay sao, không ngờ còn bị huynh trào phúng, thật sự là tức chết người đi!
- Thêu cho ta sao? Hắc hắc!
Tần Tiêu hôn lên má nàng:
- Trêu muội cho vui thôi, thêu rất đẹp.
- Thật sao?
Tử Địch nhất thời vui vẻ ra mặt:
- Muội phải nhanh chóng thêu cho xong, tới tết tặng cho huynh xem như điềm may mắn. Đêm nay không ngủ đâu, tự huynh đi ngủ đi, muội muốn thêu nữa!
Tần Tiêu nhất thời không nói gì, trong lòng dở khóc dở cười nghĩ thầm: Nữ Trương Phi cũng biết học thêu hoa sao? Xem Phong tứ nương nhà ta cuối cùng đã có chút hình dáng của nữ nhân, tựa hồ muốn trưởng thành... đường kim mũi chỉ tuy không đẹp lắm, nhưng là một mảnh tâm ý, ha ha! Nhiều năm như vậy nàng chưa từng chủ động mua gì cho ta, hay là chủ động làm gì đâu.
Tử Địch tập trung tinh thần thêu khăn tay, lại cảm giác Tần Tiêu ngồi bên cạnh ngây người nhìn mình, quay đầu tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn:
- Nhìn gì vậy? Thật sự thêu đẹp lắm sao?
- Phải đó, ha ha, không tệ, rất không tệ.
Tần Tiêu liên tục gật đầu khen ngợi.
Tử Địch vui rạo rực cười nói:
- Ôi ôi! Chờ một thời gian tỷ tỷ cùng Ngọc Hoàn về đây, muội cũng cho họ xem tay nghề của muội. Phải rồi lão công, đã sắp đến tết, có phải nên đón tỷ tỷ cùng Ngọc Hoàn đến không? Mấy ngày này U Châu vừa đánh giặc lại vừa xử lý sau chiến sự, đã hơn nửa tháng không được gặp họ rồi đâu!
- Ngươi cũng không cần hỏi.
Tần Tiêu phẩy tay cười, sau đó nói:
- Mặt khác còn có một việc, là trọng yếu nhất, ta muốn ngươi giúp ta giải quyết.
- Cái gì?
Kim Lương Phượng nghi hoặc hỏi.
- Đó là ta làm sao để hoàng đế chấp nhận lời từ chối của ta đây?
Tần Tiêu nói:
- Tính tình của hoàng đế ta có chút hiểu biết. Muốn cho hắn đem một người vừa lập công lớn triệt tiêu nhiều chức vụ như vậy, hắn sẽ mất hết mặt mũi, trong lòng cũng khó chịu. Không cần nói đâu xa, ít nhất ở mặt ngoài ta phải làm cho hắn có thể xuống đài, để cho hắn ở trước mặt triều thần thanh thản triệt tiêu chức vụ của ta, tước quyền của ta. Cứ như vậy sẽ ít nghi kỵ, trong lòng hoàng đế cũng thoải mái, chuyện khác sẽ dễ làm.
- Ngươi lại không có phạm sai lầm, việc này...thật sự có chút khó xử đây.
Kim Lương Phượng cau mày trầm tư một lúc, đột nhiên ánh mắt chợt sáng:
- Có!
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Đại soái còn nhớ rõ đầu năm nay đại soái “cướp bóc” khắp Hà Nam cùng Hà Bắc lẫn Hà Đông hay không? Vì việc này các quan viên địa phương đã cáo trạng liên tục lên Trường An không ngừng. Lúc ấy hoàng đế dốc hết sức trấn áp xuống, chịu không ít đau khổ trước mặt các thần tử. Hiện tại vì sao đại soái không lấy lý do này từ chối đi một ít chức vụ? Thứ nhất là thuận theo lòng người, nói rõ trong lòng đại soái vẫn có vương pháp Đại Đường. Thứ hai có thể làm cho hoàng đế cùng triều thần có lý do, không cần mang ác danh bao che khuyết điểm. Thứ ba muốn giáng chức của ngươi, bác quyền của ngươi cũng danh chính ngôn thuận.
- Ha ha, lão gia hỏa ngươi đúng là đầy bụng ý nghĩ xấu!
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Ta xem việc này cũng được! Vốn các đại thần trong triều đều hận chết thái độ kiêu ngạo ngang ngược của ta, hoàng đế cũng luôn bị khó xử, lại luôn gắt gao che chở ta, tùy ý cho ta làm ẩu. Hiện tại Liêu Đông đại thắng, dân sinh kinh tế Hà Bắc hồi sinh, ta cũng không cần tiếp tục làm chuyện như thế. Trước kia đã làm cũng không thể bù đắp lại, vậy cho hoàng đế tìm bậc thang xử phạt ta một chút, xem như có câu trả lời thỏa đáng cho triều thần văn võ. Như vậy không những tỏ rõ công bằng, làm cho mọi người đều biết được Tần Tiêu này có chừng mực, không có ý tứ cưỡi lên đầu bọn họ.
- Đại soái anh minh!
Kim Lương Phượng cười nói:
- Chỉ cần hoàng thượng cho phép, đại soái có thể yên tâm mang Liêu Đông quân rong ruổi chiến trường, không còn việc gì phải lo lắng. Đây thật ra là một chuyện có lợi cho đôi bên.
- Việc này không nên chậm trễ, ta phải nhanh chóng dâng biểu triều đình.
Tần Tiêu lập tức đứng dậy, lấy giấy bút chuẩn bị viết thư. Tinh tế cân nhắc một lúc, hắn quay đầu nhìn Kim Lương Phượng nói:
- Ngươi nói hoàng đế sẽ phái người nào đến đảm đương chức đại đô đốc ở U Châu đây? Còn nữa, đến lúc đó ta có cần chia quyền cho hắn hay không? Người này thật khó chọn lựa. Không những phải có đại tài thống trị dân sinh, cũng phải hiểu được chút binh cơ, lại không thể quá xung đột với ta. Bằng không đi tới biên ải này đôi bên bất hòa, sẽ dễ nảy sinh chuyện xấu!
Kim Lương Phượng vuốt râu mỉm cười:
- Việc này để hoàng thượng cùng các triều thần lo lắng. Chỉ cần nướng sẵn khoai lang, sau đó đại soái an tâm ném tới Trường An đi thôi!
- Hắc hắc, cũng tốt!
Tần Tiêu huy bút, vừa viết vừa cười nói:
- Hoàng đế bệ hạ, đón khoai lang phỏng tay đi thôi!
Xử lý xong việc này, Tần Tiêu nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái, đã bắt đầu cảm thấy say. Hắn lảo đảo đi về phòng, Tử Địch tay cầm đèn đang mải miết làm gì đó nơi đầu giường. Nhìn thấy Tần Tiêu đi vào, Tử Địch hốt hoảng đem đồ vật kia giấu vào trong chăn mền.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn thấy cười hắc hắc nhào lên trên giường giật lấy đồ vật của Tử Địch. Tử Địch cười khanh khách liên tục tránh né, Tần Tiêu được thế thò tay vào trong chăn giật lấy, không ngờ bị vật bén đâm vào tay kêu to nhảy sang một bên.
- Hì hì, trúng chiêu rồi chứ!
Tử Địch cười rộ lên xấu xa, có chút ngại ngùng lấy đồ vật ra khỏi chăn, không ngờ là một bàn thêu.
Tần Tiêu hút ngón tay bị kim đâm trúng, không khỏi bật cười:
- Không phải đâu, muội học thêu hoa? Bà cô của ta, có chỗ nào làm lỗi rồi sao?
- Huynh đó, chỉ biết chê cười muội. Như thế nào, nữ nhân thêu hoa không đúng sao?
Tử Địch có chút phẫn nhiên nói:
- Lẽ ra nên đâm huynh thêm vài cái, hừ!
Tần Tiêu bật cười ngồi xuống bên cạnh nàng, ghé sát vào nói:
- Di, đúng rồi. Tứ nương của chúng ta hình như càng lúc càng giống nữ nhân. Đây là chuyện bình thường nha, như tiệc rượu hôm nay khẳng định phải nhảy lên đòi đi uống rượu, nói không chừng còn đổ rượu mấy tướng quân.
- Giống nữ nhân? Nói gì vậy chứ!
Tử Địch nhíu mũi xem thường nhìn Tần Tiêu:
- Chiếu theo ý tứ trong lời nói của huynh, muội không phải là nữ nhân sao?
- Nga? Ha ha, nói sai rồi, nói sai rồi, thật xin lỗi.
Tần Tiêu không ngừng cười nói, kéo bàn thêu trong tay Tử Địch nhìn xem:
- Để ta xem muội thêu cái gì?
Tử Địch có chút giằng co có chút thẹn thùng cho hắn xem, cười hăng hắc nói:
- Vừa mới nhờ Ngọc Hoàn dạy không lâu, thêu không tốt lắm đâu...
- Đây là gì vậy?
Tần Tiêu cầm bàn thêu nhận chân quan sát một hồi:
- Đây là con lừa hay con ngựa?
Tử Địch mở to mắt:
- Huynh nhìn kỹ lại một chút!
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, làm bộ như thật nghiêm túc xem xét một lúc, nghiêm trang nói:
- Nga, đúng rồi! Là con lừa!
- Tức chết muội!
Tử Địch oán hận đấm xuống mền:
- Rõ ràng là muội thêu chim uyên ương!
Tần Tiêu nhất thời cười vang, ôm vai Tử Địch an ủi:
- Thêu rất đẹp, thêu rất đẹp! Chỉ là ta uống rượu hơi nhiều nên nhìn không rõ lắm.
- Không thêu nữa!
Tử Địch căm giận kêu lên:
- Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú! Không phải là muốn thêu cho huynh một khăn tay sao, không ngờ còn bị huynh trào phúng, thật sự là tức chết người đi!
- Thêu cho ta sao? Hắc hắc!
Tần Tiêu hôn lên má nàng:
- Trêu muội cho vui thôi, thêu rất đẹp.
- Thật sao?
Tử Địch nhất thời vui vẻ ra mặt:
- Muội phải nhanh chóng thêu cho xong, tới tết tặng cho huynh xem như điềm may mắn. Đêm nay không ngủ đâu, tự huynh đi ngủ đi, muội muốn thêu nữa!
Tần Tiêu nhất thời không nói gì, trong lòng dở khóc dở cười nghĩ thầm: Nữ Trương Phi cũng biết học thêu hoa sao? Xem Phong tứ nương nhà ta cuối cùng đã có chút hình dáng của nữ nhân, tựa hồ muốn trưởng thành... đường kim mũi chỉ tuy không đẹp lắm, nhưng là một mảnh tâm ý, ha ha! Nhiều năm như vậy nàng chưa từng chủ động mua gì cho ta, hay là chủ động làm gì đâu.
Tử Địch tập trung tinh thần thêu khăn tay, lại cảm giác Tần Tiêu ngồi bên cạnh ngây người nhìn mình, quay đầu tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn:
- Nhìn gì vậy? Thật sự thêu đẹp lắm sao?
- Phải đó, ha ha, không tệ, rất không tệ.
Tần Tiêu liên tục gật đầu khen ngợi.
Tử Địch vui rạo rực cười nói:
- Ôi ôi! Chờ một thời gian tỷ tỷ cùng Ngọc Hoàn về đây, muội cũng cho họ xem tay nghề của muội. Phải rồi lão công, đã sắp đến tết, có phải nên đón tỷ tỷ cùng Ngọc Hoàn đến không? Mấy ngày này U Châu vừa đánh giặc lại vừa xử lý sau chiến sự, đã hơn nửa tháng không được gặp họ rồi đâu!