Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735
Nhóm dịch: Sói già
Nơi cửa sơn cốc truyền ra tiếng rống to, Đường quân tay cầm mạch đao lao ra, cầm đầu là một viên đại tướng, lưng hùm vai gấu, chẳng khác gì một đầu hắc hùng cuồng vọng cười vang:
- Mặc Xuyết tiểu nhi, trúng kế của đại soái nhà ta rồi chứ! Còn không xuống ngựa chịu trói, đừng làm bẩn bảo đao của gia gia!
Tướng sĩ Đột Quyết kinh hô:
- Lý Tự Nghiệp!
Lý Tự Nghiệp đến đông bắc vài năm từng va chạm nhiều lần cùng Bắc Địch. Tuy rằng trước kia chiến sự luôn bất lợi nhưng đại bộ phận người Bắc Địch vẫn nhớ kỹ đại tướng Đường quân dũng mãnh không sợ chết này. Hơn nữa hắn suất lĩnh Mạch Đao đội sức chiến đấu dị thường cường hãn, dù gặp mặt Lang Kỵ sư tinh nhuệ nhất cũng chưa từng lùi bước. Nhất là tác chiến trong địa phương nhỏ hẹp như nơi đây, kỵ binh mất đi tính cơ động cùng ưu thế trùng kích, ngược lại sức chiến đấu còn không mạnh bằng bộ binh.
Mặc Xuyết kinh hoảng, không ngờ ở trong này gặp được tai tinh kia!
Lý Tự Nghiệp giương tay lên:
- Bắn tên, bắn! Bắn chết đám man di này cho lão tử. Báo thù cho các huynh đệ từng hi sinh tại hà cốc này!
Trong lúc nhất thời tên rơi như mưa, những hòn đá cùng cây gỗ liên tục lăn xuống từ hai bên sườn núi, thanh âm tiếng kêu thảm thiết của người Đột Quyết vang lên khắp bốn phía.
Mặc Xuyết nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Tiền quân xung phong, nhất định phải mở con đường máu!
- Đại hãn, điều này sao có thể?
Phó tướng kêu lên:
- Lý Tự Nghiệp mang theo mấy ngàn nhân mã chặt chẽ ngăn chặn cửa cốc, vùng này nhỏ hẹp như vậy, căn bản bất lợi cho kỵ binh xung phong. Người của chúng ta còn chưa vọt tới trước mặt bọn hắn đã bị bắn chết hơn phân nửa!
- Loạn quân tâm của ta, chém!
Mặc Xuyết hổn hển vung đao chém bay vị phó tướng kia, rống lớn:
- Xông lên! Giết! Nhất định phải giết ra ngoài!
Lý Tự Nghiệp nhìn thấy người Đột Quyết giống như nổi điên vọt tới, quát:
- Nổi trống! Xông lên trước, giết bọn hắn!
- Hống!
Đường quân rống to, khí thế như hồng. Cùng lúc đó Lý Tự Nghiệp tự mình mang theo Mạch Đao đội được xạ thủ trên sườn núi yểm hộ hướng kỵ binh Đột Quyết xông tới.
- Nha! Giết!
Lý Tự Nghiệp nghiến răng nghiến lợi rít gào, một đao chém ra. Nhất thời chém một kỵ binh Đột Quyết thành hai đoạn. Toàn thân hắn sôi trào nhiệt huyết, nhịn không được ném mũ giáp, lớn tiếng rít gào:
- Giết sạch bọn hắn! Báo thù cho các chiến sĩ Đại Đường anh dũng!
- Báo thù, giết!
Hai vạn bộ binh Tả Uy Vệ mai phục nơi này nhất thời đồng loạt đánh xuống. Tiếng hò hét vang đầy khắp bốn phương tám hướng, Mặc Xuyết cũng không biết đối phương có bao nhiêu nhân mã, người Đột Quyết kinh hoảng chạy loạn, có chút người thối lui ngược ra ngoài hà cốc Loan Hà.
Những kỵ binh Đột Quyết chạy ngược ra ngoài hà cốc Loan Hà còn chưa chạy được bao xa, trong lòng âm thầm may mắn mình trốn thoát vòng vây, không ngờ trước mặt đã có một trận mưa tên bao trùm trời đất đánh úp tới, nhất thời lại một trận thanh âm kêu thảm vang khắp bốn phía. Ngay sau đó thanh âm vó ngựa chạy chồm truyền đến, phương nam xuất hiện một tảng lớn kỵ binh gào thét giết tới. Những kỵ binh Khiết Đan kia nhất thời sợ tới vỡ mật kêu to, hốt hoảng chạy ngược trở vào khe núi.
Mặc Xuyết đang chuẩn bị dẫn người giết ngược ra phía sau, đột nhiên nghe được tin tức phía sau có Đường quân vây giết tới, nhất thời tuyệt vọng kêu lên:
- Trời ah! Thảo nguyên thần! Không ngờ được Mặc Xuyết này bị bại tại địa phương này!
Thủ lĩnh các bộ tộc cùng tướng lĩnh đi theo cạnh hắn kêu lên:
- Đại hãn, không còn biện pháp khác! Xung phong liều chết từ phương bắc đi! Phương nam hẳn do chính Tần Tiêu dẫn kỵ binh truy đuổi, hiện tại chúng ta đánh không lại bọn hắn đâu!
Mặc Xuyết hận đến nghiến răng, thật sự muốn cùng Tần Tiêu liều mạng một sống một chết.
Nhưng trong lòng hắn hiểu thật rõ ràng hiện tại thủ hạ của mình mặc dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất Đột Quyết, nhưng đã mệt mỏi suốt một ngày đêm không được nghỉ ngơi, hơn nữa tình hình đang bị vây trong hoàn cảnh cực xấu, đích thật không thể đánh lại được Đường quân kỵ binh. Mặc Xuyết oán hận quát:
- Hạ lệnh toàn quân toàn lực đột phá phòng tuyến hướng bắc, cùng Lý Tự Nghiệp liều mạng!
- Giết!
Người Đột Quyết điên cuồng hướng phía bắc xung phong liều chết. Nhưng con đường quá hẹp hòi mà người thì quá nhiều, muốn bắn tên lại sợ bắn trúng người của mình. Lý Tự Nghiệp mang theo thủ hạ thừa dịp giết vào trong kỵ binh Đột Quyết, làm ưu thế cơ động của bọn hắn hóa thành hư ảo. Rất nhanh đàn chiến mã lại biến thành rườm rà, đối diện cùng bộ binh sử dụng mạch đao không ngừng bị giết hại.
Tần Tiêu cùng Tử Địch dừng ngựa đứng trên một sườn núi ngay cửa cốc ở phương nam, nhìn vào đại sơn cốc dài hơn mười dặm, thanh âm tiếng sát phạt nổi lên khắp bốn phía, tiếng kêu rung trời.
Tử Địch đeo bao tay, nắm ngân thương của Mặc Y, cắn chặt môi, nhịn không được khẽ run lên.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng, nhẫn nhịn cười, nghiêm túc nói:
- Như thế nào, đến thời gian thật sự ra chiến trường thì sợ sao?
- Không có, muội không có sợ hãi.
Tử Địch mười phần nhận chân nói:
- Muội chỉ có cảm giác thật kích động, thật kích động ah! Trên người của muội như có khí lực dùng mãi không hết, hận không thể tự tay đánh chết bao nhiêu người mới tốt!
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:
- Không phải muội đó chứ? Thấy trường hợp như vậy không ngờ còn “hưng phấn”?
- Phải đó, thật hưng phấn!
Ánh mắt Tử Địch tỏa sáng, nóng lòng như muốn thử:
- Muội cũng thật không ngờ lại như thế này. Kỳ thật có lẽ muội phải sợ nhưng muội lại không cảm giác. Có lẽ là vì huynh đang ở cạnh muội đi. Bên dưới có nhiều người tàn sát lẫn nhau như vậy, người ngã ngựa đổ toàn là máu, thật sự là rất kích thích! Lão công, nga không, đại soái! Cho muội đi xuống đi!
Tần Tiêp híp mắt căm tức nhìn nàng:
- Nói bậy! Ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta, ai ra trận giết địch bổn soái tự có an bài, đừng nói bậy lung tung.
Tử Địch liếc mắt nhìn quanh, thấy tướng lĩnh đứng gần bên, không dám lên tiếng cãi lời Tần Tiêu, chỉ thấp giọng thì thầm:
- Mạt tướng tuân lệnh là được…
Bên trong sơn cốc đầu người toàn động, cùng nhau chém giết một sống một chết, toàn bộ sơn cốc tràn ngập thanh âm la hét rung trời…
Trong chiến trường, Lý Tự Nghiệp đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Từng nhánh cây cọng cỏ trước mắt làm hắn vô cùng quen thuộc. Hơn một năm trước chính ở địa phương này, hắn đi theo Tiết Nột lâm vào một cuộc chiến đại bại. Trong trận chiến ấy thi thể Đường quân tràn ngập con đường, máu chảy thành sông, trong tầm mắt nhìn qua ngay cả thiên địa đều biến thành một mảnh đỏ tươi đẫm máu.
Đó là một buổi hoàng hôn nhuộm đầy màu máu. Hơn bảy vạn Đường quân cơ hồ toàn bộ hi sinh trong Loan Hà cốc nơi đây. Ngày nào đó hắn tận mắt nhìn thấy các huynh đệ ngã xuống, tâm như bị xé rách. Ở thời điểm đó hắn đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, chỉ bằng vào thanh mạch đao trong tay xung phong liều chết trong kỵ binh Bắc Địch, trên người trúng hơn mười mũi tên. Đến cuối cùng nếu không phải Triệu Thiết Đầu cứu hắn rời khỏi chiến trường, ngày đó tính mạng của hắn đã mất tại nơi này.
Cách hơn một năm, vẫn ở sơn cốc này, Đường quân rốt cục đã có thể báo thù huyết hận!
Nơi cửa sơn cốc truyền ra tiếng rống to, Đường quân tay cầm mạch đao lao ra, cầm đầu là một viên đại tướng, lưng hùm vai gấu, chẳng khác gì một đầu hắc hùng cuồng vọng cười vang:
- Mặc Xuyết tiểu nhi, trúng kế của đại soái nhà ta rồi chứ! Còn không xuống ngựa chịu trói, đừng làm bẩn bảo đao của gia gia!
Tướng sĩ Đột Quyết kinh hô:
- Lý Tự Nghiệp!
Lý Tự Nghiệp đến đông bắc vài năm từng va chạm nhiều lần cùng Bắc Địch. Tuy rằng trước kia chiến sự luôn bất lợi nhưng đại bộ phận người Bắc Địch vẫn nhớ kỹ đại tướng Đường quân dũng mãnh không sợ chết này. Hơn nữa hắn suất lĩnh Mạch Đao đội sức chiến đấu dị thường cường hãn, dù gặp mặt Lang Kỵ sư tinh nhuệ nhất cũng chưa từng lùi bước. Nhất là tác chiến trong địa phương nhỏ hẹp như nơi đây, kỵ binh mất đi tính cơ động cùng ưu thế trùng kích, ngược lại sức chiến đấu còn không mạnh bằng bộ binh.
Mặc Xuyết kinh hoảng, không ngờ ở trong này gặp được tai tinh kia!
Lý Tự Nghiệp giương tay lên:
- Bắn tên, bắn! Bắn chết đám man di này cho lão tử. Báo thù cho các huynh đệ từng hi sinh tại hà cốc này!
Trong lúc nhất thời tên rơi như mưa, những hòn đá cùng cây gỗ liên tục lăn xuống từ hai bên sườn núi, thanh âm tiếng kêu thảm thiết của người Đột Quyết vang lên khắp bốn phía.
Mặc Xuyết nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
- Tiền quân xung phong, nhất định phải mở con đường máu!
- Đại hãn, điều này sao có thể?
Phó tướng kêu lên:
- Lý Tự Nghiệp mang theo mấy ngàn nhân mã chặt chẽ ngăn chặn cửa cốc, vùng này nhỏ hẹp như vậy, căn bản bất lợi cho kỵ binh xung phong. Người của chúng ta còn chưa vọt tới trước mặt bọn hắn đã bị bắn chết hơn phân nửa!
- Loạn quân tâm của ta, chém!
Mặc Xuyết hổn hển vung đao chém bay vị phó tướng kia, rống lớn:
- Xông lên! Giết! Nhất định phải giết ra ngoài!
Lý Tự Nghiệp nhìn thấy người Đột Quyết giống như nổi điên vọt tới, quát:
- Nổi trống! Xông lên trước, giết bọn hắn!
- Hống!
Đường quân rống to, khí thế như hồng. Cùng lúc đó Lý Tự Nghiệp tự mình mang theo Mạch Đao đội được xạ thủ trên sườn núi yểm hộ hướng kỵ binh Đột Quyết xông tới.
- Nha! Giết!
Lý Tự Nghiệp nghiến răng nghiến lợi rít gào, một đao chém ra. Nhất thời chém một kỵ binh Đột Quyết thành hai đoạn. Toàn thân hắn sôi trào nhiệt huyết, nhịn không được ném mũ giáp, lớn tiếng rít gào:
- Giết sạch bọn hắn! Báo thù cho các chiến sĩ Đại Đường anh dũng!
- Báo thù, giết!
Hai vạn bộ binh Tả Uy Vệ mai phục nơi này nhất thời đồng loạt đánh xuống. Tiếng hò hét vang đầy khắp bốn phương tám hướng, Mặc Xuyết cũng không biết đối phương có bao nhiêu nhân mã, người Đột Quyết kinh hoảng chạy loạn, có chút người thối lui ngược ra ngoài hà cốc Loan Hà.
Những kỵ binh Đột Quyết chạy ngược ra ngoài hà cốc Loan Hà còn chưa chạy được bao xa, trong lòng âm thầm may mắn mình trốn thoát vòng vây, không ngờ trước mặt đã có một trận mưa tên bao trùm trời đất đánh úp tới, nhất thời lại một trận thanh âm kêu thảm vang khắp bốn phía. Ngay sau đó thanh âm vó ngựa chạy chồm truyền đến, phương nam xuất hiện một tảng lớn kỵ binh gào thét giết tới. Những kỵ binh Khiết Đan kia nhất thời sợ tới vỡ mật kêu to, hốt hoảng chạy ngược trở vào khe núi.
Mặc Xuyết đang chuẩn bị dẫn người giết ngược ra phía sau, đột nhiên nghe được tin tức phía sau có Đường quân vây giết tới, nhất thời tuyệt vọng kêu lên:
- Trời ah! Thảo nguyên thần! Không ngờ được Mặc Xuyết này bị bại tại địa phương này!
Thủ lĩnh các bộ tộc cùng tướng lĩnh đi theo cạnh hắn kêu lên:
- Đại hãn, không còn biện pháp khác! Xung phong liều chết từ phương bắc đi! Phương nam hẳn do chính Tần Tiêu dẫn kỵ binh truy đuổi, hiện tại chúng ta đánh không lại bọn hắn đâu!
Mặc Xuyết hận đến nghiến răng, thật sự muốn cùng Tần Tiêu liều mạng một sống một chết.
Nhưng trong lòng hắn hiểu thật rõ ràng hiện tại thủ hạ của mình mặc dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất Đột Quyết, nhưng đã mệt mỏi suốt một ngày đêm không được nghỉ ngơi, hơn nữa tình hình đang bị vây trong hoàn cảnh cực xấu, đích thật không thể đánh lại được Đường quân kỵ binh. Mặc Xuyết oán hận quát:
- Hạ lệnh toàn quân toàn lực đột phá phòng tuyến hướng bắc, cùng Lý Tự Nghiệp liều mạng!
- Giết!
Người Đột Quyết điên cuồng hướng phía bắc xung phong liều chết. Nhưng con đường quá hẹp hòi mà người thì quá nhiều, muốn bắn tên lại sợ bắn trúng người của mình. Lý Tự Nghiệp mang theo thủ hạ thừa dịp giết vào trong kỵ binh Đột Quyết, làm ưu thế cơ động của bọn hắn hóa thành hư ảo. Rất nhanh đàn chiến mã lại biến thành rườm rà, đối diện cùng bộ binh sử dụng mạch đao không ngừng bị giết hại.
Tần Tiêu cùng Tử Địch dừng ngựa đứng trên một sườn núi ngay cửa cốc ở phương nam, nhìn vào đại sơn cốc dài hơn mười dặm, thanh âm tiếng sát phạt nổi lên khắp bốn phía, tiếng kêu rung trời.
Tử Địch đeo bao tay, nắm ngân thương của Mặc Y, cắn chặt môi, nhịn không được khẽ run lên.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn nàng, nhẫn nhịn cười, nghiêm túc nói:
- Như thế nào, đến thời gian thật sự ra chiến trường thì sợ sao?
- Không có, muội không có sợ hãi.
Tử Địch mười phần nhận chân nói:
- Muội chỉ có cảm giác thật kích động, thật kích động ah! Trên người của muội như có khí lực dùng mãi không hết, hận không thể tự tay đánh chết bao nhiêu người mới tốt!
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:
- Không phải muội đó chứ? Thấy trường hợp như vậy không ngờ còn “hưng phấn”?
- Phải đó, thật hưng phấn!
Ánh mắt Tử Địch tỏa sáng, nóng lòng như muốn thử:
- Muội cũng thật không ngờ lại như thế này. Kỳ thật có lẽ muội phải sợ nhưng muội lại không cảm giác. Có lẽ là vì huynh đang ở cạnh muội đi. Bên dưới có nhiều người tàn sát lẫn nhau như vậy, người ngã ngựa đổ toàn là máu, thật sự là rất kích thích! Lão công, nga không, đại soái! Cho muội đi xuống đi!
Tần Tiêp híp mắt căm tức nhìn nàng:
- Nói bậy! Ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta, ai ra trận giết địch bổn soái tự có an bài, đừng nói bậy lung tung.
Tử Địch liếc mắt nhìn quanh, thấy tướng lĩnh đứng gần bên, không dám lên tiếng cãi lời Tần Tiêu, chỉ thấp giọng thì thầm:
- Mạt tướng tuân lệnh là được…
Bên trong sơn cốc đầu người toàn động, cùng nhau chém giết một sống một chết, toàn bộ sơn cốc tràn ngập thanh âm la hét rung trời…
Trong chiến trường, Lý Tự Nghiệp đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Từng nhánh cây cọng cỏ trước mắt làm hắn vô cùng quen thuộc. Hơn một năm trước chính ở địa phương này, hắn đi theo Tiết Nột lâm vào một cuộc chiến đại bại. Trong trận chiến ấy thi thể Đường quân tràn ngập con đường, máu chảy thành sông, trong tầm mắt nhìn qua ngay cả thiên địa đều biến thành một mảnh đỏ tươi đẫm máu.
Đó là một buổi hoàng hôn nhuộm đầy màu máu. Hơn bảy vạn Đường quân cơ hồ toàn bộ hi sinh trong Loan Hà cốc nơi đây. Ngày nào đó hắn tận mắt nhìn thấy các huynh đệ ngã xuống, tâm như bị xé rách. Ở thời điểm đó hắn đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, chỉ bằng vào thanh mạch đao trong tay xung phong liều chết trong kỵ binh Bắc Địch, trên người trúng hơn mười mũi tên. Đến cuối cùng nếu không phải Triệu Thiết Đầu cứu hắn rời khỏi chiến trường, ngày đó tính mạng của hắn đã mất tại nơi này.
Cách hơn một năm, vẫn ở sơn cốc này, Đường quân rốt cục đã có thể báo thù huyết hận!