Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732
Nhóm dịch: Sói già
Tần Tiêu đứng trên cổng thành, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tựa hồ không nhịn được muốn bật cười. Đúng lúc này Kim Lương Phượng đi đến bên cạnh hắn, thập phần nhận chân vỗ vai hắn:
- Đại soái, đã ghiền sao?
- A nha, ta kháo!
Tần Tiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đau đến cắn răng:
- Ngươi làm gì?
Một chiêu của Kim Lương Phượng không nhẹ, đánh thẳng lên đầu vai hắn, ban đầu Tần Tiêu vẫn còn hưng phấn nên không có cảm giác đau đớn, hiện tại đã trầm tĩnh lại bị hắn vỗ lên vết thương mới cảm giác được vô cùng đau đớn.
Kim Lương Phượng vuốt râu, làm ra bộ dạng đạo mạo, chậm rãi hỏi:
- Thế nào, trả giá nhiều rồi chứ? Đại soái nên nhanh chóng hồi phủ rút tên trị thương một chút đi, nếu dây dưa làm vết thương bị vỡ thật sự không tốt.
Tần Tiêu cười cười nhìn đầu vai đầm đìa máu tươi của mình, đích thật có chút dọa người. Hắn lăn lộn quân lữ nhiều năm như thế đúng là lần đầu bị thương. Tuy rằng không bắn trúng yếu hại nhưng dù sao mũi tên vẫn còn cắm trong thịt, thật sự rất đau. Hơn nữa vẫn còn không ngừng chảy máu.
Tần Tiêu nhăn mày, nhìn xuống chiến trường nói:
- Hiện tại không gấp, Mặc Xuyết càng trốn càng xa, nhiều nhất chỉ cần một ngày hắn đã chạy tới hà cốc Loan Hà. Đến lúc đó không biết Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách có thể chống đỡ được hay không. Nếu để cho hắn chạy thoát thật sự mất con cá lớn. Ta chỉ nghỉ ngơi một canh giờ sẽ tự mình dẫn Hổ Kỵ sư đến tiếp viện, đảm bảo không xảy ra sơ suất.
- Không được.
Kim Lương Phượng kiên quyết lắc đầu:
- Ta lấy danh nghĩa hành quân trưởng sử phản đối kế hoạch đó của ngươi. Ngươi là đại soái, bây giờ còn bị tổn thương, hẳn phải ở lại trong thành chỉ huy tác chiến.
Tần Tiêu căm giận trừng mắt liếc hắn:
- Ngươi là trưởng sử, ta còn là đại soái đâu! Đại trận truy bắt Mặc Xuyết trọng yếu như vậy ta không tự mình đi chỉ huy, còn làm đại soái cái rắm? Đừng nói nhiều lời, truyền lệnh xuống, để Lý Giai Lạc mang theo Tả Kiêu Vệ quét tước chiến trường, thu nạp tù binh. Cần xử lý tù binh như thế nào phải giao cho ngươi. Ta cùng Lý Đại Bô mang theo Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đi hà cốc truy đổ Mặc Xuyết.
Kim Lương Phượng có chút tức giận nhìn Tần Tiêu, oán hận thấp giọng nói:
- Vậy được rồi, tốt xấu ngươi cũng phải nhổ tên băng bó vết thương một chút đi? Ngươi hồi phủ trị thương một chút, nơi này để ta sắp xếp. Một lát nữa ngươi tới cửa bắc, ta phụ trách tập hợp sẵn nhân mã.
- Ha ha, đây mới là người hợp tác tốt của ta thôi!
Tần Tiêu vỗ lên vai Kim Lương Phượng như báo phục:
- Vậy ta đi trước. Phải rồi, Lý Thất Hoạt thế nào?
- Không chết được!
Kim Lương Phượng nhu nhu bả vai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật là tên lỗ mãng!
Tần Tiêu ha ha cười to, đi xuống lầu, sải bước lên ngựa chạy về phủ đại đô đốc. Ở dọc đường có thể nhìn thấy thủ hạ của Thạch Thu Giản cùng Khương Sư Độ đang phòng ngự cùng vỗ an dân chúng trong thành. Đã có nhiều bách tích ra khỏi nhà, nghe nói U Châu quân thắng trận đang không ngừng chạy đi thông báo, mọi người nhìn thấy Tần Tiêu lập tức hoan hô kính lễ.
Tần Tiêu cũng không dừng ngựa mà chạy thẳng về trong phủ, gọi quân y Lưu Địch đến trị thương cho hắn.
Trời giá lạnh, Tần Tiêu cởi áo giáp để trần thân trên. Lưu Địch cau mày nhìn miệng vết thương của hắn cẩn thận, nói:
- May là không bôi độc, không thương tổn tới gân mạch, không có gì trở ngại. Nhưng mùa đông khí huyết không vượng, miệng vết thương không dễ khép lại, hơn nữa còn có chút tổn thương xương cốt. Đại soái cần an tâm nghỉ ngơi hai tháng không thể dùng sức, không được tức giận. Bằng không dù miệng vết thương nhỏ cũng sẽ gây ra đại phiền toái.
- Không khoa trương như vậy chứ? Không phải chỉ là bị đâm thủng một lỗ thôi sao, đừng nói chuyện giống như ta rất yếu ớt.
Tần Tiêu đĩnh đạc nói:
- Mau băng bó một chút, ta còn phải lập tức mang binh ra trận.
- Đại soái, không thể!
Lưu Địch kiên trì nói:
- Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng mũi tên vừa vặn bắn trúng đốt xương vai, nếu không cho nó mau chóng khép lại, sau này dễ dàng sinh ra hậu hoạn. Nói không chừng sẽ bị phế bỏ tay trái!
- Đừng nói nhảm, bôi thuốc, băng bó lại!
Tần Tiêu cau mày trừng mắt nhìn hắn:
- Hiện tại quân tình khẩn cấp, làm sao quản được nhiều. Đánh xong cuộc chiến này rồi nói sau.
Tần Tiêu vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng, sau đó chợt nghe tiếng kêu to thật khoa trương khủng hoảng:
- Oa, lão công, làm sao huynh lại bị thương!
Tần Tiêu sửng sốt: Tử Địch!
Tử Địch mặc áo giáp của Mặc Y, kích động chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ánh mắt nhìn trừng trừng vào miệng vết thương của hắn, đau lòng kêu lên:
- Oa! Chảy máu thật nhiều, tại sao lại như vậy! Võ công của huynh lợi hại như thế mà cũng bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Muội...muội đi liều mạng với hắn!
Tần Tiêu liên tục xua tay ý bảo nàng an tĩnh lại, Tử Địch lại gấp đến giậm chân:
- Huynh nói chuyện nha! Huynh làm sao lại bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Nói nhanh nha, gấp chết người ta!
Mặt nàng có chút đỏ bừng, nói chuyện đã lộn xộn, hơn nữa sắp chảy nước mắt.
Lưu Địch vội bước tới ngăn trở nàng:
- Phu nhân, thỉnh an tâm đừng nóng nảy, để tiểu nhân giúp đại soái rửa sạch vết thương còn phải băng bó lại.
- Được, được, ta không nói nữa, ngươi làm nhanh lên!
Tử Địch đứng bên cạnh Lưu Địch khẩn trương nhìn Tần Tiêu, hai tay siết chặt, giống như vết thương đang ở trên người nàng, trong lòng không ngừng nhảy mạnh. Nàng nhận thức Tần Tiêu đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn bị thương. Tuy rằng nàng biết bị thương không nặng, nhưng thấy hắn chảy máu trong lòng nàng liền luống cuống, giống như xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, bản thân nàng không nhẫn nhịn được muốn khóc.
Tần Tiêu nhìn Tử Địch, nhịn không được thấp giọng cười nói:
- Nha đầu ngốc!
Lưu Địch dùng nước nóng tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Tần Tiêu, thoa thuốc, sau đó băng bó lại. Sau khi làm xong lấy bộ y phục mới cho hắn thay, Tử Địch lại đột nhiên kêu lên:
- Chậm đã!
Dứt lời nàng chạy qua phòng bên tìm kiếm bộ nhuyễn giáp của Tần Tiêu, chạy ngược lại nói:
- Mặc vào!
Tần Tiêu nhìn bộ dáng nhận chân của nàng, không nói thêm lời nào cởi áo mặc nhuyễn giáp trước tiên. Tử Địch chẳng khác gì một hiền thê lương mẫu, có chút luống cuống tay chân giúp hắn mặc nhuyễn giáp, cắn chặt đôi môi. Khi kéo áo lên tới đầu vai có lẽ động tới vết thương, Tần Tiêu đau đớn hừ lên một tiếng, lúc này Tử Địch không còn nhẫn nhịn được khóc rống lên.
Lưu Địch đã lui ra ngoài, Tần Tiêu dùng tay phải ôm lấy Tử Địch vỗ nhẹ lưng nàng:
- Khóc cái gì, vết thương nhỏ mà thôi, không đau.
- Muội...muội không biết!
Tử Địch dán chặt vào lồng ngực của Tần Tiêu, nước mắt rơi như mưa nức nở nói:
- Muội vừa thấy vết thương của huynh đã không nhịn được muốn khóc! Muội tình nguyện người bị thương chính là muội đâu. Chẳng qua trên người đau một chút, còn tốt hơn trong lòng vừa chua xót vừa đau.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Nha đầu ngốc, người mang binh đánh giặc chịu chút vết thương nhỏ tính là gì? Trận thế vừa rồi muội không chứng kiến, mấy vạn người đối chiến, chết thật nhiều người.
Tần Tiêu đứng trên cổng thành, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tựa hồ không nhịn được muốn bật cười. Đúng lúc này Kim Lương Phượng đi đến bên cạnh hắn, thập phần nhận chân vỗ vai hắn:
- Đại soái, đã ghiền sao?
- A nha, ta kháo!
Tần Tiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đau đến cắn răng:
- Ngươi làm gì?
Một chiêu của Kim Lương Phượng không nhẹ, đánh thẳng lên đầu vai hắn, ban đầu Tần Tiêu vẫn còn hưng phấn nên không có cảm giác đau đớn, hiện tại đã trầm tĩnh lại bị hắn vỗ lên vết thương mới cảm giác được vô cùng đau đớn.
Kim Lương Phượng vuốt râu, làm ra bộ dạng đạo mạo, chậm rãi hỏi:
- Thế nào, trả giá nhiều rồi chứ? Đại soái nên nhanh chóng hồi phủ rút tên trị thương một chút đi, nếu dây dưa làm vết thương bị vỡ thật sự không tốt.
Tần Tiêu cười cười nhìn đầu vai đầm đìa máu tươi của mình, đích thật có chút dọa người. Hắn lăn lộn quân lữ nhiều năm như thế đúng là lần đầu bị thương. Tuy rằng không bắn trúng yếu hại nhưng dù sao mũi tên vẫn còn cắm trong thịt, thật sự rất đau. Hơn nữa vẫn còn không ngừng chảy máu.
Tần Tiêu nhăn mày, nhìn xuống chiến trường nói:
- Hiện tại không gấp, Mặc Xuyết càng trốn càng xa, nhiều nhất chỉ cần một ngày hắn đã chạy tới hà cốc Loan Hà. Đến lúc đó không biết Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách có thể chống đỡ được hay không. Nếu để cho hắn chạy thoát thật sự mất con cá lớn. Ta chỉ nghỉ ngơi một canh giờ sẽ tự mình dẫn Hổ Kỵ sư đến tiếp viện, đảm bảo không xảy ra sơ suất.
- Không được.
Kim Lương Phượng kiên quyết lắc đầu:
- Ta lấy danh nghĩa hành quân trưởng sử phản đối kế hoạch đó của ngươi. Ngươi là đại soái, bây giờ còn bị tổn thương, hẳn phải ở lại trong thành chỉ huy tác chiến.
Tần Tiêu căm giận trừng mắt liếc hắn:
- Ngươi là trưởng sử, ta còn là đại soái đâu! Đại trận truy bắt Mặc Xuyết trọng yếu như vậy ta không tự mình đi chỉ huy, còn làm đại soái cái rắm? Đừng nói nhiều lời, truyền lệnh xuống, để Lý Giai Lạc mang theo Tả Kiêu Vệ quét tước chiến trường, thu nạp tù binh. Cần xử lý tù binh như thế nào phải giao cho ngươi. Ta cùng Lý Đại Bô mang theo Hổ Kỵ sư cùng kỵ binh Hề tộc đi hà cốc truy đổ Mặc Xuyết.
Kim Lương Phượng có chút tức giận nhìn Tần Tiêu, oán hận thấp giọng nói:
- Vậy được rồi, tốt xấu ngươi cũng phải nhổ tên băng bó vết thương một chút đi? Ngươi hồi phủ trị thương một chút, nơi này để ta sắp xếp. Một lát nữa ngươi tới cửa bắc, ta phụ trách tập hợp sẵn nhân mã.
- Ha ha, đây mới là người hợp tác tốt của ta thôi!
Tần Tiêu vỗ lên vai Kim Lương Phượng như báo phục:
- Vậy ta đi trước. Phải rồi, Lý Thất Hoạt thế nào?
- Không chết được!
Kim Lương Phượng nhu nhu bả vai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật là tên lỗ mãng!
Tần Tiêu ha ha cười to, đi xuống lầu, sải bước lên ngựa chạy về phủ đại đô đốc. Ở dọc đường có thể nhìn thấy thủ hạ của Thạch Thu Giản cùng Khương Sư Độ đang phòng ngự cùng vỗ an dân chúng trong thành. Đã có nhiều bách tích ra khỏi nhà, nghe nói U Châu quân thắng trận đang không ngừng chạy đi thông báo, mọi người nhìn thấy Tần Tiêu lập tức hoan hô kính lễ.
Tần Tiêu cũng không dừng ngựa mà chạy thẳng về trong phủ, gọi quân y Lưu Địch đến trị thương cho hắn.
Trời giá lạnh, Tần Tiêu cởi áo giáp để trần thân trên. Lưu Địch cau mày nhìn miệng vết thương của hắn cẩn thận, nói:
- May là không bôi độc, không thương tổn tới gân mạch, không có gì trở ngại. Nhưng mùa đông khí huyết không vượng, miệng vết thương không dễ khép lại, hơn nữa còn có chút tổn thương xương cốt. Đại soái cần an tâm nghỉ ngơi hai tháng không thể dùng sức, không được tức giận. Bằng không dù miệng vết thương nhỏ cũng sẽ gây ra đại phiền toái.
- Không khoa trương như vậy chứ? Không phải chỉ là bị đâm thủng một lỗ thôi sao, đừng nói chuyện giống như ta rất yếu ớt.
Tần Tiêu đĩnh đạc nói:
- Mau băng bó một chút, ta còn phải lập tức mang binh ra trận.
- Đại soái, không thể!
Lưu Địch kiên trì nói:
- Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng mũi tên vừa vặn bắn trúng đốt xương vai, nếu không cho nó mau chóng khép lại, sau này dễ dàng sinh ra hậu hoạn. Nói không chừng sẽ bị phế bỏ tay trái!
- Đừng nói nhảm, bôi thuốc, băng bó lại!
Tần Tiêu cau mày trừng mắt nhìn hắn:
- Hiện tại quân tình khẩn cấp, làm sao quản được nhiều. Đánh xong cuộc chiến này rồi nói sau.
Tần Tiêu vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng, sau đó chợt nghe tiếng kêu to thật khoa trương khủng hoảng:
- Oa, lão công, làm sao huynh lại bị thương!
Tần Tiêu sửng sốt: Tử Địch!
Tử Địch mặc áo giáp của Mặc Y, kích động chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ánh mắt nhìn trừng trừng vào miệng vết thương của hắn, đau lòng kêu lên:
- Oa! Chảy máu thật nhiều, tại sao lại như vậy! Võ công của huynh lợi hại như thế mà cũng bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Muội...muội đi liều mạng với hắn!
Tần Tiêu liên tục xua tay ý bảo nàng an tĩnh lại, Tử Địch lại gấp đến giậm chân:
- Huynh nói chuyện nha! Huynh làm sao lại bị thương? Là tên hỗn đản nào làm huynh bị thương? Nói nhanh nha, gấp chết người ta!
Mặt nàng có chút đỏ bừng, nói chuyện đã lộn xộn, hơn nữa sắp chảy nước mắt.
Lưu Địch vội bước tới ngăn trở nàng:
- Phu nhân, thỉnh an tâm đừng nóng nảy, để tiểu nhân giúp đại soái rửa sạch vết thương còn phải băng bó lại.
- Được, được, ta không nói nữa, ngươi làm nhanh lên!
Tử Địch đứng bên cạnh Lưu Địch khẩn trương nhìn Tần Tiêu, hai tay siết chặt, giống như vết thương đang ở trên người nàng, trong lòng không ngừng nhảy mạnh. Nàng nhận thức Tần Tiêu đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn bị thương. Tuy rằng nàng biết bị thương không nặng, nhưng thấy hắn chảy máu trong lòng nàng liền luống cuống, giống như xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa, bản thân nàng không nhẫn nhịn được muốn khóc.
Tần Tiêu nhìn Tử Địch, nhịn không được thấp giọng cười nói:
- Nha đầu ngốc!
Lưu Địch dùng nước nóng tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Tần Tiêu, thoa thuốc, sau đó băng bó lại. Sau khi làm xong lấy bộ y phục mới cho hắn thay, Tử Địch lại đột nhiên kêu lên:
- Chậm đã!
Dứt lời nàng chạy qua phòng bên tìm kiếm bộ nhuyễn giáp của Tần Tiêu, chạy ngược lại nói:
- Mặc vào!
Tần Tiêu nhìn bộ dáng nhận chân của nàng, không nói thêm lời nào cởi áo mặc nhuyễn giáp trước tiên. Tử Địch chẳng khác gì một hiền thê lương mẫu, có chút luống cuống tay chân giúp hắn mặc nhuyễn giáp, cắn chặt đôi môi. Khi kéo áo lên tới đầu vai có lẽ động tới vết thương, Tần Tiêu đau đớn hừ lên một tiếng, lúc này Tử Địch không còn nhẫn nhịn được khóc rống lên.
Lưu Địch đã lui ra ngoài, Tần Tiêu dùng tay phải ôm lấy Tử Địch vỗ nhẹ lưng nàng:
- Khóc cái gì, vết thương nhỏ mà thôi, không đau.
- Muội...muội không biết!
Tử Địch dán chặt vào lồng ngực của Tần Tiêu, nước mắt rơi như mưa nức nở nói:
- Muội vừa thấy vết thương của huynh đã không nhịn được muốn khóc! Muội tình nguyện người bị thương chính là muội đâu. Chẳng qua trên người đau một chút, còn tốt hơn trong lòng vừa chua xót vừa đau.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Nha đầu ngốc, người mang binh đánh giặc chịu chút vết thương nhỏ tính là gì? Trận thế vừa rồi muội không chứng kiến, mấy vạn người đối chiến, chết thật nhiều người.