Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 724
Nhóm dịch: Sói già
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy những địa phương bị nổ tung hiện ra những hầm hố thật lớn!
Người ngựa bị bắn trúng lập tức tan xác, thậm chí biến thành mảnh vụn bay đầy trời.
Hơn nữa sau khi nổ tung còn có thật nhiều mảnh vụn sắt thép văng ra tung tóe, chỉ cần bị bắn trúng đau đớn chẳng khác gì trúng tên!
Một vòng công kích của hỏa nỗ sàng khiến người Bắc Địch liền ngây ngốc, sao lại thế này?
Thần linh Trung Nguyên hiển linh, lắng xuống thiên hỏa sao? Tin tức bay nhanh truyền về cho Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết cực kỳ hoảng sợ:
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn phẫn nộ nắm lấy vài người đứng bên cạnh quát:
- Đó là vật gì?
Mấy người kia kinh hoảng kêu lên:
- Tiểu...tiểu nhân cũng không biết Trung Nguyên từ khi nào có được binh khí kỳ quái như vậy.
Từng tiếng nổ tung mãnh liệt không ngừng truyền đến, nhân mã Bắc Địch kinh hoàng, nhất thời bị đánh đến choáng váng đầu óc, uy thế công thành sút giảm. Cùng lúc đó xạ thủ thủ thành lại không ngừng bắn tên, bộ binh không ngừng vung mạch đao chém giết quân địch bò lên tường thành.
Vẻ mặt Lý Đại Bô kinh hãi đến trắng bệch, run rẩy nói:
- Trời ạ! Thảo nguyên thần, thỉnh nói cho ta biết những gì ta nhìn thấy đi? Đó là vật gì? Thật sự đáng sợ, quá kinh khủng! Năm binh lính là có thể hoàn toàn ngăn cản công kích của mấy trăm người! Một mũi tên bắn xuống phạm vi một trượng không còn người sống sót! Giết hại, đây chính là một mặt giết hại!
Tần Tiêu đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói:
- Điện hạ, nếu như không nắm chắc mười phần ta làm sao dám dẫn dụ Mặc Xuyết đến công thành đây? Vạn nhất có điều gì sơ suất sẽ có hơn mười vạn thậm chí là trăm vạn tính mạng bị uy hiếp, tội danh này ta đảm đương không nổi, hiện tại ngươi đã tin tưởng lời nói lúc ấy của ta sao?
- Tin tưởng, tin tưởng!
Lý Đại Bô không hề màng tới hình tượng vung tay lau mồ hôi lạnh:
- Nếu như không có sự trợ giúp của ta, đại soái vẫn có thể nhẹ nhàng bảo vệ được thành U Châu, đánh bại Mặc Xuyết. Ta...ta đại biểu toàn bộ Hề tộc cảm tạ đại soái thương tình chiếu cố. Thật sự là...ta thật sự là vô cùng cảm kích, cảm kích tự đáy lòng!
Mắt thấy người Đột Quyết cùng người Khiết Đan bị giết hại không chút lưu tình, Lý Đại Bô đột nhiên cảm thấy Hề tộc thật sự quá may mắn! Quả thật có thần may mắn chiếu cố, nhờ vậy Tần Tiêu mới muốn mượn sức Hề tộc mà không phải muốn tiêu diệt.
Lực lượng công thành của Bắc Địch đã trở nên yếu ớt, mắt nhìn thấy đồng bạn bên cạnh bị chết oan chết uổng, thành U Châu vững như bàn thạch, không hề có chút bộ dạng khiếp đảm sợ hãi khi bị công kích, rốt cục người Bắc Địch đã sợ hãi.
Thân thể Mặc Xuyết không tự chủ được có chút run lên, hắn oán hận cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Tám vạn người! Tám vạn người đi tấn công một thành U Châu nội loạn lại không thể dao động tới!
Trong lòng Mặc Xuyết rốt cục hiểu được – trúng kế!
Thành U Châu chuẩn bị thật đầy đủ, xa xa vượt qua sự suy đoán của hắn. Vũ khí thần bí kia lấy một chống trăm, muốn tiêu diệt dũng sĩ Đột Quyết công thành thật dễ dàng chóng vánh!
Cuộc chiến tranh như vậy chỉ có thể làm người của mình tăng thêm thương vong, không còn cách nào tiếp tục được nữa! Hiện tại nhìn lại, lửa lớn cùng thanh âm hô giết lúc trước chính là cạm bẫy, nhưng hắn lại nghĩ rằng chỉ là kế nghi binh, không chút do dự tự hướng hố lửa nhảy xuống!
Hư mà thực, thực mà hư, binh pháp của người Hán thật đáng giận! Mặc Xuyết hận không thể lập tức bay vào trong U Châu thành đem Tần Tiêu xé thành mảnh nhỏ!
Mặt trời đã hiện lên từ phương đông, thương vong của Bắc Địch cực kỳ thảm trọng, mà Đường quân giống như có những mũi tên vĩnh viễn bắn mãi không hết, khí lực dùng mãi không xong, thanh âm tiếng hô giết không ngừng truyền đến, giống như bùa đòi mạng khiến người kinh hãi đảm chiến.
Tần Tiêu phát hiện mình thực sự biến thành càng ngày càng lãnh khốc. Đối mặt với đại chiến trường mấy vạn người, đại giết hại vô nhân tính, nhưng tâm hồn hắn vẫn phẳng lặng, không chút gợn sóng. Cuối cùng hắn vung nhẹ tay, hạ lệnh:
- Thả tín hiệu luân thải hoa, để Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đệ mai phục ngoài thành giết ra, đánh chết hai cánh trái phải của Mặc Xuyết!
Ngoài thành, Mặc Xuyết nhìn thấy trong thành lại bay lên tín hiệu màu xanh biếc thật dài, không khỏi sợ hãi kêu lên:
- Đó là tín hiệu gì nữa? Tên hỗn đản Tần Tiêu lại bố trí thêm bao nhiêu cạm bẫy?
Đúng lúc này hai bên trái phải của hắn truyền ra thanh âm kêu giết vang thiên triệt địa, tiếng vó ngựa chạy chồm chấn động vân thiên!
- Giết ah!
Năm vạn Tả Kiêu Vệ cùng một vạn Hề tộc kỵ binh tổ hợp từ hai bên đánh giết tới. Mấy vạn nam nhi tích lũy nhiệt huyết tràn đầy lồng ngực lập tức cùng thiết kỵ tự xưng vô địch của Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết một trận tử chiến!
Roi ngựa trong tay Mặc Xuyết không tự chủ được rơi xuống đất, vội vàng thúc ngựa kêu to:
- Lui lại, mau thối lui!
Cùng lúc đó cửa thành bắc U Châu dần dần mở rộng, Tần Tiêu đứng trên đầu thành, ngang nhiên rút đao chỉ ra phía trước:
- Các tướng sĩ, truy kích Mặc Xuyết, giết!
- Giết, hống hống hống...
Vạn mã chạy chồm, khí thế như hồng!
Mãnh hổ xuất cốc, rốt cục bắt đầu truy đuổi bầy sói suy tàn.
Mấy chục năm qua Mặc Xuyết không ngừng cướp đoạt chém giết trên lãnh thổ Trung Nguyên, làm cho những nam nhi Trung Nguyên tràn đầy lòng cừu hận cùng phẫn nộ.
Cừu hận là vũ khí, phẫn nộ cần trừng phạt! Thề không đội chung trời, thề quyết trận tử chiến!
Tín niệm điên cuồng cùng ý chí như sắt thép làm sĩ khí Liêu Đông quân bạo bằng, sát khí như hồng!
Ba phương đông, tây, bắc, năm vạn Tả Kiêu Vệ, một vạn Hổ Kỵ sư, hai vạn thiết kỵ Hề tộc, tổng cộng hơn tám vạn người bắt đầu cuộc chiến đại phản kích chưa từng có từ trước tới nay.
Trăm dặm chiến trường giết chóc như ma, khí thế như lửa, sinh mệnh như cỏ rác, sôi trào dữ tợn như a tỳ địa ngục.
Dưới tia nắng ban mai vừa hé lộ, Mặc Xuyết quay đầu nhìn Đường quân tràn khắp núi đồi, hoảng sợ vỡ mật. Hắn mất roi ngựa, phải dùng đao thúc ngựa, mũ đã bay mất, mái tóc rối bời bị gió thổi tung, chật vật không chịu nổi.
- Lý Thất Hoạt, Lý Thất Hoạt!
Mặc Xuyết kêu to:
- Mang theo dũng sĩ Khiết Đan của ngươi ngăn cản cho ta!
Lý Thất Hoạt đang thúc ngựa chạy bên cạnh Mặc Xuyết, kinh hãi nói:
- Đại hãn, Đường quân thế lớn, quân ta binh bại như núi đổ, làm sao ngăn cản?
- Ngăn không được cũng phải ngăn!
Mặc Xuyết giận dữ:
- Ngươi không phải thường xuyên thổi phồng kỵ binh Khiết Đan của ngươi thiên hạ vô địch sao? Bây giờ là thời điểm cho ta xem chiến lực của ngươi! Nếu đắc thắng, sau khi trở về ta san bằng Hề tộc, đem toàn bộ thổ địa của Hề tộc ban cho ngươi, nam nữ Hề tộc làm nô lệ của ngươi, toàn bộ dê bò đều về ngươi. Ngươi chính là nhị hãn của Đột Quyết hãn quốc chúng ta!
Lý Thất Hoạt cắn chặt răng, ghì ngựa rút đao gọi Khả Đột Vu:
- Khả Đột Vu, chúng ta lưu lại ngăn cản!
- Cái gì?
Khả Đột Vu kinh sợ kêu lên:
- Đại thủ lĩnh! Đây không phải muốn cho toàn bộ huynh đệ chúng ta đều chiến chết tại chỗ này sao?
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy những địa phương bị nổ tung hiện ra những hầm hố thật lớn!
Người ngựa bị bắn trúng lập tức tan xác, thậm chí biến thành mảnh vụn bay đầy trời.
Hơn nữa sau khi nổ tung còn có thật nhiều mảnh vụn sắt thép văng ra tung tóe, chỉ cần bị bắn trúng đau đớn chẳng khác gì trúng tên!
Một vòng công kích của hỏa nỗ sàng khiến người Bắc Địch liền ngây ngốc, sao lại thế này?
Thần linh Trung Nguyên hiển linh, lắng xuống thiên hỏa sao? Tin tức bay nhanh truyền về cho Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết cực kỳ hoảng sợ:
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn phẫn nộ nắm lấy vài người đứng bên cạnh quát:
- Đó là vật gì?
Mấy người kia kinh hoảng kêu lên:
- Tiểu...tiểu nhân cũng không biết Trung Nguyên từ khi nào có được binh khí kỳ quái như vậy.
Từng tiếng nổ tung mãnh liệt không ngừng truyền đến, nhân mã Bắc Địch kinh hoàng, nhất thời bị đánh đến choáng váng đầu óc, uy thế công thành sút giảm. Cùng lúc đó xạ thủ thủ thành lại không ngừng bắn tên, bộ binh không ngừng vung mạch đao chém giết quân địch bò lên tường thành.
Vẻ mặt Lý Đại Bô kinh hãi đến trắng bệch, run rẩy nói:
- Trời ạ! Thảo nguyên thần, thỉnh nói cho ta biết những gì ta nhìn thấy đi? Đó là vật gì? Thật sự đáng sợ, quá kinh khủng! Năm binh lính là có thể hoàn toàn ngăn cản công kích của mấy trăm người! Một mũi tên bắn xuống phạm vi một trượng không còn người sống sót! Giết hại, đây chính là một mặt giết hại!
Tần Tiêu đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói:
- Điện hạ, nếu như không nắm chắc mười phần ta làm sao dám dẫn dụ Mặc Xuyết đến công thành đây? Vạn nhất có điều gì sơ suất sẽ có hơn mười vạn thậm chí là trăm vạn tính mạng bị uy hiếp, tội danh này ta đảm đương không nổi, hiện tại ngươi đã tin tưởng lời nói lúc ấy của ta sao?
- Tin tưởng, tin tưởng!
Lý Đại Bô không hề màng tới hình tượng vung tay lau mồ hôi lạnh:
- Nếu như không có sự trợ giúp của ta, đại soái vẫn có thể nhẹ nhàng bảo vệ được thành U Châu, đánh bại Mặc Xuyết. Ta...ta đại biểu toàn bộ Hề tộc cảm tạ đại soái thương tình chiếu cố. Thật sự là...ta thật sự là vô cùng cảm kích, cảm kích tự đáy lòng!
Mắt thấy người Đột Quyết cùng người Khiết Đan bị giết hại không chút lưu tình, Lý Đại Bô đột nhiên cảm thấy Hề tộc thật sự quá may mắn! Quả thật có thần may mắn chiếu cố, nhờ vậy Tần Tiêu mới muốn mượn sức Hề tộc mà không phải muốn tiêu diệt.
Lực lượng công thành của Bắc Địch đã trở nên yếu ớt, mắt nhìn thấy đồng bạn bên cạnh bị chết oan chết uổng, thành U Châu vững như bàn thạch, không hề có chút bộ dạng khiếp đảm sợ hãi khi bị công kích, rốt cục người Bắc Địch đã sợ hãi.
Thân thể Mặc Xuyết không tự chủ được có chút run lên, hắn oán hận cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Tám vạn người! Tám vạn người đi tấn công một thành U Châu nội loạn lại không thể dao động tới!
Trong lòng Mặc Xuyết rốt cục hiểu được – trúng kế!
Thành U Châu chuẩn bị thật đầy đủ, xa xa vượt qua sự suy đoán của hắn. Vũ khí thần bí kia lấy một chống trăm, muốn tiêu diệt dũng sĩ Đột Quyết công thành thật dễ dàng chóng vánh!
Cuộc chiến tranh như vậy chỉ có thể làm người của mình tăng thêm thương vong, không còn cách nào tiếp tục được nữa! Hiện tại nhìn lại, lửa lớn cùng thanh âm hô giết lúc trước chính là cạm bẫy, nhưng hắn lại nghĩ rằng chỉ là kế nghi binh, không chút do dự tự hướng hố lửa nhảy xuống!
Hư mà thực, thực mà hư, binh pháp của người Hán thật đáng giận! Mặc Xuyết hận không thể lập tức bay vào trong U Châu thành đem Tần Tiêu xé thành mảnh nhỏ!
Mặt trời đã hiện lên từ phương đông, thương vong của Bắc Địch cực kỳ thảm trọng, mà Đường quân giống như có những mũi tên vĩnh viễn bắn mãi không hết, khí lực dùng mãi không xong, thanh âm tiếng hô giết không ngừng truyền đến, giống như bùa đòi mạng khiến người kinh hãi đảm chiến.
Tần Tiêu phát hiện mình thực sự biến thành càng ngày càng lãnh khốc. Đối mặt với đại chiến trường mấy vạn người, đại giết hại vô nhân tính, nhưng tâm hồn hắn vẫn phẳng lặng, không chút gợn sóng. Cuối cùng hắn vung nhẹ tay, hạ lệnh:
- Thả tín hiệu luân thải hoa, để Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đệ mai phục ngoài thành giết ra, đánh chết hai cánh trái phải của Mặc Xuyết!
Ngoài thành, Mặc Xuyết nhìn thấy trong thành lại bay lên tín hiệu màu xanh biếc thật dài, không khỏi sợ hãi kêu lên:
- Đó là tín hiệu gì nữa? Tên hỗn đản Tần Tiêu lại bố trí thêm bao nhiêu cạm bẫy?
Đúng lúc này hai bên trái phải của hắn truyền ra thanh âm kêu giết vang thiên triệt địa, tiếng vó ngựa chạy chồm chấn động vân thiên!
- Giết ah!
Năm vạn Tả Kiêu Vệ cùng một vạn Hề tộc kỵ binh tổ hợp từ hai bên đánh giết tới. Mấy vạn nam nhi tích lũy nhiệt huyết tràn đầy lồng ngực lập tức cùng thiết kỵ tự xưng vô địch của Đột Quyết cùng Khiết Đan quyết một trận tử chiến!
Roi ngựa trong tay Mặc Xuyết không tự chủ được rơi xuống đất, vội vàng thúc ngựa kêu to:
- Lui lại, mau thối lui!
Cùng lúc đó cửa thành bắc U Châu dần dần mở rộng, Tần Tiêu đứng trên đầu thành, ngang nhiên rút đao chỉ ra phía trước:
- Các tướng sĩ, truy kích Mặc Xuyết, giết!
- Giết, hống hống hống...
Vạn mã chạy chồm, khí thế như hồng!
Mãnh hổ xuất cốc, rốt cục bắt đầu truy đuổi bầy sói suy tàn.
Mấy chục năm qua Mặc Xuyết không ngừng cướp đoạt chém giết trên lãnh thổ Trung Nguyên, làm cho những nam nhi Trung Nguyên tràn đầy lòng cừu hận cùng phẫn nộ.
Cừu hận là vũ khí, phẫn nộ cần trừng phạt! Thề không đội chung trời, thề quyết trận tử chiến!
Tín niệm điên cuồng cùng ý chí như sắt thép làm sĩ khí Liêu Đông quân bạo bằng, sát khí như hồng!
Ba phương đông, tây, bắc, năm vạn Tả Kiêu Vệ, một vạn Hổ Kỵ sư, hai vạn thiết kỵ Hề tộc, tổng cộng hơn tám vạn người bắt đầu cuộc chiến đại phản kích chưa từng có từ trước tới nay.
Trăm dặm chiến trường giết chóc như ma, khí thế như lửa, sinh mệnh như cỏ rác, sôi trào dữ tợn như a tỳ địa ngục.
Dưới tia nắng ban mai vừa hé lộ, Mặc Xuyết quay đầu nhìn Đường quân tràn khắp núi đồi, hoảng sợ vỡ mật. Hắn mất roi ngựa, phải dùng đao thúc ngựa, mũ đã bay mất, mái tóc rối bời bị gió thổi tung, chật vật không chịu nổi.
- Lý Thất Hoạt, Lý Thất Hoạt!
Mặc Xuyết kêu to:
- Mang theo dũng sĩ Khiết Đan của ngươi ngăn cản cho ta!
Lý Thất Hoạt đang thúc ngựa chạy bên cạnh Mặc Xuyết, kinh hãi nói:
- Đại hãn, Đường quân thế lớn, quân ta binh bại như núi đổ, làm sao ngăn cản?
- Ngăn không được cũng phải ngăn!
Mặc Xuyết giận dữ:
- Ngươi không phải thường xuyên thổi phồng kỵ binh Khiết Đan của ngươi thiên hạ vô địch sao? Bây giờ là thời điểm cho ta xem chiến lực của ngươi! Nếu đắc thắng, sau khi trở về ta san bằng Hề tộc, đem toàn bộ thổ địa của Hề tộc ban cho ngươi, nam nữ Hề tộc làm nô lệ của ngươi, toàn bộ dê bò đều về ngươi. Ngươi chính là nhị hãn của Đột Quyết hãn quốc chúng ta!
Lý Thất Hoạt cắn chặt răng, ghì ngựa rút đao gọi Khả Đột Vu:
- Khả Đột Vu, chúng ta lưu lại ngăn cản!
- Cái gì?
Khả Đột Vu kinh sợ kêu lên:
- Đại thủ lĩnh! Đây không phải muốn cho toàn bộ huynh đệ chúng ta đều chiến chết tại chỗ này sao?