Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
~~~~~~~~~~~~~~Trả thù~~~~~~~~~~~~~~
Tại Tổng cục, mọi thứ đang diễn ra một cách gấp gáp không theo một quy tắc nào. Họ đã làm quần quật xuống 5 tiếng đồng hồ, điều tra, tìm manh mối, tìm kiếm kẻ phạm tội.
Người đứng đầu chỉ huy họ là người có sự tập trung cao độ nhất và cũng là người run sợ nhất bởi nếu chuyện này anh không điều tra xong có thể anh sẽ phải chịu đựng sự giận dữ của một con sói sắp giết người đó chính là Lăng Vũ.
Sau khi nghe tin Ân Ân xảy ra tai nạn anh liền biết nhiệm vụ mình phải làm là gì, anh cho người đi điều tra mọi ngóc ngách nơi xảy ra tai nạn và kết quả điều tra được chính là...
Kéttttt...
Tiếng phanh xe in ỏi vang lên làm mọi người trong Tổng cục đều phải toát mồ hôi. Chưa đầy 1 phút bóng dáng người con trai cao lớn bước vào, khí lạnh từ cơ thể người đó toát ra làm mọi người bất giác rùng mình. Họ nhanh chóng đứng nghiêm nhìn người đang từ từ bước vào, bỗng họ đồng loạt hô to.
" Chào Thiếu tướng. "
VietWriter
Tôn Khiết không nói gì, đôi mắt anh hiện lên một vài tia đỏ của máu nhìn xung quanh một lượt làm ai cũng đều mềm nhũn cả chân. Lăng Vũ cố giữ bình tĩnh đi lại trước mặt anh đứng nghiêm nói.
" Thiếu tướng, theo như điều tra được từ camera gần đó người đẩy thiếu phu nhân là một người đàn ông... "
" Trọng điểm "
Giọng nói lạnh lẽo của anh phun ra hai chữ làm những người xung quanh liên tục lao mồ hôi còn Lăng Vũ chẳng khác gì họ nhưng anh cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
" Người đẩy thiếu phu nhân là thuộc hạ của Tống Lâm Cung còn người lái xe theo như các manh mối thì có thể đó là thuộc hạ của cánh tay phải Tống Lâm Cung " Lãnh Minh " "
Lăng Vũ nhìn vào tập hồ sơ trên tay nhanh chóng nói. Nghe được cái tên Tống Lâm Cung khí lạnh trong người anh lại bùng phát dữ dội, 5 ngón tay anh nắm chặt thành thành nắm đấm, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Lăng Vũ nói.
" Tập hợp tất cả người tôi đã huấn luyện trong hôm nay tôi sẽ khiến băng đảng của Tống Lâm Cung đều phải CHẾT "
Lời anh vừa nói ra mọi người đều cung kính gật đầu vội đi tập hợp tất cả người anh đã ra sức huấn luyện từ lâu tầm 50 người, tất cả đều tinh thông võ nghệ, bắn súng,... Anh huấn luyện họ bởi anh nghĩ sẽ có 1 ngày phải dùng đến tất cả họ nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
" Ân Ân anh sẽ không để em gặp bất kì nguy hiểm nào nữa "
Anh gằn giọng nói, khi nghĩ đến cảnh tượng cô nằm trên vũng máu thì tim anh lại ngàn lần đau nhói, họ khiết anh mất con anh sẽ cho họ đều phải CHẾT.
[…]
Bệnh viện K, phòng vip
Không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng máy móc đang chạy và hơi thở đều đặn của người ở đó.
Hình ảnh người con gái đang nằm trên giường bệnh với những vết kim tim chi chít trên người, ống chuyền dịch cứ thế từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô. Gương mặt sắc sảo ngày nào giờ đây lại trở nên kém hơn, đôi môi có chút nhợt nhạt hẳn đi. Một mảnh băng gạt trắng quấn quanh trán cô, đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền như đang ngủ rất say nhưng có lẽ cô đang chìm vào trong một giấc mơ nào đó.
Chỉ mới vào sáng nay chiếc bụng của Ân Ân vẫn còn nhô cao mà giờ đây nó đã phẳng lại từ bao giờ.
Ông bà Dư đưa mắt nhìn cô, Ân Ân chỉ mới 20 tuổi mà phải chịu đựng rất nhiều chuyện không may như thế này, lòng họ chợt đau như cắt. Bà Dư chỉ cầu mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng mà cô phải chịu đựng những tổn thương như thế này, bà muốn cô hạnh phúc nhưng tại sao trong hạnh phúc này lại chứa đựng rất nhiều sự đau khổ.
~~~~
Mặt Trời lại bắt đầu đi ngủ, màn đêm lại bao trùm khắp mọi nơi.
Ở một nơi nào đó đang diễn ra một cuộc đấu súng dữ dội, từng phát súng được nả liên hồi, khói đạn bay mịch mù, tiếng kêu la thảm thiết, người người từ từ gụt ngã, máu chảy lên lán nhuộm đỏ cả một vùng nhìn vào như một vườn hoa Bỉ Ngạn nằm cạnh sông Vong Xuyên.
Anh tựa hồ như thần chết, lạnh lẽo, đáng sợ từ từ lấy đi sinh mạng của từng người. Cứ thế trong phút chốc căn cứ của băng đảng xã hội đen lớn nhất nước A nhanh chóng biến mất nhưng anh lại không tìm thấy thủ lĩnh của chúng nhưng anh quyết sẽ tìm được hắn. Băng đảng biến mất đó chính là cái kết cho kẻ hãm hại vợ của anh.
Mọi người làm xong nhiệm vụ liền nhanh chóng trở về Tổng cục, ai có vết thương thì nhanh chóng xử lí, hôm nay quả thật là một cuộc chiến không nhân nhượng một trong hai chỉ có 1 bên là sống sót.
Tại Tổng cục, mọi thứ đang diễn ra một cách gấp gáp không theo một quy tắc nào. Họ đã làm quần quật xuống 5 tiếng đồng hồ, điều tra, tìm manh mối, tìm kiếm kẻ phạm tội.
Người đứng đầu chỉ huy họ là người có sự tập trung cao độ nhất và cũng là người run sợ nhất bởi nếu chuyện này anh không điều tra xong có thể anh sẽ phải chịu đựng sự giận dữ của một con sói sắp giết người đó chính là Lăng Vũ.
Sau khi nghe tin Ân Ân xảy ra tai nạn anh liền biết nhiệm vụ mình phải làm là gì, anh cho người đi điều tra mọi ngóc ngách nơi xảy ra tai nạn và kết quả điều tra được chính là...
Kéttttt...
Tiếng phanh xe in ỏi vang lên làm mọi người trong Tổng cục đều phải toát mồ hôi. Chưa đầy 1 phút bóng dáng người con trai cao lớn bước vào, khí lạnh từ cơ thể người đó toát ra làm mọi người bất giác rùng mình. Họ nhanh chóng đứng nghiêm nhìn người đang từ từ bước vào, bỗng họ đồng loạt hô to.
" Chào Thiếu tướng. "
VietWriter
Tôn Khiết không nói gì, đôi mắt anh hiện lên một vài tia đỏ của máu nhìn xung quanh một lượt làm ai cũng đều mềm nhũn cả chân. Lăng Vũ cố giữ bình tĩnh đi lại trước mặt anh đứng nghiêm nói.
" Thiếu tướng, theo như điều tra được từ camera gần đó người đẩy thiếu phu nhân là một người đàn ông... "
" Trọng điểm "
Giọng nói lạnh lẽo của anh phun ra hai chữ làm những người xung quanh liên tục lao mồ hôi còn Lăng Vũ chẳng khác gì họ nhưng anh cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
" Người đẩy thiếu phu nhân là thuộc hạ của Tống Lâm Cung còn người lái xe theo như các manh mối thì có thể đó là thuộc hạ của cánh tay phải Tống Lâm Cung " Lãnh Minh " "
Lăng Vũ nhìn vào tập hồ sơ trên tay nhanh chóng nói. Nghe được cái tên Tống Lâm Cung khí lạnh trong người anh lại bùng phát dữ dội, 5 ngón tay anh nắm chặt thành thành nắm đấm, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn Lăng Vũ nói.
" Tập hợp tất cả người tôi đã huấn luyện trong hôm nay tôi sẽ khiến băng đảng của Tống Lâm Cung đều phải CHẾT "
Lời anh vừa nói ra mọi người đều cung kính gật đầu vội đi tập hợp tất cả người anh đã ra sức huấn luyện từ lâu tầm 50 người, tất cả đều tinh thông võ nghệ, bắn súng,... Anh huấn luyện họ bởi anh nghĩ sẽ có 1 ngày phải dùng đến tất cả họ nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
" Ân Ân anh sẽ không để em gặp bất kì nguy hiểm nào nữa "
Anh gằn giọng nói, khi nghĩ đến cảnh tượng cô nằm trên vũng máu thì tim anh lại ngàn lần đau nhói, họ khiết anh mất con anh sẽ cho họ đều phải CHẾT.
[…]
Bệnh viện K, phòng vip
Không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng máy móc đang chạy và hơi thở đều đặn của người ở đó.
Hình ảnh người con gái đang nằm trên giường bệnh với những vết kim tim chi chít trên người, ống chuyền dịch cứ thế từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô. Gương mặt sắc sảo ngày nào giờ đây lại trở nên kém hơn, đôi môi có chút nhợt nhạt hẳn đi. Một mảnh băng gạt trắng quấn quanh trán cô, đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền như đang ngủ rất say nhưng có lẽ cô đang chìm vào trong một giấc mơ nào đó.
Chỉ mới vào sáng nay chiếc bụng của Ân Ân vẫn còn nhô cao mà giờ đây nó đã phẳng lại từ bao giờ.
Ông bà Dư đưa mắt nhìn cô, Ân Ân chỉ mới 20 tuổi mà phải chịu đựng rất nhiều chuyện không may như thế này, lòng họ chợt đau như cắt. Bà Dư chỉ cầu mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng mà cô phải chịu đựng những tổn thương như thế này, bà muốn cô hạnh phúc nhưng tại sao trong hạnh phúc này lại chứa đựng rất nhiều sự đau khổ.
~~~~
Mặt Trời lại bắt đầu đi ngủ, màn đêm lại bao trùm khắp mọi nơi.
Ở một nơi nào đó đang diễn ra một cuộc đấu súng dữ dội, từng phát súng được nả liên hồi, khói đạn bay mịch mù, tiếng kêu la thảm thiết, người người từ từ gụt ngã, máu chảy lên lán nhuộm đỏ cả một vùng nhìn vào như một vườn hoa Bỉ Ngạn nằm cạnh sông Vong Xuyên.
Anh tựa hồ như thần chết, lạnh lẽo, đáng sợ từ từ lấy đi sinh mạng của từng người. Cứ thế trong phút chốc căn cứ của băng đảng xã hội đen lớn nhất nước A nhanh chóng biến mất nhưng anh lại không tìm thấy thủ lĩnh của chúng nhưng anh quyết sẽ tìm được hắn. Băng đảng biến mất đó chính là cái kết cho kẻ hãm hại vợ của anh.
Mọi người làm xong nhiệm vụ liền nhanh chóng trở về Tổng cục, ai có vết thương thì nhanh chóng xử lí, hôm nay quả thật là một cuộc chiến không nhân nhượng một trong hai chỉ có 1 bên là sống sót.