Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20: Có bom
Trương Hạ Sảnh vì lời nói ra không thể rút lại được của mình đành miễn cưỡng phải nhảy với Vương Thiên Nguyên. Vương Thiên Nguyên đương nhiên cũng không muốn điều đó, nhưng khi nhìn đến ánh mắt đầy sát khí của anh trai nhìn mình cũng cười cười ra nhảy.
- Thiếu phu nhân, bên kia có một vị khách nói là bạn của người. Vị tiểu thư ấy nói đợi người ở sau vườn.
- Tôi biết rồi.
Âu Hân nghe vậy đứng dậy ngay đi ra ngoài. Còn ai vào đây mà tìm cô nữa, là Tố Mai đây mà. Cô vừa ra đến cửa thì lại gặp ngay chị em Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương.
- Ồ, không phải là vịt con xấu xí đây sao. Cô nghĩ mình đánh một lớp phấn dày trên mặt kèm theo quần áo đắt tiền thì nghĩ mình là thiên nga sao?
Thấy Hạ Doanh Doanh khinh bỉ mình như vậy, Âu Hân vẫn tỏ ra bình thường. Đương nhiên là quá bình thường vì ngoài mấy câu này ra, người có trí não thấp như cô ta cô nghe câu đến thuộc như lòng bàn tay.
- Chị, chị tới rồi. Chị mau vào trong đi.
- Chị em chúng tôi còn cần cô mời mới được vào sao?!
Hạ Sương Sương này đúng là không biết phải phép gì nha. Mới có 17 cái tuổi đầu mà đã muốn làm mẹ thiên hạ rồi sao. Chậc chậc. Được hưởng nền giáo dục tốt quá từ Kỉ Ái Hà đây mà. Âu Hân vẫn tỏ ra vui cười rồi đi ra ngoài. Đứng nói chuyện với hai con người thiểu năng này là cô tự nhận mình IQ thấp rồi.
- ĐỒNG ÂU HÂN. Cuối cùng cậu cũng ra rồi. Cậu mau giải thích cho mình nghe đi.
Vừa thấy mặt cô, Diệp Tố Mai đã phi tới tra tấn lỗ tai cô với hàng trăm câu hỏi vì sao. Cô cũng ngoan ngoãn giải thích tường tận mọi chuyện cho cô bạn mình nghe.
Nghe xong, Diệp Tố Mai câm nín, ngồi im một chỗ, mặt đơ ra.
- Mình cũng đâu có biết mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cưới thì chớp nhoáng, về nhà chồng cũng có biết ai vào với ai đâu.
- Vậy.... giờ cậu định thế nào?
- Trả tên ất ơ đó cho cậu. Mình không chơi với cậu ta nữa đâu. Một Vương Kì Hạo đã đủ làm mình đau đầu rồi. Thêm một Vương Thiên Nguyên nữa mình sẽ bị đình trệ phát triển trí não quá.
Âu Hân lắc đầu ngao ngán. Cô mà biết trước mọi chuyện như này, cô đã chẳng đâm đầu vào chỗ Vương Thiên Nguyên làm gì. Bây giờ thì hay quá hay rồi. Em rể luôn rồi. Ai mà biết cậu ta ghim cô rồi cố ý trả thù cô cái gì chứ.
- Ai mà thèm cái tên điên như cậu ta chứ. Mình cực kì hối hận vì lúc trước thầm thích cậu ta đấy. Hay cho câu tuổi trẻ bồng bột mà.Âu Hân cũng phải lắc đầu với cô bạn này.
Bíp bíp bíp bíp bíp....
Thịch thịch thịch...
Cô vừa đứng dậy khỏi ghế treo lại gần khóm hồng thì tiếng bíp kéo dài vang lên. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa tay phải của mình đang không ngừng phát sáng, phát ra một loạt âm thanh bíp bíp. Chiếc nhẫn này của cô được thiết kế rất đặc biệt. Nhìn bề ngoài thì rất bình thường nhưng viên đá quý màu đỏ nhỏ kia thì không hề bình thường. Nó là đá quý được thiết kế có độ cảm ứng bắt sóng từ cao, đây là một loại công nghệ đặc biệt mà Châu Âu mới phát hành cách đây vài tháng.Là anh Joserp sau lần đi sang Ý đã mua về cho cô. Cô đi gần hơn vào bụi hồng thì chấn rung trên chiếc nhẫn càng mạnh, tiếng bíp kêu to hơn.
- Âu Hân, gì vậy?
- Đừng lại gần đây.
Âu Hân quát lên khi Tố Mai định tiến tới chỗ cô. Cô cúi người xuống vạch nhẹ khóm hồng ra thì gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
- TỐ MAI. MAU ĐI VÀO TRONG KÊU MỌI NGƯỜI LẬP TỨC RỜI XA UYỂN CÁT NGAY.
Âu Hân quay lại quát to lên khiến Tố Mai giật mình. Lần đầu tiên Tố Mai thấy cô như vậy. Gương mặt cô tức giận, trắng bệch.
- Sao...sao vậy Âu Hân, có ch...
- CÓ BOM. MAU VÀO KÊU MỌI NGƯỜI RỜI KHỎI ĐÂY NGAY.
- Cái...
Tố Mai bịt miệng lại nhìn Âu Hân. Nhưng thấy Âu Hân một gương mặt sợ hãi như vậy thì cô cũng biết không phải là trò đùa gì rồi.Tố Mai vội chạy vào trong nhà. Âu Hân quay lại nhìn quả bom, vừa định bê nó lên ra ngoài sáng thì TÍCH TẮC. Đồng hồ trên quả bom đã bắt đầu đếm ngược. CHỈ CÓ 10 PHÚT.
- Nguy rồi. Là thuốc nổ dẻo C4.
Âu Hân vừa xem qua mạch điện, cách thiết kế quả bom lại càng sợ hãi hơn. Bom này là thuốc bổ dẻo C4, bom được kích hoạt bằng đồng hồ đo bằng phút. C4 là thuốc nổ vô cùng nguy hiểm. Nếu nổ sẽ giải phóng ra rất nhiều khí độc, nở rộng ra với vận tốc 8km/s, tạo ra một lực cực lớn trong khoảng bao quanh nó, chỉ trong 1s sau khi phát nổ thì những thứ trong phạm vi ảnh hưởng của nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ cần 50g thôi có thể phá hủy 1 xe tải lớn, nhưng theo sức nặng khi cô bê nó lên có thể đoán được nó nặng tầm 4 đến 5kg. Như vậy nó sẽ san bằng Uyển Cát.
Cạch
Âu Hân mặt trắng bệch sau khi nghe thấy âm thanh nhẹ này. Cô sao có thể không nhận ra âm thanh này. Là súng.
- Không ngờ người tìm ra được quả bom này nhanh tới vậy lại là Đại thiếu phu nhân của Vương gia. Mau ôm quả bom đó vào lòng rồi đi vào bên trong.
Trương Hạ Sảnh vì lời nói ra không thể rút lại được của mình đành miễn cưỡng phải nhảy với Vương Thiên Nguyên. Vương Thiên Nguyên đương nhiên cũng không muốn điều đó, nhưng khi nhìn đến ánh mắt đầy sát khí của anh trai nhìn mình cũng cười cười ra nhảy.
- Thiếu phu nhân, bên kia có một vị khách nói là bạn của người. Vị tiểu thư ấy nói đợi người ở sau vườn.
- Tôi biết rồi.
Âu Hân nghe vậy đứng dậy ngay đi ra ngoài. Còn ai vào đây mà tìm cô nữa, là Tố Mai đây mà. Cô vừa ra đến cửa thì lại gặp ngay chị em Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương.
- Ồ, không phải là vịt con xấu xí đây sao. Cô nghĩ mình đánh một lớp phấn dày trên mặt kèm theo quần áo đắt tiền thì nghĩ mình là thiên nga sao?
Thấy Hạ Doanh Doanh khinh bỉ mình như vậy, Âu Hân vẫn tỏ ra bình thường. Đương nhiên là quá bình thường vì ngoài mấy câu này ra, người có trí não thấp như cô ta cô nghe câu đến thuộc như lòng bàn tay.
- Chị, chị tới rồi. Chị mau vào trong đi.
- Chị em chúng tôi còn cần cô mời mới được vào sao?!
Hạ Sương Sương này đúng là không biết phải phép gì nha. Mới có 17 cái tuổi đầu mà đã muốn làm mẹ thiên hạ rồi sao. Chậc chậc. Được hưởng nền giáo dục tốt quá từ Kỉ Ái Hà đây mà. Âu Hân vẫn tỏ ra vui cười rồi đi ra ngoài. Đứng nói chuyện với hai con người thiểu năng này là cô tự nhận mình IQ thấp rồi.
- ĐỒNG ÂU HÂN. Cuối cùng cậu cũng ra rồi. Cậu mau giải thích cho mình nghe đi.
Vừa thấy mặt cô, Diệp Tố Mai đã phi tới tra tấn lỗ tai cô với hàng trăm câu hỏi vì sao. Cô cũng ngoan ngoãn giải thích tường tận mọi chuyện cho cô bạn mình nghe.
Nghe xong, Diệp Tố Mai câm nín, ngồi im một chỗ, mặt đơ ra.
- Mình cũng đâu có biết mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cưới thì chớp nhoáng, về nhà chồng cũng có biết ai vào với ai đâu.
- Vậy.... giờ cậu định thế nào?
- Trả tên ất ơ đó cho cậu. Mình không chơi với cậu ta nữa đâu. Một Vương Kì Hạo đã đủ làm mình đau đầu rồi. Thêm một Vương Thiên Nguyên nữa mình sẽ bị đình trệ phát triển trí não quá.
Âu Hân lắc đầu ngao ngán. Cô mà biết trước mọi chuyện như này, cô đã chẳng đâm đầu vào chỗ Vương Thiên Nguyên làm gì. Bây giờ thì hay quá hay rồi. Em rể luôn rồi. Ai mà biết cậu ta ghim cô rồi cố ý trả thù cô cái gì chứ.
- Ai mà thèm cái tên điên như cậu ta chứ. Mình cực kì hối hận vì lúc trước thầm thích cậu ta đấy. Hay cho câu tuổi trẻ bồng bột mà.Âu Hân cũng phải lắc đầu với cô bạn này.
Bíp bíp bíp bíp bíp....
Thịch thịch thịch...
Cô vừa đứng dậy khỏi ghế treo lại gần khóm hồng thì tiếng bíp kéo dài vang lên. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa tay phải của mình đang không ngừng phát sáng, phát ra một loạt âm thanh bíp bíp. Chiếc nhẫn này của cô được thiết kế rất đặc biệt. Nhìn bề ngoài thì rất bình thường nhưng viên đá quý màu đỏ nhỏ kia thì không hề bình thường. Nó là đá quý được thiết kế có độ cảm ứng bắt sóng từ cao, đây là một loại công nghệ đặc biệt mà Châu Âu mới phát hành cách đây vài tháng.Là anh Joserp sau lần đi sang Ý đã mua về cho cô. Cô đi gần hơn vào bụi hồng thì chấn rung trên chiếc nhẫn càng mạnh, tiếng bíp kêu to hơn.
- Âu Hân, gì vậy?
- Đừng lại gần đây.
Âu Hân quát lên khi Tố Mai định tiến tới chỗ cô. Cô cúi người xuống vạch nhẹ khóm hồng ra thì gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
- TỐ MAI. MAU ĐI VÀO TRONG KÊU MỌI NGƯỜI LẬP TỨC RỜI XA UYỂN CÁT NGAY.
Âu Hân quay lại quát to lên khiến Tố Mai giật mình. Lần đầu tiên Tố Mai thấy cô như vậy. Gương mặt cô tức giận, trắng bệch.
- Sao...sao vậy Âu Hân, có ch...
- CÓ BOM. MAU VÀO KÊU MỌI NGƯỜI RỜI KHỎI ĐÂY NGAY.
- Cái...
Tố Mai bịt miệng lại nhìn Âu Hân. Nhưng thấy Âu Hân một gương mặt sợ hãi như vậy thì cô cũng biết không phải là trò đùa gì rồi.Tố Mai vội chạy vào trong nhà. Âu Hân quay lại nhìn quả bom, vừa định bê nó lên ra ngoài sáng thì TÍCH TẮC. Đồng hồ trên quả bom đã bắt đầu đếm ngược. CHỈ CÓ 10 PHÚT.
- Nguy rồi. Là thuốc nổ dẻo C4.
Âu Hân vừa xem qua mạch điện, cách thiết kế quả bom lại càng sợ hãi hơn. Bom này là thuốc bổ dẻo C4, bom được kích hoạt bằng đồng hồ đo bằng phút. C4 là thuốc nổ vô cùng nguy hiểm. Nếu nổ sẽ giải phóng ra rất nhiều khí độc, nở rộng ra với vận tốc 8km/s, tạo ra một lực cực lớn trong khoảng bao quanh nó, chỉ trong 1s sau khi phát nổ thì những thứ trong phạm vi ảnh hưởng của nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ cần 50g thôi có thể phá hủy 1 xe tải lớn, nhưng theo sức nặng khi cô bê nó lên có thể đoán được nó nặng tầm 4 đến 5kg. Như vậy nó sẽ san bằng Uyển Cát.
Cạch
Âu Hân mặt trắng bệch sau khi nghe thấy âm thanh nhẹ này. Cô sao có thể không nhận ra âm thanh này. Là súng.
- Không ngờ người tìm ra được quả bom này nhanh tới vậy lại là Đại thiếu phu nhân của Vương gia. Mau ôm quả bom đó vào lòng rồi đi vào bên trong.