Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-208
Chương 208: Lễ cưới (2)
Toàn sảnh liền rơi vào im lặng. Âu Hân trừng trừng mắt nhìn đám người chĩa súng vào mình. Vương Kì Hạo và Dịch Cẩn đều mang gương mặt lạnh thấu xương, nhưng vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh lạ thường giống như lời người đàn ông kia nói họ sớm đã đoán được. Tề Phi cười cợt, lặng lẽ đút tay vào túi quần.
Một tên thuộc hạ đưa đến cho người đàn ông kia một tờ giấy, người đàn ông cầm lấy nó, bộ dạng kính trọng giả dối đưa ra trước mắt Vương Kì Hạo.
- Thủ lĩnh chúng tôi gửi tới ngài tờ giấy này, hy vọng ngài không làm chậm trễ thời gian quý báu.
Vương Kì Hạo lãnh đạm nhận tờ giấy, còn không liếc mắt nhìn tờ giấy đó là gì, một bộ dạng tao nhã tờ giấy đã biến thành mười mấy mảnh tung bay trong không khí.
Người đàn ông cũng không tức giận, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với tên thuộc hạ vừa giao tờ giấy. Tên thuộc hạ nhanh chóng xoay người biến mất. Sau khi quay lại trên tay đã có thêm một thùng giấy nữa.
Vương Kì Hạo kiềm chế không được giật khoé mắt. Tề Phi nhanh chân chạy đến nhìn, còn sợ thiên hạ chưa đủ loại, cầm vài tờ lên, cao giọng thánh thót.
- Đơn ly hôn! Nhiều như vậy, Vương Đại thiếu soái, có cần tôi đây giúp anh một tay không. Nếu không e rằng anh xé mấy ngày cũng không hết.
Âu Hân kinh ngạc, đôi mắt dần tối lại. Có vẻ như tên này muốn chơi lớn với bọn họ rồi.
Âu Hân đưa tay lên trên đầu, giật tung vương miện xuống, mái tóc vì vậy mà rối lên. Âm thanh va chạm giữa vương miện và sàn gạch lát đá hoa văn, không chói tai nhưng lại khiến người ta chói mắt vì hành động này. Vì va chạm mạnh, những viên đá quý đính trên vương miện rơi ra, tạo nên những âm thanh như những tiếng phím đàn đang dạo nhạc.
Âu Hân nhếch môi cười, gương mặt phút chốc đã trở nên lạnh lùng lại quỷ quyệt.
- Nói với thủ lĩnh của ông, Đại thiếu soái phu nhân tôi không có hứng tái hôn lần hai. Tôi tươi lai còn làm Đại soái phu nhân, chức vị cao như vậy, Đồng Âu Hân tôi có hứng thú hơn nhiều.
Âu Hân giẫm trên đôi giày cao gót pha lê, bước về phía Vương Kì Hạo, âm thanh vang lên theo một tiết tấu nhất định.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng không còn giữ vẻ mặt hoà nhã lịch sự giả dối nữa, gương mặt thay đổi toát lên sự nguy hiểm, tiến vài bước đã đứng chặn trước mặt Âu Hân.
Âu Hân hạ mắt nhìn tờ giấy người đàn ông này vừa rút trong người ra đưa trước mặt cô. Cô vốn nghĩ đó là đơn ly hôn nên chỉ nhìn liếc qua sau đó sẽ không thèm để ý nữa, nhưng.... không phải đơn ly hôn, trên tờ giấy đó nổi bật nên vài chữ.
Bệnh nhân: Đồng Thái Dĩ.
Âu Hân giật lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm vào nó, nhìn xuống dòng kết luận của bác sĩ.
BỆNH TIM??
Cha cô bị bệnh tim? Ông bị bệnh tim?
Âu Hân không tin, lật lật tờ giấy, còn nhìn chằm chằm vào con dấu màu đỏ chói của bệnh viện.
Người đàn ông nói lời lịch sử giả dối.
- Thủ lĩnh chúng tôi muốn tôi đưa riêng cho Đồng tiểu thư tờ giấy này. Ngài ấy nói, chỉ cần tiểu thư nhìn thấy tờ giấy này, tự khắc cô sẽ hiểu mình cần làm gì.
Hắn cố ý muốn đưa cô xem tờ giấy này, còn không phải là đang ép cô vào được cùng sao? Còn nói cái gì mà muốn cho cô thời gian suy nghĩ.
Nhưng đây cũng không phải điều trong đầu Âu Hân đang suy nghĩ. Cha cô bị bệnh tim, nhưng cô lại không biết. Cô rõ ràng là con gái của ông, thế mà lại không biết chuyện này. Ông bị bệnh nặng như vậy, cô là con gái ông nhưng lại vô tâm như vậy.
Âu Hân cảm thấy cổ mình như đang nghẹn ứ lại cái gì đó, mấy dòng chữ trên tờ giấy ngay trước mặt đang mờ dần đi.
Vương Kì Hạo tiến lại gần, nhóm người kia đồng loạt hướng nòng súng về phía anh nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại, càng tiến gần đến trước mặt Âu Hân, nhưng vẫn là không thể gần được, bị chặn lại trước mặt Âu Hân một đường ranh giới người và súng.
- Hân Hân!
Âu Hân phản ứng chậm, ngẩng đầu lên, trong mắt đã là một dòng nước mắt.
- Bà xã, tin anh không?
Âu Hân nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kiên định cao lãnh của anh, nhất thời sững người lại, nhưng chỉ vài giây sau đã mạnh mẽ gật đầu.
- Nếu anh không đáng tin, hàng tỉ người trên trái đất này càng không đáng tin.
Vương Kì Hạo cong môi cười dịu dàng nhìn cô.
- Cha sẽ không sao. Con đường phía trước, anh sẽ mãi đi cùng em.
Âu Hân nghiêng đầu mỉm cười, đưa tay vuốt qua đôi mắt, ánh mắt đen nhánh sáng lên kì lạ. Cô buông tờ giấy, tờ giấy bay trong không trung, đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Cô xoay người lại, cất giọng lạnh nhạt.
- Đừng làm tốn thời gian của tôi.
Người đàn ông cất bước, đi nhanh về phía trước, Âu Hân nghiêng đi theo sau, nghiêng đầu nhìn lại Vương Kì Hạo như tù nhân bị áp giải đi phía sau.
Cô tin anh, ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh chắc chắn đã có kế hoạch, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, một lời nói tin tưởng anh, anh chắc chắn sẽ đem cha bình an trở về.
Dịch Cẩn đi qua tờ giấy đang nằm trên đất, ánh mắt dao động tối lại, nhưng gương mặt vẫn như trước hết sức bình tĩnh, tự nhiên.
Người đàn ông dẫn Âu Hân lên sân thượng của biệt thự. Âu Hân đảo mắt nhìn xung quanh, sân thượng rất rộng, thậm chí ở giữa sân thượng còn có một chiếc trực thăng đang mở cửa như đợi người.
Âu Hân dừng bước chân, bày ra trạng thái có chết cũng không bước thêm bước nào nữa.
Người đàn ông kính cẩn giả dối cúi đầu.
- Đồng tiểu thư xin đợi một lát, thủ lĩnh ngài ấy sắp tới rồi.
Âu Hân mím môi, nhìn đến một góc sân thượng được trang trí hoa hồng, những dải lụa nhiều màu sắc được kết lại thành hình bông hoa đang tung bay phần phật trong gió.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân không lớn nhưng vì không gian lúc này vô cùng yên lặng nên Âu Hân đã nhanh chóng xoay người lại.
Một giây sau cô liền sững người, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn.
Người đàn ông đang đi tới có thân hình cao lớn, mái tóc màu vàng, gương mặt Âu Hân không thể nhìn được vì đã bị mặt nạ anh ta đeo che hết nửa khuôn mặt, nhưng ai cũng có thể đoán được, người này nhất định còn rất trẻ. Âu Hân có thể biết, người này là một người gốc Âu vì da anh ta rất trắng, trên gương mặt chỉ lộ ra miệng, một phần mũi và hai con mắt màu xanh.
Điều khiển Âu Hân sững người kinh ngạc chính là đôi mắt màu xanh của anh ta. Đôi mắt màu xanh này rất quen, con mắt đào hoa quyến rũ nhìn rất giống đôi mắt màu đen xám của Tề Phi, nhưng con mắt Tề Phi nhìn hút hồn và đào hoa hơn.
Không chỉ có đôi mắt, khi người đàn ông này đã đứng trước mặt Âu Hân, cô còn biết thêm, mùi hương trên người của người đàn ông này cũng rất quen, thân hình cũng tương tự như vậy, quen mắt vô cùng.
Cô nhìn thấy người đàn ông kia cười, một nụ cười quen thuộc, quen thuộc đến mức một giây sau Âu Hân đã ngã quỵ ra đất, ánh mắt tròn to kinh ngạc tột độ, miệng mở ra như không thể tin được.
Người đàn ông này? Sao có thể? Sao có thể là....
Người đàn ông cúi người muốn giúp Âu Hân đứng dậy, cô liền không suy nghĩ gạt mạnh tay ra, cả cơ thể kinh hãi lùi về phía sau.
Người đàn ông mà vài giây trước Âu Hân vẫn còn mặc niệm là vô cùng tin tưởng, vài giây sau cũng chính là người tặng cô cái tát đau đớn nhất.
Toàn sảnh liền rơi vào im lặng. Âu Hân trừng trừng mắt nhìn đám người chĩa súng vào mình. Vương Kì Hạo và Dịch Cẩn đều mang gương mặt lạnh thấu xương, nhưng vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh lạ thường giống như lời người đàn ông kia nói họ sớm đã đoán được. Tề Phi cười cợt, lặng lẽ đút tay vào túi quần.
Một tên thuộc hạ đưa đến cho người đàn ông kia một tờ giấy, người đàn ông cầm lấy nó, bộ dạng kính trọng giả dối đưa ra trước mắt Vương Kì Hạo.
- Thủ lĩnh chúng tôi gửi tới ngài tờ giấy này, hy vọng ngài không làm chậm trễ thời gian quý báu.
Vương Kì Hạo lãnh đạm nhận tờ giấy, còn không liếc mắt nhìn tờ giấy đó là gì, một bộ dạng tao nhã tờ giấy đã biến thành mười mấy mảnh tung bay trong không khí.
Người đàn ông cũng không tức giận, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với tên thuộc hạ vừa giao tờ giấy. Tên thuộc hạ nhanh chóng xoay người biến mất. Sau khi quay lại trên tay đã có thêm một thùng giấy nữa.
Vương Kì Hạo kiềm chế không được giật khoé mắt. Tề Phi nhanh chân chạy đến nhìn, còn sợ thiên hạ chưa đủ loại, cầm vài tờ lên, cao giọng thánh thót.
- Đơn ly hôn! Nhiều như vậy, Vương Đại thiếu soái, có cần tôi đây giúp anh một tay không. Nếu không e rằng anh xé mấy ngày cũng không hết.
Âu Hân kinh ngạc, đôi mắt dần tối lại. Có vẻ như tên này muốn chơi lớn với bọn họ rồi.
Âu Hân đưa tay lên trên đầu, giật tung vương miện xuống, mái tóc vì vậy mà rối lên. Âm thanh va chạm giữa vương miện và sàn gạch lát đá hoa văn, không chói tai nhưng lại khiến người ta chói mắt vì hành động này. Vì va chạm mạnh, những viên đá quý đính trên vương miện rơi ra, tạo nên những âm thanh như những tiếng phím đàn đang dạo nhạc.
Âu Hân nhếch môi cười, gương mặt phút chốc đã trở nên lạnh lùng lại quỷ quyệt.
- Nói với thủ lĩnh của ông, Đại thiếu soái phu nhân tôi không có hứng tái hôn lần hai. Tôi tươi lai còn làm Đại soái phu nhân, chức vị cao như vậy, Đồng Âu Hân tôi có hứng thú hơn nhiều.
Âu Hân giẫm trên đôi giày cao gót pha lê, bước về phía Vương Kì Hạo, âm thanh vang lên theo một tiết tấu nhất định.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng không còn giữ vẻ mặt hoà nhã lịch sự giả dối nữa, gương mặt thay đổi toát lên sự nguy hiểm, tiến vài bước đã đứng chặn trước mặt Âu Hân.
Âu Hân hạ mắt nhìn tờ giấy người đàn ông này vừa rút trong người ra đưa trước mặt cô. Cô vốn nghĩ đó là đơn ly hôn nên chỉ nhìn liếc qua sau đó sẽ không thèm để ý nữa, nhưng.... không phải đơn ly hôn, trên tờ giấy đó nổi bật nên vài chữ.
Bệnh nhân: Đồng Thái Dĩ.
Âu Hân giật lấy tờ giấy, nhìn chằm chằm vào nó, nhìn xuống dòng kết luận của bác sĩ.
BỆNH TIM??
Cha cô bị bệnh tim? Ông bị bệnh tim?
Âu Hân không tin, lật lật tờ giấy, còn nhìn chằm chằm vào con dấu màu đỏ chói của bệnh viện.
Người đàn ông nói lời lịch sử giả dối.
- Thủ lĩnh chúng tôi muốn tôi đưa riêng cho Đồng tiểu thư tờ giấy này. Ngài ấy nói, chỉ cần tiểu thư nhìn thấy tờ giấy này, tự khắc cô sẽ hiểu mình cần làm gì.
Hắn cố ý muốn đưa cô xem tờ giấy này, còn không phải là đang ép cô vào được cùng sao? Còn nói cái gì mà muốn cho cô thời gian suy nghĩ.
Nhưng đây cũng không phải điều trong đầu Âu Hân đang suy nghĩ. Cha cô bị bệnh tim, nhưng cô lại không biết. Cô rõ ràng là con gái của ông, thế mà lại không biết chuyện này. Ông bị bệnh nặng như vậy, cô là con gái ông nhưng lại vô tâm như vậy.
Âu Hân cảm thấy cổ mình như đang nghẹn ứ lại cái gì đó, mấy dòng chữ trên tờ giấy ngay trước mặt đang mờ dần đi.
Vương Kì Hạo tiến lại gần, nhóm người kia đồng loạt hướng nòng súng về phía anh nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại, càng tiến gần đến trước mặt Âu Hân, nhưng vẫn là không thể gần được, bị chặn lại trước mặt Âu Hân một đường ranh giới người và súng.
- Hân Hân!
Âu Hân phản ứng chậm, ngẩng đầu lên, trong mắt đã là một dòng nước mắt.
- Bà xã, tin anh không?
Âu Hân nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kiên định cao lãnh của anh, nhất thời sững người lại, nhưng chỉ vài giây sau đã mạnh mẽ gật đầu.
- Nếu anh không đáng tin, hàng tỉ người trên trái đất này càng không đáng tin.
Vương Kì Hạo cong môi cười dịu dàng nhìn cô.
- Cha sẽ không sao. Con đường phía trước, anh sẽ mãi đi cùng em.
Âu Hân nghiêng đầu mỉm cười, đưa tay vuốt qua đôi mắt, ánh mắt đen nhánh sáng lên kì lạ. Cô buông tờ giấy, tờ giấy bay trong không trung, đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Cô xoay người lại, cất giọng lạnh nhạt.
- Đừng làm tốn thời gian của tôi.
Người đàn ông cất bước, đi nhanh về phía trước, Âu Hân nghiêng đi theo sau, nghiêng đầu nhìn lại Vương Kì Hạo như tù nhân bị áp giải đi phía sau.
Cô tin anh, ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh chắc chắn đã có kế hoạch, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, một lời nói tin tưởng anh, anh chắc chắn sẽ đem cha bình an trở về.
Dịch Cẩn đi qua tờ giấy đang nằm trên đất, ánh mắt dao động tối lại, nhưng gương mặt vẫn như trước hết sức bình tĩnh, tự nhiên.
Người đàn ông dẫn Âu Hân lên sân thượng của biệt thự. Âu Hân đảo mắt nhìn xung quanh, sân thượng rất rộng, thậm chí ở giữa sân thượng còn có một chiếc trực thăng đang mở cửa như đợi người.
Âu Hân dừng bước chân, bày ra trạng thái có chết cũng không bước thêm bước nào nữa.
Người đàn ông kính cẩn giả dối cúi đầu.
- Đồng tiểu thư xin đợi một lát, thủ lĩnh ngài ấy sắp tới rồi.
Âu Hân mím môi, nhìn đến một góc sân thượng được trang trí hoa hồng, những dải lụa nhiều màu sắc được kết lại thành hình bông hoa đang tung bay phần phật trong gió.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân không lớn nhưng vì không gian lúc này vô cùng yên lặng nên Âu Hân đã nhanh chóng xoay người lại.
Một giây sau cô liền sững người, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn.
Người đàn ông đang đi tới có thân hình cao lớn, mái tóc màu vàng, gương mặt Âu Hân không thể nhìn được vì đã bị mặt nạ anh ta đeo che hết nửa khuôn mặt, nhưng ai cũng có thể đoán được, người này nhất định còn rất trẻ. Âu Hân có thể biết, người này là một người gốc Âu vì da anh ta rất trắng, trên gương mặt chỉ lộ ra miệng, một phần mũi và hai con mắt màu xanh.
Điều khiển Âu Hân sững người kinh ngạc chính là đôi mắt màu xanh của anh ta. Đôi mắt màu xanh này rất quen, con mắt đào hoa quyến rũ nhìn rất giống đôi mắt màu đen xám của Tề Phi, nhưng con mắt Tề Phi nhìn hút hồn và đào hoa hơn.
Không chỉ có đôi mắt, khi người đàn ông này đã đứng trước mặt Âu Hân, cô còn biết thêm, mùi hương trên người của người đàn ông này cũng rất quen, thân hình cũng tương tự như vậy, quen mắt vô cùng.
Cô nhìn thấy người đàn ông kia cười, một nụ cười quen thuộc, quen thuộc đến mức một giây sau Âu Hân đã ngã quỵ ra đất, ánh mắt tròn to kinh ngạc tột độ, miệng mở ra như không thể tin được.
Người đàn ông này? Sao có thể? Sao có thể là....
Người đàn ông cúi người muốn giúp Âu Hân đứng dậy, cô liền không suy nghĩ gạt mạnh tay ra, cả cơ thể kinh hãi lùi về phía sau.
Người đàn ông mà vài giây trước Âu Hân vẫn còn mặc niệm là vô cùng tin tưởng, vài giây sau cũng chính là người tặng cô cái tát đau đớn nhất.