Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-171
Chương 171: Sương Sương có chửa??
Vương Kì Hạo kể lại chuyện cho Âu Hân, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cô bị xảy thai. Anh chỉ nói cha biết việc Trương Hạ Sảnh lái xe đâm cô, cảm thấy không thể có một người con dâu độc ác như vậy. Âu Hân gật gù như đã hiểu, cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.
Trong lúc bên này Âu Hân đang ngồi vui vẻ nói chuyện với cha mẹ chồng thì bên kia, ở một căn biệt thự nào đó, trong căn phòng xa hoa nào đấy đang xảy ra một trận gà bay chó sủa. Tề Phi ôm cái èo đau nhức của mình chửi rủa muốn bật móng nhà, chửi hăng như heo bị chọc tiết.
Chuyện là anh bạn Tề hôm qua uống say ở chỗ Dịch Cẩn, sau đó rất tự giác nằm yên trên giường lột quần áo. Một Dịch Cẩn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm, đêm hôm qua.... Tề Phi về sau đã nhận xét rằng: Dịch Cẩn nhận mình là tên cầm thú đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Dịch Cẩn quả nhiên là một cao thủ che dấu cảm xúc. Trước giờ chưa từng biểu hiện có ham muốn với nữ nhân nào, cũng không thấy có hành động biến thái với nam nhân, nhưng đêm hôm qua Tề Phi đã được chứng thực. Người ta căn bản là không thèm lũ tép riu đó. Người ta chỉ muốn chàng trai hào hoa, phong nhã là anh thôi.
Tề Phi gật gù với suy nghĩ của mình. Sau đó lại mang mười tám đời tổ tông nhà Dịch Cẩn ra chửi. Một Tề Phi luôn làm chủ mọi chuyện như cậu, đêm hôm qua lại trở thành kẻ bị động, mọi động tác đều như bị cái tên đáng ghét Dịch Cẩn thôi miên, thật quá mất mặt.
Quá mất mặt!!!
Dịch Cẩn áo quần chỉnh tề đi từ phòng tắm đi ra. Ánh mắt hơi đậm nhìn Tề Phi ngồi trên giường chửi. Tề Phi lướt mắt thấy người, tuy người hơi mỏi nhưng vẫn rất còn sức vớ lấy cái đèn trên đầu giường ném qua. Chỉ muốn ném vỡ đầu ai đó.
Lúc trước Dịch Cẩn không xấu hổ mà nói: Ngủ với tôi một đêm, bí mật của tôi sẽ nói hết cho cậu. Tại sao lúc đó cậu lại không nghi ngờ chứ. Nếu như nghi ngờ thì có phải bản thân sẽ tránh đc kiếp nạn này không.
Dịch Cẩn dễ dàng né được cái đèn ngủ, không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp, hoàn toàn là dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày.
- Xuống ăn sáng.
Sau đó xoay người đi luôn. Tề Phi giận nghiến răng ken két, hai mắt như hoả tiễn chỉ trực phóng vào người phía trước.
Vương phu nhân nói muốn tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng Âu Hân đã bình an trở về, Vương đại soái cũng gật gù đồng ý, Âu Hân đang đóng vai một cô con dâu hiền thục, dịu dàng nên cũng không có ý kiến.
Vương Kì Hạo chỉ lạnh lùng nói một câu.
- Tiệc sẽ được tổ chức ở Tử Uyển.
Âu Hân để ý thấy sắc mặt Vương đại soái tỏ ra không hài lòng, ông hừ nhẹ một tiếng, lườm Vương Kì Hạo muốn cháy mặt. Vương Kì Hạo một mặt thờ ơ làm như không nhìn thấy ánh mắt của cha, chỉ chăm chú dịu dàng nhìn vợ.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện về việc tổ chức tiệc như thế nào thì Vương Thiên Nguyên cùng Vương Sa Nhi về. Sáng nay khi Âu Hân đến thì hai người đã đi học. Âu Hân có phần nhìn chăm chú Vương Thiên Nguyên, không để ý đến người ngồi bên cạnh đã hơi đen mặt.
Vương Sa Nhi là một cô tiểu thư được nuôi dạy rất tốt. Vừa nhìn thấy Âu Hân liền chạy vội tới hỏi han cô, Âu Hân vui vẻ thu ánh mắt nhìn đánh giá Vương Thiên Nguyên rồi trả lời câu hỏi quan tâm của em chồng.
Vương Sa Nhi biết sắp có tiệc, lần này kiên quyết muốn cùng Âu Hân đi mua sắm. Âu Hân cũng vui vẻ đồng ý.
Vương đại soái có việc cần nói riêng với Vương Kì Hạo, ngồi nói chuyện thêm vài câu thì cùng Vương Kì Hạo vào thư phòng. Vương phu nhân nói muốn xuống bếp làm bánh, con gái liền đòi đi làm bánh cùng với bà. Âu Hân có việc nên không xin đi, ngồi im tại chỗ chuyển ánh mắt đến Vương Thiên Nguyên đang đi lên tầng.
Vài phút sau cô mới đứng dậy đi lên tầng, điểm dừng chân chính là phòng Vương Thiên Nguyên. Vương Thiên Nguyên không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy Âu Hân vào, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào cô.
Âu Hân rút chiếc ghế ở gần đó tới ngồi trước mặt cậu. Gương mặt mang vẻ cười cợt, mỉa mai.
- Hối hận rồi??
Chỉ một câu nói lập tức làm cơn giận của Vương Thiên Nguyên bùng phát. Hai tay cuộn chặt grap giường, nghiến răng nói:
- Chị không phải con người?
- Bây giờ ngoan ngoãn gọi tôi là chị rồi sao? Vậy để chị đây khuyên cậu vài câu. Không biết trân trọng thì đừng có cảm thấy hối hận. Cậu có cảm thấy hối hận thì cũng vô dụng, thứ cậu không trân trọng đã mãi không phải của cậu nữa. Đừng tưởng bản thân không cần thì cũng nghĩ người khác không cần, thứ cậu không cần chính là thứ người khác coi như bảo vật.
Thanh âm lạnh lùng đánh vào tâm trí của Vương Thiên Nguyên, cơ thể cậu hơi run, là giận quá không nói lên lời.
Ngày hôm đó khi cậu có việc tới bệnh viện, lại đúng như Lý Nhạc Lăng mong muốn, hai mắt cậu đều nhìn thấy Tố Mai tươi cười đi bên cạnh Lý Nhạc Lăng, còn Lý Nhạc Lăng thì hai mắt lấp lánh nắm tay cô. Nụ cười của Tố Mai lúc đó là nụ cười đẹp nhất từ trước tới nay cậu được nhìn thấy, nhưng lại không phải dành cho cậu.
Cậu không dám đứng đối diện cô, chân nhanh hơn não vội trốn vào một góc tường nghe cô cùng Lý Nhạc Lăng nói chuyện đi qua.
Hóa ra hai người bây giờ đã có những ba đứa con với nhau. Còn đợi sau khi cô sinh xong sẽ lập tức làm một hôn lễ lớn.
Đáng ra cậu sẽ là người được chiêm ngưỡng nụ cười rạng rỡ hạnh phúc của cô. Nhưng tất cả chỉ là "đáng ra". Cô gái hay đứng đợi cậu sau mỗi buổi học bây giờ đã không còn như vậy nữa. Cô gái hay lải nhải đi bên cạnh cậu, từ lâu đã không còn lải nhải nữa.
Cô gái dành cả thành xuân để yêu cậu... Cậu sẽ không bao giờ được nhìn lại nữa.
Vương Thiên Nguyên quả thật hối hận muốn chết. Bị Âu Hân mỉa mai chế nhạo cũng không thể phản bác lại được câu nào. Bởi vì lời cô nói là hoàn toàn đúng. Người là do cậu không trân trọng, là do cậu khinh không giữ. Bây giờ đáng mất rồi, hối hận cũng vô nghĩa.
.....
Ngày hôm sau Âu Hân còn chưa dậy, Vương Sa Nhi đã chạy tới nói muốn cùng cô đi mua sắm. Âu Hân còn chưa tập thể dục buổi sáng, nghĩ nghĩ thì thấy đi mua sắm cũng là hình thức rèn luyện sức khỏe nên nhanh chóng đứng dậy đi thay đồ.
Nhưng người nào đó có tính chiếm hữu cao, không đồng ý để vợ mình xa mình nửa bước, lúc này liền giống như con bạch tuộc, tứ chi đều quấn chặt lấy người không buông. Âu Hân lại phải tốn mất nửa tiếng đồng hồ làm công tác dỗ dành, ai kia miễn cưỡng hôn cô vài lần rồi mới chịu thỏa hiệp.
Hai chị em liền cùng nhau đi đến trung tâm thương mại Đế Hoa. Nơi này quả nhiên là trung tâm thương mại hàng đầu, lúc trước bị đám người khủng bố Lưu Tưởng gây thiệt hại không nặng cũng rất nhanh hồi phục lại, bây giờ người tới vẫn nườm nượp. Vương Sa Nhi lôi kéo Âu Hân hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, đi đến không biết mỏi chân, nhưng Âu thì mỏi muốn rã rời. Cô liền nói muốn vào một cửa hàng đồ ăn nhẹ ngồi nghỉ.
Hai chị em liền cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, Vương Sa Nhi bỗng "a" lên một tiếng rồi kéo cô sát lại gần nói nhỏ.
- Chị, chị biết không, Hạ Sương Sương có chửa rồi.
Âu Hân liền kinh ngạc.
- Hạ Sương Sương??!
Chứ không phải Hạ Doanh Doanh à??
Vương Sa Nhi nói chắc nịch.
- Là Hạ Sương Sương. Em cũng mới biết tin này tối hôm qua thôi. Nghe đâu là có chửa với thầy giáo, bây giờ còn đang làm ầm lên bắt thầy bỏ vợ chịu trách nhiệm với mình.
Vương Kì Hạo kể lại chuyện cho Âu Hân, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cô bị xảy thai. Anh chỉ nói cha biết việc Trương Hạ Sảnh lái xe đâm cô, cảm thấy không thể có một người con dâu độc ác như vậy. Âu Hân gật gù như đã hiểu, cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.
Trong lúc bên này Âu Hân đang ngồi vui vẻ nói chuyện với cha mẹ chồng thì bên kia, ở một căn biệt thự nào đó, trong căn phòng xa hoa nào đấy đang xảy ra một trận gà bay chó sủa. Tề Phi ôm cái èo đau nhức của mình chửi rủa muốn bật móng nhà, chửi hăng như heo bị chọc tiết.
Chuyện là anh bạn Tề hôm qua uống say ở chỗ Dịch Cẩn, sau đó rất tự giác nằm yên trên giường lột quần áo. Một Dịch Cẩn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm, đêm hôm qua.... Tề Phi về sau đã nhận xét rằng: Dịch Cẩn nhận mình là tên cầm thú đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Dịch Cẩn quả nhiên là một cao thủ che dấu cảm xúc. Trước giờ chưa từng biểu hiện có ham muốn với nữ nhân nào, cũng không thấy có hành động biến thái với nam nhân, nhưng đêm hôm qua Tề Phi đã được chứng thực. Người ta căn bản là không thèm lũ tép riu đó. Người ta chỉ muốn chàng trai hào hoa, phong nhã là anh thôi.
Tề Phi gật gù với suy nghĩ của mình. Sau đó lại mang mười tám đời tổ tông nhà Dịch Cẩn ra chửi. Một Tề Phi luôn làm chủ mọi chuyện như cậu, đêm hôm qua lại trở thành kẻ bị động, mọi động tác đều như bị cái tên đáng ghét Dịch Cẩn thôi miên, thật quá mất mặt.
Quá mất mặt!!!
Dịch Cẩn áo quần chỉnh tề đi từ phòng tắm đi ra. Ánh mắt hơi đậm nhìn Tề Phi ngồi trên giường chửi. Tề Phi lướt mắt thấy người, tuy người hơi mỏi nhưng vẫn rất còn sức vớ lấy cái đèn trên đầu giường ném qua. Chỉ muốn ném vỡ đầu ai đó.
Lúc trước Dịch Cẩn không xấu hổ mà nói: Ngủ với tôi một đêm, bí mật của tôi sẽ nói hết cho cậu. Tại sao lúc đó cậu lại không nghi ngờ chứ. Nếu như nghi ngờ thì có phải bản thân sẽ tránh đc kiếp nạn này không.
Dịch Cẩn dễ dàng né được cái đèn ngủ, không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp, hoàn toàn là dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày.
- Xuống ăn sáng.
Sau đó xoay người đi luôn. Tề Phi giận nghiến răng ken két, hai mắt như hoả tiễn chỉ trực phóng vào người phía trước.
Vương phu nhân nói muốn tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng Âu Hân đã bình an trở về, Vương đại soái cũng gật gù đồng ý, Âu Hân đang đóng vai một cô con dâu hiền thục, dịu dàng nên cũng không có ý kiến.
Vương Kì Hạo chỉ lạnh lùng nói một câu.
- Tiệc sẽ được tổ chức ở Tử Uyển.
Âu Hân để ý thấy sắc mặt Vương đại soái tỏ ra không hài lòng, ông hừ nhẹ một tiếng, lườm Vương Kì Hạo muốn cháy mặt. Vương Kì Hạo một mặt thờ ơ làm như không nhìn thấy ánh mắt của cha, chỉ chăm chú dịu dàng nhìn vợ.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện về việc tổ chức tiệc như thế nào thì Vương Thiên Nguyên cùng Vương Sa Nhi về. Sáng nay khi Âu Hân đến thì hai người đã đi học. Âu Hân có phần nhìn chăm chú Vương Thiên Nguyên, không để ý đến người ngồi bên cạnh đã hơi đen mặt.
Vương Sa Nhi là một cô tiểu thư được nuôi dạy rất tốt. Vừa nhìn thấy Âu Hân liền chạy vội tới hỏi han cô, Âu Hân vui vẻ thu ánh mắt nhìn đánh giá Vương Thiên Nguyên rồi trả lời câu hỏi quan tâm của em chồng.
Vương Sa Nhi biết sắp có tiệc, lần này kiên quyết muốn cùng Âu Hân đi mua sắm. Âu Hân cũng vui vẻ đồng ý.
Vương đại soái có việc cần nói riêng với Vương Kì Hạo, ngồi nói chuyện thêm vài câu thì cùng Vương Kì Hạo vào thư phòng. Vương phu nhân nói muốn xuống bếp làm bánh, con gái liền đòi đi làm bánh cùng với bà. Âu Hân có việc nên không xin đi, ngồi im tại chỗ chuyển ánh mắt đến Vương Thiên Nguyên đang đi lên tầng.
Vài phút sau cô mới đứng dậy đi lên tầng, điểm dừng chân chính là phòng Vương Thiên Nguyên. Vương Thiên Nguyên không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy Âu Hân vào, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào cô.
Âu Hân rút chiếc ghế ở gần đó tới ngồi trước mặt cậu. Gương mặt mang vẻ cười cợt, mỉa mai.
- Hối hận rồi??
Chỉ một câu nói lập tức làm cơn giận của Vương Thiên Nguyên bùng phát. Hai tay cuộn chặt grap giường, nghiến răng nói:
- Chị không phải con người?
- Bây giờ ngoan ngoãn gọi tôi là chị rồi sao? Vậy để chị đây khuyên cậu vài câu. Không biết trân trọng thì đừng có cảm thấy hối hận. Cậu có cảm thấy hối hận thì cũng vô dụng, thứ cậu không trân trọng đã mãi không phải của cậu nữa. Đừng tưởng bản thân không cần thì cũng nghĩ người khác không cần, thứ cậu không cần chính là thứ người khác coi như bảo vật.
Thanh âm lạnh lùng đánh vào tâm trí của Vương Thiên Nguyên, cơ thể cậu hơi run, là giận quá không nói lên lời.
Ngày hôm đó khi cậu có việc tới bệnh viện, lại đúng như Lý Nhạc Lăng mong muốn, hai mắt cậu đều nhìn thấy Tố Mai tươi cười đi bên cạnh Lý Nhạc Lăng, còn Lý Nhạc Lăng thì hai mắt lấp lánh nắm tay cô. Nụ cười của Tố Mai lúc đó là nụ cười đẹp nhất từ trước tới nay cậu được nhìn thấy, nhưng lại không phải dành cho cậu.
Cậu không dám đứng đối diện cô, chân nhanh hơn não vội trốn vào một góc tường nghe cô cùng Lý Nhạc Lăng nói chuyện đi qua.
Hóa ra hai người bây giờ đã có những ba đứa con với nhau. Còn đợi sau khi cô sinh xong sẽ lập tức làm một hôn lễ lớn.
Đáng ra cậu sẽ là người được chiêm ngưỡng nụ cười rạng rỡ hạnh phúc của cô. Nhưng tất cả chỉ là "đáng ra". Cô gái hay đứng đợi cậu sau mỗi buổi học bây giờ đã không còn như vậy nữa. Cô gái hay lải nhải đi bên cạnh cậu, từ lâu đã không còn lải nhải nữa.
Cô gái dành cả thành xuân để yêu cậu... Cậu sẽ không bao giờ được nhìn lại nữa.
Vương Thiên Nguyên quả thật hối hận muốn chết. Bị Âu Hân mỉa mai chế nhạo cũng không thể phản bác lại được câu nào. Bởi vì lời cô nói là hoàn toàn đúng. Người là do cậu không trân trọng, là do cậu khinh không giữ. Bây giờ đáng mất rồi, hối hận cũng vô nghĩa.
.....
Ngày hôm sau Âu Hân còn chưa dậy, Vương Sa Nhi đã chạy tới nói muốn cùng cô đi mua sắm. Âu Hân còn chưa tập thể dục buổi sáng, nghĩ nghĩ thì thấy đi mua sắm cũng là hình thức rèn luyện sức khỏe nên nhanh chóng đứng dậy đi thay đồ.
Nhưng người nào đó có tính chiếm hữu cao, không đồng ý để vợ mình xa mình nửa bước, lúc này liền giống như con bạch tuộc, tứ chi đều quấn chặt lấy người không buông. Âu Hân lại phải tốn mất nửa tiếng đồng hồ làm công tác dỗ dành, ai kia miễn cưỡng hôn cô vài lần rồi mới chịu thỏa hiệp.
Hai chị em liền cùng nhau đi đến trung tâm thương mại Đế Hoa. Nơi này quả nhiên là trung tâm thương mại hàng đầu, lúc trước bị đám người khủng bố Lưu Tưởng gây thiệt hại không nặng cũng rất nhanh hồi phục lại, bây giờ người tới vẫn nườm nượp. Vương Sa Nhi lôi kéo Âu Hân hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, đi đến không biết mỏi chân, nhưng Âu thì mỏi muốn rã rời. Cô liền nói muốn vào một cửa hàng đồ ăn nhẹ ngồi nghỉ.
Hai chị em liền cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, Vương Sa Nhi bỗng "a" lên một tiếng rồi kéo cô sát lại gần nói nhỏ.
- Chị, chị biết không, Hạ Sương Sương có chửa rồi.
Âu Hân liền kinh ngạc.
- Hạ Sương Sương??!
Chứ không phải Hạ Doanh Doanh à??
Vương Sa Nhi nói chắc nịch.
- Là Hạ Sương Sương. Em cũng mới biết tin này tối hôm qua thôi. Nghe đâu là có chửa với thầy giáo, bây giờ còn đang làm ầm lên bắt thầy bỏ vợ chịu trách nhiệm với mình.