Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158: Anh dám không đến lễ cưới của em?? (2)
Cửa phòng mở ra, Trương Hạ không thèm quay mặt lại, cau có gắt lên.
- Cô làm cái gì mà đi lâu vậy? Còn không mau đến đây dặm lại phấn cho tôi. Có biết sắp đến giờ cử hành hôn lễ của tôi rồi không?
- Trương tiểu thư, đánh phấn nhiều quá cũng không tốt cho da đâu.
Trương Hạ Sảnh đánh rơi bút kẻ mắt đang cầm trong tay, kinh hãi quay đầu lại, một giây sau liền đứng bật dậy như gắn lò xo, mặt trợn tròn kinh ngạc.
Âu Hân chống tay ngồi trên xe lăn cười nhạt. Gan vẫn bé như ngày nào.
Trương Hạ Sảnh cao giọng hét lên.
- Đồng Âu Hân!!? Không phải mày chết rồi sao?
Âu Hân mỉm cười, tay vuốt lọn tóc màu hồng nhạt, nghiêng đầu, nhướng mày.
- Con mắt nào của Trương tiểu thư là nhìn thấy tôi chết rồi vậy?
Trương Hạ Sảnh bấu chặt tay vào chiếc váy trắng, nghiến răng, mắt như tóe lửa. Đồng Âu Hân chưa chết? Cô ta chưa chết?
Trương Hạ Sảnh bỗng chốc liền mang dáng vẻ kinh hoàng. Đồng Âu Hân chưa chết thì sao cô ta có thể cưới Vương Kì Hạo được? Trương gia bây giờ đang rất cần Vương gia đứng sau chống đỡ, cha cô ta đang rất mong chờ vào hôn lễ này... Cô ta cũng rất mong chờ. Sao có thể để Đồng Âu Hân phá hoại được.
Trương Hạ Sảnh đảo mắt quan sát Âu Hân, sau đó bật cười lớn. Âu Hân cũng nhàm chán nén tiếng thở dài.
Ai bảo cô chân tay vẫn lành lặn lại ngồi xe lăn làm gì? Nhưng Âu Hân đâu có muốn ngồi. Cô tuy rằng đã đi lại được rồi nhưng không di chuyển được nhanh, các cơ vẫn còn cứng vì thời gian dài không hoạt động. Ba cô một hai ép cô ngồi xe lăn cho đến khi hồi phục hoàn toàn. Âu Hân không thể làm trái, đành ngồi xe lăn mà ngồi chỗ này. Trương Hạ Sảnh cười nhạo cũng là phải.
Âu Hân nâng mắt liếc nhìn Trương Hạ Sảnh một cái, vậy mà không ngờ phát hiện ra tay cô ta thật không yên phận. Cái tay đó đang với chiếc kéo trên bàn trang điểm.
Âu Hân lạnh mặt, mắt hơi sáng lên.
Gan nhỏ nhưng vẫn rất thích chơi những trò kích thích não. Cô cũng không ngại chơi cùng cô ta. Nghe nói sau khi cô đến thăm cô ta về thì cô ta đã được đưa vào bệnh viện điều trị chính, được chăm sóc đặc biệt. Hai tháng trước mới được chứng nhận là hồi phục và cho ra ngoài.
Ra ngoài chưa bao lâu lại muốn vào rồi. Trương Hạ Sảnh quả thật là rất yêu nơi đó a~
- Tôi còn nhớ ngày tôi mặc váy cưới ngồi trong phòng chờ, là cô Trương đây đã tới chỉ dạy tôi vài điều. Sau đó lại lật mặt chơi tôi một vố, diễn tuồng với Hạ Doanh Doanh để mọi người nghĩ tôi là kẻ mưu mô, xấu xa. Rõ ràng là cô chạy đến nói tôi đừng cưới nữa. Bây giờ tôi cũng tới đây, chỉ muốn nói với cô một câu. TRẢ CHỒNG CHO TÔI.
Chất giọng ủy khuất lại tủi thân, khiến người nghe nghe mà thấy xót. Nhưng Trương Hạ Sảnh thì ngược lại, càng nghe lại càng giống như người chơi thuốc. Bởi vì Âu Hân đã chọc vào vết thương lở loét nhất của cô ta.
Trả chồng cho tôi.
Trương Hạ Sảnh nghiến răng nắm chặt cây kéo trong tay. Ha, nói cô ta trả chồng, trả kiểu gì trong khi người cô ta cũng không có. Vương Kì Hạo suốt thời gian qua đều coi cô ta như không tồn tại, một cái liếc mắt cũng tiếc mà không cho. Đây chính là vết thương lở loét lớn nhất của cô ta.
Chỉ cần Đồng Âu Hân không tồn tại, cô ta đã có thể là Đại thiếu soái phu nhân cao quý, đã có thể có được người đàn ông hoàn hảo như Vương Kì Hạo. Nếu như ngày hôm nay Đồng Âu Hân không xuất hiện, cô ta đã có thể mặc váy cưới bước đi bên cạnh anh.
Chỉ cần Đồng Âu Hân không tồn tại....
Không tồn tại....
Trương Hạ Sảnh mở to mắt cầm chiếc kéo trong tay lao về phía Âu Hân. Đôi mắt đen nhánh sáng lên, Âu Hân chống tay lên lưng tựa của xe lăn, bật người về sau, đồng thời đẩy xe lăn về phía trước.
Chiếc xe lăn đẩy về phía trước bất ngờ, Trương Hạ Sảnh theo đà không dừng lại được liền ngã lộn nhào qua xe lăn, đập mặt xuống đất. Âu Hân đứng vững trên đất lạnh nhạt nhìn chiếc kéo rơi xuống cạnh chân mình.
Nếu Trương Hạ Sảnh không mặc váy cưới thì có khi đã thảm hại hơn rồi.
Âu Hân dẫm chân lên chiếc kéo, đạp về phía bên cạnh, chiếc kéo nằm yên vị trong gầm tủ. Từng bước tiến lại gần Trương Hạ Sảnh đau đớn nằm trên đất. Môi đỏ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn quỷ dị. Âu Hân từ từ ngồi xuống trước mặt Trương Hạ Sảnh.
Trương Hạ Sảnh muốn vươn tay ôm cái chân như vỡ sụn của mình, đầu vừa hơi ngẩng lên liền chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Âu Hân. Âu Hân mỉm cười thu hết vẻ mặt nhăn nhó đau đớn của Trương Hạ Sảnh vào trong mắt.
- Trương Hạ Sảnh! Để tôi nhắc cô nhớ một câu. Cô không bao giờ là đối thủ của Đồng Âu Hân tôi được.
Giọng nói bình thản mà nghiêm túc, vẻ mặt của Âu Hân thì lạnh một bộ. Trương Hạ trợn mắt toát mồ hôi.
Đồng Âu Hân?? Sao có thể?
- Muốn đấu với tôi, cô còn phải cầu nguyện nhiều.
Âu Aiai đứng dậy, nói một cách thản nhiên.
- Trương tiểu thư bị thương nặng như vậy, mồm còn hộc máu nữa, sao có thể tham gia hôn lễ được, chi bằng để tôi thay cô làm cô dâu, tiến vào lễ đường nha.
- Con đàn bà bỉ ổi.
Âu Hân nhìn Trương Hạ Sảnh nằm trên đất đau đớn tức giận không làm gì được thì đưa tay che miệng cười, giọng chế giễu.
- Trương tiểu thư, cô đang tự chửi mình.
Âu Hân nhấc chân xoay người đi ra khỏi phòng, đến cửa cũng không thèm khóa lại. Trương Hạ Sảnh có thể dám bước chân vào lễ đường nữa sao? Ha, nếu cô ta không còn liêm sỉ và mặt mũi thật, cô cũng không ngại làm mất hết mặt mũi Trương gia.
....
Đã sắp đến giờ làm lễ, cô dâu đã đứng trước vị linh mục nhưng vẫn không thấy chú rể đâu. Người của Trương gia đã lo đến đứng ngồi không yên, chạy ra chạy vào liên tục nhưng cô dâu lại chẳng có vẻ gì là vội, rất bình thản đứng im trước vị linh mục.
Âu Hân chùm khăn đỏ, mặc áo khoả của tân nương, đứng im lặng trước vị linh mục. Thật ra là mỏi chân đến muốn ngồi, nhưng lại chẳng thể mở miệng ra được. Chân cô đã bắt đầu tê mỏi rồi.
Lòng thầm mắng. Sao đi lâu như vậy chứ? Chẳng lẽ vô tích sự tới mức người cũng không lôi đến được.
Âu Hân nhìn qua lớp khăn mỏng chùm đầu che kín mặt. Đúng như cô đoán, không hề thấy Vương phu nhân, nhưng.... cũng không thấy Vương Đại soái. Chẳng lẽ ông đang thuyết phục vợ mình tới?
Trương phu nhân tiến lại gần con gái, nhưng không biết người đang mặc áo khoả đứng đó không phải con gái mình.
- Tiểu Sảnh, không phải nói thích mặc váy hiện đại màu trắng sao? Sao bây giờ lại mặc áo khoả rồi.
Âu Hân im lặng không trả lời. Bởi vì khách khứa đông lại toàn là giới quý tộc quyền quý nên lúc Trương Hạ Sảnh trang điểm thay váy ngồi ở phòng chờ không có ai, Trương Hạ Sảnh sau đó có mặc trang phục gì thì Trương phu nhân cũng không biết, với tính cách của con gái, bà cũng không hỏi nhiều, im lặng đũng bên cạnh cô an ủi vài câu.
Từ đầu đến cuối Âu Hân vẫn đứng im như pho tượng ở bên. Giờ lành đã đến, chú rể vẫn không xuất hiện. Thậm chí là ngay cả một người nhà của Vương gia cũng không thấy.
Khoé miệng Âu Hân đã bắt đầu co giật. Cái quái gì đang xảy ra đây? Kế hoạch hình như đang lệnh mốc so với ban đầu.
Cửa phòng mở ra, Trương Hạ không thèm quay mặt lại, cau có gắt lên.
- Cô làm cái gì mà đi lâu vậy? Còn không mau đến đây dặm lại phấn cho tôi. Có biết sắp đến giờ cử hành hôn lễ của tôi rồi không?
- Trương tiểu thư, đánh phấn nhiều quá cũng không tốt cho da đâu.
Trương Hạ Sảnh đánh rơi bút kẻ mắt đang cầm trong tay, kinh hãi quay đầu lại, một giây sau liền đứng bật dậy như gắn lò xo, mặt trợn tròn kinh ngạc.
Âu Hân chống tay ngồi trên xe lăn cười nhạt. Gan vẫn bé như ngày nào.
Trương Hạ Sảnh cao giọng hét lên.
- Đồng Âu Hân!!? Không phải mày chết rồi sao?
Âu Hân mỉm cười, tay vuốt lọn tóc màu hồng nhạt, nghiêng đầu, nhướng mày.
- Con mắt nào của Trương tiểu thư là nhìn thấy tôi chết rồi vậy?
Trương Hạ Sảnh bấu chặt tay vào chiếc váy trắng, nghiến răng, mắt như tóe lửa. Đồng Âu Hân chưa chết? Cô ta chưa chết?
Trương Hạ Sảnh bỗng chốc liền mang dáng vẻ kinh hoàng. Đồng Âu Hân chưa chết thì sao cô ta có thể cưới Vương Kì Hạo được? Trương gia bây giờ đang rất cần Vương gia đứng sau chống đỡ, cha cô ta đang rất mong chờ vào hôn lễ này... Cô ta cũng rất mong chờ. Sao có thể để Đồng Âu Hân phá hoại được.
Trương Hạ Sảnh đảo mắt quan sát Âu Hân, sau đó bật cười lớn. Âu Hân cũng nhàm chán nén tiếng thở dài.
Ai bảo cô chân tay vẫn lành lặn lại ngồi xe lăn làm gì? Nhưng Âu Hân đâu có muốn ngồi. Cô tuy rằng đã đi lại được rồi nhưng không di chuyển được nhanh, các cơ vẫn còn cứng vì thời gian dài không hoạt động. Ba cô một hai ép cô ngồi xe lăn cho đến khi hồi phục hoàn toàn. Âu Hân không thể làm trái, đành ngồi xe lăn mà ngồi chỗ này. Trương Hạ Sảnh cười nhạo cũng là phải.
Âu Hân nâng mắt liếc nhìn Trương Hạ Sảnh một cái, vậy mà không ngờ phát hiện ra tay cô ta thật không yên phận. Cái tay đó đang với chiếc kéo trên bàn trang điểm.
Âu Hân lạnh mặt, mắt hơi sáng lên.
Gan nhỏ nhưng vẫn rất thích chơi những trò kích thích não. Cô cũng không ngại chơi cùng cô ta. Nghe nói sau khi cô đến thăm cô ta về thì cô ta đã được đưa vào bệnh viện điều trị chính, được chăm sóc đặc biệt. Hai tháng trước mới được chứng nhận là hồi phục và cho ra ngoài.
Ra ngoài chưa bao lâu lại muốn vào rồi. Trương Hạ Sảnh quả thật là rất yêu nơi đó a~
- Tôi còn nhớ ngày tôi mặc váy cưới ngồi trong phòng chờ, là cô Trương đây đã tới chỉ dạy tôi vài điều. Sau đó lại lật mặt chơi tôi một vố, diễn tuồng với Hạ Doanh Doanh để mọi người nghĩ tôi là kẻ mưu mô, xấu xa. Rõ ràng là cô chạy đến nói tôi đừng cưới nữa. Bây giờ tôi cũng tới đây, chỉ muốn nói với cô một câu. TRẢ CHỒNG CHO TÔI.
Chất giọng ủy khuất lại tủi thân, khiến người nghe nghe mà thấy xót. Nhưng Trương Hạ Sảnh thì ngược lại, càng nghe lại càng giống như người chơi thuốc. Bởi vì Âu Hân đã chọc vào vết thương lở loét nhất của cô ta.
Trả chồng cho tôi.
Trương Hạ Sảnh nghiến răng nắm chặt cây kéo trong tay. Ha, nói cô ta trả chồng, trả kiểu gì trong khi người cô ta cũng không có. Vương Kì Hạo suốt thời gian qua đều coi cô ta như không tồn tại, một cái liếc mắt cũng tiếc mà không cho. Đây chính là vết thương lở loét lớn nhất của cô ta.
Chỉ cần Đồng Âu Hân không tồn tại, cô ta đã có thể là Đại thiếu soái phu nhân cao quý, đã có thể có được người đàn ông hoàn hảo như Vương Kì Hạo. Nếu như ngày hôm nay Đồng Âu Hân không xuất hiện, cô ta đã có thể mặc váy cưới bước đi bên cạnh anh.
Chỉ cần Đồng Âu Hân không tồn tại....
Không tồn tại....
Trương Hạ Sảnh mở to mắt cầm chiếc kéo trong tay lao về phía Âu Hân. Đôi mắt đen nhánh sáng lên, Âu Hân chống tay lên lưng tựa của xe lăn, bật người về sau, đồng thời đẩy xe lăn về phía trước.
Chiếc xe lăn đẩy về phía trước bất ngờ, Trương Hạ Sảnh theo đà không dừng lại được liền ngã lộn nhào qua xe lăn, đập mặt xuống đất. Âu Hân đứng vững trên đất lạnh nhạt nhìn chiếc kéo rơi xuống cạnh chân mình.
Nếu Trương Hạ Sảnh không mặc váy cưới thì có khi đã thảm hại hơn rồi.
Âu Hân dẫm chân lên chiếc kéo, đạp về phía bên cạnh, chiếc kéo nằm yên vị trong gầm tủ. Từng bước tiến lại gần Trương Hạ Sảnh đau đớn nằm trên đất. Môi đỏ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn quỷ dị. Âu Hân từ từ ngồi xuống trước mặt Trương Hạ Sảnh.
Trương Hạ Sảnh muốn vươn tay ôm cái chân như vỡ sụn của mình, đầu vừa hơi ngẩng lên liền chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Âu Hân. Âu Hân mỉm cười thu hết vẻ mặt nhăn nhó đau đớn của Trương Hạ Sảnh vào trong mắt.
- Trương Hạ Sảnh! Để tôi nhắc cô nhớ một câu. Cô không bao giờ là đối thủ của Đồng Âu Hân tôi được.
Giọng nói bình thản mà nghiêm túc, vẻ mặt của Âu Hân thì lạnh một bộ. Trương Hạ trợn mắt toát mồ hôi.
Đồng Âu Hân?? Sao có thể?
- Muốn đấu với tôi, cô còn phải cầu nguyện nhiều.
Âu Aiai đứng dậy, nói một cách thản nhiên.
- Trương tiểu thư bị thương nặng như vậy, mồm còn hộc máu nữa, sao có thể tham gia hôn lễ được, chi bằng để tôi thay cô làm cô dâu, tiến vào lễ đường nha.
- Con đàn bà bỉ ổi.
Âu Hân nhìn Trương Hạ Sảnh nằm trên đất đau đớn tức giận không làm gì được thì đưa tay che miệng cười, giọng chế giễu.
- Trương tiểu thư, cô đang tự chửi mình.
Âu Hân nhấc chân xoay người đi ra khỏi phòng, đến cửa cũng không thèm khóa lại. Trương Hạ Sảnh có thể dám bước chân vào lễ đường nữa sao? Ha, nếu cô ta không còn liêm sỉ và mặt mũi thật, cô cũng không ngại làm mất hết mặt mũi Trương gia.
....
Đã sắp đến giờ làm lễ, cô dâu đã đứng trước vị linh mục nhưng vẫn không thấy chú rể đâu. Người của Trương gia đã lo đến đứng ngồi không yên, chạy ra chạy vào liên tục nhưng cô dâu lại chẳng có vẻ gì là vội, rất bình thản đứng im trước vị linh mục.
Âu Hân chùm khăn đỏ, mặc áo khoả của tân nương, đứng im lặng trước vị linh mục. Thật ra là mỏi chân đến muốn ngồi, nhưng lại chẳng thể mở miệng ra được. Chân cô đã bắt đầu tê mỏi rồi.
Lòng thầm mắng. Sao đi lâu như vậy chứ? Chẳng lẽ vô tích sự tới mức người cũng không lôi đến được.
Âu Hân nhìn qua lớp khăn mỏng chùm đầu che kín mặt. Đúng như cô đoán, không hề thấy Vương phu nhân, nhưng.... cũng không thấy Vương Đại soái. Chẳng lẽ ông đang thuyết phục vợ mình tới?
Trương phu nhân tiến lại gần con gái, nhưng không biết người đang mặc áo khoả đứng đó không phải con gái mình.
- Tiểu Sảnh, không phải nói thích mặc váy hiện đại màu trắng sao? Sao bây giờ lại mặc áo khoả rồi.
Âu Hân im lặng không trả lời. Bởi vì khách khứa đông lại toàn là giới quý tộc quyền quý nên lúc Trương Hạ Sảnh trang điểm thay váy ngồi ở phòng chờ không có ai, Trương Hạ Sảnh sau đó có mặc trang phục gì thì Trương phu nhân cũng không biết, với tính cách của con gái, bà cũng không hỏi nhiều, im lặng đũng bên cạnh cô an ủi vài câu.
Từ đầu đến cuối Âu Hân vẫn đứng im như pho tượng ở bên. Giờ lành đã đến, chú rể vẫn không xuất hiện. Thậm chí là ngay cả một người nhà của Vương gia cũng không thấy.
Khoé miệng Âu Hân đã bắt đầu co giật. Cái quái gì đang xảy ra đây? Kế hoạch hình như đang lệnh mốc so với ban đầu.