-
Phần 6 END
[Phiên ngoại]
1.
Sau khi mọi rắc rối kết thúc, ta và Lộ Uyên trở lại cuộc sống hàng ngày.
Sáng huynh ấy lên triều, trưa ghé qua quân doanh, chiều lại về nhà cùng ta đi dạo.
Ta để ý mới phát hiện ra, hình như huynh ấy rất thích ăn vịt quay: huynh ấy được ban thưởng, liền dẫn ta đi ăn vịt quay, ta giận huynh ấy, cũng dẫn ta đi ăn vịt quay, đến cả lễ thành hôn của Linh Nhi và Lưu Tinh huynh ấy cũng tặng vịt quay.
Ta: "?"
Linh Nhi: "?"
Lưu Tinh: "?"
Cha tức giận, trách mắng huynh ấy:
"Lộ Uyên, tiểu tử nhà ngươi bị điên rồi sao? Lưu Tinh thành thân ngươi không tặng vàng bạc châu báu thì thôi đi, đằng này còn tặng vịt quay? Ngươi, thật là làm ta mất mặt."
Ta tưởng sau chuyện này huynh ấy sẽ không ăn vịt quay nữa, liền mừng thầm trong bụng.
Sau đó, hmm, đúng là không thể để ta thất vọng, huynh ấy mở hẵn một tiệm vịt quay cách nhà không xa. Ta từ một phu nhân tướng quân, bây giờ lại kiêm thêm bà chủ tiệm vịt quay, cuộc sống hàng ngày cũng có chút thay đổi.
Sáng thức dậy, huynh ấy lên triều, ta thì ngủ đến trưa, trưa huynh ấy ghé qua quân doanh, ta đến cửa tiệm, chiều ta đến đón huynh ấy về tiệm ăn vịt quay.
Ta bắt đầu hoài nghi, giữa ta và vịt quay huynh ấy sẽ thích bên nào hơn.
2.
Ta chuyển dạ vào một ngày trăng thanh gió mát, Lộ Uyên vừa đi tuần về liền lo lắng đến toát mồ hôi, cùng cha mẹ đứng đợi ngoài cửa.
Không lâu sau, tiếng khóc mạnh mẽ ré lên, bà mụ vẻ mặt vui vẻ, nhanh chóng ẵm con ra gặp mặt Lộ Uyên, là một cặp song sinh trai gái.
“Chúc mừng Lộ tướng quân, là một cặp long phụng, nhìn xem, thật là đáng yêu!”
Huynh ấy nhìn qua con một lần, vội chạy vào trong để gặp ta.
“Thục Nhi, nàng giỏi lắm, cảm ơn nàng đã sinh con cho ta.”
Ta nhìn huynh ấy, tất cả mệt mõi bỗng chốc tan biến.
“Huynh nghĩ xem, nên đặt nhũ danh cho con là gì bây giờ?”
“Đại ca thì gọi là Vịt Quay đi, còn tiểu muội thì là Cần Tây!”
Huynh ấy vừa nói vừa xoa đầu ta.
Ta thật sự dở khóc dở cười, không biết sau này khi lớn lên, nghe được nguồn gốc về cái tên của mình, bé con sẽ có cảm nghĩ gì!
Bà mụ ôm con quay lại, đặt vào lòng ta, ta nhìn hai bé con, cả người còn đỏ hỏn đang nhắm mắt ngủ, rồi nhìn Lộ Uyên, trên mặt đều hiện lên sự mãn nguyện.
Tất cả những khoảng khắc từ lần đầu gặp gỡ, tựa như hạt giống, liền đâm chồi nảy lộc, nở ra bông hoa hạnh phúc.
3.
Vào năm chín tuổi, ta đã gặp qua Lộ Uyên hai lần.
Lần đầu, sau khi biểu tỷ g.i.ế.t hại Tiểu Dã (con mèo Ba Tư mà Diệp Thanh Nhan đưa qua cho Tô Thục nuôi), ta vô cùng đau lòng, đối với ta, Tiểu Dã như một người bạn, luôn ở cạnh ta những lúc vui buồn.
Thấy ta suốt ngày chán nản, Linh Nhi rủ ta trốn ra ngoài chơi, bọn ta cải trang, theo lỗ c.h.ó trong nhà chạy trốn ra ngoài, đi đến ngoại ô, trong lúc chờ đợi Linh Nhi đi lấy nước, ta mệt mõi đến gốc cây ven đường ngồi nghỉ, đang định chợp mắt thì lại nghe thấy tiếng mèo kêu.
Ta bừng tĩnh, nhìn quanh tìm kiếm.
Ta thấy một thiếu niên đang cố gắng giải cứu con mèo bị dính bẫy, mắc vào lưới lơ lửng giữa cành cây.
Huynh ấy nhẹ giọng:
"Mèo con, đừng sợ, ta đến cứu ngươi! Ngoan, đừng sợ!"
Mèo con kêu lên hai tiếng rồi nằm im nghe lời huynh ấy.
Sau khi đem được mèo con xuống đất, huynh ấy mừng rỡ, ôm lấy mèo con, chậm rãi vút ve, không quên bẻ nhỏ miếng bánh cho mèo con ăn.
Nhìn thấy cảnh này, ta vô cùng cảm động, nếu ai ở trên đời cũng đều yêu thích mèo con thì Tiểu Dã của ta sẽ không mất mạng.
Người thiếu niên này, thật là một chàng trai tốt bụng!
.................
Lần thứ hai, ta cũng vô tình gặp lại huynh ấy.
Sau lần bỏ trốn đi chơi lúc trước, tâm trạng của ta dần tốt đẹp hơn, liền muốn ra ngoài chơi tiếp, lần này bọn ta quyết định đi dạo phố.
Do mải mê chạy theo xe hồ lô, mà lạc mất Linh Nhi, ta hoảng sợ, ngồi nép ở góc tường mà khóc. Cả người ta nhếch nhác, mặt mũi lắm lem.
Bụng đói, trong túi không có tiền, người qua đường nhìn thấy, cũng không ai nguyện ý giúp ta.
Vào lúc tưởng chừng như sắp ngất xỉu, có người nhẹ nhàng dúi vào tay ta hai cái bánh bao.
Ta ngước mắt nhìn lên, đây chẳng phải là chàng thiếu niên đã cứu mèo con sao?
Thấy ta thất thần, huynh ấy lay bờ vai ta, giọng gấp gáp:
"Tiểu muội, muội mau ăn đi!"
Ta chưa kịp trả lời, liền nghe thấy khóc nức nỡ của Linh Nhi từ phía xa.
"Tiểu thư, người đây rồi, người làm muội sợ muốn chết!"
Gặp lại Linh Nhi, ta vui mừng ôm lấy muội ấy, vừa định xoay người cảm ơn, đã thấy huynh ấy mỉm cười nhìn ta rồi đi mất.
Về nhà, ta nhờ Linh Nhi dò hỏi thì mới biết huynh ấy là con của Lữ Hầu đại nhân, Lộ Uyên.
Chàng trai này, tính cách nhân hậu, lại yêu động vật, thật đáng ngưỡng mộ!
Lúc đó, ta không thể ngờ, về sau ta và huynh ấy lại có một mối nhân duyên tốt đẹp, hạnh phúc hòa hợp mãi về sau.