Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Edited by Bà Còm in Wattpad
Lâu Ánh Yên mang theo nhi tử Mạc ca nhi từ Nhữ Nam trở lại kinh thành. Tháng giêng ba năm trước nàng sinh hài tử, Trưởng Công chúa tự mình đi một chuyến tới Nhữ Nam chăm sóc một thời gian. Mạc ca nhi tên đầy đủ là Giang Mạc, chỉ lớn hơn Tuân ca nhi vài tuổi mà bộ điệu tựa như một tiểu đại nhân, đi theo Yên tỷ nhi lần đầu tiên đến đây mà dường như không hề bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm cho mất vẻ nghiêm túc. Bất quá, khuôn mặt nhỏ phúng phính nhìn đáng yêu cực kỳ.
Thấy Tiết Thần ôm Tuân ca nhi trong tay, Mạc ca nhi bèn rời tay mẫu thân đi về hướng nàng.
Trong tay Tuân ca nhi cầm một cái trống bỏi đang bỏ vào miệng mà gặm. Dạo này Tuân ca nhi đã mọc được bốn cái răng, thấy cái gì cắn cái đó. Đôi khi Lâu Khánh Vân đưa ngón tay vào miệng hắn thì hắn còn không khách khí cắn luôn chứ đừng nói đến đồ cầm trên tay, Tiết Thần mà không lưu ý là hắn liền bỏ ngay vào miệng bất kỳ thứ gì vớ được.
Mạc ca nhi nghiêm trang đi tới, thân hình nho nhỏ mặc bộ trường sam vạt thẳng bằng lụa có hoa văn chìm nhìn giống như một tiên sinh già dặn, không hề đi đôi với bộ dáng đáng yêu của hắn một chút nào, cung kính chào hỏi Tiết Thần: “Cữu mẫu.”
Tiết Thần thấy hắn nhìn Tuân ca nhi chăm chú bèn cho hắn ngồi bên cạnh rồi đặt Tuân ca nhi ở giữa. Mạc ca nhi duỗi tay lấy ra cái trống bỏi Tuân ca nhi bỏ vào miệng. Tuân ca nhi đang gặm gặm thì bỗng nhiên đồ trong tay không thấy tăm hơi, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tiết Thần. Thấy Tiết Thần không để ý tới hắn, hắn cũng không khóc, liền tính toán tự mình duỗi tay đoạt lại. Chỉ là hắn mới bao lớn, Mạc ca nhi hơn ba tuổi, bởi vì sinh đầu năm nên nhìn tương đương với hài tử bốn tuổi, làm sao Tuân ca nhi có thể giành lại được. Mạc ca nhi cũng cảm thấy Tuân ca nhi thú vị, cố ý cùng hắn tranh đoạt, Tuân ca nhi dường như bị khơi dậy ý chí chiến đấu, một tay đoạt không được liền dùng hai tay. Lúc này Tiết Thần mới nhìn đến bèn phải đề phòng hắn đừng cào mặt Mạc ca nhi mới được.
Tuân ca nhi nhìn nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, vậy mà bám vào cánh tay Mạc ca nhi đứng lên, thình lình há mồm cắn xuống trên cánh tay Mạc ca nhi. Mạc ca nhi bị đau liền khóc lớn: “Oa -- --”
Tiết Thần vội vàng tách hai đứa nhỏ ra, đặt Tuân ca nhi trên giường La Hán kêu Hạ Châu canh chừng hắn, còn mình thì đi qua kiểm tra cánh tay của Mạc ca nhi. Tiết Thần vén tay áo hắn lên nhìn nhìn, thấy có hơi đỏ nhưng thật may mắn không để lại dấu răng. Mạc ca nhi cũng chỉ bị dọa mà thôi, khóc một chút lại cảm thấy cũng không phải rất đau bèn nín ngay. Bất quá tiếng khóc của hắn làm Yên tỷ nhi và Hàn tỷ nhi đều chạy lại xem hắn. Tiết Thần nhận lỗi với Yên tỷ nhi: “Bọn nhỏ đùa giỡn, là ta không chú ý để cho Tuân ca nhi cắn Mạc ca nhi một cái. Xin lỗi muội muội và Mạc ca nhi.”
Yên tỷ nhi cũng không phải không nói lý, mỉm cười gạt đi: “Có gì mà xin lỗi chứ! Nhất định là hắn chọc Tuân ca nhi, từ nhỏ đã không an phận, ở trong phủ luôn bắt nạt người khác, hôm nay cuối cùng cho hắn gặp phải đối thủ.”
Lúc nãy Yên tỷ nhi đang nói chuyện với Lão thái quân và Trưởng Công chúa, hiện tại bởi vì trông hai đứa nhỏ nên Yên tỷ nhi và Hàn tỷ nhi bèn ngồi xuống bên cạnh Tiết Thần tán chuyện.
Hóa ra lần này Yên tỷ nhi trở về là vì hôn sự của Nhu tỷ nhi. Nhữ Nam Vương có một thứ đệ dáng vẻ đường đường, nghe nói đã tới tuổi định hôn, nhân phẩm và tướng mạo đều rất xuất chúng. Nhữ Nam lão Vương phi đề nghị hỏi cưới Nhu tỷ nhi, bên phía Giang gia vô cùng vừa lòng nhưng chỉ sợ Lâu gia dòng dõi quá cao, bọn họ leo lên không được, rốt cuộc cũng không phải đích tử của lão Nhữ Nam Vương. Vì thế bèn nhờ Yên tỷ nhi trở lại kinh thành một chuyến hỏi ý tứ của Lâu gia.
“Lúc nãy muội đã nói với nương. Nương bảo không đặt quá quan trọng vào vấn đề đích thứ, mấu chốt là phải coi nhân phẩm của hài tử, nếu là người ngay thẳng chân chính, nương cũng không chê hắn là dòng thứ của Giang gia.” Lâu Ánh Yên thuật lại đúng sự thật.
Tiết Thần lôi Tuân ca nhi đang bò loạn nơi nơi khống chế bên người, nhìn Mạc ca nhi tuy bị cắn dựa vào lồng ngực của mẫu thân nhưng đôi mắt đen láy vẫn nhìn Tuân ca nhi chăm chú. Tiết Thần vẫy tay kêu hắn, Mạc ca nhi thoáng do dự một chút rồi tụt xuống khỏi người mẫu thân tiến lại gần. Tiết Thần cởi giày cho hắn, bế hắn lên giường La Hán để cho hai huynh đệ bọn họ chơi với nhau.
“Nếu là nam nhân tốt thì thứ phòng không thành vấn đề, mấu chốt vẫn phải xem suy nghĩ của Nhu tỷ nhi thế nào? Nói đến cùng thì Nhữ Nam rốt cuộc hơi xa một chút.”
Tiết Thần là trưởng tẩu, đương nhiên nàng có tư cách góp ý kiến về hôn sự của Lâu Ánh Nhu. Yên tỷ nhi nghe Tiết Thần nói xong cũng gật đầu: “Ai nha, chuyện này muội cũng biết. Nếu muội được lựa chọn, muội cũng không quá nguyện ý để Nhu tỷ nhi gả xa như vậy. Tuy nói muội cũng ở nơi đó, nhưng dù sao cũng là làm tức phụ, không thể giống như ở nhà làm cô nương. Muội cũng không có biện pháp nào, bà mẫu bảo muội về hỏi thì muội cũng đâu thể thay mặt Nhu tỷ nhi từ chối. Chỉ nghĩ đã thật lâu không trở lại thăm gia đình nên cũng muốn mượn cơ hội về chơi.”
Lâu Ánh Hàn mỉm cười: “Hóa ra đây mới là mục đích chính của tỷ tỷ.”
Lâu Ánh Yên cũng không phủ nhận: “Hừ, ngày thường các muội cũng không ai đến thăm ta. Ta mà không trở lại thì các muội đều đã quên Nhữ Nam còn có một tỷ tỷ đấy.”
Nói chuyện trong chốc lát thì Kim ma ma tới kêu Tiết Thần qua bên kia, nói là Lão thái quân có việc muốn thương lượng với nàng. Tiết Thần đoán trước, hẳn là muốn bàn về hôn sự của Nhu tỷ nhi, bèn kêu Hạ Châu canh chừng hai đứa bé, còn mình thì đi qua bên kia bình phong.
*Đăng tại Wattpad*
Qua đến nơi thấy sắc mặt Lão thái quân rất ngưng trọng, Trưởng Công chúa cũng đang nhíu mày, bên cạnh còn có Hàn thị và Bao thị, giữa phòng là Tôn ma ma làm việc ở phòng quản sự. Thấy Tiết Thần tiến vào, Bao thị chủ động lại nắm tay nàng dẫn nàng ngồi xuống bên người Lão thái quân, sau đó Bao thị ngồi bên cạnh Tiết Thần. Tiết Thần thấy thần sắc mọi người có điểm không đúng bèn hỏi: “Có chuyện gì thế ạ? Sao tất cả đều mặt ủ mày ê?”
Tôn ma ma là người chuyên môn kiểm kê quà tặng, phu quân chính là quản gia Lưu bá, đôi phu thê này làm việc ở Quốc Công phủ cũng đã lâu, sắp xếp lo liệu mọi chuyện rất ổn thỏa. Tiết Thần giúp đỡ quản gia cũng đã bốn năm, đối với năng lực của đôi phu thê này vẫn rất thưởng thức. Tiết Thần thấy Tôn ma ma lúc này lại ở đây, hiện tại bà ta hẳn nên ở phòng hồi sự bận rộn kiểm kê sắp xếp lại quá tặng của Yên tỷ nhi mang từ Nhữ Nam về mới đúng, không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Trong lòng Tiết Thần dâng lên một cổ dự cảm bất an, quả nhiên thấy Lão thái quân phất phất tay, Tôn ma ma liền đem một khay gỗ trong tầm tay Lão thái quân đưa đến trước mặt Tiết Thần. Tiết Thần cúi đầu nhìn nhìn, thấy trên khay có một tấm thiệp hồng, đè trên tấm thiệp là một đôi ngọc bội uyên ương như ý. Trong lòng Tiết Thần còn nghi vấn nên ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lão thái quân, chỉ thấy Lão thái quân lại thở dài, Trưởng Công chúa cũng hiếm khi thấy lộ ra vẻ mặt không vui.
Tiết Thần cầm tấm thiệp hồng lên mở ra, vừa nhìn là đôi mày cũng nhíu lại hỏi Tôn ma ma: “Thứ này là từ chỗ nào đưa tới?”
Tôn ma ma nhỏ giọng trả lời: “Là... là được kẹp vào giữa những quà tặng mà Đại tiểu thư mang về.”
Tấm thiệp này chính là thư hỏi cưới của Giang gia và thiếp canh có bát tự của Giang Ngũ Lang. Trong thư nói rõ đây là tín vật đính ước, ba tháng sau Giang gia liền tới cửa cầu hôn, vân vân...
Thiệp này nếu Lâu gia không để ý hồ đồ thu nhận mà không bắt bẻ, chờ đến ba tháng sau Giang gia tới cửa cầu hôn thì Lâu gia có thể hết đường chối cãi, vì bảo toàn thanh danh đành phải bắt buộc để Nhu tỷ nhi gả thấp... Thật là một thủ đoạn vô cùng xấu xa ti tiện...
Tiết Thần hồi tưởng thái độ của Yên tỷ nhi lúc nãy, rõ ràng thật sự không biết gì về chuyện này, Yên tỷ nhi đây là bị Giang gia lợi dụng tới tính kế mẫu gia. Lão thái quân đập bàn một cái lạnh giọng giận dữ mắng: “Nhữ Nam Vương phủ này thật quá không để Lâu gia chúng ta vào mắt.”
Chẳng trách Lão thái quân sẽ nổi giận, bởi vì chuyện này gác ở trên người bất kỳ một ai cũng sẽ tức giận. Tiết Thần rũ mắt nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Chuyện này chỉ sợ còn phải điều tra thật rõ xem rốt cuộc là ý tứ của ai. Nếu chỉ là thứ phòng của Giang gia tự tiện làm chủ thì chúng ta cũng không thể trách tội Nhữ Nam Vương cùng lão Vương phi; nhưng nếu chuyện này Nhữ Nam Vương và lão Vương phi đều biết đến, như vậy nhà chúng ta phải suy nghĩ thật cẩn thận nên giải quyết thế nào.”
Lão thái quân là người tính tình nóng nảy: “Giải quyết thế nào hả? Có thể giải quyết gì sao? Một khối ngọc bội liền muốn gian xảo lừa đi cô nương của Lâu gia chúng ta? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy, cũng mệt Giang gia làm được tới mức này!”
Tiết Thần tiến lên đỡ Lão thái quân, trấn an: “Lão thái quân nén giận, không nên vội vã. Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng đâu, cũng chưa chắc Nhữ Nam Vương biết đến.”
“Hắn có biết hay không thì đều là Giang gia bọn họ làm ra chuyện âm hiểm đến bực này. Cho dù Giang Ngũ Lang là đứa tốt thì nhà chúng ta cũng không có khả năng gả nữ nhi qua! Chẳng sợ bởi vì chuyện này mà hỏng thanh danh, có phải ở nhà làm gái lỡ thì cả đời cũng sẽ không gả cho loại nhà tiểu nhân đê tiện như vậy.”
Trong lòng Tiết Thần cũng tức giận, chẳng qua không biểu hiện kích động giống Lão thái quân mà thôi. Trưởng Công chúa nghe đến đó không nhịn được liền khóc òa.
Cách làm này của Giang gia thật ra khiến cho người làm mẫu thân bị thương tổn nhất, cho dù là hỏng thanh danh của Tam khuê nữ hay dính dấp đến cô gia của Đại khuê nữ, tóm lại cả hai khuê nữ đều bị liên lụy phải chịu khổ.
Lão thái quân nổi giận mắng xong rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Hàn thị đứng ra nói: “Theo tức nhi thấy, chuyện này chúng ta cứ ngồi đây lo lắng suông cũng không phải biện pháp. Tốt nhất là nên kêu Yên tỷ nhi tới hỏi một câu, chẳng phải sẽ rõ chuyện này Nhữ Nam Vương có biết hay không ngay sao?”
Bao thị cũng tán thành, phụ họa: “Đúng đúng đúng, Nhữ Nam Vương là phu quân của Yên tỷ nhi, hai người bọn họ sẽ không giấu giếm những chuyện như vậy, hỏi qua sẽ biết ngay.”
Lão thái quân cũng không ngăn cản. Hàn thị tự mình đi kêu, chỉ chốc lát sau Yên tỷ nhi đã được dẫn lại đây, nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không thích hợp, Trưởng Công chúa còn ngồi chỗ kia khóc thút thít. Lão thái quân thấy bộ dáng ngơ ngác của Yên tỷ nhi vừa tức lại vừa lo -- tức giận tôn nữ không khôn ngoan không tiến bộ, lo lắng sau này tôn nữ phải làm thế nào đối mặt với người Giang gia.
Tôn ma ma lại cầm khay gỗ đưa cho Yên tỷ nhi xem xét. Mới đầu Yên tỷ nhi còn chưa minh bạch trên khay là cái gì, sau khi đọc thư hỏi cưới và thiếp canh kẹp bên trong lập tức phát ngốc. Nhìn biểu tình của nàng mọi người liền rõ, nàng một đường trở về cũng không biết chính mình bị Giang gia lợi dụng.
Khép lại thiệp hồng, đôi mày của Yên tỷ nhi gần như dính vào nhau, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại kiên cường không khóc ra mà chỉ ngồi yên một bên, nghe Lão thái quân hỏi chuyện mới phản ứng lại.
“Con hãy nói gì đi chứ! Chuyện này con không hề biết một chút gì sao? Quà lễ con đem về là do ai chuẩn bị? Là tiểu tử Giang Chi Đạo kia à?”
Nhữ Nam Vương tên là Giang Chi Đạo, Yên tỷ nhi lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải là chàng! Là, là bà mẫu của tôn nữ chuẩn bị. Tôn nữ đi gấp nên chỉ tự sắp xếp đồ đạc mang bên người, còn những quà lễ đều do bà mẫu chuẩn bị, chỉ nói với tôn nữ đó là những đặc sản thổ địa chứ không cho tôn nữ biết trong đó cất giấu đồ như vậy!”
Lão thái quân nghe xong nhắm hai mắt lại, thở hắt ra một hơi: “Coi con đó! Loại chuyện này mà cũng quá hồ đồ.”
Yên tỷ nhi không biết làm sao cứ ngồi ngây người, rốt cuộc nhịn không nổi nước mắt từng giọt rớt xuống. Hiển nhiên nàng cũng hiểu nếu chuyện này không bị phát giác sớm thì sẽ thành hậu quả như thế nào.
Hàn thị nói đỡ cho Yên tỷ nhi: “Lão thái quân bớt giận, đây cũng không phải do Yên tỷ nhi cố ý, ai sẽ ngờ được lão Vương phi sẽ lợi dụng nàng như vậy? Phòng ngày phòng đêm rốt cuộc cướp nhà khó phòng, huống chi vẫn là lão Vương phi cố ý gạt nàng. Yên tỷ nhi từ nhỏ đã rất thành thật, đâu thể nào hiểu được lòng người gian trá.”
Yên tỷ nhi khóc lợi hại hơn.
Trưởng Công chúa cũng không đành lòng nhìn nữ nhi vừa trở về đã rơi lệ, hai mẫu nhi ôm nhau khóc òa. Lão thái quân nhìn đôi mẫu nữ thích khóc lại thở dài, tình huống này cho dù bà muốn mắng cũng không thể mắng ra khỏi miệng. Trước nay bà đã biết, mấy tôn nữ Đại phòng của Lâu gia đều không phải loại lợi hại. Yên tỷ nhi xem như đứa kiên cường nhất trong ba tỷ muội, nhưng khi đối mặt với những chuyện hậu trạch xấu xa vẫn không có đủ tâm kế, cứ vậy mà bị người cầm cương giựt dây trở về tính kế mẫu gia.
Lâu Ánh Yên mang theo nhi tử Mạc ca nhi từ Nhữ Nam trở lại kinh thành. Tháng giêng ba năm trước nàng sinh hài tử, Trưởng Công chúa tự mình đi một chuyến tới Nhữ Nam chăm sóc một thời gian. Mạc ca nhi tên đầy đủ là Giang Mạc, chỉ lớn hơn Tuân ca nhi vài tuổi mà bộ điệu tựa như một tiểu đại nhân, đi theo Yên tỷ nhi lần đầu tiên đến đây mà dường như không hề bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm cho mất vẻ nghiêm túc. Bất quá, khuôn mặt nhỏ phúng phính nhìn đáng yêu cực kỳ.
Thấy Tiết Thần ôm Tuân ca nhi trong tay, Mạc ca nhi bèn rời tay mẫu thân đi về hướng nàng.
Trong tay Tuân ca nhi cầm một cái trống bỏi đang bỏ vào miệng mà gặm. Dạo này Tuân ca nhi đã mọc được bốn cái răng, thấy cái gì cắn cái đó. Đôi khi Lâu Khánh Vân đưa ngón tay vào miệng hắn thì hắn còn không khách khí cắn luôn chứ đừng nói đến đồ cầm trên tay, Tiết Thần mà không lưu ý là hắn liền bỏ ngay vào miệng bất kỳ thứ gì vớ được.
Mạc ca nhi nghiêm trang đi tới, thân hình nho nhỏ mặc bộ trường sam vạt thẳng bằng lụa có hoa văn chìm nhìn giống như một tiên sinh già dặn, không hề đi đôi với bộ dáng đáng yêu của hắn một chút nào, cung kính chào hỏi Tiết Thần: “Cữu mẫu.”
Tiết Thần thấy hắn nhìn Tuân ca nhi chăm chú bèn cho hắn ngồi bên cạnh rồi đặt Tuân ca nhi ở giữa. Mạc ca nhi duỗi tay lấy ra cái trống bỏi Tuân ca nhi bỏ vào miệng. Tuân ca nhi đang gặm gặm thì bỗng nhiên đồ trong tay không thấy tăm hơi, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tiết Thần. Thấy Tiết Thần không để ý tới hắn, hắn cũng không khóc, liền tính toán tự mình duỗi tay đoạt lại. Chỉ là hắn mới bao lớn, Mạc ca nhi hơn ba tuổi, bởi vì sinh đầu năm nên nhìn tương đương với hài tử bốn tuổi, làm sao Tuân ca nhi có thể giành lại được. Mạc ca nhi cũng cảm thấy Tuân ca nhi thú vị, cố ý cùng hắn tranh đoạt, Tuân ca nhi dường như bị khơi dậy ý chí chiến đấu, một tay đoạt không được liền dùng hai tay. Lúc này Tiết Thần mới nhìn đến bèn phải đề phòng hắn đừng cào mặt Mạc ca nhi mới được.
Tuân ca nhi nhìn nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, vậy mà bám vào cánh tay Mạc ca nhi đứng lên, thình lình há mồm cắn xuống trên cánh tay Mạc ca nhi. Mạc ca nhi bị đau liền khóc lớn: “Oa -- --”
Tiết Thần vội vàng tách hai đứa nhỏ ra, đặt Tuân ca nhi trên giường La Hán kêu Hạ Châu canh chừng hắn, còn mình thì đi qua kiểm tra cánh tay của Mạc ca nhi. Tiết Thần vén tay áo hắn lên nhìn nhìn, thấy có hơi đỏ nhưng thật may mắn không để lại dấu răng. Mạc ca nhi cũng chỉ bị dọa mà thôi, khóc một chút lại cảm thấy cũng không phải rất đau bèn nín ngay. Bất quá tiếng khóc của hắn làm Yên tỷ nhi và Hàn tỷ nhi đều chạy lại xem hắn. Tiết Thần nhận lỗi với Yên tỷ nhi: “Bọn nhỏ đùa giỡn, là ta không chú ý để cho Tuân ca nhi cắn Mạc ca nhi một cái. Xin lỗi muội muội và Mạc ca nhi.”
Yên tỷ nhi cũng không phải không nói lý, mỉm cười gạt đi: “Có gì mà xin lỗi chứ! Nhất định là hắn chọc Tuân ca nhi, từ nhỏ đã không an phận, ở trong phủ luôn bắt nạt người khác, hôm nay cuối cùng cho hắn gặp phải đối thủ.”
Lúc nãy Yên tỷ nhi đang nói chuyện với Lão thái quân và Trưởng Công chúa, hiện tại bởi vì trông hai đứa nhỏ nên Yên tỷ nhi và Hàn tỷ nhi bèn ngồi xuống bên cạnh Tiết Thần tán chuyện.
Hóa ra lần này Yên tỷ nhi trở về là vì hôn sự của Nhu tỷ nhi. Nhữ Nam Vương có một thứ đệ dáng vẻ đường đường, nghe nói đã tới tuổi định hôn, nhân phẩm và tướng mạo đều rất xuất chúng. Nhữ Nam lão Vương phi đề nghị hỏi cưới Nhu tỷ nhi, bên phía Giang gia vô cùng vừa lòng nhưng chỉ sợ Lâu gia dòng dõi quá cao, bọn họ leo lên không được, rốt cuộc cũng không phải đích tử của lão Nhữ Nam Vương. Vì thế bèn nhờ Yên tỷ nhi trở lại kinh thành một chuyến hỏi ý tứ của Lâu gia.
“Lúc nãy muội đã nói với nương. Nương bảo không đặt quá quan trọng vào vấn đề đích thứ, mấu chốt là phải coi nhân phẩm của hài tử, nếu là người ngay thẳng chân chính, nương cũng không chê hắn là dòng thứ của Giang gia.” Lâu Ánh Yên thuật lại đúng sự thật.
Tiết Thần lôi Tuân ca nhi đang bò loạn nơi nơi khống chế bên người, nhìn Mạc ca nhi tuy bị cắn dựa vào lồng ngực của mẫu thân nhưng đôi mắt đen láy vẫn nhìn Tuân ca nhi chăm chú. Tiết Thần vẫy tay kêu hắn, Mạc ca nhi thoáng do dự một chút rồi tụt xuống khỏi người mẫu thân tiến lại gần. Tiết Thần cởi giày cho hắn, bế hắn lên giường La Hán để cho hai huynh đệ bọn họ chơi với nhau.
“Nếu là nam nhân tốt thì thứ phòng không thành vấn đề, mấu chốt vẫn phải xem suy nghĩ của Nhu tỷ nhi thế nào? Nói đến cùng thì Nhữ Nam rốt cuộc hơi xa một chút.”
Tiết Thần là trưởng tẩu, đương nhiên nàng có tư cách góp ý kiến về hôn sự của Lâu Ánh Nhu. Yên tỷ nhi nghe Tiết Thần nói xong cũng gật đầu: “Ai nha, chuyện này muội cũng biết. Nếu muội được lựa chọn, muội cũng không quá nguyện ý để Nhu tỷ nhi gả xa như vậy. Tuy nói muội cũng ở nơi đó, nhưng dù sao cũng là làm tức phụ, không thể giống như ở nhà làm cô nương. Muội cũng không có biện pháp nào, bà mẫu bảo muội về hỏi thì muội cũng đâu thể thay mặt Nhu tỷ nhi từ chối. Chỉ nghĩ đã thật lâu không trở lại thăm gia đình nên cũng muốn mượn cơ hội về chơi.”
Lâu Ánh Hàn mỉm cười: “Hóa ra đây mới là mục đích chính của tỷ tỷ.”
Lâu Ánh Yên cũng không phủ nhận: “Hừ, ngày thường các muội cũng không ai đến thăm ta. Ta mà không trở lại thì các muội đều đã quên Nhữ Nam còn có một tỷ tỷ đấy.”
Nói chuyện trong chốc lát thì Kim ma ma tới kêu Tiết Thần qua bên kia, nói là Lão thái quân có việc muốn thương lượng với nàng. Tiết Thần đoán trước, hẳn là muốn bàn về hôn sự của Nhu tỷ nhi, bèn kêu Hạ Châu canh chừng hai đứa bé, còn mình thì đi qua bên kia bình phong.
*Đăng tại Wattpad*
Qua đến nơi thấy sắc mặt Lão thái quân rất ngưng trọng, Trưởng Công chúa cũng đang nhíu mày, bên cạnh còn có Hàn thị và Bao thị, giữa phòng là Tôn ma ma làm việc ở phòng quản sự. Thấy Tiết Thần tiến vào, Bao thị chủ động lại nắm tay nàng dẫn nàng ngồi xuống bên người Lão thái quân, sau đó Bao thị ngồi bên cạnh Tiết Thần. Tiết Thần thấy thần sắc mọi người có điểm không đúng bèn hỏi: “Có chuyện gì thế ạ? Sao tất cả đều mặt ủ mày ê?”
Tôn ma ma là người chuyên môn kiểm kê quà tặng, phu quân chính là quản gia Lưu bá, đôi phu thê này làm việc ở Quốc Công phủ cũng đã lâu, sắp xếp lo liệu mọi chuyện rất ổn thỏa. Tiết Thần giúp đỡ quản gia cũng đã bốn năm, đối với năng lực của đôi phu thê này vẫn rất thưởng thức. Tiết Thần thấy Tôn ma ma lúc này lại ở đây, hiện tại bà ta hẳn nên ở phòng hồi sự bận rộn kiểm kê sắp xếp lại quá tặng của Yên tỷ nhi mang từ Nhữ Nam về mới đúng, không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Trong lòng Tiết Thần dâng lên một cổ dự cảm bất an, quả nhiên thấy Lão thái quân phất phất tay, Tôn ma ma liền đem một khay gỗ trong tầm tay Lão thái quân đưa đến trước mặt Tiết Thần. Tiết Thần cúi đầu nhìn nhìn, thấy trên khay có một tấm thiệp hồng, đè trên tấm thiệp là một đôi ngọc bội uyên ương như ý. Trong lòng Tiết Thần còn nghi vấn nên ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lão thái quân, chỉ thấy Lão thái quân lại thở dài, Trưởng Công chúa cũng hiếm khi thấy lộ ra vẻ mặt không vui.
Tiết Thần cầm tấm thiệp hồng lên mở ra, vừa nhìn là đôi mày cũng nhíu lại hỏi Tôn ma ma: “Thứ này là từ chỗ nào đưa tới?”
Tôn ma ma nhỏ giọng trả lời: “Là... là được kẹp vào giữa những quà tặng mà Đại tiểu thư mang về.”
Tấm thiệp này chính là thư hỏi cưới của Giang gia và thiếp canh có bát tự của Giang Ngũ Lang. Trong thư nói rõ đây là tín vật đính ước, ba tháng sau Giang gia liền tới cửa cầu hôn, vân vân...
Thiệp này nếu Lâu gia không để ý hồ đồ thu nhận mà không bắt bẻ, chờ đến ba tháng sau Giang gia tới cửa cầu hôn thì Lâu gia có thể hết đường chối cãi, vì bảo toàn thanh danh đành phải bắt buộc để Nhu tỷ nhi gả thấp... Thật là một thủ đoạn vô cùng xấu xa ti tiện...
Tiết Thần hồi tưởng thái độ của Yên tỷ nhi lúc nãy, rõ ràng thật sự không biết gì về chuyện này, Yên tỷ nhi đây là bị Giang gia lợi dụng tới tính kế mẫu gia. Lão thái quân đập bàn một cái lạnh giọng giận dữ mắng: “Nhữ Nam Vương phủ này thật quá không để Lâu gia chúng ta vào mắt.”
Chẳng trách Lão thái quân sẽ nổi giận, bởi vì chuyện này gác ở trên người bất kỳ một ai cũng sẽ tức giận. Tiết Thần rũ mắt nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Chuyện này chỉ sợ còn phải điều tra thật rõ xem rốt cuộc là ý tứ của ai. Nếu chỉ là thứ phòng của Giang gia tự tiện làm chủ thì chúng ta cũng không thể trách tội Nhữ Nam Vương cùng lão Vương phi; nhưng nếu chuyện này Nhữ Nam Vương và lão Vương phi đều biết đến, như vậy nhà chúng ta phải suy nghĩ thật cẩn thận nên giải quyết thế nào.”
Lão thái quân là người tính tình nóng nảy: “Giải quyết thế nào hả? Có thể giải quyết gì sao? Một khối ngọc bội liền muốn gian xảo lừa đi cô nương của Lâu gia chúng ta? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy, cũng mệt Giang gia làm được tới mức này!”
Tiết Thần tiến lên đỡ Lão thái quân, trấn an: “Lão thái quân nén giận, không nên vội vã. Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng đâu, cũng chưa chắc Nhữ Nam Vương biết đến.”
“Hắn có biết hay không thì đều là Giang gia bọn họ làm ra chuyện âm hiểm đến bực này. Cho dù Giang Ngũ Lang là đứa tốt thì nhà chúng ta cũng không có khả năng gả nữ nhi qua! Chẳng sợ bởi vì chuyện này mà hỏng thanh danh, có phải ở nhà làm gái lỡ thì cả đời cũng sẽ không gả cho loại nhà tiểu nhân đê tiện như vậy.”
Trong lòng Tiết Thần cũng tức giận, chẳng qua không biểu hiện kích động giống Lão thái quân mà thôi. Trưởng Công chúa nghe đến đó không nhịn được liền khóc òa.
Cách làm này của Giang gia thật ra khiến cho người làm mẫu thân bị thương tổn nhất, cho dù là hỏng thanh danh của Tam khuê nữ hay dính dấp đến cô gia của Đại khuê nữ, tóm lại cả hai khuê nữ đều bị liên lụy phải chịu khổ.
Lão thái quân nổi giận mắng xong rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Hàn thị đứng ra nói: “Theo tức nhi thấy, chuyện này chúng ta cứ ngồi đây lo lắng suông cũng không phải biện pháp. Tốt nhất là nên kêu Yên tỷ nhi tới hỏi một câu, chẳng phải sẽ rõ chuyện này Nhữ Nam Vương có biết hay không ngay sao?”
Bao thị cũng tán thành, phụ họa: “Đúng đúng đúng, Nhữ Nam Vương là phu quân của Yên tỷ nhi, hai người bọn họ sẽ không giấu giếm những chuyện như vậy, hỏi qua sẽ biết ngay.”
Lão thái quân cũng không ngăn cản. Hàn thị tự mình đi kêu, chỉ chốc lát sau Yên tỷ nhi đã được dẫn lại đây, nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không thích hợp, Trưởng Công chúa còn ngồi chỗ kia khóc thút thít. Lão thái quân thấy bộ dáng ngơ ngác của Yên tỷ nhi vừa tức lại vừa lo -- tức giận tôn nữ không khôn ngoan không tiến bộ, lo lắng sau này tôn nữ phải làm thế nào đối mặt với người Giang gia.
Tôn ma ma lại cầm khay gỗ đưa cho Yên tỷ nhi xem xét. Mới đầu Yên tỷ nhi còn chưa minh bạch trên khay là cái gì, sau khi đọc thư hỏi cưới và thiếp canh kẹp bên trong lập tức phát ngốc. Nhìn biểu tình của nàng mọi người liền rõ, nàng một đường trở về cũng không biết chính mình bị Giang gia lợi dụng.
Khép lại thiệp hồng, đôi mày của Yên tỷ nhi gần như dính vào nhau, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại kiên cường không khóc ra mà chỉ ngồi yên một bên, nghe Lão thái quân hỏi chuyện mới phản ứng lại.
“Con hãy nói gì đi chứ! Chuyện này con không hề biết một chút gì sao? Quà lễ con đem về là do ai chuẩn bị? Là tiểu tử Giang Chi Đạo kia à?”
Nhữ Nam Vương tên là Giang Chi Đạo, Yên tỷ nhi lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải là chàng! Là, là bà mẫu của tôn nữ chuẩn bị. Tôn nữ đi gấp nên chỉ tự sắp xếp đồ đạc mang bên người, còn những quà lễ đều do bà mẫu chuẩn bị, chỉ nói với tôn nữ đó là những đặc sản thổ địa chứ không cho tôn nữ biết trong đó cất giấu đồ như vậy!”
Lão thái quân nghe xong nhắm hai mắt lại, thở hắt ra một hơi: “Coi con đó! Loại chuyện này mà cũng quá hồ đồ.”
Yên tỷ nhi không biết làm sao cứ ngồi ngây người, rốt cuộc nhịn không nổi nước mắt từng giọt rớt xuống. Hiển nhiên nàng cũng hiểu nếu chuyện này không bị phát giác sớm thì sẽ thành hậu quả như thế nào.
Hàn thị nói đỡ cho Yên tỷ nhi: “Lão thái quân bớt giận, đây cũng không phải do Yên tỷ nhi cố ý, ai sẽ ngờ được lão Vương phi sẽ lợi dụng nàng như vậy? Phòng ngày phòng đêm rốt cuộc cướp nhà khó phòng, huống chi vẫn là lão Vương phi cố ý gạt nàng. Yên tỷ nhi từ nhỏ đã rất thành thật, đâu thể nào hiểu được lòng người gian trá.”
Yên tỷ nhi khóc lợi hại hơn.
Trưởng Công chúa cũng không đành lòng nhìn nữ nhi vừa trở về đã rơi lệ, hai mẫu nhi ôm nhau khóc òa. Lão thái quân nhìn đôi mẫu nữ thích khóc lại thở dài, tình huống này cho dù bà muốn mắng cũng không thể mắng ra khỏi miệng. Trước nay bà đã biết, mấy tôn nữ Đại phòng của Lâu gia đều không phải loại lợi hại. Yên tỷ nhi xem như đứa kiên cường nhất trong ba tỷ muội, nhưng khi đối mặt với những chuyện hậu trạch xấu xa vẫn không có đủ tâm kế, cứ vậy mà bị người cầm cương giựt dây trở về tính kế mẫu gia.