Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Edited by Bà Còm in Wattpad
Hoàng Thượng nếu đã âm thầm đưa ra yêu cầu này cho Vệ Quốc Công phủ, vậy thì Vệ Quốc Công phủ về tình về lễ phải nên thực hiện. Thật ra nguyên nhân khiến Hoàng Thượng muốn Vệ Quốc Công phủ làm như vậy, Tiết Thần ít nhiều gì vẫn có thể hiểu được rõ ràng.
Thứ nhất, Thanh Dương Công chúa rốt cuộc cũng là một Công chúa, hơn nữa là Công chúa ra cung khai phủ trong lúc tiên Đế tại vị, so với việc Trưởng Công chúa gả vào Quốc Công phủ thì tính chất không quá giống nhau -- xét theo góc độ này mà nói, Thanh Dương Công chúa lập phủ riêng thì rốt cuộc vẫn thuộc về Hoàng tộc, mà Vệ Quốc Công phủ thì rốt cuộc vẫn là thần. Thứ hai, bởi vì Thanh Dương Công chúa là ngoại tôn nữ ruột thịt của Hữu tướng Tả Thanh Liễu, thế lực của Hữu tướng trong triều rất lớn, nếu thiên vị giúp Vệ Quốc Công phủ mà không tăng thêm ức chế, rất có thể sẽ làm cho đại quan trong triều có khúc mắc với Vệ Quốc Công phủ. Cho nên mới nói, khiến cho Vệ Quốc Công phủ chủ động giao hảo với phủ Thanh Dương Công chúa cũng không đơn thuần chính vì muốn Vệ Quốc Công phủ yếu thế, thật ra vẫn là ý tứ bảo hộ càng nhiều hơn.
Cho nên, sau khi minh bạch điểm này, Tiết Thần liền biết phải làm như thế nào.
Cũng như nàng đã bàn bạc với Lâu Khánh Vân, trung tuần tháng bảy hình như sẽ là lúc Phùng thị lâm bồn, chờ nàng ta sinh xong thì phủ Công chúa nhất định sẽ tổ chức lễ tắm ba ngày, đến lúc đó đưa đến quà lễ nặng một chút là được. Rốt cuộc Hoàng Thượng chỉ muốn Vệ Quốc Công phủ tỏ thái độ, mà thái độ này biểu hiện ra ngoài có hiệu quả hay không thì đâu phải bọn họ có thể khống chế.
Đến lúc đó mặc kệ quà lễ bị vứt ra cửa hoặc có phản ứng gì khác, đây đều là chuyện giữa Thanh Dương Công chúa và Hoàng Thượng.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Tú và Tĩnh tỷ nhi cùng tới thăm Tiết Thần, thấy Tiết Thần luyện nhu thuật rất thú vị, đặc biệt là Tiết Thần bụng lớn trông cứ như ôm trái dưa hấu mà tập. Tuy rằng có điểm buồn cười nhưng hai người đều không thể phủ nhận Tiết Thần quả thật linh hoạt hơn rất nhiều, hai người đều cảm thấy hứng thú muốn thử một chút. Sau khi có Niếp Niếp thì Tiết Tú sinh được một nhi tử đặt tên Đồng Đồng, hiện giờ Tiết Tú đầy đặn hơn so với lúc trước rất nhiều, cả người nhìn vô cùng "châu tròn ngọc sáng". Tiết Tú bắt chước Tiết Thần làm vài động tác thì chịu thua ngay, Tĩnh tỷ nhi thật ra làm theo được thêm vài động tác nữa mới tuyên bố bỏ cuộc.
Các nàng ngồi một bên, vừa nhìn Tiết Thần luyện tập với Sách Na vừa nói chuyện: “Vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhân mang thai mà lại vận động như vậy. Lúc ta hoài hài tử, hai chân bị phù lợi hại, mỗi ngày chỉ muốn nằm trên giường. Muội thì khác hẳn, vận động như vậy thai nhi sẽ không có việc gì chứ?”
Tiết Thần vừa xoa bóp chân vừa trả lời Tiết Tú: “Không có việc gì, hiện tại nếu một ngày muội không vận động thì hài tử mới không thích ứng đấy.”
Tĩnh tỷ nhi lau mồ hôi: “Ai nha, trên bụng muội không mang cục thịt vậy mà luyện theo đã có chút cố hết sức, làm sao mà trông tỷ tập cứ như không có việc gì.”
Nữ quan Sách Na đã dạy xong động tác cuối cùng, Tiết Thần kết thúc buổi luyện tập bèn trực tiếp đỡ bụng đứng dậy, tiếp nhận khăn do Hạ Châu đưa, lau mồ hôi xong mới dựa vào lan can bên cạnh Tĩnh tỷ nhi giải thích: “Ngay từ đầu ta cũng không thích ứng, nhưng chẳng phải ta ăn rất nhiều sao? Mỗi ngày nếu không luyện thì phải đi một vòng quanh Quốc Công phủ, một vòng này muốn đi thì chắc ta phải mang theo lương khô lên đường. Hiện giờ luyện cái này, mỗi ngày ăn uống thoải mái, tiêu hóa mau, tuy rằng ăn nhiều nhưng ngoại trừ bụng lớn thì trên người lại không mập ra. Ta cảm thấy nhu thuật này thật sự khá tốt, về sau Tĩnh tỷ có thai hãy tới đây học, ta sẽ dạy cho muội. Còn Tú tỷ nhi đó hả, muội thấy tỷ cũng nên vận động một chút đi, béo thêm nữa thì làm sao Nguyên Khanh có thể bế nổi tỷ?”
Thật ra Tú tỷ nhi cũng không béo như Tiết Thần nói, chỉ là mượt mà hơn so với lúc còn cô nương mà thôi, Tiết Thần chỉ muốn trêu chọc nàng. Làm sao Tú tỷ nhi không hiểu ý đồ của nàng, trừng mắt lườm Tiết Thần một cái: “Chàng mới không chê ta béo đâu, cũng chỉ có muội ở chỗ này chê ta, nếu thật nhìn ta chướng mắt thì ta đây sẽ không tới nữa.”
Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi nhìn nhau cười, Tĩnh tỷ nhi lập tức tiến lên ôm cánh tay Tiết Tú dỗ: “Tú tỷ tỷ đừng nóng giận, tỷ còn không biết tính tình tỷ tỷ của muội hay sao? Đúng là nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ, Thần tỷ tỷ miễn bàn yêu thích tỷ biết bao nhiêu.”
Tiết Tú bị Tĩnh tỷ nhi chọc cười: “Yêu thích? Ta thấy là Đường Phi nhà muội mới yêu thích muội đấy.”
Tĩnh tỷ nhi đỏ mặt, lắc cánh tay của Tú tỷ nhi dỗi: “Hừ, muội có ý tốt an ủi tỷ, vậy mà tỷ hay thật đấy, không trả đũa lại lôi muội vào.”
Tĩnh tỷ nhi và Đường Phi có một đoạn thời gian không hạnh phúc nhưng Tiết Tú không biết chuyện này, nàng chỉ thấy cảm tình của hai người vẫn luôn rất ân ái nên mới xuất khẩu trêu chọc. Thấy Tiết Thần vừa uống nước vừa cười, Tú tỷ nhi liền đem đề tài Tĩnh tỷ nhi đưa ra dẫn tới trên người Tiết Thần: “Được được, chúng ta cho dù có được yêu thích cũng không bằng Thần tỷ nhi, ai lại không biết Thần tỷ nhi là nữ nhân có vận khí tốt nhất trong kinh! Gả cho soái ca đệ nhất kinh thành, sau khi thành hôn thì được sủng ái cho tới nay; đừng nói là thiếp thị, ngay cả thông phòng mà phu quân nàng cũng không có một người, hết sức chuyên chú sủng ái nàng. Muốn nói đến yêu thích thì vẫn là Thần tỷ nhi được đứng hạng nhất.”
Tiết Tú nói làm Tiết Thần lắc đầu đi đến bên người Tĩnh tỷ nhi; hai tỷ muội đứng chung một chỗ, Tiết Thần làm bộ thì thầm với Tĩnh tỷ nhi nhưng lại dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe thấy: “Ai nha, muội có cảm giác được dạo này Tú tỷ nhi nói nhiều hơn không? Coi bộ học được từ Nguyên Khanh rồi, thật đúng là ân ái bên nhau có khác.”
Tĩnh tỷ nhi không trả lời, chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu với Tiết Thần tỏ vẻ mình đồng ý. Tú tỷ nhi nhìn các nàng, muốn tức giận nhưng lại ngượng ngùng, không biết nhớ tới cái gì mà mặt đỏ rần.
Ba tỷ muội cứ thế mà trêu chọc nhau trong chốc lát, sau đó Tú tỷ nhi bèn hỏi Tiết Thần vụ hôm trước bị Thanh Dương Công chúa nháo tới cửa. Tiết Thần giản lược thuật lại một phen, Tiết Tú cũng phát biểu cái nhìn của mình: “Bà mẫu ta và Thanh Dương Công chúa hình như qua lại rất thân thiết, lần trước ta còn thấy bà mẫu mang theo chút ban thưởng từ phủ Công chúa trở về. Chuyện này ta cũng là nghe bà mẫu nhắc đến, coi bộ Thanh Dương Công chúa vẫn còn rất khó chịu.”
Tiết Thần cũng chả trông cậy vào việc Thanh Dương Công chúa đổi mới quan hệ với Lâu gia. Với tính cách điêu ngoa tùy hứng như vậy, nếu chỉ vì một lần Lâu gia tỏ thành ý liền thay đổi, vậy thì đã không còn là Thanh Dương Công chúa nữa rồi.
“Kệ xác bà ta có khó chịu hay không, dù sao chúng ta sẽ làm đủ mặt mũi, bà ta không hài lòng thì đó là vấn đề của bà ta. Nếu có thời cơ thích hợp thì tỷ nên nói Nguyên Khanh đi khuyên nhủ bà mẫu của tỷ, khuyên Nguyên phu nhân không có việc gì thì bớt dính với Thanh Dương Công chúa. Bà ta cũng không phải loại người tốt lành gì, đừng để đến cuối cùng không hưởng được cái gì tốt mà lại cõng trên lưng tiếng xấu thì thảm rồi.”
Tiết Tú có chút khó xử thở dài: “Ai nha, từ sau vụ lộn xộn kia thì bà mẫu càng nhìn ta không thuận mắt, bà ấy làm chuyện gì thì đâu thể nào chịu nghe ta khuyên.”
“Ai bảo tỷ đi khuyên, không phải nói là kêu Nguyên Khanh khuyên sao? Muội thấy sau vụ đó huynh ấy dường như thay đổi hoàn toàn, đối xử với tỷ hẳn là không tồi. Bằng bản lĩnh của huynh ấy, dĩ nhiên có thể chu toàn hai bên giữa thê tử và mẫu thân.” Sau vụ đó khi Nguyên Khanh đem Tiết Tú hồi phủ, Tiết Thần cũng từng phái người hỏi thăm cuộc sống của đôi phu thê này, biết được Nguyên Khanh xem như cải tà quy chính, giải tán thiếp thị và thông phòng trong phủ, trực tiếp chuyên sủng một mình Tiết Tú. Đây cũng là một phương diện khiến Nguyên phu nhân càng ngày càng không thích Tiết Tú, cảm thấy Tiết Tú "thổi gió bên gối" nhi tử, xúi bẩy nhi tử độc sủng một mình nàng. May mắn Tiết Tú sinh được cho Nguyên gia một tôn tử nên Nguyên phu nhân mới hơi chút thu liễm, nếu một thai này lại là khuê nữ thì chắc cuộc sống của Tiết Tú vẫn còn phải khổ sở thêm một chút.
Nhưng nói chung có Nguyên Khanh đứng sau lưng bảo hộ, cuộc sống của Tiết Tú ở Nguyên gia không biết đã tốt hơn lúc trước bao nhiêu lần.
Nhắc tới trượng phu, mặt mày Tiết Tú vô cùng hạnh phúc, nghĩ nếu mình nói ra thì chắc hẳn chàng sẽ nghe, sau đó lại thầm khoái chí. Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi ở một bên cười trộm.
Tiết Thần lưu các nàng ở trong phủ tâm sự cho tới khi màn đêm buông xuống mới bằng lòng để các nàng về nhà. Nếu không phải bởi vì các nàng đều có gia thất, Tiết Thần thật muốn giữ các nàng ở lại trong phủ vài ngày trò chuyện giải buồn. Nhưng nàng biết, không thể vì mong muốn của bản thân mà làm hại các nàng chia lìa với tướng công mấy đêm, bởi vậy đắn đo một chút rồi cũng để cho các nàng trở về.
Mà lần này các nàng lại đây cũng mang đến cho Tiết Thần một ít tin tức về Hàn Ngọc. Từ sau khi Hàn Ngọc gả cho Vương Thao, các nàng liền rất ít lui tới. Tính tình Ngọc tỷ nhi trước đây hoạt bát như thế, vậy mà lại bị hôn nhân trói buộc không được tự do. Thật ra Vương Thao đối xử với Ngọc tỷ nhi không tồi, nhưng làm cho Ngọc tỷ nhi chịu không nổi chính là Vương Thao có một muội tử ruột thịt coi huynh trưởng như bảo bối, không muốn thấy Vương Thao đối tốt với Hàn Ngọc, mỗi khi gặp được hai người ân ái đều nổi cơn ghen rồi đi đến trước mặt bà mẫu của Ngọc tỷ nhi cáo trạng, chọc cho Hàn Ngọc thật sự đau đầu.
May mắn thay Vương Thao được cơ hội đi đến Điền Nam nhậm chức. Qua mấy tháng nữa thì đôi tân phu thê sẽ cùng đi nhận nhiệm sở, đến lúc đó cuộc sống của Hàn Ngọc chắc hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tiết Thần nhớ tới đã thật lâu không nhìn thấy Hàn Ngọc, liền nhờ Tiết Tú tiện thể chuyển lời, nhắn trước khi Hàn Ngọc rời kinh cũng nên hẹn gặp nhau một chút. Tiết Tú đáp ứng sẽ chuyển lời cho Hàn Ngọc.
*Đăng tại Wattpad*
Sau khi các nàng đi rồi, Tiết Thần bèn ở thư phòng xem sổ sách trong chốc lát. Một lúc sau thì Lâu Khánh Vân trở về mua cho nàng mấy món ăn vặt rất chua. Tiết Thần vui vẻ ăn xong, cảm thấy thỏa mãn liền bị Lâu Khánh Vân kéo vào nội gian.
Dưới sự kiên trì cổ vũ không ngừng của Lâu Khánh Vân, bảo bối trong bụng Tiết Thần rốt cuộc lại động đậy một lần nữa cho cha hắn vui.
Khi đó, vừa lúc Lâu Khánh Vân không thấy động tĩnh gì nên thất vọng định rời đầu ra khỏi bụng Tiết Thần, Tiết Thần cũng đang muốn cài lại y phục thì trong nháy mắt, một bên bụng đột nhiên nghiêng qua. Tiết Thần sợ tới mức không dám cử động, thế là ở ngay trước mắt hai người, bụng đột nhiên chuyển động từ cao xuống thấp, từ trái sang phải. Hoạt động mạnh như vậy thật khác hẳn với lần máy thai nhẹ nhàng lúc trước, lần này bảo bối trong bụng thật sự vung tay vung chân, rõ ràng tới mức thấy được bằng mắt thường. Lâu Khánh Vân bị kích động đến mức quả thực quên cả hô hấp, thành kính quỳ gối giữa hai chân Tiết Thần nhìn chằm chằm vào bụng nàng một lúc lâu cũng chưa nói nên lời.
Ngay lúc Lâu Khánh Vân đang định lên tiếng thì bụng lại giật một cái, bất quá lúc này động tác lại rất mau giống như hài tử đang duỗi chân rồi giữ nguyên vị trí đạp vào thành bụng làm da bụng nàng nổi lên một khối nhỏ. Sự hưng phấn của Lâu Khánh Vân khó có thể miêu tả, vươn một đầu ngón tay đặt nhẹ lên cái khối nhỏ đang trồi lên trên bụng nàng. Bảo bối trong bụng dường như cảm giác được có người đụng vào lại động đậy thêm vài cái, thật đúng là làm Lâu Khánh Vân mừng phát điên, chỉ vào bụng kích động lắp bắp: “Giật giật, hắn động đậy kìa, hắn biết cha hắn chạm vào hắn. Nè, bảo bảo, ta là cha con đây, con có nghe thấy tiếng cha nói chuyện hay không? Nếu nghe được thì động thêm một chút.”
Cũng không biết bảo bảo thật nghe hiểu được hay là trùng hợp mà bụng lại động vài cái.
Hai cha con cao hứng thật chỉ làm khổ Tiết Thần. Nàng cảm thấy bụng cương cứng lợi hại, giống như bị tiểu tử đá cho tê rần, hắn động thì nàng cũng động theo, khi hắn ngừng thì nàng mới có thể hít một hơi.
“Hôm nay coi bộ nhi tử rất cao hứng. Cũng không biết có chuyện gì làm hắn vui đến thế.” Tiết Thần tuy khổ nhưng có thể cảm thụ sức lực của nhi tử rõ ràng như vậy khiến nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Quan trọng nhất chính là, cha của hài nhi quả thực vui muốn điên luôn rồi. Sau màn hành quân lặng lẽ của hài tử, một đoạn thời gian thật dài Lâu Khánh Vân đều kiên trì ghé đầu vào bụng nghiêng tai lắng nghe, giống như làm như vậy có thể khiến nhi tử cảm giác được phụ thân, làm Tiết Thần vừa tức giận vừa buồn cười. Cuối cùng vẫn là nàng cường ngạnh không muốn lộ bụng nữa thì chàng ta mới bằng lòng nghỉ ngơi.
Hoàng Thượng nếu đã âm thầm đưa ra yêu cầu này cho Vệ Quốc Công phủ, vậy thì Vệ Quốc Công phủ về tình về lễ phải nên thực hiện. Thật ra nguyên nhân khiến Hoàng Thượng muốn Vệ Quốc Công phủ làm như vậy, Tiết Thần ít nhiều gì vẫn có thể hiểu được rõ ràng.
Thứ nhất, Thanh Dương Công chúa rốt cuộc cũng là một Công chúa, hơn nữa là Công chúa ra cung khai phủ trong lúc tiên Đế tại vị, so với việc Trưởng Công chúa gả vào Quốc Công phủ thì tính chất không quá giống nhau -- xét theo góc độ này mà nói, Thanh Dương Công chúa lập phủ riêng thì rốt cuộc vẫn thuộc về Hoàng tộc, mà Vệ Quốc Công phủ thì rốt cuộc vẫn là thần. Thứ hai, bởi vì Thanh Dương Công chúa là ngoại tôn nữ ruột thịt của Hữu tướng Tả Thanh Liễu, thế lực của Hữu tướng trong triều rất lớn, nếu thiên vị giúp Vệ Quốc Công phủ mà không tăng thêm ức chế, rất có thể sẽ làm cho đại quan trong triều có khúc mắc với Vệ Quốc Công phủ. Cho nên mới nói, khiến cho Vệ Quốc Công phủ chủ động giao hảo với phủ Thanh Dương Công chúa cũng không đơn thuần chính vì muốn Vệ Quốc Công phủ yếu thế, thật ra vẫn là ý tứ bảo hộ càng nhiều hơn.
Cho nên, sau khi minh bạch điểm này, Tiết Thần liền biết phải làm như thế nào.
Cũng như nàng đã bàn bạc với Lâu Khánh Vân, trung tuần tháng bảy hình như sẽ là lúc Phùng thị lâm bồn, chờ nàng ta sinh xong thì phủ Công chúa nhất định sẽ tổ chức lễ tắm ba ngày, đến lúc đó đưa đến quà lễ nặng một chút là được. Rốt cuộc Hoàng Thượng chỉ muốn Vệ Quốc Công phủ tỏ thái độ, mà thái độ này biểu hiện ra ngoài có hiệu quả hay không thì đâu phải bọn họ có thể khống chế.
Đến lúc đó mặc kệ quà lễ bị vứt ra cửa hoặc có phản ứng gì khác, đây đều là chuyện giữa Thanh Dương Công chúa và Hoàng Thượng.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Tú và Tĩnh tỷ nhi cùng tới thăm Tiết Thần, thấy Tiết Thần luyện nhu thuật rất thú vị, đặc biệt là Tiết Thần bụng lớn trông cứ như ôm trái dưa hấu mà tập. Tuy rằng có điểm buồn cười nhưng hai người đều không thể phủ nhận Tiết Thần quả thật linh hoạt hơn rất nhiều, hai người đều cảm thấy hứng thú muốn thử một chút. Sau khi có Niếp Niếp thì Tiết Tú sinh được một nhi tử đặt tên Đồng Đồng, hiện giờ Tiết Tú đầy đặn hơn so với lúc trước rất nhiều, cả người nhìn vô cùng "châu tròn ngọc sáng". Tiết Tú bắt chước Tiết Thần làm vài động tác thì chịu thua ngay, Tĩnh tỷ nhi thật ra làm theo được thêm vài động tác nữa mới tuyên bố bỏ cuộc.
Các nàng ngồi một bên, vừa nhìn Tiết Thần luyện tập với Sách Na vừa nói chuyện: “Vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhân mang thai mà lại vận động như vậy. Lúc ta hoài hài tử, hai chân bị phù lợi hại, mỗi ngày chỉ muốn nằm trên giường. Muội thì khác hẳn, vận động như vậy thai nhi sẽ không có việc gì chứ?”
Tiết Thần vừa xoa bóp chân vừa trả lời Tiết Tú: “Không có việc gì, hiện tại nếu một ngày muội không vận động thì hài tử mới không thích ứng đấy.”
Tĩnh tỷ nhi lau mồ hôi: “Ai nha, trên bụng muội không mang cục thịt vậy mà luyện theo đã có chút cố hết sức, làm sao mà trông tỷ tập cứ như không có việc gì.”
Nữ quan Sách Na đã dạy xong động tác cuối cùng, Tiết Thần kết thúc buổi luyện tập bèn trực tiếp đỡ bụng đứng dậy, tiếp nhận khăn do Hạ Châu đưa, lau mồ hôi xong mới dựa vào lan can bên cạnh Tĩnh tỷ nhi giải thích: “Ngay từ đầu ta cũng không thích ứng, nhưng chẳng phải ta ăn rất nhiều sao? Mỗi ngày nếu không luyện thì phải đi một vòng quanh Quốc Công phủ, một vòng này muốn đi thì chắc ta phải mang theo lương khô lên đường. Hiện giờ luyện cái này, mỗi ngày ăn uống thoải mái, tiêu hóa mau, tuy rằng ăn nhiều nhưng ngoại trừ bụng lớn thì trên người lại không mập ra. Ta cảm thấy nhu thuật này thật sự khá tốt, về sau Tĩnh tỷ có thai hãy tới đây học, ta sẽ dạy cho muội. Còn Tú tỷ nhi đó hả, muội thấy tỷ cũng nên vận động một chút đi, béo thêm nữa thì làm sao Nguyên Khanh có thể bế nổi tỷ?”
Thật ra Tú tỷ nhi cũng không béo như Tiết Thần nói, chỉ là mượt mà hơn so với lúc còn cô nương mà thôi, Tiết Thần chỉ muốn trêu chọc nàng. Làm sao Tú tỷ nhi không hiểu ý đồ của nàng, trừng mắt lườm Tiết Thần một cái: “Chàng mới không chê ta béo đâu, cũng chỉ có muội ở chỗ này chê ta, nếu thật nhìn ta chướng mắt thì ta đây sẽ không tới nữa.”
Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi nhìn nhau cười, Tĩnh tỷ nhi lập tức tiến lên ôm cánh tay Tiết Tú dỗ: “Tú tỷ tỷ đừng nóng giận, tỷ còn không biết tính tình tỷ tỷ của muội hay sao? Đúng là nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ, Thần tỷ tỷ miễn bàn yêu thích tỷ biết bao nhiêu.”
Tiết Tú bị Tĩnh tỷ nhi chọc cười: “Yêu thích? Ta thấy là Đường Phi nhà muội mới yêu thích muội đấy.”
Tĩnh tỷ nhi đỏ mặt, lắc cánh tay của Tú tỷ nhi dỗi: “Hừ, muội có ý tốt an ủi tỷ, vậy mà tỷ hay thật đấy, không trả đũa lại lôi muội vào.”
Tĩnh tỷ nhi và Đường Phi có một đoạn thời gian không hạnh phúc nhưng Tiết Tú không biết chuyện này, nàng chỉ thấy cảm tình của hai người vẫn luôn rất ân ái nên mới xuất khẩu trêu chọc. Thấy Tiết Thần vừa uống nước vừa cười, Tú tỷ nhi liền đem đề tài Tĩnh tỷ nhi đưa ra dẫn tới trên người Tiết Thần: “Được được, chúng ta cho dù có được yêu thích cũng không bằng Thần tỷ nhi, ai lại không biết Thần tỷ nhi là nữ nhân có vận khí tốt nhất trong kinh! Gả cho soái ca đệ nhất kinh thành, sau khi thành hôn thì được sủng ái cho tới nay; đừng nói là thiếp thị, ngay cả thông phòng mà phu quân nàng cũng không có một người, hết sức chuyên chú sủng ái nàng. Muốn nói đến yêu thích thì vẫn là Thần tỷ nhi được đứng hạng nhất.”
Tiết Tú nói làm Tiết Thần lắc đầu đi đến bên người Tĩnh tỷ nhi; hai tỷ muội đứng chung một chỗ, Tiết Thần làm bộ thì thầm với Tĩnh tỷ nhi nhưng lại dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe thấy: “Ai nha, muội có cảm giác được dạo này Tú tỷ nhi nói nhiều hơn không? Coi bộ học được từ Nguyên Khanh rồi, thật đúng là ân ái bên nhau có khác.”
Tĩnh tỷ nhi không trả lời, chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu với Tiết Thần tỏ vẻ mình đồng ý. Tú tỷ nhi nhìn các nàng, muốn tức giận nhưng lại ngượng ngùng, không biết nhớ tới cái gì mà mặt đỏ rần.
Ba tỷ muội cứ thế mà trêu chọc nhau trong chốc lát, sau đó Tú tỷ nhi bèn hỏi Tiết Thần vụ hôm trước bị Thanh Dương Công chúa nháo tới cửa. Tiết Thần giản lược thuật lại một phen, Tiết Tú cũng phát biểu cái nhìn của mình: “Bà mẫu ta và Thanh Dương Công chúa hình như qua lại rất thân thiết, lần trước ta còn thấy bà mẫu mang theo chút ban thưởng từ phủ Công chúa trở về. Chuyện này ta cũng là nghe bà mẫu nhắc đến, coi bộ Thanh Dương Công chúa vẫn còn rất khó chịu.”
Tiết Thần cũng chả trông cậy vào việc Thanh Dương Công chúa đổi mới quan hệ với Lâu gia. Với tính cách điêu ngoa tùy hứng như vậy, nếu chỉ vì một lần Lâu gia tỏ thành ý liền thay đổi, vậy thì đã không còn là Thanh Dương Công chúa nữa rồi.
“Kệ xác bà ta có khó chịu hay không, dù sao chúng ta sẽ làm đủ mặt mũi, bà ta không hài lòng thì đó là vấn đề của bà ta. Nếu có thời cơ thích hợp thì tỷ nên nói Nguyên Khanh đi khuyên nhủ bà mẫu của tỷ, khuyên Nguyên phu nhân không có việc gì thì bớt dính với Thanh Dương Công chúa. Bà ta cũng không phải loại người tốt lành gì, đừng để đến cuối cùng không hưởng được cái gì tốt mà lại cõng trên lưng tiếng xấu thì thảm rồi.”
Tiết Tú có chút khó xử thở dài: “Ai nha, từ sau vụ lộn xộn kia thì bà mẫu càng nhìn ta không thuận mắt, bà ấy làm chuyện gì thì đâu thể nào chịu nghe ta khuyên.”
“Ai bảo tỷ đi khuyên, không phải nói là kêu Nguyên Khanh khuyên sao? Muội thấy sau vụ đó huynh ấy dường như thay đổi hoàn toàn, đối xử với tỷ hẳn là không tồi. Bằng bản lĩnh của huynh ấy, dĩ nhiên có thể chu toàn hai bên giữa thê tử và mẫu thân.” Sau vụ đó khi Nguyên Khanh đem Tiết Tú hồi phủ, Tiết Thần cũng từng phái người hỏi thăm cuộc sống của đôi phu thê này, biết được Nguyên Khanh xem như cải tà quy chính, giải tán thiếp thị và thông phòng trong phủ, trực tiếp chuyên sủng một mình Tiết Tú. Đây cũng là một phương diện khiến Nguyên phu nhân càng ngày càng không thích Tiết Tú, cảm thấy Tiết Tú "thổi gió bên gối" nhi tử, xúi bẩy nhi tử độc sủng một mình nàng. May mắn Tiết Tú sinh được cho Nguyên gia một tôn tử nên Nguyên phu nhân mới hơi chút thu liễm, nếu một thai này lại là khuê nữ thì chắc cuộc sống của Tiết Tú vẫn còn phải khổ sở thêm một chút.
Nhưng nói chung có Nguyên Khanh đứng sau lưng bảo hộ, cuộc sống của Tiết Tú ở Nguyên gia không biết đã tốt hơn lúc trước bao nhiêu lần.
Nhắc tới trượng phu, mặt mày Tiết Tú vô cùng hạnh phúc, nghĩ nếu mình nói ra thì chắc hẳn chàng sẽ nghe, sau đó lại thầm khoái chí. Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi ở một bên cười trộm.
Tiết Thần lưu các nàng ở trong phủ tâm sự cho tới khi màn đêm buông xuống mới bằng lòng để các nàng về nhà. Nếu không phải bởi vì các nàng đều có gia thất, Tiết Thần thật muốn giữ các nàng ở lại trong phủ vài ngày trò chuyện giải buồn. Nhưng nàng biết, không thể vì mong muốn của bản thân mà làm hại các nàng chia lìa với tướng công mấy đêm, bởi vậy đắn đo một chút rồi cũng để cho các nàng trở về.
Mà lần này các nàng lại đây cũng mang đến cho Tiết Thần một ít tin tức về Hàn Ngọc. Từ sau khi Hàn Ngọc gả cho Vương Thao, các nàng liền rất ít lui tới. Tính tình Ngọc tỷ nhi trước đây hoạt bát như thế, vậy mà lại bị hôn nhân trói buộc không được tự do. Thật ra Vương Thao đối xử với Ngọc tỷ nhi không tồi, nhưng làm cho Ngọc tỷ nhi chịu không nổi chính là Vương Thao có một muội tử ruột thịt coi huynh trưởng như bảo bối, không muốn thấy Vương Thao đối tốt với Hàn Ngọc, mỗi khi gặp được hai người ân ái đều nổi cơn ghen rồi đi đến trước mặt bà mẫu của Ngọc tỷ nhi cáo trạng, chọc cho Hàn Ngọc thật sự đau đầu.
May mắn thay Vương Thao được cơ hội đi đến Điền Nam nhậm chức. Qua mấy tháng nữa thì đôi tân phu thê sẽ cùng đi nhận nhiệm sở, đến lúc đó cuộc sống của Hàn Ngọc chắc hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tiết Thần nhớ tới đã thật lâu không nhìn thấy Hàn Ngọc, liền nhờ Tiết Tú tiện thể chuyển lời, nhắn trước khi Hàn Ngọc rời kinh cũng nên hẹn gặp nhau một chút. Tiết Tú đáp ứng sẽ chuyển lời cho Hàn Ngọc.
*Đăng tại Wattpad*
Sau khi các nàng đi rồi, Tiết Thần bèn ở thư phòng xem sổ sách trong chốc lát. Một lúc sau thì Lâu Khánh Vân trở về mua cho nàng mấy món ăn vặt rất chua. Tiết Thần vui vẻ ăn xong, cảm thấy thỏa mãn liền bị Lâu Khánh Vân kéo vào nội gian.
Dưới sự kiên trì cổ vũ không ngừng của Lâu Khánh Vân, bảo bối trong bụng Tiết Thần rốt cuộc lại động đậy một lần nữa cho cha hắn vui.
Khi đó, vừa lúc Lâu Khánh Vân không thấy động tĩnh gì nên thất vọng định rời đầu ra khỏi bụng Tiết Thần, Tiết Thần cũng đang muốn cài lại y phục thì trong nháy mắt, một bên bụng đột nhiên nghiêng qua. Tiết Thần sợ tới mức không dám cử động, thế là ở ngay trước mắt hai người, bụng đột nhiên chuyển động từ cao xuống thấp, từ trái sang phải. Hoạt động mạnh như vậy thật khác hẳn với lần máy thai nhẹ nhàng lúc trước, lần này bảo bối trong bụng thật sự vung tay vung chân, rõ ràng tới mức thấy được bằng mắt thường. Lâu Khánh Vân bị kích động đến mức quả thực quên cả hô hấp, thành kính quỳ gối giữa hai chân Tiết Thần nhìn chằm chằm vào bụng nàng một lúc lâu cũng chưa nói nên lời.
Ngay lúc Lâu Khánh Vân đang định lên tiếng thì bụng lại giật một cái, bất quá lúc này động tác lại rất mau giống như hài tử đang duỗi chân rồi giữ nguyên vị trí đạp vào thành bụng làm da bụng nàng nổi lên một khối nhỏ. Sự hưng phấn của Lâu Khánh Vân khó có thể miêu tả, vươn một đầu ngón tay đặt nhẹ lên cái khối nhỏ đang trồi lên trên bụng nàng. Bảo bối trong bụng dường như cảm giác được có người đụng vào lại động đậy thêm vài cái, thật đúng là làm Lâu Khánh Vân mừng phát điên, chỉ vào bụng kích động lắp bắp: “Giật giật, hắn động đậy kìa, hắn biết cha hắn chạm vào hắn. Nè, bảo bảo, ta là cha con đây, con có nghe thấy tiếng cha nói chuyện hay không? Nếu nghe được thì động thêm một chút.”
Cũng không biết bảo bảo thật nghe hiểu được hay là trùng hợp mà bụng lại động vài cái.
Hai cha con cao hứng thật chỉ làm khổ Tiết Thần. Nàng cảm thấy bụng cương cứng lợi hại, giống như bị tiểu tử đá cho tê rần, hắn động thì nàng cũng động theo, khi hắn ngừng thì nàng mới có thể hít một hơi.
“Hôm nay coi bộ nhi tử rất cao hứng. Cũng không biết có chuyện gì làm hắn vui đến thế.” Tiết Thần tuy khổ nhưng có thể cảm thụ sức lực của nhi tử rõ ràng như vậy khiến nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Quan trọng nhất chính là, cha của hài nhi quả thực vui muốn điên luôn rồi. Sau màn hành quân lặng lẽ của hài tử, một đoạn thời gian thật dài Lâu Khánh Vân đều kiên trì ghé đầu vào bụng nghiêng tai lắng nghe, giống như làm như vậy có thể khiến nhi tử cảm giác được phụ thân, làm Tiết Thần vừa tức giận vừa buồn cười. Cuối cùng vẫn là nàng cường ngạnh không muốn lộ bụng nữa thì chàng ta mới bằng lòng nghỉ ngơi.