Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 1: Giỏi Giang Hơn Bố Rất Nhiều
“Cậu Tiểu Phong, nay đã mười năm trôi qua. Hận thù dầu có sâu đậm đến mấy, cũng nên nguôi ngoai rồi.” “Về nhà thôi.” “Bố, ông nội, và anh em trong gia tộc vẫn đang chờ cậu. “Hôn nhân của cậu là chuyện liên quan đến vinh nhục của gia tộc và con cháu đời sau. Đợi cậu trở về, gia tộc sẽ chọn một cô gái xinh đẹp và ưu tú nhất về làm vợ cậu, làm con dâu của nhà họ Sở. “Thu Mộc Trân của nhà họ Thu không xứng với cậu, càng không xứng với nhà họ Sở đâu.
Cạnh dòng sông Hộ Thành ở thành phố Vân Châu, một ông lão mặc trang phục thời Đường, đang kiên trì khuyên nhủ đối phương với đôi mắt đỏ hoe. Diệp Phong đứng trước mặt họ, so với họ, anh ăn mặc rất bình thường, thậm chí là có phần đơn giản. “Phải, mười năm rồi. Dù có là một con chó, thì cũng đã già rồi. Nhưng cái gia tộc mà ông nói thì chẳng hề thay đổi gì cả.” Diệp Phong mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ ánh lên vẻ giêu cot. “Mười năm trước, bố mẹ tôi quỳ trước cổng nhà họ Sở. Khi ấy, gia tộc đó cũng đã nói với bố tôi rằng, mẹ tôi chỉ là hạng thường dân, hèn mọn, ti tiện, không xứng với nhà họ Sở, không xứng làm dâu nhà họ Sở. Còn tôi, chỉ là một thằng nhóc hèn mọn được sinh ra bởi “kẻ ti tiện” theo lời gia tộc ấy. Tôi và mẹ tôi, bị họ tàn nhẫn đuổi khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ. Mãi đến về sau, khi tôi vào nhà họ Thu ở rể, cũng đã chịu biết bao nhục nhã. “Mười năm qua, các người đã bao giờ quan tâm đến sống chết của mẹ con tôi chưa? Giờ chỉ khuyên nhủ mấy câu đã muốn tôi quên đi thù hận, bỏ qua việc mẹ tôi đã bị làm nhục, bảo tôi trở về và thừa kế nhà họ Sở? Các người cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?” “Quay về và nói với họ, tên tôi là Diệp Phong. Tôi họ Diệp, không phải họ Sở." “Còn nữa, nói với người bố vô dụng của tôi một câu. Ông ta mới là kẻ không xứng với mẹ tôi, không xứng làm bố tôi!”
Diệp Phong hận, hận nhà họ Sở máu lạnh vô tình.
Nhưng Diệp Phong còn hận người bố nhu nhược hèn nhát kia hơn!
Giá như năm xưa ông ta có một chút can đảm thôi, thì mẹ con anh đã chẳng phải chịu nhiều tủi nhục đến thế.
Đã biết bao lần, Diệp Phong mong mỏi bố sẽ che chở anh, bảo vệ mẹ anh, nhưng ông ta đều nao núng chùn chân. Ông ta luôn răm rắp tuân theo gia tộc.
Khi nhà họ Sở đuổi mẹ con Diệp Phong, bố của anh chỉ đứng nhìn với ánh mắt thảng thốt. Đứng trước mặt họ, ông ta sợ hãi
Anh thật sự rất khinh thường ông ta. “Thưa cậu Tiểu Phong, xin cậu hãy suy nghĩ thật kỹ." “Cậu có biết hôm nay cậu khước từ những thứ gì hay không? Là tiền của bao la, là quyền lực vô biên. “Chỉ cần cậu quay về, trong vòng chưa đến mười năm, cả nhà họ Sở sẽ là của cậu.” Ông lão vẫn hết mực khuyên bảo.
Nhưng Diệp Phong đã quay đi. Anh khẽ bật cười: “Thế thì sao?” “Dù họ có cho tôi cả thế giới này, thì trong mắt Diệp Phong tôi, chúng cũng chẳng bằng một nốt chu sa giữa chân mày bà ấy!”
Giọng điệu của anh rất kiên định, tựa như tiếng sắt đá rơi xuống nền nhà đầy vang dội.
Diệp Phong đi rồi, nơi đây chỉ còn lại sự sững sờ trong thinh lặng!
Một lúc lâu sau đó, bên bờ hồ vang lên tiếng thở dài.
Một người đàn ông trung niên nhìn theo bóng dáng Diệp Phong đã khuất xa, trong lòng tràn ngập nỗi ân hận và có lỗi với đối phương. “Tiểu Phong giỏi giang hơn bố rất nhiều!” Người đàn ông ấy mỉm cười trong nước mắt.
Trên đường phố Vân Châu, Diệp Phong sải bước đi với đôi mắt đỏ ngầu.
Nhiều năm qua đã chịu mọi đẳng cay nhục nhã, Diệp Phong cứ nghĩ mình đã chai sạn từ lâu. Nhưng sự xuất hiện của người nhà họ Sở vẫn khiến người con trai chưa đầy hai mươi ấy khó lòng bình tĩnh. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ t*eam nha !!!
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Diệp Phong điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhanh chóng trở về nhà họ Thu.
Ở thành phố hạng ba như Vân Châu, nhà họ Thu cũng được xem như có chút tiếng tăm. Nhưng sự kiện nổi tiếng nhất của họ, là chuyện cô con gái Thu Mộc Trần xinh đẹp nhất nhà, bất ngờ kết hôn với một kẻ bất tài bỏ đi, lại còn cho ở rể. Khi đó, chuyện này đã gây chấn động khắp thành phố. Từ dạo ấy, nhà họ Thu gần như cũng trở thành trò cười trong mắt người khác. Sau khi ở rể nửa năm, Diệp Phong mới biết được ngọn ngành sự việc.
Ra là khi ấy gia đình Thu Mộc Trân đã phạm lỗi tày đình, gây tổn thất nặng nề cho cả nhà họ Thu. Ông cụ trong nhà họ Thu nổi cơn thịnh nộ, lập tức trừng phạt gia đình Thu Mộc Trân bằng cách buộc cô kết hôn với một tên vô dụng. Đồng thời, còn răn đe cảnh cáo toàn bộ thành viên các gia đình khác.
Một trong những nhân vật chính – Diệp Phong, là nỗi nhục đối với cánh đàn ông, là kẻ bỏ đi trong mắt phụ nữ, là trò cười trong những buổi trà dư tửu hậu của mọi người.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên. Người gọi là Thu Mộc Trân, cũng chính là cô vợ trên danh nghĩa của Diệp Phong. “Đang ở đâu thế? Về ngay đi, không có thời gian đợi anh đâu.” Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, như thể đang ra lệnh.
Ba năm rồi, Diệp Phong cũng đã quen. Sau khi cúp máy, anh lập tức rảo bước nhanh hơn, vội vã trở về nhà họ Thu.
Hôm nay diễn ra lễ đính hôn của cô con gái của ông Tư.
Nhà họ Thu có năm người con trai và một người con gái. Bố của Thu Mộc Trân là ông Ba. Con gái ông Tư đỉnh hôn, tất nhiên nhà Thu Mộc Trân phải có mặt.đến mức chẳng dám nói câu nào, lại càng không dám phản kháng. Ông ta chỉ biết giương mắt nhìn vợ con chịu mọi lăng nhục.
Cạnh dòng sông Hộ Thành ở thành phố Vân Châu, một ông lão mặc trang phục thời Đường, đang kiên trì khuyên nhủ đối phương với đôi mắt đỏ hoe. Diệp Phong đứng trước mặt họ, so với họ, anh ăn mặc rất bình thường, thậm chí là có phần đơn giản. “Phải, mười năm rồi. Dù có là một con chó, thì cũng đã già rồi. Nhưng cái gia tộc mà ông nói thì chẳng hề thay đổi gì cả.” Diệp Phong mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ ánh lên vẻ giêu cot. “Mười năm trước, bố mẹ tôi quỳ trước cổng nhà họ Sở. Khi ấy, gia tộc đó cũng đã nói với bố tôi rằng, mẹ tôi chỉ là hạng thường dân, hèn mọn, ti tiện, không xứng với nhà họ Sở, không xứng làm dâu nhà họ Sở. Còn tôi, chỉ là một thằng nhóc hèn mọn được sinh ra bởi “kẻ ti tiện” theo lời gia tộc ấy. Tôi và mẹ tôi, bị họ tàn nhẫn đuổi khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ. Mãi đến về sau, khi tôi vào nhà họ Thu ở rể, cũng đã chịu biết bao nhục nhã. “Mười năm qua, các người đã bao giờ quan tâm đến sống chết của mẹ con tôi chưa? Giờ chỉ khuyên nhủ mấy câu đã muốn tôi quên đi thù hận, bỏ qua việc mẹ tôi đã bị làm nhục, bảo tôi trở về và thừa kế nhà họ Sở? Các người cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?” “Quay về và nói với họ, tên tôi là Diệp Phong. Tôi họ Diệp, không phải họ Sở." “Còn nữa, nói với người bố vô dụng của tôi một câu. Ông ta mới là kẻ không xứng với mẹ tôi, không xứng làm bố tôi!”
Diệp Phong hận, hận nhà họ Sở máu lạnh vô tình.
Nhưng Diệp Phong còn hận người bố nhu nhược hèn nhát kia hơn!
Giá như năm xưa ông ta có một chút can đảm thôi, thì mẹ con anh đã chẳng phải chịu nhiều tủi nhục đến thế.
Đã biết bao lần, Diệp Phong mong mỏi bố sẽ che chở anh, bảo vệ mẹ anh, nhưng ông ta đều nao núng chùn chân. Ông ta luôn răm rắp tuân theo gia tộc.
Khi nhà họ Sở đuổi mẹ con Diệp Phong, bố của anh chỉ đứng nhìn với ánh mắt thảng thốt. Đứng trước mặt họ, ông ta sợ hãi
Anh thật sự rất khinh thường ông ta. “Thưa cậu Tiểu Phong, xin cậu hãy suy nghĩ thật kỹ." “Cậu có biết hôm nay cậu khước từ những thứ gì hay không? Là tiền của bao la, là quyền lực vô biên. “Chỉ cần cậu quay về, trong vòng chưa đến mười năm, cả nhà họ Sở sẽ là của cậu.” Ông lão vẫn hết mực khuyên bảo.
Nhưng Diệp Phong đã quay đi. Anh khẽ bật cười: “Thế thì sao?” “Dù họ có cho tôi cả thế giới này, thì trong mắt Diệp Phong tôi, chúng cũng chẳng bằng một nốt chu sa giữa chân mày bà ấy!”
Giọng điệu của anh rất kiên định, tựa như tiếng sắt đá rơi xuống nền nhà đầy vang dội.
Diệp Phong đi rồi, nơi đây chỉ còn lại sự sững sờ trong thinh lặng!
Một lúc lâu sau đó, bên bờ hồ vang lên tiếng thở dài.
Một người đàn ông trung niên nhìn theo bóng dáng Diệp Phong đã khuất xa, trong lòng tràn ngập nỗi ân hận và có lỗi với đối phương. “Tiểu Phong giỏi giang hơn bố rất nhiều!” Người đàn ông ấy mỉm cười trong nước mắt.
Trên đường phố Vân Châu, Diệp Phong sải bước đi với đôi mắt đỏ ngầu.
Nhiều năm qua đã chịu mọi đẳng cay nhục nhã, Diệp Phong cứ nghĩ mình đã chai sạn từ lâu. Nhưng sự xuất hiện của người nhà họ Sở vẫn khiến người con trai chưa đầy hai mươi ấy khó lòng bình tĩnh. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ t*eam nha !!!
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Diệp Phong điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhanh chóng trở về nhà họ Thu.
Ở thành phố hạng ba như Vân Châu, nhà họ Thu cũng được xem như có chút tiếng tăm. Nhưng sự kiện nổi tiếng nhất của họ, là chuyện cô con gái Thu Mộc Trần xinh đẹp nhất nhà, bất ngờ kết hôn với một kẻ bất tài bỏ đi, lại còn cho ở rể. Khi đó, chuyện này đã gây chấn động khắp thành phố. Từ dạo ấy, nhà họ Thu gần như cũng trở thành trò cười trong mắt người khác. Sau khi ở rể nửa năm, Diệp Phong mới biết được ngọn ngành sự việc.
Ra là khi ấy gia đình Thu Mộc Trân đã phạm lỗi tày đình, gây tổn thất nặng nề cho cả nhà họ Thu. Ông cụ trong nhà họ Thu nổi cơn thịnh nộ, lập tức trừng phạt gia đình Thu Mộc Trân bằng cách buộc cô kết hôn với một tên vô dụng. Đồng thời, còn răn đe cảnh cáo toàn bộ thành viên các gia đình khác.
Một trong những nhân vật chính – Diệp Phong, là nỗi nhục đối với cánh đàn ông, là kẻ bỏ đi trong mắt phụ nữ, là trò cười trong những buổi trà dư tửu hậu của mọi người.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên. Người gọi là Thu Mộc Trân, cũng chính là cô vợ trên danh nghĩa của Diệp Phong. “Đang ở đâu thế? Về ngay đi, không có thời gian đợi anh đâu.” Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, như thể đang ra lệnh.
Ba năm rồi, Diệp Phong cũng đã quen. Sau khi cúp máy, anh lập tức rảo bước nhanh hơn, vội vã trở về nhà họ Thu.
Hôm nay diễn ra lễ đính hôn của cô con gái của ông Tư.
Nhà họ Thu có năm người con trai và một người con gái. Bố của Thu Mộc Trân là ông Ba. Con gái ông Tư đỉnh hôn, tất nhiên nhà Thu Mộc Trân phải có mặt.đến mức chẳng dám nói câu nào, lại càng không dám phản kháng. Ông ta chỉ biết giương mắt nhìn vợ con chịu mọi lăng nhục.