Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Chương 15: Đám Đông Chỉ Trích
Nụ cười trên môi ông cụ nhà họ Thu ngay lập tức tan biến. Thấy hai người họ xuất hiện, ông cụ chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nhìn đến. “Mộc Trân, ngồi đi con”, Thu Lỗi bổ Thu Mộc Trân cất tiếng gọi. Vào lúc này, điện thoại của Diệp Phong bỗng reo lên. Anh mỉm cười ái ngại, xin thứ lỗi rồi ra ngoài nghe máy. “Chỉ là một kẻ bỏ đi mà cũng làm người gọi thế nhỉ? Chắc là quen được đảm bạn không ra gì nào đấy”, Thu Mộc Doanh lạnh lùng hừ một tiếng. Như thể sực nhớ ra chuyện khi nãy, cô ta vội vàng nói tiếp, “À đúng rồi, ông nội, cháu quên nói với ông chuyện này. Cậu Thẩm đến công ty bàn chuyện làm ăn với cháu, nhưng đã bị vợ chồng Diệp Phong đánh ngay trước cổng đấy ạ”.
Gì cơ?
Ai nấy nghe xong đều ngẩng đầu lên. “Đánh cậu ấm nhà họ Thẩm?” “Điền rồi à?” “Đó là đứa con duy nhất của nhà họ Thẩm, là người kế nhiệm tương lai của tập đoàn nhà họ Thẩm mà!” “Bố Thẩm Phi là Thẩm Cửu Ức, từng là người giàu nhất ở Vân Châu đấy, quyền thế vô cùng. Nghe nói còn có mối quan hệ rất tốt với ông Lý Nhị của Vân Tông”. “Ôi, Lý Nhị, là đại ca hô mưa gọi gió ở Vân Châu!” “Một người có chống lưng kinh khủng như vậy mà tên rác rưởi này cũng dám đánh?” “Chúng nó muốn hại chết nhà họ Thu à!”
Chỉ trong tích tắc, người nhà họ Thu đều biến sắc. Ngay cả khuôn mặt già nua của ông cụ cũng trở nên khó coi.
Tập đoàn nhà họ Thẩm là doanh nghiệp đứng nhất nhì ở Vân Châu, tài sản lên đến hàng chục tỷ. So sánh với họ, công ty nhà họ Lưu chỉ vào khoảng mấy mươi triệu mà thôi, chênh lệch rất xa. Đối với nhà họ Thu, nhà họ Thẩm như một kẻ khổng lồ vậy, ai mà dám chọc giận họ?
Sắc mặt của bố Thu Mộc Trân đã tái nhợt. “Thưa ông nội, chúng cháu chỉ phòng vệ chính đáng thôi ạ. Là tên công tử bột nhà họ Thẩm ấy xúc phạm cháu trước”, Thu Mộc Trân lên tiếng giải thích. “Chị Ba à, chị nói chuyện nhập nhằng như vậy là không được rồi. Rõ ràng ban nãy cậu Thẩm chỉ đùa với chị thôi. Do chị lòng dạ hẹp hòi, tỏ vẻ thanh cao, bị trêu một tí thì đã không chịu được. Bây giờ chị vu khống anh ấy quấy rối chị. Chị với tên chồng rác rưởi nhà chị còn đánh cậu Thẩm cơ mà".
Thu Mộc Doanh cười nói. Sau đó, cô ta làm ra vẻ đáng thương, khổ sở kể lể với ông cụ nhà họ Thu: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu. Cháu đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhận được đơn đặt hàng từ tập đoàn nhà họ Thẩm. Hôm nay cậu Thẩm đến công ty để ký hợp đồng đấy ạ, thế mà bọn họ lại gây sự. Xem như nỗ lực mấy tháng qua của cháu tan thành mây khói rồi”, Thu Mộc Doanh thêm mắm dặm muối.
Vừa nghe đến chuyện công việc của con gái bị ảnh hưởng, Vương Xảo Ngọc liền nổi giận đùng đùng: “Gia đình các người muốn hại chết nhà họ Thu đúng không?” “Năm xưa lẽ ra nên đuổi thẳng các người ra khỏi nhà. Mấy năm ròng rã, ăn của nhà họ Thu, uống của nhà họ Thu, còn không biết ơn mà đi gây thêm chuyện? Ngay cả đơn hàng mà Doanh Doanh nhà tôi vất vả mới lấy được cũng bị mấy người làm mất”. “Sắc đẹp đúng là mầm mống tai họa!”, Vương Xảo Ngọc giận dữ mắng mỏ. “Đã bảo không nên giữ con nhỏ này ở lại rồi, có giữ cũng chỉ gây họa!” “Năm xưa đã suýt hại chết nhà họ Thu, bây giờ còn gây chuyện nữa?”, các vị thân thích khác bắt đầu phụ họa.
Ông cụ nhà họ Thu cũng rất bực tức, trừng mắt nhìn sang bên cạnh: “Thu Mộc Trân, cháu đã biết sai chưa?" “Ông nội à, cháu sai ở đâu chứ? Chẳng lẽ ông chỉ nghe lời nói của một phía. “Im mồm! Đến giờ còn chưa biết hối lỗi? Cháu bảo cháu không biết sai ở đâu, vậy ông hỏi cháu, có phải cậu Thẩm bị vợ chồng cháu đánh không?” “Ông hỏi tiếp, đơn hàng của Tiểu Doanh đã không còn vì việc này, đúng không?” “Cuối cùng, ông hỏi cháu, có phải nhà họ Thu sẽ phải chịu ảnh hưởng vì chuyện này không?”, ông cụ phẫn nộ trợn mắt, đập bàn đứng dậy, hỏi liền ba câu. Cơn giận của ông cụ đã đến mức cực điểm, hoàn toàn không cho Thu Mộc Trân cơ hội để phân trần. “Bố à, chuyện này còn phải hỏi à? Ban nãy nó thừa nhận rồi đấy thôi? Chỉ vì bị cậu Thẩm trêu ghẹo mà nó thẹn quá hóa giận, hùa với Diệp Phong đánh người ta một trận”. “Con nhóc này bị chiều quá sinh hư rồi. Hôm nay phải bắt chúng nó quỳ xuống nhận tội với cả nhà”, ông Tư nhà họ Thu lạnh lùng cười nói. “Đúng đấy, quỳ xuống, nhận lỗi với Doanh Doanh “Xin lỗi nhà họ Thu đi”. “Đuổi cổ nó ra khỏi nhà họ Thư”. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại Truyện88.vip
Đám người nhà họ Thu như Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc giậu đổ bìm leo, tức tối mắng chửi, còn đòi đuổi gia đình Thu Mộc Trân ra khỏi nhà. Có như vậy thì sau này họ sẽ được hưởng phần tài sản nhiều hơn của nhà họ Thu rồi.
Thu Lỗi vừa nghe đến chuyển đuổi đi đã hoảng loạn vô cùng. Ông ta vội vã van nài ông cụ nhà họ Thu, đồng thời bảo Thu Mộc Trân mau chóng quỳ xuống xin lỗi. “Mau quỳ xuống đi, Mộc Trân à. Con còn đứng ngày ra đấy làm gì?” “Chẳng lẽ con muốn bố mẹ già rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang đói rách hay sao?”, Thu Lỗi ảo não gọi cô
Trong thoáng chốc, Thu Mộc Trân đã bị đám đông vây quanh chỉ trích. Ai cũng gào vào mặt cô, ai cũng bảo cô phải quỳ xuống nhận sai.
Giây phút ấy, Thu Mộc Trân chỉ cảm thấy oan ức khôn cùng. Đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, cô nhìn bố, nhìn ông nội, nhìn các chủ các bác của mình.
Thu Mộc Trân không hiểu. Vì sao, vì sao người thân của mình chỉ tin vào lời nói một phía của Thu Mộc Doanh nhất quyết không nghe cô giải thích.
Cô lại càng không hiểu, tại sao người nhà họ Thu chỉ biết bảo vệ người dưng nước lã như Thẩm Phi, mà chẳng hề quan tâm cô đã chịu ấm ức thế nào.
Không lẽ, vì chồng Thu Mộc Doanh có tiền có thể còn chồng cô thì nghèo khổ bất tài ư?
Hay là vì Thẩm Phi giàu sang quyền thế, còn cô và Diệp Phong chỉ là những kẻ bé nhỏ tầm thường?
Người nhà họ Thu vẫn đang la hét mắng mỏ. Đối mặt với sự chỉ trích của họ, Thu Mộc Trân chỉ cười. Một nụ cười rất đỗi thê lương, nước mắt từ khóe mi đã rơi xuống.
Giây phút ấy, Thu Mộc Trân cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi trên thế giới này.
Gì cơ?
Ai nấy nghe xong đều ngẩng đầu lên. “Đánh cậu ấm nhà họ Thẩm?” “Điền rồi à?” “Đó là đứa con duy nhất của nhà họ Thẩm, là người kế nhiệm tương lai của tập đoàn nhà họ Thẩm mà!” “Bố Thẩm Phi là Thẩm Cửu Ức, từng là người giàu nhất ở Vân Châu đấy, quyền thế vô cùng. Nghe nói còn có mối quan hệ rất tốt với ông Lý Nhị của Vân Tông”. “Ôi, Lý Nhị, là đại ca hô mưa gọi gió ở Vân Châu!” “Một người có chống lưng kinh khủng như vậy mà tên rác rưởi này cũng dám đánh?” “Chúng nó muốn hại chết nhà họ Thu à!”
Chỉ trong tích tắc, người nhà họ Thu đều biến sắc. Ngay cả khuôn mặt già nua của ông cụ cũng trở nên khó coi.
Tập đoàn nhà họ Thẩm là doanh nghiệp đứng nhất nhì ở Vân Châu, tài sản lên đến hàng chục tỷ. So sánh với họ, công ty nhà họ Lưu chỉ vào khoảng mấy mươi triệu mà thôi, chênh lệch rất xa. Đối với nhà họ Thu, nhà họ Thẩm như một kẻ khổng lồ vậy, ai mà dám chọc giận họ?
Sắc mặt của bố Thu Mộc Trân đã tái nhợt. “Thưa ông nội, chúng cháu chỉ phòng vệ chính đáng thôi ạ. Là tên công tử bột nhà họ Thẩm ấy xúc phạm cháu trước”, Thu Mộc Trân lên tiếng giải thích. “Chị Ba à, chị nói chuyện nhập nhằng như vậy là không được rồi. Rõ ràng ban nãy cậu Thẩm chỉ đùa với chị thôi. Do chị lòng dạ hẹp hòi, tỏ vẻ thanh cao, bị trêu một tí thì đã không chịu được. Bây giờ chị vu khống anh ấy quấy rối chị. Chị với tên chồng rác rưởi nhà chị còn đánh cậu Thẩm cơ mà".
Thu Mộc Doanh cười nói. Sau đó, cô ta làm ra vẻ đáng thương, khổ sở kể lể với ông cụ nhà họ Thu: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu. Cháu đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhận được đơn đặt hàng từ tập đoàn nhà họ Thẩm. Hôm nay cậu Thẩm đến công ty để ký hợp đồng đấy ạ, thế mà bọn họ lại gây sự. Xem như nỗ lực mấy tháng qua của cháu tan thành mây khói rồi”, Thu Mộc Doanh thêm mắm dặm muối.
Vừa nghe đến chuyện công việc của con gái bị ảnh hưởng, Vương Xảo Ngọc liền nổi giận đùng đùng: “Gia đình các người muốn hại chết nhà họ Thu đúng không?” “Năm xưa lẽ ra nên đuổi thẳng các người ra khỏi nhà. Mấy năm ròng rã, ăn của nhà họ Thu, uống của nhà họ Thu, còn không biết ơn mà đi gây thêm chuyện? Ngay cả đơn hàng mà Doanh Doanh nhà tôi vất vả mới lấy được cũng bị mấy người làm mất”. “Sắc đẹp đúng là mầm mống tai họa!”, Vương Xảo Ngọc giận dữ mắng mỏ. “Đã bảo không nên giữ con nhỏ này ở lại rồi, có giữ cũng chỉ gây họa!” “Năm xưa đã suýt hại chết nhà họ Thu, bây giờ còn gây chuyện nữa?”, các vị thân thích khác bắt đầu phụ họa.
Ông cụ nhà họ Thu cũng rất bực tức, trừng mắt nhìn sang bên cạnh: “Thu Mộc Trân, cháu đã biết sai chưa?" “Ông nội à, cháu sai ở đâu chứ? Chẳng lẽ ông chỉ nghe lời nói của một phía. “Im mồm! Đến giờ còn chưa biết hối lỗi? Cháu bảo cháu không biết sai ở đâu, vậy ông hỏi cháu, có phải cậu Thẩm bị vợ chồng cháu đánh không?” “Ông hỏi tiếp, đơn hàng của Tiểu Doanh đã không còn vì việc này, đúng không?” “Cuối cùng, ông hỏi cháu, có phải nhà họ Thu sẽ phải chịu ảnh hưởng vì chuyện này không?”, ông cụ phẫn nộ trợn mắt, đập bàn đứng dậy, hỏi liền ba câu. Cơn giận của ông cụ đã đến mức cực điểm, hoàn toàn không cho Thu Mộc Trân cơ hội để phân trần. “Bố à, chuyện này còn phải hỏi à? Ban nãy nó thừa nhận rồi đấy thôi? Chỉ vì bị cậu Thẩm trêu ghẹo mà nó thẹn quá hóa giận, hùa với Diệp Phong đánh người ta một trận”. “Con nhóc này bị chiều quá sinh hư rồi. Hôm nay phải bắt chúng nó quỳ xuống nhận tội với cả nhà”, ông Tư nhà họ Thu lạnh lùng cười nói. “Đúng đấy, quỳ xuống, nhận lỗi với Doanh Doanh “Xin lỗi nhà họ Thu đi”. “Đuổi cổ nó ra khỏi nhà họ Thư”. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại Truyện88.vip
Đám người nhà họ Thu như Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc giậu đổ bìm leo, tức tối mắng chửi, còn đòi đuổi gia đình Thu Mộc Trân ra khỏi nhà. Có như vậy thì sau này họ sẽ được hưởng phần tài sản nhiều hơn của nhà họ Thu rồi.
Thu Lỗi vừa nghe đến chuyển đuổi đi đã hoảng loạn vô cùng. Ông ta vội vã van nài ông cụ nhà họ Thu, đồng thời bảo Thu Mộc Trân mau chóng quỳ xuống xin lỗi. “Mau quỳ xuống đi, Mộc Trân à. Con còn đứng ngày ra đấy làm gì?” “Chẳng lẽ con muốn bố mẹ già rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang đói rách hay sao?”, Thu Lỗi ảo não gọi cô
Trong thoáng chốc, Thu Mộc Trân đã bị đám đông vây quanh chỉ trích. Ai cũng gào vào mặt cô, ai cũng bảo cô phải quỳ xuống nhận sai.
Giây phút ấy, Thu Mộc Trân chỉ cảm thấy oan ức khôn cùng. Đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, cô nhìn bố, nhìn ông nội, nhìn các chủ các bác của mình.
Thu Mộc Trân không hiểu. Vì sao, vì sao người thân của mình chỉ tin vào lời nói một phía của Thu Mộc Doanh nhất quyết không nghe cô giải thích.
Cô lại càng không hiểu, tại sao người nhà họ Thu chỉ biết bảo vệ người dưng nước lã như Thẩm Phi, mà chẳng hề quan tâm cô đã chịu ấm ức thế nào.
Không lẽ, vì chồng Thu Mộc Doanh có tiền có thể còn chồng cô thì nghèo khổ bất tài ư?
Hay là vì Thẩm Phi giàu sang quyền thế, còn cô và Diệp Phong chỉ là những kẻ bé nhỏ tầm thường?
Người nhà họ Thu vẫn đang la hét mắng mỏ. Đối mặt với sự chỉ trích của họ, Thu Mộc Trân chỉ cười. Một nụ cười rất đỗi thê lương, nước mắt từ khóe mi đã rơi xuống.
Giây phút ấy, Thu Mộc Trân cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi trên thế giới này.