Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
CHƯƠNG 56: EM MUỐN RA MẶT CHO HẮN?
CHƯƠNG 56: EM MUỐN RA MẶT CHO HẮN?
Tuyết Chi sững sờ, trái tim cô như đang bị một bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp nghẹn vậy, cô giương mắt nhìn Tiêu Chí Khiêm đang đứng xa xa kia: “Anh ấy bị sao vậy? Có phải bị thương không?”
“Không có.” Thạch khẽ khựng lại, giống như là đang không biết nên hình dung như thế nào vậy, Tuyết Chi thấy vậy cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi về phía Tiêu Chí Khiêm.
Nhìn những vệt máu hỗn độn dưới chân thì cô cũng có thể đoán được, tình cảnh lúc đó nhất định là rất hỗn loạn, Tuyết Chi dường như còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc lóc cầu cứu của những người kia, từng câu từng chữ như xông thẳng vào tai cô rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu để cố gắng không suy nghĩ về nó nữa, cố gắng kìm nén cảm giác như buồn nôn này, cô giẫm lên những vệt máu đáng sợ dưới chân rồi từ từ bước đến chỗ anh.
Cô đưa tay ra muốn chạm vào anh, nhưng khi gần chạm tới thì tay cô lại khựng lại một chút.
Cả người anh toát ra một khí tức tàn nhẫn như ác quỷ, một sự phòng vệ bao trùm lấy anh, lãnh khốc đến mức như không cho phép bất kì ai tiến lại gần anh.
Tay cô khựng lại trong không trung, mãi rất lâu cũng không hạ xuống được.
Sau đó, đôi mắt anh từ từ mở ra, sự lạnh lùng tàn nhẫn nơi đáy mắt đó trong phút chốc đã làm Tuyết Chi cứng đờ.
Đây không phải là ánh mắt mà Tiêu Chí Khiêm nên có...
Đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh không hề hiện lên chút xíu hơi ấm nào cả, đôi môi anh đỏ lè, khóe môi thì cong lên tạo thành một nụ cười ngông cuồng ngạo nghễ, lạnh lẽo tựa băng sương. Anh nhìn chằm chằm vào cô, anh lạnh lùng, cuồng ngạo và không cảm xúc.
Dưới đôi mắt lạnh nhạt của anh, cánh tay đang cứng nhắc giữa không trung của cô bất tri bất giác run lên.
Cô cố gắng áp chế sự kinh ngạc trong đáy lòng mình rồi hạ tay xuống, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu anh như thường ngày rồi ân cần hỏi thăm: “Tiêu Chí Khiêm...anh có bị thương ở đâu không??”
Đột nhiên, anh nghiêng đầu qua rồi đưa tay chặn tay cô lại, sau đó chầm chậm đẩy tay cô ra.
Cả người Tuyết Chi sững sờ, cô nhìn vào bàn tay đang bị đẩy đi không thương tiếc.
Tiêu Chí Khiêm lười biếng đứng dậy, anh giương đôi mắt đang híp lại liếc nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp vẫn rất êm tai, vẫn lay động lòng người nhưng phảng phất trong đó lại là một sự lạnh lùng bạc tình, xa cách ngàn dặm.
Tuyết Chi khổ sở dời tầm mắt ra khỏi tay mình, sau đó nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó hiểu: “Tiêu Chí Khiêm...”
Khóe môi của anh cong lên hơn vài phần, anh sáp lại gần cô và theo thói quen đưa mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó anh ngẩng đầu lên: “Tôi không thích người phụ nữ có dính mùi của người đàn ông khác.”
Sau đó anh quay người lại rồi giẫm lên những vệt máu còn chưa khô đi về phía cửa.
Trái tim Tuyết Chi như bị lỡ đi một nhịp, cô ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, trừng to mắt đầy kinh ngạc.
Không, đây không phải là những lời mà Tiêu Chí Khiêm sẽ nói! Đây không phải là Tiêu Chí Khiêm luôn chiều chuộng yêu thương cô, không phải là người mà cho dù cô có làm tổn thương đến mình đầy thương tích cũng không nỡ trách cứ cô một câu nào!
Không, không phải anh! !
Tuyết Chi vội vàng quay người lại rồi đuổi theo anh, cô nắm lấy cánh tay của anh: “Tiêu Chí Khiêm, nói cho em biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?”
Tại sao anh ấy lại đối xử lạnh lùng với cô như một người xa lạ như vậy chứ, thậm chí cô còn có thể nghe thấy một chút thù hận và ghê tởm...
Tiêu Chí Khiêm lạnh nhạt rút tay lại mà cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái, giống như là cực kì không thích cô chạm vào người mình vậy: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Anh ấy lạnh lùng, tuyệt tình và không hề để cho cô chút cứu vãn nào.
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi thực sự tức giận rồi, cô rất tức giận, vô cùng tức giận.
Anh ấy đang đùa sao? Nếu vậy, thì điều đó không vui chút nào cả!
“Tiêu Chí Khiêm, anh bị làm sao vậy?” Tuyết Chi chạy vòng ra trước mặt anh rồi đưa mắt trừng anh.
Tiêu Chí Khiêm hướng đôi mắt lạnh giá về phía cô và thốt ra những lời mang đầy trầm ngâm: “Bị sao vậy ư?” Một tia cười lạnh phát ra từ khóe môi anh, sau đó thanh âm thong dong của anh cất lên: “Tiêu Chí Khiêm trước đây là một tên ngốc, là một thằng ngu bị người ta giẫm đạp dưới chân một cách đáng đời!” Ánh mắt anh như lại lạnh hơn vài phần, anh nhìn Tuyết Chi, nhìn người con gái mà anh đã từng yêu thương nhất, bây giờ ngoại trừ căm hận về sự lừa dối của cô, anh đã không còn chút cảm xúc nào nữa rồi: “Nhưng mà bây giờ tuyệt đối không còn nữa, bởi vì... anh ta đã tỉnh ngộ rồi.”
Anh lướt qua cô, ánh mắt kiên định vững chắc như tường thành, anh đi thẳng ra cửa sắt và vứt lại một câu: “Đốt đi.”
Thạch cũng vừa mới tỉnh hồn sau sự sững sốt, sau đó lập tức đáp: “Vâng.”
Tuyết Chi vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, sắc mặt cô tái nhợt.
Anh ấy nói, anh ấy tỉnh ngộ rồi...
Anh tỉnh ngộ rồi...
Có phải điều đó đã chứng minh, anh đã không còn là anh của ngày xưa nữa?
“Cô Trương.” Thạch bước lên trước, anh yên lặng vài giây rồi mới mở miệng: “Trạng thái tinh thần của cậu Tiêu luôn không được ổn định, tôi sẽ tìm bác sĩ tới kiểm tra cho cậu ấy, cô không cần lo lắng đâu, để tôi kêu Đinh Kiển đưa cô về trước nha.”
Tuyết Chi vẫn đứng bất động tại chỗ, cả cơ thể cô thì đang run rẩy không ngừng, cô chỉ cảm giác như hơi lạnh từ bốn phương tám hướng đang xồng xộc xông vào cô.
Trong lòng cô chỉ đang nhớ tới những câu nói kia.
Anh ấy không còn là anh của ngày xưa nữa, anh ấy tỉnh ngộ rồi, thay đổi rồi, sẽ không còn yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ cô như báu vật nữa...
Cho đến hôm nay, cô mới chợt nhận ra mình đã tham lam và quen với sự sủng ái của anh quá rồi, cô đã ích kỉ và coi đó như là điều hiển nhiên. Sự kiên trì của anh khiến cô chắc chắn, tình cảm sâu đậm của anh khiến cho cô không còn sợ hãi, cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng ngay cả khi cả thế giới rời bỏ cô thì ít nhất Tiêu Chí Khiêm cũng sẽ vì cô mà ở lại.
Bây giờ, cô hoảng loạn thất thần như không còn biết gì nữa, đáy lòng cô trống rỗng, đầu óc thì hỗn loạn, cô vốn chưa từng nghĩ mình sẽ mất đi Tiêu Chí Khiêm...
Thạch nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi lại nói: “Cô Trương, cô phải lập tức rời khỏi đây ngay.”
Tuyết Chi mù mà mù mờ ngẩng đầu nhìn anh, cô tính nói gì đó nhưng nơi cổ họng lại như nghẹn lại không cách nào nói ra được.
Mùi máu tanh xung quanh khiến cô ngạt thở.
Cô cũng không biết mình đã rời khỏi nơi đó như thế nào nữa, ngay cả khi ngồi lên xe rồi mà cô vẫn còn chưa hết hoảng loạn, cô ngồi ở ghế lái phụ, đầu thì dựa vào cửa sổ, ánh mắt thì lan man vô định.
Đinh Kiển lái xe nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn qua cô, khuôn mặt anh tú thanh thoát như không đành lòng nên đành lên tiếng an ủi cô: “Cô Trương, cô đừng nghĩ nhiều, nhất định là cậu Tiêu có ẩn tình gì đó thôi.” Anh ngừng một lát rồi tiếp lời: “Tôi có nghe Thạch nói rồi, cách bài trí trong căn nhà lúc nãy giống hệt như căn phòng ở bệnh viện tâm thần của cậu Tiêu luôn...”
Tuyết Chi từ từ tập trung tinh thần lại, cô quay đầu qua nhìn anh: “Anh nói... là có người cố ý kích thích anh ấy sao?
Đinh Kiển gật đầu, sau đó mắng: “Nếu để tôi điều tra ra được là tên khốn nào, tôi nhất định sẽ phế hắn! Đáng ghét, dám sử dụng thủ đoạn đê tiện này!”
Tuyết Chi hung hăng nhíu mày lại, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc, dưới đáy mắt còn hiện lên một tia phẫn nộ.
Hình như cô biết là ai làm rồi!
Cô cất giọng lạnh lẽo: “Đinh Kiển, tạm thời tôi chưa về nhà, đưa tôi tới nơi này trước.”
“Huh, được.”
Đinh Kiển theo lời đưa cô đến thành phố, thấy cô bước xuống xe anh lại không yên tâm mà hỏi một câu: “Cô muốn đi đâu vậy? Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
“Uh, vậy được rồi.” Đinh Kiển cũng thật sự không còn thời gian để trì trệ nữa, anh còn phải mau đi xem Thạch đã giải quyết hậu quả như thế nào rồi. Haiz, mấy tên gia hỏa đó không có ở bên cạnh là hai người họ phải bận đến quay mòng mòng, thật là không công bằng a!
Đinh Kiển lái xe rời khỏi, còn Tuyết Chi thì đi thẳng vào khu căn hộ cao cấp ở đằng sau kia.
Khi Bắc Minh Hạo ra mở cửa thì trông anh cũng không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tuyết Chi, anh nghiêng người dựa qua thành cửa rồi cong cong khóe môi: “Nếu như em đến nói với anh là em đã hồi tâm chuyển ý rồi, thì anh cũng có thể suy nghĩ một chút.”
Anh còn chưa kịp nói xong thì Tuyết Chi đã hung hăng xông đến túm lấy cổ áo anh, tuy cô không cao bằng anh nhưng khí thế lẫm liệt của cô thật khiến người ta không xem thường được.
Giống như một bông hồng gai, cô bùng lên một ngọn lửa xung quanh mình, đôi mắt cô híp lại vô cùng dữ dội: “Là anh làm, có đúng không!”
Không cần giải thích, không cần thắc mắc, câu hỏi của cô đã rất chắc chắn rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Hạo chợt trở nên lạnh lẽo, anh cúi tầm mắt xuống nhìn vào đôi bàn tay đang túm chặt cổ áo của mình, sau đó khóe môi anh đột nhiên cười khẩy, anh đưa tay siết lấy cổ tay cô, nhưng dường như sức có hơi mạnh nên cô đã bị ép buông tay ra. Người phụ nữ định rút tay mình lại nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh nắm lại thật chặt, anh nghiêng người về phía trước rồi mạnh mẽ bao phủ lấy cô.
“Em muốn ra mặt cho hắn?”
“Quả nhiên là anh!” Tuyết Chi hung hăng cắn răng nghiến lợi, cô gào lên: “Đáng chết! Bắc Minh Hạo, anh nhất định phải hủy hoại anh ấy sao?!”
“Ha ha.” Anh mỉm cười, sau đó một tay siết lấy eo cô rồi kéo cô vào nhà, cánh cửa đóng rầm một phát, sau đó anh ép cơ thể của cô lên cửa, anh giương đôi con ngươi băng lãnh chằm chằm vào cô, gương mặt anh tuấn áp sát vào khiến cho cô không còn đường thoát, thanh âm anh thốt ra từng chữ từng chữ một: “Không sai, anh muốn hủy hoại hắn! Anh muốn nhìn thấy hắn ta đau đớn đến tuyệt vọng, muốn để cho hắn hối hận mà rời khỏi cái nơi dơ bẩn đó! Đây là những gì anh muốn, em hài lòng chưa?!”
Tuyết Chi cắn chặt môi mình và nhìn chằm chằm vào anh với sự căm ghét tột độ: “Bắc Minh Hạo, trước giờ tôi luôn nghĩ anh chỉ là một tên khốn vì mục đích của mình mà không từ thủ đọan nào.” Tiếp đó cô cười lạnh một tiếng: “Cho dù có là một thằng khốn, nhưng con người sống vì tiền thì cũng không có gì đáng trách, thế nhưng tới hôm nay, tôi mới biết, anh không chỉ là một thằng khốn mà còn là một kẻ xấu xa! Khiến cho tôi kinh tởm!”
Nhìn bộ dạng căm hận của cô, khiến anh không những không giận mà còn cười rộ lên: “Mới như vậy mà em đã cảm thấy kinh tởm rồi sao? Vậy thì Tiêu Chí Khiêm của em thì sao? Em biết hắn sạch sẽ tới mức nào không?”
Tuyết Chi dùng hết sức đẩy anh ra, lửa giận khắp người cô càng bùng lên mạnh mẽ, đôi mắt cô cũng đỏ ửng cả lên: “Tôi không cho phép anh nói anh ấy!”
Kiếp trước, cô để mặt anh ta tùy tiện sắp xếp, hại cho Tiêu Chí Khiêm khắp người đều tàn tật. Còn kiếp này, cho dù cô có bầm mình bầm mảy, cô cũng phải bảo vệ Tiêu Chí Khiêm!
Bắc Minh Hạo đột nhiên cười khẩy, sự tàn nhẫn trong đôi mắt anh như đang từng chút từng chút cách xa cô, anh nói một cách không nhanh không chậm: “Em có biết, lúc hắn ở bệnh viện tâm thần, hắn chính là đồ chơi của đám bác sĩ đó không. Ha ha, nếu như em nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của tên gia hỏa đó, thì sẽ biết tại sao hắn lại được yêu thích như vậy...”
Tuyết Chi ban đầu thì sững sờ, nhưng sau đó, đầu óc cô lại như đang vỡ ra một cái ‘rắc’.
Cô không thể tưởng tượng được rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại bị đám cầm thú kia đối đãi như vậy! Trái tim cô như đang bị một tảng đá khổng lồ đè lên, đau đớn vô cùng, trái tim như đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy ra.
Lần đầu tiên, Tuyết Chi cảm thấy Tiêu Chí Khiêm giết người như vậy lại là một điều an ủi, bây giờ cô thật sự rất muốn tìm ra những kẻ cặn bã đã bắt nạt anh kia, khiến cho bọn họ trào máu ra, moi móc tim của bọn họ ra để xem có phải là màu đỏ hay không!
Đột nhiên, những giọt nước mắt của cô chảy xuống, cô đau đớn khóc rống lên.
Cô không cần biết người trước mặt cô có phải là kẻ cô hận nhất hay không, trái tim cô đau đến mức không thở nổi nữa rồi, sự đau đớn lan rộng ra khắp tứ chi, khắp xương cốt, nếu như không phát tiết ra được, cô sợ cô sẽ sụp đổ mất.
Tiêu Chí Khiêm... anh còn phải chịu thêm bao nhiêu đau đớn nữa hả.
Trái tim cô đau vô cùng.
Bắc Minh Hạo khẽ sững sờ, anh vốn tưởng sẽ được nhìn thấy một chút sự kinh tởm trên mặt cô, nhưng cô lại khóc lên, khóc một cách thương tâm như vậy!
Những giọt nước mắt đó là dành cho Tiêu Chí Khiêm!
Không phải kinh tởm, mà là thương xót!
Một cơn giận vô cớ lại trào lên nuốt chửng anh lần nữa, anh không muốn nhìn cô khóc vì một tên đàn ông khác, không thích trái tim cô nghĩ về anh ta!
Đột nhiên Bắc Minh Hạo siết chặt lấy cánh tay của cô, anh đưa đôi mắt âm trầm chăm chăm nhìn cô: “Trương Tuyết Chi, em tỉnh lại đi! Tên khốn dơ bẩn đó chỉ là đồ chơi của người khác thôi...”
........
CHƯƠNG 56: EM MUỐN RA MẶT CHO HẮN?
Tuyết Chi sững sờ, trái tim cô như đang bị một bàn tay vô hình nào đó hung hăng bóp nghẹn vậy, cô giương mắt nhìn Tiêu Chí Khiêm đang đứng xa xa kia: “Anh ấy bị sao vậy? Có phải bị thương không?”
“Không có.” Thạch khẽ khựng lại, giống như là đang không biết nên hình dung như thế nào vậy, Tuyết Chi thấy vậy cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi về phía Tiêu Chí Khiêm.
Nhìn những vệt máu hỗn độn dưới chân thì cô cũng có thể đoán được, tình cảnh lúc đó nhất định là rất hỗn loạn, Tuyết Chi dường như còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc lóc cầu cứu của những người kia, từng câu từng chữ như xông thẳng vào tai cô rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu để cố gắng không suy nghĩ về nó nữa, cố gắng kìm nén cảm giác như buồn nôn này, cô giẫm lên những vệt máu đáng sợ dưới chân rồi từ từ bước đến chỗ anh.
Cô đưa tay ra muốn chạm vào anh, nhưng khi gần chạm tới thì tay cô lại khựng lại một chút.
Cả người anh toát ra một khí tức tàn nhẫn như ác quỷ, một sự phòng vệ bao trùm lấy anh, lãnh khốc đến mức như không cho phép bất kì ai tiến lại gần anh.
Tay cô khựng lại trong không trung, mãi rất lâu cũng không hạ xuống được.
Sau đó, đôi mắt anh từ từ mở ra, sự lạnh lùng tàn nhẫn nơi đáy mắt đó trong phút chốc đã làm Tuyết Chi cứng đờ.
Đây không phải là ánh mắt mà Tiêu Chí Khiêm nên có...
Đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh không hề hiện lên chút xíu hơi ấm nào cả, đôi môi anh đỏ lè, khóe môi thì cong lên tạo thành một nụ cười ngông cuồng ngạo nghễ, lạnh lẽo tựa băng sương. Anh nhìn chằm chằm vào cô, anh lạnh lùng, cuồng ngạo và không cảm xúc.
Dưới đôi mắt lạnh nhạt của anh, cánh tay đang cứng nhắc giữa không trung của cô bất tri bất giác run lên.
Cô cố gắng áp chế sự kinh ngạc trong đáy lòng mình rồi hạ tay xuống, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu anh như thường ngày rồi ân cần hỏi thăm: “Tiêu Chí Khiêm...anh có bị thương ở đâu không??”
Đột nhiên, anh nghiêng đầu qua rồi đưa tay chặn tay cô lại, sau đó chầm chậm đẩy tay cô ra.
Cả người Tuyết Chi sững sờ, cô nhìn vào bàn tay đang bị đẩy đi không thương tiếc.
Tiêu Chí Khiêm lười biếng đứng dậy, anh giương đôi mắt đang híp lại liếc nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp vẫn rất êm tai, vẫn lay động lòng người nhưng phảng phất trong đó lại là một sự lạnh lùng bạc tình, xa cách ngàn dặm.
Tuyết Chi khổ sở dời tầm mắt ra khỏi tay mình, sau đó nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó hiểu: “Tiêu Chí Khiêm...”
Khóe môi của anh cong lên hơn vài phần, anh sáp lại gần cô và theo thói quen đưa mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó anh ngẩng đầu lên: “Tôi không thích người phụ nữ có dính mùi của người đàn ông khác.”
Sau đó anh quay người lại rồi giẫm lên những vệt máu còn chưa khô đi về phía cửa.
Trái tim Tuyết Chi như bị lỡ đi một nhịp, cô ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, trừng to mắt đầy kinh ngạc.
Không, đây không phải là những lời mà Tiêu Chí Khiêm sẽ nói! Đây không phải là Tiêu Chí Khiêm luôn chiều chuộng yêu thương cô, không phải là người mà cho dù cô có làm tổn thương đến mình đầy thương tích cũng không nỡ trách cứ cô một câu nào!
Không, không phải anh! !
Tuyết Chi vội vàng quay người lại rồi đuổi theo anh, cô nắm lấy cánh tay của anh: “Tiêu Chí Khiêm, nói cho em biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?”
Tại sao anh ấy lại đối xử lạnh lùng với cô như một người xa lạ như vậy chứ, thậm chí cô còn có thể nghe thấy một chút thù hận và ghê tởm...
Tiêu Chí Khiêm lạnh nhạt rút tay lại mà cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái, giống như là cực kì không thích cô chạm vào người mình vậy: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Anh ấy lạnh lùng, tuyệt tình và không hề để cho cô chút cứu vãn nào.
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi thực sự tức giận rồi, cô rất tức giận, vô cùng tức giận.
Anh ấy đang đùa sao? Nếu vậy, thì điều đó không vui chút nào cả!
“Tiêu Chí Khiêm, anh bị làm sao vậy?” Tuyết Chi chạy vòng ra trước mặt anh rồi đưa mắt trừng anh.
Tiêu Chí Khiêm hướng đôi mắt lạnh giá về phía cô và thốt ra những lời mang đầy trầm ngâm: “Bị sao vậy ư?” Một tia cười lạnh phát ra từ khóe môi anh, sau đó thanh âm thong dong của anh cất lên: “Tiêu Chí Khiêm trước đây là một tên ngốc, là một thằng ngu bị người ta giẫm đạp dưới chân một cách đáng đời!” Ánh mắt anh như lại lạnh hơn vài phần, anh nhìn Tuyết Chi, nhìn người con gái mà anh đã từng yêu thương nhất, bây giờ ngoại trừ căm hận về sự lừa dối của cô, anh đã không còn chút cảm xúc nào nữa rồi: “Nhưng mà bây giờ tuyệt đối không còn nữa, bởi vì... anh ta đã tỉnh ngộ rồi.”
Anh lướt qua cô, ánh mắt kiên định vững chắc như tường thành, anh đi thẳng ra cửa sắt và vứt lại một câu: “Đốt đi.”
Thạch cũng vừa mới tỉnh hồn sau sự sững sốt, sau đó lập tức đáp: “Vâng.”
Tuyết Chi vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, sắc mặt cô tái nhợt.
Anh ấy nói, anh ấy tỉnh ngộ rồi...
Anh tỉnh ngộ rồi...
Có phải điều đó đã chứng minh, anh đã không còn là anh của ngày xưa nữa?
“Cô Trương.” Thạch bước lên trước, anh yên lặng vài giây rồi mới mở miệng: “Trạng thái tinh thần của cậu Tiêu luôn không được ổn định, tôi sẽ tìm bác sĩ tới kiểm tra cho cậu ấy, cô không cần lo lắng đâu, để tôi kêu Đinh Kiển đưa cô về trước nha.”
Tuyết Chi vẫn đứng bất động tại chỗ, cả cơ thể cô thì đang run rẩy không ngừng, cô chỉ cảm giác như hơi lạnh từ bốn phương tám hướng đang xồng xộc xông vào cô.
Trong lòng cô chỉ đang nhớ tới những câu nói kia.
Anh ấy không còn là anh của ngày xưa nữa, anh ấy tỉnh ngộ rồi, thay đổi rồi, sẽ không còn yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ cô như báu vật nữa...
Cho đến hôm nay, cô mới chợt nhận ra mình đã tham lam và quen với sự sủng ái của anh quá rồi, cô đã ích kỉ và coi đó như là điều hiển nhiên. Sự kiên trì của anh khiến cô chắc chắn, tình cảm sâu đậm của anh khiến cho cô không còn sợ hãi, cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng ngay cả khi cả thế giới rời bỏ cô thì ít nhất Tiêu Chí Khiêm cũng sẽ vì cô mà ở lại.
Bây giờ, cô hoảng loạn thất thần như không còn biết gì nữa, đáy lòng cô trống rỗng, đầu óc thì hỗn loạn, cô vốn chưa từng nghĩ mình sẽ mất đi Tiêu Chí Khiêm...
Thạch nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi lại nói: “Cô Trương, cô phải lập tức rời khỏi đây ngay.”
Tuyết Chi mù mà mù mờ ngẩng đầu nhìn anh, cô tính nói gì đó nhưng nơi cổ họng lại như nghẹn lại không cách nào nói ra được.
Mùi máu tanh xung quanh khiến cô ngạt thở.
Cô cũng không biết mình đã rời khỏi nơi đó như thế nào nữa, ngay cả khi ngồi lên xe rồi mà cô vẫn còn chưa hết hoảng loạn, cô ngồi ở ghế lái phụ, đầu thì dựa vào cửa sổ, ánh mắt thì lan man vô định.
Đinh Kiển lái xe nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn qua cô, khuôn mặt anh tú thanh thoát như không đành lòng nên đành lên tiếng an ủi cô: “Cô Trương, cô đừng nghĩ nhiều, nhất định là cậu Tiêu có ẩn tình gì đó thôi.” Anh ngừng một lát rồi tiếp lời: “Tôi có nghe Thạch nói rồi, cách bài trí trong căn nhà lúc nãy giống hệt như căn phòng ở bệnh viện tâm thần của cậu Tiêu luôn...”
Tuyết Chi từ từ tập trung tinh thần lại, cô quay đầu qua nhìn anh: “Anh nói... là có người cố ý kích thích anh ấy sao?
Đinh Kiển gật đầu, sau đó mắng: “Nếu để tôi điều tra ra được là tên khốn nào, tôi nhất định sẽ phế hắn! Đáng ghét, dám sử dụng thủ đoạn đê tiện này!”
Tuyết Chi hung hăng nhíu mày lại, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc, dưới đáy mắt còn hiện lên một tia phẫn nộ.
Hình như cô biết là ai làm rồi!
Cô cất giọng lạnh lẽo: “Đinh Kiển, tạm thời tôi chưa về nhà, đưa tôi tới nơi này trước.”
“Huh, được.”
Đinh Kiển theo lời đưa cô đến thành phố, thấy cô bước xuống xe anh lại không yên tâm mà hỏi một câu: “Cô muốn đi đâu vậy? Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
“Uh, vậy được rồi.” Đinh Kiển cũng thật sự không còn thời gian để trì trệ nữa, anh còn phải mau đi xem Thạch đã giải quyết hậu quả như thế nào rồi. Haiz, mấy tên gia hỏa đó không có ở bên cạnh là hai người họ phải bận đến quay mòng mòng, thật là không công bằng a!
Đinh Kiển lái xe rời khỏi, còn Tuyết Chi thì đi thẳng vào khu căn hộ cao cấp ở đằng sau kia.
Khi Bắc Minh Hạo ra mở cửa thì trông anh cũng không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tuyết Chi, anh nghiêng người dựa qua thành cửa rồi cong cong khóe môi: “Nếu như em đến nói với anh là em đã hồi tâm chuyển ý rồi, thì anh cũng có thể suy nghĩ một chút.”
Anh còn chưa kịp nói xong thì Tuyết Chi đã hung hăng xông đến túm lấy cổ áo anh, tuy cô không cao bằng anh nhưng khí thế lẫm liệt của cô thật khiến người ta không xem thường được.
Giống như một bông hồng gai, cô bùng lên một ngọn lửa xung quanh mình, đôi mắt cô híp lại vô cùng dữ dội: “Là anh làm, có đúng không!”
Không cần giải thích, không cần thắc mắc, câu hỏi của cô đã rất chắc chắn rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Hạo chợt trở nên lạnh lẽo, anh cúi tầm mắt xuống nhìn vào đôi bàn tay đang túm chặt cổ áo của mình, sau đó khóe môi anh đột nhiên cười khẩy, anh đưa tay siết lấy cổ tay cô, nhưng dường như sức có hơi mạnh nên cô đã bị ép buông tay ra. Người phụ nữ định rút tay mình lại nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh nắm lại thật chặt, anh nghiêng người về phía trước rồi mạnh mẽ bao phủ lấy cô.
“Em muốn ra mặt cho hắn?”
“Quả nhiên là anh!” Tuyết Chi hung hăng cắn răng nghiến lợi, cô gào lên: “Đáng chết! Bắc Minh Hạo, anh nhất định phải hủy hoại anh ấy sao?!”
“Ha ha.” Anh mỉm cười, sau đó một tay siết lấy eo cô rồi kéo cô vào nhà, cánh cửa đóng rầm một phát, sau đó anh ép cơ thể của cô lên cửa, anh giương đôi con ngươi băng lãnh chằm chằm vào cô, gương mặt anh tuấn áp sát vào khiến cho cô không còn đường thoát, thanh âm anh thốt ra từng chữ từng chữ một: “Không sai, anh muốn hủy hoại hắn! Anh muốn nhìn thấy hắn ta đau đớn đến tuyệt vọng, muốn để cho hắn hối hận mà rời khỏi cái nơi dơ bẩn đó! Đây là những gì anh muốn, em hài lòng chưa?!”
Tuyết Chi cắn chặt môi mình và nhìn chằm chằm vào anh với sự căm ghét tột độ: “Bắc Minh Hạo, trước giờ tôi luôn nghĩ anh chỉ là một tên khốn vì mục đích của mình mà không từ thủ đọan nào.” Tiếp đó cô cười lạnh một tiếng: “Cho dù có là một thằng khốn, nhưng con người sống vì tiền thì cũng không có gì đáng trách, thế nhưng tới hôm nay, tôi mới biết, anh không chỉ là một thằng khốn mà còn là một kẻ xấu xa! Khiến cho tôi kinh tởm!”
Nhìn bộ dạng căm hận của cô, khiến anh không những không giận mà còn cười rộ lên: “Mới như vậy mà em đã cảm thấy kinh tởm rồi sao? Vậy thì Tiêu Chí Khiêm của em thì sao? Em biết hắn sạch sẽ tới mức nào không?”
Tuyết Chi dùng hết sức đẩy anh ra, lửa giận khắp người cô càng bùng lên mạnh mẽ, đôi mắt cô cũng đỏ ửng cả lên: “Tôi không cho phép anh nói anh ấy!”
Kiếp trước, cô để mặt anh ta tùy tiện sắp xếp, hại cho Tiêu Chí Khiêm khắp người đều tàn tật. Còn kiếp này, cho dù cô có bầm mình bầm mảy, cô cũng phải bảo vệ Tiêu Chí Khiêm!
Bắc Minh Hạo đột nhiên cười khẩy, sự tàn nhẫn trong đôi mắt anh như đang từng chút từng chút cách xa cô, anh nói một cách không nhanh không chậm: “Em có biết, lúc hắn ở bệnh viện tâm thần, hắn chính là đồ chơi của đám bác sĩ đó không. Ha ha, nếu như em nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của tên gia hỏa đó, thì sẽ biết tại sao hắn lại được yêu thích như vậy...”
Tuyết Chi ban đầu thì sững sờ, nhưng sau đó, đầu óc cô lại như đang vỡ ra một cái ‘rắc’.
Cô không thể tưởng tượng được rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại bị đám cầm thú kia đối đãi như vậy! Trái tim cô như đang bị một tảng đá khổng lồ đè lên, đau đớn vô cùng, trái tim như đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy ra.
Lần đầu tiên, Tuyết Chi cảm thấy Tiêu Chí Khiêm giết người như vậy lại là một điều an ủi, bây giờ cô thật sự rất muốn tìm ra những kẻ cặn bã đã bắt nạt anh kia, khiến cho bọn họ trào máu ra, moi móc tim của bọn họ ra để xem có phải là màu đỏ hay không!
Đột nhiên, những giọt nước mắt của cô chảy xuống, cô đau đớn khóc rống lên.
Cô không cần biết người trước mặt cô có phải là kẻ cô hận nhất hay không, trái tim cô đau đến mức không thở nổi nữa rồi, sự đau đớn lan rộng ra khắp tứ chi, khắp xương cốt, nếu như không phát tiết ra được, cô sợ cô sẽ sụp đổ mất.
Tiêu Chí Khiêm... anh còn phải chịu thêm bao nhiêu đau đớn nữa hả.
Trái tim cô đau vô cùng.
Bắc Minh Hạo khẽ sững sờ, anh vốn tưởng sẽ được nhìn thấy một chút sự kinh tởm trên mặt cô, nhưng cô lại khóc lên, khóc một cách thương tâm như vậy!
Những giọt nước mắt đó là dành cho Tiêu Chí Khiêm!
Không phải kinh tởm, mà là thương xót!
Một cơn giận vô cớ lại trào lên nuốt chửng anh lần nữa, anh không muốn nhìn cô khóc vì một tên đàn ông khác, không thích trái tim cô nghĩ về anh ta!
Đột nhiên Bắc Minh Hạo siết chặt lấy cánh tay của cô, anh đưa đôi mắt âm trầm chăm chăm nhìn cô: “Trương Tuyết Chi, em tỉnh lại đi! Tên khốn dơ bẩn đó chỉ là đồ chơi của người khác thôi...”
........