-
Chương 191-195
Chương191: Có Người Chết!
Lục Thạc nghe Ngài Tuệ gọi Hồ Cửu là Chiến thần thì có hơi hoảng hốt, ánh mắt cô nghi hoặc nhìn cả hai.
“Chiến thần, chi bằng cứ ở lại làm khách, không tốt hơn sao?”
Ngài Tuệ mở lời, cảm giác như là đang uy hiếp.
“Nói quá nhiều.
”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy tình thế không thể nào khác, Ngài Tuệ ra hiệu, nhưng thuộc hạ khác lần lượt tiến lên.
Nhưng rất nhanh, hắn ta được mở mang tầm mắt, còn chưa kịp thấy Hồ Cửu ra tay thế nào, một nhấc chân vung tay của Hồ Cửu đã làm cho ba bốn gã tay sai văng ra xa.
Những tên này rơi theo quán tính, không có chỗ chống đỡ nên làm gãy nát cả lá sen, trống trải đi một mảng.
“Quả không hổ danh là Chiến thần.
”
Ngài Tuệ bắt đầu ra tay, hắn ta thực hiện hàng loạt ấn chú.
Mà Hồ Cửu bên này cũng ứng phó qua.
Một loạt động tác quái lạ, ngay tại ấn ký của Hồ Cửu phát ra ánh sáng vàng bao trùm lấy Lục Thạc.
Từ ấn ký của Ngài Tuệ vọt ra một đạo ánh sáng xanh dương.
“Trò vặt!”
Hồ Cửu nhìn Ngài Tuệ bằng ánh mắt khinh thường.
Phóng ra một ánh sáng đỏ từ ấn ký khác.
Mắt Ngài Tuệ trừng lớn, hắn chưa từng thấy, có người có thể phá giải được ấn ký, cũng chưa từng thấy ai có thể cùng lúc dùng hai lần ấn ký liên tiếp.
Phải biết các hồn thuật đòi hỏi sự nhuần nhuyễn, tập trung cao độ, tinh lực hầu như rút cạn.
Ngài Tuệ được mệnh danh ‘ngài’ dù rất trẻ tuổi vì hắn có căn cơ, Bạch Long thu nạp dạy dỗ từ nhiều năm.
Biết bao nhiêu người đều không thể qua được kiểm tra, nhưng hắn một đường thuận lợi.
Hắn hành sự luôn một đường thuận lợi, tự cho rằng bản thân có chỗ tốt, cũng chưa có đối thủ so đo.
Không phải hắn tự cao, chỉ là hắn cho rằng những người có thể hơn hắn hiện tại ở độ tuổi như Lão Hắc hoặc Bạch Long.
Hồ Cửu suy cho cùng không lớn hơn hắn nhiều.
“Tuệ, dừng tay!”
Giọng Bạch Thố từ xa vọng tới.
Hồ Cửu không nương tình, thẳng một cước đạp vào ngực của Ngài Tuệ, hắn văng ra xa, đè bẹp một góc hoa cùng lá sen, lại thêm bùn lấm lên áo trắng.
Nhìn vô cùng chật vật!
Ánh mắt Ngài Tuệ lóe lên lửa giận, là sự háo thắng muốn tranh tài cùng Hồ Cửu.
“Cậu… còn non và xanh lắm! Đừng cố thể hiện.
”
Hồ Cửu thu về ấn ký, cười tự tin nhìn Ngài Tuệ.
Bạch Thố ánh mắt đỏ hoe chạy lại.
“Anh Hồ Cửu… anh không sao chứ.
”
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời Bạch Thố mà lắc đầu, tỏ vẻ đều ổn.
Anh vẫn có một sự mâu thuẫn với Bạch Thố, tuy biết tình cảm Bạch Thố dành cho anh là thật.
Nhưng đã đứng ở hai bên đối lập nhau, càng không thể làm gì khác.
Chưa kể, đời này anh khó có thể có tình cảm với ai ngoài Lục Thạc, có những tình cảm thiếu sự ấm áp, thiếu chút vung bồi, nhưng nó là dây dưa không dứt.
“Chúng ta đi thôi!”
Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thố, dứt khoát đưa Lục Thạc đi.
Ánh mắt của Bạch Thố khiến cho Lục Thạc có chút khó chịu, đều là phụ nữ với nhau, sao cô không hiểu kia là ánh mắt gì chứ.
“Hồ Cửu… anh thực sự… là Chiến thần.
”
Lục Thạc bị dọa sợ, tuy được Hồ Cửu kéo tay đi, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Ừm… từng nói em rồi, là em không tin.
”
Chợt, lúc này Lục Thạc nhớ từ đầu Hồ Cửu từng nói với cô.
Chỉ là cô lựa chọn không tin anh mà thôi.
‘Đi thôi, chúng ta sẽ nói sau.
”
Hồ Cửu dứt khoát kéo Lục Thạc đi nhanh khỏi hồ sen.
“Bạch Thố, cô điên rồi à!”
Ngài Tuệ gào lên, lúc này hắn ta chật vật đứng dậy, nhìn về phía Hồ Cửu kéo Lục Thạc bỏ đi.
“Anh không phải là đối thủ của anh ấy.
”
Bạch Thố lạnh lùng nói, khác hẳn dáng vẻ lúc nãy trước mặt Hồ Cửu.
Nhìn cô ta như vậy, Ngài Tuệ có chút khó chịu.
“Đi, đuổi theo cho tôi.
”
Ngài Tuệ cũng không quan tâm Bạch Thố, gạt cô một bên, sau đó tiếp tục ra lệnh truy đuổi.
Mà bên này Thanh Ngũ cũng đã thành công gặp được Từ Chấn Nam, tuy là cũng không thuận lợi lắm, nhưng chật vật một hồi cũng có thể vào được bên trong quân khu.
Thiếu chút bị đánh mất cái mạng này.
“Gián điệp hay là ai cử tới?”
Từ Chấn Nam uy chấn theo Chiến thần từ lâu nay, cho nên uy áp kia không thể khinh thường.
“Lấy đồ trong tui áo phải, ngài sẽ rõ.
”
Mặt mũi Thanh Ngũ bầm dập, lại còn bị năm sáu tên lính đè xuống.
Từ Chấn Nam nhìn Thanh Ngũ, sau đó để thuộc hạ lấy đồ từ túi áo phải của anh ta.
“Sao cậu… lại có cái này.
”
Từ Chấn Nam nhìn liền biết, đây là hiệu lệnh nguy cấp, chỉ có Chiến thần mới dùng được.
“Ngài để họ thả tôi ra có được không?”
Thanh Ngũ bất mãn nói.
Dù sao anh ta cũng đang bị đè bẹp, nói kiểu gì được chứ.
“Thả cậu ta ra.
”
Từ Chấn Nam nói xong đám lính kia cũng buông Thanh Ngũ ra.
“Nói rõ!”
“Báo cáo! Tại làng Sen có phát hiện bom hạng nặng, sức công phá trên năm cây số.
Bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ, Chiến thần đã tới đó trước.
”
Thanh Ngũ nghiêm trang, dù sao cũng là quân nhân chính thống, nghiêm chỉnh chào báo cáo.
Nhìn bộ dạng này, Từ Chấn Nam không quá bất ngờ, người bên cạnh Chiến thần đều là quân nhân là chuyện dĩ nhiên.
Chỉ là… cái gì? Bom?
Hạng năng?
“Không cần chào báo cáo, nói rõ, Chiến thần sao lại đến đó rồi.
”
Nghe thấy Chiến thần đã đến trước thì vô cùng bất ngờ, lại lo lắng không thôi.
“Đại tướng Hữu Thủ, cùng Túc Trì cũng đang đến đây.
Có lẽ họ tới sân bay rồi, sẽ tới thẳng làng Sen.
”
“Các cậu bị ngu à, sao lại để Chiến thần tới đó chứ? Người của cậu đâu rồi?”
Từ Chấn Nam quát lớn.
“Chiến thần ra lệnh… phải… đi về! Để quân đội chuyên nghiệp tới… âm thầm phá bom.
”
“Nhưng tại sao bom lại vào được mà tôi không biết?”
Ánh mắt Từ Chấn Nam cũng nhíu lại, chợt nhớ tới điểm mấu chốt.
“Cái này… ừm hỏi ngài mới đúng.
”
Thanh Ngũ cũng nhíu mày, không yếu thế.
.
Chương 192
Quả thật con cháu gia tộc lớn như vậy thường được giáo dưỡng rất kỹ, hầu như không để lộ ra tiếng xấu.
Hồ Tiêu dù gì cũng là độc đinh, thiếu gia duy nhất của Hồ gia, trừ khi cha hắn ta có con bên ngoài.
Nếu không hắn nghiễm nhiên sẽ thành Hồ gia chủ đời sau, mà với thái độ kia cũng biết, Hồ Lâm tại sao lại tìm người phò tá cho tên Hồ Tiêu này.
Xem ra Hồ gia cũng sẽ có lúc lụi bại!
Về đến căn cứ phía Tây, Hoàng Đàn, Lão Lý, Thanh Ngũ đã chờ sẵn, nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, bọn họ chỉ biết là Long chủ đi tịnh tu.
Cho rằng hôm nay về chắc chắn có việc, cho nên đều ở đây đợi lệnh.
“Lão Lý, ông đã chuẩn bị xong? Hết tuần này chúng ta sẽ đi phương Bắc một chuyến.” Hồ Cửu nhìn Lão Lý tinh thần khá tốt.
“Vâng thưa Long chủ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể theo ngài lên đường.” Lão Lý cúi đầu nói, vô cùng kính trọng.
Lòng ông đã quyết, sau này có lên dựa vào người này, quả thật thời gian qua ông có tư tâm nhưng sau khi làm việc cho Long chủ.
Ông cảm nhận được thế lực thực sự rất phức tạp, không chỉ gói gọn trong Đông Uy này, ông ta cũng không dám nghĩ thêm.
“Tôi muốn trong một tuần, các thế lực ngầm trong thành phố Gia này phải hoàn toàn do chúng ta nắm giữ. Được chứ?” Hồ Cửu lạnh nhạt nói với mọi người.
“Vâng, được!” Cả bốn người đều đồng thanh.
“Sắp tới Hoàng Đàn ở lại thành phố gia cùng Thanh Ngũ trấn giữ, yên ổn ở đây giao cho cả hai người.” Hồ Cửu phân công mọi việc.
“Hữu Thủ, Lão Lý, Túc Trì theo tôi về phương Bắc. Nhân lực ở đó hỗn loạn, thế lực rắc rối, cũng nên dẹp yên rồi.” Anh chỉ nhẹ nhàng nói như không có gì.
Chỉ là anh có một dự định lớn hơn, sau khi dẹp yên đám sâu mọt kia, anh còn một nơi cần phải đi.
“Long chủ, Hồ gia đang truy tìm sẽ của ngài.” Túc Trì từ bên chạy vào ngoài thông báo.
Vốn dĩ anh ta muốn đến đây sớm, nhưng trên đường vì xe giống với Hữu Thủ đã gặp rắc rối một phen, một đám người vây lấy.
May là họ thấy biển số của anh khác, mới nhận nhậm, xin lỗi rồi cho đi. Túc Trì cũng không nhỏ nhen như vậy, nên cũng thôi.
Ai ngờ khi đi họ lại đọc ra biển số xe, Túc Trì biết được bọn người kia là đang tìm Hồ Cửu.
“Ồ, tìm rồi sao? Có kịch hay để xem rồi.” Âm thanh Hồ Cửu vô cùng âm trầm.
Mọi người đều cảm thấy tên kia nên tự cầu nhiều phúc, mà Hữu Thủ càng là lo lắng cho kẻ bị nhắm tới.
E rằng lần nay quay về, Hồ Cửu giải quyết xong mọi việc cũng là lúc anh thay đổi.
“Chết tiệt!” Hồ Tiêu tịnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hắn nhìn cái chân bị quấn kín, bó bột cứng ngắt, cảm giác bản thân bị xúc phạm. Trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn chứ, cả cái tên Vinh Y Tiếu dù được mọi người cho là xuất sắc khó tìm, thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Vậy mà tên khốn kia dám tông thẳng vào hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
“Tìm cho ra cho tao, đập nát hai chân nó cho tao. Nhanh!” Hồ Tiêu đập hết đồ ở gần.
Đám vệ sĩ chỉ biết đứng đó chịu trận, không dám nói gì hơn.
“Hồ Tiêu! Cháu hồ nháo đủ chưa?” Một giọng uy nghiêm vang lên.
Chương 193
Hồ Lâm cũng đã tới, nhìn đám người kia chịu trận ông cũng không tỏ ra mảy may thương xót, thứ ông quan tâm vẫn chỉ có sức khỏe của Hồ Tiêu mà thôi.
“Chú, chú xem đi…” Hồ Tiêu nhìn thấy Hồ Lâm thì có chút chột dạ.
“Cháu đang đi thì một chiếc xe đâm vào xe cháu, thì cháu cũng chỉ muốn nói phải quấy với người ta… vậy mà họ lại cứ thế tông thẳng vào cháu.” Hồ Tiêu ôm chiếc chân đang bó bột, khóc lóc một hồi.
Hồ Lâm nhíu mày không mấy tin tưởng, ông còn lạ gì nhân phẩm của đứa cháu này. Nó không gay chuyện với người khác ông đã tạ ơn trời, còn có chuyện người khác làm gì nó sao.
Nhìn vẻ mặt Hồ Lâm vẫn còn nghi hoặc, Hồ Tiêu biết người chú này dù có không tin mình nhưng vẫn luôn vì Hồ gia mà làm. Hắn chắc chắn Hồ Lâm sẽ vì hắn mà làm chủ.
“Chú à, cháu nói thật. Chú xem chú còn không rõ tính tình của cháu, nếu là cháu thì cháu đánh hắn rồi, đây rõ ràng là người ta làm cháu bị thương.” Hồ Tiêu nói xong không quên giơ lên cái chân bó bột.
“Cháu lần sau không có chuyện cứ ở yên một chỗ cho ta.” Hồ Lâm thở dài.
Cũng không thể trách được, Hồ Tiêu là đại thiếu gia của Hồ gia, hắn ngông cuồng cũng có lý, chỉ là người kia cứ thế đâm xe vào cúng không được.
Dù sao nếu Hồ Tiêu không tránh kịp thì có thể là mạng người, Hồ Lâm nhíu mày.
“Tra chưa?” Hồ Lâm hướng các vệ sĩ hỏi.
“Dạ… Đã tra ra rồi ạ. Chỉ là mấy hôm nay vẫn chưa tìm ra chiếc xe đó.” Một tên vệ sĩ cao to đứng lên nói.
“Có tra được xe của ai không?” Hồ Lâm hỏi.
“Chúng tôi… chưa…” Vệ sĩ ấp úng nói.
Đám vệ sĩ cũng chỉ biết im lặng, dù sao chiếc xe kia khá độc đáo, bọn họ còn suýt nhận nhầm xe.
Cũng may không phải, mà chủ nhân cũng dễ nói chuyện.
Nhưng còn chiếc xe đâm gãy chân cậu chủ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.
Lúc này Hồ Lâm còn đang muốn nổi giận thì bên ngoài đã chạy vào một tên vệ sĩ hớt hải nói.
“Cậu chủ, tìm ra… tìm ra rồi.” Hắn vừa thở vừa nói không thành câu.
“Nói rõ, tìm ra cái gì.” Hồ Lâm nghiêm mặt nói.
“Ông chủ, chiếc xe kia xuất hiện rồi, hai tên kia đều là nam, đúng là hai tên hôm trước đâm gãy chân cậu chủ…”
“Còn có họ đang ở khu biệt thự Thăng Long… tôi vừa thấy xe họ ở đó.”
“Thăng Long?” Hồ Lâm nhíu mày.
Kia có phải quá trùng hợp, dạo gần đây hắn thấy nhiều chuyện quá mức thuận lợi, bản thân ông ta cũng có cảm giác mơ hồ.
“Dạo gần đây Vinh gia cùng Trần gia cũng nhúng tay rồi. Bên kia họ dường như được gặp Chiến thần rồi.” Hồ Lâm bất giác thở dài.
Ông đến đây sớm hơn họ, tra tới tra lui đều không thể tra được gì, nhưng bây giờ thì sao?
Vinh thiếu cùng vị Trần tiểu thư kia cứ thế mà tìm được nhân vật lớn kia, còn là trước ông a một bước.
Nói ông ta không tức sao được chứ?
“Chú… trả thù cho cháu! Chuyện Chiến thần gì kia cháu sẽ giúp chú.” Hồ Tiêu nôn nóng nói.
Chương 194
“Hừ, cháu không làm gì đã giúp ta rồi.” Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Ông quay về mấy hướng những người vệ sĩ đang đứng và nói.
Vài tên vệ sĩ theo lệnh đi theo sau Hồ Lâm, nhìn qua cũng hiểu, bọn họ là muốn đi tìm công đạo cho Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu gọi một tên vệ sĩ lại gần, dặn dò một chút, tên vệ sĩ kia nhanh chóng gật đầu chạy theo Hồ Lâm.
Hồ Tiêu nở nụ cười gian ác.
“Hừ, tao muốn chúng mày trả giá gấp bội.” Hắn nghiến răng nói.
Quả thực Hồ Lâm kéo người tìm tới khu biệt thự Thăng Long, nhìn chiếc xe kia Hồ Lâm có cảm giác quen thuộc.
“Chiếc xe đó… hình như đã thấy Hồ Cửu đi một lần.” Trợ lý Bác nhíu mày nói.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
“Không thể! Anh ta chưa từng gặp Hồ thiếu gia, họ không thể biết nhau.” Trợ lý Bác khẳng định.
Hồ Lâm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ đây gọi là oan gia sao?
“Đi vào thôi.” Hồ Lâm lạnh nhạt.
“Ông tìm tôi?” Hồ Cửu đã đứng chờ sẵn.
Anh biết chỉ cần anh cùng chiếc xe xuất hiện thì Hồ Lâm sẽ biết, với cái cách mà Hồ gia chiều theo ý Hồ Tiêu, thì kiểu gì bọn Hồ gia cũng sẽ tới tìm anh.
“Là cậu làm? Cậu biết Hồ Tiêu?” Hồ Lâm hơi giật mình.
Ông ta lên tiếng chất vấn, cũng không quan tâm nguyên nhân sự việc là gì, trong lòng ông ta mặc định Hồ Tiêu dù có gì đi nữa vẫn không thể chịu thiệt thòi.
“Một tên đần của Hồ gia, tôi nên biết hắn sao?” Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Cậu Hồ, cậu nên biết chừng mực.” Trợ lý Bác lên tiếng.
“Ồ? Chừng mực?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.
Trợ lý Bác có hơi khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, suy cho cùng Hồ Cửu dù cho có máu mủ với Hồ gia đi nữa nhưng Hồ Cửu suy cho cùng chỉ là một kẻ bình thường.
Vậy mà anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người Hồ gia, trong mắt trợ lý Bác, Hồ Cửu chính là không biết tự lượng sức mình.
“Tuy rằng Hồ gia gần đây không có khởi sắc, nhưng cũng đủ sức làm cho cậu thảm hơn con chó hoang đấy.” Trợ lý Bác cũng không khách khí.
Hồ Lâm cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng ý để trợ lý Bác ra sức sỉ vả Hồ Cửu, lúc trước ông còn niệm chút tình cũ, bây giờ thì khác, ông không cần phải bận tâm một đứa cháu không nhận Hồ gia.
“Tôi cũng muốn xem… Các người có bao nhiêu thực lực.” Hồ Cửu nói xong cũng không có ý định nhường bước cho bọn họ.
Lần này anh muốn tìm Lục Thạc, cũng không muốn ai gây phiền phức cho cô cùng anh nữa.
“Ông Hồ…” Trợ lý Bác cúi đầu chờ quyết định của Hồ Lâm.
“Là cậu đâm vào Hồ Tiêu? Là cậu cố ý?” Hồ Lâm vẫn đỉnh đạc hỏi.
Chương 195
Ông ta vốn không để Hồ Cửu vào mắt, dù cho Hồ Tiêu có lỗi thì đứng giữa Hồ Cửu cùng Hồ Tiêu, ông ta vẫn mặc định Hồ Cửu không xứng.
“À, cái tên nhiều lời đó là cháu ông sao? Xem như hắn còn chút may mắn.” Hồ Cửu không chút yếu thế đáp trả.
Hữu Thủ đã vô cùng ngứa mắt trước thái độ của đám người Hồ gia, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy dường như những kẻ sống ở phương Bắc luôn tự cho mình thượng đẳng hơn người.
“Ngông cuồng là tốt, nhưng tuổi trẻ cũng nên biết kiềm chế, quá mức phô trương sẽ rước họa.” Hồ Lâm lạnh lùng nói.
Ánh mắt sắc bén của ông ta như đang muốn tuyên một bản án cho Hồ Cửu.
“Xem như có chút quen biết, nhẹ tay đừng để chết.” Hồ Lâm đi chậm rãi, vừa đi vừa nói với trợ lý Bác.
Cũng là nói cho đám vệ sĩ nghe thấy, đây xem như là ngầm đồng ý cho họ.
Trợ lý Bác rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khí thế mười phần tiêu sái, sau đó hắn ta nhìn Hồ Cửu cười khẩy một cái.
Còn tỏ ra là có ý tốt nhắc nhở: “Cậu Hồ, tôi đã nói rồi, đôi khi đừng nên cứng quá, chó thì mãi là chó, mà đã là chó nên khôn một chút.”
“Thôi, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, tôi niệm tình sẽ nhẹ tay một chút.”
“À… Nếu có thể bò qua háng tôi, ừm tôi nghĩ rằng có thể nói giúp với ông Hồ, cậu cũng sẽ không bị thê thảm như chó.” Nói xong Trợ lý Bác nở nụ cười gian tà.
Hữu Thủ đứng bên cạnh đã sớm không chịu nổi, còn chưa để hắn ta cười xong, Hữu Thủ nhanh chóng một quyền di chuyển đấm thẳng vào mặt trợ lý Bác.
Vì quá bất ngờ trợ lý Bác choáng váng, may mắn là có vệ sĩ đứng sau nhanh tay đỡ hắn ta, nếu không hắn ta đã ngã nhào, mất cả hình tượng.
Chỉ là… Mũi của hắn ta xem như bị gãy thảm, máu chảy tới mức đáng sợ, mà trợ lý Bác lúc này vô cùng tức giận, hắn ta cảm nhận cơn đau này, vô cùng thống khổ.
“Đánh, tên này đánh chết cho tôi.” Trợ lý Bác tức giận ra lệnh.
Nhưng đám vệ sĩ vừa xông lên, Hữu Thủ chỉ vài đòn nhanh nhẹn, tay đấm, chân đá, một đòn lại một đòn, từng tên vệ sĩ còn chưa tiến lại gần Hồ Cửu đã ngã quỵ trước Hữu Thủ.
Chính vì bọn họ coi thường Hồ Cửu, nên không mang theo nhiều vệ sĩ, bọn họ tự tin với thực lực người của Hồ gia, dù là không tinh anh xuất sắc thì cũng là những kẻ có tiếng tăm.
Ai mà ngờ bọn họ lại không chịu nổi một đòn chứ.
Lúc này Hồ Cửu cười lớn.
“Ha ha ha…”
Anh cười xong thì nhìn trợ lý Bác.
“Xem kìa… Một kẻ cao quý như các vị, lại bị một con chó hoang như tôi cắn sao?” Hồ Cửu mở lời mỉa mai.
“Thật ra không sao. Tầm mắt hạn hẹp như các người, biết phân biệt là sói hay chó chứ. Nói ngu ngốc quả không sai.” Anh nói xong còn cố ý nhấn mạnh nhìn về phía xe Hồ Lâm đang ngồi.
Hồ Lâm thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, ông cũng không tin vào mắt mình.
Làm sao đám vệ sĩ trăm tuyển ngàn chọn lại nhanh chóng ngã gục chứ.
“Mày làm gì vậy hả? Muốn chết?” Ông ta dù sao cũng đã quen với việc mình làm việc hơn người.
Lần đầu bị một tên nhãi con đè đầu, sao lại không tức giận cho được.
Lục Thạc nghe Ngài Tuệ gọi Hồ Cửu là Chiến thần thì có hơi hoảng hốt, ánh mắt cô nghi hoặc nhìn cả hai.
“Chiến thần, chi bằng cứ ở lại làm khách, không tốt hơn sao?”
Ngài Tuệ mở lời, cảm giác như là đang uy hiếp.
“Nói quá nhiều.
”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy tình thế không thể nào khác, Ngài Tuệ ra hiệu, nhưng thuộc hạ khác lần lượt tiến lên.
Nhưng rất nhanh, hắn ta được mở mang tầm mắt, còn chưa kịp thấy Hồ Cửu ra tay thế nào, một nhấc chân vung tay của Hồ Cửu đã làm cho ba bốn gã tay sai văng ra xa.
Những tên này rơi theo quán tính, không có chỗ chống đỡ nên làm gãy nát cả lá sen, trống trải đi một mảng.
“Quả không hổ danh là Chiến thần.
”
Ngài Tuệ bắt đầu ra tay, hắn ta thực hiện hàng loạt ấn chú.
Mà Hồ Cửu bên này cũng ứng phó qua.
Một loạt động tác quái lạ, ngay tại ấn ký của Hồ Cửu phát ra ánh sáng vàng bao trùm lấy Lục Thạc.
Từ ấn ký của Ngài Tuệ vọt ra một đạo ánh sáng xanh dương.
“Trò vặt!”
Hồ Cửu nhìn Ngài Tuệ bằng ánh mắt khinh thường.
Phóng ra một ánh sáng đỏ từ ấn ký khác.
Mắt Ngài Tuệ trừng lớn, hắn chưa từng thấy, có người có thể phá giải được ấn ký, cũng chưa từng thấy ai có thể cùng lúc dùng hai lần ấn ký liên tiếp.
Phải biết các hồn thuật đòi hỏi sự nhuần nhuyễn, tập trung cao độ, tinh lực hầu như rút cạn.
Ngài Tuệ được mệnh danh ‘ngài’ dù rất trẻ tuổi vì hắn có căn cơ, Bạch Long thu nạp dạy dỗ từ nhiều năm.
Biết bao nhiêu người đều không thể qua được kiểm tra, nhưng hắn một đường thuận lợi.
Hắn hành sự luôn một đường thuận lợi, tự cho rằng bản thân có chỗ tốt, cũng chưa có đối thủ so đo.
Không phải hắn tự cao, chỉ là hắn cho rằng những người có thể hơn hắn hiện tại ở độ tuổi như Lão Hắc hoặc Bạch Long.
Hồ Cửu suy cho cùng không lớn hơn hắn nhiều.
“Tuệ, dừng tay!”
Giọng Bạch Thố từ xa vọng tới.
Hồ Cửu không nương tình, thẳng một cước đạp vào ngực của Ngài Tuệ, hắn văng ra xa, đè bẹp một góc hoa cùng lá sen, lại thêm bùn lấm lên áo trắng.
Nhìn vô cùng chật vật!
Ánh mắt Ngài Tuệ lóe lên lửa giận, là sự háo thắng muốn tranh tài cùng Hồ Cửu.
“Cậu… còn non và xanh lắm! Đừng cố thể hiện.
”
Hồ Cửu thu về ấn ký, cười tự tin nhìn Ngài Tuệ.
Bạch Thố ánh mắt đỏ hoe chạy lại.
“Anh Hồ Cửu… anh không sao chứ.
”
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời Bạch Thố mà lắc đầu, tỏ vẻ đều ổn.
Anh vẫn có một sự mâu thuẫn với Bạch Thố, tuy biết tình cảm Bạch Thố dành cho anh là thật.
Nhưng đã đứng ở hai bên đối lập nhau, càng không thể làm gì khác.
Chưa kể, đời này anh khó có thể có tình cảm với ai ngoài Lục Thạc, có những tình cảm thiếu sự ấm áp, thiếu chút vung bồi, nhưng nó là dây dưa không dứt.
“Chúng ta đi thôi!”
Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thố, dứt khoát đưa Lục Thạc đi.
Ánh mắt của Bạch Thố khiến cho Lục Thạc có chút khó chịu, đều là phụ nữ với nhau, sao cô không hiểu kia là ánh mắt gì chứ.
“Hồ Cửu… anh thực sự… là Chiến thần.
”
Lục Thạc bị dọa sợ, tuy được Hồ Cửu kéo tay đi, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
“Ừm… từng nói em rồi, là em không tin.
”
Chợt, lúc này Lục Thạc nhớ từ đầu Hồ Cửu từng nói với cô.
Chỉ là cô lựa chọn không tin anh mà thôi.
‘Đi thôi, chúng ta sẽ nói sau.
”
Hồ Cửu dứt khoát kéo Lục Thạc đi nhanh khỏi hồ sen.
“Bạch Thố, cô điên rồi à!”
Ngài Tuệ gào lên, lúc này hắn ta chật vật đứng dậy, nhìn về phía Hồ Cửu kéo Lục Thạc bỏ đi.
“Anh không phải là đối thủ của anh ấy.
”
Bạch Thố lạnh lùng nói, khác hẳn dáng vẻ lúc nãy trước mặt Hồ Cửu.
Nhìn cô ta như vậy, Ngài Tuệ có chút khó chịu.
“Đi, đuổi theo cho tôi.
”
Ngài Tuệ cũng không quan tâm Bạch Thố, gạt cô một bên, sau đó tiếp tục ra lệnh truy đuổi.
Mà bên này Thanh Ngũ cũng đã thành công gặp được Từ Chấn Nam, tuy là cũng không thuận lợi lắm, nhưng chật vật một hồi cũng có thể vào được bên trong quân khu.
Thiếu chút bị đánh mất cái mạng này.
“Gián điệp hay là ai cử tới?”
Từ Chấn Nam uy chấn theo Chiến thần từ lâu nay, cho nên uy áp kia không thể khinh thường.
“Lấy đồ trong tui áo phải, ngài sẽ rõ.
”
Mặt mũi Thanh Ngũ bầm dập, lại còn bị năm sáu tên lính đè xuống.
Từ Chấn Nam nhìn Thanh Ngũ, sau đó để thuộc hạ lấy đồ từ túi áo phải của anh ta.
“Sao cậu… lại có cái này.
”
Từ Chấn Nam nhìn liền biết, đây là hiệu lệnh nguy cấp, chỉ có Chiến thần mới dùng được.
“Ngài để họ thả tôi ra có được không?”
Thanh Ngũ bất mãn nói.
Dù sao anh ta cũng đang bị đè bẹp, nói kiểu gì được chứ.
“Thả cậu ta ra.
”
Từ Chấn Nam nói xong đám lính kia cũng buông Thanh Ngũ ra.
“Nói rõ!”
“Báo cáo! Tại làng Sen có phát hiện bom hạng nặng, sức công phá trên năm cây số.
Bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ, Chiến thần đã tới đó trước.
”
Thanh Ngũ nghiêm trang, dù sao cũng là quân nhân chính thống, nghiêm chỉnh chào báo cáo.
Nhìn bộ dạng này, Từ Chấn Nam không quá bất ngờ, người bên cạnh Chiến thần đều là quân nhân là chuyện dĩ nhiên.
Chỉ là… cái gì? Bom?
Hạng năng?
“Không cần chào báo cáo, nói rõ, Chiến thần sao lại đến đó rồi.
”
Nghe thấy Chiến thần đã đến trước thì vô cùng bất ngờ, lại lo lắng không thôi.
“Đại tướng Hữu Thủ, cùng Túc Trì cũng đang đến đây.
Có lẽ họ tới sân bay rồi, sẽ tới thẳng làng Sen.
”
“Các cậu bị ngu à, sao lại để Chiến thần tới đó chứ? Người của cậu đâu rồi?”
Từ Chấn Nam quát lớn.
“Chiến thần ra lệnh… phải… đi về! Để quân đội chuyên nghiệp tới… âm thầm phá bom.
”
“Nhưng tại sao bom lại vào được mà tôi không biết?”
Ánh mắt Từ Chấn Nam cũng nhíu lại, chợt nhớ tới điểm mấu chốt.
“Cái này… ừm hỏi ngài mới đúng.
”
Thanh Ngũ cũng nhíu mày, không yếu thế.
.
Chương 192
Quả thật con cháu gia tộc lớn như vậy thường được giáo dưỡng rất kỹ, hầu như không để lộ ra tiếng xấu.
Hồ Tiêu dù gì cũng là độc đinh, thiếu gia duy nhất của Hồ gia, trừ khi cha hắn ta có con bên ngoài.
Nếu không hắn nghiễm nhiên sẽ thành Hồ gia chủ đời sau, mà với thái độ kia cũng biết, Hồ Lâm tại sao lại tìm người phò tá cho tên Hồ Tiêu này.
Xem ra Hồ gia cũng sẽ có lúc lụi bại!
Về đến căn cứ phía Tây, Hoàng Đàn, Lão Lý, Thanh Ngũ đã chờ sẵn, nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, bọn họ chỉ biết là Long chủ đi tịnh tu.
Cho rằng hôm nay về chắc chắn có việc, cho nên đều ở đây đợi lệnh.
“Lão Lý, ông đã chuẩn bị xong? Hết tuần này chúng ta sẽ đi phương Bắc một chuyến.” Hồ Cửu nhìn Lão Lý tinh thần khá tốt.
“Vâng thưa Long chủ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể theo ngài lên đường.” Lão Lý cúi đầu nói, vô cùng kính trọng.
Lòng ông đã quyết, sau này có lên dựa vào người này, quả thật thời gian qua ông có tư tâm nhưng sau khi làm việc cho Long chủ.
Ông cảm nhận được thế lực thực sự rất phức tạp, không chỉ gói gọn trong Đông Uy này, ông ta cũng không dám nghĩ thêm.
“Tôi muốn trong một tuần, các thế lực ngầm trong thành phố Gia này phải hoàn toàn do chúng ta nắm giữ. Được chứ?” Hồ Cửu lạnh nhạt nói với mọi người.
“Vâng, được!” Cả bốn người đều đồng thanh.
“Sắp tới Hoàng Đàn ở lại thành phố gia cùng Thanh Ngũ trấn giữ, yên ổn ở đây giao cho cả hai người.” Hồ Cửu phân công mọi việc.
“Hữu Thủ, Lão Lý, Túc Trì theo tôi về phương Bắc. Nhân lực ở đó hỗn loạn, thế lực rắc rối, cũng nên dẹp yên rồi.” Anh chỉ nhẹ nhàng nói như không có gì.
Chỉ là anh có một dự định lớn hơn, sau khi dẹp yên đám sâu mọt kia, anh còn một nơi cần phải đi.
“Long chủ, Hồ gia đang truy tìm sẽ của ngài.” Túc Trì từ bên chạy vào ngoài thông báo.
Vốn dĩ anh ta muốn đến đây sớm, nhưng trên đường vì xe giống với Hữu Thủ đã gặp rắc rối một phen, một đám người vây lấy.
May là họ thấy biển số của anh khác, mới nhận nhậm, xin lỗi rồi cho đi. Túc Trì cũng không nhỏ nhen như vậy, nên cũng thôi.
Ai ngờ khi đi họ lại đọc ra biển số xe, Túc Trì biết được bọn người kia là đang tìm Hồ Cửu.
“Ồ, tìm rồi sao? Có kịch hay để xem rồi.” Âm thanh Hồ Cửu vô cùng âm trầm.
Mọi người đều cảm thấy tên kia nên tự cầu nhiều phúc, mà Hữu Thủ càng là lo lắng cho kẻ bị nhắm tới.
E rằng lần nay quay về, Hồ Cửu giải quyết xong mọi việc cũng là lúc anh thay đổi.
“Chết tiệt!” Hồ Tiêu tịnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hắn nhìn cái chân bị quấn kín, bó bột cứng ngắt, cảm giác bản thân bị xúc phạm. Trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn chứ, cả cái tên Vinh Y Tiếu dù được mọi người cho là xuất sắc khó tìm, thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Vậy mà tên khốn kia dám tông thẳng vào hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
“Tìm cho ra cho tao, đập nát hai chân nó cho tao. Nhanh!” Hồ Tiêu đập hết đồ ở gần.
Đám vệ sĩ chỉ biết đứng đó chịu trận, không dám nói gì hơn.
“Hồ Tiêu! Cháu hồ nháo đủ chưa?” Một giọng uy nghiêm vang lên.
Chương 193
Hồ Lâm cũng đã tới, nhìn đám người kia chịu trận ông cũng không tỏ ra mảy may thương xót, thứ ông quan tâm vẫn chỉ có sức khỏe của Hồ Tiêu mà thôi.
“Chú, chú xem đi…” Hồ Tiêu nhìn thấy Hồ Lâm thì có chút chột dạ.
“Cháu đang đi thì một chiếc xe đâm vào xe cháu, thì cháu cũng chỉ muốn nói phải quấy với người ta… vậy mà họ lại cứ thế tông thẳng vào cháu.” Hồ Tiêu ôm chiếc chân đang bó bột, khóc lóc một hồi.
Hồ Lâm nhíu mày không mấy tin tưởng, ông còn lạ gì nhân phẩm của đứa cháu này. Nó không gay chuyện với người khác ông đã tạ ơn trời, còn có chuyện người khác làm gì nó sao.
Nhìn vẻ mặt Hồ Lâm vẫn còn nghi hoặc, Hồ Tiêu biết người chú này dù có không tin mình nhưng vẫn luôn vì Hồ gia mà làm. Hắn chắc chắn Hồ Lâm sẽ vì hắn mà làm chủ.
“Chú à, cháu nói thật. Chú xem chú còn không rõ tính tình của cháu, nếu là cháu thì cháu đánh hắn rồi, đây rõ ràng là người ta làm cháu bị thương.” Hồ Tiêu nói xong không quên giơ lên cái chân bó bột.
“Cháu lần sau không có chuyện cứ ở yên một chỗ cho ta.” Hồ Lâm thở dài.
Cũng không thể trách được, Hồ Tiêu là đại thiếu gia của Hồ gia, hắn ngông cuồng cũng có lý, chỉ là người kia cứ thế đâm xe vào cúng không được.
Dù sao nếu Hồ Tiêu không tránh kịp thì có thể là mạng người, Hồ Lâm nhíu mày.
“Tra chưa?” Hồ Lâm hướng các vệ sĩ hỏi.
“Dạ… Đã tra ra rồi ạ. Chỉ là mấy hôm nay vẫn chưa tìm ra chiếc xe đó.” Một tên vệ sĩ cao to đứng lên nói.
“Có tra được xe của ai không?” Hồ Lâm hỏi.
“Chúng tôi… chưa…” Vệ sĩ ấp úng nói.
Đám vệ sĩ cũng chỉ biết im lặng, dù sao chiếc xe kia khá độc đáo, bọn họ còn suýt nhận nhầm xe.
Cũng may không phải, mà chủ nhân cũng dễ nói chuyện.
Nhưng còn chiếc xe đâm gãy chân cậu chủ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.
Lúc này Hồ Lâm còn đang muốn nổi giận thì bên ngoài đã chạy vào một tên vệ sĩ hớt hải nói.
“Cậu chủ, tìm ra… tìm ra rồi.” Hắn vừa thở vừa nói không thành câu.
“Nói rõ, tìm ra cái gì.” Hồ Lâm nghiêm mặt nói.
“Ông chủ, chiếc xe kia xuất hiện rồi, hai tên kia đều là nam, đúng là hai tên hôm trước đâm gãy chân cậu chủ…”
“Còn có họ đang ở khu biệt thự Thăng Long… tôi vừa thấy xe họ ở đó.”
“Thăng Long?” Hồ Lâm nhíu mày.
Kia có phải quá trùng hợp, dạo gần đây hắn thấy nhiều chuyện quá mức thuận lợi, bản thân ông ta cũng có cảm giác mơ hồ.
“Dạo gần đây Vinh gia cùng Trần gia cũng nhúng tay rồi. Bên kia họ dường như được gặp Chiến thần rồi.” Hồ Lâm bất giác thở dài.
Ông đến đây sớm hơn họ, tra tới tra lui đều không thể tra được gì, nhưng bây giờ thì sao?
Vinh thiếu cùng vị Trần tiểu thư kia cứ thế mà tìm được nhân vật lớn kia, còn là trước ông a một bước.
Nói ông ta không tức sao được chứ?
“Chú… trả thù cho cháu! Chuyện Chiến thần gì kia cháu sẽ giúp chú.” Hồ Tiêu nôn nóng nói.
Chương 194
“Hừ, cháu không làm gì đã giúp ta rồi.” Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Ông quay về mấy hướng những người vệ sĩ đang đứng và nói.
Vài tên vệ sĩ theo lệnh đi theo sau Hồ Lâm, nhìn qua cũng hiểu, bọn họ là muốn đi tìm công đạo cho Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu gọi một tên vệ sĩ lại gần, dặn dò một chút, tên vệ sĩ kia nhanh chóng gật đầu chạy theo Hồ Lâm.
Hồ Tiêu nở nụ cười gian ác.
“Hừ, tao muốn chúng mày trả giá gấp bội.” Hắn nghiến răng nói.
Quả thực Hồ Lâm kéo người tìm tới khu biệt thự Thăng Long, nhìn chiếc xe kia Hồ Lâm có cảm giác quen thuộc.
“Chiếc xe đó… hình như đã thấy Hồ Cửu đi một lần.” Trợ lý Bác nhíu mày nói.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
“Không thể! Anh ta chưa từng gặp Hồ thiếu gia, họ không thể biết nhau.” Trợ lý Bác khẳng định.
Hồ Lâm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ đây gọi là oan gia sao?
“Đi vào thôi.” Hồ Lâm lạnh nhạt.
“Ông tìm tôi?” Hồ Cửu đã đứng chờ sẵn.
Anh biết chỉ cần anh cùng chiếc xe xuất hiện thì Hồ Lâm sẽ biết, với cái cách mà Hồ gia chiều theo ý Hồ Tiêu, thì kiểu gì bọn Hồ gia cũng sẽ tới tìm anh.
“Là cậu làm? Cậu biết Hồ Tiêu?” Hồ Lâm hơi giật mình.
Ông ta lên tiếng chất vấn, cũng không quan tâm nguyên nhân sự việc là gì, trong lòng ông ta mặc định Hồ Tiêu dù có gì đi nữa vẫn không thể chịu thiệt thòi.
“Một tên đần của Hồ gia, tôi nên biết hắn sao?” Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Cậu Hồ, cậu nên biết chừng mực.” Trợ lý Bác lên tiếng.
“Ồ? Chừng mực?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.
Trợ lý Bác có hơi khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, suy cho cùng Hồ Cửu dù cho có máu mủ với Hồ gia đi nữa nhưng Hồ Cửu suy cho cùng chỉ là một kẻ bình thường.
Vậy mà anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người Hồ gia, trong mắt trợ lý Bác, Hồ Cửu chính là không biết tự lượng sức mình.
“Tuy rằng Hồ gia gần đây không có khởi sắc, nhưng cũng đủ sức làm cho cậu thảm hơn con chó hoang đấy.” Trợ lý Bác cũng không khách khí.
Hồ Lâm cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng ý để trợ lý Bác ra sức sỉ vả Hồ Cửu, lúc trước ông còn niệm chút tình cũ, bây giờ thì khác, ông không cần phải bận tâm một đứa cháu không nhận Hồ gia.
“Tôi cũng muốn xem… Các người có bao nhiêu thực lực.” Hồ Cửu nói xong cũng không có ý định nhường bước cho bọn họ.
Lần này anh muốn tìm Lục Thạc, cũng không muốn ai gây phiền phức cho cô cùng anh nữa.
“Ông Hồ…” Trợ lý Bác cúi đầu chờ quyết định của Hồ Lâm.
“Là cậu đâm vào Hồ Tiêu? Là cậu cố ý?” Hồ Lâm vẫn đỉnh đạc hỏi.
Chương 195
Ông ta vốn không để Hồ Cửu vào mắt, dù cho Hồ Tiêu có lỗi thì đứng giữa Hồ Cửu cùng Hồ Tiêu, ông ta vẫn mặc định Hồ Cửu không xứng.
“À, cái tên nhiều lời đó là cháu ông sao? Xem như hắn còn chút may mắn.” Hồ Cửu không chút yếu thế đáp trả.
Hữu Thủ đã vô cùng ngứa mắt trước thái độ của đám người Hồ gia, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy dường như những kẻ sống ở phương Bắc luôn tự cho mình thượng đẳng hơn người.
“Ngông cuồng là tốt, nhưng tuổi trẻ cũng nên biết kiềm chế, quá mức phô trương sẽ rước họa.” Hồ Lâm lạnh lùng nói.
Ánh mắt sắc bén của ông ta như đang muốn tuyên một bản án cho Hồ Cửu.
“Xem như có chút quen biết, nhẹ tay đừng để chết.” Hồ Lâm đi chậm rãi, vừa đi vừa nói với trợ lý Bác.
Cũng là nói cho đám vệ sĩ nghe thấy, đây xem như là ngầm đồng ý cho họ.
Trợ lý Bác rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khí thế mười phần tiêu sái, sau đó hắn ta nhìn Hồ Cửu cười khẩy một cái.
Còn tỏ ra là có ý tốt nhắc nhở: “Cậu Hồ, tôi đã nói rồi, đôi khi đừng nên cứng quá, chó thì mãi là chó, mà đã là chó nên khôn một chút.”
“Thôi, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, tôi niệm tình sẽ nhẹ tay một chút.”
“À… Nếu có thể bò qua háng tôi, ừm tôi nghĩ rằng có thể nói giúp với ông Hồ, cậu cũng sẽ không bị thê thảm như chó.” Nói xong Trợ lý Bác nở nụ cười gian tà.
Hữu Thủ đứng bên cạnh đã sớm không chịu nổi, còn chưa để hắn ta cười xong, Hữu Thủ nhanh chóng một quyền di chuyển đấm thẳng vào mặt trợ lý Bác.
Vì quá bất ngờ trợ lý Bác choáng váng, may mắn là có vệ sĩ đứng sau nhanh tay đỡ hắn ta, nếu không hắn ta đã ngã nhào, mất cả hình tượng.
Chỉ là… Mũi của hắn ta xem như bị gãy thảm, máu chảy tới mức đáng sợ, mà trợ lý Bác lúc này vô cùng tức giận, hắn ta cảm nhận cơn đau này, vô cùng thống khổ.
“Đánh, tên này đánh chết cho tôi.” Trợ lý Bác tức giận ra lệnh.
Nhưng đám vệ sĩ vừa xông lên, Hữu Thủ chỉ vài đòn nhanh nhẹn, tay đấm, chân đá, một đòn lại một đòn, từng tên vệ sĩ còn chưa tiến lại gần Hồ Cửu đã ngã quỵ trước Hữu Thủ.
Chính vì bọn họ coi thường Hồ Cửu, nên không mang theo nhiều vệ sĩ, bọn họ tự tin với thực lực người của Hồ gia, dù là không tinh anh xuất sắc thì cũng là những kẻ có tiếng tăm.
Ai mà ngờ bọn họ lại không chịu nổi một đòn chứ.
Lúc này Hồ Cửu cười lớn.
“Ha ha ha…”
Anh cười xong thì nhìn trợ lý Bác.
“Xem kìa… Một kẻ cao quý như các vị, lại bị một con chó hoang như tôi cắn sao?” Hồ Cửu mở lời mỉa mai.
“Thật ra không sao. Tầm mắt hạn hẹp như các người, biết phân biệt là sói hay chó chứ. Nói ngu ngốc quả không sai.” Anh nói xong còn cố ý nhấn mạnh nhìn về phía xe Hồ Lâm đang ngồi.
Hồ Lâm thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, ông cũng không tin vào mắt mình.
Làm sao đám vệ sĩ trăm tuyển ngàn chọn lại nhanh chóng ngã gục chứ.
“Mày làm gì vậy hả? Muốn chết?” Ông ta dù sao cũng đã quen với việc mình làm việc hơn người.
Lần đầu bị một tên nhãi con đè đầu, sao lại không tức giận cho được.