-
Chương 166-170
Chương166: Đánh Mất
Đến sáng hôm sau, Hồ Cửu đã ở căn cứ, ăn ngon ngủ kỹ, anh cũng chẳng bận tâm đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Mà Bạch Thố, tuy quay về căn cứ cùng Hồ Cửu, nhưng mà vẫn không thể chợp mắt được chút nào.
“Cô Bạch, sao lại dậy sớm thế này.”
Dì Thẩm vừa dẫn cháu trai đến cùng, đã thấy Bạch Thố đứng ở bếp.
Thật ra là cô chỉ vừa xuống uống nước cho tỉnh táo, không ngờ dì Thẩm lại đến sớm như vậy.
“Tiểu Hạ, chào cô Bạch đi cháu.”
Dì Thẩm vừa cười vừa quay đầu nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình, giục thằng bé chào hỏi.
“Con chào cô…”
Thằng bé mắt tròn xoe, cũng ngấn nước, bộ dạng khá ốm yếu, có lẽ vì nằm lâu ngày trên giường bệnh cho nên da của cậu nhóc có chút tái nhợt, cả người yếu ớt vô cùng.
“Đây là Tiểu Hạ mà dì hay nhắc tới đây sao?”
“Thật đáng yêu!”
Bạch Thố cố rặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn Tiểu Hạ.
Cô ta chợt thấy chán ghét đứa bé này, cũng là ánh mắt to tròn xoe ngập nước, cũng là bộ dạng yếu ớt cần che chở, tại sao cô lại bị Hồ Cửu vứt bỏ, còn nó lại được Hồ Cửu nhận về đây chứ?
Dù là trong tâm đầy bất mãn nhưng cô vẫn không thể nói được, cũng không thể đi khỏi đây, nếu như cô đi chẳng khác nào cô nói với Hồ Cửu là cô thật sự tới đây có mục đích.
Mà lúc này Hữu Thủ cũng vừa lúc quay về, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, ánh mắt đục ngầu, ngáp ngắn ngáp dài đi vào.
“Dì Thẩm đến sớm quá rồi!”
Hữu Thủ nhìn đồng hồ lại nhìn dì Thẩm.
“Không sớm! Không sớm!”
“Cậu chủ nói từ nay cháu trai cùng tôi có thể ở đây để tiện làm việc chăm sóc nhau, cuối tuần có thể về nhà một lần.
Đây là điều nên vui mới đúng, không sớm chút nào.”
Quả thật khi nhắc tới Hồ Cửu, dì Thẩm không tự chủ gọi anh là cậu chủ, một cậu chủ được sự kính trọng cùng tình thương từ tận tâm can bà.
“Tiểu Hạ, sau này con khỏe hơn rồi, nhớ phải trả ơn cho cậu chủ đấy.”
Nói xong bà cười tươi, nếp nhăn trên khóe mắt càng hằn rõ.
“Vâng, cháu biết.”
Tiểu Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
“Xem nào, đây là Tiểu Hạ đáng yêu sao? Quá ốm rồi, phải mập mạp có da thịt, vậy mới đáng yêu.”
Hữu Thủ cười cười nhìn đứa bé trước mặt, bộ dáng ốm yếu kia làm cho anh ta có chút thương cảm.
Trên chiến trường, anh ta từng gặp những đứa bé bị kẻ thù bắt cầm súng chĩa về phía bọn họ.
Những đứa bé ấy cũng rất đáng thương.
“Đi nào! Anh Hồ Cửu đã chuẩn bị phòng cho mọi người, dù sao anh ấy cũng chỉ ở đây một thời gian sẽ đi.
Có dì ở đây chăm lo, dọn dẹp, cũng xem như là chuyện tốt.”
Vừa dẫn dì Thẩm cùng Tiểu Hạ lên tầng trên, Hữu Thủ vừa cười nói, đồng thời anh cũng giả vờ kéo sự tập trung của mình lên Tiểu Hạ, không muốn đối mặt nói chuyện với Bạch Thố.
Tuy anh ta không rõ hôm qua đã có chuyện gì, nhưng những biểu hiện mà Bạch Thố ở cùng Vương Khiêm cũng đủ làm cho anh ta thất vọng.
Vả lại, tia sát khí thoáng qua kia, anh ta cũng cảm nhận rõ, chỉ là anh ta cố gắng tìm cớ cho Bạch Thố, cũng là cho lòng tin của anh ta.
Hiện tại, Hữu Thủ không biết phải dùng thái độ nào đối mặt với cô ta.
“Vậy sau này… cậu chủ không ở đây nữa… chúng tôi…”
Dì Thẩm nghe vậy thì hơi lo lắng.
“Không sao.
Dì cùng Tiểu Hạ vẫn cứ ở đây thôi, dọn dẹp, giữ nơi này sạch sẽ.
Không cho người lạ vào là được rồi.”
Hữu Thủ nhìn dì Thẩm, ánh mắt dì Thẩm lóe lên tia kinh hỷ, lại có chút không tin được.
“Nhưng mà… tôi…”
“Mỗi tháng tiền lương sẽ chuyển vào tài khoản của dì, lương vẫn như cũ, sẽ có phụ cấp cùng các chính sách hỗ trợ khác theo quy định hiện tại.”
Hữu Thủ nhìn sang Tiểu Hạ, trong lòng thầm ra quyết định.
“Tiểu Hạ cũng sẽ được học ở trường tốt nhất hiện nay ở thành phố.
Học phí được miễn.”
“Đây xem như là đãi ngộ giữ chân người tốt như dì chăm cho cái biệt thự này đi.”
Nói xong Hữu Thủ cười cười nhìn dì Thẩm, lại nhìn Tiểu Hạ.
Cậu bé hơi ngớ người, cảm thấy người đàn ông trước mặt này vô cùng tốt, cậu lại có thể đi học rồi.
“Này… quá nhiều rồi.
Dù chỉ cần có lương tôi cũng không bỏ việc này… dù sao cậu chủ cũng có ơn với tôi.”
Dì Thẩm dùng mép áo chấm chấm nước mắt chỉ trực trào ra.
“Dì à, căn biệt thự này rộng lắm đấy.
Vả lại hàng tháng đều sẽ có người tới ở.
Dì có một mình dọn dẹp sẽ rất cực, nếu muốn cần thêm người phụ cứ đề xuất.”
“Không không… tôi làm được, không cần thêm người.”
Dì Thẩm vội xua tay nói.
“Vậy tốt rồi!”
Hữu Thủ dẫn dì Thẩm tới căn phòng khá lớn ở gần cuối hành lang.
Tiện nghi cùng bài trí của căn phòng không giống là cho người giúp việc ở.
‘Đây… có nhầm không.”
Trước giờ dì Thẩm chưa từng nhận đãi ngộ như thế này, có chút bất ngờ.
“Tiểu Hạ cũng cần không gian phát triển.”
Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ đang trầm trồ ngắm nhìn, ánh mắt cùng vẻ mặt có bao nhiêu yêu thích đều hiện ra.
Thật ra Hồ Cửu giao cho anh ta an bài việc của dì Thẩm.
Ban đầu, chính Hữu Thủ nghi ngờ dì Thẩm chính là kẻ hai mang, lại cho rằng vì bà mà mọi thứ xáo trộn.
Khi nhận ra sự thật, Hữu Thủ lại thấy Tiểu Hạ thì vô cùng áy náy, anh ta tự làm chủ giành những đãi ngộ tốt nhất cho dì Thẩm.
Nếu Hồ Cửu không trả thì anh trả đi, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không thiếu.
“Dì Thẩm đừng ngại, dù sao Hữu Thủ nói cũng đúng.
Làm tốt công việc là được.”
Hồ Cửu từ phòng đi ra, cũng nghe hết những gì Hữu Thủ sắp xếp, trong lòng cười thầm.
Ánh mắt thì nhìn Hữu Thủ hơi hơi gật đầu.
“Dì sắp xếp chỗ cho Tiểu Hạ một chút, sau đó cứ làm việc bình thường.”
Sau đó Hồ Cửu nói thêm.
“Hữu Thủ theo tôi vào phòng.”
Anh ta chỉ biết cúi đầu đi theo.
Mà phía dưới bếp, Bạch Thố thấy thái độ kia của Hữu Thủ, cũng thấy được dáng Hồ Cửu ở trên.
Tay cô ta vô thức bóp chặt ly làm vỡ vụn, ánh mắt hiện lên tia không cam tâm..
Chương167: Sóng Ngầm
Trong phòng của mình, Hồ Cửu vứt ra một tài liệu điều tra, mà tài liệu này chỉ liên quan đến Bạch Thố.
“Cậu xem đi!”
Hữu Thủ nhìn qua, lại bất ngờ nhìn Hồ Cửu.
“Là Thanh Ngũ điều tra.”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, anh cũng hiểu được Hữu Thủ đang nghĩ gì.
Dù gì anh ta cũng alf người bên cạnh Hồ Cửu nhiều năm, xông pha chiến trận chưa hề thiếu anh ta, bảo vệ Hồ Cửu cũng alf anh ta, một lòng trung thành cũng là anh ấy.
Tất nhiên Hồ Cửu hiểu rõ, Hữu Thủ là trung thành tận tâm, trước giờ việc điều tra thông tin luôn là do anh ta đảm nhiệm.
Hiện tại những thông tin này lại là do Thanh Ngũ điều tra ra.
“Ngài… không tin tưởng tôi nữa sao?”
Hữu Thủ hơi bối rối, giọng nói nghiêm nghị, không còn dáng vẻ cười cợt như ngày thường.
“Không phải tôi không tin cậu! Tôi tin cậu hay không cậu hiểu rõ nhất!”
“Chỉ là lần này, tôi cần người khác làm điều này, để cho cậu cùng tên Túc Trì ngốc nghếch kia nhìn rõ.”
“Có đôi khi, chuyện không như chúng ta thấy, càng không như chúng ta muốn thấy.”
“Hiểu không?”
Hồ Cửu vỗ vỗ bả vai Hữu Thủ.
“Tôi…”
“Hữu Thủ à, tôi hiểu cậu cùng Túc Trì là tận tâm một lòng, chính vì vậy tôi mới dùng cách trực tiếp thức tỉnh các cậu.
Đôi khi người mà chúng ta cho rằng không thể… chính là kẻ nguy hiểm nhất.”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Đây chính là ám chỉ Bạch Thố.
Mà bên ngoài, Bạch Thố cũng nghe rõ, cô là đang nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Rõ ràng là phòng cách âm rất tốt, nhưng Bạch Thố nghe rõ hơn ai hết, vì cô đã cài thiết bị nghe lén trong phòng Hồ Cửu.
“Tôi hiểu ý ngài.”
Ánh mắt Hữu Thủ kiên quyết hơn.
“Túc Trì… hắn ta… nếu như thế này sợ rằng hắn mất lòng tin với mọi người.”
Hữu Thủ là đang lo lắng Túc Trì biết chuyện thì sau này dù là ai tên ngốc ấy cũng sẽ nghi ngờ.
Tính cách này của Túc Trì ai mà không rõ chứ?
Một lần rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng.
“Tôi có cách, cậu yên tâm”
Sau khi Bạch Thố nghe xong thì nở nụ cười, ánh mắt lạnh đi vài phần, cô ta kiên quyết lợi dụng Túc Trì.
Nhưng điều bất ngờ hơn còn đợi Bạch Thố phía sau.
“Vương Khiêm thế nào rồi?”
Hồ Cửu hỏi.
“Tối qua tôi đã cứu anh ta, cũng tiện tay giúp anh ta giải quyết hậu họa.”
“Người phụ nữ kia đã tra ra là ai chứ?”
Hồ Cửu ý ám chỉ vị Thẩm tiểu thư kia, ánh mắt đó Hồ Cửu cảm nhận khá quen thuộc, nhưng anh lại không nhớ là từng gặp cô ta.
“Cô ta chính là Mộc Thúy Lan.”
“Hửm?”
“Chính là bị Thẩm Thanh Hương lôi kéo, thay Thẩm gia làm việc, kia cũng có dấu vết do bà ta sắp xếp.”
Hữu Thủ sau khi cả đêm điều tra cũng tra rõ.
Phải nói trong Thẩm gia, nếu là Thẩm Lương xem như cũng có tiếng nói trong nhà, địa vị cũng được gọi là cao.
Nhưng người chân chính có thể xoay chuyển, chèo lái mọi thứ lại là Thẩm Thanh Hương.
Mà bên Trần gia, Trần Nghĩa kia cũng không tới mức quá khôn khéo, chỉ là sau lưng có người vợ là Thẩm Thanh Hương kia an bài mọi thứ.
“Ồ, Thầm gia lại là do Thẩm Thanh Hương chủ trì cơ đấy.”
Hồ Cửu cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào, tuy là cách thức có hơi cũ, nhưng hiệu quả đạt được khá tốt.
“Bốn tên kia thế nào?”
“Tôi đã để họ lên trang báo sáng nay sớm nhất rồi.
Dù sao thì cũng không nên giữ những kẻ đó.”
“Làm tốt!”
Hồ Cửu rất hài lòng với cách làm việc của Hữu Thủ.
Quả thật, tờ nhật báo buổi sáng đó có hình cùng tin về bốn tên quan chức trẻ kia có hành vi không đứng đắn.
Ngay lập tức nội các triệu tập cuộc họp, mà người đứng ra chủ trì và quyết định chính là Vương Khiêm.
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả bốn tên kia nhận lấy là gì rồi.
“Nhưng mà… ngài vẫn giữ Bạch Thố…”
“Chuyện đó tôi tự có cách xử lý.
Đừng lo lắng.”
Nói xong Hồ Cửu cười cười nhìn về phía giá sách, nơi đó chính là nơi đặt máy nghe lén của Bạch Thố.
Hữu Thủ nhìn theo ánh mắt của Hồ Cửu cũng không thấy gì, nhưng anh ta biết Hồ Cửu không tự dưng lại nhìn ánh mắt như thế.
Anh ta lại gần, nhìn kỹ hơn một chút, có một ánh đèn nhỏ xíu, có lẽ nếu không lại gần nhìn kỹ thì chẳng ai để ý được.
“Kia…”
Hồ Cửu ra hiệu Hữu Thủ yên lặng, nhìn thấy vậy Hữu Thủ cũng hợp tác nghe theo.
“Chuyện kia, tôi cũng làm xong, vậy tiếp theo cần làm gì?”
“Chúng ta cần đến phía Đông mở ra cánh cửa kia thôi.
Dù sao cũng đủ đồ vật rồi, không nên chậm trễ.”
Nghe vậy Hữu Thủ hơi nhíu mày, chuyện cánh cửa cùng kho báu mà Bạch gia trấn giữ đều liên quan đến nhau.
Nhưng các cổ vật để mở cánh cửa kia ra thật sự Hồ Cửu chỉ giữ có hai, còn một thứ nữa chính là trấn hồn thuật vẫn chưa về tay.
Sao có thể gọi là đủ?
Nhìn máy nghe lén kia, Hữu Thủ vẫn phối hợp vô cùng tốt.
“Vâng.
tôi đi làm ngay.”
Mà trên bàn, Hồ Cửu lại yêu cầu anh ta điều tra Thẩm Thanh Hương cùng chuyện năm xưa của Hồ gia.
Thật ra trước đó Túc Trì cũng đã tra ra chút manh mối, nhưng đều bị đứt đoạn, lần này phải tra ra.
Bên Thanh Ngũ ở phía Đông lại nổi lên sóng gió, tuy bắt được Hồ Lâm nhưng lại không thể đưa về phía Bắc, vì dường như có một thế lực ngăn cản bọn họ.
Dù sao Hồ Cửu vẫn muốn giữ mạng cho Hồ Lâm nên tạm để ông ta ở lại phía Đông, Thanh Ngũ canh giữ ở đó chờ anh tới.
Vừa lúc nhận tin ở Thanh Ngũ thì lão Lý cũng đã đến căn cứ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng như gặp phải chuyện gì.
“Hoàng Đàn ở thành phố Gia truyền tin đến…”
Vẻ mặt Lão Lý hơi khó xử, không biết nói như thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng!”
‘Dạo gần đây tôi cảm thấy mọi người sao lại lắm chuyện khó nói vậy chứ.”
Hồ Cửu cảm thán, từ khí nào mà mọi người cứ hở ra có chuyện gì lại nhìn thái độ của anh chứ?
Anh cũng có phải sư tử ăn thịt người đâu?
“Lục Thạc chuẩn bị kết hôn.”
…
Hữu Thủ nghe Lão Lý nói xong thì quăng cho ông một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Lão Lý nhíu mày.
“Mọi người đi làm việc của mình đi.”
Tuy thái độ bình thường nhưng Hữu Thủ cảm nhận rõ, dường như Hồ Cửu có chút mất mát.
“Long chủ, Ngài không hỏi chú rể là ai sao?”
“Quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ..
Chương168: Đánh Nhanh Rút Nhanh
Lão Lý nghe được câu hỏi ngớ ngẩn của Hữu Thủ thì quăng một ánh mắt khinh thường cho Hữu Thủ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lão Lý thì hơi rụt cổ.
Quả thực người tò mò là anh ta nha.
“Trong nội các có gì mới?”
“Các phe phái dường như đang dần thay đổi.
”
Lão Lý nghiêm túc báo lại, cứ như ông ta chưa từng báo truyện trước đó vậy.
Nhìn thái độ cả hai vậy, Hữu Thủ cảm thấy cả hai quá mức giả tạo, gì mà nội các chứ, không bằng đi xem Lục Thạc chuẩn bị kết hôn cùng ai.
“Thay đổi thế nào? Sẵn tiện, ông cảm thấy Vương Khiêm là người thế nào?”
Hồ Cửu nhắc tới Vương Khiêm làm cho cả Hữu Thủ cùng Lão Lý hơi bất ngờ.
“Có thể nói là có tài, có bảo thủ, chỉ là… tính tình này sợ là…”
“Sợ là không cứng quá sẽ gãy, đúng không?”
Lão Lý nghe vậy thì gật đầu, nhìn Hồ Cửu.
Ông đi theo Chiến thần cũng không lâu lắm, nhưng qua tiếp xúc ông thấy rõ, chưa xét tới năng lực cùng thực lực, thì ánh mắt nhìn người của Hồ Cửu vô cùng tốt.
Có thể phân định được, cũng có thể thấy rõ nội bộ trong nội các Ban chính trị có vấn đề.
“Trần gia trả lời thế nào?”
Hồ Cửu chợt nghĩ tới Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương.
“Họ vẫn còn lưỡng lự.
”
“Do ông chưa có vị trí vững chắc.
”
Hồ Cửu nhìn ông ta cười ẩn ý.
“Ý ngài là…”
“Nếu ông là người đứng đầu Ban Chính trị… thì sẽ khác.
”
Nhìn vào góc khuất giá sách, Hồ Cửu cười nói.
“Tôi… sợ là…”
“Ông không tin vào bản thân?”
Ánh mắt Lão Lý hơi do dự, Hồ Cửu nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Thật ra tôi chỉ là một con cá ở ao hồ, hiện tại ra biển lớn… cũng có chút chới với.
”
Lão Lý thành thật nói.
Ông ta cảm nhận rõ ràng, ở đây tranh đấu nội bộ vô cùng khắc nghiệt, ở thành phố Gia bên kia, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc.
Nhưng ở đây không chỉ có vậy, những thứ lợi ích kia còn nhiều hơn, khó nói hơn, mà đám lão già ở các gia tộc lớn nhúng tay khá sâu vào nội các.
Cho nên khi Lão Lý vào vị trí hiện tại thì có chút bấp bênh, cũng vì ông ta có chút khôn vặt, lại có kinh nghiệm phong phú cho nên nhiều lần cũng xem như có thành tựu.
Nếu như không có trợ lực từ Hồ Cửu, e rằng Lão Lý cũng không chống đỡ được tới giờ.
“Tôi sẽ để Vương Lam Ứng về đây, hỗ trợ ông.
”
Hồ Cửu nhìn Lão Lý cười rồi nói.
Quả thật Hồ Cửu thừa biết Bạch Thố nghe lén nhưng cũng không ngại, anh lần này muốn cho Bạch Thố cùng gia tộc bí ẩn kia biết rõ.
Nếu như anh đã muốn, thì dù bọn họ biết thì đã sao?
Cái bọn họ làm được chỉ có âm mưu kế bẩn, còn thứ anh cần thật sự chính là thực lực chân chính.
Chỉ có thực lực chân chính thì những mưu hèn kế bẩn kia có là gì?
Vô nghĩa!
Anh sẽ cho bọn họ thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, cái gì gọi là họ có muốn cũng không có được.
Mà Lão Lý vì vừa vào báo cáo gấp nên cũng không biết là trong phòng có máy nghe lén.
“Lão Lý, lâu rồi chúng ta không hàn huyên, xem ra cũng nhớ ông nha.
Chúng ta đi uống nước một chút, tôi có chuyện cần ý kiến của ông.
”
Hữu Thủ lên tiếng ngăn lại hai người tiếp tục nói sâu.
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu chỉ cười, sao anh lại không biết Hữu Thủ là đang lo sợ bên kia nghe lén mọi thứ.
Lão Lý thì nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, có chút quái dị.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, thì Lão Lý hơi có chút hoài nghi.
“Không thân thì giờ thân, không sao.
Đi thôi.
”
Vốn Lão Lý làm gì cũng nghiêm túc, xem như cũng có chút tuổi, cho nên với hành vi lôi kéo của Hữu Thủ cũng không vui vẻ gì.
“Ông đi với cậu ta đi! Cố gắng cho cậu ta hiểu cái gì gọi là nhân sinh.
”
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Mà Lão Lý lại càng mơ hồ, tại sao hôm nay cả hai người này lại lạ vậy thứ?
Ông cũng có nói gì khác lạ sao?
Ngoài chuyện Lục Thạc vợ cũ của Chiến thần chuẩn bị kết hôn thì có gì đâu chứ?
Nếu Hồ Cửu không để ý tại sao Hữu Thủ lại có thái độ khó hiểu thế này?
“Đi nhanh nào!”
Nói xong Hữu Thủ nháy mắt với Lão Lý, ông ta như hiểu ra có ẩn tình cũng theo Hữu Thủ lên xe.
“Có chuyện gì?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Chờ một chút.
”
“Lên xe rồi, còn có gì sao?”
Lão Lý bất mãn hỏi.
Còn Hữu Thủ sau khi lái xe một vòng khá xa, đứng lại ở một nơi khá vắng, tìm kỹ càng một lượt, chắc chắn trên xe không có thiết bị gì lạ thì mới thở phào.
“Trong phòng Long chủ có máy nghe lén.
”
“Sao cơ? Vậy mọi chuyện lúc nãy…”
“Người kia đều nghe thấy.
”
Hữu Thủ gật đầu giải thích.
“Có biết ai là người làm? Nếu đã biết sao lại không nói tôi?”
Nhìn Hữu Thủ, Lão Lý lại lớn tiếng chất vấn anh ta.
“Ý của Long chủ, tôi làm gì được?”
“Vậy ai là ‘chuột’?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.
”
Nhớ lại sự việc vừa rồi, với thái độ kia của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thì ông ta lại cảm thấy cả hai đều đã biết.
“Nói cho tôi biết, Lục Thạc kết hôn với ai?”
Hữu Thủ lại hỏi một câu không có ý nghĩa gì.
“Long chủ còn không quan tâm, cậu lo gì chứ?”
Thật sự Lão Lý cũng lấy làm lạ, ông cũng biết tình cảm Hồ Cửu cùng Lục Thạc, cũng biết rõ tình cảm Bạch Thố dành cho Hồ Cửu.
Nhưng khi nghe Lục Thạc kết hôn, Long chủ lại tỏ ra quá bình thường, đây có lẽ là điều bất thường nhất.
“Nói cho tôi biết chú rể, tôi nói ông biết ‘chuột’ là ai?”
Nhìn bộ dạng con nít của Hữu Thủ, Lão Lý có chút đau đầu.
“Làm sao một Chiến thần uy danh đỉnh đỉnh lại có thể thu nạp cậu chứ?”
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
“Vậy xuống xe.
”
Xung quanh đây chính là đồng không mông quạnh, làm gì có xe qua lại, xuống đây thì làm gì bắt xe về được chứ?
Đi bộ sao?
Lão Lý cảm thấy Hữu Thủ đây là cố ý tính toán ông.
.
Chương169: Chú Rể Là Ai
Lão Lý ung dung nhắm mắt định thần, cũng không thèm nói chuyện với Hữu Thủ, trước giờ ông ta là kẻ không dễ thỏa hiệp.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, ông có cần như thế không?”
…
“Ông không nói tôi sẽ tự điều tra…”
…
Hữu Thủ có nói thế nào thì đáp lại anh ta vẫn chỉ có sự im lặng.
“Ông không muốn biết ai là ‘chuột’ sao?”
Lúc này Lão Lý mở mắt ra, Hữu Thủ cảm thấy đã đánh trúng trọng điểm rồi.
“Ông nói cho tôi biết chú rể là ai thôi.
Tôi sẽ nói ông biết ai là ‘chuột’.
”
Trong nháy mắt, Lão Lý lóe lên tia âm mưu đùa giỡn Hữu Thủ.
Chẳng phải Hồ Cửu nói rõ, phải dạy cho tên nhãi này biết thế nào là nhân sinh sao?
“Cậu chắc chắn là muốn biết?”
“Tôi muốn biết!”
Hữu Thủ gật đầu chắc chắn.
Lão Lý nhìn Hữu Thủ thật lâu, sau đó cũng hiểu tại sao Hồ Cửu lại nói câu kia.
Anh chàng này có lý tưởng, có nhiệt huyết, có lẽ ở quân doanh quá lâu, khi được quay lại nơi đây, anh ta quá mức phấn khích.
Từ một người trầm tĩnh lại trở nên nói nhiều như thế, lại còn nhiều chuyện thế này đây.
Mà quan trọng nhất có lẽ lúc này anh ta đã chọc gì tới Long chủ, nếu không cũng sẽ không thuận thế để ông dạy anh ta biết cái gì gọi là nhân sinh nha.
“Hoàng Đàn!”
Lão Lý nói ra cái tên.
Sau đó nhắm mắt, một bộ nghiêm túc vô cùng, không có gì là nói đùa.
“Cậu nên đưa tôi về nội các, có lẽ tôi cần đến Trần gia, chậm trễ thì không tốt lắm.
”
“Được!”
Dù sao cũng là công việc, Hữu Thủ chưa bao giờ chậm trễ, huống hồ ở đây chỉ là chỗ tiện để anh ta kiểm tra mà thôi.
Anh ta cũng không có ý vứt Lão Lý ở đây.
Nhưng cái tên ‘Hoàng Đàn’ làm Hữu Thủ không biết nói sao?
“Tại sao lại là anh ta chứ?”
Hữu Thủ lẩm bẩm.
Nhìn thấy bộ dạng của Hữu Thủ, Lão Lý âm thầm mỉm cười,.
“Cậu có thể tự đi hỏi Hoàng Đàn, ý tôi là vậy.
”
Nói xong ông ta lại nhắm mắt định thần.
Mà Hữu Thủ nghe xong thì vẫn chưa hết bàng hoàng, chú rể sao có thể là Hoàng Đàn chứ?
Sau khi để Lão Lý ở lại Trần gia, Hữu Thủ cũng không thèm quan tâm xem Lão Lý sẽ về bằng phương tiện gì, cứ thế phóng xe thẳng.
Đúng vậy! Anh ta thực sự đến sân bay muốn về thành phố Gia hỏi rõ.
Rõ ràng Hoàng Đàn thừa biết Lục Thạc là tồn tại thế nào trong lòng Hồ Cửu, lấy ai không lấy lại lấy vợ cũ của Long chủ.
Ngày sau nhìn mặt nhau thế nào chứ?
Càng nghĩ Hữu Thủ càng thấy không cam tâm thay cho Hồ Cửu.
Một chuyến bay quay về thành phố Gia, mà Hoàng Đàn lúc này hắt xì liên tục.
“Không lẽ cảm cúm sao?”
Hắn ta còn đang bận rộn dẹp đi những vật cản mà Hồ Cửu giao phó, cứ thế hắt xì liên tục, mà chờ đợi hắn lại là một cuộc oanh tạc của tên ma đầu ngáo ngơ Hữu Thủ.
Cùng lúc này trong căn cứ, Hồ Cửu cũng đã ra khỏi phòng, anh ta nhìn Bạch Thố đang cúi đầu uống nước trong bếp, môi nhếch lên.
“Còn muốn xuống bếp?”
Hồ Cửu hỏi.
“Em… muốn nấu một ít…”
“Bạch tiểu thư muốn về với ông nội, mẹ cô cùng em trai cô không?”
Nhìn Bạch Thố, anh cười lạnh lên tiếng.
“Anh không cần làm như vậy! Có gì nói thẳng.
”
Bạch Thố cũng không chịu đựng được dáng vẻ này của anh, quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng.
Thật sự là một Chiến thần khó gần, không chỉ vậy mà còn là sự kiêu ngạo nhạo báng.
“Nói thẳng với Bạch tiểu thư có chút không quen lắm!”
Anh nói xong ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô.
Bạch Thố chợt chột dạ, cúi gằm xuống.
Đó không phải là ánh mắt từng nhìn cô.
Lúc còn ở núi Hàng, ít nhất Hồ Cửu cũng từng dùng ánh mắt ấm áp với cô.
Chỉ là…
“Phải nói thật lòng là Bạch tiểu thư rất có năng lực, có tố chất!”
Đây là lời khen thật lòng của Hồ Cửu, nhưng khi vào tai Bạch Thố chính là sự chế giễu lớn nhất.
“Anh…”
“Đừng hiểu lầm! Tôi thật sự đang khen cô đấy.
”
Nói xong anh cũng thoải mái hơn ngồi tựa sau ghế.
“Chỉ là không biết Bạch tiểu thư muốn ở đây để làm gì? Vì thứ cô cần kia… chắc chắn cô không có được.
”
Hồ Cửu vẫn duy trì một nụ cười vô cùng thâm thúy.
Tuy không nói gì hay tức giận với Bạch Thố, nhưng với cô ta thái độ này của anh còn hơn cả sự trừng phạt.
“Anh muốn đuổi em đi?”
Hồ Cửu không khẳng định cũng không phủ nhận.
Dù sao anh có lời hứa bảo vệ Bạch Thố an toàn, anh sẽ vẫn giữ lời, chỉ cần cô không tổn hại gì về thân thể là tốt rồi.
“Tùy Bạch tiểu thư suy nghĩ, dù sao cũng đã đến bước này, cô cần gì ở lại chịu khổ chứ.
”
“Em chỉ muốn hỏi anh… anh có từng giây phút nào có chút tình cảm với em chưa?”
Bạch Thố nghiêm túc nhìn Hồ Cửu, cô chờ đợi câu trả lời từ anh.
Ánh mắt cô có bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu chờ đợi, Hồ Cửu thấy rõ.
Trong lòng anh tự vấn, bản thân có chút nào đó tình ý gì gì kia với người con gái này sao?
Ngay từ đầu, người này đã mang tâm cơ, mục đích tuy không phải tiếp cận anh, cô cũng chỉ là xem như may mắn tiếp cận anh.
Nhưng sự thật những gì Bạch Thố làm, chính là phản bội lại lòng tin của anh, kẻ phản bội thì không đáng thương.
.
Chương170: Nhân Sinh Là Gì
Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, ánh mắt nghiêm túc hơn, không còn dáng vẻ như vừa rồi.
“Bạch tiểu thư, thật ra tôi cũng không rõ bản thân có mấy phần tình ý gì đó với cô nữa.
Chỉ là ngay lúc tôi yếu lòng, cô có thể ở bên tôi…”
“Mà dựa vào chút tình đó, tôi từng nghĩ sẽ thử để cô bên cạnh xem sao.
Cũng nghĩ cho cô một đời an yên, nếu không thể có tình cảm gì với cô, tôi cũng sẽ để cô tìm hạnh phúc.”
Dừng một chút, Hồ Cửu nhấp một ngụm nước, rồi nhìn ly thủy tinh trong veo, thật đẹp.
Bạch Thố đang cố gắng tập trung cao độ, nghe hết từng câu từng chữ của Hồ Cửu, cô không muốn bản thân bỏ sót bất cứ từ nào của anh.
“Tôi không thể trả lời cô là tôi có gì đó với cô không? Nhưng tôi chắc chắn, giây phút tôi yếu lòng, tôi thấy cô cần mẫn bên tôi, quan tâm tôi, quả thật tôi có động lòng.”
Nghe đến đây Bạch Thố rơi nước mắt, cô thầm nghĩ mình bỏ công sức xem như xứng đáng.
Nhưng Hồ Cửu lại nói tiếp.
“Nhưng cô biết không? Tôi chợt nhận ra… là tôi yêu khoảnh khắc đó, tôi động lòng với hoàn cảnh đó.
Tình cờ cô ở nơi đó, trong thời điểm đó, trong không gian đó… và tôi động lòng là với tất cả yếu tố đó.
Không phải là động lòng với cô, Bạch Thố!”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Anh đây là đang nói thật, dù biết Bạch Thố sẽ đau lòng nhưng có những chuyện cần nói rõ để có thể vạch rõ giới hạn.
Tiếp sau đó, anh sẽ dùng thân phận Long chủ càn quét gia tộc bí ẩn, mà Bạch Thố cũng sẽ đối đầu với anh.
Từ giờ cứ thế vạch rõ ranh giới, chỉ có như vậy… cũng là tốt nhất cho cả hai.
“Anh… nói tóm lại anh không hề thích em dù chỉ một chút sao?”
Bạch Thố ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh.
Cô từng nghĩ cả anh và cô vì khác biệt thân phận, vì đứng ở hai vị trí đối lập.
Dù là thực sự cô có mục đích, nhưng tình cảm của cô dành cho anh là thật, là thật sự chân thành.
Bạch Thố cũng từng cảm nhận Hồ Cửu cũng có chút tình ý gì đó với mình, nhưng hôm nay anh lại nói rõ ràng từng chút như vậy.
Xem ra… là cô tự đa tình.
“Tùy cô nghĩ thôi! Điều tôi cần nói cũng đã nói.”
“Vậy cô nói xem, với năng lực của cô cần gì giả vờ bị vây hãm trong kết giới của Hoàng Đàn?”
“Cô nghĩ gia tộc bí ẩn đó còn tồn tại được bao lâu?”
Hồ Cửu nói xong thì dồn dập chất vấn Bạch Thố.
Không phải anh không nổi giận, chỉ là anh tự nhủ cô không đáng, nếu đã không đáng thì không cần phải khách khí.
Với cô, anh chỉ nợ cô một lời bảo vệ bình an, vậy anh sẽ chỉ bảo vệ cô bình an, không xoay không chuyển.
Còn những vấn đề khác, anh không can thiệp.
“Anh biết? Làm sao có thế?”
“Đừng quan tâm tôi biết gì và biết thế nào! Thứ cô quan tâm chính là… thông tin cô truyền đi kia… sẽ hại cả gia tộc mà cô đang muốn bảo vệ đấy.”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi.
Nhưng có lẽ nghĩ gì đó, anh đứng lại, cũng không quay người lại.
Cứ thế tuyệt tình mà nói.
“Tôi sẽ vẫn giữ lời, bảo vệ cô một đời an toàn.
Cho nên nếu cô chọn quay về núi Hàng, tôi sẽ để cô tự tại một đời…”
“Nếu không thì sao?”
Bạch Thố tuyệt vọng, nước mắt cứ thế lăn dài, mà cô cũng hiểu rõ hậu quả, chỉ là muốn nghe từ miệng anh nói ra.
Quả thật phụ nữ rất kỳ lạ!
Rõ ràng yêu thương nhưng lại không buông được thứ khác, rõ ràng là đã biết không thể vãn hồi lại cố chấp giữ lại, rõ ràng là biết Hồ Cửu sẽ không cho cô câu trả lời cô muốn.
Nhưng cô lại cố chấp muốn nghe anh trả lời.
“Cô sẽ vẫn an toàn một đời! Mọi thứ khác… vẫn bị hủy diệt, còn là hủy diệt trước mặt cô.”
“Hồ Cửu! Anh đừng tự đắc! Cả Đông Uy không phải chỉ có anh, đừng nghĩ bản thân có thể một tay che trời!”
Bạch Thố tức giận quát lớn.
“Cha của cô cũng khá giỏi đấy, có con gái như cô, có lẽ ông ta rất tự hào! Còn lừa được cả Lão Bạch!”
“Cứ chờ xem!”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi, mặc kệ Bạch Thố đau lòng không chịu được.
Nhưng hơn hết chính là sự hoảng loạn, Bạch Thố vô cùng hoảng loạn, tại sao Hồ Cửu lại biết cha mình chưa chết chứ?
Ánh mắt cô nhìn về phía bóng lưng anh, yêu hận lại còn có sợ hãi, Bạch Thố cảm thấy nếu cô không đi có lẽ cô sẽ bị bức điên mất
Mà lúc này khi Hồ Cửu vừa vạch rõ ranh giới với Bạch Thố thì Hữu Thủ đã tới thành phố Gia.
Chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tới biệt thự phía Tây, gặp ngay Hoàng Đàn.
“Hữu Thủ, sao anh lại về rồi? Long chủ có gì dặn dò sao?”
Bốp!
Chát!
“Này thì dặn dò.”
Hữu Thủ cũng không nói rõ ràng, vừa thấy Hoàng Đàn đã nhào lên phát tiết.
“Đồ đốn mạt!”
Miệng chửi tay đánh, đánh tới mức mọi người cũng không dám can ngăn, ai dám chứ?
Thân thủ của Hữu Thủ mọi người còn lạ sao?
Vào đó can ngăn chi bằng tự tát bản thân còn đỡ đau hơn.
Hoàng Đàn vì bất ngờ bị đánh, không có sự phòng bị nên mất thế chống trả, nhịn đau chịu đòn.
Vốn dĩ hắn ta còn không biết tại sao mình bị đánh.
“Này…”
“Hự…”
“Bình tĩnh… bình tĩnh… có gì… cũng phải nói.”
Hoàng Đàn khó khăn lắm mới chống cự được mà nói.
“Còn muốn nói?”.
Đến sáng hôm sau, Hồ Cửu đã ở căn cứ, ăn ngon ngủ kỹ, anh cũng chẳng bận tâm đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Mà Bạch Thố, tuy quay về căn cứ cùng Hồ Cửu, nhưng mà vẫn không thể chợp mắt được chút nào.
“Cô Bạch, sao lại dậy sớm thế này.”
Dì Thẩm vừa dẫn cháu trai đến cùng, đã thấy Bạch Thố đứng ở bếp.
Thật ra là cô chỉ vừa xuống uống nước cho tỉnh táo, không ngờ dì Thẩm lại đến sớm như vậy.
“Tiểu Hạ, chào cô Bạch đi cháu.”
Dì Thẩm vừa cười vừa quay đầu nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình, giục thằng bé chào hỏi.
“Con chào cô…”
Thằng bé mắt tròn xoe, cũng ngấn nước, bộ dạng khá ốm yếu, có lẽ vì nằm lâu ngày trên giường bệnh cho nên da của cậu nhóc có chút tái nhợt, cả người yếu ớt vô cùng.
“Đây là Tiểu Hạ mà dì hay nhắc tới đây sao?”
“Thật đáng yêu!”
Bạch Thố cố rặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn Tiểu Hạ.
Cô ta chợt thấy chán ghét đứa bé này, cũng là ánh mắt to tròn xoe ngập nước, cũng là bộ dạng yếu ớt cần che chở, tại sao cô lại bị Hồ Cửu vứt bỏ, còn nó lại được Hồ Cửu nhận về đây chứ?
Dù là trong tâm đầy bất mãn nhưng cô vẫn không thể nói được, cũng không thể đi khỏi đây, nếu như cô đi chẳng khác nào cô nói với Hồ Cửu là cô thật sự tới đây có mục đích.
Mà lúc này Hữu Thủ cũng vừa lúc quay về, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, ánh mắt đục ngầu, ngáp ngắn ngáp dài đi vào.
“Dì Thẩm đến sớm quá rồi!”
Hữu Thủ nhìn đồng hồ lại nhìn dì Thẩm.
“Không sớm! Không sớm!”
“Cậu chủ nói từ nay cháu trai cùng tôi có thể ở đây để tiện làm việc chăm sóc nhau, cuối tuần có thể về nhà một lần.
Đây là điều nên vui mới đúng, không sớm chút nào.”
Quả thật khi nhắc tới Hồ Cửu, dì Thẩm không tự chủ gọi anh là cậu chủ, một cậu chủ được sự kính trọng cùng tình thương từ tận tâm can bà.
“Tiểu Hạ, sau này con khỏe hơn rồi, nhớ phải trả ơn cho cậu chủ đấy.”
Nói xong bà cười tươi, nếp nhăn trên khóe mắt càng hằn rõ.
“Vâng, cháu biết.”
Tiểu Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
“Xem nào, đây là Tiểu Hạ đáng yêu sao? Quá ốm rồi, phải mập mạp có da thịt, vậy mới đáng yêu.”
Hữu Thủ cười cười nhìn đứa bé trước mặt, bộ dáng ốm yếu kia làm cho anh ta có chút thương cảm.
Trên chiến trường, anh ta từng gặp những đứa bé bị kẻ thù bắt cầm súng chĩa về phía bọn họ.
Những đứa bé ấy cũng rất đáng thương.
“Đi nào! Anh Hồ Cửu đã chuẩn bị phòng cho mọi người, dù sao anh ấy cũng chỉ ở đây một thời gian sẽ đi.
Có dì ở đây chăm lo, dọn dẹp, cũng xem như là chuyện tốt.”
Vừa dẫn dì Thẩm cùng Tiểu Hạ lên tầng trên, Hữu Thủ vừa cười nói, đồng thời anh cũng giả vờ kéo sự tập trung của mình lên Tiểu Hạ, không muốn đối mặt nói chuyện với Bạch Thố.
Tuy anh ta không rõ hôm qua đã có chuyện gì, nhưng những biểu hiện mà Bạch Thố ở cùng Vương Khiêm cũng đủ làm cho anh ta thất vọng.
Vả lại, tia sát khí thoáng qua kia, anh ta cũng cảm nhận rõ, chỉ là anh ta cố gắng tìm cớ cho Bạch Thố, cũng là cho lòng tin của anh ta.
Hiện tại, Hữu Thủ không biết phải dùng thái độ nào đối mặt với cô ta.
“Vậy sau này… cậu chủ không ở đây nữa… chúng tôi…”
Dì Thẩm nghe vậy thì hơi lo lắng.
“Không sao.
Dì cùng Tiểu Hạ vẫn cứ ở đây thôi, dọn dẹp, giữ nơi này sạch sẽ.
Không cho người lạ vào là được rồi.”
Hữu Thủ nhìn dì Thẩm, ánh mắt dì Thẩm lóe lên tia kinh hỷ, lại có chút không tin được.
“Nhưng mà… tôi…”
“Mỗi tháng tiền lương sẽ chuyển vào tài khoản của dì, lương vẫn như cũ, sẽ có phụ cấp cùng các chính sách hỗ trợ khác theo quy định hiện tại.”
Hữu Thủ nhìn sang Tiểu Hạ, trong lòng thầm ra quyết định.
“Tiểu Hạ cũng sẽ được học ở trường tốt nhất hiện nay ở thành phố.
Học phí được miễn.”
“Đây xem như là đãi ngộ giữ chân người tốt như dì chăm cho cái biệt thự này đi.”
Nói xong Hữu Thủ cười cười nhìn dì Thẩm, lại nhìn Tiểu Hạ.
Cậu bé hơi ngớ người, cảm thấy người đàn ông trước mặt này vô cùng tốt, cậu lại có thể đi học rồi.
“Này… quá nhiều rồi.
Dù chỉ cần có lương tôi cũng không bỏ việc này… dù sao cậu chủ cũng có ơn với tôi.”
Dì Thẩm dùng mép áo chấm chấm nước mắt chỉ trực trào ra.
“Dì à, căn biệt thự này rộng lắm đấy.
Vả lại hàng tháng đều sẽ có người tới ở.
Dì có một mình dọn dẹp sẽ rất cực, nếu muốn cần thêm người phụ cứ đề xuất.”
“Không không… tôi làm được, không cần thêm người.”
Dì Thẩm vội xua tay nói.
“Vậy tốt rồi!”
Hữu Thủ dẫn dì Thẩm tới căn phòng khá lớn ở gần cuối hành lang.
Tiện nghi cùng bài trí của căn phòng không giống là cho người giúp việc ở.
‘Đây… có nhầm không.”
Trước giờ dì Thẩm chưa từng nhận đãi ngộ như thế này, có chút bất ngờ.
“Tiểu Hạ cũng cần không gian phát triển.”
Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ đang trầm trồ ngắm nhìn, ánh mắt cùng vẻ mặt có bao nhiêu yêu thích đều hiện ra.
Thật ra Hồ Cửu giao cho anh ta an bài việc của dì Thẩm.
Ban đầu, chính Hữu Thủ nghi ngờ dì Thẩm chính là kẻ hai mang, lại cho rằng vì bà mà mọi thứ xáo trộn.
Khi nhận ra sự thật, Hữu Thủ lại thấy Tiểu Hạ thì vô cùng áy náy, anh ta tự làm chủ giành những đãi ngộ tốt nhất cho dì Thẩm.
Nếu Hồ Cửu không trả thì anh trả đi, dù sao chút tiền đó anh ta cũng không thiếu.
“Dì Thẩm đừng ngại, dù sao Hữu Thủ nói cũng đúng.
Làm tốt công việc là được.”
Hồ Cửu từ phòng đi ra, cũng nghe hết những gì Hữu Thủ sắp xếp, trong lòng cười thầm.
Ánh mắt thì nhìn Hữu Thủ hơi hơi gật đầu.
“Dì sắp xếp chỗ cho Tiểu Hạ một chút, sau đó cứ làm việc bình thường.”
Sau đó Hồ Cửu nói thêm.
“Hữu Thủ theo tôi vào phòng.”
Anh ta chỉ biết cúi đầu đi theo.
Mà phía dưới bếp, Bạch Thố thấy thái độ kia của Hữu Thủ, cũng thấy được dáng Hồ Cửu ở trên.
Tay cô ta vô thức bóp chặt ly làm vỡ vụn, ánh mắt hiện lên tia không cam tâm..
Chương167: Sóng Ngầm
Trong phòng của mình, Hồ Cửu vứt ra một tài liệu điều tra, mà tài liệu này chỉ liên quan đến Bạch Thố.
“Cậu xem đi!”
Hữu Thủ nhìn qua, lại bất ngờ nhìn Hồ Cửu.
“Là Thanh Ngũ điều tra.”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, anh cũng hiểu được Hữu Thủ đang nghĩ gì.
Dù gì anh ta cũng alf người bên cạnh Hồ Cửu nhiều năm, xông pha chiến trận chưa hề thiếu anh ta, bảo vệ Hồ Cửu cũng alf anh ta, một lòng trung thành cũng là anh ấy.
Tất nhiên Hồ Cửu hiểu rõ, Hữu Thủ là trung thành tận tâm, trước giờ việc điều tra thông tin luôn là do anh ta đảm nhiệm.
Hiện tại những thông tin này lại là do Thanh Ngũ điều tra ra.
“Ngài… không tin tưởng tôi nữa sao?”
Hữu Thủ hơi bối rối, giọng nói nghiêm nghị, không còn dáng vẻ cười cợt như ngày thường.
“Không phải tôi không tin cậu! Tôi tin cậu hay không cậu hiểu rõ nhất!”
“Chỉ là lần này, tôi cần người khác làm điều này, để cho cậu cùng tên Túc Trì ngốc nghếch kia nhìn rõ.”
“Có đôi khi, chuyện không như chúng ta thấy, càng không như chúng ta muốn thấy.”
“Hiểu không?”
Hồ Cửu vỗ vỗ bả vai Hữu Thủ.
“Tôi…”
“Hữu Thủ à, tôi hiểu cậu cùng Túc Trì là tận tâm một lòng, chính vì vậy tôi mới dùng cách trực tiếp thức tỉnh các cậu.
Đôi khi người mà chúng ta cho rằng không thể… chính là kẻ nguy hiểm nhất.”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Đây chính là ám chỉ Bạch Thố.
Mà bên ngoài, Bạch Thố cũng nghe rõ, cô là đang nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Rõ ràng là phòng cách âm rất tốt, nhưng Bạch Thố nghe rõ hơn ai hết, vì cô đã cài thiết bị nghe lén trong phòng Hồ Cửu.
“Tôi hiểu ý ngài.”
Ánh mắt Hữu Thủ kiên quyết hơn.
“Túc Trì… hắn ta… nếu như thế này sợ rằng hắn mất lòng tin với mọi người.”
Hữu Thủ là đang lo lắng Túc Trì biết chuyện thì sau này dù là ai tên ngốc ấy cũng sẽ nghi ngờ.
Tính cách này của Túc Trì ai mà không rõ chứ?
Một lần rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng.
“Tôi có cách, cậu yên tâm”
Sau khi Bạch Thố nghe xong thì nở nụ cười, ánh mắt lạnh đi vài phần, cô ta kiên quyết lợi dụng Túc Trì.
Nhưng điều bất ngờ hơn còn đợi Bạch Thố phía sau.
“Vương Khiêm thế nào rồi?”
Hồ Cửu hỏi.
“Tối qua tôi đã cứu anh ta, cũng tiện tay giúp anh ta giải quyết hậu họa.”
“Người phụ nữ kia đã tra ra là ai chứ?”
Hồ Cửu ý ám chỉ vị Thẩm tiểu thư kia, ánh mắt đó Hồ Cửu cảm nhận khá quen thuộc, nhưng anh lại không nhớ là từng gặp cô ta.
“Cô ta chính là Mộc Thúy Lan.”
“Hửm?”
“Chính là bị Thẩm Thanh Hương lôi kéo, thay Thẩm gia làm việc, kia cũng có dấu vết do bà ta sắp xếp.”
Hữu Thủ sau khi cả đêm điều tra cũng tra rõ.
Phải nói trong Thẩm gia, nếu là Thẩm Lương xem như cũng có tiếng nói trong nhà, địa vị cũng được gọi là cao.
Nhưng người chân chính có thể xoay chuyển, chèo lái mọi thứ lại là Thẩm Thanh Hương.
Mà bên Trần gia, Trần Nghĩa kia cũng không tới mức quá khôn khéo, chỉ là sau lưng có người vợ là Thẩm Thanh Hương kia an bài mọi thứ.
“Ồ, Thầm gia lại là do Thẩm Thanh Hương chủ trì cơ đấy.”
Hồ Cửu cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào, tuy là cách thức có hơi cũ, nhưng hiệu quả đạt được khá tốt.
“Bốn tên kia thế nào?”
“Tôi đã để họ lên trang báo sáng nay sớm nhất rồi.
Dù sao thì cũng không nên giữ những kẻ đó.”
“Làm tốt!”
Hồ Cửu rất hài lòng với cách làm việc của Hữu Thủ.
Quả thật, tờ nhật báo buổi sáng đó có hình cùng tin về bốn tên quan chức trẻ kia có hành vi không đứng đắn.
Ngay lập tức nội các triệu tập cuộc họp, mà người đứng ra chủ trì và quyết định chính là Vương Khiêm.
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả bốn tên kia nhận lấy là gì rồi.
“Nhưng mà… ngài vẫn giữ Bạch Thố…”
“Chuyện đó tôi tự có cách xử lý.
Đừng lo lắng.”
Nói xong Hồ Cửu cười cười nhìn về phía giá sách, nơi đó chính là nơi đặt máy nghe lén của Bạch Thố.
Hữu Thủ nhìn theo ánh mắt của Hồ Cửu cũng không thấy gì, nhưng anh ta biết Hồ Cửu không tự dưng lại nhìn ánh mắt như thế.
Anh ta lại gần, nhìn kỹ hơn một chút, có một ánh đèn nhỏ xíu, có lẽ nếu không lại gần nhìn kỹ thì chẳng ai để ý được.
“Kia…”
Hồ Cửu ra hiệu Hữu Thủ yên lặng, nhìn thấy vậy Hữu Thủ cũng hợp tác nghe theo.
“Chuyện kia, tôi cũng làm xong, vậy tiếp theo cần làm gì?”
“Chúng ta cần đến phía Đông mở ra cánh cửa kia thôi.
Dù sao cũng đủ đồ vật rồi, không nên chậm trễ.”
Nghe vậy Hữu Thủ hơi nhíu mày, chuyện cánh cửa cùng kho báu mà Bạch gia trấn giữ đều liên quan đến nhau.
Nhưng các cổ vật để mở cánh cửa kia ra thật sự Hồ Cửu chỉ giữ có hai, còn một thứ nữa chính là trấn hồn thuật vẫn chưa về tay.
Sao có thể gọi là đủ?
Nhìn máy nghe lén kia, Hữu Thủ vẫn phối hợp vô cùng tốt.
“Vâng.
tôi đi làm ngay.”
Mà trên bàn, Hồ Cửu lại yêu cầu anh ta điều tra Thẩm Thanh Hương cùng chuyện năm xưa của Hồ gia.
Thật ra trước đó Túc Trì cũng đã tra ra chút manh mối, nhưng đều bị đứt đoạn, lần này phải tra ra.
Bên Thanh Ngũ ở phía Đông lại nổi lên sóng gió, tuy bắt được Hồ Lâm nhưng lại không thể đưa về phía Bắc, vì dường như có một thế lực ngăn cản bọn họ.
Dù sao Hồ Cửu vẫn muốn giữ mạng cho Hồ Lâm nên tạm để ông ta ở lại phía Đông, Thanh Ngũ canh giữ ở đó chờ anh tới.
Vừa lúc nhận tin ở Thanh Ngũ thì lão Lý cũng đã đến căn cứ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng như gặp phải chuyện gì.
“Hoàng Đàn ở thành phố Gia truyền tin đến…”
Vẻ mặt Lão Lý hơi khó xử, không biết nói như thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng!”
‘Dạo gần đây tôi cảm thấy mọi người sao lại lắm chuyện khó nói vậy chứ.”
Hồ Cửu cảm thán, từ khí nào mà mọi người cứ hở ra có chuyện gì lại nhìn thái độ của anh chứ?
Anh cũng có phải sư tử ăn thịt người đâu?
“Lục Thạc chuẩn bị kết hôn.”
…
Hữu Thủ nghe Lão Lý nói xong thì quăng cho ông một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Lão Lý nhíu mày.
“Mọi người đi làm việc của mình đi.”
Tuy thái độ bình thường nhưng Hữu Thủ cảm nhận rõ, dường như Hồ Cửu có chút mất mát.
“Long chủ, Ngài không hỏi chú rể là ai sao?”
“Quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ..
Chương168: Đánh Nhanh Rút Nhanh
Lão Lý nghe được câu hỏi ngớ ngẩn của Hữu Thủ thì quăng một ánh mắt khinh thường cho Hữu Thủ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lão Lý thì hơi rụt cổ.
Quả thực người tò mò là anh ta nha.
“Trong nội các có gì mới?”
“Các phe phái dường như đang dần thay đổi.
”
Lão Lý nghiêm túc báo lại, cứ như ông ta chưa từng báo truyện trước đó vậy.
Nhìn thái độ cả hai vậy, Hữu Thủ cảm thấy cả hai quá mức giả tạo, gì mà nội các chứ, không bằng đi xem Lục Thạc chuẩn bị kết hôn cùng ai.
“Thay đổi thế nào? Sẵn tiện, ông cảm thấy Vương Khiêm là người thế nào?”
Hồ Cửu nhắc tới Vương Khiêm làm cho cả Hữu Thủ cùng Lão Lý hơi bất ngờ.
“Có thể nói là có tài, có bảo thủ, chỉ là… tính tình này sợ là…”
“Sợ là không cứng quá sẽ gãy, đúng không?”
Lão Lý nghe vậy thì gật đầu, nhìn Hồ Cửu.
Ông đi theo Chiến thần cũng không lâu lắm, nhưng qua tiếp xúc ông thấy rõ, chưa xét tới năng lực cùng thực lực, thì ánh mắt nhìn người của Hồ Cửu vô cùng tốt.
Có thể phân định được, cũng có thể thấy rõ nội bộ trong nội các Ban chính trị có vấn đề.
“Trần gia trả lời thế nào?”
Hồ Cửu chợt nghĩ tới Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương.
“Họ vẫn còn lưỡng lự.
”
“Do ông chưa có vị trí vững chắc.
”
Hồ Cửu nhìn ông ta cười ẩn ý.
“Ý ngài là…”
“Nếu ông là người đứng đầu Ban Chính trị… thì sẽ khác.
”
Nhìn vào góc khuất giá sách, Hồ Cửu cười nói.
“Tôi… sợ là…”
“Ông không tin vào bản thân?”
Ánh mắt Lão Lý hơi do dự, Hồ Cửu nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Thật ra tôi chỉ là một con cá ở ao hồ, hiện tại ra biển lớn… cũng có chút chới với.
”
Lão Lý thành thật nói.
Ông ta cảm nhận rõ ràng, ở đây tranh đấu nội bộ vô cùng khắc nghiệt, ở thành phố Gia bên kia, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc.
Nhưng ở đây không chỉ có vậy, những thứ lợi ích kia còn nhiều hơn, khó nói hơn, mà đám lão già ở các gia tộc lớn nhúng tay khá sâu vào nội các.
Cho nên khi Lão Lý vào vị trí hiện tại thì có chút bấp bênh, cũng vì ông ta có chút khôn vặt, lại có kinh nghiệm phong phú cho nên nhiều lần cũng xem như có thành tựu.
Nếu như không có trợ lực từ Hồ Cửu, e rằng Lão Lý cũng không chống đỡ được tới giờ.
“Tôi sẽ để Vương Lam Ứng về đây, hỗ trợ ông.
”
Hồ Cửu nhìn Lão Lý cười rồi nói.
Quả thật Hồ Cửu thừa biết Bạch Thố nghe lén nhưng cũng không ngại, anh lần này muốn cho Bạch Thố cùng gia tộc bí ẩn kia biết rõ.
Nếu như anh đã muốn, thì dù bọn họ biết thì đã sao?
Cái bọn họ làm được chỉ có âm mưu kế bẩn, còn thứ anh cần thật sự chính là thực lực chân chính.
Chỉ có thực lực chân chính thì những mưu hèn kế bẩn kia có là gì?
Vô nghĩa!
Anh sẽ cho bọn họ thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, cái gì gọi là họ có muốn cũng không có được.
Mà Lão Lý vì vừa vào báo cáo gấp nên cũng không biết là trong phòng có máy nghe lén.
“Lão Lý, lâu rồi chúng ta không hàn huyên, xem ra cũng nhớ ông nha.
Chúng ta đi uống nước một chút, tôi có chuyện cần ý kiến của ông.
”
Hữu Thủ lên tiếng ngăn lại hai người tiếp tục nói sâu.
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu chỉ cười, sao anh lại không biết Hữu Thủ là đang lo sợ bên kia nghe lén mọi thứ.
Lão Lý thì nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, có chút quái dị.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, thì Lão Lý hơi có chút hoài nghi.
“Không thân thì giờ thân, không sao.
Đi thôi.
”
Vốn Lão Lý làm gì cũng nghiêm túc, xem như cũng có chút tuổi, cho nên với hành vi lôi kéo của Hữu Thủ cũng không vui vẻ gì.
“Ông đi với cậu ta đi! Cố gắng cho cậu ta hiểu cái gì gọi là nhân sinh.
”
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Mà Lão Lý lại càng mơ hồ, tại sao hôm nay cả hai người này lại lạ vậy thứ?
Ông cũng có nói gì khác lạ sao?
Ngoài chuyện Lục Thạc vợ cũ của Chiến thần chuẩn bị kết hôn thì có gì đâu chứ?
Nếu Hồ Cửu không để ý tại sao Hữu Thủ lại có thái độ khó hiểu thế này?
“Đi nhanh nào!”
Nói xong Hữu Thủ nháy mắt với Lão Lý, ông ta như hiểu ra có ẩn tình cũng theo Hữu Thủ lên xe.
“Có chuyện gì?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Chờ một chút.
”
“Lên xe rồi, còn có gì sao?”
Lão Lý bất mãn hỏi.
Còn Hữu Thủ sau khi lái xe một vòng khá xa, đứng lại ở một nơi khá vắng, tìm kỹ càng một lượt, chắc chắn trên xe không có thiết bị gì lạ thì mới thở phào.
“Trong phòng Long chủ có máy nghe lén.
”
“Sao cơ? Vậy mọi chuyện lúc nãy…”
“Người kia đều nghe thấy.
”
Hữu Thủ gật đầu giải thích.
“Có biết ai là người làm? Nếu đã biết sao lại không nói tôi?”
Nhìn Hữu Thủ, Lão Lý lại lớn tiếng chất vấn anh ta.
“Ý của Long chủ, tôi làm gì được?”
“Vậy ai là ‘chuột’?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.
”
Nhớ lại sự việc vừa rồi, với thái độ kia của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thì ông ta lại cảm thấy cả hai đều đã biết.
“Nói cho tôi biết, Lục Thạc kết hôn với ai?”
Hữu Thủ lại hỏi một câu không có ý nghĩa gì.
“Long chủ còn không quan tâm, cậu lo gì chứ?”
Thật sự Lão Lý cũng lấy làm lạ, ông cũng biết tình cảm Hồ Cửu cùng Lục Thạc, cũng biết rõ tình cảm Bạch Thố dành cho Hồ Cửu.
Nhưng khi nghe Lục Thạc kết hôn, Long chủ lại tỏ ra quá bình thường, đây có lẽ là điều bất thường nhất.
“Nói cho tôi biết chú rể, tôi nói ông biết ‘chuột’ là ai?”
Nhìn bộ dạng con nít của Hữu Thủ, Lão Lý có chút đau đầu.
“Làm sao một Chiến thần uy danh đỉnh đỉnh lại có thể thu nạp cậu chứ?”
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
“Vậy xuống xe.
”
Xung quanh đây chính là đồng không mông quạnh, làm gì có xe qua lại, xuống đây thì làm gì bắt xe về được chứ?
Đi bộ sao?
Lão Lý cảm thấy Hữu Thủ đây là cố ý tính toán ông.
.
Chương169: Chú Rể Là Ai
Lão Lý ung dung nhắm mắt định thần, cũng không thèm nói chuyện với Hữu Thủ, trước giờ ông ta là kẻ không dễ thỏa hiệp.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, ông có cần như thế không?”
…
“Ông không nói tôi sẽ tự điều tra…”
…
Hữu Thủ có nói thế nào thì đáp lại anh ta vẫn chỉ có sự im lặng.
“Ông không muốn biết ai là ‘chuột’ sao?”
Lúc này Lão Lý mở mắt ra, Hữu Thủ cảm thấy đã đánh trúng trọng điểm rồi.
“Ông nói cho tôi biết chú rể là ai thôi.
Tôi sẽ nói ông biết ai là ‘chuột’.
”
Trong nháy mắt, Lão Lý lóe lên tia âm mưu đùa giỡn Hữu Thủ.
Chẳng phải Hồ Cửu nói rõ, phải dạy cho tên nhãi này biết thế nào là nhân sinh sao?
“Cậu chắc chắn là muốn biết?”
“Tôi muốn biết!”
Hữu Thủ gật đầu chắc chắn.
Lão Lý nhìn Hữu Thủ thật lâu, sau đó cũng hiểu tại sao Hồ Cửu lại nói câu kia.
Anh chàng này có lý tưởng, có nhiệt huyết, có lẽ ở quân doanh quá lâu, khi được quay lại nơi đây, anh ta quá mức phấn khích.
Từ một người trầm tĩnh lại trở nên nói nhiều như thế, lại còn nhiều chuyện thế này đây.
Mà quan trọng nhất có lẽ lúc này anh ta đã chọc gì tới Long chủ, nếu không cũng sẽ không thuận thế để ông dạy anh ta biết cái gì gọi là nhân sinh nha.
“Hoàng Đàn!”
Lão Lý nói ra cái tên.
Sau đó nhắm mắt, một bộ nghiêm túc vô cùng, không có gì là nói đùa.
“Cậu nên đưa tôi về nội các, có lẽ tôi cần đến Trần gia, chậm trễ thì không tốt lắm.
”
“Được!”
Dù sao cũng là công việc, Hữu Thủ chưa bao giờ chậm trễ, huống hồ ở đây chỉ là chỗ tiện để anh ta kiểm tra mà thôi.
Anh ta cũng không có ý vứt Lão Lý ở đây.
Nhưng cái tên ‘Hoàng Đàn’ làm Hữu Thủ không biết nói sao?
“Tại sao lại là anh ta chứ?”
Hữu Thủ lẩm bẩm.
Nhìn thấy bộ dạng của Hữu Thủ, Lão Lý âm thầm mỉm cười,.
“Cậu có thể tự đi hỏi Hoàng Đàn, ý tôi là vậy.
”
Nói xong ông ta lại nhắm mắt định thần.
Mà Hữu Thủ nghe xong thì vẫn chưa hết bàng hoàng, chú rể sao có thể là Hoàng Đàn chứ?
Sau khi để Lão Lý ở lại Trần gia, Hữu Thủ cũng không thèm quan tâm xem Lão Lý sẽ về bằng phương tiện gì, cứ thế phóng xe thẳng.
Đúng vậy! Anh ta thực sự đến sân bay muốn về thành phố Gia hỏi rõ.
Rõ ràng Hoàng Đàn thừa biết Lục Thạc là tồn tại thế nào trong lòng Hồ Cửu, lấy ai không lấy lại lấy vợ cũ của Long chủ.
Ngày sau nhìn mặt nhau thế nào chứ?
Càng nghĩ Hữu Thủ càng thấy không cam tâm thay cho Hồ Cửu.
Một chuyến bay quay về thành phố Gia, mà Hoàng Đàn lúc này hắt xì liên tục.
“Không lẽ cảm cúm sao?”
Hắn ta còn đang bận rộn dẹp đi những vật cản mà Hồ Cửu giao phó, cứ thế hắt xì liên tục, mà chờ đợi hắn lại là một cuộc oanh tạc của tên ma đầu ngáo ngơ Hữu Thủ.
Cùng lúc này trong căn cứ, Hồ Cửu cũng đã ra khỏi phòng, anh ta nhìn Bạch Thố đang cúi đầu uống nước trong bếp, môi nhếch lên.
“Còn muốn xuống bếp?”
Hồ Cửu hỏi.
“Em… muốn nấu một ít…”
“Bạch tiểu thư muốn về với ông nội, mẹ cô cùng em trai cô không?”
Nhìn Bạch Thố, anh cười lạnh lên tiếng.
“Anh không cần làm như vậy! Có gì nói thẳng.
”
Bạch Thố cũng không chịu đựng được dáng vẻ này của anh, quá tàn nhẫn, quá lạnh lùng.
Thật sự là một Chiến thần khó gần, không chỉ vậy mà còn là sự kiêu ngạo nhạo báng.
“Nói thẳng với Bạch tiểu thư có chút không quen lắm!”
Anh nói xong ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô.
Bạch Thố chợt chột dạ, cúi gằm xuống.
Đó không phải là ánh mắt từng nhìn cô.
Lúc còn ở núi Hàng, ít nhất Hồ Cửu cũng từng dùng ánh mắt ấm áp với cô.
Chỉ là…
“Phải nói thật lòng là Bạch tiểu thư rất có năng lực, có tố chất!”
Đây là lời khen thật lòng của Hồ Cửu, nhưng khi vào tai Bạch Thố chính là sự chế giễu lớn nhất.
“Anh…”
“Đừng hiểu lầm! Tôi thật sự đang khen cô đấy.
”
Nói xong anh cũng thoải mái hơn ngồi tựa sau ghế.
“Chỉ là không biết Bạch tiểu thư muốn ở đây để làm gì? Vì thứ cô cần kia… chắc chắn cô không có được.
”
Hồ Cửu vẫn duy trì một nụ cười vô cùng thâm thúy.
Tuy không nói gì hay tức giận với Bạch Thố, nhưng với cô ta thái độ này của anh còn hơn cả sự trừng phạt.
“Anh muốn đuổi em đi?”
Hồ Cửu không khẳng định cũng không phủ nhận.
Dù sao anh có lời hứa bảo vệ Bạch Thố an toàn, anh sẽ vẫn giữ lời, chỉ cần cô không tổn hại gì về thân thể là tốt rồi.
“Tùy Bạch tiểu thư suy nghĩ, dù sao cũng đã đến bước này, cô cần gì ở lại chịu khổ chứ.
”
“Em chỉ muốn hỏi anh… anh có từng giây phút nào có chút tình cảm với em chưa?”
Bạch Thố nghiêm túc nhìn Hồ Cửu, cô chờ đợi câu trả lời từ anh.
Ánh mắt cô có bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu chờ đợi, Hồ Cửu thấy rõ.
Trong lòng anh tự vấn, bản thân có chút nào đó tình ý gì gì kia với người con gái này sao?
Ngay từ đầu, người này đã mang tâm cơ, mục đích tuy không phải tiếp cận anh, cô cũng chỉ là xem như may mắn tiếp cận anh.
Nhưng sự thật những gì Bạch Thố làm, chính là phản bội lại lòng tin của anh, kẻ phản bội thì không đáng thương.
.
Chương170: Nhân Sinh Là Gì
Hồ Cửu nhìn Bạch Thố, ánh mắt nghiêm túc hơn, không còn dáng vẻ như vừa rồi.
“Bạch tiểu thư, thật ra tôi cũng không rõ bản thân có mấy phần tình ý gì đó với cô nữa.
Chỉ là ngay lúc tôi yếu lòng, cô có thể ở bên tôi…”
“Mà dựa vào chút tình đó, tôi từng nghĩ sẽ thử để cô bên cạnh xem sao.
Cũng nghĩ cho cô một đời an yên, nếu không thể có tình cảm gì với cô, tôi cũng sẽ để cô tìm hạnh phúc.”
Dừng một chút, Hồ Cửu nhấp một ngụm nước, rồi nhìn ly thủy tinh trong veo, thật đẹp.
Bạch Thố đang cố gắng tập trung cao độ, nghe hết từng câu từng chữ của Hồ Cửu, cô không muốn bản thân bỏ sót bất cứ từ nào của anh.
“Tôi không thể trả lời cô là tôi có gì đó với cô không? Nhưng tôi chắc chắn, giây phút tôi yếu lòng, tôi thấy cô cần mẫn bên tôi, quan tâm tôi, quả thật tôi có động lòng.”
Nghe đến đây Bạch Thố rơi nước mắt, cô thầm nghĩ mình bỏ công sức xem như xứng đáng.
Nhưng Hồ Cửu lại nói tiếp.
“Nhưng cô biết không? Tôi chợt nhận ra… là tôi yêu khoảnh khắc đó, tôi động lòng với hoàn cảnh đó.
Tình cờ cô ở nơi đó, trong thời điểm đó, trong không gian đó… và tôi động lòng là với tất cả yếu tố đó.
Không phải là động lòng với cô, Bạch Thố!”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Anh đây là đang nói thật, dù biết Bạch Thố sẽ đau lòng nhưng có những chuyện cần nói rõ để có thể vạch rõ giới hạn.
Tiếp sau đó, anh sẽ dùng thân phận Long chủ càn quét gia tộc bí ẩn, mà Bạch Thố cũng sẽ đối đầu với anh.
Từ giờ cứ thế vạch rõ ranh giới, chỉ có như vậy… cũng là tốt nhất cho cả hai.
“Anh… nói tóm lại anh không hề thích em dù chỉ một chút sao?”
Bạch Thố ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh.
Cô từng nghĩ cả anh và cô vì khác biệt thân phận, vì đứng ở hai vị trí đối lập.
Dù là thực sự cô có mục đích, nhưng tình cảm của cô dành cho anh là thật, là thật sự chân thành.
Bạch Thố cũng từng cảm nhận Hồ Cửu cũng có chút tình ý gì đó với mình, nhưng hôm nay anh lại nói rõ ràng từng chút như vậy.
Xem ra… là cô tự đa tình.
“Tùy cô nghĩ thôi! Điều tôi cần nói cũng đã nói.”
“Vậy cô nói xem, với năng lực của cô cần gì giả vờ bị vây hãm trong kết giới của Hoàng Đàn?”
“Cô nghĩ gia tộc bí ẩn đó còn tồn tại được bao lâu?”
Hồ Cửu nói xong thì dồn dập chất vấn Bạch Thố.
Không phải anh không nổi giận, chỉ là anh tự nhủ cô không đáng, nếu đã không đáng thì không cần phải khách khí.
Với cô, anh chỉ nợ cô một lời bảo vệ bình an, vậy anh sẽ chỉ bảo vệ cô bình an, không xoay không chuyển.
Còn những vấn đề khác, anh không can thiệp.
“Anh biết? Làm sao có thế?”
“Đừng quan tâm tôi biết gì và biết thế nào! Thứ cô quan tâm chính là… thông tin cô truyền đi kia… sẽ hại cả gia tộc mà cô đang muốn bảo vệ đấy.”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi.
Nhưng có lẽ nghĩ gì đó, anh đứng lại, cũng không quay người lại.
Cứ thế tuyệt tình mà nói.
“Tôi sẽ vẫn giữ lời, bảo vệ cô một đời an toàn.
Cho nên nếu cô chọn quay về núi Hàng, tôi sẽ để cô tự tại một đời…”
“Nếu không thì sao?”
Bạch Thố tuyệt vọng, nước mắt cứ thế lăn dài, mà cô cũng hiểu rõ hậu quả, chỉ là muốn nghe từ miệng anh nói ra.
Quả thật phụ nữ rất kỳ lạ!
Rõ ràng yêu thương nhưng lại không buông được thứ khác, rõ ràng là đã biết không thể vãn hồi lại cố chấp giữ lại, rõ ràng là biết Hồ Cửu sẽ không cho cô câu trả lời cô muốn.
Nhưng cô lại cố chấp muốn nghe anh trả lời.
“Cô sẽ vẫn an toàn một đời! Mọi thứ khác… vẫn bị hủy diệt, còn là hủy diệt trước mặt cô.”
“Hồ Cửu! Anh đừng tự đắc! Cả Đông Uy không phải chỉ có anh, đừng nghĩ bản thân có thể một tay che trời!”
Bạch Thố tức giận quát lớn.
“Cha của cô cũng khá giỏi đấy, có con gái như cô, có lẽ ông ta rất tự hào! Còn lừa được cả Lão Bạch!”
“Cứ chờ xem!”
Nói xong Hồ Cửu bỏ đi, mặc kệ Bạch Thố đau lòng không chịu được.
Nhưng hơn hết chính là sự hoảng loạn, Bạch Thố vô cùng hoảng loạn, tại sao Hồ Cửu lại biết cha mình chưa chết chứ?
Ánh mắt cô nhìn về phía bóng lưng anh, yêu hận lại còn có sợ hãi, Bạch Thố cảm thấy nếu cô không đi có lẽ cô sẽ bị bức điên mất
Mà lúc này khi Hồ Cửu vừa vạch rõ ranh giới với Bạch Thố thì Hữu Thủ đã tới thành phố Gia.
Chuyện đầu tiên anh ta làm chính là tới biệt thự phía Tây, gặp ngay Hoàng Đàn.
“Hữu Thủ, sao anh lại về rồi? Long chủ có gì dặn dò sao?”
Bốp!
Chát!
“Này thì dặn dò.”
Hữu Thủ cũng không nói rõ ràng, vừa thấy Hoàng Đàn đã nhào lên phát tiết.
“Đồ đốn mạt!”
Miệng chửi tay đánh, đánh tới mức mọi người cũng không dám can ngăn, ai dám chứ?
Thân thủ của Hữu Thủ mọi người còn lạ sao?
Vào đó can ngăn chi bằng tự tát bản thân còn đỡ đau hơn.
Hoàng Đàn vì bất ngờ bị đánh, không có sự phòng bị nên mất thế chống trả, nhịn đau chịu đòn.
Vốn dĩ hắn ta còn không biết tại sao mình bị đánh.
“Này…”
“Hự…”
“Bình tĩnh… bình tĩnh… có gì… cũng phải nói.”
Hoàng Đàn khó khăn lắm mới chống cự được mà nói.
“Còn muốn nói?”.