-
Chương 151-155
Chương151: Gương Mặt Cứng Đờ
Mộc Thúy Lan nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng dấp cho đến khí chất nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng cô ta nổi lên sự chán ghét.
“Người giành chiếc túi limited kia của tôi là cô.
Cô còn hỏi sao?’
Mộc Thúy Lan tức giận chất vấn.
“Vì một chiếc túi mà cô đuổi tới đây?”
Vinh Thúy Hà cảm thấy nhân sinh thật buồn cười.
Khu mua sắm cũng khá rộng, cô ta bằng cách nào cùng người trước mặt vào cùng một shop bán túi xách.
Chẳng may chiếc túi cả hai nhìn trúng đều chỉ còn một cái duy nhất, sao có thể trách cô chứ.
“Cửa hàng ưu tiên ai có thẻ hội viên VIP, tôi cũng không giành gì cả, tùy tiện theo quy định mà thôi.”
Vinh Thúy Hà lên tiếng giải thích.
Nhưng cô thấy kỳ lạ, cô gái trước mặt có rất nhiều nét giống với Trần Giai Linh, ban đầu cô còn cho rằng Trần Giai Linh cơ.
Nhưng sau khi nhìn kỹ thì chỉ là giống thôi.
Suy cho cùng Trần Giai Linh là tiểu thư đại gia tộc, khí chất cũng đã quá khác biệt.
Còn có, Vinh Thúy Hà phát hiện cơ mặt của cô gái này khá đơ, cảm giác như không mấy tự nhiên.
“Nhưng tôi là người vào trước, mà tối nay tôi cần nó.
Tôi đã nói rõ cô rồi, trả giá cao hơn mua lại còn không được sao?”
Mộc Thúy Lan bĩu môi nhìn Vinh Thúy Hà.
Chợt!
Cô ta nhìn thầy Hồ Cửu đang ngồi cùng Vinh Thúy Hà, hận ý trong lòng lại dâng lên.
“Hồ Cửu? Hừ, kia là bạn gái mới của anh sao? Đúng là… một kẻ có tiền, còn một kẻ được bao nuôi! Xứng lắm!”
Mộc Thúy Lan gằn giọng nói.
Hồ Cửu cũng không mấy để ý chuyện phụ nữ lắm, nhưng người kia lại nhắc tên bản thân, còn nhìn bằng ánh mắt thù hận.
Gương mặt cô ta còn hơi sưng đỏ, cơ chuyển động mặt hơi đơ, nhưng Hồ Cửu nhìn ra đó chính là trải qua can thiệp dao kéo.
“Tôi quen cô?”
Anh lạnh nhạt nói.
Mộc Thúy Lan lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa cô đã bị thù hận làm mờ mắt, càng không cãi tay đôi với Vinh Thúy Hà, nhanh chóng bỏ đi.
“Cô ấy điên sao?’
Vinh Thúy Hà thấy lạ thì buộc miệng nói.
Hồ Cửu cũng thất phản ứng của người kia quá lạ, cứ như đã quen anh từ lâu.
“Cô biết cô ta?’
“Mua trước cô ta chiếc túi thôi, cũng không quen gì.”
Nghe Vinh Thúy Hạ nói vậy, Hồ Cửu hơi ngờ vực, anh cảm giác ánh mắt cùng khí chất khá quen thuộc.
Chỉ là nhất thời anh chưa nghĩ ra.
Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.
Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.
Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.
…
Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.
Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.
Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.
“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”
Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.
“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”
Hồ Diệu Thái tức giận nói.
“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”
Thẩm Lương khuyên nhủ.
“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”
Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.
Mà Hồ gia này quá cứng đầu!
“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”
Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.
“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”
Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.
Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.
“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”
Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.
Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.
“Vậy thì tốt rồi.
Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”
Thẩm Lương thăm dò.
“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.
Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.
Chuyện này thường thấy nhất!
“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi.
Cháu có việc cần về trước.”
Nói xong Thẩm Lương muốn rời đi.
“Thẩm Lương, tôi muốn cậu mang tên kia về cho tôi.”
Hồ Diệu Thái tuy là nhờ vả, nhưng vì ở trên đỉnh Hồ gia quá lâu mà quên mất nhờ vả phải hạ mình.
“Chuyện đó tôi không thể hứa.”
Nói xong Thẩm Lương đi thẳng.
Nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa bệnh viện, Hồ Lâm đã đợi sẵn hắn ta.
“Ngài Thẩm… tôi có chuyện cần bàn.”
Hồ Lâm đón đường Thẩm Lương, một mực muốn nói chuyện với ông ta.
“Ông Hồ Lâm, có chuyện gì có thể nói ở đây.”
“Không! Đến nơi khác đi.”
Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Thẩm Lương, cảm giác mùa xanh lại về rồi.
- ------------
đủ 5 chương như hẹn.
5 chương tiếp vào tối mai nhé ^^.
Chương152: Đạt Thành Thỏa Thuận
Thẩm Lương nhíu mày, thực sự hắn không hiểu Hồ Lâm muốn gì.
Chẳng phỉa Hồ gia cũng yên ổn rồi sao.
“Thực sự tôi rất bận, không thể…”
“Năm đó Hồ Thúy tại sao phải chết? Chị gái tôi làm thế nào mà phải uất ức tới chết? Ngài Thẩm chắc chắn là muốn nói tại đây sao?”
Hồ Lâm kiên quyết cắt ngang câu của Thẩm Lương, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta, cảm giác như có luồng điện xẹt qua.
“Đi chỗ khác.” Thẩm Lương nói ngắn gọn rồi quay lưng đi.
Mà Hồ Lâm hiểu rõ, chuyện năm đó không hề đơn giản, Hồ Thúy không thể tự nhiên có thai, nếu không vì Hồ gia ép buộc có lẽ Hồ Cửu giờ cũng là người Hồ gia.
Chỉ là năm đó Hồ gia không muốn Hồ Thúy mang con riêng, muốn giấu kín chuyện có thai kia, từ chối đứa bé, ép gả Hồ Thúy cho Thẩm Lương.
Nhưng chuyện Hồ Thúy có thai bằng cách nào đó đã đến tai Thẩm Lương, không nghĩ cũng biết là kết quả Thẩm gia cùng Hồ gia không thành thông gia.
Mà Hồ Cửu cũng bị lãng quên, thật ra đêm đó Hồ Thúy chưa chết, chỉ là Hồ gia quyết định vứt bỏ bà ta.
Hồ Thúy mãi sau này hồi phục, biết được Hồ gia tuyệt tình, tự tử mà chết.
Nhưng mà Hồ Lâm không tin, làm sao chị gái ông có thể tự tử được?
Một vòng tra đi tra lại, thì mọi thứ đều dẫn về phía Thẩm gia, tuy chân tướng chưa rõ, nhưng ông tin Thẩm Lương cũng biết một hai.
Nhìn thái độ hôm nay, cũng thấy rõ vị này biết còn nhiều hơn ông nghĩ.
Trong căn phòng kín của Thẩm gia.
Thẩm Lương ngồi đối diện Hồ Lâm, tuy nói là vẻ mặt bình tĩnh nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
“Ông Hồ Lâm, có gì cứ nói thẳng, đừng dài dòng.”
“Tôi cần một sự đảm bảo từ ngài.”
Hồ Lâm đề nghị.
“Đảm bảo? Nực cười, Hồ gia là đại gia tộc thế nào? Cần một Thẩm gia đảm bảo?”
Thẩm Lương cảm thấy mơ hồ, vẫn không hiểu được ý muốn của Hồ Lâm, trước giờ hắn chưa mơ hồ như vậy.
Có lẽ vì nhắc tới Hồ Thúy, cho nên hắn mới như thế.
“Tôi không nói Hồ gia, tôi nói là tôi.”
Hồ Lâm nghiêm túc nói.
“Là ông? Tôi vẫn không hiểu.”
“Ngài Thẩm cũng hiểu rõ, Hồ gia hiện tại chỉ là vỏ rỗng, Trưởng lão quá mức hồ đồ, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu kia là loại phẩm hạnh nào? Ai mà không rõ.”
“Nhiều năm qua, tôi bán mạng vì Hồ gia, cả việc lập gia đình hay không cũng do bọn họ ép buộc.
Ngài Thẩm nghĩ xem, tại sao gia tộc khác có chi thứ, riêng Hồ gia lại không có?”
Hồ Lâm cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ.
“Nhưng điều đó có gì lạ, dòng chính không có người tài, chi thứ không nên xuất hiện người tài.
Đó là chuyện bình thường.” Thẩm Lương cũng bình thản nói.
Nhưng lòng hắn dấy lên nghi ngờ.
Quả thực dù không có nhân tài, nhưng chi thứ cũng không có người đúng là việc bất thường.
Phải biết, trong đại gia tộc, dòng chính dù không tài giỏi, thì dòng thứ cũng không thể kế thừa, chỉ có thể phò trợ.
Mà Hồ gia kia, ngoài Hồ Tiêu thì hoàn toàn không có ai cả.
Kể cả Hồ Lâm rõ ràng có thể cưới vợ sinh con cũng không có động tĩnh.
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới chuyện Hồ Thúy?”
Thẩm Lương vẫn chột dạ chuyện này.
“Ngài đứng nói năm đó Thẩm gia không nhúng tay vào.
Chúng ta ngồi đây, lại là nơi của ngài.
Còn sợ chuyện gì?”
“Tôi đến tìm ngài, tìm sự đảm bảo, cũng xem như là đường cùng rồi.
Tôi cần sự đảm bảo cho tôi, chỉ khi tôi còn, Hồ gia mới có cơ hội làm lại.”
Hồ Lâm nhìn Thẩm Lương nở nụ cười chua xót.
“Làm sao ông biết Hồ gia sẽ có chuyện? Hay ông…”
Nghe Hồ Lâm nói vậy, Thẩm Lương cảm giác có dự cảm không lành.
“Ngài Thẩm, tôi vì Hồ gia bao năm, tôi sẽ không hại Hồ gia.
Ngài vì một lời hứa với trưởng bối phải bảo vệ Hồ gia, tôi đây hiểu rõ.
Tôi cũng nói thẳng, với tình hình hiện tại, Hồ gia e là… không trụ nổi.”
“Mà cha con Hồ Bách Nhân kia… tôi không dám chắc, tôi chỉ muốn ngài đảm bảo dù có chuyện gì, cũng mong bảo toàn một mạng này cho tôi.”
Hồ Lâm lúc này khẩn thiết cầu xin.
“Chuyện này… sợ là nằm ngoài khả năng của tôi.”
Thẩm Lương do dự một chút, dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, nếu Hồ gia gặp chuyện, e rằng năng lực Thẩm gia cũng không làm gì được.
Hắn không có thói quen hứa hẹn chuyện không thể làm được.
“Ngài có thể không lo được cho cả Hồ gia, nhưng có thể lo được cho tôi.
Không phải sao?”
Nói đến đây, Hồ Lâm đẩy ra một tờ giấy cho Thẩm Lương.
Hắn cầm lấy tờ giấy này, ánh mắt tối lại, vô cùng hoảng, dù bề ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hán vô cùng khó chịu.
“Đây… sao ông có nó?”
Thẩm Lương cảm giác như mọi chuyện năm đó lại ùa về.
“Thẩm gia thực ra cũng có lý của Thẩm gia, tuy tôi cũng từng chán ghét các người, nhưng tôi cũng hiểu được.
Thẩm gia cũng không đáng trách.”
Hồ Lâm thở dài, thực ra có nhiều lúc ông cũng không muốn làm chuyện Hộ gia giao phó.
Nhưng là người của Hồ gia, ông còn cách khác sao?
Ông không muốn bị gia tộc từ bỏ, nhìn chị gái làm gương, kết cục kia…
“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Đừng nghiêm trọng thế, uy hiếp ông tôi được cái gì chứ? Cái tôi cần là sự đảm bảo, không phải Thẩm gia các ngài còn nợ Hồ gia?”
“Trả nợ, cũng nên trả cho người xứng đáng đúng không?”
Hồ Lâm cười nhấn mạnh.
Thật sự ông không ngờ một lúc nào đó, cái chết của Hồ Thúy, sự bất hạnh tột cùng của chị gái yêu quý kia, lại là phao cứu sinh cuối cùng của ông.
Nghĩ tới Hồ Thúy là nhớ tới Hồ Cửu, lòng ông ta lại dấy lên nghi hoặc.
“Nếu đã nói Thẩm gia làm vậy cũng không sai, thì tại sao lại nợ Hồ gia các người chứ?”
Thẩm Lương nhíu mày, nhìn tờ giấy, vo nát rồi vứt đi.
Hắn thay đổi thái độ, lộ rõ vẻ tức giận.
“Ngài Thẩm giận sao? Có trách thì trách chị của ngài đi.
Năm đó chị gái tôi đúng là có thai với người khác, cũng vì vậy mà bị Thẩm gia từ hôn cũng không sai.”
“Vậy Thẩm gia đứng sau gây tai nạn cho chị ấy là đúng sao? Thẩm gia còn ép chị ấy tự tử là đúng sao?”
“Mà có lẽ ngài còn không biết một chuyện nữa… năm đó Hồ Thúy có thai là bị người hại.
Còn là người Thẩm gia ngài đấy!”
Từng câu từng chữ Hồ Lâm nói ra vô cùng đanh thép.
Hồ Lâm cũng buông bỏ bao năm, nâng lên đặt xuống, hận hay không hận.
Cuối cùng ông chọn lợi ích.
Chỉ là thân phận người cháu Hồ Cửu kia, ông vẫn mãi không công nhận.
Xem như là đứa con hoang của Hồ gia mà thôi.
Bị người hại thì Hồ Thúy có thể mang thai với ai chứ? Tìm ra thân phận cha đứa bé có tác dụng gì?
Nếu là tên ăn mày, tên phục vụ rác rưởi nào đó có phải sẽ mất mặt hơn sao?
“Bị hại? Ông lấp liếm cũng quá giỏi rồi.
Nếu quả thật bị Thẩm gia tôi hại, Hồ gia các ông chịu để im sao?”
Thẩm Lương không tin tưởng.
Sao có thể bị hại? Hắn yêu Hồ Thúy, cả Thẩm gia trên dưới đều biết rõ, mà gia thế cả hai lúc đó xem như Thẩm gia trèo cao, sao lại có chuyện hãm hại.
- -----------
Bây giờ bắt đầu cập nhật đây cả nhà ơi.......
Chương153: Sự Thật Năm Xưa
Hồ Lâm quan sát biểu hiện của Thẩm Lương, quả thực nhiều năm qua ông ta nghi ngờ chuyện này có sự nhúng tay của Thẩm Lương.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương thực sự không có khả năng, năm đó Thẩm Lương một lòng muốn lấy Hồ Thúy, ai mà không biết.
Nếu không có chuyện kia, sợ là giờ này gia tộc của Hồ gia cùng Thẩm gia đã lên một bậc khác.
“Thẩm Lương, nếu tôi nói chuyện với anh như hai người quen thôi.
Bỏ đi địa vị chết tiệt kia.”
“Tôi hà cớ gì lừa gạt anh? Hồ gia không làm ầm vì họ không quan tâm, cũng không rõ việc đó.
Chỉ có tôi, năm đó vì tôi còn một phần con người, phần tình cảm kia nên tôi đã điều tra rõ mọi chuyện.”
Hồ Lâm dừng một chút, nhớ tới chuyện đau lòng kia, phần tình thân chôn cất bao năm cũng bị lôi ra, cả người ông ta run rẩy.
Ông cứ nghĩ rằng, bao năm qua phần tình thân này có lẽ bị chôn kỹ rồi, không ngờ nó vẫn còn.
Cả người ông như vô cùng sợ hãi, phải rút một điếu thuốc hít mạnh mới làm ông ta bình tĩnh lại.
“Chuyện năm đó, tôi không rõ lý do gì chị gái ông phải làm như thế.
Nhưng mà…”
“Hồ Thúy, chị gái tôi bị hại, có liên quan đến cô ta.
Nếu không phải năm đó tôi điều tra kỹ, thì mọi dấu vết có lẽ bị xóa sạch.
Tuy bằng chứng không đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định Thẩm Thanh Hương chính là kẻ hại chị tôi.”
“Tin hay không tùy anh thôi.
Với năng lực của Ngài Thẩm đây, điều tra chuyện năm đó… không còn khó nữa rồi.”
“Chỉ là… tôi vẫn không tìm ra kẻ kia, cha đứa trẻ là ai..
mãi mãi tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Hồ Lâm vừa nhả khói vừa nói.
Thẩm Lương trong lòng vô cùng đau đớn.
Ai biết được năm đó hắn đau đớn nhường nào, người con gái hắn yêu thương lại âm thầm có thai, sau đó còn sinh ra đứa bé kia.
Đúng là Thẩm gia có tạo ra tai nạn muốn trừ bỏ Hồ Thúy, cũng là Thẩm gia ép chết Hồ Thúy.
Nếu Hồ Thúy không chết, Thẩm gia không thể giải trừ hôn sự.
Hồ gia lúc đó là đại gia tộc thực sự, Thẩm gia không thể nào để Hồ Thúy sống được.
Chỉ là Thẩm Lương âm thầm che chở, dù Thẩm gia ra quyết định gây tai nạn, hắn là người làm làm lệch hướng xe, Hồ Thúy không chết chỉ bị thương nặng.
Lúc Hồ Thúy tron bệnh viện tư nhân, là Thẩm Lương cố ý sắp xếp người bảo vệ.
Không ngờ, lần đó hắn sau khi làm nhiệm vụ quay về, thì Hồ Thúy lại tự tử.
Hắn đau!
Nhưng cũng hận cô, sao lại phản bội hắn.
Vì hắn biết là Thẩm gia làm, hắn im lặng, vì một phần hắn cho rằng Hồ Thúy phản bội hắn.
“Tôi không tin.
Thẩm gia hay Thẩm Thanh Hương cũng không có lý do làm vậy.
Đừng quên, kết thân với Hồ gia đối với Thẩm gia khi đó, chỉ có lợi không có hại.”
Thẩm Lương lắc đầu, hắn ta không phải không tin Hồ Lâm.
Chỉ là hắn ta không chấp nhận được, bao năm qua hận thù, bao năm tin tưởng Thẩm Thanh Hương, bây giờ lại biết sự thật, sao hắn có thể tin, nói đúng hơn là hắn không dám tin.
“Thẩm Thanh Hương không phải giờ là phu nhân Trần gia sao?”
Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Ngài tự xem đi, tôi không uy hiếp ngài, tôi cầu một ân huệ cuối cùng cho tôi.”
Nói xong Hồ Lâm bỏ đi.
Vẻ mặt ông ta khi bước ra khỏi Thẩm gia vô cùng thoải mái, bao năm qua bí mật kia chôn giấu kỹ trong lòng.
Chị ông cũng đủ độc ác!
Chi thứ của Hồ gia không có con cháu nối dõi còn không phải Hồ Thúy xuống tay sao.
Trước khi chết, Hồ Thúy còn dọn sẵn đường cho con trai mình, lúc đó Hồ Thúy biết rõ Hồ gia sẽ không cần Hồ Cửu.
Bà dọn một đường, cả tộc Hồ gia, không ai có khả năng có con được nữa, mà Hồ Lâm cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy nhìn thấy Hồ Cửu, Hồ Lâm cảm thấy phức tạp vô cùng.
“Hồ gia xem như xong rồi, chẳng phải vừa ý chị rồi sao.
Trả thù hay lắm!”
Hồ Lâm đau đớn cười lớn, tự nói với bản thân.
Nước mắt trên gương mặt ông ta cứ thế lăn xuống.
Có một chuyện ông ta chắc chắn, bằng vào ngần đó chứng cứ trên tờ giấy kia để lại, Thẩm Lương sẽ giúp ông.
Vậy là đủ!
Mà lúc này Thẩm Thanh Hương đã sắp xếp cho Mộc Thúy Lan trở thành một họ hàng xa của Thẩm gia.
Tận lực thay Trần gia cùng Thẩm gia kết giao quan hệ.
“Phu nhân, tại sao là là bốn người? Tôi…”
Mộc Thúy Lan được bà ta sắp xếp lên giường cùng bốn vị quan chức.
Có thể nói bốn người kia cũng không phải là nhân vật tầm cỡ nào, họ đều là người trẻ, con cháu của một số gia tộc thứ hai ở phương Bắc.
Sau đợt bỏ phiếu vừa rồi, bọn họ đều có trong danh sách được đưa lên chức, tuy không cao nhưng tiền đồ vô hạn.
“Mộc tiểu thư quên rồi sao? Cô yêu cầu tôi dùng con đường nhanh nhất, cũng không phải cả bốn người một giường.
Chỉ là cùng cặp kè bốn người này thôi.”
Thẩm Thanh Hương cười lạnh nói.
“Đường đi nhanh, thì cần đi tắt.
Cô thấy không đúng sao?”
“Huống hồ… nên tận dụng thân thể này khi còn có thể.”
Bà ta càng nhấn mạnh.
“Đừng lo, cha mẹ cô mở lại công ty rồi.
Làm ăn khá tốt, chẳng mấy chốc sẽ quay lại đường đua gia tộc ở thành phố Gia.”
“Lúc đó, cô quay về, làm một tiểu thư của cô.
Ai biết gì chứ? Bọn người ở đây trong sĩ diện, sẽ không ai hé nửa câu.
Mà cô lúc đó cũng có lợi ích gì đó rồi, tôi còn quản được sao.”
Thẩm Thanh Hương vừa dùng cha mẹ cô ta để đe dọa, vừa dùng lợi ích trước mắt để mua chuộc.
Mộc Thúy Lan nhíu mày suy nghĩ, dù sao đi đến bước này cũng không còn cách khác.
“Vậy… khi nào?”
Nhưng với cô ta, chuyện tự nguyện khác với bán thân kiểu này, dù là với ai hay với hình thức nào.
Cô ta cũng đang bán thân cho bọn họ.
“Tuần sau, tôi đã sắp xếp, bọn họ chỉ cần ưng ý cô.
Lập tức… cô có giá trị.”
“Cô cũng nên học cách chiều đàn ông đi, họ không thích một người đơ như khúc gỗ.
Nếu cô không có gì khác các vị tiểu thư quý tộc, thì họ cũng cần cô làm gì?”
Thẩm Thanh Hương nói xong cũng đứng dậy định đi.
Mộc Thúy Lan vẫn ở đó suy nghĩ.
“Phải làm sao chứ?”
Cô đứng đó suy nghĩ, cô biết chỉ cần cô chiếm đủ lợi ích cho vị phu nhân này, cũng lưu lại ít lợi ích cho bản thân.
Vậy thì ngày sau cô cũng xem như khổ tận cam lai.
Nghĩ đi nghĩ lại cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Hương nói đúng, đối tượng cô bán thân cũng là các quan chức có mặt mũi, họ sẽ không vì cô ta mà làm ra chuyện gì.
Họ cần mặt mũi hơn Mộc Thúy Lan.
Nắm chặt tay, cô ta quyết tâm nếu đã là một kiều nữ, phải làm cho tốt.
“Đi thôi.”
Tài xế Chu chưa hiểu ý cô: “Đi đâu?”
“Chẳng phải bà ta nói tôi cần biết cách chiều đàn ông sao? Đến chỗ có thể học được cách này.”
Mộc Thúy Lan nhìn tài xế Chu, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi chưa hiểu.”
Quả thật Tài xế Chu được phân phó là để chăm sóc cô ta, cũng là giám sát.
Bà chủ cũng nói qua, chỉ cần là chuyện gì có lợi cho bọn họ, không cần quản, làm theo là được.
“Nơi hỗn loạn, nơi mà nam nữ chiều được khách, ở phương Bắc này không thiếu chứ.”
“Được.”
Lúc này Tài xế Chu mới hiểu ra, ánh mắt có chút quái dị nhìn cô ta.
Ông ta thầm nghĩ, cũng không cần phải bán rẻ bản thân như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ, cũng không nói ra thành lời.
“Tới Thiên Đường.”
Tài xế Chu nói.
“Tôi muốn ông chở tôi đi, còn đứng đó chờ cho tới khi tôi ra.”
Nói xong Mộc Thúy Lan lên xe, cũng không cho ông ta cơ hội từ chối.
Quả thực, Thiên Đường chính là một trong những chi nhánh nơi Trình Vũ bị hành hạ.
Mà quả nhiên nơi đây hội tụ đủ mọi loại dịch vụ nhạy cảm nhất, cũng là nơi phức tạp nhất..
Chương154: Học Cách Yêu Chiều Đàn Ông
Mộc Thúy Lan bước vào, gương mặt này cũng không còn là của cô ta, có gì phải sợ.
“Cho tôi dịch vụ nào tốt nhất.”
Nói xong chìa thẻ cho nhân viên lễ tân, cô nhân viên cẩn thận nhận thẻ, sau khi quẹt cho cô ta một thẻ hội viên VIP.
Mộc Thúy Lan mới hài lòng.
“Cho tôi một cô gái được nhiều đàn ông thích nhất ở đây, một tên đàn ông được nhiều quý bà ở đây mê đắm.
Cho tôi cả hai, đều đến phong VIP.”
Cô lễ tân hơi ngẩn người, phụ nữ tới thường yêu cầu nam cao to vạm vỡ phục vụ, sao lại còn yêu cầu cả nữ?
Nhưng cô ta không dám nói ra lời.
“Vâng.
Nhân viên sẽ dẫn quý khách đến phòng.”
Sau đó một tên đàn ông cao to cung kính dẫn Mộc Thúy Lan tới phòng VIP.
Không lâu sau một phụ nữ với thân hình bình thường, không quá nóng bỏng nhưng lại có gì đó cuốn hút làm người đối diện không rời được, còn gã đàn ông thì vô cùng mê người, thân hình rắn chắc cân đối.
“Quý cô có sở thích rất lạ.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến, dáng đi lả lướt, không quá ẻo lả, nhưng đủ làm người ta thấy sự nhẹ nhàng của cô ta.
“Cô tên gì?” Mộc Thúy Lan thẳng thắn hỏi.
“Ở đây cứ gọi tôi là Tiểu Diêu.”
Giọng nói của cô gái Tiểu Diêu vô cùng nhẹ nhàng, không quá sến, lại không nhõng nhẽo, chỉ có chút gì đó làm cô khó chịu.
Đúng vậy! Phàm những thứ làm đàn ông ngứa ngáy rộn ràng, lọt vào tai người cùng giới đều tạo sự khó chịu.
“Cậu?”
Mộc Thúy Lan hướng mắt về người đàn ông kia.
“Huy Phát.”
Hắn cũng không dài dòng, trả lời thẳng vào trọng điểm.
Mà giọng nói trầm ấm, tâm của Mộc Thúy Lan cũng có chút rộn ràng nha.
Ai bảo gã trai bao kia dù gì cũng cường tráng, khá rắn chắc, điển trai là điều hiển nhiên rồi.
“Tôi nói thẳng, tôi đến đây không phải để tìm vui.
Tôi cần là… các người dạy tôi cách làm cho đàn ông vui.”
“Có thể gọi là thỏa mãn đi! Làm sao họ không thể rời được tôi càng tốt.”
Mộc Thúy Lan cũng không vòng vo.
“Ai do.
Chị gái này, chị định cướp cơm em sao?”
Cô gái Tiểu Diêu cười sảng khoái.
“Người tôi muốn không rời tôi sợ là không phải khách của cô đâu.
Phí cho mỗi người… năm trăm triệu, có thể làm cho tôi thành công quyến rũ đàn ông thì thêm năm trăm triệu.”
“Đủ không?”
Mộc Thúy Lan rất hiểu, muốn để cho đám đàn ông mê cô, thì chỉ tìm đến kẻ chuyên làm đàn bà say đắm, cùng người có thể hiểu đàn ông.
Mà hai người trước mặt này, loại đàn ông hay phụ nữ nào mà chưa gặp qua chứ?
“Bây giờ sao?’
“Đương nhiên là đi theo tôi.”
“Nhưng hội quán có quy định…”
“Không sao! Tôi trả tiền cho họ, nói muốn hai người cùng tôi về nhà, phục vụ một tuần.”
“Mà tiền phí của hai người, tôi cũng trả riêng.”
Mộc Thúy Lan vung tay không tiếc.
Sau khi cô ta phẫu thuật, đồng ý giúp Thẩm Thanh Hương thì cô ta lại quay về thời kỳ đỉnh cao, tiền tiêu không hết, vài tỷ với cô ta không vấn đề.
Cả hai người kia không vấn đề, có tiền tại sao không làm chứ?
Huống hồ còn không có lao động ‘cật lực’ nha.
Vừa lúc bọn họ lên xe chuẩn bị về lại biệt thự ngoại ô của Thẩm gia, một gã đàn ông toàn thân quần áo không nguyên vẹn lao lên xe họ.
“Anh là ai? Xuống xe!”
Tài xế Chu với hành động đưa kỹ nam kỹ nữ vào xe về biệt thự của Mộc Thúy Lan đã phản cảm vô cùng.
Từ khi nào tiểu thư gia tộc lại cần hạng người này chỉ bảo chứ, nhưng khi xin ý kiến của phu nhân, thì bà cười nói Mộc Thúy Lan kia ít nhất khá biết điều, làm theo cô ta.
Ông đành nhịn xuống, giờ lại thêm một gã dơ bẩn từ đâu chạy vào xe, càng là nơi ông ta trút giận.
“Xin mọi người, cho tôi đi đi.
Tôi có tiền, tôi sẽ trả, bao nhiêu cũng trả.
Tôi bị hại… làm ơn.”
Gã đàn ông van xin, ánh mắt sợ hãi.
Mà bên kia đường một đám lực lưỡng đã chạy tới.
“Đi đi!”
“Nhưng…”
“Tôi nói đi đi, dù gì thêm một kẻ nữa giúp tôi không tốt sao?”
Tài xế Chu hết cách cũng đành lái xe đi.
“Cảm ơn..”
“Anh tên gì?”
Mộc Thúy Lan nhìn dáng vẻ người này, cảm thấy hắn ta có lẽ là kỹ nam không nghe lời, bị hành hạ thảm hại mới như thế.
Cô ta cũng không có ý tốt gì mà cứu người cả, chỉ là khi gã đàn ông này cầu xin có cầm ra một chiếc thẻ đen.
Tuy Mộc Thúy Lan không biết chiếc thẻ kia thuộc Vinh gia, nhưng cũng nhìn ra giá trị của chiếc thẻ này không nhỏ.
Thứ cô ta cần chính là khoản tiền trong đó!
“Trình… Vũ.”
Giọng nói hơi lúng túng của hắn làm cho Mộc Thúy Lan thoải mái hơn.
Cô ta càng có cảm giác thành tựu, nhắm mắt lại, cô ta cảm nhận bản thân có thể bước lên vinh quang.
Một đám người này một tuần hơn ở trong biệt thự Thẩm gia cũng không ra ngoài.
Mà Mộc Thúy Lan cũng nhờ vào một tuần này, mà tương lai sau này của cô ta bước vào con đường làm tình nhân giới chính trị.
Được mọi người mệnh danh là “kiều nữ thành phố”.
Cũng trong một tuần này, Hồ Cửu đã tra được nhiều tin tức khá hay ho, còn có tung tích Liêm gia.
“Hữu Thủ! Bên Ban Chính trị yêu cầu gì?’
Hồ Cửu đọc hết thông tin vừa nhận được thì lại hỏi.
“Bọn họ muốn Vinh gia vào nội các.”
“Còn có, danh tính người kia tra ra rồi, tuy Thẩm Thanh Hương làm việc khá kín đáo, nhưng cuối cùng vẫn có sơ hở.
Người kia chính là Mộc Thúy Lan, mà Mộc gia cũng nhờ nguồn vốn của Thẩm gia, phất lên ở thành phố Gia.”
“Theo đà này thì ba năm tới họ sẽ lại lấy lại vị trí.”
Hữu Thủ rành mạch báo cáo.
“Ồ, cô gái này không tệ đi.
Có thể leo lên đây, cũng quá khó cho cô ta rồi.”
Hồ Cửu nghe vậy cũng khá ngạc nhiên, Mộc Thúy Lan vậy mà phẫu thuật thẩm mỹ, còn theo Thẩm gia.
“Chuyện hay hơn rồi đấy.” Anh cảm thán
“Nhưng mà…”
Hữu Thủ hơi ngập ngừng.
“Dạo này bên Hồ gia cũng không có gì, chỉ có Hồ Lâm một lần gặp riêng Thẩm Lương.
Cũng không biết họ nói gì, nhưng mà sau đó vài ngày, Thẩm Lượng cùng Hồ Lâm dường như đạt thành thỏa thuận gì đo.”
“Hồ Lâm được Thẩm gia viện cớ mời đến thôn trang tham quan, thực chất là đi về phía Đông.”
“Ồ? Hồ Lâm vậy mà để lại Hồ gia sao?”
“Để lại Hồ gia?”
Hữu Thủ không hiểu.
“Đi về phía Đông, dù là gia tộc nào về đó xem như sẽ không còn liên quan chính trị phía Bắc.”
“Mà Hồ Lâm đi một mình, Hồ gia bên này còn chưa giải quyết xong… Xem ra ông ta từ bỏ Hồ gia rồi.”
Nghe được tin tức này, Hồ Cửu nhanh chóng nhìn ra ý đồ của Hồ Lâm.
“Vậy..
chúng ta cần làm gì?
Hữu Thủ lên tiếng.
“Bắt ông ta về lại đây cho tôi.
Năm đó, mẹ tôi làm sao chết? Tôi còn chưa hỏi rõ, ai cho ông ta đi chứ!”
Giọng nói của Hồ Cửu trở nên trầm hơn.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn tờ giấy trước mặt..
Chương155: Bạch Thố Là Ai
Thật ra với Hồ gia thì Hồ Cửu đã lạnh tâm, nhìn những tư liệu lấy được từ năm đó, Hồ Cửu cảm nhận được mẹ anh Hồ Thúy đã chịu những dày vò gì.
Chỉ là, cha anh là ai?
Tùy bề ngoài Hồ Cửu cũng không quan tâm, nhưng thâm tâm anh cũng muốn biết.
Chuyện qua nhiều năm, tư liệu chắp vá, thực sự không có manh mối nào.
“Năm đó Hồ gia ép mẹ tôi bỏ lại tôi.
Cậu nói xem, bà có tình cảm với tôi không?”
Hồ Cửu đọc hết tư liệu trên bàn rồi chợt hỏi.
Nhìn vẻ mặt Hồ Cửu, Hữu Thủ cũng không biết nói sao.
“Hồ gia không chi thứ, không người thừa kế nào ngoài Hồ Tiêu.
Đứa con ngoài giá thú của Hồ Bách Nhân vẫn còn quá nhỏ.
Cậu xem, mẹ tôi là người làm ra mọi chuyện này, đây là cách bà trả thù họ hay bà thực sự muốn dọn đường cho tôi quay về?”
Hồ Cửu vẫn mơ hồ không dám nghĩ.
Năm đó là mẹ anh vốn dĩ hứa hôn cùng Thẩm gia, trước hôn sự một tháng, bị hại mang thai, còn sau khi đẻ anh bị tai nạn.
Hồ gia tung tin bên ngoài rằng bà đã chết, thực sự là chưa, sau đó giam cầm bà, khiến bà uất ức mà tự tử.
Mẹ anh đã chịu đau khổ bao nhiêu chứ?
Mẹ thương anh chứ? Anh là kết quả của sự hãm hại mà ra.
“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”
Hữu Thủ thở dài nói.
Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.
Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.
Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.
Cần gì nữa sao?
“Thật ra, tôi không cần.
Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ.
Đúng không?”
“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu.
Người có thể dùng, cứ để lại.”
Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.
“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”
Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.
“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”
Hữu Thủ cười tít mắt.
“Không không, không vất vả.”
Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.
“Cháu dì đã tốt hơn rồi.
Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”
Hồ Cửu nói.
Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.
Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.
“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”
Dì Thẩm xua xua tay.
Những người ở đây ai cũng tốt,
“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt.
Tiện chăm sóc nhau.”
Hồ Cửu chân thành nói.
Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.
Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.”
Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.
Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.
Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.
“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao.
Xem này…”
Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.
“Hôm nay còn có bánh quy, dì Thẩm lát đem vào viện cho cháu trai nhé.
Cứ để cháu làm là được.”
“Sao thế được chứ.”
‘Được được, cháu nói được là được.”
Bạch Thố cười rạng rỡ, gương mặt thiện lương càng làm Hữu Thủ tin tưởng đây chính là người hợp với Hồ Cửu.
“Anh Hồ Cửu, xem đi.
Bạch tiểu thư thiện lương như thế, không hiểu là anh cần gì nữa chứ.”
Hữu Thủ thay Bạch Thố nói chuyện.
“Cậu có vẻ nhiều chuyện hơn nhỉ.”
Hồ Cửu bắt đầu ăn, ánh mắt liếc nhìn Hữu Thủ, có vẻ cảnh cáo.
Nhìn anh như vậy, Hữu Thủ cũng im miệng lại.
“Ăn nào, kẻo đồ ăn nguội.”
Bạch Thố cười tươi nói.
Cô biết bản thân muốn bước vào tâm Hồ Cửu, cần có thời gian cùng sự kiên trì, không thể nôn nóng quá được.
“Lúc sáng em dọn phòng làm việc của tôi?”
Hồ Cửu thuận miệng hỏi.
“Đúng… vậy.
Có chuyện gì ạ? Hay em lại làm sai gì?”
Bạch Thố hơi chột dạ.
Quả thực sáng nay cô có vào phòng anh dọn dẹp, còn là thăm dò thông tin khác.
Chỉ là ngoài những thứ bình thường, còn lại thứ cô cần tìm đều không thấy, thông tin gì đó cũng không có.
Đây có phải là quá cẩn thận, hay cô tìm sai chỗ?
Hay bị phát hiện?
Bạch Thố hơi căng thẳng.
“Anh Hồ Cửu, không nên dọa người ta, người ta giúp anh gọn gàng mà thôi.” Hữu Thủ thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thố lại vô cùng thương cảm.
“Tôi đã nói câu nào sao?”
Anh liếc mắt nhìn Hữu Thủ.
“Lần sau không cần dọn ở đó.
Bất tiện!”
Nói xong Hồ Cửu lại ăn tiếp như chưa có chuyện gì.
Anh nói quá ngắn gọn, mà Bạch Thố lo lắng không thôi, cô không rõ lắm mình có làm gì khiến anh nghi ngờ không.
Nếu không sao anh lại hỏi đến chứ?
Xem ra cần cẩn thận hơn!
Bạch Thố quả thật diễn rất tròn vai, ngay từ đầu hình tượng của cô vô cùng tốt, luôn là lo lắng, ngây thơ sợ hãi.
Cho nên khi cô thực sự lo lắng hồi hộp, thực sự cũng không có sơ hở.
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi khỏi, dì Thẩm dưới sự thuyết phục của Bạch Thố cũng đến bệnh viện.
Đây là lúc Bạch Thố có thể hành động dễ dàng.
Bạch Thố thành thục kết nối với đầu dây bên kia.
“Ngài Tuệ, anh nói xem, Hồ Cửu có thể giấu những thứ đó ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút gấp gáp.
“Nếu thực sự đã tìm kỹ không có, cô nên xem trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc có cơ quan gì đó không? Chẳng phải các gia tộc ở phương Bắc luôn dùng cách này sao?”
Bạch Thố nghe theo, nhanh chóng lần mò, gõ gõ xung quanh muốn tìm ra điểm khác thường nào đó..
Mộc Thúy Lan nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng dấp cho đến khí chất nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng cô ta nổi lên sự chán ghét.
“Người giành chiếc túi limited kia của tôi là cô.
Cô còn hỏi sao?’
Mộc Thúy Lan tức giận chất vấn.
“Vì một chiếc túi mà cô đuổi tới đây?”
Vinh Thúy Hà cảm thấy nhân sinh thật buồn cười.
Khu mua sắm cũng khá rộng, cô ta bằng cách nào cùng người trước mặt vào cùng một shop bán túi xách.
Chẳng may chiếc túi cả hai nhìn trúng đều chỉ còn một cái duy nhất, sao có thể trách cô chứ.
“Cửa hàng ưu tiên ai có thẻ hội viên VIP, tôi cũng không giành gì cả, tùy tiện theo quy định mà thôi.”
Vinh Thúy Hà lên tiếng giải thích.
Nhưng cô thấy kỳ lạ, cô gái trước mặt có rất nhiều nét giống với Trần Giai Linh, ban đầu cô còn cho rằng Trần Giai Linh cơ.
Nhưng sau khi nhìn kỹ thì chỉ là giống thôi.
Suy cho cùng Trần Giai Linh là tiểu thư đại gia tộc, khí chất cũng đã quá khác biệt.
Còn có, Vinh Thúy Hà phát hiện cơ mặt của cô gái này khá đơ, cảm giác như không mấy tự nhiên.
“Nhưng tôi là người vào trước, mà tối nay tôi cần nó.
Tôi đã nói rõ cô rồi, trả giá cao hơn mua lại còn không được sao?”
Mộc Thúy Lan bĩu môi nhìn Vinh Thúy Hà.
Chợt!
Cô ta nhìn thầy Hồ Cửu đang ngồi cùng Vinh Thúy Hà, hận ý trong lòng lại dâng lên.
“Hồ Cửu? Hừ, kia là bạn gái mới của anh sao? Đúng là… một kẻ có tiền, còn một kẻ được bao nuôi! Xứng lắm!”
Mộc Thúy Lan gằn giọng nói.
Hồ Cửu cũng không mấy để ý chuyện phụ nữ lắm, nhưng người kia lại nhắc tên bản thân, còn nhìn bằng ánh mắt thù hận.
Gương mặt cô ta còn hơi sưng đỏ, cơ chuyển động mặt hơi đơ, nhưng Hồ Cửu nhìn ra đó chính là trải qua can thiệp dao kéo.
“Tôi quen cô?”
Anh lạnh nhạt nói.
Mộc Thúy Lan lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa cô đã bị thù hận làm mờ mắt, càng không cãi tay đôi với Vinh Thúy Hà, nhanh chóng bỏ đi.
“Cô ấy điên sao?’
Vinh Thúy Hà thấy lạ thì buộc miệng nói.
Hồ Cửu cũng thất phản ứng của người kia quá lạ, cứ như đã quen anh từ lâu.
“Cô biết cô ta?’
“Mua trước cô ta chiếc túi thôi, cũng không quen gì.”
Nghe Vinh Thúy Hạ nói vậy, Hồ Cửu hơi ngờ vực, anh cảm giác ánh mắt cùng khí chất khá quen thuộc.
Chỉ là nhất thời anh chưa nghĩ ra.
Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.
Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.
Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.
…
Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.
Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.
Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.
“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”
Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.
“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”
Hồ Diệu Thái tức giận nói.
“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”
Thẩm Lương khuyên nhủ.
“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”
Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.
Mà Hồ gia này quá cứng đầu!
“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”
Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.
“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”
Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.
Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.
“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”
Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.
Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.
“Vậy thì tốt rồi.
Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”
Thẩm Lương thăm dò.
“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.
Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.
Chuyện này thường thấy nhất!
“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi.
Cháu có việc cần về trước.”
Nói xong Thẩm Lương muốn rời đi.
“Thẩm Lương, tôi muốn cậu mang tên kia về cho tôi.”
Hồ Diệu Thái tuy là nhờ vả, nhưng vì ở trên đỉnh Hồ gia quá lâu mà quên mất nhờ vả phải hạ mình.
“Chuyện đó tôi không thể hứa.”
Nói xong Thẩm Lương đi thẳng.
Nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa bệnh viện, Hồ Lâm đã đợi sẵn hắn ta.
“Ngài Thẩm… tôi có chuyện cần bàn.”
Hồ Lâm đón đường Thẩm Lương, một mực muốn nói chuyện với ông ta.
“Ông Hồ Lâm, có chuyện gì có thể nói ở đây.”
“Không! Đến nơi khác đi.”
Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Thẩm Lương, cảm giác mùa xanh lại về rồi.
- ------------
đủ 5 chương như hẹn.
5 chương tiếp vào tối mai nhé ^^.
Chương152: Đạt Thành Thỏa Thuận
Thẩm Lương nhíu mày, thực sự hắn không hiểu Hồ Lâm muốn gì.
Chẳng phỉa Hồ gia cũng yên ổn rồi sao.
“Thực sự tôi rất bận, không thể…”
“Năm đó Hồ Thúy tại sao phải chết? Chị gái tôi làm thế nào mà phải uất ức tới chết? Ngài Thẩm chắc chắn là muốn nói tại đây sao?”
Hồ Lâm kiên quyết cắt ngang câu của Thẩm Lương, ánh mắt dò xét nhìn hắn ta, cảm giác như có luồng điện xẹt qua.
“Đi chỗ khác.” Thẩm Lương nói ngắn gọn rồi quay lưng đi.
Mà Hồ Lâm hiểu rõ, chuyện năm đó không hề đơn giản, Hồ Thúy không thể tự nhiên có thai, nếu không vì Hồ gia ép buộc có lẽ Hồ Cửu giờ cũng là người Hồ gia.
Chỉ là năm đó Hồ gia không muốn Hồ Thúy mang con riêng, muốn giấu kín chuyện có thai kia, từ chối đứa bé, ép gả Hồ Thúy cho Thẩm Lương.
Nhưng chuyện Hồ Thúy có thai bằng cách nào đó đã đến tai Thẩm Lương, không nghĩ cũng biết là kết quả Thẩm gia cùng Hồ gia không thành thông gia.
Mà Hồ Cửu cũng bị lãng quên, thật ra đêm đó Hồ Thúy chưa chết, chỉ là Hồ gia quyết định vứt bỏ bà ta.
Hồ Thúy mãi sau này hồi phục, biết được Hồ gia tuyệt tình, tự tử mà chết.
Nhưng mà Hồ Lâm không tin, làm sao chị gái ông có thể tự tử được?
Một vòng tra đi tra lại, thì mọi thứ đều dẫn về phía Thẩm gia, tuy chân tướng chưa rõ, nhưng ông tin Thẩm Lương cũng biết một hai.
Nhìn thái độ hôm nay, cũng thấy rõ vị này biết còn nhiều hơn ông nghĩ.
Trong căn phòng kín của Thẩm gia.
Thẩm Lương ngồi đối diện Hồ Lâm, tuy nói là vẻ mặt bình tĩnh nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
“Ông Hồ Lâm, có gì cứ nói thẳng, đừng dài dòng.”
“Tôi cần một sự đảm bảo từ ngài.”
Hồ Lâm đề nghị.
“Đảm bảo? Nực cười, Hồ gia là đại gia tộc thế nào? Cần một Thẩm gia đảm bảo?”
Thẩm Lương cảm thấy mơ hồ, vẫn không hiểu được ý muốn của Hồ Lâm, trước giờ hắn chưa mơ hồ như vậy.
Có lẽ vì nhắc tới Hồ Thúy, cho nên hắn mới như thế.
“Tôi không nói Hồ gia, tôi nói là tôi.”
Hồ Lâm nghiêm túc nói.
“Là ông? Tôi vẫn không hiểu.”
“Ngài Thẩm cũng hiểu rõ, Hồ gia hiện tại chỉ là vỏ rỗng, Trưởng lão quá mức hồ đồ, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu kia là loại phẩm hạnh nào? Ai mà không rõ.”
“Nhiều năm qua, tôi bán mạng vì Hồ gia, cả việc lập gia đình hay không cũng do bọn họ ép buộc.
Ngài Thẩm nghĩ xem, tại sao gia tộc khác có chi thứ, riêng Hồ gia lại không có?”
Hồ Lâm cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ.
“Nhưng điều đó có gì lạ, dòng chính không có người tài, chi thứ không nên xuất hiện người tài.
Đó là chuyện bình thường.” Thẩm Lương cũng bình thản nói.
Nhưng lòng hắn dấy lên nghi ngờ.
Quả thực dù không có nhân tài, nhưng chi thứ cũng không có người đúng là việc bất thường.
Phải biết, trong đại gia tộc, dòng chính dù không tài giỏi, thì dòng thứ cũng không thể kế thừa, chỉ có thể phò trợ.
Mà Hồ gia kia, ngoài Hồ Tiêu thì hoàn toàn không có ai cả.
Kể cả Hồ Lâm rõ ràng có thể cưới vợ sinh con cũng không có động tĩnh.
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới chuyện Hồ Thúy?”
Thẩm Lương vẫn chột dạ chuyện này.
“Ngài đứng nói năm đó Thẩm gia không nhúng tay vào.
Chúng ta ngồi đây, lại là nơi của ngài.
Còn sợ chuyện gì?”
“Tôi đến tìm ngài, tìm sự đảm bảo, cũng xem như là đường cùng rồi.
Tôi cần sự đảm bảo cho tôi, chỉ khi tôi còn, Hồ gia mới có cơ hội làm lại.”
Hồ Lâm nhìn Thẩm Lương nở nụ cười chua xót.
“Làm sao ông biết Hồ gia sẽ có chuyện? Hay ông…”
Nghe Hồ Lâm nói vậy, Thẩm Lương cảm giác có dự cảm không lành.
“Ngài Thẩm, tôi vì Hồ gia bao năm, tôi sẽ không hại Hồ gia.
Ngài vì một lời hứa với trưởng bối phải bảo vệ Hồ gia, tôi đây hiểu rõ.
Tôi cũng nói thẳng, với tình hình hiện tại, Hồ gia e là… không trụ nổi.”
“Mà cha con Hồ Bách Nhân kia… tôi không dám chắc, tôi chỉ muốn ngài đảm bảo dù có chuyện gì, cũng mong bảo toàn một mạng này cho tôi.”
Hồ Lâm lúc này khẩn thiết cầu xin.
“Chuyện này… sợ là nằm ngoài khả năng của tôi.”
Thẩm Lương do dự một chút, dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, nếu Hồ gia gặp chuyện, e rằng năng lực Thẩm gia cũng không làm gì được.
Hắn không có thói quen hứa hẹn chuyện không thể làm được.
“Ngài có thể không lo được cho cả Hồ gia, nhưng có thể lo được cho tôi.
Không phải sao?”
Nói đến đây, Hồ Lâm đẩy ra một tờ giấy cho Thẩm Lương.
Hắn cầm lấy tờ giấy này, ánh mắt tối lại, vô cùng hoảng, dù bề ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hán vô cùng khó chịu.
“Đây… sao ông có nó?”
Thẩm Lương cảm giác như mọi chuyện năm đó lại ùa về.
“Thẩm gia thực ra cũng có lý của Thẩm gia, tuy tôi cũng từng chán ghét các người, nhưng tôi cũng hiểu được.
Thẩm gia cũng không đáng trách.”
Hồ Lâm thở dài, thực ra có nhiều lúc ông cũng không muốn làm chuyện Hộ gia giao phó.
Nhưng là người của Hồ gia, ông còn cách khác sao?
Ông không muốn bị gia tộc từ bỏ, nhìn chị gái làm gương, kết cục kia…
“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Đừng nghiêm trọng thế, uy hiếp ông tôi được cái gì chứ? Cái tôi cần là sự đảm bảo, không phải Thẩm gia các ngài còn nợ Hồ gia?”
“Trả nợ, cũng nên trả cho người xứng đáng đúng không?”
Hồ Lâm cười nhấn mạnh.
Thật sự ông không ngờ một lúc nào đó, cái chết của Hồ Thúy, sự bất hạnh tột cùng của chị gái yêu quý kia, lại là phao cứu sinh cuối cùng của ông.
Nghĩ tới Hồ Thúy là nhớ tới Hồ Cửu, lòng ông ta lại dấy lên nghi hoặc.
“Nếu đã nói Thẩm gia làm vậy cũng không sai, thì tại sao lại nợ Hồ gia các người chứ?”
Thẩm Lương nhíu mày, nhìn tờ giấy, vo nát rồi vứt đi.
Hắn thay đổi thái độ, lộ rõ vẻ tức giận.
“Ngài Thẩm giận sao? Có trách thì trách chị của ngài đi.
Năm đó chị gái tôi đúng là có thai với người khác, cũng vì vậy mà bị Thẩm gia từ hôn cũng không sai.”
“Vậy Thẩm gia đứng sau gây tai nạn cho chị ấy là đúng sao? Thẩm gia còn ép chị ấy tự tử là đúng sao?”
“Mà có lẽ ngài còn không biết một chuyện nữa… năm đó Hồ Thúy có thai là bị người hại.
Còn là người Thẩm gia ngài đấy!”
Từng câu từng chữ Hồ Lâm nói ra vô cùng đanh thép.
Hồ Lâm cũng buông bỏ bao năm, nâng lên đặt xuống, hận hay không hận.
Cuối cùng ông chọn lợi ích.
Chỉ là thân phận người cháu Hồ Cửu kia, ông vẫn mãi không công nhận.
Xem như là đứa con hoang của Hồ gia mà thôi.
Bị người hại thì Hồ Thúy có thể mang thai với ai chứ? Tìm ra thân phận cha đứa bé có tác dụng gì?
Nếu là tên ăn mày, tên phục vụ rác rưởi nào đó có phải sẽ mất mặt hơn sao?
“Bị hại? Ông lấp liếm cũng quá giỏi rồi.
Nếu quả thật bị Thẩm gia tôi hại, Hồ gia các ông chịu để im sao?”
Thẩm Lương không tin tưởng.
Sao có thể bị hại? Hắn yêu Hồ Thúy, cả Thẩm gia trên dưới đều biết rõ, mà gia thế cả hai lúc đó xem như Thẩm gia trèo cao, sao lại có chuyện hãm hại.
- -----------
Bây giờ bắt đầu cập nhật đây cả nhà ơi.......
Chương153: Sự Thật Năm Xưa
Hồ Lâm quan sát biểu hiện của Thẩm Lương, quả thực nhiều năm qua ông ta nghi ngờ chuyện này có sự nhúng tay của Thẩm Lương.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương thực sự không có khả năng, năm đó Thẩm Lương một lòng muốn lấy Hồ Thúy, ai mà không biết.
Nếu không có chuyện kia, sợ là giờ này gia tộc của Hồ gia cùng Thẩm gia đã lên một bậc khác.
“Thẩm Lương, nếu tôi nói chuyện với anh như hai người quen thôi.
Bỏ đi địa vị chết tiệt kia.”
“Tôi hà cớ gì lừa gạt anh? Hồ gia không làm ầm vì họ không quan tâm, cũng không rõ việc đó.
Chỉ có tôi, năm đó vì tôi còn một phần con người, phần tình cảm kia nên tôi đã điều tra rõ mọi chuyện.”
Hồ Lâm dừng một chút, nhớ tới chuyện đau lòng kia, phần tình thân chôn cất bao năm cũng bị lôi ra, cả người ông ta run rẩy.
Ông cứ nghĩ rằng, bao năm qua phần tình thân này có lẽ bị chôn kỹ rồi, không ngờ nó vẫn còn.
Cả người ông như vô cùng sợ hãi, phải rút một điếu thuốc hít mạnh mới làm ông ta bình tĩnh lại.
“Chuyện năm đó, tôi không rõ lý do gì chị gái ông phải làm như thế.
Nhưng mà…”
“Hồ Thúy, chị gái tôi bị hại, có liên quan đến cô ta.
Nếu không phải năm đó tôi điều tra kỹ, thì mọi dấu vết có lẽ bị xóa sạch.
Tuy bằng chứng không đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định Thẩm Thanh Hương chính là kẻ hại chị tôi.”
“Tin hay không tùy anh thôi.
Với năng lực của Ngài Thẩm đây, điều tra chuyện năm đó… không còn khó nữa rồi.”
“Chỉ là… tôi vẫn không tìm ra kẻ kia, cha đứa trẻ là ai..
mãi mãi tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Hồ Lâm vừa nhả khói vừa nói.
Thẩm Lương trong lòng vô cùng đau đớn.
Ai biết được năm đó hắn đau đớn nhường nào, người con gái hắn yêu thương lại âm thầm có thai, sau đó còn sinh ra đứa bé kia.
Đúng là Thẩm gia có tạo ra tai nạn muốn trừ bỏ Hồ Thúy, cũng là Thẩm gia ép chết Hồ Thúy.
Nếu Hồ Thúy không chết, Thẩm gia không thể giải trừ hôn sự.
Hồ gia lúc đó là đại gia tộc thực sự, Thẩm gia không thể nào để Hồ Thúy sống được.
Chỉ là Thẩm Lương âm thầm che chở, dù Thẩm gia ra quyết định gây tai nạn, hắn là người làm làm lệch hướng xe, Hồ Thúy không chết chỉ bị thương nặng.
Lúc Hồ Thúy tron bệnh viện tư nhân, là Thẩm Lương cố ý sắp xếp người bảo vệ.
Không ngờ, lần đó hắn sau khi làm nhiệm vụ quay về, thì Hồ Thúy lại tự tử.
Hắn đau!
Nhưng cũng hận cô, sao lại phản bội hắn.
Vì hắn biết là Thẩm gia làm, hắn im lặng, vì một phần hắn cho rằng Hồ Thúy phản bội hắn.
“Tôi không tin.
Thẩm gia hay Thẩm Thanh Hương cũng không có lý do làm vậy.
Đừng quên, kết thân với Hồ gia đối với Thẩm gia khi đó, chỉ có lợi không có hại.”
Thẩm Lương lắc đầu, hắn ta không phải không tin Hồ Lâm.
Chỉ là hắn ta không chấp nhận được, bao năm qua hận thù, bao năm tin tưởng Thẩm Thanh Hương, bây giờ lại biết sự thật, sao hắn có thể tin, nói đúng hơn là hắn không dám tin.
“Thẩm Thanh Hương không phải giờ là phu nhân Trần gia sao?”
Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Ngài tự xem đi, tôi không uy hiếp ngài, tôi cầu một ân huệ cuối cùng cho tôi.”
Nói xong Hồ Lâm bỏ đi.
Vẻ mặt ông ta khi bước ra khỏi Thẩm gia vô cùng thoải mái, bao năm qua bí mật kia chôn giấu kỹ trong lòng.
Chị ông cũng đủ độc ác!
Chi thứ của Hồ gia không có con cháu nối dõi còn không phải Hồ Thúy xuống tay sao.
Trước khi chết, Hồ Thúy còn dọn sẵn đường cho con trai mình, lúc đó Hồ Thúy biết rõ Hồ gia sẽ không cần Hồ Cửu.
Bà dọn một đường, cả tộc Hồ gia, không ai có khả năng có con được nữa, mà Hồ Lâm cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy nhìn thấy Hồ Cửu, Hồ Lâm cảm thấy phức tạp vô cùng.
“Hồ gia xem như xong rồi, chẳng phải vừa ý chị rồi sao.
Trả thù hay lắm!”
Hồ Lâm đau đớn cười lớn, tự nói với bản thân.
Nước mắt trên gương mặt ông ta cứ thế lăn xuống.
Có một chuyện ông ta chắc chắn, bằng vào ngần đó chứng cứ trên tờ giấy kia để lại, Thẩm Lương sẽ giúp ông.
Vậy là đủ!
Mà lúc này Thẩm Thanh Hương đã sắp xếp cho Mộc Thúy Lan trở thành một họ hàng xa của Thẩm gia.
Tận lực thay Trần gia cùng Thẩm gia kết giao quan hệ.
“Phu nhân, tại sao là là bốn người? Tôi…”
Mộc Thúy Lan được bà ta sắp xếp lên giường cùng bốn vị quan chức.
Có thể nói bốn người kia cũng không phải là nhân vật tầm cỡ nào, họ đều là người trẻ, con cháu của một số gia tộc thứ hai ở phương Bắc.
Sau đợt bỏ phiếu vừa rồi, bọn họ đều có trong danh sách được đưa lên chức, tuy không cao nhưng tiền đồ vô hạn.
“Mộc tiểu thư quên rồi sao? Cô yêu cầu tôi dùng con đường nhanh nhất, cũng không phải cả bốn người một giường.
Chỉ là cùng cặp kè bốn người này thôi.”
Thẩm Thanh Hương cười lạnh nói.
“Đường đi nhanh, thì cần đi tắt.
Cô thấy không đúng sao?”
“Huống hồ… nên tận dụng thân thể này khi còn có thể.”
Bà ta càng nhấn mạnh.
“Đừng lo, cha mẹ cô mở lại công ty rồi.
Làm ăn khá tốt, chẳng mấy chốc sẽ quay lại đường đua gia tộc ở thành phố Gia.”
“Lúc đó, cô quay về, làm một tiểu thư của cô.
Ai biết gì chứ? Bọn người ở đây trong sĩ diện, sẽ không ai hé nửa câu.
Mà cô lúc đó cũng có lợi ích gì đó rồi, tôi còn quản được sao.”
Thẩm Thanh Hương vừa dùng cha mẹ cô ta để đe dọa, vừa dùng lợi ích trước mắt để mua chuộc.
Mộc Thúy Lan nhíu mày suy nghĩ, dù sao đi đến bước này cũng không còn cách khác.
“Vậy… khi nào?”
Nhưng với cô ta, chuyện tự nguyện khác với bán thân kiểu này, dù là với ai hay với hình thức nào.
Cô ta cũng đang bán thân cho bọn họ.
“Tuần sau, tôi đã sắp xếp, bọn họ chỉ cần ưng ý cô.
Lập tức… cô có giá trị.”
“Cô cũng nên học cách chiều đàn ông đi, họ không thích một người đơ như khúc gỗ.
Nếu cô không có gì khác các vị tiểu thư quý tộc, thì họ cũng cần cô làm gì?”
Thẩm Thanh Hương nói xong cũng đứng dậy định đi.
Mộc Thúy Lan vẫn ở đó suy nghĩ.
“Phải làm sao chứ?”
Cô đứng đó suy nghĩ, cô biết chỉ cần cô chiếm đủ lợi ích cho vị phu nhân này, cũng lưu lại ít lợi ích cho bản thân.
Vậy thì ngày sau cô cũng xem như khổ tận cam lai.
Nghĩ đi nghĩ lại cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Hương nói đúng, đối tượng cô bán thân cũng là các quan chức có mặt mũi, họ sẽ không vì cô ta mà làm ra chuyện gì.
Họ cần mặt mũi hơn Mộc Thúy Lan.
Nắm chặt tay, cô ta quyết tâm nếu đã là một kiều nữ, phải làm cho tốt.
“Đi thôi.”
Tài xế Chu chưa hiểu ý cô: “Đi đâu?”
“Chẳng phải bà ta nói tôi cần biết cách chiều đàn ông sao? Đến chỗ có thể học được cách này.”
Mộc Thúy Lan nhìn tài xế Chu, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi chưa hiểu.”
Quả thật Tài xế Chu được phân phó là để chăm sóc cô ta, cũng là giám sát.
Bà chủ cũng nói qua, chỉ cần là chuyện gì có lợi cho bọn họ, không cần quản, làm theo là được.
“Nơi hỗn loạn, nơi mà nam nữ chiều được khách, ở phương Bắc này không thiếu chứ.”
“Được.”
Lúc này Tài xế Chu mới hiểu ra, ánh mắt có chút quái dị nhìn cô ta.
Ông ta thầm nghĩ, cũng không cần phải bán rẻ bản thân như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ, cũng không nói ra thành lời.
“Tới Thiên Đường.”
Tài xế Chu nói.
“Tôi muốn ông chở tôi đi, còn đứng đó chờ cho tới khi tôi ra.”
Nói xong Mộc Thúy Lan lên xe, cũng không cho ông ta cơ hội từ chối.
Quả thực, Thiên Đường chính là một trong những chi nhánh nơi Trình Vũ bị hành hạ.
Mà quả nhiên nơi đây hội tụ đủ mọi loại dịch vụ nhạy cảm nhất, cũng là nơi phức tạp nhất..
Chương154: Học Cách Yêu Chiều Đàn Ông
Mộc Thúy Lan bước vào, gương mặt này cũng không còn là của cô ta, có gì phải sợ.
“Cho tôi dịch vụ nào tốt nhất.”
Nói xong chìa thẻ cho nhân viên lễ tân, cô nhân viên cẩn thận nhận thẻ, sau khi quẹt cho cô ta một thẻ hội viên VIP.
Mộc Thúy Lan mới hài lòng.
“Cho tôi một cô gái được nhiều đàn ông thích nhất ở đây, một tên đàn ông được nhiều quý bà ở đây mê đắm.
Cho tôi cả hai, đều đến phong VIP.”
Cô lễ tân hơi ngẩn người, phụ nữ tới thường yêu cầu nam cao to vạm vỡ phục vụ, sao lại còn yêu cầu cả nữ?
Nhưng cô ta không dám nói ra lời.
“Vâng.
Nhân viên sẽ dẫn quý khách đến phòng.”
Sau đó một tên đàn ông cao to cung kính dẫn Mộc Thúy Lan tới phòng VIP.
Không lâu sau một phụ nữ với thân hình bình thường, không quá nóng bỏng nhưng lại có gì đó cuốn hút làm người đối diện không rời được, còn gã đàn ông thì vô cùng mê người, thân hình rắn chắc cân đối.
“Quý cô có sở thích rất lạ.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến, dáng đi lả lướt, không quá ẻo lả, nhưng đủ làm người ta thấy sự nhẹ nhàng của cô ta.
“Cô tên gì?” Mộc Thúy Lan thẳng thắn hỏi.
“Ở đây cứ gọi tôi là Tiểu Diêu.”
Giọng nói của cô gái Tiểu Diêu vô cùng nhẹ nhàng, không quá sến, lại không nhõng nhẽo, chỉ có chút gì đó làm cô khó chịu.
Đúng vậy! Phàm những thứ làm đàn ông ngứa ngáy rộn ràng, lọt vào tai người cùng giới đều tạo sự khó chịu.
“Cậu?”
Mộc Thúy Lan hướng mắt về người đàn ông kia.
“Huy Phát.”
Hắn cũng không dài dòng, trả lời thẳng vào trọng điểm.
Mà giọng nói trầm ấm, tâm của Mộc Thúy Lan cũng có chút rộn ràng nha.
Ai bảo gã trai bao kia dù gì cũng cường tráng, khá rắn chắc, điển trai là điều hiển nhiên rồi.
“Tôi nói thẳng, tôi đến đây không phải để tìm vui.
Tôi cần là… các người dạy tôi cách làm cho đàn ông vui.”
“Có thể gọi là thỏa mãn đi! Làm sao họ không thể rời được tôi càng tốt.”
Mộc Thúy Lan cũng không vòng vo.
“Ai do.
Chị gái này, chị định cướp cơm em sao?”
Cô gái Tiểu Diêu cười sảng khoái.
“Người tôi muốn không rời tôi sợ là không phải khách của cô đâu.
Phí cho mỗi người… năm trăm triệu, có thể làm cho tôi thành công quyến rũ đàn ông thì thêm năm trăm triệu.”
“Đủ không?”
Mộc Thúy Lan rất hiểu, muốn để cho đám đàn ông mê cô, thì chỉ tìm đến kẻ chuyên làm đàn bà say đắm, cùng người có thể hiểu đàn ông.
Mà hai người trước mặt này, loại đàn ông hay phụ nữ nào mà chưa gặp qua chứ?
“Bây giờ sao?’
“Đương nhiên là đi theo tôi.”
“Nhưng hội quán có quy định…”
“Không sao! Tôi trả tiền cho họ, nói muốn hai người cùng tôi về nhà, phục vụ một tuần.”
“Mà tiền phí của hai người, tôi cũng trả riêng.”
Mộc Thúy Lan vung tay không tiếc.
Sau khi cô ta phẫu thuật, đồng ý giúp Thẩm Thanh Hương thì cô ta lại quay về thời kỳ đỉnh cao, tiền tiêu không hết, vài tỷ với cô ta không vấn đề.
Cả hai người kia không vấn đề, có tiền tại sao không làm chứ?
Huống hồ còn không có lao động ‘cật lực’ nha.
Vừa lúc bọn họ lên xe chuẩn bị về lại biệt thự ngoại ô của Thẩm gia, một gã đàn ông toàn thân quần áo không nguyên vẹn lao lên xe họ.
“Anh là ai? Xuống xe!”
Tài xế Chu với hành động đưa kỹ nam kỹ nữ vào xe về biệt thự của Mộc Thúy Lan đã phản cảm vô cùng.
Từ khi nào tiểu thư gia tộc lại cần hạng người này chỉ bảo chứ, nhưng khi xin ý kiến của phu nhân, thì bà cười nói Mộc Thúy Lan kia ít nhất khá biết điều, làm theo cô ta.
Ông đành nhịn xuống, giờ lại thêm một gã dơ bẩn từ đâu chạy vào xe, càng là nơi ông ta trút giận.
“Xin mọi người, cho tôi đi đi.
Tôi có tiền, tôi sẽ trả, bao nhiêu cũng trả.
Tôi bị hại… làm ơn.”
Gã đàn ông van xin, ánh mắt sợ hãi.
Mà bên kia đường một đám lực lưỡng đã chạy tới.
“Đi đi!”
“Nhưng…”
“Tôi nói đi đi, dù gì thêm một kẻ nữa giúp tôi không tốt sao?”
Tài xế Chu hết cách cũng đành lái xe đi.
“Cảm ơn..”
“Anh tên gì?”
Mộc Thúy Lan nhìn dáng vẻ người này, cảm thấy hắn ta có lẽ là kỹ nam không nghe lời, bị hành hạ thảm hại mới như thế.
Cô ta cũng không có ý tốt gì mà cứu người cả, chỉ là khi gã đàn ông này cầu xin có cầm ra một chiếc thẻ đen.
Tuy Mộc Thúy Lan không biết chiếc thẻ kia thuộc Vinh gia, nhưng cũng nhìn ra giá trị của chiếc thẻ này không nhỏ.
Thứ cô ta cần chính là khoản tiền trong đó!
“Trình… Vũ.”
Giọng nói hơi lúng túng của hắn làm cho Mộc Thúy Lan thoải mái hơn.
Cô ta càng có cảm giác thành tựu, nhắm mắt lại, cô ta cảm nhận bản thân có thể bước lên vinh quang.
Một đám người này một tuần hơn ở trong biệt thự Thẩm gia cũng không ra ngoài.
Mà Mộc Thúy Lan cũng nhờ vào một tuần này, mà tương lai sau này của cô ta bước vào con đường làm tình nhân giới chính trị.
Được mọi người mệnh danh là “kiều nữ thành phố”.
Cũng trong một tuần này, Hồ Cửu đã tra được nhiều tin tức khá hay ho, còn có tung tích Liêm gia.
“Hữu Thủ! Bên Ban Chính trị yêu cầu gì?’
Hồ Cửu đọc hết thông tin vừa nhận được thì lại hỏi.
“Bọn họ muốn Vinh gia vào nội các.”
“Còn có, danh tính người kia tra ra rồi, tuy Thẩm Thanh Hương làm việc khá kín đáo, nhưng cuối cùng vẫn có sơ hở.
Người kia chính là Mộc Thúy Lan, mà Mộc gia cũng nhờ nguồn vốn của Thẩm gia, phất lên ở thành phố Gia.”
“Theo đà này thì ba năm tới họ sẽ lại lấy lại vị trí.”
Hữu Thủ rành mạch báo cáo.
“Ồ, cô gái này không tệ đi.
Có thể leo lên đây, cũng quá khó cho cô ta rồi.”
Hồ Cửu nghe vậy cũng khá ngạc nhiên, Mộc Thúy Lan vậy mà phẫu thuật thẩm mỹ, còn theo Thẩm gia.
“Chuyện hay hơn rồi đấy.” Anh cảm thán
“Nhưng mà…”
Hữu Thủ hơi ngập ngừng.
“Dạo này bên Hồ gia cũng không có gì, chỉ có Hồ Lâm một lần gặp riêng Thẩm Lương.
Cũng không biết họ nói gì, nhưng mà sau đó vài ngày, Thẩm Lượng cùng Hồ Lâm dường như đạt thành thỏa thuận gì đo.”
“Hồ Lâm được Thẩm gia viện cớ mời đến thôn trang tham quan, thực chất là đi về phía Đông.”
“Ồ? Hồ Lâm vậy mà để lại Hồ gia sao?”
“Để lại Hồ gia?”
Hữu Thủ không hiểu.
“Đi về phía Đông, dù là gia tộc nào về đó xem như sẽ không còn liên quan chính trị phía Bắc.”
“Mà Hồ Lâm đi một mình, Hồ gia bên này còn chưa giải quyết xong… Xem ra ông ta từ bỏ Hồ gia rồi.”
Nghe được tin tức này, Hồ Cửu nhanh chóng nhìn ra ý đồ của Hồ Lâm.
“Vậy..
chúng ta cần làm gì?
Hữu Thủ lên tiếng.
“Bắt ông ta về lại đây cho tôi.
Năm đó, mẹ tôi làm sao chết? Tôi còn chưa hỏi rõ, ai cho ông ta đi chứ!”
Giọng nói của Hồ Cửu trở nên trầm hơn.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn tờ giấy trước mặt..
Chương155: Bạch Thố Là Ai
Thật ra với Hồ gia thì Hồ Cửu đã lạnh tâm, nhìn những tư liệu lấy được từ năm đó, Hồ Cửu cảm nhận được mẹ anh Hồ Thúy đã chịu những dày vò gì.
Chỉ là, cha anh là ai?
Tùy bề ngoài Hồ Cửu cũng không quan tâm, nhưng thâm tâm anh cũng muốn biết.
Chuyện qua nhiều năm, tư liệu chắp vá, thực sự không có manh mối nào.
“Năm đó Hồ gia ép mẹ tôi bỏ lại tôi.
Cậu nói xem, bà có tình cảm với tôi không?”
Hồ Cửu đọc hết tư liệu trên bàn rồi chợt hỏi.
Nhìn vẻ mặt Hồ Cửu, Hữu Thủ cũng không biết nói sao.
“Hồ gia không chi thứ, không người thừa kế nào ngoài Hồ Tiêu.
Đứa con ngoài giá thú của Hồ Bách Nhân vẫn còn quá nhỏ.
Cậu xem, mẹ tôi là người làm ra mọi chuyện này, đây là cách bà trả thù họ hay bà thực sự muốn dọn đường cho tôi quay về?”
Hồ Cửu vẫn mơ hồ không dám nghĩ.
Năm đó là mẹ anh vốn dĩ hứa hôn cùng Thẩm gia, trước hôn sự một tháng, bị hại mang thai, còn sau khi đẻ anh bị tai nạn.
Hồ gia tung tin bên ngoài rằng bà đã chết, thực sự là chưa, sau đó giam cầm bà, khiến bà uất ức mà tự tử.
Mẹ anh đã chịu đau khổ bao nhiêu chứ?
Mẹ thương anh chứ? Anh là kết quả của sự hãm hại mà ra.
“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”
Hữu Thủ thở dài nói.
Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.
Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.
Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.
Cần gì nữa sao?
“Thật ra, tôi không cần.
Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ.
Đúng không?”
“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu.
Người có thể dùng, cứ để lại.”
Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.
“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”
Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.
“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”
Hữu Thủ cười tít mắt.
“Không không, không vất vả.”
Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.
“Cháu dì đã tốt hơn rồi.
Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”
Hồ Cửu nói.
Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.
Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.
“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”
Dì Thẩm xua xua tay.
Những người ở đây ai cũng tốt,
“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt.
Tiện chăm sóc nhau.”
Hồ Cửu chân thành nói.
Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.
Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.”
Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.
Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.
Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.
“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao.
Xem này…”
Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.
“Hôm nay còn có bánh quy, dì Thẩm lát đem vào viện cho cháu trai nhé.
Cứ để cháu làm là được.”
“Sao thế được chứ.”
‘Được được, cháu nói được là được.”
Bạch Thố cười rạng rỡ, gương mặt thiện lương càng làm Hữu Thủ tin tưởng đây chính là người hợp với Hồ Cửu.
“Anh Hồ Cửu, xem đi.
Bạch tiểu thư thiện lương như thế, không hiểu là anh cần gì nữa chứ.”
Hữu Thủ thay Bạch Thố nói chuyện.
“Cậu có vẻ nhiều chuyện hơn nhỉ.”
Hồ Cửu bắt đầu ăn, ánh mắt liếc nhìn Hữu Thủ, có vẻ cảnh cáo.
Nhìn anh như vậy, Hữu Thủ cũng im miệng lại.
“Ăn nào, kẻo đồ ăn nguội.”
Bạch Thố cười tươi nói.
Cô biết bản thân muốn bước vào tâm Hồ Cửu, cần có thời gian cùng sự kiên trì, không thể nôn nóng quá được.
“Lúc sáng em dọn phòng làm việc của tôi?”
Hồ Cửu thuận miệng hỏi.
“Đúng… vậy.
Có chuyện gì ạ? Hay em lại làm sai gì?”
Bạch Thố hơi chột dạ.
Quả thực sáng nay cô có vào phòng anh dọn dẹp, còn là thăm dò thông tin khác.
Chỉ là ngoài những thứ bình thường, còn lại thứ cô cần tìm đều không thấy, thông tin gì đó cũng không có.
Đây có phải là quá cẩn thận, hay cô tìm sai chỗ?
Hay bị phát hiện?
Bạch Thố hơi căng thẳng.
“Anh Hồ Cửu, không nên dọa người ta, người ta giúp anh gọn gàng mà thôi.” Hữu Thủ thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Thố lại vô cùng thương cảm.
“Tôi đã nói câu nào sao?”
Anh liếc mắt nhìn Hữu Thủ.
“Lần sau không cần dọn ở đó.
Bất tiện!”
Nói xong Hồ Cửu lại ăn tiếp như chưa có chuyện gì.
Anh nói quá ngắn gọn, mà Bạch Thố lo lắng không thôi, cô không rõ lắm mình có làm gì khiến anh nghi ngờ không.
Nếu không sao anh lại hỏi đến chứ?
Xem ra cần cẩn thận hơn!
Bạch Thố quả thật diễn rất tròn vai, ngay từ đầu hình tượng của cô vô cùng tốt, luôn là lo lắng, ngây thơ sợ hãi.
Cho nên khi cô thực sự lo lắng hồi hộp, thực sự cũng không có sơ hở.
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi khỏi, dì Thẩm dưới sự thuyết phục của Bạch Thố cũng đến bệnh viện.
Đây là lúc Bạch Thố có thể hành động dễ dàng.
Bạch Thố thành thục kết nối với đầu dây bên kia.
“Ngài Tuệ, anh nói xem, Hồ Cửu có thể giấu những thứ đó ở đâu?”
Giọng nói của cô có chút gấp gáp.
“Nếu thực sự đã tìm kỹ không có, cô nên xem trong phòng ngủ hoặc phòng làm việc có cơ quan gì đó không? Chẳng phải các gia tộc ở phương Bắc luôn dùng cách này sao?”
Bạch Thố nghe theo, nhanh chóng lần mò, gõ gõ xung quanh muốn tìm ra điểm khác thường nào đó..