-
Chương 141-145
Chương141: Trần Giai Linh Quay Về
Túc Trì lúc này nhanh chóng vào thông báo tình hình của Ngài Thiện.
“Không ngoài dự liệu, Ngài Thiện đã được người nào đó đưa về phía Đông.”
“Thanh Ngũ lên đường đến phía Đông đó chưa?”
“Đã đi rồi!”
Túc Trì báo lại.
Hồ Cửu hơi suy tư một chút, anh lại có dự cảm gì đó chẳng lành, chỉ là anh không biết phải nói sao.
“Cho người theo dõi ba gia tộc.
Còn có… thành phố Gia không được nằm ngoài sự tính toán của chúng ta.”
“Liên hệ xem phía bên núi Hàng có gì không?”
Trước khi đi anh không quên dặn dò thêm.
Túc Trì cùng Hữu Thủ nhìn nhau, cảm thấy hôm nay Hồ Cửu khá lạ.
Mà ở Trần gia, Trần Giai Linh cũng đã không còn đủ kiên nhẫn, dù được bác sĩ khuyên ở lại thêm nhưng vẫn kiên quyết muốn về nhà tĩnh dưỡng.
“Giai Linh, sao đã về rổi?”
Thẩm Thanh Hương thấy con giá về thì hơi bất ngờ.
“Con không nên như vậy… Cơ thể của con…”
“Đều ổn rồi, có thể chú ý điều dưỡng tại nhà cũng tốt.
Mà cha không có nhà sao?”
Trần Giai Linh nhìn quanh.
“Ông ấy à, vừa bị lôi đi mừng tiệc gì đó.”
“Giai Linh, vị Chiến thần kia… có liên hệ với con không?”
“Vẫn không có…”
Nghe tới Chiến thần, bất giác cả người cô ta run lên, thật sự cô ta quá sợ hãi.
“Vậy cũng tốt.”
Nhưng trong ánh mắt Thẩm Thanh Hương lại lóe lên tia không đành.
“Mẹ cũng đã chuẩn bị người, dù cho sau này cần dùng cũng không tới lượt con phải…”
“Hiểu ý mẹ chứ?”
Thẩm Thanh Hương nhấn mạnh.
“Con hiểu.
Con muốn đi nghỉ một chút.”
Trần Giai Linh khó chịu, không muốn nghe đến những vấn đề thế này nữa.
Mà bọn họ đều không biết vị Chiến thần giả mạo trong miệng bọn họ, ngày đêm tâm niệm lại đang chịu hành hạ.
“Xin… Làm ơn…”
Trình Vũ đau đớn không còn chịu nổi, bản thân hắn cũng không còn hình người.
“Ai dô, tiểu thịt tươi bóng bẩy, đừng nói em không đê mê nha… nếu không sao em có thế… ha ha ha”
Giọng nói khiếm nhã của tên đàn ông thô kệch kia làm cho Trình Vũ buồn nôn.
Không phải hắn không nôn, mà không biết nôn bao nhiêu lần rồi.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày rồi, hắn còn chưa thấy ánh sáng mặt trời.
“Xin các vị tha cho tôi.”
“Sao có thể? Anh đây nhận tiền phải chiều lòng em chứ, thả em ra thì anh chơi với ai.”
Một giọng nói khả ố khác vang lên, nhìn thân thể lõa lồ của Trình Vũ lại liếm môi.
“Đừng… Tôi có tiền… Tôi có thể…”
“Dù thế nào người bên kia cũng trả cao hơn gấp mười lần, là mười lần đó.”
Một tên khác nhắc nhở.
Đám người kia sáng mắt lên.
Thật sự đây là ác mộng của Trình Vũ, hắn ta bị hành hạ thê thảm, điều đáng sợ là bọn người này cứ mỗi lần xong việc, lại cho người tắm rửa hắn sạch sẽ, ép hắn ăn uống, trong đồ ăn trộn cả thuốc kích dục.
Khủng khiếp hơn, trong căn phòng này nếu tính cả hắn là có năm người đàn ông, là đàn ông!
Toàn thân ê ẩm!
Trình Vũ nhớ tới buổi tối hành hạ Trần Giai Linh, cảm thấy vô cùng hối hận.
Không phải vì hắn thương cảm, mà vì trước khi đi Túc Trì đã thì thầm vào tai hắn.
‘Từ từ tận hưởng cảm giác mày gây ra cho Trần tiểu thư.’
Sau đó… hắn cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ là bản thân hắn cũng quên mất khái niệm thời gian.
Mà đám người kia lần lượt nghỉ ngơi thay phiên nhau hành hạ hắn, bao nhiêu sự sỉ nhục cùng xấu hổ đều phô bày.
Hắn còn có thể làm gì được.
“Em trai xinh đẹp, nào… tới lượt anh rồi.”
Bép.
Một tiếng vỗ vang vọng, cả đám phá lên cười.
Chỉ có Trình Vũ biết cái mông của hắn sắp nát bét rồi.
“Nào, anh nữa.”
Một tên to con khác cởi tuột tất cả xông tới.
“Chúng ta bạo lực một chút được không…”
“Nhưng em trai này yếu lắm không? Chịu nổi chứ…” Một kẻ khác lo lắng.
Khi hai người họ đang lưỡng lự thì một tên khác hùng hổ xông tới, nhét thuốc vào miệng Trình Vũ, kéo ngửa đầu hắn ra đổ nước vào.
Buộc hắn nuốt xuống.
“Xem đi! Xong rồi.”
“Kia là gì?”
Một tên thắc mắc.
“Tao không rõ.
Chỉ biết vị kia để lại, cả một vỉ, chắc được sáu viên.
Anh ta dặn dò, chỉ cần uống thuốc này, thì dù có ra sao cũng sẽ không chết nổi.”
“Đúng! Tao nhớ rồi, lúc đó tao có mặt, vị này còn bảo, nếu em trai đây có chuyện cứ cho đi bệnh viện, báo ngài ấy.
Khỏe mạnh lành lặn lại về cho chúng ta ‘phục vụ’.”
Trình Vũ nghe xong vô cùng hoảng loạn, hắn ta lúc này đã không còn sợ chết.
Điều hắn trải qua còn kinh khủng hơn cái chết!
Mà điều kinh tởm nhất là, sau khi đám người kia cười ha hả, thì cả ba tên đàn ông to con lực lưỡng xông vào.
Có thể nói là ‘cưỡng hiếp’ hắn một cách thô bạo nhất.
Nhưng cơ thể hắn lại phản ứng.
“Ôi! Em trai phản ứng lại kìa… nhìn ‘cà rốt’ của em ấy này.
ha ha ha”
Trình Vũ nhìn theo, vậy mà ‘cà rốt’ đỏ đỏ lại phản ứng cứ như nhiệt liệt chào đón ba kẻ kia.
Tên thứ tư đang định nghỉ ngơi, nhìn thấy ‘cà rốt’ của hắn cũng vô cùng hứng thú.
Quên cả nghỉ ngơi là gì.
“Để tao nào.
Bọn mày đầu đuôi đều giành, chừa tao ‘cà rốt’.”
Nói xong hắn cười ha hả…
Sau đó thì…
À không! Không còn sau đó!
Trình Vũ không biết bản thân trải qua bao lâu mới được buông tha.
Cả phòng ngai ngái mùi tanh hôi khủng khiếp.
Hắn nôn thốc nôn tháo.
Vậy mà đám người kia từng người đút hắn ăn cháo.
“Tôi… không ăn… cút… cút!”
Trình Vũ vô cùng sợ hãi, ánh mắt lóe đỏ ngầu.
“Ay da, em trai không ăn… vậy anh bón bằng miệng nhé.”
Còn chưa kịp phản ứng, một tên giữa chặt miệng Trình Vũ, tên còn lại thô bạo hớp ngụm cháo trực tiếp dùng miệng bón cho Trình Vũ.
Dù miệng tên kia hết cháo, nhưng hắn vẫn không thả ra, trực tiếp quán lấy lưỡi của Trình Vũ.
Hắn trợn mắt, nhưng bị giữ miệng và cổ quá chặt đã bị buộc nuốt cháo xuống.
“Ha ha ha… Kích thích chứ?”
“Xin… Tôi cho các người tiền… Bao nhiêu cũng cho.
Có thể thương lượng không?”
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng để nói rõ từng câu..
Chương142: Thoát Được Một Nạn Lại Gặp Nạn Mới
Trình Vũ vô cùng sợ hãi, hắn ta sợ cảm giác kinh tởm này, hiện tại đánh đổi cái gì hắn cũng muốn thoát.
“Nói xem…”
Bọn người kia cười cười, để cho hắn nói.
“Tôi có tiền, rất nhiều.
Người kia trả các người gấp mười, tôi cũng trả gấp mười… Chỉ cần… thả tôi.”
Trình Vũ vừa thở gấp vừa nói.
“Không được! Trước khi đi vị này có dặn, dù em trai trả bao nhiêu hắn cũng trả gấp mười.”
“Mấy hôm nay lăn lộn cùng em trai, anh đây tốt bụng nhắc nhở, em có trả bao nhiêu thì bên kia cũng báo gấp mười lần.
Tiền chuyển ngày về tài khoản tụi anh.”
“Xem nào, em muốn trả hơn cũng được… Anh đây càng có tiền.”
Nói xong cả đám bật cười.
Trình Vũ lúc này hoàn toàn mất đi ý chí.
Ánh mắt là sự đau khổ cùng tuyệt vọng.
Chợt đáy mắt hắn lóe một tia tính toán.
“Có thể… Cho tôi tắm một chút… Tôi…”
“Gì chứ tắm có thể nha.”
Nói xong một tên to con kéo hắn vào nhà tắm.
“Em trai, nhà tắm chúng ta khá đẹp… em có muốn… Ha ha ha”
Trình Vũ ớn lạnh.
“Cũng được, chỉ là cho tôi tắm một chút.
Sau đó… tùy các anh…”
Trái ngược với sự chống đối giãy giụa mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Trình Vũ chủ động đồng ý.
Bép.
Tên kia phấn khích lại tiện tay vỗ mông hắn ta.
“Ha ha ha… Xem đi, chúng ta thu phục được một em trai nuôi này.”
Cả đám hả hê, cùng bàn xem sẽ làm gì trong nhà tắm.
Trình Vũ nhanh chóng đóng cửa.
Hắn cần tỉnh táo để nghĩ cách đào tẩu, nếu không hắn sống không bằng chết mất.
Trong nhà tắm, Trình Vũ xả nước, tạo tiếng động.
Hắn ta nhìn xung quanh, quả thực khu này là khu khép kín, không hề có nơi thoát ra.
Chợt!
Hắn nhớ ra, mỗi lần vào bảy giờ tối thì đám người kia sẽ được phục vụ đưa đồ ăn vào.
Nếu có thể chỉ có chuồng ra lúc đó.
Cánh cửa phòng khóa bằng thẻ từ, chỉ có thẻ nhân viên mới ra vào được.
Vậy….
Trình Vũ ánh mắt lóe lên thâm độc hạ quyết tâm.
Sau đó, hắn mở cửa.
“Sao em trai…”
“Tôi tình nguyện.”
Trình Vũ cố nén đau cùng nhục nhã, trải qua bao nhiêu đoạn thời gian cũng không còn nhớ nữa.
Đến khi bọn họ mệt phờ người, cuối cùng phục vụ cũng đến đưa cơm.
“Tôi… tự ăn được.”
Bốn gã đàn ông kia rất hài lòng với thái độ của Trình Vũ.
Mà lúc này, khi Trình Vũ còn đang lên kế hoạch thoát ra ngoài, thì Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã đứng phía trước Hồ gia.
“Ngài muốn vào?”
Hữu Thủ thắc mắc.
“Sao lại không?”
“Nhưng…”
Anh ta hơi lúng túng.
Quả thực không biết tại sao Hồ Cửu đang ra sức chèn ép Hồ gia, sau khi gặp Dung Vị về lại thay đổi ý định.
“Sớm hay muộn Hồ gia này cũng nên giải tán thì hơn… Lý gia của Lão Lý cũng không tồi.”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng vào trong.
“Cậu là…”
Dì Thẩm, người giúp việc Hồ gia ngần ngại hỏi.
“Báo với đám người Hồ gia, Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ đến.”
Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không cho Hữu Thủ cơ hội lên tiếng.
“Vâng, xin ngài đợi một lát.”
Nói xong dì Thẩm nhanh chóng đi vào báo với người Hồ gia.
Vừa lúc trưởng lão Hồ gia cũng có mặt ở đây.
Mà Hồ Bách Nhân vừa nghe tên đã nhanh chóng tức giận.
“Đồ ngu, còn không mau mời vào.”
Hồ Bách Nhân giận dữ quát.
Thật ra dì Thẩm không làm sai gì cả, chỉ là Hồ Bách Nhân muốn trút giận mà thôi.
Mà Hồ Cửu đứng bên ngoài đã nghe thấy giọng quát tháo của ông ta.
“Sao lại đông đủ thế này nhỉ?”
Hồ Cửu cười cười, cũng không đợi mời đã ngồi xuống ghế đối diện.
“Hồ Cửu, cậu xem như có lỗi với cháu.
Hôm nay trưởng lão cũng có mặt, cũng là muốn để cháu về lại Hồ gia.”
“Lần này tuyệt đối không có điều kiện gì, càng không có mong cầu gì.”
Hồ Lâm cười lấy lòng nói.
“Hồ Cửu có phải không? Cũng gọi ta một tiếng cậu lớn rồi, Hồ gia cùng cháu có huyết thống, không thể chối cãi.
Điều này quá rõ ràng, cháu không nên quay cùi chỏ về phía người ngoài.”
Hồ Bách Nhân một bộ là kẻ bề trên.
Mà các trưởng lão đang ngồi đó cũng không muốn lên tiếng, bọn họ cho rằng địa vị bản thân cao nhất Hồ gia.
Chỉ cần Hồ Lâm ra mặt là đủ.
“Các người đóng phim hài? Hay đang sảng rồi?”
Hồ Cửu cười cười, bộ dáng bất cần mà lắc đầu.
Còn Hữu Thủ lúc này thì vô cùng thoải mái đứng quan sát một lượt.
“Có mặt trưởng lão, cháu cũng xem như là cho họ mặt mũi đi.”
Nhìn biểu hiện của Hồ Cửu, Hồ Lâm lên tiếng.
Hồ Bách Nhân trước giờ hống hách thành thói, nào để ý tới thái độ của Hồ Cửu, nhưng vì có Ngài Tuệ nên ông ta cũng không làm gì được.
Nhìn thấy dì Thẩm mang nước lên thì hất tung tóe, như tìm chỗ trút giận.
“Đồ phế vật! Bà làm ăn chậm chạp thế.
Tháng này đừng mơ nhận lương.”
Dì Thẩm sợ hãi, quỳ xuống cầu xin, vô tình quỳ lên mảnh thủy tinh vỡ.
‘Xin ông chủ, cháu tôi cần tiền… nó bị ốm lâu ngày, vẫn còn nằm đó… xin ngài, đừng trừ lương tôi.
Tôi hứa sẽ làm thêm nhiều hơn, sẽ cẩn thận hơn.”
Quả thật cháu dì Thẩm dù được nằm viện tốt, được đãi ngộ của Hồ gia, nhưng đó như ban phát bố thí, ngoài thuốc tốt thì thực sự không ai tận tâm lo cho bé cả.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ nhìn nhau nhíu mày.
“Ngài Tuệ mời ngài ngồi.”
“Tôi thích đứng!’
Lúc này không ai quan tâm tới dì Thẩm, mặc kệ bà quỳ van xin, cũng mặc kệ hành động của Hồ Bách Nhân.
- --------------
Hôm thứ 7 và Chủ nhật có việc, mà trời nắng nên có chút cảm.
Hôm nay khỏe hơn rồi.
Lát tối sẽ trả đủ 3 chương còn thiếu cho mọi người.
Mọi người thông cảm nhé.
^^
Cảm ơn cả nhà đã quan tâm mình ^^.
Chương143: Vẫn Là Lợi Dụng Nhau
Hồ Cửu nhìn một đám người, không hề cảm xúc.
Bọn họ được mọi người kính trọng là vậy, nhưng xem hành vi đi.
Một người đàn bà lớn tuổi quỳ trên mảnh vỡ, khóc lóc kêu xin, ắt hẳn hoàn cảnh của bà thì cả Hồ gia ai ai cũng rõ.
Chỉ là bọn họ tự đặt bản thân mình quá cao, cho nên không thèm đếm xỉa.
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ chưa ngồi, sao cháu có thể ngồi chứ?”
Hồ Bách Nhân đang tìm lỗi bắt bẻ, ông ta luôn như thế!
Bản thân không có năng lực nhưng rất thích bắt bẻ kẻ khác, có vẻ như đó là niềm vui của ông ta vậy.
“Không tới lượt ông quản, người thích đứng hay ngồi, ông quản lắm vậy sao.”
Hữu Thủ chướng mắt nhìn ông ta.
“Xin ông Hồ, ông… xin ông nói với lão gia…”
Dì Thẩm nước mắt cứ thế lăn xuống, cũng không hề biết đau là gì, chỉ mong khoản tiền tháng này đủ để lo cho đứa cháu.
“Bác gái này, bọn họ mất nhân tính như vậy, vẫn là đừng nên cầu xin.”
Hồ Cửu nhịn không được nữa, đỡ dì Thẩm đứng lên.
Nhưng dì Thẩm biết chỉ cần bà đứng lên thì số tiền kia coi như biến mất.
“Tôi… Tôi là người làm Hồ gia… Tôi cần số tiền này, cậu kệ tôi…”
Dì Thẩm nói năng rối loạn, dù sao thì bà cũng đã có tuổi, ăn ít một chút, chịu cực một chút cũng không sao, chỉ là đứa cháu kia…
“Dì đứng lên trước đi!” Hữu Thủ lên tiếng, cũng bước lại gần.
Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân thấy vậy cũng cảm thấy dì Thẩm quá phiền phức.
“Bà đứng lên cho tôi, làm tôi mất mặt sao?”
Hồ Bách Nhân lại quát.
“Ông Hồ…”
Dì Thẩm là muốn cầu xin mà thôi.
“Đứng lên đi, ông ấy trừ của bà tôi sẽ bù.” Hồ Lâm không muốn vì chút chuyện cỏn con mà làm lỡ chuyện lớn.
Mà lúc này các vị trưởng lão Hồ gia đang ngồi đối diện cũng thấy rất phiền phức, tuy bọn họ biết thân phận Ngài Tuệ, nhìn Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ còn quá trẻ tuổi.
Bọn họ lại nhiều năm ngạo mạn, sống trong sự đề cao của mọi người quá quen rồi, làm sao có thể cúi đầu khom lưng ngay.
Huống hồ Ngài Tuệ cũng không phải người đứng đầu gia tộc bí ẩn.
“Im cả đi! Thật mất mặt, chỉ là một người làm cũng không quản nổi.”
Hồ Diệu Thái tức giận mắng, ông ta vừa nói vừa gióng gậy xuống đất.
Theo quán tính Hồ Bách Nhân cùng Hồ Lâm đều im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Dì Thẩm hầu hạ cho Hồ gia lâu nay, cũng vô cùng run sợ, nhưng quả thật bà hết cách rồi.
“Xin các vị, cầu xin cac vị.
Niệm tình tôi hầu hạ Hồ gia nhiều năm… xin bỏ qua cho tôi lần này.”
Thật sự dì Thẩm túng thiếu lắm rồi, tháng trước chỉ vì Hồ Bách Nhân giận cá chém thớt, vô duyên vô cớ mắng bà rồi trừ tiền.
Hiện tại sắp phẫu thuật cho cháu trai, nếu như tháng này không đủ tiền… chỉ sợ…
“Thì sao? Còn lên tiếng tbaf có tin tôi đuổi cổ bà?” Hồ Bách Nhân trợn mắt quát.
Hắn chỉ muốn bà ta im lặng lại, ai ngờ lại phiền thế.
“Chuyện cháu bà không liên quan tới Hồ gia, mà chúng tôi cũng không có nghĩa vụ gì ở đây cả.”
Hồ Lâm cũng lạnh nhạt nói theo.
Dì Thẩm cũng biết nếu tiếp tục cầu xin e rằng tới việc cũng mất.
“Không đuổi bà đã là nhân từ lắm rồi đấy.
Mau dọn dẹp rồi biến khỏi phòng khách đi.”
“Nhớ lau chùi cho sạch!”
Hồ Bách Nhân cũng xem như được xả giận, không muốn nói thêm.
Mà Hồ Tiêu lúc này cũng quay về.
“Cha à, gọi con về gấp làm gì chứ.
Con còn phải ở cùng…”
Hắn còn đang thoải mái bước vào đã thấy khung cảnh vô cùng khó chịu.
Một bên là trưởng lão Hồ gia, một bên đối diện là Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cha hắn thì đứng ở ngay cạnh Hồ Lâm.
Đây là…
Không lẽ do hắn gây chuyện mà ra?
Hắn nhớ lời Hồ Lâm nói, phải khách khí với Hồ Cửu, thậm chí hạ mình xin lỗi.
Ký ức chợt lóe lên, Hồ Tiêu cũng nhớ lại đêm đó, Hồ Cửu có nói cha hắn có con riêng, chuyện này hắn lại vứt ra sau đầu….
Xem ra phải điều tra mới được.
Dung Vị đi sau Hồ Tiêu, cũng thấy một màn này, lại nhìn rõ Hồ Cửu đang ngồi thoải mái bất cần.
Còn anh ta thì vẫn khép nép đi sau Hồ Tiêu.
“Dì tên gì?”
Bà ngước mắt nhìn chàng trai trẻ.
“Cậu cứ gọi tôi là Dì Thẩm, ở đây ai cũng gọi thế.”
“Hồ Cửu, hôm nay cháu đến chắc hẳn có việc, chúng ta nên nói vấn đề chính đi thi hơn.”
Hồ Lâm cắt ngang, ông ta không muốn tốn thời gian với một người giúp việc.
“Dì Thẩm, theo tôi được không? Rời khỏi Hồ gia đi, họ trả dì bao nhiêu tôi trả gấp hai mươi lần.”
“Cháu của dì nằm ở viện nào, bệnh ra sao? Chỉ cần dì đồng ý, tôi sẽ chuyển nó qua nước ngoài, điều trị tốt nhất.
Hoặc nếu dì ngại đi xa có thể chuyển lên tuyến trên, do chuyên gia đầu ngành hội chẩn.”
Mặc kệ Hồ Lâm nói gì, Hồ Cửu vẫn tập trung chú ý vào dì Thẩm.
Hồ Lâm bị lơ có chút ngượng ngùng, mà Hồ Tiêu vì vừa về cũng chưa rõ đầu đuôi ra sao.
“Này Hồ Cửu, anh xem đi, chỉ là một kẻ giúp việc hèn mọn, cần gì quan trọng thế.
Muốn lấy tiếng cho bà ít tiền là được.”
“Bà ta đi thì ai lo cho Hồ gia chuyện nhà, tìm người như bà ta cũng khó đấy/”
Hồ Tiêu vênh mặt nói, hắn biết cần khách khí với Hồ Cửu nên đã coi như hạ xuống mấy phần kiêu ngạo rồi.
Chỉ là lọt vào mắt mọi người vẫn là một kẻ không biết điều mà thôi!
“Dì Thẩm… Tôi chờ dì trả lời.”
Hồ Cửu nhìn bà, ánh mắt vô cùng chân thành.
Dì Thẩm hầu hạ Hồ gia cũng được hơn mười lăm năm có thừa.
Nói rằng không chút lưu luyến cũng không thể.
“Cảm ơn cậu… Tôi… Hồ gia cũng từng giúp tôi, nếu bỏ đi thì cũng không hợp lẽ.”
Bà biết là Hồ gia không người nào tốt đẹp, họ là vì lợi ích cả.
Nhưng bà là người biết mang ơn, khi bà khó khăn có Hồ gia giúp đỡ, nhận bà làm việc, giờ bà bỏ đi thì quá vô tình rồi.
Họ vô tình là chuyện của họ, bà cũng có nguyên tắc của mình.
“Nếu họ đồng ý để dì đi?”
Hồ Cửu nhìn qua phía Hồ Bách Nhân, ánh mắt vô cùng uy áp.
“Đây…”
Dì Thẩm cũng nhìn một lượt người Hồ gia.
“Ôi trời, đi đi! Tốt thì cứ đi, Hồ Cửu thích cứ đem đi.
Ở đây tôi quyết tất, dù sao chỉ là người giúp việc mà thôi.”
Nói xong Hồ Tiêu còn cười hì hì, coi như cho một người giúp việc lấy lòng Hồ Cửu.
Hắn ta lại không biết hành động này rơi vào mắt Hồ Bách Nhân cùng trưởng lão chính là hắn tự rước họa.
Từ khi nào Hồ gia là do Hồ Tiêu quyết rồi?
“Hồ Tiêu! Không được hồ nháo.”
“Cậu nói là tính?”
Hồ Cửu quay sang, ánh mắt có chút tính kế hỏi.
“Đương… nhiên.”
Vừa bị quát nên hắn khá chột dạ..
Chương144: Đưa Người Đi
Hồ Cửu nhìn đám người kia, lại nhìn Hữu Thủ, sau đó cười quay sang dì Thẩm hỏi lại.
“Dì Thẩm, nếu bọn họ đồng ý, dì sẽ theo tôi đúng không?”
Dì Thẩm nghe vậy thì cúi đầu có chút suy nghĩ, nhìn Hồ gia một lượt rồi gật đầu, tỏ vẻ đúng là vậy.
Hữu Thủ nhận được ánh mắt của Hồ Cửu thì nhanh chóng nhìn vào tên trưởng lão kia.
“Tôi muốn đưa người đi! Có lẽ mọi người không ý kiến chứ?”
Giọng nói lên xuống có nhịp độ, lại có chút bá đạo.
Ngôn Tình Sắc
Cứ như muốn nói với họ, nếu họ không đồng ý thì anh ta sẽ cướp luôn không bằng.
“Lời Hồ thiếu nói ra có lẽ cũng được tính đi.” Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Tiêu.
“Đường nhiên, tính, tính cả.”
Hồ Tiêu cười lấy lòng nói.
Hiện tại thế cục này Hồ gia bọn họ càng không thể vì một người giúp việc mà gây tổn hại tới chuyện lớn hơn.
Mà Hồ Tiêu ngu ngốc kia cứ thế mà đồng ý, bọn họ cũng không thể nào nói không được.
“Bà đi đi.”
Hồ Diệu Thái nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ là một người giúp việc, không nên kéo dài thời gian quý giá của bọn họ.
“Thu dọn đồ đi, tôi chờ dì.” Hồ Cửu ân cần nói.
Nhìn bà anh lại nhớ tới cảnh cô đơn của mình khi ở cô nhi viện, một chút ấm áp từ Dung gia, rồi Lão Hắc…
Chỉ là… bọn người này có đầy đủ mọi thứ anh ao ước, nhưng lại chưa từng thỏa mãn.
Nếu có thể Hồ Cửu thật muốn an yên.
Anh hiểu rõ, cái giá của sự an yên không hề rẻ chút nào.
Chính vì muốn tương lai bản thân có năng lực, không cần quan tâm gì cả, người thân cũng không bị nguy hiểm, hay có uy hiếp gì.
Như vậy anh mới an yên được!
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ, xem như Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm không có mắt.
Cả hai xem như bỏ qua cho Hồ gia.”
Hồ Bách Nhân lên tiếng, mọi trách nhiệm đẩy lên người khác, ông ta cảm thấy may mắn khi không tới thành phố Gia.
Nếu là ông ta, e là chỉ không phải là như vậy.
“Anh…”
Hồ Lâm nhìn Hồ Bách Nhân bằng ánh mắt khó hiểu.
Muốn nói gì đó nhưng khi thấy trưởng lão liếc mình thì đành nuốt xuống.
“Hồ Cửu đúng không, xem như cậu cũng có dòng máu Hồ gia, người Hồ gia không nên xích mích.
Huống hồ, Ngài Tuệ cùng Túc gia quân với cậu cũng xem như chỗ quen biết, phù sa không nên chảy ruộng ngoài.”
Hồ Diệu Thái cậy già lên mặt, ông ta vẫn xem bản thân cao hơn đám người trẻ kia.
Thâm tâm ông ta cho rằng đời này có gì mà ông ta chưa trải qua, mà điều khiến ông ta tự tin như vậy chính là vì lúc trước, ông ấy từng được tham gia quân ngũ.
Chỉ là vẻ vẹn sáu tháng, may mắn cứu được cấp trên trong một lần hành quân, từ đó ông ta được người người nể phục.
Mà sự thật ngày trẻ tuổi ông ta vô cùng nhát gan, vì vậy Hồ gia cưỡng ép Hồ Diệu Thái đi tòng quân.
Đêm tối bị đột kích bất ngờ, chỉ là vài tên cướp bình thường đã làm ông ta sợ hãi chạy trốn.
Trong lúc chạy loạn vì không biết đường thì tình cờ vấp té đè lên tên cướp định đâm chỉ huy.
Cũng vì vậy mà mọi người cho rằng ông ta dùng thân cứu chỉ huy.
Vì vậy đây cũng là nguyên nhân Hồ gia hiện tại nội bộ mục ruỗng nhưng vẫn chưa tới mức suy bại.
“Tôi tới chỉ muốn làm rõ… năm đó mẹ tôi mang thai, vậy cha tôi là ai?’
Hồ Cửu mặc kệ thái độ của Hồ Diệu Thái, vào thẳng vấn đề mà anh muốn đến.
Nếu anh đã điều tra không được vậy cứ hỏi thẳng Hồ gia, dù sao năm đó người biết chuyện cũng chỉ có đám người họ.
Manh mối anh tra được cũng không khả quan, thay vì cứ tâm niệm đè ép, vậy một lần sảng khoái mà hỏi.
“Hừ, đứa con gái hư thân đó, cậu còn mặt mũi hỏi cha mình?”
Hồ Diệu Thái bất mãn, giọng nói thêm vài phần nghiêm khắc.
Nghĩ tới mẹ Hồ Cửu, năm đó bản thân Hồ gia cũng không rõ bà mang thai con ai, nhiều lần ép hỏi Hồ Thúy thì bà ta chỉ khóc.
“Tôi muốn hỏi rõ, không phải đến đây nhận người thân với các người.
Các không có nhu cầu giúp đỡ các người.”
“Còn nữa, ông đừng tỏ ra là bề trên với tôi, hoặc ông nói rõ chuyện năm đó, hoặc Hồ gia sẽ mãi mãi không thể vào giới chính trị.”
Đây chính là trắng trợn uy hiếp, Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Không khí xung quanh như giảm đi vài độ.
Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân nhìn nhau, thật ra không phải chuyện năm đó bọn họ không tra ra.
Chỉ là…
“Tốt lắm! Một đứa con gái hư thân! Nó còn đẻ được một đứa con rất tốt.
Về cả Hồ gia để uy hiếp người nhà.
Mẹ nào con nấy, thật không nên hy vọng mà.”
Hồ Diệu Thái cũng không khách khí, ông ta cho rằng địa vị của mình vẫn như xưa.
Chỉ là chút khó khăn, gọi bên Thẩm Lương xử lý còn không nhanh sao.
Tuy tên kia ăn dày một chút, nhưng vẫn hiệu quả.
“Tốt nhất ông đừng nên nói những lời xúc phạm mẹ tôi, nếu không đừng trách…”
Hồ Cửu vừa nói vừa đứng lên như muốn lại gần chỗ ông ta.
“Mày… mày suy cho cùng là đồ con hoang.
Tao xem mày làm gì Hồ gia.
Mày mà không có Hồ gia mới phải hối hận.
Hồ Diệu Thái tự tin chống gậy nói.
“Hồ Lâm, gọi ông Thẩm Lương cho tôi.
Hừ, vài tên nhãi nhép trẻ tuổi háo thắng, còn muốn đấu sao?”
“Hôm nay, để tôi dạy cho đám con cháu các người cách làm việc.”
Hồ Diệu Thái chĩa gậy về phía mọi người ngẩng đầu nói, cứ như tự hào lắm vậy.
“Trưởng lão, thực sự không nên…”
Hồ Lâm muốn khuyên nhủ.
Ở buổi tiệc, một cuộc điện thoại mà đẩy Hồ gia lao đao, nếu như không hòa hoãn, e là chuyện tệ hơn.
“Đồ nhát chết! Hồ Bách Nhân, còn không gọi đi!”
Ông ta quay sang Hồ Bách Nhân mà ra lệnh.
- ----------
Trả chương nhé ^^
Thật ra truyện này mình dự định tầm 300-350 chương thôi.
Mọi người cũng có thể góp ý số chương nhé.
Tác sẽ xem xét sắp xếp lại cốt truyện để mọi người đọc không bị chán ^^
Ngày mai mình lại ra chương lúc chiều và tối nhé ^^.
Nhiều hay ít chương vẫn là xem mai có khỏe hơn không...
Cảm ơn mọi người ủng hộ mình nhiều nhiều.
Chương145: Những Kẻ Đáng Ghét
Hồ Bách Nhân trước giờ chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, vì vậy khi bị quá lớn thì nhanh chóng nghe theo.
“Ông chắc chắn?”
Hồ Cửu vẫn dáng vẻ bất cần, nhìn Hồ Diệu Thái bằng một thái độ khiêu khích.
“Gọi! Nhanh!”
Ông ta nghe sự khiêu khích thì vô cùng tức giận.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của ông ta.
Dù cho Hồ gia hiện tại nay không bằng xưa, thì cũng không đến lượt kẻ ngông cuồng kia đến đây sinh sự.
“Chào Ngài Thẩm! Trưởng lão Hồ gia muốn gặp ngài.”
Đầu dây bên kia nghe đến Hồ gia, Thẩm Lương hơi hơi nhíu mày xoa xoa mi tâm.
Ông ta biết mỗi lần Hồ gia gọi tới thì đều có chuyện.
Tuy mỗi lần xử lý xong họ cũng rất biết điều mà tới qua lại cho Thẩm Lượng, nhưng Hồ gia sớm đã làm cho ông ta chán ghét rồi.
Thật sự vô cùng khó chịu!
Nhất là lão già Hồ Diệu Thái, cái chuyện gì kia cũng đã qua bao năm rồi, Thẩm lão gia là cha Thẩm Lương, cũng là cấp trên được Hồ Diệu Thái cứu.
Nhiều năm vậy ông ta cũng trả đủ, nhưng vì cha ông ta còn đó, cũng không còn cách khác.
Mà lão già Hồ Diệu Thái không biết điểm dừng là gì.
“Được rồi! Cho tôi gặp Ngài Hồ đi.”
Dù bất mãn trong lòng, Thẩm Lương vẫn phải tỏ ra cung kính.
“Thẩm Lương, cậu xem thế nào.
Từ khi nào Hồ gia lại bị người đến uy hiếp làm loạn.
Cậu dường như quên mất giao phó của cha cậu rồi đúng không?”
Hồ Diệu Thái mở miệng là giáo huấn, cứ như Thẩm Lương chính là con ông ta không bằng.
Thẩm Lương còn chưa kịp nói gì, đã bị ông ta giành lời.
“Hồ gia có xuống dốc cũng không tới lượt đám cặn bã này tới.
Cậu xem chúng còn không sợ cậu, tôi nói gọi cho cậu thì chúng vẫn ung dung ngồi đây khiêu khích tôi.”
“Từ khi nào Thẩm gia quên đi lời hứa, đến khi tôi còn sống sẽ vẫn bảo vệ tôi an toàn vậy hả?”
Ông ta vẫn lên giọng chất vẫn, cứ như mọi tội lỗi là do Thẩm Lương.
Sự ngang bướng của ông ta làm cho Hồ Cửu cảm thấy thú vị, tuy chưa biết ông ta gọi ai nhưng thái độ này mà người bên kia chịu đựng được thì khá thú vị đấy.
“Anh Hồ, Thẩm Lương… cái tên này quen lắm.”
Hữu Thủ đừng bên nhắc nhở, quả thực anh từng nghe nhắc qua cái tên này.
Không chỉ một lần còn là rất nhiều lần, chỉ là tạm thời anh không thể nhớ ra.
“Tôi cũng thấy hơi quen.”
Vì Hữu Thủ nhắc nhở nên Hồ Cửu cũng cảm giác cái tên Thẩm Lương này có chút gì đó từng nhìn qua.
“Sao lại có chuyện này? Hồ lão già chờ một chút, tôi đích thân tới.”
Thẩm Lương nói xong thì cúp máy.
Ông ta không muốn nghe lão già kia lải nhải suốt ngày, mỗi lần gặp Hồ Diệu Thái, thì Thẩm Lương cảm giác áp lực hơn vài phần.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương nắm được trọng tâm là có người tới phá Hồ gia, còn mặc kệ sự bảo kê của hắn với Hồ gia.
Xem ra tên kia là chọc Hồ Diệu Thái tức giận thật.
Vẫn là thôi, nên đến xem sao.
Dù gì thì lời hứa bảo vệ Hồ gia một đời an yên là có thật, không nên qua loa.
“Cậu bảo vài người theo tôi đến Hồ gia.”
Thầm Lương phân phó cấp dưới, sau đó cũng nhanh chóng ra xe hướng tới Hồ gia.
Mà lúc này Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thấy dì Thẩm đi ra, Hồ Cửu muốn đứng lên rời đi.
“Dì Thẩm, chúng ta đi thôi.”
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu quay lưng đi, tuy vẫn tò mò Thẩm Lương kia là ai, sao lại tạo cảm giác quen thuộc với bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, tò mò là một chuyện, chỉ là họ cũng không quan tâm lắm.
“Hỗn xược! Trước mặt bề trên ai cho tự tiện thế chứ?”
Hồ Diệu Thái thị uy, quát lớn.
“Vậy ông nghĩ ông là gì?”
Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Hồ Diệu Thái.
Ông ta chợt có chút rùng mình, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
“Mày…”
“Trưởng lão, bọn chúng chính là sợ Ngài Thẩm.”
Hồ Bách Nhân hả hê nói.
Thẩm Lương nói sẽ đích thân đến, xem ra Hồ gia còn lâu mới suy.
Nãy giờ ông ta đề ép xem như không uất ức.
“Trưởng lão, anh cả… chuyện này bỏ đi, để họ đi đi.
Dù sao bọn họ…”
Hồ Lâm khó xử, ông ta không thể nói bọn họ quyền lực và có khả năng ảnh hưởng tới Hồ gia.
Hồ Diệu Thái e rằng sẽ điên cuồng hơn.
“Đồ vô dụng! Mày có chút khôn lanh hơn anh mày, nên ta mới cho mày làm việc cho Hồ gia.
Xem đi… ra cái giống gì thế này?”
Ông ta trừng mắt nhìn Hồ Lâm.
“Các người có giỏi thì chờ Thẩm Lương tới, đừng sợ mà tè ra quần đi thay chứ.”
Hồ Bách Nhân còn sợ không loạn, lại thêm mắm muối, đổ lửa cho cao.
“Hữu Thủ, đưa dì Thẩm về chỗ chúng ta, an bài một chút.
Làm xong quay lại đón tôi.”
Nhìn đám người Hồ gia quá mức ngông cuồng, vốn dĩ còn muốn đến xem bọn họ có xứng đáng được tha thứ.
Nhưng xem ra… có ngu mới tha cho họ.
“Nhưng anh…”
“Nhưng nhị gì? Còn lo cho tôi?”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
Hữu Thủ vâng lệnh, nhanh chóng đưa dì Thẩm đi.
Lúc này Hồ Cửu quay về ghế ngồi, linh cảm trong lòng anh thôi thúc muốn anh gặp mặt người tên Thẩm Lượng này.
Nếu có một cái tên để anh nhớ thì hẳn người kia ở trong quân ngũ, còn có vị trí nhất định.
Ngay khi Hồ Cửu còn suy nghĩ, mà Hồ gia đang đắc ý thì Thẩm Lương cũng đã tới,
“Ai mà lại dám đến Hồ gia gây chuyện?”
- -----------
Hic cảm sốt nên bị hành quá.
Xin phép độc giả cho mình off ngày mai.
Khỏe khỏe chút tầm mốt mình lại ra chương đều nhé..
Túc Trì lúc này nhanh chóng vào thông báo tình hình của Ngài Thiện.
“Không ngoài dự liệu, Ngài Thiện đã được người nào đó đưa về phía Đông.”
“Thanh Ngũ lên đường đến phía Đông đó chưa?”
“Đã đi rồi!”
Túc Trì báo lại.
Hồ Cửu hơi suy tư một chút, anh lại có dự cảm gì đó chẳng lành, chỉ là anh không biết phải nói sao.
“Cho người theo dõi ba gia tộc.
Còn có… thành phố Gia không được nằm ngoài sự tính toán của chúng ta.”
“Liên hệ xem phía bên núi Hàng có gì không?”
Trước khi đi anh không quên dặn dò thêm.
Túc Trì cùng Hữu Thủ nhìn nhau, cảm thấy hôm nay Hồ Cửu khá lạ.
Mà ở Trần gia, Trần Giai Linh cũng đã không còn đủ kiên nhẫn, dù được bác sĩ khuyên ở lại thêm nhưng vẫn kiên quyết muốn về nhà tĩnh dưỡng.
“Giai Linh, sao đã về rổi?”
Thẩm Thanh Hương thấy con giá về thì hơi bất ngờ.
“Con không nên như vậy… Cơ thể của con…”
“Đều ổn rồi, có thể chú ý điều dưỡng tại nhà cũng tốt.
Mà cha không có nhà sao?”
Trần Giai Linh nhìn quanh.
“Ông ấy à, vừa bị lôi đi mừng tiệc gì đó.”
“Giai Linh, vị Chiến thần kia… có liên hệ với con không?”
“Vẫn không có…”
Nghe tới Chiến thần, bất giác cả người cô ta run lên, thật sự cô ta quá sợ hãi.
“Vậy cũng tốt.”
Nhưng trong ánh mắt Thẩm Thanh Hương lại lóe lên tia không đành.
“Mẹ cũng đã chuẩn bị người, dù cho sau này cần dùng cũng không tới lượt con phải…”
“Hiểu ý mẹ chứ?”
Thẩm Thanh Hương nhấn mạnh.
“Con hiểu.
Con muốn đi nghỉ một chút.”
Trần Giai Linh khó chịu, không muốn nghe đến những vấn đề thế này nữa.
Mà bọn họ đều không biết vị Chiến thần giả mạo trong miệng bọn họ, ngày đêm tâm niệm lại đang chịu hành hạ.
“Xin… Làm ơn…”
Trình Vũ đau đớn không còn chịu nổi, bản thân hắn cũng không còn hình người.
“Ai dô, tiểu thịt tươi bóng bẩy, đừng nói em không đê mê nha… nếu không sao em có thế… ha ha ha”
Giọng nói khiếm nhã của tên đàn ông thô kệch kia làm cho Trình Vũ buồn nôn.
Không phải hắn không nôn, mà không biết nôn bao nhiêu lần rồi.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày rồi, hắn còn chưa thấy ánh sáng mặt trời.
“Xin các vị tha cho tôi.”
“Sao có thể? Anh đây nhận tiền phải chiều lòng em chứ, thả em ra thì anh chơi với ai.”
Một giọng nói khả ố khác vang lên, nhìn thân thể lõa lồ của Trình Vũ lại liếm môi.
“Đừng… Tôi có tiền… Tôi có thể…”
“Dù thế nào người bên kia cũng trả cao hơn gấp mười lần, là mười lần đó.”
Một tên khác nhắc nhở.
Đám người kia sáng mắt lên.
Thật sự đây là ác mộng của Trình Vũ, hắn ta bị hành hạ thê thảm, điều đáng sợ là bọn người này cứ mỗi lần xong việc, lại cho người tắm rửa hắn sạch sẽ, ép hắn ăn uống, trong đồ ăn trộn cả thuốc kích dục.
Khủng khiếp hơn, trong căn phòng này nếu tính cả hắn là có năm người đàn ông, là đàn ông!
Toàn thân ê ẩm!
Trình Vũ nhớ tới buổi tối hành hạ Trần Giai Linh, cảm thấy vô cùng hối hận.
Không phải vì hắn thương cảm, mà vì trước khi đi Túc Trì đã thì thầm vào tai hắn.
‘Từ từ tận hưởng cảm giác mày gây ra cho Trần tiểu thư.’
Sau đó… hắn cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ là bản thân hắn cũng quên mất khái niệm thời gian.
Mà đám người kia lần lượt nghỉ ngơi thay phiên nhau hành hạ hắn, bao nhiêu sự sỉ nhục cùng xấu hổ đều phô bày.
Hắn còn có thể làm gì được.
“Em trai xinh đẹp, nào… tới lượt anh rồi.”
Bép.
Một tiếng vỗ vang vọng, cả đám phá lên cười.
Chỉ có Trình Vũ biết cái mông của hắn sắp nát bét rồi.
“Nào, anh nữa.”
Một tên to con khác cởi tuột tất cả xông tới.
“Chúng ta bạo lực một chút được không…”
“Nhưng em trai này yếu lắm không? Chịu nổi chứ…” Một kẻ khác lo lắng.
Khi hai người họ đang lưỡng lự thì một tên khác hùng hổ xông tới, nhét thuốc vào miệng Trình Vũ, kéo ngửa đầu hắn ra đổ nước vào.
Buộc hắn nuốt xuống.
“Xem đi! Xong rồi.”
“Kia là gì?”
Một tên thắc mắc.
“Tao không rõ.
Chỉ biết vị kia để lại, cả một vỉ, chắc được sáu viên.
Anh ta dặn dò, chỉ cần uống thuốc này, thì dù có ra sao cũng sẽ không chết nổi.”
“Đúng! Tao nhớ rồi, lúc đó tao có mặt, vị này còn bảo, nếu em trai đây có chuyện cứ cho đi bệnh viện, báo ngài ấy.
Khỏe mạnh lành lặn lại về cho chúng ta ‘phục vụ’.”
Trình Vũ nghe xong vô cùng hoảng loạn, hắn ta lúc này đã không còn sợ chết.
Điều hắn trải qua còn kinh khủng hơn cái chết!
Mà điều kinh tởm nhất là, sau khi đám người kia cười ha hả, thì cả ba tên đàn ông to con lực lưỡng xông vào.
Có thể nói là ‘cưỡng hiếp’ hắn một cách thô bạo nhất.
Nhưng cơ thể hắn lại phản ứng.
“Ôi! Em trai phản ứng lại kìa… nhìn ‘cà rốt’ của em ấy này.
ha ha ha”
Trình Vũ nhìn theo, vậy mà ‘cà rốt’ đỏ đỏ lại phản ứng cứ như nhiệt liệt chào đón ba kẻ kia.
Tên thứ tư đang định nghỉ ngơi, nhìn thấy ‘cà rốt’ của hắn cũng vô cùng hứng thú.
Quên cả nghỉ ngơi là gì.
“Để tao nào.
Bọn mày đầu đuôi đều giành, chừa tao ‘cà rốt’.”
Nói xong hắn cười ha hả…
Sau đó thì…
À không! Không còn sau đó!
Trình Vũ không biết bản thân trải qua bao lâu mới được buông tha.
Cả phòng ngai ngái mùi tanh hôi khủng khiếp.
Hắn nôn thốc nôn tháo.
Vậy mà đám người kia từng người đút hắn ăn cháo.
“Tôi… không ăn… cút… cút!”
Trình Vũ vô cùng sợ hãi, ánh mắt lóe đỏ ngầu.
“Ay da, em trai không ăn… vậy anh bón bằng miệng nhé.”
Còn chưa kịp phản ứng, một tên giữa chặt miệng Trình Vũ, tên còn lại thô bạo hớp ngụm cháo trực tiếp dùng miệng bón cho Trình Vũ.
Dù miệng tên kia hết cháo, nhưng hắn vẫn không thả ra, trực tiếp quán lấy lưỡi của Trình Vũ.
Hắn trợn mắt, nhưng bị giữ miệng và cổ quá chặt đã bị buộc nuốt cháo xuống.
“Ha ha ha… Kích thích chứ?”
“Xin… Tôi cho các người tiền… Bao nhiêu cũng cho.
Có thể thương lượng không?”
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng để nói rõ từng câu..
Chương142: Thoát Được Một Nạn Lại Gặp Nạn Mới
Trình Vũ vô cùng sợ hãi, hắn ta sợ cảm giác kinh tởm này, hiện tại đánh đổi cái gì hắn cũng muốn thoát.
“Nói xem…”
Bọn người kia cười cười, để cho hắn nói.
“Tôi có tiền, rất nhiều.
Người kia trả các người gấp mười, tôi cũng trả gấp mười… Chỉ cần… thả tôi.”
Trình Vũ vừa thở gấp vừa nói.
“Không được! Trước khi đi vị này có dặn, dù em trai trả bao nhiêu hắn cũng trả gấp mười.”
“Mấy hôm nay lăn lộn cùng em trai, anh đây tốt bụng nhắc nhở, em có trả bao nhiêu thì bên kia cũng báo gấp mười lần.
Tiền chuyển ngày về tài khoản tụi anh.”
“Xem nào, em muốn trả hơn cũng được… Anh đây càng có tiền.”
Nói xong cả đám bật cười.
Trình Vũ lúc này hoàn toàn mất đi ý chí.
Ánh mắt là sự đau khổ cùng tuyệt vọng.
Chợt đáy mắt hắn lóe một tia tính toán.
“Có thể… Cho tôi tắm một chút… Tôi…”
“Gì chứ tắm có thể nha.”
Nói xong một tên to con kéo hắn vào nhà tắm.
“Em trai, nhà tắm chúng ta khá đẹp… em có muốn… Ha ha ha”
Trình Vũ ớn lạnh.
“Cũng được, chỉ là cho tôi tắm một chút.
Sau đó… tùy các anh…”
Trái ngược với sự chống đối giãy giụa mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Trình Vũ chủ động đồng ý.
Bép.
Tên kia phấn khích lại tiện tay vỗ mông hắn ta.
“Ha ha ha… Xem đi, chúng ta thu phục được một em trai nuôi này.”
Cả đám hả hê, cùng bàn xem sẽ làm gì trong nhà tắm.
Trình Vũ nhanh chóng đóng cửa.
Hắn cần tỉnh táo để nghĩ cách đào tẩu, nếu không hắn sống không bằng chết mất.
Trong nhà tắm, Trình Vũ xả nước, tạo tiếng động.
Hắn ta nhìn xung quanh, quả thực khu này là khu khép kín, không hề có nơi thoát ra.
Chợt!
Hắn nhớ ra, mỗi lần vào bảy giờ tối thì đám người kia sẽ được phục vụ đưa đồ ăn vào.
Nếu có thể chỉ có chuồng ra lúc đó.
Cánh cửa phòng khóa bằng thẻ từ, chỉ có thẻ nhân viên mới ra vào được.
Vậy….
Trình Vũ ánh mắt lóe lên thâm độc hạ quyết tâm.
Sau đó, hắn mở cửa.
“Sao em trai…”
“Tôi tình nguyện.”
Trình Vũ cố nén đau cùng nhục nhã, trải qua bao nhiêu đoạn thời gian cũng không còn nhớ nữa.
Đến khi bọn họ mệt phờ người, cuối cùng phục vụ cũng đến đưa cơm.
“Tôi… tự ăn được.”
Bốn gã đàn ông kia rất hài lòng với thái độ của Trình Vũ.
Mà lúc này, khi Trình Vũ còn đang lên kế hoạch thoát ra ngoài, thì Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã đứng phía trước Hồ gia.
“Ngài muốn vào?”
Hữu Thủ thắc mắc.
“Sao lại không?”
“Nhưng…”
Anh ta hơi lúng túng.
Quả thực không biết tại sao Hồ Cửu đang ra sức chèn ép Hồ gia, sau khi gặp Dung Vị về lại thay đổi ý định.
“Sớm hay muộn Hồ gia này cũng nên giải tán thì hơn… Lý gia của Lão Lý cũng không tồi.”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng vào trong.
“Cậu là…”
Dì Thẩm, người giúp việc Hồ gia ngần ngại hỏi.
“Báo với đám người Hồ gia, Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ đến.”
Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không cho Hữu Thủ cơ hội lên tiếng.
“Vâng, xin ngài đợi một lát.”
Nói xong dì Thẩm nhanh chóng đi vào báo với người Hồ gia.
Vừa lúc trưởng lão Hồ gia cũng có mặt ở đây.
Mà Hồ Bách Nhân vừa nghe tên đã nhanh chóng tức giận.
“Đồ ngu, còn không mau mời vào.”
Hồ Bách Nhân giận dữ quát.
Thật ra dì Thẩm không làm sai gì cả, chỉ là Hồ Bách Nhân muốn trút giận mà thôi.
Mà Hồ Cửu đứng bên ngoài đã nghe thấy giọng quát tháo của ông ta.
“Sao lại đông đủ thế này nhỉ?”
Hồ Cửu cười cười, cũng không đợi mời đã ngồi xuống ghế đối diện.
“Hồ Cửu, cậu xem như có lỗi với cháu.
Hôm nay trưởng lão cũng có mặt, cũng là muốn để cháu về lại Hồ gia.”
“Lần này tuyệt đối không có điều kiện gì, càng không có mong cầu gì.”
Hồ Lâm cười lấy lòng nói.
“Hồ Cửu có phải không? Cũng gọi ta một tiếng cậu lớn rồi, Hồ gia cùng cháu có huyết thống, không thể chối cãi.
Điều này quá rõ ràng, cháu không nên quay cùi chỏ về phía người ngoài.”
Hồ Bách Nhân một bộ là kẻ bề trên.
Mà các trưởng lão đang ngồi đó cũng không muốn lên tiếng, bọn họ cho rằng địa vị bản thân cao nhất Hồ gia.
Chỉ cần Hồ Lâm ra mặt là đủ.
“Các người đóng phim hài? Hay đang sảng rồi?”
Hồ Cửu cười cười, bộ dáng bất cần mà lắc đầu.
Còn Hữu Thủ lúc này thì vô cùng thoải mái đứng quan sát một lượt.
“Có mặt trưởng lão, cháu cũng xem như là cho họ mặt mũi đi.”
Nhìn biểu hiện của Hồ Cửu, Hồ Lâm lên tiếng.
Hồ Bách Nhân trước giờ hống hách thành thói, nào để ý tới thái độ của Hồ Cửu, nhưng vì có Ngài Tuệ nên ông ta cũng không làm gì được.
Nhìn thấy dì Thẩm mang nước lên thì hất tung tóe, như tìm chỗ trút giận.
“Đồ phế vật! Bà làm ăn chậm chạp thế.
Tháng này đừng mơ nhận lương.”
Dì Thẩm sợ hãi, quỳ xuống cầu xin, vô tình quỳ lên mảnh thủy tinh vỡ.
‘Xin ông chủ, cháu tôi cần tiền… nó bị ốm lâu ngày, vẫn còn nằm đó… xin ngài, đừng trừ lương tôi.
Tôi hứa sẽ làm thêm nhiều hơn, sẽ cẩn thận hơn.”
Quả thật cháu dì Thẩm dù được nằm viện tốt, được đãi ngộ của Hồ gia, nhưng đó như ban phát bố thí, ngoài thuốc tốt thì thực sự không ai tận tâm lo cho bé cả.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ nhìn nhau nhíu mày.
“Ngài Tuệ mời ngài ngồi.”
“Tôi thích đứng!’
Lúc này không ai quan tâm tới dì Thẩm, mặc kệ bà quỳ van xin, cũng mặc kệ hành động của Hồ Bách Nhân.
- --------------
Hôm thứ 7 và Chủ nhật có việc, mà trời nắng nên có chút cảm.
Hôm nay khỏe hơn rồi.
Lát tối sẽ trả đủ 3 chương còn thiếu cho mọi người.
Mọi người thông cảm nhé.
^^
Cảm ơn cả nhà đã quan tâm mình ^^.
Chương143: Vẫn Là Lợi Dụng Nhau
Hồ Cửu nhìn một đám người, không hề cảm xúc.
Bọn họ được mọi người kính trọng là vậy, nhưng xem hành vi đi.
Một người đàn bà lớn tuổi quỳ trên mảnh vỡ, khóc lóc kêu xin, ắt hẳn hoàn cảnh của bà thì cả Hồ gia ai ai cũng rõ.
Chỉ là bọn họ tự đặt bản thân mình quá cao, cho nên không thèm đếm xỉa.
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ chưa ngồi, sao cháu có thể ngồi chứ?”
Hồ Bách Nhân đang tìm lỗi bắt bẻ, ông ta luôn như thế!
Bản thân không có năng lực nhưng rất thích bắt bẻ kẻ khác, có vẻ như đó là niềm vui của ông ta vậy.
“Không tới lượt ông quản, người thích đứng hay ngồi, ông quản lắm vậy sao.”
Hữu Thủ chướng mắt nhìn ông ta.
“Xin ông Hồ, ông… xin ông nói với lão gia…”
Dì Thẩm nước mắt cứ thế lăn xuống, cũng không hề biết đau là gì, chỉ mong khoản tiền tháng này đủ để lo cho đứa cháu.
“Bác gái này, bọn họ mất nhân tính như vậy, vẫn là đừng nên cầu xin.”
Hồ Cửu nhịn không được nữa, đỡ dì Thẩm đứng lên.
Nhưng dì Thẩm biết chỉ cần bà đứng lên thì số tiền kia coi như biến mất.
“Tôi… Tôi là người làm Hồ gia… Tôi cần số tiền này, cậu kệ tôi…”
Dì Thẩm nói năng rối loạn, dù sao thì bà cũng đã có tuổi, ăn ít một chút, chịu cực một chút cũng không sao, chỉ là đứa cháu kia…
“Dì đứng lên trước đi!” Hữu Thủ lên tiếng, cũng bước lại gần.
Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân thấy vậy cũng cảm thấy dì Thẩm quá phiền phức.
“Bà đứng lên cho tôi, làm tôi mất mặt sao?”
Hồ Bách Nhân lại quát.
“Ông Hồ…”
Dì Thẩm là muốn cầu xin mà thôi.
“Đứng lên đi, ông ấy trừ của bà tôi sẽ bù.” Hồ Lâm không muốn vì chút chuyện cỏn con mà làm lỡ chuyện lớn.
Mà lúc này các vị trưởng lão Hồ gia đang ngồi đối diện cũng thấy rất phiền phức, tuy bọn họ biết thân phận Ngài Tuệ, nhìn Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ còn quá trẻ tuổi.
Bọn họ lại nhiều năm ngạo mạn, sống trong sự đề cao của mọi người quá quen rồi, làm sao có thể cúi đầu khom lưng ngay.
Huống hồ Ngài Tuệ cũng không phải người đứng đầu gia tộc bí ẩn.
“Im cả đi! Thật mất mặt, chỉ là một người làm cũng không quản nổi.”
Hồ Diệu Thái tức giận mắng, ông ta vừa nói vừa gióng gậy xuống đất.
Theo quán tính Hồ Bách Nhân cùng Hồ Lâm đều im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Dì Thẩm hầu hạ cho Hồ gia lâu nay, cũng vô cùng run sợ, nhưng quả thật bà hết cách rồi.
“Xin các vị, cầu xin cac vị.
Niệm tình tôi hầu hạ Hồ gia nhiều năm… xin bỏ qua cho tôi lần này.”
Thật sự dì Thẩm túng thiếu lắm rồi, tháng trước chỉ vì Hồ Bách Nhân giận cá chém thớt, vô duyên vô cớ mắng bà rồi trừ tiền.
Hiện tại sắp phẫu thuật cho cháu trai, nếu như tháng này không đủ tiền… chỉ sợ…
“Thì sao? Còn lên tiếng tbaf có tin tôi đuổi cổ bà?” Hồ Bách Nhân trợn mắt quát.
Hắn chỉ muốn bà ta im lặng lại, ai ngờ lại phiền thế.
“Chuyện cháu bà không liên quan tới Hồ gia, mà chúng tôi cũng không có nghĩa vụ gì ở đây cả.”
Hồ Lâm cũng lạnh nhạt nói theo.
Dì Thẩm cũng biết nếu tiếp tục cầu xin e rằng tới việc cũng mất.
“Không đuổi bà đã là nhân từ lắm rồi đấy.
Mau dọn dẹp rồi biến khỏi phòng khách đi.”
“Nhớ lau chùi cho sạch!”
Hồ Bách Nhân cũng xem như được xả giận, không muốn nói thêm.
Mà Hồ Tiêu lúc này cũng quay về.
“Cha à, gọi con về gấp làm gì chứ.
Con còn phải ở cùng…”
Hắn còn đang thoải mái bước vào đã thấy khung cảnh vô cùng khó chịu.
Một bên là trưởng lão Hồ gia, một bên đối diện là Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cha hắn thì đứng ở ngay cạnh Hồ Lâm.
Đây là…
Không lẽ do hắn gây chuyện mà ra?
Hắn nhớ lời Hồ Lâm nói, phải khách khí với Hồ Cửu, thậm chí hạ mình xin lỗi.
Ký ức chợt lóe lên, Hồ Tiêu cũng nhớ lại đêm đó, Hồ Cửu có nói cha hắn có con riêng, chuyện này hắn lại vứt ra sau đầu….
Xem ra phải điều tra mới được.
Dung Vị đi sau Hồ Tiêu, cũng thấy một màn này, lại nhìn rõ Hồ Cửu đang ngồi thoải mái bất cần.
Còn anh ta thì vẫn khép nép đi sau Hồ Tiêu.
“Dì tên gì?”
Bà ngước mắt nhìn chàng trai trẻ.
“Cậu cứ gọi tôi là Dì Thẩm, ở đây ai cũng gọi thế.”
“Hồ Cửu, hôm nay cháu đến chắc hẳn có việc, chúng ta nên nói vấn đề chính đi thi hơn.”
Hồ Lâm cắt ngang, ông ta không muốn tốn thời gian với một người giúp việc.
“Dì Thẩm, theo tôi được không? Rời khỏi Hồ gia đi, họ trả dì bao nhiêu tôi trả gấp hai mươi lần.”
“Cháu của dì nằm ở viện nào, bệnh ra sao? Chỉ cần dì đồng ý, tôi sẽ chuyển nó qua nước ngoài, điều trị tốt nhất.
Hoặc nếu dì ngại đi xa có thể chuyển lên tuyến trên, do chuyên gia đầu ngành hội chẩn.”
Mặc kệ Hồ Lâm nói gì, Hồ Cửu vẫn tập trung chú ý vào dì Thẩm.
Hồ Lâm bị lơ có chút ngượng ngùng, mà Hồ Tiêu vì vừa về cũng chưa rõ đầu đuôi ra sao.
“Này Hồ Cửu, anh xem đi, chỉ là một kẻ giúp việc hèn mọn, cần gì quan trọng thế.
Muốn lấy tiếng cho bà ít tiền là được.”
“Bà ta đi thì ai lo cho Hồ gia chuyện nhà, tìm người như bà ta cũng khó đấy/”
Hồ Tiêu vênh mặt nói, hắn biết cần khách khí với Hồ Cửu nên đã coi như hạ xuống mấy phần kiêu ngạo rồi.
Chỉ là lọt vào mắt mọi người vẫn là một kẻ không biết điều mà thôi!
“Dì Thẩm… Tôi chờ dì trả lời.”
Hồ Cửu nhìn bà, ánh mắt vô cùng chân thành.
Dì Thẩm hầu hạ Hồ gia cũng được hơn mười lăm năm có thừa.
Nói rằng không chút lưu luyến cũng không thể.
“Cảm ơn cậu… Tôi… Hồ gia cũng từng giúp tôi, nếu bỏ đi thì cũng không hợp lẽ.”
Bà biết là Hồ gia không người nào tốt đẹp, họ là vì lợi ích cả.
Nhưng bà là người biết mang ơn, khi bà khó khăn có Hồ gia giúp đỡ, nhận bà làm việc, giờ bà bỏ đi thì quá vô tình rồi.
Họ vô tình là chuyện của họ, bà cũng có nguyên tắc của mình.
“Nếu họ đồng ý để dì đi?”
Hồ Cửu nhìn qua phía Hồ Bách Nhân, ánh mắt vô cùng uy áp.
“Đây…”
Dì Thẩm cũng nhìn một lượt người Hồ gia.
“Ôi trời, đi đi! Tốt thì cứ đi, Hồ Cửu thích cứ đem đi.
Ở đây tôi quyết tất, dù sao chỉ là người giúp việc mà thôi.”
Nói xong Hồ Tiêu còn cười hì hì, coi như cho một người giúp việc lấy lòng Hồ Cửu.
Hắn ta lại không biết hành động này rơi vào mắt Hồ Bách Nhân cùng trưởng lão chính là hắn tự rước họa.
Từ khi nào Hồ gia là do Hồ Tiêu quyết rồi?
“Hồ Tiêu! Không được hồ nháo.”
“Cậu nói là tính?”
Hồ Cửu quay sang, ánh mắt có chút tính kế hỏi.
“Đương… nhiên.”
Vừa bị quát nên hắn khá chột dạ..
Chương144: Đưa Người Đi
Hồ Cửu nhìn đám người kia, lại nhìn Hữu Thủ, sau đó cười quay sang dì Thẩm hỏi lại.
“Dì Thẩm, nếu bọn họ đồng ý, dì sẽ theo tôi đúng không?”
Dì Thẩm nghe vậy thì cúi đầu có chút suy nghĩ, nhìn Hồ gia một lượt rồi gật đầu, tỏ vẻ đúng là vậy.
Hữu Thủ nhận được ánh mắt của Hồ Cửu thì nhanh chóng nhìn vào tên trưởng lão kia.
“Tôi muốn đưa người đi! Có lẽ mọi người không ý kiến chứ?”
Giọng nói lên xuống có nhịp độ, lại có chút bá đạo.
Ngôn Tình Sắc
Cứ như muốn nói với họ, nếu họ không đồng ý thì anh ta sẽ cướp luôn không bằng.
“Lời Hồ thiếu nói ra có lẽ cũng được tính đi.” Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Tiêu.
“Đường nhiên, tính, tính cả.”
Hồ Tiêu cười lấy lòng nói.
Hiện tại thế cục này Hồ gia bọn họ càng không thể vì một người giúp việc mà gây tổn hại tới chuyện lớn hơn.
Mà Hồ Tiêu ngu ngốc kia cứ thế mà đồng ý, bọn họ cũng không thể nào nói không được.
“Bà đi đi.”
Hồ Diệu Thái nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ là một người giúp việc, không nên kéo dài thời gian quý giá của bọn họ.
“Thu dọn đồ đi, tôi chờ dì.” Hồ Cửu ân cần nói.
Nhìn bà anh lại nhớ tới cảnh cô đơn của mình khi ở cô nhi viện, một chút ấm áp từ Dung gia, rồi Lão Hắc…
Chỉ là… bọn người này có đầy đủ mọi thứ anh ao ước, nhưng lại chưa từng thỏa mãn.
Nếu có thể Hồ Cửu thật muốn an yên.
Anh hiểu rõ, cái giá của sự an yên không hề rẻ chút nào.
Chính vì muốn tương lai bản thân có năng lực, không cần quan tâm gì cả, người thân cũng không bị nguy hiểm, hay có uy hiếp gì.
Như vậy anh mới an yên được!
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ, xem như Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm không có mắt.
Cả hai xem như bỏ qua cho Hồ gia.”
Hồ Bách Nhân lên tiếng, mọi trách nhiệm đẩy lên người khác, ông ta cảm thấy may mắn khi không tới thành phố Gia.
Nếu là ông ta, e là chỉ không phải là như vậy.
“Anh…”
Hồ Lâm nhìn Hồ Bách Nhân bằng ánh mắt khó hiểu.
Muốn nói gì đó nhưng khi thấy trưởng lão liếc mình thì đành nuốt xuống.
“Hồ Cửu đúng không, xem như cậu cũng có dòng máu Hồ gia, người Hồ gia không nên xích mích.
Huống hồ, Ngài Tuệ cùng Túc gia quân với cậu cũng xem như chỗ quen biết, phù sa không nên chảy ruộng ngoài.”
Hồ Diệu Thái cậy già lên mặt, ông ta vẫn xem bản thân cao hơn đám người trẻ kia.
Thâm tâm ông ta cho rằng đời này có gì mà ông ta chưa trải qua, mà điều khiến ông ta tự tin như vậy chính là vì lúc trước, ông ấy từng được tham gia quân ngũ.
Chỉ là vẻ vẹn sáu tháng, may mắn cứu được cấp trên trong một lần hành quân, từ đó ông ta được người người nể phục.
Mà sự thật ngày trẻ tuổi ông ta vô cùng nhát gan, vì vậy Hồ gia cưỡng ép Hồ Diệu Thái đi tòng quân.
Đêm tối bị đột kích bất ngờ, chỉ là vài tên cướp bình thường đã làm ông ta sợ hãi chạy trốn.
Trong lúc chạy loạn vì không biết đường thì tình cờ vấp té đè lên tên cướp định đâm chỉ huy.
Cũng vì vậy mà mọi người cho rằng ông ta dùng thân cứu chỉ huy.
Vì vậy đây cũng là nguyên nhân Hồ gia hiện tại nội bộ mục ruỗng nhưng vẫn chưa tới mức suy bại.
“Tôi tới chỉ muốn làm rõ… năm đó mẹ tôi mang thai, vậy cha tôi là ai?’
Hồ Cửu mặc kệ thái độ của Hồ Diệu Thái, vào thẳng vấn đề mà anh muốn đến.
Nếu anh đã điều tra không được vậy cứ hỏi thẳng Hồ gia, dù sao năm đó người biết chuyện cũng chỉ có đám người họ.
Manh mối anh tra được cũng không khả quan, thay vì cứ tâm niệm đè ép, vậy một lần sảng khoái mà hỏi.
“Hừ, đứa con gái hư thân đó, cậu còn mặt mũi hỏi cha mình?”
Hồ Diệu Thái bất mãn, giọng nói thêm vài phần nghiêm khắc.
Nghĩ tới mẹ Hồ Cửu, năm đó bản thân Hồ gia cũng không rõ bà mang thai con ai, nhiều lần ép hỏi Hồ Thúy thì bà ta chỉ khóc.
“Tôi muốn hỏi rõ, không phải đến đây nhận người thân với các người.
Các không có nhu cầu giúp đỡ các người.”
“Còn nữa, ông đừng tỏ ra là bề trên với tôi, hoặc ông nói rõ chuyện năm đó, hoặc Hồ gia sẽ mãi mãi không thể vào giới chính trị.”
Đây chính là trắng trợn uy hiếp, Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Không khí xung quanh như giảm đi vài độ.
Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân nhìn nhau, thật ra không phải chuyện năm đó bọn họ không tra ra.
Chỉ là…
“Tốt lắm! Một đứa con gái hư thân! Nó còn đẻ được một đứa con rất tốt.
Về cả Hồ gia để uy hiếp người nhà.
Mẹ nào con nấy, thật không nên hy vọng mà.”
Hồ Diệu Thái cũng không khách khí, ông ta cho rằng địa vị của mình vẫn như xưa.
Chỉ là chút khó khăn, gọi bên Thẩm Lương xử lý còn không nhanh sao.
Tuy tên kia ăn dày một chút, nhưng vẫn hiệu quả.
“Tốt nhất ông đừng nên nói những lời xúc phạm mẹ tôi, nếu không đừng trách…”
Hồ Cửu vừa nói vừa đứng lên như muốn lại gần chỗ ông ta.
“Mày… mày suy cho cùng là đồ con hoang.
Tao xem mày làm gì Hồ gia.
Mày mà không có Hồ gia mới phải hối hận.
Hồ Diệu Thái tự tin chống gậy nói.
“Hồ Lâm, gọi ông Thẩm Lương cho tôi.
Hừ, vài tên nhãi nhép trẻ tuổi háo thắng, còn muốn đấu sao?”
“Hôm nay, để tôi dạy cho đám con cháu các người cách làm việc.”
Hồ Diệu Thái chĩa gậy về phía mọi người ngẩng đầu nói, cứ như tự hào lắm vậy.
“Trưởng lão, thực sự không nên…”
Hồ Lâm muốn khuyên nhủ.
Ở buổi tiệc, một cuộc điện thoại mà đẩy Hồ gia lao đao, nếu như không hòa hoãn, e là chuyện tệ hơn.
“Đồ nhát chết! Hồ Bách Nhân, còn không gọi đi!”
Ông ta quay sang Hồ Bách Nhân mà ra lệnh.
- ----------
Trả chương nhé ^^
Thật ra truyện này mình dự định tầm 300-350 chương thôi.
Mọi người cũng có thể góp ý số chương nhé.
Tác sẽ xem xét sắp xếp lại cốt truyện để mọi người đọc không bị chán ^^
Ngày mai mình lại ra chương lúc chiều và tối nhé ^^.
Nhiều hay ít chương vẫn là xem mai có khỏe hơn không...
Cảm ơn mọi người ủng hộ mình nhiều nhiều.
Chương145: Những Kẻ Đáng Ghét
Hồ Bách Nhân trước giờ chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, vì vậy khi bị quá lớn thì nhanh chóng nghe theo.
“Ông chắc chắn?”
Hồ Cửu vẫn dáng vẻ bất cần, nhìn Hồ Diệu Thái bằng một thái độ khiêu khích.
“Gọi! Nhanh!”
Ông ta nghe sự khiêu khích thì vô cùng tức giận.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của ông ta.
Dù cho Hồ gia hiện tại nay không bằng xưa, thì cũng không đến lượt kẻ ngông cuồng kia đến đây sinh sự.
“Chào Ngài Thẩm! Trưởng lão Hồ gia muốn gặp ngài.”
Đầu dây bên kia nghe đến Hồ gia, Thẩm Lương hơi hơi nhíu mày xoa xoa mi tâm.
Ông ta biết mỗi lần Hồ gia gọi tới thì đều có chuyện.
Tuy mỗi lần xử lý xong họ cũng rất biết điều mà tới qua lại cho Thẩm Lượng, nhưng Hồ gia sớm đã làm cho ông ta chán ghét rồi.
Thật sự vô cùng khó chịu!
Nhất là lão già Hồ Diệu Thái, cái chuyện gì kia cũng đã qua bao năm rồi, Thẩm lão gia là cha Thẩm Lương, cũng là cấp trên được Hồ Diệu Thái cứu.
Nhiều năm vậy ông ta cũng trả đủ, nhưng vì cha ông ta còn đó, cũng không còn cách khác.
Mà lão già Hồ Diệu Thái không biết điểm dừng là gì.
“Được rồi! Cho tôi gặp Ngài Hồ đi.”
Dù bất mãn trong lòng, Thẩm Lương vẫn phải tỏ ra cung kính.
“Thẩm Lương, cậu xem thế nào.
Từ khi nào Hồ gia lại bị người đến uy hiếp làm loạn.
Cậu dường như quên mất giao phó của cha cậu rồi đúng không?”
Hồ Diệu Thái mở miệng là giáo huấn, cứ như Thẩm Lương chính là con ông ta không bằng.
Thẩm Lương còn chưa kịp nói gì, đã bị ông ta giành lời.
“Hồ gia có xuống dốc cũng không tới lượt đám cặn bã này tới.
Cậu xem chúng còn không sợ cậu, tôi nói gọi cho cậu thì chúng vẫn ung dung ngồi đây khiêu khích tôi.”
“Từ khi nào Thẩm gia quên đi lời hứa, đến khi tôi còn sống sẽ vẫn bảo vệ tôi an toàn vậy hả?”
Ông ta vẫn lên giọng chất vẫn, cứ như mọi tội lỗi là do Thẩm Lương.
Sự ngang bướng của ông ta làm cho Hồ Cửu cảm thấy thú vị, tuy chưa biết ông ta gọi ai nhưng thái độ này mà người bên kia chịu đựng được thì khá thú vị đấy.
“Anh Hồ, Thẩm Lương… cái tên này quen lắm.”
Hữu Thủ đừng bên nhắc nhở, quả thực anh từng nghe nhắc qua cái tên này.
Không chỉ một lần còn là rất nhiều lần, chỉ là tạm thời anh không thể nhớ ra.
“Tôi cũng thấy hơi quen.”
Vì Hữu Thủ nhắc nhở nên Hồ Cửu cũng cảm giác cái tên Thẩm Lương này có chút gì đó từng nhìn qua.
“Sao lại có chuyện này? Hồ lão già chờ một chút, tôi đích thân tới.”
Thẩm Lương nói xong thì cúp máy.
Ông ta không muốn nghe lão già kia lải nhải suốt ngày, mỗi lần gặp Hồ Diệu Thái, thì Thẩm Lương cảm giác áp lực hơn vài phần.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương nắm được trọng tâm là có người tới phá Hồ gia, còn mặc kệ sự bảo kê của hắn với Hồ gia.
Xem ra tên kia là chọc Hồ Diệu Thái tức giận thật.
Vẫn là thôi, nên đến xem sao.
Dù gì thì lời hứa bảo vệ Hồ gia một đời an yên là có thật, không nên qua loa.
“Cậu bảo vài người theo tôi đến Hồ gia.”
Thầm Lương phân phó cấp dưới, sau đó cũng nhanh chóng ra xe hướng tới Hồ gia.
Mà lúc này Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thấy dì Thẩm đi ra, Hồ Cửu muốn đứng lên rời đi.
“Dì Thẩm, chúng ta đi thôi.”
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu quay lưng đi, tuy vẫn tò mò Thẩm Lương kia là ai, sao lại tạo cảm giác quen thuộc với bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, tò mò là một chuyện, chỉ là họ cũng không quan tâm lắm.
“Hỗn xược! Trước mặt bề trên ai cho tự tiện thế chứ?”
Hồ Diệu Thái thị uy, quát lớn.
“Vậy ông nghĩ ông là gì?”
Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Hồ Diệu Thái.
Ông ta chợt có chút rùng mình, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
“Mày…”
“Trưởng lão, bọn chúng chính là sợ Ngài Thẩm.”
Hồ Bách Nhân hả hê nói.
Thẩm Lương nói sẽ đích thân đến, xem ra Hồ gia còn lâu mới suy.
Nãy giờ ông ta đề ép xem như không uất ức.
“Trưởng lão, anh cả… chuyện này bỏ đi, để họ đi đi.
Dù sao bọn họ…”
Hồ Lâm khó xử, ông ta không thể nói bọn họ quyền lực và có khả năng ảnh hưởng tới Hồ gia.
Hồ Diệu Thái e rằng sẽ điên cuồng hơn.
“Đồ vô dụng! Mày có chút khôn lanh hơn anh mày, nên ta mới cho mày làm việc cho Hồ gia.
Xem đi… ra cái giống gì thế này?”
Ông ta trừng mắt nhìn Hồ Lâm.
“Các người có giỏi thì chờ Thẩm Lương tới, đừng sợ mà tè ra quần đi thay chứ.”
Hồ Bách Nhân còn sợ không loạn, lại thêm mắm muối, đổ lửa cho cao.
“Hữu Thủ, đưa dì Thẩm về chỗ chúng ta, an bài một chút.
Làm xong quay lại đón tôi.”
Nhìn đám người Hồ gia quá mức ngông cuồng, vốn dĩ còn muốn đến xem bọn họ có xứng đáng được tha thứ.
Nhưng xem ra… có ngu mới tha cho họ.
“Nhưng anh…”
“Nhưng nhị gì? Còn lo cho tôi?”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
Hữu Thủ vâng lệnh, nhanh chóng đưa dì Thẩm đi.
Lúc này Hồ Cửu quay về ghế ngồi, linh cảm trong lòng anh thôi thúc muốn anh gặp mặt người tên Thẩm Lượng này.
Nếu có một cái tên để anh nhớ thì hẳn người kia ở trong quân ngũ, còn có vị trí nhất định.
Ngay khi Hồ Cửu còn suy nghĩ, mà Hồ gia đang đắc ý thì Thẩm Lương cũng đã tới,
“Ai mà lại dám đến Hồ gia gây chuyện?”
- -----------
Hic cảm sốt nên bị hành quá.
Xin phép độc giả cho mình off ngày mai.
Khỏe khỏe chút tầm mốt mình lại ra chương đều nhé..