Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 494
Thấy Sử Khả Pháp lui vào hàng, Tôn Truyền Đình lại nói với hoàng đế Long Vũ:
- Vạn tuế, Tĩnh Nam vương còn nhờ lão thần thay mặt thảo một tấu chương.
Hoàng đế Long Vũ hỏi:
- Tấu về việc gì?
Tôn Truyền Đình đáp:
- Về việc dung hợp chủng tộc.
- Dung hợp chủng tộc?
Hoàng đế Long Vũ ngạc nhiên nói:
- Dung hợp chủng tộc là cái gì?
Trước triều Đại Minh, chỉ có phân biệt Hán – Hồ, mà không có khác biệt về dân tộc.
Tôn Truyền Đình nói:
- Tĩnh Nam vương nói, ở đất Đại Minh chỉ có thể có một chủng tộc, đó là dân tộc Đại Hán, chỉ có thể có một loại ngôn ngữ, đó là tiếng Hán, chỉ có thể có một loại văn tự, đó là chữ Hán! Dân bản địa sinh sống ở hai kinh và mười ba tỉnh của Đại Minh, chỉ cần không phải Kiến Nô, Mông Cổ và người Sắc Mục (tiếng bọn thống trị thời Nguyên gọi các dân tộc ở Tây Vực), thì đều là con dân Đại Hán. Hễ là con dân Đại Hán, trên nguyên tắc chỉ nói tiếng Hán, viết chữ Hán, tất cả ngôn ngữ không phải tiếng Hán, tất cả văn tự ngoại trừ chữ Hán, đều bị cấm!
Hoàng đế Long vũ hỏi:
- Ý kiến của Tôn các lão và nội các thế nào?
Tôn Truyền Đình nói:
- Người xưa nói “Không cùng tộc với ta, tâm tất khác”, nội các nhất trí với đề nghị của Tĩnh Nam vương.
Hoàng đế Long Vũ nói:
- Những dân tộc khác thì không nói, nhưng dân bản địa “Ô Tư Tàng Đô Ty” (1) và “Đóa Cam Đô Ty” (2) so với người Hán chúng ta vừa không giống loại vừa không cùng nguồn gốc, liệt họ vào dân tộc Đại Hán thì có gượng ép lắm không?
- Ồ, là như thế này.
Tôn Truyền Đình vội nói:
- Tĩnh Nam vương nghĩ đến việc từ đến nay Ô Tư Tàng, Đóa Cam và thổ ty các nơi vẫn giao hảo với người Hán chúng ta, trong lịch sử cũng rất ít phát sinh sự kiện tàn sát đẫm máu, đặc biệt là thổ ty các nơi, lúc tiêu diệt cướp biển, vẫn từng vì triều đình mà ra sức, cho nên đối xử với họ khác hẳn Kiến Nô, Mông Cổ và người Sắc Mục, cho họ cơ hội. Sau này, dân bản địa ở các quốc gia mà Đại Minh chinh phục, cũng theo cách như vậy mà làm, tuy nhiên tiếng nói và văn tự của họ phải xóa bỏ! Chỉ có như vậy, mấy đời sau, những dân bản địa sẽ mất đi bản sắc dân tộc của nình, hoàn toàn trở thành người Hán.
Là một người xuyên không, Vương Phác biết rõ một điều, một quốc gia không nên có quá nhiều dân tộc, tốt nhất chỉ nên có một dân tộc! Mặc dù đời sau có rất nhiều quốc gia do nhiều dân tộc tạo thành, nhưng những quốc gia đó không thể sống yên ổn, hôm nay không chủng tộc này gây chuyện, thì ngày mai cũng có chủng tộc kia gây chuyện, chẳng hạn như người Chechnya ly hai ở Nga, như diệt chủng ở Rwanda, như sự chia tách của Nam Tư, cũng là do có quá nhiều dân tộc dẫn đến xung đột.
Vương Phác không thể nào thay đổi thực tế đời sau Trung Quốc có năm mươi sáu dân tộc cùng tồn tại, nhưng hắn có khả năng thay đổi lịch sử Đại Minh (?)
Vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của Trung Quốc mai sau, Vương Phác muốn dung hợp tất cả các chủng tộc ở thời Minh này, thành một dân tộc duy nhất, đó là dân tộc Hán! Sau này, theo sự mở rộng lãnh thổ quốc gia, dân bản địa bị chinh phục cũng sẽ bị dung hợp hoặc là bằng phương thức văn minh hoặc là bằng phương thức dã man, nói tóm lại, trên lãnh thổ Đại Minh chỉ cho phép một chủng tộc sinh sống! (?)
Công bộ Thượng thư Mã Sĩ Anh lãnh đạm nói:
- Ý tưởng của Tĩnh Nam vương và Tôn các lão đương nhiên là tốt, cũng là vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của đế quốc Đại Minh, nhưng nếu muốn thay đổi tiếng nói và văn tự của dân bản địa các nơi, sợ là không dễ dàng như vậy?
Tôn Truyền Đình nói:
- Chuyện này đương nhiên không dễ dàng, muốn thực hiện mục tiêu này, rất có thể cần mấy thế hệ không ngừng cố gắng. Nhưng bất kể khó khăn cỡ nào, lão thần cho rằng cũng đáng để làm! Dù sao cứ một mực tàn sát cũng không phải là cách hay, thời điểm nên thi hành sự giáo hóa của thiên tử thì cũng nên thi hành.
- Được rồi.
Hoàng đế Long Vũ vống cũng không có quyền quyết định cuối cùng, nên cũng thuận thế đẩy thuyền:
- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nội các và bộ Hộ soạn thảo các điều khoản chi tiết mà làm đi.
Thịnh Kinh.
Sau khi đưa ra ba quy định, Cù Thức Tỷ không đợi Hoàng Đắc Công đến, liền bắt đầu tiến công Thịnh Kinh. Ba doanh binh lực từ cửa Đông, cửa Bắc và cửa Nam đồng thời tấn công vào thành, chỉ để lại cửa Tây cho Kiến Nô chạy thoát thân. Cù Thức Tỷ chọn dùng chiến thuật công thành vây ba thả một điển hình, tuy nhiên nếu Kiến Nô thật sự phá vòng vây ra phía cửa Tây, là đúng theo tính toán của Cù Thức Tỷ.
Không tới nửa canh giờ, đội bảo an Bắc Trực từ ba hướng đột phá tường thành, thành Thịnh Kinh đã bị vây hãm!
Chiếc cầu treo trên cao ầm ầm rơi xuống, cửa thành nặng nề từ từ mở ra, các ngưu tử bắc bộ chen chúc bên ngoài thành ùn ùn xông vào, mắt ai cũng đỏ ngầu như máu, tràn ra khắp thành bắt hiếp phụ nữ. Ngay trước lúc công thành, Cù tổng đốc đã đưa ra ba điều quy định, sau khi phá thành, sẽ có ba ngày tự do làm gì thì làm, không thừa dịp này mà hưởng sung sướng thì còn đợi đến khi nào?
Cần phải nói, trong gần hai mươi vạn dân Kiến Nô, đại đa số là phụ nữ, trong đó tối thiểu cũng có chừng ba bốn vạn thiếu nữ.
Khi Cù Thức Tỷ tiến vào thành dưới sự hộ vệ của vệ đội phủ tổng đốc, dõi mắt nhìn thấy phụ nữ Kiến Nô chạy loạn xạ trên đường cái, phía sau mỗi người là một hoặc nhiều ngưu tử bắc bộ đuổi theo, thỉnh thoảng lại có một cô bị họ đè ra đất, những chàng trai đầy khao khát kia cũng chẳng quan tâm đến địa điểm với thời gian, liền lột sạch quần áo trên người các cô gái ngay bên đường phố.
Thời gian chưa cạn một chung trà, Cù Thức Tỷ đã thấy những cặp mông trắng phau của các cô gái đầy đường, trên đường chỉ nghe tiếng thở hổn hển và tiếng cười dâm đãng của các ngưu tử, cả tiếng khóc nỉ non của các cô gái Kiến Nô...Vẻ mặt Cù Thức Tỷ vẫn lạnh lùng, trong mắt không hề có một chút nào thương hại, mấy năm trước, không phải Kiến Nô cũng đối xử như vậy với phụ nữ người Hán hay sao?
- Đại nhân, bên kia có một cô gái Kiến Nô, vóc người khá đẹp.
Đội trưởng vệ đội bỗng chỉ tay về phía trước, Cù Thức Tỷ đưa mắt nhìn theo, ở góc nhà phía trước, có một bóng dáng phụ nữ Kiến Nô chợt lóe lên rồi biến mất, hiển nhiên là vừa trốn vào trong nhà. Đội trưởng vệ đội cười hắc hắc:
- Đại nhân, tiểu nhân đã thấy rất rõ, cô bé kia rất được, đại nhân có muốn tiểu nhân đi bắt nàng ta tới đây, để đại nhân hưởng chút sung sướng?
- Đi đi.
Cù Thức Tỷ cười mắng:
- Bổn đốc cũng không ưa thích chuyện này, ngươi đi đi.
Đội trưởng vệ đội xoa xoa hai tay:
- Chuyện này...hắc hắc, chuyện này...
- Chuyện này chuyện kia cái gì!
Cù Thức Tỷ cười mắng:
- Trong thành cùng lắm chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em, còn có ai có thể gây hại cho bổn đốc được chứ? Đi đi, để lại mấy người cho ta là được.
- Đại nhân, vậy tiểu nhân đi thật nhé?
- Cút đi!
- Dạ!
Đội trưởng vệ đội hô lên một cách vui mừng, rồi lập tức chạy thật nhanh về phía căn nhà kia. Bên cạnh tiếng đạp mở cửa phòng, Cù Thức Tỷ còn mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ kêu lên hoảng sợ, ngay sau đó là tiếng phụ nữ thét chói tai và tiếng giãy dụa, vùng vẫy, tiếng cười dâm đãng của đội trưởng vệ đội cùng với tiếng quần áo bị xé rách.
Cù Thức Tỷ thở phào, trong vòng vây độ hộ vệ, chậm rãi đi lên đầu tường, đứng ở trên đầu thành cao nhìn xuống: cả thành Thịnh Kinh đều vang lên tiếng giãy dụa, thở dốc, rên rỉ...
Ngày hôm nay đối với người Nữ Chân nhất định là một tai họa xưa nay chưa từng có, nhưng đối với ngưu tử bắc bộ thì lại là một ngày hoan lạc điên cuồng, đối với dân tộc Hán mà nói, cũng là một ngày tốt lành hiếm có: một chủng tộc dã man từng hai lần mang đến tai họa cho dân tộc Hán, rốt cuộc đã bị quét vào đống rác của lịch sử.
Vương cung Kiến Nô.
Một đội ngưu tử bắc bộ đang hè nhau nâng thanh gỗ phá cửa lao thẳng vào cửa Đại Thanh, trong tiếng hô rõ ràng và dứt khoát, hơn mười ngưu tử đồng thời lao tới trước, đầu thanh gỗ lớn trên vai họ liền đâm thẳng vào cửa Đại Thanh đang lung lay sắp đổ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa liền mở rộng, hơn mười người bọn Qua Thập Cáp chống đỡ sau cánh cửa, bị đụng ngã lăn trên mặt đất.
- Giết!
- Giết hết lũ chó đẻ!
- Đồ chó hoang Kiến Nô, ông nội đây đ** bà ngoại chúng mày!
Trong tiếng reo hò điên cuồng, tục tằn, cuồng loạn, mười mấy tên ngưu tử vung vẫy súng trong tay, nhao nhao chạy vào, ánh kim loại sắc bén lóe len, bọn Qua Tháp Cáp gồm hơn mười người đã bị lưỡi lê đâm chết. Giải quyết xong hơn mười người Qua Thập Cáp giữ cửa, các ngưu tử lại chen chúc kéo vào, chạy thẳng tới điện Sùng Chính và hậu cung.
- Trời ơi, đây là vương cung của Kiến Nô.
- Mụ nội nó, trong vương cung nhất định có gái Kiến Nô, chắc chắn là rất xinh đẹp.
- Còn phải nói! Của ta mấy cô, cô nào xinh đẹp nhất là của ca ca đây, không ai được giành với lão tử...
- Thôi đi, tại sao phải là của ngươi? Cứ theo lệ cũ, ai cướp được trước là của người đó, mấy người cùng cướp được thì cứ theo số tuổi lớn nhỏ mà thay phiên nhau hiếp, Đằng kia, con mẹ nó, đằng kia có một cô nàng rất đẹp kìa, đuổi theo đi, mau đuổi theo cho ta, đừng để cô ta trốn thoát, ha ha ha...
Đám ngưu tử như phát điên, lao vào cung Lân Chỉ phía sau điện Sùng Chính.
Cung Lân Chỉ ban đầu đã bị đốt, cung Lân Chỉ hiện giờ là do Đa Nhĩ Cổn xây lại sau này, so với cung cũ thì không lớn bằng. Hai mẹ con Na Mộc Chung (3), Bác Mục Bác Quả Nhĩ (4) ở cung này. Na Mộc Chung vốn là chánh phi của đại hãn Lâm Đan của Mông Cổ, sau Mông Cổ bị Kiến Nô chinh phục, mới tái giá với Hoàng Thái Cực, được Hoàng Thái Cực vô cùng sủng ái.
Na Mộc Chung có thể trước sau nhận được sự sủng ái của đại hãn Lâm Đan và Hoàng Thái Cực, đủ thấy nàng có sắc đẹp phi thường như thế nào, trước giờ các ngưu tử cùng lắm là chỉ mới đi vài lần kỹ viện, làm sao gặp được mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, cho nên vừa thấy là trố mắt mà nhìn, nước bọt chảy đầy đất.
Na Mộc Chung ôm Bác Mục Bát Quả Nhĩ được gần ba tuổi, sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, run giọng nói:
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Người đâu, mau tới...
Mặc cho Na Mộc Chung kêu la rầm trời, cũng không ai để ý tới, đám đàn ông trong vương cung đã bị giết sạch, còn cung nữ thì đang vùng vẫy giãy dụa, rên rỉ dưới khố của đám ngưu tử bắc bộ, còn ai có thể lo lắng cho Na Mộc Chung và Bác Mục Bác Quả Nhĩ đang bị một đám lang sói vây quanh?
(1) Chỉ Tây Tạng. Ô Tư Tàng Đô ty là cách viết tắt của Ô Tư Tàng Đô chỉ huy sứ ty, là cơ cấu quản lý quân chính cao nhất của nhà Minh đối với khu vực hiện nay là Tây Tạng, ngoại trừ địa khu Xương Đô (quận Chamdo Tây Tạng), Tích Kim (Sikkim) Bất Đan (Butan).
(2) Đóa Cam Đô ty tên đầy đủ là Đóa Cam Đô chỉ huy sứ ty, là cơ cấu quản lý quân chính cao nhất của nhà Minh đối với khu miền tây Tứ Xuyên, tây bắc Vân Nam, phía đông khu tự trị Tây Tạng ngày nay và khu vực tây nam tỉnh Thanh Hải.
(3) Na Mộc Chung: vợ của Thanh Thái tông Hoàng Thái Cực, tên thật là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Na Mộc Chung, được phong là Ý Tịnh Đại Quý phi, Khi nhập cung, bà được phong Lân Chỉ cung Quý phi, về sau sinh hạ được một hoàng tử là Bác Mục Bác Quả Nhĩ và một công chúa
(4) Bác Mục Bác Quả Nhĩ: con trai thứ 11 của Hoàng Thái Cực và Na Mộc Chung.
- Vạn tuế, Tĩnh Nam vương còn nhờ lão thần thay mặt thảo một tấu chương.
Hoàng đế Long Vũ hỏi:
- Tấu về việc gì?
Tôn Truyền Đình đáp:
- Về việc dung hợp chủng tộc.
- Dung hợp chủng tộc?
Hoàng đế Long Vũ ngạc nhiên nói:
- Dung hợp chủng tộc là cái gì?
Trước triều Đại Minh, chỉ có phân biệt Hán – Hồ, mà không có khác biệt về dân tộc.
Tôn Truyền Đình nói:
- Tĩnh Nam vương nói, ở đất Đại Minh chỉ có thể có một chủng tộc, đó là dân tộc Đại Hán, chỉ có thể có một loại ngôn ngữ, đó là tiếng Hán, chỉ có thể có một loại văn tự, đó là chữ Hán! Dân bản địa sinh sống ở hai kinh và mười ba tỉnh của Đại Minh, chỉ cần không phải Kiến Nô, Mông Cổ và người Sắc Mục (tiếng bọn thống trị thời Nguyên gọi các dân tộc ở Tây Vực), thì đều là con dân Đại Hán. Hễ là con dân Đại Hán, trên nguyên tắc chỉ nói tiếng Hán, viết chữ Hán, tất cả ngôn ngữ không phải tiếng Hán, tất cả văn tự ngoại trừ chữ Hán, đều bị cấm!
Hoàng đế Long vũ hỏi:
- Ý kiến của Tôn các lão và nội các thế nào?
Tôn Truyền Đình nói:
- Người xưa nói “Không cùng tộc với ta, tâm tất khác”, nội các nhất trí với đề nghị của Tĩnh Nam vương.
Hoàng đế Long Vũ nói:
- Những dân tộc khác thì không nói, nhưng dân bản địa “Ô Tư Tàng Đô Ty” (1) và “Đóa Cam Đô Ty” (2) so với người Hán chúng ta vừa không giống loại vừa không cùng nguồn gốc, liệt họ vào dân tộc Đại Hán thì có gượng ép lắm không?
- Ồ, là như thế này.
Tôn Truyền Đình vội nói:
- Tĩnh Nam vương nghĩ đến việc từ đến nay Ô Tư Tàng, Đóa Cam và thổ ty các nơi vẫn giao hảo với người Hán chúng ta, trong lịch sử cũng rất ít phát sinh sự kiện tàn sát đẫm máu, đặc biệt là thổ ty các nơi, lúc tiêu diệt cướp biển, vẫn từng vì triều đình mà ra sức, cho nên đối xử với họ khác hẳn Kiến Nô, Mông Cổ và người Sắc Mục, cho họ cơ hội. Sau này, dân bản địa ở các quốc gia mà Đại Minh chinh phục, cũng theo cách như vậy mà làm, tuy nhiên tiếng nói và văn tự của họ phải xóa bỏ! Chỉ có như vậy, mấy đời sau, những dân bản địa sẽ mất đi bản sắc dân tộc của nình, hoàn toàn trở thành người Hán.
Là một người xuyên không, Vương Phác biết rõ một điều, một quốc gia không nên có quá nhiều dân tộc, tốt nhất chỉ nên có một dân tộc! Mặc dù đời sau có rất nhiều quốc gia do nhiều dân tộc tạo thành, nhưng những quốc gia đó không thể sống yên ổn, hôm nay không chủng tộc này gây chuyện, thì ngày mai cũng có chủng tộc kia gây chuyện, chẳng hạn như người Chechnya ly hai ở Nga, như diệt chủng ở Rwanda, như sự chia tách của Nam Tư, cũng là do có quá nhiều dân tộc dẫn đến xung đột.
Vương Phác không thể nào thay đổi thực tế đời sau Trung Quốc có năm mươi sáu dân tộc cùng tồn tại, nhưng hắn có khả năng thay đổi lịch sử Đại Minh (?)
Vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của Trung Quốc mai sau, Vương Phác muốn dung hợp tất cả các chủng tộc ở thời Minh này, thành một dân tộc duy nhất, đó là dân tộc Hán! Sau này, theo sự mở rộng lãnh thổ quốc gia, dân bản địa bị chinh phục cũng sẽ bị dung hợp hoặc là bằng phương thức văn minh hoặc là bằng phương thức dã man, nói tóm lại, trên lãnh thổ Đại Minh chỉ cho phép một chủng tộc sinh sống! (?)
Công bộ Thượng thư Mã Sĩ Anh lãnh đạm nói:
- Ý tưởng của Tĩnh Nam vương và Tôn các lão đương nhiên là tốt, cũng là vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của đế quốc Đại Minh, nhưng nếu muốn thay đổi tiếng nói và văn tự của dân bản địa các nơi, sợ là không dễ dàng như vậy?
Tôn Truyền Đình nói:
- Chuyện này đương nhiên không dễ dàng, muốn thực hiện mục tiêu này, rất có thể cần mấy thế hệ không ngừng cố gắng. Nhưng bất kể khó khăn cỡ nào, lão thần cho rằng cũng đáng để làm! Dù sao cứ một mực tàn sát cũng không phải là cách hay, thời điểm nên thi hành sự giáo hóa của thiên tử thì cũng nên thi hành.
- Được rồi.
Hoàng đế Long Vũ vống cũng không có quyền quyết định cuối cùng, nên cũng thuận thế đẩy thuyền:
- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nội các và bộ Hộ soạn thảo các điều khoản chi tiết mà làm đi.
Thịnh Kinh.
Sau khi đưa ra ba quy định, Cù Thức Tỷ không đợi Hoàng Đắc Công đến, liền bắt đầu tiến công Thịnh Kinh. Ba doanh binh lực từ cửa Đông, cửa Bắc và cửa Nam đồng thời tấn công vào thành, chỉ để lại cửa Tây cho Kiến Nô chạy thoát thân. Cù Thức Tỷ chọn dùng chiến thuật công thành vây ba thả một điển hình, tuy nhiên nếu Kiến Nô thật sự phá vòng vây ra phía cửa Tây, là đúng theo tính toán của Cù Thức Tỷ.
Không tới nửa canh giờ, đội bảo an Bắc Trực từ ba hướng đột phá tường thành, thành Thịnh Kinh đã bị vây hãm!
Chiếc cầu treo trên cao ầm ầm rơi xuống, cửa thành nặng nề từ từ mở ra, các ngưu tử bắc bộ chen chúc bên ngoài thành ùn ùn xông vào, mắt ai cũng đỏ ngầu như máu, tràn ra khắp thành bắt hiếp phụ nữ. Ngay trước lúc công thành, Cù tổng đốc đã đưa ra ba điều quy định, sau khi phá thành, sẽ có ba ngày tự do làm gì thì làm, không thừa dịp này mà hưởng sung sướng thì còn đợi đến khi nào?
Cần phải nói, trong gần hai mươi vạn dân Kiến Nô, đại đa số là phụ nữ, trong đó tối thiểu cũng có chừng ba bốn vạn thiếu nữ.
Khi Cù Thức Tỷ tiến vào thành dưới sự hộ vệ của vệ đội phủ tổng đốc, dõi mắt nhìn thấy phụ nữ Kiến Nô chạy loạn xạ trên đường cái, phía sau mỗi người là một hoặc nhiều ngưu tử bắc bộ đuổi theo, thỉnh thoảng lại có một cô bị họ đè ra đất, những chàng trai đầy khao khát kia cũng chẳng quan tâm đến địa điểm với thời gian, liền lột sạch quần áo trên người các cô gái ngay bên đường phố.
Thời gian chưa cạn một chung trà, Cù Thức Tỷ đã thấy những cặp mông trắng phau của các cô gái đầy đường, trên đường chỉ nghe tiếng thở hổn hển và tiếng cười dâm đãng của các ngưu tử, cả tiếng khóc nỉ non của các cô gái Kiến Nô...Vẻ mặt Cù Thức Tỷ vẫn lạnh lùng, trong mắt không hề có một chút nào thương hại, mấy năm trước, không phải Kiến Nô cũng đối xử như vậy với phụ nữ người Hán hay sao?
- Đại nhân, bên kia có một cô gái Kiến Nô, vóc người khá đẹp.
Đội trưởng vệ đội bỗng chỉ tay về phía trước, Cù Thức Tỷ đưa mắt nhìn theo, ở góc nhà phía trước, có một bóng dáng phụ nữ Kiến Nô chợt lóe lên rồi biến mất, hiển nhiên là vừa trốn vào trong nhà. Đội trưởng vệ đội cười hắc hắc:
- Đại nhân, tiểu nhân đã thấy rất rõ, cô bé kia rất được, đại nhân có muốn tiểu nhân đi bắt nàng ta tới đây, để đại nhân hưởng chút sung sướng?
- Đi đi.
Cù Thức Tỷ cười mắng:
- Bổn đốc cũng không ưa thích chuyện này, ngươi đi đi.
Đội trưởng vệ đội xoa xoa hai tay:
- Chuyện này...hắc hắc, chuyện này...
- Chuyện này chuyện kia cái gì!
Cù Thức Tỷ cười mắng:
- Trong thành cùng lắm chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em, còn có ai có thể gây hại cho bổn đốc được chứ? Đi đi, để lại mấy người cho ta là được.
- Đại nhân, vậy tiểu nhân đi thật nhé?
- Cút đi!
- Dạ!
Đội trưởng vệ đội hô lên một cách vui mừng, rồi lập tức chạy thật nhanh về phía căn nhà kia. Bên cạnh tiếng đạp mở cửa phòng, Cù Thức Tỷ còn mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ kêu lên hoảng sợ, ngay sau đó là tiếng phụ nữ thét chói tai và tiếng giãy dụa, vùng vẫy, tiếng cười dâm đãng của đội trưởng vệ đội cùng với tiếng quần áo bị xé rách.
Cù Thức Tỷ thở phào, trong vòng vây độ hộ vệ, chậm rãi đi lên đầu tường, đứng ở trên đầu thành cao nhìn xuống: cả thành Thịnh Kinh đều vang lên tiếng giãy dụa, thở dốc, rên rỉ...
Ngày hôm nay đối với người Nữ Chân nhất định là một tai họa xưa nay chưa từng có, nhưng đối với ngưu tử bắc bộ thì lại là một ngày hoan lạc điên cuồng, đối với dân tộc Hán mà nói, cũng là một ngày tốt lành hiếm có: một chủng tộc dã man từng hai lần mang đến tai họa cho dân tộc Hán, rốt cuộc đã bị quét vào đống rác của lịch sử.
Vương cung Kiến Nô.
Một đội ngưu tử bắc bộ đang hè nhau nâng thanh gỗ phá cửa lao thẳng vào cửa Đại Thanh, trong tiếng hô rõ ràng và dứt khoát, hơn mười ngưu tử đồng thời lao tới trước, đầu thanh gỗ lớn trên vai họ liền đâm thẳng vào cửa Đại Thanh đang lung lay sắp đổ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa liền mở rộng, hơn mười người bọn Qua Thập Cáp chống đỡ sau cánh cửa, bị đụng ngã lăn trên mặt đất.
- Giết!
- Giết hết lũ chó đẻ!
- Đồ chó hoang Kiến Nô, ông nội đây đ** bà ngoại chúng mày!
Trong tiếng reo hò điên cuồng, tục tằn, cuồng loạn, mười mấy tên ngưu tử vung vẫy súng trong tay, nhao nhao chạy vào, ánh kim loại sắc bén lóe len, bọn Qua Tháp Cáp gồm hơn mười người đã bị lưỡi lê đâm chết. Giải quyết xong hơn mười người Qua Thập Cáp giữ cửa, các ngưu tử lại chen chúc kéo vào, chạy thẳng tới điện Sùng Chính và hậu cung.
- Trời ơi, đây là vương cung của Kiến Nô.
- Mụ nội nó, trong vương cung nhất định có gái Kiến Nô, chắc chắn là rất xinh đẹp.
- Còn phải nói! Của ta mấy cô, cô nào xinh đẹp nhất là của ca ca đây, không ai được giành với lão tử...
- Thôi đi, tại sao phải là của ngươi? Cứ theo lệ cũ, ai cướp được trước là của người đó, mấy người cùng cướp được thì cứ theo số tuổi lớn nhỏ mà thay phiên nhau hiếp, Đằng kia, con mẹ nó, đằng kia có một cô nàng rất đẹp kìa, đuổi theo đi, mau đuổi theo cho ta, đừng để cô ta trốn thoát, ha ha ha...
Đám ngưu tử như phát điên, lao vào cung Lân Chỉ phía sau điện Sùng Chính.
Cung Lân Chỉ ban đầu đã bị đốt, cung Lân Chỉ hiện giờ là do Đa Nhĩ Cổn xây lại sau này, so với cung cũ thì không lớn bằng. Hai mẹ con Na Mộc Chung (3), Bác Mục Bác Quả Nhĩ (4) ở cung này. Na Mộc Chung vốn là chánh phi của đại hãn Lâm Đan của Mông Cổ, sau Mông Cổ bị Kiến Nô chinh phục, mới tái giá với Hoàng Thái Cực, được Hoàng Thái Cực vô cùng sủng ái.
Na Mộc Chung có thể trước sau nhận được sự sủng ái của đại hãn Lâm Đan và Hoàng Thái Cực, đủ thấy nàng có sắc đẹp phi thường như thế nào, trước giờ các ngưu tử cùng lắm là chỉ mới đi vài lần kỹ viện, làm sao gặp được mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, cho nên vừa thấy là trố mắt mà nhìn, nước bọt chảy đầy đất.
Na Mộc Chung ôm Bác Mục Bát Quả Nhĩ được gần ba tuổi, sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, run giọng nói:
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Người đâu, mau tới...
Mặc cho Na Mộc Chung kêu la rầm trời, cũng không ai để ý tới, đám đàn ông trong vương cung đã bị giết sạch, còn cung nữ thì đang vùng vẫy giãy dụa, rên rỉ dưới khố của đám ngưu tử bắc bộ, còn ai có thể lo lắng cho Na Mộc Chung và Bác Mục Bác Quả Nhĩ đang bị một đám lang sói vây quanh?
(1) Chỉ Tây Tạng. Ô Tư Tàng Đô ty là cách viết tắt của Ô Tư Tàng Đô chỉ huy sứ ty, là cơ cấu quản lý quân chính cao nhất của nhà Minh đối với khu vực hiện nay là Tây Tạng, ngoại trừ địa khu Xương Đô (quận Chamdo Tây Tạng), Tích Kim (Sikkim) Bất Đan (Butan).
(2) Đóa Cam Đô ty tên đầy đủ là Đóa Cam Đô chỉ huy sứ ty, là cơ cấu quản lý quân chính cao nhất của nhà Minh đối với khu miền tây Tứ Xuyên, tây bắc Vân Nam, phía đông khu tự trị Tây Tạng ngày nay và khu vực tây nam tỉnh Thanh Hải.
(3) Na Mộc Chung: vợ của Thanh Thái tông Hoàng Thái Cực, tên thật là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Na Mộc Chung, được phong là Ý Tịnh Đại Quý phi, Khi nhập cung, bà được phong Lân Chỉ cung Quý phi, về sau sinh hạ được một hoàng tử là Bác Mục Bác Quả Nhĩ và một công chúa
(4) Bác Mục Bác Quả Nhĩ: con trai thứ 11 của Hoàng Thái Cực và Na Mộc Chung.