Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457
Đưa mắt nhìn theo dáng người thướt tha đẫy đà của Liễu Khinh Yên, bên tai Vương Phác bỗng vang lên giọng nói của Liễu Như Thị:
- Bởi vì hậu cần không thông suốt, quân Trung Ương rất khó tái phát động thế công mạnh. Nếu Hầu gia định dùng Kỵ Binh doanh chỉnh biên tiến công Sơn Tây, tuy không có nỗi lo thiếu thốn đạn dược, nhưng cũng gặp phải cục diện thiếu thốn lương thực.
- Lương thảo thiếu thốn?
Trong con ngươi Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, lắc đầu nói:
- Không, lương thảo sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Hả?
Liễu Như Thị nghe xong trừng to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên nói:
- Hầu gia đã chuẩn bị xong xuôi lương thảo rồi sao? Là chuẩn bị từ lúc nào thế?
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười:
- Từ hồi đầu năm nay, thì đã chuẩn bị xong rồi.
Hồ Quảng, phủ Thường Đức, huyện Long Dương.
Tổng đốc vừa được thăng nhiệm làm Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao đang cùng Đề đốc Hồ Quảng Triệu Tín, mạc liêu phủ Tổng đốc cùng với quan viên huyện Long Dương đi tuần lương. Hà Đằng Giao chăm chú nhìn quanh, bên bờ hồ Động Đình là những nông dân, phụ nữ đang bận rộn đào xới, đào từng củ từng củ khoai to mọng từ dưới đất lên. Bọn trẻ đi theo sau nhặt khoai lang lên bỏ vào trong giỏ xách, sau đó đến ngoài bờ ruộng đổ vào trong giỏ trúc. Những người đàn ông thì bận rộn gánh khoai lang cất về nhà cất giữ.
Huyện lệnh huyện Long Dương vẻ mặt hồng hào đi sau lưng Hà Đằng Giao, vui mừng hết cỡ, giới thiệu:
- Hà bộ đường, năm nay là một mùa bội thu khó gặp. Tiểu mạch mùa xuân và lúa nước sau mùa thu cũng có thu hoạch không tồi. Khoai lang vừa trồng xuống thì lại càng thu hoạch được nhiều hơn, trung binh mỗi mẫu đất có thể thu hoạch được gần hai ngàn cân khoai lang!
- Tốt thật.
Hà Đằng Giao vui vẻ khoanh tay, nói:
- Nói như vậy năm đói kém đã qua đi rồi phải không?
- Vâng, còn nói đến năm mất mùa gì nữa.
Huyện lệnh huyện Long Dương lắc đầu nói:
- Bách tính của huyện Long Dương đều đốt pháo ăn mừng. Theo lời bọn họ nói, năm nay là năm bội thu mà năm mươi năm nay khó gặp được! Lương thực thu hoạch năm nay, bốn năm năm tới cũng ăn không hết, ha ha.
Hà Đằng Giao vui không kìm nổi, vui mừng nói:
- Bốn năm năm cũng ăn không hết? Cái này có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật.
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Không bằng ty chức tính thử cho Bộ đường đại nhân. Huyện Long Dương này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, mỗi hộ gia đình đều có khoảng tám mười mẫu đất. Một mẫu đất thế này là hai ngàn cân khoai lang, mười mẫu đất thì là hai vạn cân khoai lang rồi! Cho dù là nhà có mười miệng ăn, một năm cũng không ăn hết bốn năm ngàn cân khoai lang, hai vạn cân chẳng phải là có thể ăn được bốn năm năm hay sao?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Nói như vậy quả thật có thể ăn bốn năm năm!
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Tuy nhiên, điều này vẫn cần phải cảm tạ Hộ bộ. Nếu Hộ bộ không nhập giống khoai lang tốt vào Hồ Quảng, chỉ bằng thu hoạch từ tiểu mạch và lúa nước, cũng chỉ miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
- Ừm.
Hà Đằng Giao gật gật đầu, lại hỏi:
- Trước sương giá năm nay, bổn đốc từng hạ lệnh các huyện gấp rút thu hoạch lấy dây khoai lang, huyện Long Dương các ngươi có thu được chưa?
- Đã thu rồi, đều đã thu hết rồi!
Huyện lệnh huyện Long Dương gấp gáp nói:
- Hiện tại đã phơi khô, đang chất thành đống ở ngoài cổng nam của huyện thành, nom trông như một hòn núi nhỏ, có khoảng mấy chục vạn cân lận.
- Tốt.
Hà Đằng Giao vui mừng vỗ vỗ lên bả vai của Huyện lệnh huyện Long Dương cười nói:
- Nhưng ngàn vạn lần đừng xem thường đống dây khoai lang kia, đó chính là một số bạc lớn đấy.
- Hả, bạc?
Huyện lệnh huyện Long Dương ngạc nhiên nói:
- Đống dây khoai lang không thể ăn cũng không thể mặc còn có thể đổi được bạc?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Điều này ngươi không cần hỏi nhiều, tóm lại là nghe theo lời bổn đốc thì không sai đâu. Cứ coi trọng đống dây khoai lang này, đến lúc nào đó nhất định sẽ đổi thành bạc ròng sáng loáng.
Hà Đằng Giao đã nhận được tin tức từ chỗ Vương Cử, Vương Phác sẽ phải thu biên bốn vạn kỵ binh lưu tặc của Hà Nam, tiếp theo sẽ dụng binh với Sơn Tây, Thiểm Tây rồi. Kỵ binh xuất chinh, ngoại trừ cần số lượng lớn lương thực ra, còn cần một số lượng cỏ khô lớn hơn nữa. Khoản lương thực và cỏ khô này đều do tỉnh Hồ Quảng cung cấp!
Đến lúc đó, số khoai lang dư ra và đám dây khoai lang trông như vô dụng này có thể biến thành bạc trắng sáng loáng. Vừa nghĩ đến bách tính Hồ Quảng người người nhà nhà đều có khoai lang dư và dây khoai lang để đổi lấy bạc, sau đó dùng số bạc này để đổi muối, vải bố, tơ, trà và những nhu yếu phẩm sinh hoạt khác, thậm chí là xa xỉ phẩm, Hà Đằng Giao liền như mở cờ trong bụng.
Hà Đằng Giao làm quan một lần, tạo phúc một phương. Cả đời này y không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn giúp cho bách tính dưới sự quản lý của mình được sống những ngày tháng tốt đẹp!
Khai Phong, hành dinh của Hồng nương tử.
Khi Lý Hổ rảo bước đi vào đại sảnh, phát hiện Trương Hòa Thượng không ngờ cũng ở đó, liền không khỏi hừ một tiếng từ trong mũi. Đối với Trương Hòa Thượng, trước giờ Lý Hổ vẫ rất căm thù. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Trương Hòa Thượng từng là bộ hạ của Vương Phác, nên đến giờ Lý Hổ vẫn hoài nghi Trương Hòa Thượng là gian tế của Vương Phác cài vào quân Hà Nam.
Hồng nương tử lãnh đạm liếc nhìn Lý Hổ một cái, nói với Trương Hòa Thượng:
- Trương tướng quân, việc này bổn soái đã biết rồi.
- Vậy mạt tướng liền cáo từ.
Trương Hòa Thượng ôm quyền vái chào Hồng nương tử, xoay người hiên ngang rời đi.
Đợi Trương Hòa Thượng đi rồi, ánh mắt lạnh lùng của Hồng nương tử mới nhìn về phía Lý Hổ, hỏi:
- Hổ Tử, đệ có chuyện gì không?
Lý Hổ nói:
- Tẩu tẩu, tẩu còn nhớ Trương lão hán không?
- Trương lão hán?
Hồng nương tử suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Đương nhiên là nhớ, sao bỗng dưng đệ nhắc đến Trương lão hán làm gì?
- Là như thế này.
Lý Hổ liền gáp rút nói:
- Con trai của Trương lão hán là Trương Tiểu Bảo đã cưới vợ rồi, nói là nghĩa quân chúng ta sau khi đến Hà Nam nhà bọn họ mới sống một cuộc sống tốt. Con trai của lão Trương Tiểu Bảo mới có thể cưới vợ được, muốn mời tẩu tẩu đi uống rượu mừng của con trai lão.
- Vậy sao?
Trên mặt Hồng nương tử lộ ra một nụ cười hiếm thấy, vui vẻ nói:
- Đây chính là hỷ sự, bổn soái không thể phá hỏng niềm vui của Trương lão hán. Thế này đi, Hổ Tử đệ đi ra phố chọn mấy món lễ vật, chúng ta không thể đi tay không uống rượu mừng của người ta được, bổn soái chuẩn bị một chút lập tức đi ngay.
- Vâng.
Lý Hổ trả lời một tiếng, lại nói:
- Tẩu tẩu, có cần tiểu đệ đi triệu tập đội bảo vệ cho tẩu trước
- Không cần.
Hồng nương tử khoát tay, nói:
- Đây là đi uống rượu mừng, không phải là đi đánh giặc, triệu tập đội bảo vệ gì chứ.
- Vâng, là tiểu đệ quá lo lắng.
Lý Hổ mừng rỡ trả lời, xoay người đi, nhưng khi y vừa xoay mặt đi, trong khóe mắt thoáng chốc lóe ra một ánh mắt dữ tợn khó tả.
- Bởi vì hậu cần không thông suốt, quân Trung Ương rất khó tái phát động thế công mạnh. Nếu Hầu gia định dùng Kỵ Binh doanh chỉnh biên tiến công Sơn Tây, tuy không có nỗi lo thiếu thốn đạn dược, nhưng cũng gặp phải cục diện thiếu thốn lương thực.
- Lương thảo thiếu thốn?
Trong con ngươi Vương Phác lóe ra một ánh nhìn giảo hoạt, lắc đầu nói:
- Không, lương thảo sớm đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Hả?
Liễu Như Thị nghe xong trừng to đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên nói:
- Hầu gia đã chuẩn bị xong xuôi lương thảo rồi sao? Là chuẩn bị từ lúc nào thế?
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười:
- Từ hồi đầu năm nay, thì đã chuẩn bị xong rồi.
Hồ Quảng, phủ Thường Đức, huyện Long Dương.
Tổng đốc vừa được thăng nhiệm làm Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao đang cùng Đề đốc Hồ Quảng Triệu Tín, mạc liêu phủ Tổng đốc cùng với quan viên huyện Long Dương đi tuần lương. Hà Đằng Giao chăm chú nhìn quanh, bên bờ hồ Động Đình là những nông dân, phụ nữ đang bận rộn đào xới, đào từng củ từng củ khoai to mọng từ dưới đất lên. Bọn trẻ đi theo sau nhặt khoai lang lên bỏ vào trong giỏ xách, sau đó đến ngoài bờ ruộng đổ vào trong giỏ trúc. Những người đàn ông thì bận rộn gánh khoai lang cất về nhà cất giữ.
Huyện lệnh huyện Long Dương vẻ mặt hồng hào đi sau lưng Hà Đằng Giao, vui mừng hết cỡ, giới thiệu:
- Hà bộ đường, năm nay là một mùa bội thu khó gặp. Tiểu mạch mùa xuân và lúa nước sau mùa thu cũng có thu hoạch không tồi. Khoai lang vừa trồng xuống thì lại càng thu hoạch được nhiều hơn, trung binh mỗi mẫu đất có thể thu hoạch được gần hai ngàn cân khoai lang!
- Tốt thật.
Hà Đằng Giao vui vẻ khoanh tay, nói:
- Nói như vậy năm đói kém đã qua đi rồi phải không?
- Vâng, còn nói đến năm mất mùa gì nữa.
Huyện lệnh huyện Long Dương lắc đầu nói:
- Bách tính của huyện Long Dương đều đốt pháo ăn mừng. Theo lời bọn họ nói, năm nay là năm bội thu mà năm mươi năm nay khó gặp được! Lương thực thu hoạch năm nay, bốn năm năm tới cũng ăn không hết, ha ha.
Hà Đằng Giao vui không kìm nổi, vui mừng nói:
- Bốn năm năm cũng ăn không hết? Cái này có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật.
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Không bằng ty chức tính thử cho Bộ đường đại nhân. Huyện Long Dương này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, mỗi hộ gia đình đều có khoảng tám mười mẫu đất. Một mẫu đất thế này là hai ngàn cân khoai lang, mười mẫu đất thì là hai vạn cân khoai lang rồi! Cho dù là nhà có mười miệng ăn, một năm cũng không ăn hết bốn năm ngàn cân khoai lang, hai vạn cân chẳng phải là có thể ăn được bốn năm năm hay sao?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Nói như vậy quả thật có thể ăn bốn năm năm!
Huyện lệnh huyện Long Dương nói:
- Tuy nhiên, điều này vẫn cần phải cảm tạ Hộ bộ. Nếu Hộ bộ không nhập giống khoai lang tốt vào Hồ Quảng, chỉ bằng thu hoạch từ tiểu mạch và lúa nước, cũng chỉ miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
- Ừm.
Hà Đằng Giao gật gật đầu, lại hỏi:
- Trước sương giá năm nay, bổn đốc từng hạ lệnh các huyện gấp rút thu hoạch lấy dây khoai lang, huyện Long Dương các ngươi có thu được chưa?
- Đã thu rồi, đều đã thu hết rồi!
Huyện lệnh huyện Long Dương gấp gáp nói:
- Hiện tại đã phơi khô, đang chất thành đống ở ngoài cổng nam của huyện thành, nom trông như một hòn núi nhỏ, có khoảng mấy chục vạn cân lận.
- Tốt.
Hà Đằng Giao vui mừng vỗ vỗ lên bả vai của Huyện lệnh huyện Long Dương cười nói:
- Nhưng ngàn vạn lần đừng xem thường đống dây khoai lang kia, đó chính là một số bạc lớn đấy.
- Hả, bạc?
Huyện lệnh huyện Long Dương ngạc nhiên nói:
- Đống dây khoai lang không thể ăn cũng không thể mặc còn có thể đổi được bạc?
- Ha ha.
Hà Đằng Giao cười to nói:
- Điều này ngươi không cần hỏi nhiều, tóm lại là nghe theo lời bổn đốc thì không sai đâu. Cứ coi trọng đống dây khoai lang này, đến lúc nào đó nhất định sẽ đổi thành bạc ròng sáng loáng.
Hà Đằng Giao đã nhận được tin tức từ chỗ Vương Cử, Vương Phác sẽ phải thu biên bốn vạn kỵ binh lưu tặc của Hà Nam, tiếp theo sẽ dụng binh với Sơn Tây, Thiểm Tây rồi. Kỵ binh xuất chinh, ngoại trừ cần số lượng lớn lương thực ra, còn cần một số lượng cỏ khô lớn hơn nữa. Khoản lương thực và cỏ khô này đều do tỉnh Hồ Quảng cung cấp!
Đến lúc đó, số khoai lang dư ra và đám dây khoai lang trông như vô dụng này có thể biến thành bạc trắng sáng loáng. Vừa nghĩ đến bách tính Hồ Quảng người người nhà nhà đều có khoai lang dư và dây khoai lang để đổi lấy bạc, sau đó dùng số bạc này để đổi muối, vải bố, tơ, trà và những nhu yếu phẩm sinh hoạt khác, thậm chí là xa xỉ phẩm, Hà Đằng Giao liền như mở cờ trong bụng.
Hà Đằng Giao làm quan một lần, tạo phúc một phương. Cả đời này y không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn giúp cho bách tính dưới sự quản lý của mình được sống những ngày tháng tốt đẹp!
Khai Phong, hành dinh của Hồng nương tử.
Khi Lý Hổ rảo bước đi vào đại sảnh, phát hiện Trương Hòa Thượng không ngờ cũng ở đó, liền không khỏi hừ một tiếng từ trong mũi. Đối với Trương Hòa Thượng, trước giờ Lý Hổ vẫ rất căm thù. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Trương Hòa Thượng từng là bộ hạ của Vương Phác, nên đến giờ Lý Hổ vẫn hoài nghi Trương Hòa Thượng là gian tế của Vương Phác cài vào quân Hà Nam.
Hồng nương tử lãnh đạm liếc nhìn Lý Hổ một cái, nói với Trương Hòa Thượng:
- Trương tướng quân, việc này bổn soái đã biết rồi.
- Vậy mạt tướng liền cáo từ.
Trương Hòa Thượng ôm quyền vái chào Hồng nương tử, xoay người hiên ngang rời đi.
Đợi Trương Hòa Thượng đi rồi, ánh mắt lạnh lùng của Hồng nương tử mới nhìn về phía Lý Hổ, hỏi:
- Hổ Tử, đệ có chuyện gì không?
Lý Hổ nói:
- Tẩu tẩu, tẩu còn nhớ Trương lão hán không?
- Trương lão hán?
Hồng nương tử suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Đương nhiên là nhớ, sao bỗng dưng đệ nhắc đến Trương lão hán làm gì?
- Là như thế này.
Lý Hổ liền gáp rút nói:
- Con trai của Trương lão hán là Trương Tiểu Bảo đã cưới vợ rồi, nói là nghĩa quân chúng ta sau khi đến Hà Nam nhà bọn họ mới sống một cuộc sống tốt. Con trai của lão Trương Tiểu Bảo mới có thể cưới vợ được, muốn mời tẩu tẩu đi uống rượu mừng của con trai lão.
- Vậy sao?
Trên mặt Hồng nương tử lộ ra một nụ cười hiếm thấy, vui vẻ nói:
- Đây chính là hỷ sự, bổn soái không thể phá hỏng niềm vui của Trương lão hán. Thế này đi, Hổ Tử đệ đi ra phố chọn mấy món lễ vật, chúng ta không thể đi tay không uống rượu mừng của người ta được, bổn soái chuẩn bị một chút lập tức đi ngay.
- Vâng.
Lý Hổ trả lời một tiếng, lại nói:
- Tẩu tẩu, có cần tiểu đệ đi triệu tập đội bảo vệ cho tẩu trước
- Không cần.
Hồng nương tử khoát tay, nói:
- Đây là đi uống rượu mừng, không phải là đi đánh giặc, triệu tập đội bảo vệ gì chứ.
- Vâng, là tiểu đệ quá lo lắng.
Lý Hổ mừng rỡ trả lời, xoay người đi, nhưng khi y vừa xoay mặt đi, trong khóe mắt thoáng chốc lóe ra một ánh mắt dữ tợn khó tả.