Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Lúc này chủ lực của quân Trung Ương vẫn là ba quân nhu doanh, ba Hỏa Thương doanh cùng với một Pháo doanh. Bởi vì Hỗn Thành doanh của Mặt Sẹo và Hỗn Thành doanh của Đường Thắng đã trở về Phúc Kiến, nên ba Hỗn Thành doanh được phái đến đóng quân tại Bắc Trực cùng với hai Hỗn Thành doanh được phái đến đóng quân ở Sơn Đông đều là mới được điều đến từ Nam Kinh, không phải là binh lực điều động từ quân Trung Ương.
Lúc Vương Phác dẫn theo chủ lực quân Trung Ương thẳng tiến về Hà Nam, quân Hà Nam do Hồng nương tử suất lĩnh đang lâm vào nguy cơ bùng phát nội chiến.
Từ lúc trở về Khải Phong, Hồng nương tử cũng đã tuyên bố với toàn thể tướng sỹ nghĩa quân về quyết định của nàng, trong vòng hai tháng sẽ tiếp nhận cải biên của quân Trung Ương, thành lập kỵ binh quân Trung Ương tân biên từ doanh thứ nhất đến doanh thứ tám. Quyết định của Hồng nương tử không gây ra rối loạn quá lớn từ tướng sỹ nghĩa quân, tướng sỹ nghĩa quân rất bình tĩnh mà tiếp nhận quyết định này.
Đối với đại đa số tướng sỹ nghĩa quân mà nói, đây là kết quả nước chảy thành kênh, cũng có thể nói là kết quả khiến người khác phấn khởi.
Dù sao, sự dũng mạnh thiện chiến cùng với trang bị hoàn mỹ của quân Trung Ương sớm đa thâm nhập vào trong lòng tướng sỹ nghĩa quân, hơn nữa điều khiến tướng sỹ nghĩa quân vui mừng khôn xiết chính là quân hưởng ưu đãi của quân Trung Ương.
Tại quân Trung Ương, phàm là tân binh vừa nhập ngũ, hàng năm cũng có thể lạnh được hai mươi bốn lượng bạc quân hưởng, lão binh tròn một năm thì có thể lãnh được ba mươi sáu lượng quân hưởng, về sau mỗi năm lại tăng lên mười hai lượng. Nếu như có thể được đề bạt lên làm quan quân thì càng tốt, cho dù là tiểu đội trưởng cấp thấp nhất, quân hưởng hàng năm cũng có thể cao hơn mức cơ bản gấp mấy lần!
Còn có tiền thưởng sau khi thắng trận, hoặc là tiền an ủi người thân sau khi tử trận thì càng không cần phải nói. Tóm lại có thể trở thành một binh sỹ quân Trung Ương đã trở thành lý tưởng cao cả của tuyệt đại đa số thanh niên người Hán lúc bấy giờ, thậm chí ngay cả rất nhiều tú tài thi không đậu hoặc là đồng sinh (học sinh chưa thi tú tài) cũng bắt đầu hăng hái tòng quân.
Tuy nhiên, cũng không phải có cũng nguyện ý thay đổi lề lối đế gia nhập quân Trung Ương, trong đó đặc biệt là Lý Hổ, Lý Mâu cùng con cháu Lý thị là có mâu thuẫn nghiêm trọng nhất. Tuy rằng hiện tại Hồng nương tử là Thống soái tối cao của quân Hà Nam, nhưng trên căn bản mà nói quân Hà Nam vẫn là quân đội của Lý gia, nếu như bị quân Trung Ương thu biên rồi, vậy thì không còn liên hệ gì đến Lý gia nữa.
Là người đã nhận được lợi ích, con cháu Lý thị đương nhiên sẽ không muốn quân Hà Nam bị quân Trung Ương thu biên.
Trong khoảng thời gian gần đây, con cháu Lý thị do Lý Hổ cầm đầu liên tiếp triệu tập tướng lĩnh trong quân tiến hành cuộc họp bí mật, trong thành Khai Phong nhìn như gió yên sóng lặng, nhưng trên thực tế là sóng ngầm mãnh liệt.
Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, việc tuyên bố ra quyết định này quá sớm của Hồng nương tử là vô cùng không sáng suốt.
Bởi vì tuyên bố quá sớm này của Hồng nương tử, đã cho kẻ có tâm ma và thế lực bên ngoài có đủ thời gian để phản ứng, giúp cho bọn họ trong ngoài cấu kết, thong dong định kế hoạch. Nhưng xét về phương diện khác, sớm tuyên bố quyết định này ra lại có thể khiến cho những kẻ có tâm địa bất chính này phải lộ diện, tránh để bọn chúng vì tình thế ép buộc mà lẫn vào hàng ngũ quân Trung Ương.
Trên thực tế, cũng chính là Vương Phác cố ý yêu cầu Hồng nương tử làm như vậy.
Vương Phác không muốn một vài tên lưu tặc mang tâm địa xấu xa trà trộn vào quân Trung Ương của hắn. Tục ngữ có câu "Một con sâu làm rầu nồi canh". Vương Phác vất vả nhiều năm vì quân Trung Ương, khó nhọc lắm mới có được cục diện của ngày hôm này, đương nhiên hắn không muốn cục diện tốt đẹp hiện tại bị phá hoại bởi một số kẻ tâm địa xấu xa.
Cho dù là tổn hao một ít thực lực, Vương Phác cũng sẽ không tiếc.
Cho đến hiện tại, nguyên tắc trị quân của Vương Phác là thà thiếu chứ không thèm đồ vứt đi. Đối với quân Trung Ương mà nói, biên chế tám Kỵ Binh doanh dường như đã quá mức khổng lồ rồi. Chẳng những vì quân hưởng hằng năm của bốn vạn tướng sỹ không phải là con số nhỏ, mà còn vì việc đảm bảo hậu cần cho bốn vạn con chiến mã chính là một trách nhiệm cực kỳ nặng nề.
Tuy nói quốc khố hiện tại vì bán đấu giá quan doanh sản nghiệp rất sung túc, tiền còn cất trong kho lên đến ngàn vạn lượng có dư, nhưng Vương Phác sống yên lại nghĩ đến ngày gian khó. Một khi những nguồn tiền này dùng hết rồi mà thế lực công thương lại không thể ngóc đầu, cũng không thể gia tăng thuế cho quốc khố, thì lúc đó Vương Phác lấy gì để nuôi dưỡng một số lượng quân Trung Ương to lớn chứ?
Nếu như có thể hạn chế tám Kỵ Binh doanh thành bốn thì khá là lý tưởng, hạn mức trong lòng Vương Phác là sáu Kỵ Binh doanh.
Khai Phong, phủ đệ của Lý Hổ.
Chính là vào lúc đêm khuya thanh vắng, hai người giả dạng làm khách thương lặng lẽ đi đến, gõ lên cửa chính.
Nghe được tiếp gõ cửa, gia đinh trông cửa ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa, trề môi trách móc:
- Đã khuya thế này rồi, là ai đó?
Người khách thương giả dạng nói:
- Chúng ta là khách thương Thiểm Tây, muốn gặp Tướng quân.
- Khách thương từ Thiểm Tây tới?
Gia đinh hơi sửng sốt, nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi chờ một chút.
Nói đoạn lại đóng cửa chính. Trải qua khoảng thời gian chừng một chung trà, tên gia đinh kia lại xuất hiện, thần sắc cung kính dẫn hai vị khách thương nọ vào Lý phủ, đi thẳng một mạch vào noãn các phía đông của Lý phủ.
Lý Hô đang chờ trong noãn các phía đông.
Nhìn thấy hai vị khách thương này, Lý Hồ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, nhíu mày hỏi:
- Hai vị lạ mặt này có gì khẩn cấp không?
Một vị khách thương mỉm cười nói:
- Tục ngữ có câu trước lạ sau quen, đợi đến lần gặp mặt sau, chẳng phải là Tướng quân đã quen biết tại hạ rồi sao?
Lý Hổ nhíu mày hỏi:
- Các vị thật sự là từ Thiểm Tây đến?
- Không.
Khách thương mỉm cười lắc đầu nói:
- Chúng ta đến từ Sơn Tây.
Lý Hổ biến sắc, nghiêm túc hỏi:
- Sơn Tây? Là người của Ngô Tam Quế?
Khách thương ôm quyền vái chào hướng tây bắc, cất cao giọng nói:
- Tại hạ thẹn làm phụ tá dưới trướng Bình Tây Vương!
- Cái gì mà Bình Tây Vương?
Lý Hổ lãnh đạm nói:
- Là đại Hán gian Ngô Tam Quế!
- Ây da, Lý tướng quân đừng nói lời khó nghe như vậy mà.
Khách thương mỉm cười nói:
- Bình Tây Vương không phải là đại Hán gian, Bình Tây Vương mượn quân Thanh vào quân chẳng qua chỉ là vì truy diệt nghịch tặc Lý Tự Thành, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải làm nô tài của Kiến Nô, càng chưa từng nghĩ đến việc phản bội Đại Minh. Về phần Hán gian mà nói, thì hoàn toàn là do Vương Phác vu tội cả
- Được được được rồi, đừng nói với ta những thứ vô nghĩa này nữa.
Lý Hổ không nhịn nổi, nói:
- Các ngươi đến tìm ta, có mục địch gì?
Khách thương bỗng nhiên nói:
- Lý tướng quân lẽ nào không biết mình đã chết đến nơi rồi sao?
Lý Hổ giận dữ nói:
- Ngươi có ý gì? Đừng cho rằng các ngươi là người của Ngô Tam Quế, thì lão tử không dám động đến các ngươi!
- Ha ha.
Khách thương nọ cười to nói:
- Người ta thường nói, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Việc Lý tướng quân cấu kết Sấm tặc giết chết tộc huynh Lý Nham, kỳ thực đã sớm bị Hồng nương tử biết. Sở dĩ Hồng nương tử ẩn nhẫn là vì Vương Phác. Vì Vương Phác muốn giữ Tướng quân làm miếng mồi câu con cá lớn Lý Tự Thành!
Lý Hổ nghe xong không khỏi hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt biến đổi liên tục.
Không sai, Lý Hổ quả thật đã âm thầm cấu kết với Lý Tự Thành, định phát động binh biến trước khi quân Trung Ương tiến vào chiếm giữ Hà Nam, giải quyết Hồng nương tử và khống chế quân Hà Nam, đặc biệt là bốn vạn kỵ binh kia!
Nhưng Hồng nương tử trị quân nghiêm khắc, sau khi trở thành Thống soái của quân Hà Nam, đã đề bạt từ trong tướng sỹ tầng thấp ra rất nhiều tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến. Con cháu dòng họ Lý thị đã ngày càng bị ra rìa, bốn vạn kỵ binh kia đã hoàn toàn trở thành thân tín của Hồng nương tử. Nếu như không có ngoại lực tham gia vào, Lý Hổ tuyệt đối sẽ không làm cho Hồng nương tử rung chuyển được.
Cho nên Lý Hổ mới nghĩ đến Lý Tự Thành, ý đồ mượn lực lượng của Lý Tự Thành để dọn dẹp Hồng nương tử.
Nhưng hiện tại, Ngô Tam Quế phái phụ tá đến nói việc này tất cả đều là cạm bẫy do Vương Phác và Hồng nương tử dựng lên, mục đích chẳng qua là dụ dỗ Lý Tự Thành mắc câu, không khỏi khiến Lý Hổ thầm kinh hãi. Bình tĩnh suy nghĩ tỉ mỉ, việc này thật sự lộ ra một chút kỳ quặc. Tại sao Hồng nương tử lại phải tuyên bố tin tức này sớm hai tháng? Liền khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Lúc Vương Phác dẫn theo chủ lực quân Trung Ương thẳng tiến về Hà Nam, quân Hà Nam do Hồng nương tử suất lĩnh đang lâm vào nguy cơ bùng phát nội chiến.
Từ lúc trở về Khải Phong, Hồng nương tử cũng đã tuyên bố với toàn thể tướng sỹ nghĩa quân về quyết định của nàng, trong vòng hai tháng sẽ tiếp nhận cải biên của quân Trung Ương, thành lập kỵ binh quân Trung Ương tân biên từ doanh thứ nhất đến doanh thứ tám. Quyết định của Hồng nương tử không gây ra rối loạn quá lớn từ tướng sỹ nghĩa quân, tướng sỹ nghĩa quân rất bình tĩnh mà tiếp nhận quyết định này.
Đối với đại đa số tướng sỹ nghĩa quân mà nói, đây là kết quả nước chảy thành kênh, cũng có thể nói là kết quả khiến người khác phấn khởi.
Dù sao, sự dũng mạnh thiện chiến cùng với trang bị hoàn mỹ của quân Trung Ương sớm đa thâm nhập vào trong lòng tướng sỹ nghĩa quân, hơn nữa điều khiến tướng sỹ nghĩa quân vui mừng khôn xiết chính là quân hưởng ưu đãi của quân Trung Ương.
Tại quân Trung Ương, phàm là tân binh vừa nhập ngũ, hàng năm cũng có thể lạnh được hai mươi bốn lượng bạc quân hưởng, lão binh tròn một năm thì có thể lãnh được ba mươi sáu lượng quân hưởng, về sau mỗi năm lại tăng lên mười hai lượng. Nếu như có thể được đề bạt lên làm quan quân thì càng tốt, cho dù là tiểu đội trưởng cấp thấp nhất, quân hưởng hàng năm cũng có thể cao hơn mức cơ bản gấp mấy lần!
Còn có tiền thưởng sau khi thắng trận, hoặc là tiền an ủi người thân sau khi tử trận thì càng không cần phải nói. Tóm lại có thể trở thành một binh sỹ quân Trung Ương đã trở thành lý tưởng cao cả của tuyệt đại đa số thanh niên người Hán lúc bấy giờ, thậm chí ngay cả rất nhiều tú tài thi không đậu hoặc là đồng sinh (học sinh chưa thi tú tài) cũng bắt đầu hăng hái tòng quân.
Tuy nhiên, cũng không phải có cũng nguyện ý thay đổi lề lối đế gia nhập quân Trung Ương, trong đó đặc biệt là Lý Hổ, Lý Mâu cùng con cháu Lý thị là có mâu thuẫn nghiêm trọng nhất. Tuy rằng hiện tại Hồng nương tử là Thống soái tối cao của quân Hà Nam, nhưng trên căn bản mà nói quân Hà Nam vẫn là quân đội của Lý gia, nếu như bị quân Trung Ương thu biên rồi, vậy thì không còn liên hệ gì đến Lý gia nữa.
Là người đã nhận được lợi ích, con cháu Lý thị đương nhiên sẽ không muốn quân Hà Nam bị quân Trung Ương thu biên.
Trong khoảng thời gian gần đây, con cháu Lý thị do Lý Hổ cầm đầu liên tiếp triệu tập tướng lĩnh trong quân tiến hành cuộc họp bí mật, trong thành Khai Phong nhìn như gió yên sóng lặng, nhưng trên thực tế là sóng ngầm mãnh liệt.
Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, việc tuyên bố ra quyết định này quá sớm của Hồng nương tử là vô cùng không sáng suốt.
Bởi vì tuyên bố quá sớm này của Hồng nương tử, đã cho kẻ có tâm ma và thế lực bên ngoài có đủ thời gian để phản ứng, giúp cho bọn họ trong ngoài cấu kết, thong dong định kế hoạch. Nhưng xét về phương diện khác, sớm tuyên bố quyết định này ra lại có thể khiến cho những kẻ có tâm địa bất chính này phải lộ diện, tránh để bọn chúng vì tình thế ép buộc mà lẫn vào hàng ngũ quân Trung Ương.
Trên thực tế, cũng chính là Vương Phác cố ý yêu cầu Hồng nương tử làm như vậy.
Vương Phác không muốn một vài tên lưu tặc mang tâm địa xấu xa trà trộn vào quân Trung Ương của hắn. Tục ngữ có câu "Một con sâu làm rầu nồi canh". Vương Phác vất vả nhiều năm vì quân Trung Ương, khó nhọc lắm mới có được cục diện của ngày hôm này, đương nhiên hắn không muốn cục diện tốt đẹp hiện tại bị phá hoại bởi một số kẻ tâm địa xấu xa.
Cho dù là tổn hao một ít thực lực, Vương Phác cũng sẽ không tiếc.
Cho đến hiện tại, nguyên tắc trị quân của Vương Phác là thà thiếu chứ không thèm đồ vứt đi. Đối với quân Trung Ương mà nói, biên chế tám Kỵ Binh doanh dường như đã quá mức khổng lồ rồi. Chẳng những vì quân hưởng hằng năm của bốn vạn tướng sỹ không phải là con số nhỏ, mà còn vì việc đảm bảo hậu cần cho bốn vạn con chiến mã chính là một trách nhiệm cực kỳ nặng nề.
Tuy nói quốc khố hiện tại vì bán đấu giá quan doanh sản nghiệp rất sung túc, tiền còn cất trong kho lên đến ngàn vạn lượng có dư, nhưng Vương Phác sống yên lại nghĩ đến ngày gian khó. Một khi những nguồn tiền này dùng hết rồi mà thế lực công thương lại không thể ngóc đầu, cũng không thể gia tăng thuế cho quốc khố, thì lúc đó Vương Phác lấy gì để nuôi dưỡng một số lượng quân Trung Ương to lớn chứ?
Nếu như có thể hạn chế tám Kỵ Binh doanh thành bốn thì khá là lý tưởng, hạn mức trong lòng Vương Phác là sáu Kỵ Binh doanh.
Khai Phong, phủ đệ của Lý Hổ.
Chính là vào lúc đêm khuya thanh vắng, hai người giả dạng làm khách thương lặng lẽ đi đến, gõ lên cửa chính.
Nghe được tiếp gõ cửa, gia đinh trông cửa ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa, trề môi trách móc:
- Đã khuya thế này rồi, là ai đó?
Người khách thương giả dạng nói:
- Chúng ta là khách thương Thiểm Tây, muốn gặp Tướng quân.
- Khách thương từ Thiểm Tây tới?
Gia đinh hơi sửng sốt, nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi chờ một chút.
Nói đoạn lại đóng cửa chính. Trải qua khoảng thời gian chừng một chung trà, tên gia đinh kia lại xuất hiện, thần sắc cung kính dẫn hai vị khách thương nọ vào Lý phủ, đi thẳng một mạch vào noãn các phía đông của Lý phủ.
Lý Hô đang chờ trong noãn các phía đông.
Nhìn thấy hai vị khách thương này, Lý Hồ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, nhíu mày hỏi:
- Hai vị lạ mặt này có gì khẩn cấp không?
Một vị khách thương mỉm cười nói:
- Tục ngữ có câu trước lạ sau quen, đợi đến lần gặp mặt sau, chẳng phải là Tướng quân đã quen biết tại hạ rồi sao?
Lý Hổ nhíu mày hỏi:
- Các vị thật sự là từ Thiểm Tây đến?
- Không.
Khách thương mỉm cười lắc đầu nói:
- Chúng ta đến từ Sơn Tây.
Lý Hổ biến sắc, nghiêm túc hỏi:
- Sơn Tây? Là người của Ngô Tam Quế?
Khách thương ôm quyền vái chào hướng tây bắc, cất cao giọng nói:
- Tại hạ thẹn làm phụ tá dưới trướng Bình Tây Vương!
- Cái gì mà Bình Tây Vương?
Lý Hổ lãnh đạm nói:
- Là đại Hán gian Ngô Tam Quế!
- Ây da, Lý tướng quân đừng nói lời khó nghe như vậy mà.
Khách thương mỉm cười nói:
- Bình Tây Vương không phải là đại Hán gian, Bình Tây Vương mượn quân Thanh vào quân chẳng qua chỉ là vì truy diệt nghịch tặc Lý Tự Thành, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc phải làm nô tài của Kiến Nô, càng chưa từng nghĩ đến việc phản bội Đại Minh. Về phần Hán gian mà nói, thì hoàn toàn là do Vương Phác vu tội cả
- Được được được rồi, đừng nói với ta những thứ vô nghĩa này nữa.
Lý Hổ không nhịn nổi, nói:
- Các ngươi đến tìm ta, có mục địch gì?
Khách thương bỗng nhiên nói:
- Lý tướng quân lẽ nào không biết mình đã chết đến nơi rồi sao?
Lý Hổ giận dữ nói:
- Ngươi có ý gì? Đừng cho rằng các ngươi là người của Ngô Tam Quế, thì lão tử không dám động đến các ngươi!
- Ha ha.
Khách thương nọ cười to nói:
- Người ta thường nói, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Việc Lý tướng quân cấu kết Sấm tặc giết chết tộc huynh Lý Nham, kỳ thực đã sớm bị Hồng nương tử biết. Sở dĩ Hồng nương tử ẩn nhẫn là vì Vương Phác. Vì Vương Phác muốn giữ Tướng quân làm miếng mồi câu con cá lớn Lý Tự Thành!
Lý Hổ nghe xong không khỏi hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt biến đổi liên tục.
Không sai, Lý Hổ quả thật đã âm thầm cấu kết với Lý Tự Thành, định phát động binh biến trước khi quân Trung Ương tiến vào chiếm giữ Hà Nam, giải quyết Hồng nương tử và khống chế quân Hà Nam, đặc biệt là bốn vạn kỵ binh kia!
Nhưng Hồng nương tử trị quân nghiêm khắc, sau khi trở thành Thống soái của quân Hà Nam, đã đề bạt từ trong tướng sỹ tầng thấp ra rất nhiều tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến. Con cháu dòng họ Lý thị đã ngày càng bị ra rìa, bốn vạn kỵ binh kia đã hoàn toàn trở thành thân tín của Hồng nương tử. Nếu như không có ngoại lực tham gia vào, Lý Hổ tuyệt đối sẽ không làm cho Hồng nương tử rung chuyển được.
Cho nên Lý Hổ mới nghĩ đến Lý Tự Thành, ý đồ mượn lực lượng của Lý Tự Thành để dọn dẹp Hồng nương tử.
Nhưng hiện tại, Ngô Tam Quế phái phụ tá đến nói việc này tất cả đều là cạm bẫy do Vương Phác và Hồng nương tử dựng lên, mục đích chẳng qua là dụ dỗ Lý Tự Thành mắc câu, không khỏi khiến Lý Hổ thầm kinh hãi. Bình tĩnh suy nghĩ tỉ mỉ, việc này thật sự lộ ra một chút kỳ quặc. Tại sao Hồng nương tử lại phải tuyên bố tin tức này sớm hai tháng? Liền khiến cho người ta phải suy nghĩ.