Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Ngay khi ở Khai Phong, Hồng Nương Tử đã nghe nói không ít chuyện tình ái của Vương Phác.
Ngoại trừ Trần Viên Viên nghiêng nước nghiêng thành, các danh viện Tần Hoài như Đổng Tiểu Uyển, Liễu Như Thị, Lý Thập Nương, Khấu Bạch Môn, Cố Mi, Lý Hương Quân đều trước sau trở thành độc chiếm của Vương Phác ra thì ở Tần Hoài tươi đẹp rực lửa của Giang Nam hình như chỉ còn lại Ngọc Kinh đạo cô là không trở thành người đàn bà của Vương Phác, bên cạnh Vương Phác có quá nhiều tài nữ, mỹ nữ và diễm nữ, trong lòng chàng còn có Hồng Nương Tử nàng không?
Hồng Nương Tử từ lâu đã nghe nói những danh viện Tần Hoài này giỏi ca múa, khéo hiểu lòng người, là khả nhân nhi đệ nhất thiên hạ, còn Hồng Nương Tử nàng lại không biết gì cả, chỉ là một cô gái hoang dã biết múa đao xách kiếm, đánh đánh giết giết, hơn nữa… Hồng Nương Tử nàng còn là một quả phụ đã mất chồng, đâu đọ được với họ?
Bất giác, gương mặt ửng đỏ của Hồng Nương Tử phai đi, giữa hai đầu lông mày trùm lên một nỗi u oán.
Trong lúc thấp thỏm bất an thì đã tới bên ngoài trấn Trương Thu, Hồng Nương Tử đã nhìn thấy binh lính quân trung ương đứng gác ngoài trấn, hai tên lính cầm súng kíp lưỡi lê, giống như tiêu thương đứng sừng sững trong gió rét, bông tuyết rơi đầy trời đã phủ một lớp dày lên áo khoác bông của họ, thậm chí ngay cả lông mi của họ cũng dính đầy vụn băng, nhưng họ lại bất động như tượng.
Hồng Nương Tử quay đầu lại dặn dò thân binh phía sau:
- Các ngươi ở ngoài trấn chờ ta, không cần đi theo ta vào.
Đội trưởng thân binh vội la lên:
- Phu nhân, Nhị tướng quân đã nói, ty chức phải bảo vệ người không rời nửa bước.
Đôi lông mày lá liễu của Hồng Nương Tử thoáng cau lại nói:
- Nhị tướng quân đã nói! Nhị tướng quân nói gì?
- Ấy…
Đội trưởng thân binh vội nói:
- Ty chức thân là đội trưởng thân binh của phu nhân, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của phu nhân.
- Không cần.
Hồng Nương Tử lãnh đạm nói:
- Các ngươi cứ ở ngoài trấn chờ.
Dứt lời, Hồng Nương Tử không thèm để ý đến đội trưởng thân binh, phóng ngựa phi vào trấn Trương Thu, tiếng vó ngựa dồn dập, bóng dáng Hồng Nương Tử nhanh chóng biến mất trên con đường sâu thẳm trống trải của Trương Thu, hai tên lính quân trung ương đứng canh gác không ngăn cản Hồng Nương Tử tiến vào, nhưng khi đội trưởng thân binh định tiến lên trước, ánh mắt kinh người của họ lập tức như đao bổ xuống người gã.
Hồng Nương Tử cưỡi ngựa vào thị trấn, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa tòa nhà.
Ngoài cánh cửa đó cũng có hai binh lính của quân trung ương đứng nghiêm trang, đây là bảng chỉ đường rất dễ nhận biết, Hồng Nương Tử xoay người xuống ngựa, dắt chiến mã đi vào trong, binh lính quân trung ước đứng gác nhìn không chớp mắt, coi Hồng Nương Tử vừa bước vào giống như không khí, bọn họ đều làm như không thấy.
- Hồng Nương!
Một giọng nói con trai vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa gần trong gang tấc lại dường như xa cuối chân trời bỗng nhiên vang lên ở khoảng cách rất gần, giọng nói đó thể hiện nỗi vui sướng không thể diễn tả, Hồng Nương Tử như bị sét đánh bên tai, có chút hốt hoảng xoay người lại, hình bóng không biết đã nhớ đến bao nhiêu lần trong mộng đang đứng dưới một gốc cây mai già.
Gió bắc dịu nhẹ, bông tuyết bay khe khẽ.
Trên người đàn ông đó mặc dù khoác áo bông, nhưng trên hai vai, còn cả trên chiếc mũ kê-pi hắn đội trên đầu đã bao trùm một lớp băng tuyết rất dày, và cả trên gương mặt hắn, mũi của hắn đều đã đông lạnh tới mức đỏ bừng, nhìn được ra, hắn đã đứng đó rất lâu, trời lạnh thế này, hắn đứng ở trong sân làm gì chứ? Chỉ là vì đợi nàng?
Nỗi u oán giữa hai đầu lông mày của Hồng Nương Tử thoáng chốc tan biến, cho dù trước khi gặp chàng có trăm ngàn nỗi oán hận, có trăm ngàn nỗi sầu khổ trong lòng, nhưng giây phút này, trái Hồng Nương Tử chỉ có tình cảm dịu dàng, khẽ tiến lên trước, Hồng Nương Tử giơ bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá vuốt ve khuôn mặt lạnh toát của người đàn ông, dịu dàng hỏi:
- Lạnh không?
- Không lạnh.
Vương Phác giơ tay vuốt ve bàn tay mềm mại của Hồng Nương Tử, dịu dàng nói.
- Lòng ta nóng hầm hập ấy.
Nhẹ nhàng áp vào lòng Vương Phác, Hồng Nương Tử khẽ dùng cánh tay ngọc ngà ôm eo Vương Phác, Vương Phác cũng ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Hồng Nương Tử, hai người cứ ôm nhau như thế, không nói gì, cũng không làm gì, bông tuyết mềm nhẹ chậm rãi bay xuống từ trên không trung, tình ý cũng chân thành xuôi theo dòng nước trong lòng hai người.
Trực Cô (Thiên Tân)
Qua năm ngày hành quân gấp gáp, hơn vạn quân Kiến Nô của Đa Đạc cuối cùng đã tới dưới Trực Cô.
Trước khi tới Cổ Cô trong lòng của Đa Đạc ít nhiều còn tia hy vọng may mắn, mong quân yểm trợ do Vương Phác phái đi tập kích Bắc Kinh không kịp tới Trực Cô, bởi vì Trực Cô vẫn còn ở dưới sự kiểm soát của quân bát kỳ, nhưng tới ngoài thành Trực Cô, chút hy vọng xa vời của Đa Đạc đã lập tức tan vỡ, bởi vì đầu thành Trực Cô lại phấp phớp Nhật Nguyệt Kỳ của đế quốc Đại Minh.
- Chết tiệt.
Nhìn Nhật Nguyệt Kỳ ở đầu thành, Đa Đạc hung tợn chửi:
- Lũ Nam Minh mọi rợ sáng nắng chiều mưa!
Quân Minh trong thành Trực Cô lại đảo hướng Đại Minh, điều này đối với hơn một vạn đại quân Kiến Nô của Đa Đạc mà nói là một đòn tấn công không nhỏ, ban đầu Đa Đạc còn định ở trong thành Trực Cô nghỉ ngơi một đêm, đại quân Kiến Nô đã hành quân liên tục năm ngày, các tướng sĩ vô cùng mệt mỏi, nếu không được nghỉ ngơi thì cơ thể sắt đá cũng không chịu nổi.
Nhưng để tốc độ hành quân nhanh hơn, Đa Đạc đã vứt bỏ tất cả đồ quân nhu, kể cả lều trướng, chăn đệm cũng vứt hết, nếu không vào thành, chẳng lẽ để các tướng sĩ cắm trại trong trời băng tuyết sao? Đa Đạc nếu làm thế thì sáng mai có một nửa người sống đứng dậy đã là không tồi rồi, đây là đợt giá lạnh khắc nghiệt âm mấy chục độ, sẽ làm con người đông cứng.
Kiêu tướng Tô Nạp của Chính Bạch Kỳ tiến lên nói:
- Dự chủ tử, giờ phải làm sao?
- Dự chủ tử, hạ lệnh công thành thôi.
Con trai Tô Khắc Tát Cáp của Tô Nạp nói:
- Nếu không được vào thành nghỉ ngơi, các tướng sĩ không chết mệt thì cũng sẽ chết cóng.
Đa Đạc bỗng nhiên giơ tay, nghiêm trang nói:
- Muốn công thành, nhưng đợi đến tối.
- Buổi tối?
Tô Nạp hỏi:
- Chủ tử có diệu kế gì?
Đa Đạc chỉ tay về sông Vệ, cười gằn nói:
- Các ngươi trông kìa, sông Vệ đã bắt đầu kết băng.
Tô Khắc Tát Cáp nói:
- Chủ tử muốn công thành từ Thủy môn? Nhưng cảnh giới của quân Minh trong thành rất nghiêm ngặt.
- Bản vương tự có cách.
Ánh mắt Đa Đạc lộ vẻ dữ tợn, gọi cha con Tô Nạp, Tô Khắc Tát Cáp tới trước mặt dặn dò một lượt như thế, cha con Tô Nạp và Tô Khắc Tát Cáp liên tục gật đầu, nhận lệnh đi.
Ngoại trừ Trần Viên Viên nghiêng nước nghiêng thành, các danh viện Tần Hoài như Đổng Tiểu Uyển, Liễu Như Thị, Lý Thập Nương, Khấu Bạch Môn, Cố Mi, Lý Hương Quân đều trước sau trở thành độc chiếm của Vương Phác ra thì ở Tần Hoài tươi đẹp rực lửa của Giang Nam hình như chỉ còn lại Ngọc Kinh đạo cô là không trở thành người đàn bà của Vương Phác, bên cạnh Vương Phác có quá nhiều tài nữ, mỹ nữ và diễm nữ, trong lòng chàng còn có Hồng Nương Tử nàng không?
Hồng Nương Tử từ lâu đã nghe nói những danh viện Tần Hoài này giỏi ca múa, khéo hiểu lòng người, là khả nhân nhi đệ nhất thiên hạ, còn Hồng Nương Tử nàng lại không biết gì cả, chỉ là một cô gái hoang dã biết múa đao xách kiếm, đánh đánh giết giết, hơn nữa… Hồng Nương Tử nàng còn là một quả phụ đã mất chồng, đâu đọ được với họ?
Bất giác, gương mặt ửng đỏ của Hồng Nương Tử phai đi, giữa hai đầu lông mày trùm lên một nỗi u oán.
Trong lúc thấp thỏm bất an thì đã tới bên ngoài trấn Trương Thu, Hồng Nương Tử đã nhìn thấy binh lính quân trung ương đứng gác ngoài trấn, hai tên lính cầm súng kíp lưỡi lê, giống như tiêu thương đứng sừng sững trong gió rét, bông tuyết rơi đầy trời đã phủ một lớp dày lên áo khoác bông của họ, thậm chí ngay cả lông mi của họ cũng dính đầy vụn băng, nhưng họ lại bất động như tượng.
Hồng Nương Tử quay đầu lại dặn dò thân binh phía sau:
- Các ngươi ở ngoài trấn chờ ta, không cần đi theo ta vào.
Đội trưởng thân binh vội la lên:
- Phu nhân, Nhị tướng quân đã nói, ty chức phải bảo vệ người không rời nửa bước.
Đôi lông mày lá liễu của Hồng Nương Tử thoáng cau lại nói:
- Nhị tướng quân đã nói! Nhị tướng quân nói gì?
- Ấy…
Đội trưởng thân binh vội nói:
- Ty chức thân là đội trưởng thân binh của phu nhân, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của phu nhân.
- Không cần.
Hồng Nương Tử lãnh đạm nói:
- Các ngươi cứ ở ngoài trấn chờ.
Dứt lời, Hồng Nương Tử không thèm để ý đến đội trưởng thân binh, phóng ngựa phi vào trấn Trương Thu, tiếng vó ngựa dồn dập, bóng dáng Hồng Nương Tử nhanh chóng biến mất trên con đường sâu thẳm trống trải của Trương Thu, hai tên lính quân trung ương đứng canh gác không ngăn cản Hồng Nương Tử tiến vào, nhưng khi đội trưởng thân binh định tiến lên trước, ánh mắt kinh người của họ lập tức như đao bổ xuống người gã.
Hồng Nương Tử cưỡi ngựa vào thị trấn, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa tòa nhà.
Ngoài cánh cửa đó cũng có hai binh lính của quân trung ương đứng nghiêm trang, đây là bảng chỉ đường rất dễ nhận biết, Hồng Nương Tử xoay người xuống ngựa, dắt chiến mã đi vào trong, binh lính quân trung ước đứng gác nhìn không chớp mắt, coi Hồng Nương Tử vừa bước vào giống như không khí, bọn họ đều làm như không thấy.
- Hồng Nương!
Một giọng nói con trai vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa gần trong gang tấc lại dường như xa cuối chân trời bỗng nhiên vang lên ở khoảng cách rất gần, giọng nói đó thể hiện nỗi vui sướng không thể diễn tả, Hồng Nương Tử như bị sét đánh bên tai, có chút hốt hoảng xoay người lại, hình bóng không biết đã nhớ đến bao nhiêu lần trong mộng đang đứng dưới một gốc cây mai già.
Gió bắc dịu nhẹ, bông tuyết bay khe khẽ.
Trên người đàn ông đó mặc dù khoác áo bông, nhưng trên hai vai, còn cả trên chiếc mũ kê-pi hắn đội trên đầu đã bao trùm một lớp băng tuyết rất dày, và cả trên gương mặt hắn, mũi của hắn đều đã đông lạnh tới mức đỏ bừng, nhìn được ra, hắn đã đứng đó rất lâu, trời lạnh thế này, hắn đứng ở trong sân làm gì chứ? Chỉ là vì đợi nàng?
Nỗi u oán giữa hai đầu lông mày của Hồng Nương Tử thoáng chốc tan biến, cho dù trước khi gặp chàng có trăm ngàn nỗi oán hận, có trăm ngàn nỗi sầu khổ trong lòng, nhưng giây phút này, trái Hồng Nương Tử chỉ có tình cảm dịu dàng, khẽ tiến lên trước, Hồng Nương Tử giơ bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá vuốt ve khuôn mặt lạnh toát của người đàn ông, dịu dàng hỏi:
- Lạnh không?
- Không lạnh.
Vương Phác giơ tay vuốt ve bàn tay mềm mại của Hồng Nương Tử, dịu dàng nói.
- Lòng ta nóng hầm hập ấy.
Nhẹ nhàng áp vào lòng Vương Phác, Hồng Nương Tử khẽ dùng cánh tay ngọc ngà ôm eo Vương Phác, Vương Phác cũng ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Hồng Nương Tử, hai người cứ ôm nhau như thế, không nói gì, cũng không làm gì, bông tuyết mềm nhẹ chậm rãi bay xuống từ trên không trung, tình ý cũng chân thành xuôi theo dòng nước trong lòng hai người.
Trực Cô (Thiên Tân)
Qua năm ngày hành quân gấp gáp, hơn vạn quân Kiến Nô của Đa Đạc cuối cùng đã tới dưới Trực Cô.
Trước khi tới Cổ Cô trong lòng của Đa Đạc ít nhiều còn tia hy vọng may mắn, mong quân yểm trợ do Vương Phác phái đi tập kích Bắc Kinh không kịp tới Trực Cô, bởi vì Trực Cô vẫn còn ở dưới sự kiểm soát của quân bát kỳ, nhưng tới ngoài thành Trực Cô, chút hy vọng xa vời của Đa Đạc đã lập tức tan vỡ, bởi vì đầu thành Trực Cô lại phấp phớp Nhật Nguyệt Kỳ của đế quốc Đại Minh.
- Chết tiệt.
Nhìn Nhật Nguyệt Kỳ ở đầu thành, Đa Đạc hung tợn chửi:
- Lũ Nam Minh mọi rợ sáng nắng chiều mưa!
Quân Minh trong thành Trực Cô lại đảo hướng Đại Minh, điều này đối với hơn một vạn đại quân Kiến Nô của Đa Đạc mà nói là một đòn tấn công không nhỏ, ban đầu Đa Đạc còn định ở trong thành Trực Cô nghỉ ngơi một đêm, đại quân Kiến Nô đã hành quân liên tục năm ngày, các tướng sĩ vô cùng mệt mỏi, nếu không được nghỉ ngơi thì cơ thể sắt đá cũng không chịu nổi.
Nhưng để tốc độ hành quân nhanh hơn, Đa Đạc đã vứt bỏ tất cả đồ quân nhu, kể cả lều trướng, chăn đệm cũng vứt hết, nếu không vào thành, chẳng lẽ để các tướng sĩ cắm trại trong trời băng tuyết sao? Đa Đạc nếu làm thế thì sáng mai có một nửa người sống đứng dậy đã là không tồi rồi, đây là đợt giá lạnh khắc nghiệt âm mấy chục độ, sẽ làm con người đông cứng.
Kiêu tướng Tô Nạp của Chính Bạch Kỳ tiến lên nói:
- Dự chủ tử, giờ phải làm sao?
- Dự chủ tử, hạ lệnh công thành thôi.
Con trai Tô Khắc Tát Cáp của Tô Nạp nói:
- Nếu không được vào thành nghỉ ngơi, các tướng sĩ không chết mệt thì cũng sẽ chết cóng.
Đa Đạc bỗng nhiên giơ tay, nghiêm trang nói:
- Muốn công thành, nhưng đợi đến tối.
- Buổi tối?
Tô Nạp hỏi:
- Chủ tử có diệu kế gì?
Đa Đạc chỉ tay về sông Vệ, cười gằn nói:
- Các ngươi trông kìa, sông Vệ đã bắt đầu kết băng.
Tô Khắc Tát Cáp nói:
- Chủ tử muốn công thành từ Thủy môn? Nhưng cảnh giới của quân Minh trong thành rất nghiêm ngặt.
- Bản vương tự có cách.
Ánh mắt Đa Đạc lộ vẻ dữ tợn, gọi cha con Tô Nạp, Tô Khắc Tát Cáp tới trước mặt dặn dò một lượt như thế, cha con Tô Nạp và Tô Khắc Tát Cáp liên tục gật đầu, nhận lệnh đi.