Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Đêm khuya lạnh lẽo thê lương, gió đêm thổi nhẹ.
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt ấm áp, từng tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ quanh quẩn và tràn ngập từng góc trong căn phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình đã ửng đỏ cả tầng. Đôi mắt to xinh đẹp đã nhắm chặt, môi nhẽ nhếch, thường thường phát ra âm thanh rên rỉ yêu mị kéo dài.
Dưới ánh đèn mông lung mờ nhạt, thân thể nàng xinh đẹp thành thục tản ra một tầng sáng bóng. Từng mảnh lớn màu đỏ ửng lan rộng trên da thịt nàng giống như ngọc, mịn tựa như tơ lụa. Đây là màu sắc trong cơ thể thiếu nữ khi quá mức kích thích mới xuất hiện ra.
Nhìn nàng trong giờ phút này giống như là một con thuyền đang di chuyển trên đại dương mờ mịt, yên lặng thừa nhận những cơn mưa to gió lớn mãnh liệt đánh vào, mà mỗi lần bị đánh sâu vào, đều đem con thuyền này đẩy đến đỉnh của ngọn sóng, sau đó lại từ trên cao lướt xuống dưới, lại lần nữa xông lên đỉnh ngọn xong lại tuột xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Vô luận theo góc độ nào mà nhìn thì Phương Dật Thiên mạnh mẽ tiến tới đều là cực kỳ mạnh mẽ. So sánh với cuồng phong bạo vũ trên đại hải mênh mông một chút cũng không phải quá.
Sóng chiều tuôn trào dũng mãnh tác động tới Lâm Hiểu Tình, khiến tinh thần và thể xác nàng đắm chìm trong con sóng chiều đầy khoái cảm mà trước nay chưa từng biết đến. Thân thể mềm mại không chịu được co giật giật (lên khoái cảm).
Thỉnh thoảng khi lên mạng, Lâm Hiểu Tình cũng từ trên mạng mà hiểu biết qua một chút về việc nam nữ quan hệ với nhau. Đàn ông về phương diện này có thể kiên trì trong nửa giờ xem như rất lợi hại rồi. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, hơn một nửa giờ đã trôi qua rồi, vậy mà Phương Dật Thiên lại càng ngày càng dũng mãnh, độ mạnh mẽ vào ra cũng ngày càng lớn. Nàng có chút hoài nghi ở phương diện năng lực này của Phương Dật Thiên có phải có chút quá mức biến thái rồi hay không?
Bất quá, khi Phương Dật Thiên gần như mặc sức cuồng phong loạn vũ (mãnh liệt), đem đến cho Lâm Hiểu Tình lần đầu tiên nếm thử khoái cảm vĩ đại. Lần này, chính xác cảm giác đem đến cho nàng là đã khắc cốt ghi tâm.
Tinh thần nàng sớm đã mơ hồ, ý loạn tình mê, cảm giác thân thể mình đang nổi lơ lửng ba đào không ngừng. Sóng chiều mãnh liệt không ngừng đánh vào tinh thần và thể xác nàng. Đem nàng đẩy về hướng đỉnh sóng cao trào kích thích kia. Mỗi một lần cái cảm giác sóng triều đem đến cao trào kích thích kết thúc người nàng đều không khống chế được cơ thể co run lên (lên khoái cảm). Về sau chính là phun ra một dòng thủy triều trong suốt.
Nói cách khác, Lâm Hiểu Tình nàng sớm đã xuất ra rất nhiều lần!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên đang nhấp trên người nàng chợt gầm lên một tiếng. Sau đó, sóng chiều mênh mông càng mãnh liệt cuốn lấy nàng. Khi ở trong cơn sóng này nàng cũng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ lên.
Sau đó nàng chìm đắm thật lâu trong vùng cao trào khoái cảm mãng liệt đó. Cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn quanh quẩn trong thân thể và tim nàng, khiến cho nàng thật lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
Mà Phương Dật Thiên sau khi hoàn toàn xuất ra dục vọng bản thân thì thân thể nghiêng sang một bên, từ trên người Lâm Hiểu Tình trượt xuống dưới hoặc có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi. Bởi vạy hai tay hắn cứ như vậy mà ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Sau một lát, Lâm Hiểu Tình mới chậm rãi mở mắt. Hết thảy mọi việc vừa rồi tựa như mộng ảo làm cho nàng sau khi mở mắt cũng không thể có phản ứng lại được.
Qua việc vừa rồi cùng Phương Dật Thiên một phen điên loan đảo phượng vu sơn vân vũ (ý là điên cuồng, không biết gì). Trên người nàng hơi men say kia đần đần tiêu tán. Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Hạ thân bên dưới đau lâm râm khiến nàng hiểu rõ đêm nay đã đem cái quý giá nhất của người con gái hiến cho nam nhân đang ôm nàng đắm chìm vào giấc ngủ này.
Nhưng mà, trong tâm nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trong lòng nổi lên cảm giác nói không rõ là kích động, ngọt ngào, hối hận hay là mất mát. Có lẽ, tất cả các loại cảm xúc đều có.
Suy cho cùng nàng vừa rồi mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nếu nói nàng một chút cảm giác đều không có thì không thể. Bất quá nàng cũng không hối hận cái gì, nếu sau khi việc đã xảy ra lại hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Huống hồ, lúc trước nàng đã chuẩn bị tốt hết cho mình hết thảy mọi thứ. Chỉ là, khi từ trong khoái cảm, kích thích mất tỉnh táo lại trong lòng lại cảm thấy mất đi cái gì đó, có loại cảm giác mất mát.
- Có lẽ, lần đầu tiên ai cũng đều như thế này!
Lâm Hiểu Tình tự mình an ủi mình, sau đó nàng quay đầu, thật sự đánh giá lại nam nhân đã đoạt đi lần đầu của mình. Bóng đèn mông lung, trong ánh mắt đem theo sự nhu tình nhè nhẹ, chăm chú nhìn.
Nam nhân có đường cong khuân rõ ràng kiên cường, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt thô ráp kiên cường đến cực điểm. Mang theo một chút tang thương, nhìn kỹ một lúc cũng là có mị lực nam tính.
Bị đôi song chưởng có lực của nam nhân này đang gắt gao ôm chặt, Lâm Hiểu Tình có loại cảm giác kiên định được bảo hộ. Nàng đột nhiên cười nhè nhẹ, thầm nghĩ:
- Cho dù là lần đầu tiên mình cho nam nhân này cũng so với một số hoa hoa công tử cũng còn tốt hơn nhiều mà?
Mỗi một nữ nhân, đối với việc nam nhân lấy đi lần đầu tiên của chính mình đều có loại tình cảm ỷ lại không hiểu được. Lâm Hiểu Tình cũng không ngoại lệ, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Phương Dật Thiên. Lâm Hiểu Tình tinh thần và thể xác đều trở nên ấm áp dào dạt.
Nàng không biết nàng về sau cùng Phương Dật Thiên tột cùng sẽ như thế nào. Bất quá, đây không phải là việc mà nàng muốn nghĩ đến, nàng chỉ nghĩ nắm chặt thời khắc này, nắm chặt thời khắc nhu tình cùng một chỗ với Phương Dật Thiên.
Thân thể mềm mại vô lực vẫn chưa từ trong chiến đấu kịch liệt cùng Phương Dật Thiên khôi phục lại. Trước ngực đôi tuyết phong cao vút đau mỏi đã chứng minh vừa rồi chịu khổ bởi hai tay Phương Dật Thiên, thậm chí cả miệng cũng bị giày vò.
Hồi tưởng lại vô hạn xuân tình vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng đỏ lên. Thì ra, cái cảm giác kích thích mất hồn đó thật là khiến nàng nghĩ nhiều hơn. Nàng từ trước tới giờ chưa nghĩ qua, hóa ra nữ nhân còn có thể khoái lạc thoải mái như thế này.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là cần phải gặp một nam nhân có năng lực khỏe mạnh. Nếu như gặp phải tên trứng mềm (bất lực) thì đương nhiên là không được.
Mà Lâm Hiểu Tình đã kiến thức và tự thử nghiệm đối với năng lực siêu cường của Phương Dật Thiên. Nàng cảm thấy nàng bản thân mình có chút ăn không tiêu.
Một người mở to mắt tự nghĩ những thứ tạp nham. Dần dà một ý nghĩ khó khăn ập vào trong lòng nàng. Nàng chuyển thân ôm lấy, nằm trong lồng ngực rắn chắc của Phương Dật Thiên. Nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt ấm áp, từng tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ quanh quẩn và tràn ngập từng góc trong căn phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình đã ửng đỏ cả tầng. Đôi mắt to xinh đẹp đã nhắm chặt, môi nhẽ nhếch, thường thường phát ra âm thanh rên rỉ yêu mị kéo dài.
Dưới ánh đèn mông lung mờ nhạt, thân thể nàng xinh đẹp thành thục tản ra một tầng sáng bóng. Từng mảnh lớn màu đỏ ửng lan rộng trên da thịt nàng giống như ngọc, mịn tựa như tơ lụa. Đây là màu sắc trong cơ thể thiếu nữ khi quá mức kích thích mới xuất hiện ra.
Nhìn nàng trong giờ phút này giống như là một con thuyền đang di chuyển trên đại dương mờ mịt, yên lặng thừa nhận những cơn mưa to gió lớn mãnh liệt đánh vào, mà mỗi lần bị đánh sâu vào, đều đem con thuyền này đẩy đến đỉnh của ngọn sóng, sau đó lại từ trên cao lướt xuống dưới, lại lần nữa xông lên đỉnh ngọn xong lại tuột xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Vô luận theo góc độ nào mà nhìn thì Phương Dật Thiên mạnh mẽ tiến tới đều là cực kỳ mạnh mẽ. So sánh với cuồng phong bạo vũ trên đại hải mênh mông một chút cũng không phải quá.
Sóng chiều tuôn trào dũng mãnh tác động tới Lâm Hiểu Tình, khiến tinh thần và thể xác nàng đắm chìm trong con sóng chiều đầy khoái cảm mà trước nay chưa từng biết đến. Thân thể mềm mại không chịu được co giật giật (lên khoái cảm).
Thỉnh thoảng khi lên mạng, Lâm Hiểu Tình cũng từ trên mạng mà hiểu biết qua một chút về việc nam nữ quan hệ với nhau. Đàn ông về phương diện này có thể kiên trì trong nửa giờ xem như rất lợi hại rồi. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, hơn một nửa giờ đã trôi qua rồi, vậy mà Phương Dật Thiên lại càng ngày càng dũng mãnh, độ mạnh mẽ vào ra cũng ngày càng lớn. Nàng có chút hoài nghi ở phương diện năng lực này của Phương Dật Thiên có phải có chút quá mức biến thái rồi hay không?
Bất quá, khi Phương Dật Thiên gần như mặc sức cuồng phong loạn vũ (mãnh liệt), đem đến cho Lâm Hiểu Tình lần đầu tiên nếm thử khoái cảm vĩ đại. Lần này, chính xác cảm giác đem đến cho nàng là đã khắc cốt ghi tâm.
Tinh thần nàng sớm đã mơ hồ, ý loạn tình mê, cảm giác thân thể mình đang nổi lơ lửng ba đào không ngừng. Sóng chiều mãnh liệt không ngừng đánh vào tinh thần và thể xác nàng. Đem nàng đẩy về hướng đỉnh sóng cao trào kích thích kia. Mỗi một lần cái cảm giác sóng triều đem đến cao trào kích thích kết thúc người nàng đều không khống chế được cơ thể co run lên (lên khoái cảm). Về sau chính là phun ra một dòng thủy triều trong suốt.
Nói cách khác, Lâm Hiểu Tình nàng sớm đã xuất ra rất nhiều lần!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Dật Thiên đang nhấp trên người nàng chợt gầm lên một tiếng. Sau đó, sóng chiều mênh mông càng mãnh liệt cuốn lấy nàng. Khi ở trong cơn sóng này nàng cũng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ lên.
Sau đó nàng chìm đắm thật lâu trong vùng cao trào khoái cảm mãng liệt đó. Cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn quanh quẩn trong thân thể và tim nàng, khiến cho nàng thật lâu vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
Mà Phương Dật Thiên sau khi hoàn toàn xuất ra dục vọng bản thân thì thân thể nghiêng sang một bên, từ trên người Lâm Hiểu Tình trượt xuống dưới hoặc có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi. Bởi vạy hai tay hắn cứ như vậy mà ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Sau một lát, Lâm Hiểu Tình mới chậm rãi mở mắt. Hết thảy mọi việc vừa rồi tựa như mộng ảo làm cho nàng sau khi mở mắt cũng không thể có phản ứng lại được.
Qua việc vừa rồi cùng Phương Dật Thiên một phen điên loan đảo phượng vu sơn vân vũ (ý là điên cuồng, không biết gì). Trên người nàng hơi men say kia đần đần tiêu tán. Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Hạ thân bên dưới đau lâm râm khiến nàng hiểu rõ đêm nay đã đem cái quý giá nhất của người con gái hiến cho nam nhân đang ôm nàng đắm chìm vào giấc ngủ này.
Nhưng mà, trong tâm nàng lại cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trong lòng nổi lên cảm giác nói không rõ là kích động, ngọt ngào, hối hận hay là mất mát. Có lẽ, tất cả các loại cảm xúc đều có.
Suy cho cùng nàng vừa rồi mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nếu nói nàng một chút cảm giác đều không có thì không thể. Bất quá nàng cũng không hối hận cái gì, nếu sau khi việc đã xảy ra lại hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Huống hồ, lúc trước nàng đã chuẩn bị tốt hết cho mình hết thảy mọi thứ. Chỉ là, khi từ trong khoái cảm, kích thích mất tỉnh táo lại trong lòng lại cảm thấy mất đi cái gì đó, có loại cảm giác mất mát.
- Có lẽ, lần đầu tiên ai cũng đều như thế này!
Lâm Hiểu Tình tự mình an ủi mình, sau đó nàng quay đầu, thật sự đánh giá lại nam nhân đã đoạt đi lần đầu của mình. Bóng đèn mông lung, trong ánh mắt đem theo sự nhu tình nhè nhẹ, chăm chú nhìn.
Nam nhân có đường cong khuân rõ ràng kiên cường, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, khuôn mặt thô ráp kiên cường đến cực điểm. Mang theo một chút tang thương, nhìn kỹ một lúc cũng là có mị lực nam tính.
Bị đôi song chưởng có lực của nam nhân này đang gắt gao ôm chặt, Lâm Hiểu Tình có loại cảm giác kiên định được bảo hộ. Nàng đột nhiên cười nhè nhẹ, thầm nghĩ:
- Cho dù là lần đầu tiên mình cho nam nhân này cũng so với một số hoa hoa công tử cũng còn tốt hơn nhiều mà?
Mỗi một nữ nhân, đối với việc nam nhân lấy đi lần đầu tiên của chính mình đều có loại tình cảm ỷ lại không hiểu được. Lâm Hiểu Tình cũng không ngoại lệ, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Phương Dật Thiên. Lâm Hiểu Tình tinh thần và thể xác đều trở nên ấm áp dào dạt.
Nàng không biết nàng về sau cùng Phương Dật Thiên tột cùng sẽ như thế nào. Bất quá, đây không phải là việc mà nàng muốn nghĩ đến, nàng chỉ nghĩ nắm chặt thời khắc này, nắm chặt thời khắc nhu tình cùng một chỗ với Phương Dật Thiên.
Thân thể mềm mại vô lực vẫn chưa từ trong chiến đấu kịch liệt cùng Phương Dật Thiên khôi phục lại. Trước ngực đôi tuyết phong cao vút đau mỏi đã chứng minh vừa rồi chịu khổ bởi hai tay Phương Dật Thiên, thậm chí cả miệng cũng bị giày vò.
Hồi tưởng lại vô hạn xuân tình vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng đỏ lên. Thì ra, cái cảm giác kích thích mất hồn đó thật là khiến nàng nghĩ nhiều hơn. Nàng từ trước tới giờ chưa nghĩ qua, hóa ra nữ nhân còn có thể khoái lạc thoải mái như thế này.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là cần phải gặp một nam nhân có năng lực khỏe mạnh. Nếu như gặp phải tên trứng mềm (bất lực) thì đương nhiên là không được.
Mà Lâm Hiểu Tình đã kiến thức và tự thử nghiệm đối với năng lực siêu cường của Phương Dật Thiên. Nàng cảm thấy nàng bản thân mình có chút ăn không tiêu.
Một người mở to mắt tự nghĩ những thứ tạp nham. Dần dà một ý nghĩ khó khăn ập vào trong lòng nàng. Nàng chuyển thân ôm lấy, nằm trong lồng ngực rắn chắc của Phương Dật Thiên. Nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ.