Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương 42
Nguyên Tứ Nhàn bị Lục Thời Khanh đen mặt đuổi về phòng, dọc đường luôn nghĩ chuyện Thiều Hòa.
Nay cách vụ án ám sát ở Thương Châu đã hơn tháng, thứ sử và huyện lệnh địa phương đương nhiên không thể bắt được đám sát thủ kia, mà bên Trường An cũng là kết cục sống chết mặc bay.
Đối với việc này, câu trả lời của Huy Ninh Đế dành cho Nguyên gia là: Thiều Hòa nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, tạo ra sai lầm lớn, bởi vậy phạt nàng ấy đến Võng Cực tự để tóc thanh tu, chưa được chiếu mệnh cho phép, mãi mãi không thể bước vào cửa cung một bước.
Chỉ là, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tổn hại danh dự hoàng thất, mà với Nguyên Tứ Nhàn cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, nên sau khi thương lượng với Nguyên Ngọc, Huy Ninh Đế đã một tay che trời giấu giếm hết thảy. Do đó người ngoài chỉ cho rằng Trịnh Quân vào ngày nào đó không cẩn thận chọc giận thánh nhân nên mới bị niêm phong phủ công chúa.
Nhưng chuyện này chỉ có thể giấu người khác chứ không giấu được người trong cuộc. Ngày nhận được tin tức, Nguyên Tứ Nhàn liền đi hỏi Lục Thời Khanh. Dù sao y từng nói với nàng rằng Thiều Hòa chỉ là lớp giả tạo mê hoặc người khác, người mà hung thủ chân chính muốn giá họa là nhị hoàng tử.
Lục Thời Khanh giải thích với nàng, vốn là như vậy không sai, Lưu thiếu doãn sau khi vu oan cho Thiều Hòa liền bị thánh nhân triệu đến hỏi về vụ án, do không chịu nổi thánh uy nên khai báo hết, nói thực ra là nhị hoàng tử bảo ông hãm hại Thiều Hòa.
So với Thiều Hòa, thánh nhân càng tin chuyện này do nhị hoàng tử làm hơn, không ngờ chưa kịp điều tra sâu thì nhận được tin Lưu thiếu doãn chết bất đắc kỳ tử.
Lưu thiếu doãn vừa khai xong thì bị diệt khẩu, thánh nhân bởi vậy sinh lòng nghi ngờ lời ông nói là thật hay giả, sau đó không thể tìm được chứng cứ xác thực để định tội nhị hoàng tử, dù trong lòng biết Thiều Hòa quá nửa là vô tội cũng đành đem kết quả ngoài mặt tạm thời bàn giao với Nguyên gia.
Nguyên Tứ Nhàn nghe xong quá trình này, không thể không bội phục Từ Thiện và Trịnh Trạc lần nữa. Lưu thiếu doãn đương nhiên là bị họ phái người giết. Hai người này thật giỏi đoán thánh tâm, trừ khử Lưu thiếu doãn vào thời cơ tốt nhất, khiến đầu óc thánh nhân rối tinh rối mù, nghi ngờ khó tan, khiến âm mưu rất có khả năng ảnh hưởng đến Nguyên gia và Trịnh Trạc tự động sụp đổ.
Tuy nguy cơ của Nguyên gia được giải trừ là chuyện tốt, nhưng nàng cũng không cách nào vì vậy mà trơ mắt nhìn Thiều Hòa làm kẻ thế mạng. Tình địch hay không là một chuyện, chân tướng lại là một chuyện khác.
Người đang ở trong phủ thêu hoa mà bị tội từ trên trời rơi xuống, nếu nàng là Thiều Hòa, e sẽ tức tới thổ huyết.
Nguyên Tứ Nhàn suy đi nghĩ lại, quyết định sau khi về kinh sẽ tìm cơ hội diện thánh, xin ông hạ chiếu tha cho Thiều Hòa. Bất luận thánh nhân nghĩ thế nào, dù sao chuyện này vốn là để ăn nói với Nguyên gia, chỉ cần nàng không so đo là được.
Tình hình thiên tai ở Thư Châu ngày càng ổn định, ôn dịch sau thiên tai suýt bạo phát phạm vi lớn cũng được Lục Thời Khanh khống chế. Lại qua nửa tháng, khoảng trung tuần tháng mười, chuyến công vụ này liền kết thúc.
Nguyên Tứ Nhàn theo Lục Thời Khanh lên phía bắc, cơ bản là về theo đường cũ, nhưng nàng phát hiện, so với lúc đi thì đường Lục Thời Khanh an bài lúc về đa phần là quan đạo, rất ít đi đường hoang dã.
Nhớ lại lời nhắc nhở của Thiều Hòa, nàng hiểu ngay ý nghĩa việc này, nhưng đi được khoảng 20 ngày, đến phụ cận kinh kỳ rồi mà họ chưa từng gặp phải bất kỳ uy hiếp nào. Không biết là Lục Thời Khanh phòng bị ổn thỏa, khiến đối phương biết khó mà lui, hay tin tức của Thiều Hòa có sai lệch.
Vì vào kinh kỳ trị an tốt hơn, Huy Ninh Đế cũng phái một đội Kim Ngô vệ nghênh đón Lục Thời Khanh hồi kinh, nàng liền triệt để buông xuống cảnh giác.
Hoàng hôn một ngày trước khi đến Trường An, Lục Thời Khanh dặn Kim Ngô vệ an bài khách điếm đặt chân cho cả đoàn.
Nguyên Tứ Nhàn thầm khó hiểu, đi thêm vài canh giờ nữa là có thể vào thành rồi, sao đột nhiên y lại thả chậm lộ trình nhỉ, trời quá lạnh, nàng lười xuống xe ngựa nên bảo Thập Thúy đi hỏi thay.
Thập Thúy tới xe ngựa của Lục Thời Khanh phía trước, xong quay về báo cáo Nguyên Tứ Nhàn:
– Thưa tiểu nương tử, Lục thị lang không đáp nô tỳ. Tào đại ca nói, có lẽ ngài ấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi, nếu người sốt ruột thì có thể bảo Kim Ngô vệ đưa người vào thành trước ạ.
Nàng lắc đầu:
– Đã ở ngoài ba tháng rồi, không gấp, ngày mai lại khởi hành thôi.
Lúc trước ở Thư Châu, thời điểm Lục Thời Khanh bận nhất có khi ba ngày ba đêm không nhắm mắt cũng đâu nghe y kêu mệt, trong lòng Nguyên Tứ Nhàn lấy làm lạ nhưng cuối cùng vẫn không để ý nhiều.
Vì quãng đường này toàn “ăn gió nằm sương” với “đạm bạc cùng dân”, cộng thêm không quen thức ăn vùng Hoài Nam nên nàng thực nhớ mùi vị món ăn kinh thành, thấy có thể dừng chân ở một khách điếm đàng hoàng, nàng liền vung tiền như rác gọi cả bàn đồ ăn với mỹ danh là “quyết định tự móc tiền túi mời Lục thị lang ăn một bữa ngon”.
Tiểu nhị khách điếm đưa món ăn đến phòng nàng, cuối cùng bưng lên một nồi gốm chia ô, mỗi ô đựng mỗi loại thịt heo, dê, bò, vịt nấu cùng với rau, nóng hôi hổi, tỏa hương thơm bát ngát.
Nguyên Tứ Nhàn đã lâu không được ăn một bữa ngon lành, đói chịu không nổi, vội gọi Thập Thúy sang phòng sát vách mời Lục Thời Khanh, không ngờ đợi hồi lâu lại nghe nói y không hề ở khách điếm.
Lúc mới dừng chân, nàng rõ ràng thấy Lục Thời Khanh vào phòng sát vách, bây giờ trời đã tối, bên ngoài lại là trời đông lạnh lẽo, y chạy ra ngoài làm gì chứ.
Nguyên Tứ Nhàn thật không kìm được, bước đi định gõ cửa phòng sát vách thì bị Tào Ám ở cuối hành lang ngăn lại.
Đây là lầu hai, Tào Ám hình như từ lầu một lên, theo sau là một tiểu nhị bưng nước sạch.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày. Kim Ngô vệ đã sắp xếp bao toàn bộ khách điếm, nơi này không có người ngoài, nước sạch đương nhiên là chuẩn bị cho Lục Thời Khanh dùng, nhưng chẳng phải y không ở trong khách điếm sao?
Tào Ám ngăn nàng lại, biểu hiện tự nhiên:
– Huyện chúa, lang quân ra ngoài làm việc, mời người dùng bữa trước, không cần đợi ngài ấy.
Nàng chỉ tiểu nhị phía sau hắn:
– Vậy nước sạch này?
Hắn “à” lên:
– Là trước đó lang quân dặn tiểu nhị mang đến phòng ngài ấy, chờ ngài ấy về rửa mặt ạ.
Nguyên Tứ Nhàn ra vẻ đã hiểu, cười nói:
– Không cần phiền tiểu nhị, giao nước cho ta đi, đúng lúc ta muốn đến phòng ngài ấy xem bố trí có thoải mái không.
Nói xong, nàng muốn bước lên nhận lấy chậu nước.
Tào Ám lần này hình như hơi cuống, đưa tay ngăn lại:
– Chuyện này sao phiền người được chứ. Người mau đi dùng bữa đi ạ, đợi lang quân về, tiểu nhân sẽ báo với người ngay lập tức.
Nàng cười, thu tay:
– Được, không làm khó ngươi.
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Tào Ám lặng lẽ thở phào, đợi nàng đi rồi mới lấy chậu nước trong tay tiểu nhị phía sau, vội vã vào phòng Lục Thời Khanh, nhìn y đang nằm trên giường, hắn lại gần nói:
– Lang quân vẫn ổn chứ ạ?
Chuyện này phải kể từ hôm qua. Tối qua đột nhiên lang quân bị cảm phong hàn, mới đầu bệnh nhẹ, hắn cũng không để ý nhiều, nào ngờ hôm nay lang quân lại đau đầu như búa bổ, càng lúc càng sốt dữ, bất đắc dĩ mới phải tìm khách điếm dừng chân.
Vì lang quân không muốn để lộ bệnh tình với Kim Ngô vệ và huyện chúa nên chỉ phái Triệu Thuật đi mời đại phu, trước mắt vẫn chưa về.
Sắc mặt Lục Thời Khanh ửng đỏ, y ho mấy tiếng, cau mày liếc hắn, không đáp mà hỏi ngược:
– Đuổi đi rồi à?
Tào Ám đương nhiên hiểu y nói ai, gật đầu:
– Nhưng huyện chúa thông tuệ, e là đã phát hiện gì đó…
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe cửa sổ sau lưng vang lên tiếng “kẽo kẹt” bị người khác nạy mở từ bên ngoài, tiếp đó là giọng nữ giòn giã vang lên:
– Ta đương nhiên… thông tuệ…!
Hắn quay phắt đầu, thấy Nguyên Tứ Nhàn bám bệ cửa sổ vô cùng vất vả, khó khăn nói:
– Cửa sổ lầu hai khó leo quá… Tào Ám ngươi… còn không mau giúp ta!
Tào Ám hoảng hốt, sợ nàng ngã gãy chân, hắn không kịp xin chỉ thị Lục Thời Khanh, vội vàng quay lại kéo nàng lên.
Hai chân Nguyên Tứ Nhàn vừa chạm đất liền bước nhanh tới giường Lục Thời Khanh, khó chịu nói:
– Lục Thời Khanh, chàng giỏi lắm, bệnh thành thế này mà còn muốn giấu ta.
Từ lần trước thấy thư của Thiều Hòa, Nguyên Tứ Nhàn hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy xưng hô “Lục thị lang” thực quá xa cách, vô cùng bất lợi trong việc bồi dưỡng tình cảm, nhưng nàng lại cứ không muốn gọi “Lục Tử Chú” giống người khác, thế là lúc không có mặt người ngoài, nàng liền không đếm xỉa đến quy củ mà gọi thẳng tên húy “Lục Thời Khanh” của y.
Lục Thời Khanh ban đầu lần nào cũng đen mặt nhưng sau đó nghe quen cũng lười sửa lời nàng.
Y thở dài, đưa tay kéo màn xuống, lạnh lùng nói:
– Tào Ám, đưa nàng ấy về phòng.
Nguyên Tứ Nhàn bị lớp màn dày ngăn cách, không nhìn rõ sắc mặt y, chỉ nghe giọng y khàn khàn mang theo âm mũi nặng nề, nàng biết ngay tình hình y không tốt. Nghĩ y bị cảm nên nàng không hề tức giận thái độ không khách sáo của y, nàng nói với Tào Ám:
– Chàng ấy bị sốt nên hồ đồ, ngươi đừng nghe. Đại phu đâu, có phái người đi mời chưa?
Lục Thời Khanh nhẫn nại ho mấy tiếng, nói:
– Tào Ám.
Ra hiệu hắn mau mau tiễn khách.
Tào Ám xoắn xuýt, không biết nên nghe ai, nói với Nguyên Tứ Nhàn:
– Huyện chúa, đại phu sắp đến rồi, người nghe lời lang quân, về trước đi ạ, tránh bị lây bệnh.
Nguyên Tứ Nhàn không chịu đi, tức giận nói:
– Ta từ nhỏ tới lớn chưa từng bị nhiễm phong hàn, ai có bản lĩnh lây bệnh cho ta? Lây cũng tốt, đúng lúc thử xem nó có cảm giác gì.
Nói xong, nàng vén màn của Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh bị sốt đến không còn sức lực nào, không ngăn kịp, may nhờ Tào Ám nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cửa màn, nhăn nhó nói:
– Huyện chúa, nói thật với người vậy, lang quân có lẽ không phải bị phong hàn bình thường, người đừng lỗ mãng.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, dừng tay:
– Có ý gì?
Thấy Lục Thời Khanh chưa phản đối, hắn tiếp tục giải thích:
– Lúc ở Thư Châu, lang quân từng vô tình tiếp xúc một người bị bệnh dịch…
Hắn chỉ nói một nửa nhưng Nguyên Tứ Nhàn hiểu, bối rối hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, mãi mới kinh hãi thốt:
– Sao có thể? Không thể nào…
Tình hình bệnh dịch ở Thư Châu tuy được khống chế trong phạm vi cực nhỏ nhưng người mắc bệnh không ai qua khỏi, để tránh khuếch tán ra ngoài, họ đều rơi vào kết cục bị hỏa thiêu thi thể.
Tào Ám đang nói với nàng là, Lục Thời Khanh có khả năng bị nhiễm ôn dịch không thể chữa?
Nhưng sao có thể chứ. Trong giấc mơ của nàng, y sống tốt lắm mà.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, hồi lâu mới nghĩ tới một lỗ hổng chí mạng.
Kiếp trước, quả thực Lục Thời Khanh sống rất tốt, nhưng kiếp này, nàng vì tự vệ mà tiếp cận y, quấn lấy y, trêu ghẹo y… Cả quãng đường y xuôi nam cũng vì nàng mà sinh ra đủ bất ngờ và biến số, như vậy, số mệnh của y cũng vì thế mà thay đổi thì có gì không thể?
Nguyên Tứ Nhàn ngây ngốc chớp chớp mắt.
Nàng chính là lỗ hổng chí mạng kia…
Nguyên Tứ Nhàn bị Lục Thời Khanh đen mặt đuổi về phòng, dọc đường luôn nghĩ chuyện Thiều Hòa.
Nay cách vụ án ám sát ở Thương Châu đã hơn tháng, thứ sử và huyện lệnh địa phương đương nhiên không thể bắt được đám sát thủ kia, mà bên Trường An cũng là kết cục sống chết mặc bay.
Đối với việc này, câu trả lời của Huy Ninh Đế dành cho Nguyên gia là: Thiều Hòa nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, tạo ra sai lầm lớn, bởi vậy phạt nàng ấy đến Võng Cực tự để tóc thanh tu, chưa được chiếu mệnh cho phép, mãi mãi không thể bước vào cửa cung một bước.
Chỉ là, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tổn hại danh dự hoàng thất, mà với Nguyên Tứ Nhàn cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, nên sau khi thương lượng với Nguyên Ngọc, Huy Ninh Đế đã một tay che trời giấu giếm hết thảy. Do đó người ngoài chỉ cho rằng Trịnh Quân vào ngày nào đó không cẩn thận chọc giận thánh nhân nên mới bị niêm phong phủ công chúa.
Nhưng chuyện này chỉ có thể giấu người khác chứ không giấu được người trong cuộc. Ngày nhận được tin tức, Nguyên Tứ Nhàn liền đi hỏi Lục Thời Khanh. Dù sao y từng nói với nàng rằng Thiều Hòa chỉ là lớp giả tạo mê hoặc người khác, người mà hung thủ chân chính muốn giá họa là nhị hoàng tử.
Lục Thời Khanh giải thích với nàng, vốn là như vậy không sai, Lưu thiếu doãn sau khi vu oan cho Thiều Hòa liền bị thánh nhân triệu đến hỏi về vụ án, do không chịu nổi thánh uy nên khai báo hết, nói thực ra là nhị hoàng tử bảo ông hãm hại Thiều Hòa.
So với Thiều Hòa, thánh nhân càng tin chuyện này do nhị hoàng tử làm hơn, không ngờ chưa kịp điều tra sâu thì nhận được tin Lưu thiếu doãn chết bất đắc kỳ tử.
Lưu thiếu doãn vừa khai xong thì bị diệt khẩu, thánh nhân bởi vậy sinh lòng nghi ngờ lời ông nói là thật hay giả, sau đó không thể tìm được chứng cứ xác thực để định tội nhị hoàng tử, dù trong lòng biết Thiều Hòa quá nửa là vô tội cũng đành đem kết quả ngoài mặt tạm thời bàn giao với Nguyên gia.
Nguyên Tứ Nhàn nghe xong quá trình này, không thể không bội phục Từ Thiện và Trịnh Trạc lần nữa. Lưu thiếu doãn đương nhiên là bị họ phái người giết. Hai người này thật giỏi đoán thánh tâm, trừ khử Lưu thiếu doãn vào thời cơ tốt nhất, khiến đầu óc thánh nhân rối tinh rối mù, nghi ngờ khó tan, khiến âm mưu rất có khả năng ảnh hưởng đến Nguyên gia và Trịnh Trạc tự động sụp đổ.
Tuy nguy cơ của Nguyên gia được giải trừ là chuyện tốt, nhưng nàng cũng không cách nào vì vậy mà trơ mắt nhìn Thiều Hòa làm kẻ thế mạng. Tình địch hay không là một chuyện, chân tướng lại là một chuyện khác.
Người đang ở trong phủ thêu hoa mà bị tội từ trên trời rơi xuống, nếu nàng là Thiều Hòa, e sẽ tức tới thổ huyết.
Nguyên Tứ Nhàn suy đi nghĩ lại, quyết định sau khi về kinh sẽ tìm cơ hội diện thánh, xin ông hạ chiếu tha cho Thiều Hòa. Bất luận thánh nhân nghĩ thế nào, dù sao chuyện này vốn là để ăn nói với Nguyên gia, chỉ cần nàng không so đo là được.
Tình hình thiên tai ở Thư Châu ngày càng ổn định, ôn dịch sau thiên tai suýt bạo phát phạm vi lớn cũng được Lục Thời Khanh khống chế. Lại qua nửa tháng, khoảng trung tuần tháng mười, chuyến công vụ này liền kết thúc.
Nguyên Tứ Nhàn theo Lục Thời Khanh lên phía bắc, cơ bản là về theo đường cũ, nhưng nàng phát hiện, so với lúc đi thì đường Lục Thời Khanh an bài lúc về đa phần là quan đạo, rất ít đi đường hoang dã.
Nhớ lại lời nhắc nhở của Thiều Hòa, nàng hiểu ngay ý nghĩa việc này, nhưng đi được khoảng 20 ngày, đến phụ cận kinh kỳ rồi mà họ chưa từng gặp phải bất kỳ uy hiếp nào. Không biết là Lục Thời Khanh phòng bị ổn thỏa, khiến đối phương biết khó mà lui, hay tin tức của Thiều Hòa có sai lệch.
Vì vào kinh kỳ trị an tốt hơn, Huy Ninh Đế cũng phái một đội Kim Ngô vệ nghênh đón Lục Thời Khanh hồi kinh, nàng liền triệt để buông xuống cảnh giác.
Hoàng hôn một ngày trước khi đến Trường An, Lục Thời Khanh dặn Kim Ngô vệ an bài khách điếm đặt chân cho cả đoàn.
Nguyên Tứ Nhàn thầm khó hiểu, đi thêm vài canh giờ nữa là có thể vào thành rồi, sao đột nhiên y lại thả chậm lộ trình nhỉ, trời quá lạnh, nàng lười xuống xe ngựa nên bảo Thập Thúy đi hỏi thay.
Thập Thúy tới xe ngựa của Lục Thời Khanh phía trước, xong quay về báo cáo Nguyên Tứ Nhàn:
– Thưa tiểu nương tử, Lục thị lang không đáp nô tỳ. Tào đại ca nói, có lẽ ngài ấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi, nếu người sốt ruột thì có thể bảo Kim Ngô vệ đưa người vào thành trước ạ.
Nàng lắc đầu:
– Đã ở ngoài ba tháng rồi, không gấp, ngày mai lại khởi hành thôi.
Lúc trước ở Thư Châu, thời điểm Lục Thời Khanh bận nhất có khi ba ngày ba đêm không nhắm mắt cũng đâu nghe y kêu mệt, trong lòng Nguyên Tứ Nhàn lấy làm lạ nhưng cuối cùng vẫn không để ý nhiều.
Vì quãng đường này toàn “ăn gió nằm sương” với “đạm bạc cùng dân”, cộng thêm không quen thức ăn vùng Hoài Nam nên nàng thực nhớ mùi vị món ăn kinh thành, thấy có thể dừng chân ở một khách điếm đàng hoàng, nàng liền vung tiền như rác gọi cả bàn đồ ăn với mỹ danh là “quyết định tự móc tiền túi mời Lục thị lang ăn một bữa ngon”.
Tiểu nhị khách điếm đưa món ăn đến phòng nàng, cuối cùng bưng lên một nồi gốm chia ô, mỗi ô đựng mỗi loại thịt heo, dê, bò, vịt nấu cùng với rau, nóng hôi hổi, tỏa hương thơm bát ngát.
Nguyên Tứ Nhàn đã lâu không được ăn một bữa ngon lành, đói chịu không nổi, vội gọi Thập Thúy sang phòng sát vách mời Lục Thời Khanh, không ngờ đợi hồi lâu lại nghe nói y không hề ở khách điếm.
Lúc mới dừng chân, nàng rõ ràng thấy Lục Thời Khanh vào phòng sát vách, bây giờ trời đã tối, bên ngoài lại là trời đông lạnh lẽo, y chạy ra ngoài làm gì chứ.
Nguyên Tứ Nhàn thật không kìm được, bước đi định gõ cửa phòng sát vách thì bị Tào Ám ở cuối hành lang ngăn lại.
Đây là lầu hai, Tào Ám hình như từ lầu một lên, theo sau là một tiểu nhị bưng nước sạch.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày. Kim Ngô vệ đã sắp xếp bao toàn bộ khách điếm, nơi này không có người ngoài, nước sạch đương nhiên là chuẩn bị cho Lục Thời Khanh dùng, nhưng chẳng phải y không ở trong khách điếm sao?
Tào Ám ngăn nàng lại, biểu hiện tự nhiên:
– Huyện chúa, lang quân ra ngoài làm việc, mời người dùng bữa trước, không cần đợi ngài ấy.
Nàng chỉ tiểu nhị phía sau hắn:
– Vậy nước sạch này?
Hắn “à” lên:
– Là trước đó lang quân dặn tiểu nhị mang đến phòng ngài ấy, chờ ngài ấy về rửa mặt ạ.
Nguyên Tứ Nhàn ra vẻ đã hiểu, cười nói:
– Không cần phiền tiểu nhị, giao nước cho ta đi, đúng lúc ta muốn đến phòng ngài ấy xem bố trí có thoải mái không.
Nói xong, nàng muốn bước lên nhận lấy chậu nước.
Tào Ám lần này hình như hơi cuống, đưa tay ngăn lại:
– Chuyện này sao phiền người được chứ. Người mau đi dùng bữa đi ạ, đợi lang quân về, tiểu nhân sẽ báo với người ngay lập tức.
Nàng cười, thu tay:
– Được, không làm khó ngươi.
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Tào Ám lặng lẽ thở phào, đợi nàng đi rồi mới lấy chậu nước trong tay tiểu nhị phía sau, vội vã vào phòng Lục Thời Khanh, nhìn y đang nằm trên giường, hắn lại gần nói:
– Lang quân vẫn ổn chứ ạ?
Chuyện này phải kể từ hôm qua. Tối qua đột nhiên lang quân bị cảm phong hàn, mới đầu bệnh nhẹ, hắn cũng không để ý nhiều, nào ngờ hôm nay lang quân lại đau đầu như búa bổ, càng lúc càng sốt dữ, bất đắc dĩ mới phải tìm khách điếm dừng chân.
Vì lang quân không muốn để lộ bệnh tình với Kim Ngô vệ và huyện chúa nên chỉ phái Triệu Thuật đi mời đại phu, trước mắt vẫn chưa về.
Sắc mặt Lục Thời Khanh ửng đỏ, y ho mấy tiếng, cau mày liếc hắn, không đáp mà hỏi ngược:
– Đuổi đi rồi à?
Tào Ám đương nhiên hiểu y nói ai, gật đầu:
– Nhưng huyện chúa thông tuệ, e là đã phát hiện gì đó…
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe cửa sổ sau lưng vang lên tiếng “kẽo kẹt” bị người khác nạy mở từ bên ngoài, tiếp đó là giọng nữ giòn giã vang lên:
– Ta đương nhiên… thông tuệ…!
Hắn quay phắt đầu, thấy Nguyên Tứ Nhàn bám bệ cửa sổ vô cùng vất vả, khó khăn nói:
– Cửa sổ lầu hai khó leo quá… Tào Ám ngươi… còn không mau giúp ta!
Tào Ám hoảng hốt, sợ nàng ngã gãy chân, hắn không kịp xin chỉ thị Lục Thời Khanh, vội vàng quay lại kéo nàng lên.
Hai chân Nguyên Tứ Nhàn vừa chạm đất liền bước nhanh tới giường Lục Thời Khanh, khó chịu nói:
– Lục Thời Khanh, chàng giỏi lắm, bệnh thành thế này mà còn muốn giấu ta.
Từ lần trước thấy thư của Thiều Hòa, Nguyên Tứ Nhàn hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy xưng hô “Lục thị lang” thực quá xa cách, vô cùng bất lợi trong việc bồi dưỡng tình cảm, nhưng nàng lại cứ không muốn gọi “Lục Tử Chú” giống người khác, thế là lúc không có mặt người ngoài, nàng liền không đếm xỉa đến quy củ mà gọi thẳng tên húy “Lục Thời Khanh” của y.
Lục Thời Khanh ban đầu lần nào cũng đen mặt nhưng sau đó nghe quen cũng lười sửa lời nàng.
Y thở dài, đưa tay kéo màn xuống, lạnh lùng nói:
– Tào Ám, đưa nàng ấy về phòng.
Nguyên Tứ Nhàn bị lớp màn dày ngăn cách, không nhìn rõ sắc mặt y, chỉ nghe giọng y khàn khàn mang theo âm mũi nặng nề, nàng biết ngay tình hình y không tốt. Nghĩ y bị cảm nên nàng không hề tức giận thái độ không khách sáo của y, nàng nói với Tào Ám:
– Chàng ấy bị sốt nên hồ đồ, ngươi đừng nghe. Đại phu đâu, có phái người đi mời chưa?
Lục Thời Khanh nhẫn nại ho mấy tiếng, nói:
– Tào Ám.
Ra hiệu hắn mau mau tiễn khách.
Tào Ám xoắn xuýt, không biết nên nghe ai, nói với Nguyên Tứ Nhàn:
– Huyện chúa, đại phu sắp đến rồi, người nghe lời lang quân, về trước đi ạ, tránh bị lây bệnh.
Nguyên Tứ Nhàn không chịu đi, tức giận nói:
– Ta từ nhỏ tới lớn chưa từng bị nhiễm phong hàn, ai có bản lĩnh lây bệnh cho ta? Lây cũng tốt, đúng lúc thử xem nó có cảm giác gì.
Nói xong, nàng vén màn của Lục Thời Khanh.
Lục Thời Khanh bị sốt đến không còn sức lực nào, không ngăn kịp, may nhờ Tào Ám nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cửa màn, nhăn nhó nói:
– Huyện chúa, nói thật với người vậy, lang quân có lẽ không phải bị phong hàn bình thường, người đừng lỗ mãng.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, dừng tay:
– Có ý gì?
Thấy Lục Thời Khanh chưa phản đối, hắn tiếp tục giải thích:
– Lúc ở Thư Châu, lang quân từng vô tình tiếp xúc một người bị bệnh dịch…
Hắn chỉ nói một nửa nhưng Nguyên Tứ Nhàn hiểu, bối rối hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, mãi mới kinh hãi thốt:
– Sao có thể? Không thể nào…
Tình hình bệnh dịch ở Thư Châu tuy được khống chế trong phạm vi cực nhỏ nhưng người mắc bệnh không ai qua khỏi, để tránh khuếch tán ra ngoài, họ đều rơi vào kết cục bị hỏa thiêu thi thể.
Tào Ám đang nói với nàng là, Lục Thời Khanh có khả năng bị nhiễm ôn dịch không thể chữa?
Nhưng sao có thể chứ. Trong giấc mơ của nàng, y sống tốt lắm mà.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ, hồi lâu mới nghĩ tới một lỗ hổng chí mạng.
Kiếp trước, quả thực Lục Thời Khanh sống rất tốt, nhưng kiếp này, nàng vì tự vệ mà tiếp cận y, quấn lấy y, trêu ghẹo y… Cả quãng đường y xuôi nam cũng vì nàng mà sinh ra đủ bất ngờ và biến số, như vậy, số mệnh của y cũng vì thế mà thay đổi thì có gì không thể?
Nguyên Tứ Nhàn ngây ngốc chớp chớp mắt.
Nàng chính là lỗ hổng chí mạng kia…