-
Chương 11-15
Chương 11: Muốn mạng hay muốn mặt mũi
Tên mập che bàn tay đang chảy đầy máu của mình và kêu gào đau đớn.
"Con điếm, mày đợi đấy cho tao."
Chẳng bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh, tên mập hung tợn cảnh cáo rồi lao vào đám đông vội vã bỏ chạy mà không dám dừng lại.
"Còn muốn chạy..."
Liễu Thiên Thiên đang muốn đuổi theo thì giọng của Vân Hiên ở phía sau vang lên.
"Được rồi, đừng đuổi theo nữa, mau đến đây giúp đỡ."
“Thằng ranh con may mắn đấy.”
Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Thiên không chút do dự xoay người quay trở lại phía Vân Hiên.
Lúc này, người phụ nữ nằm trên mặt đất và cô bé bên cạnh đều hôn mê, sắc mặt xám xịt, xanh xao trông như thở ra nhiều hơn hít vào.
"Thế nào rồi?"
“Người phụ nữ này vẫn ổn, bị gãy xương ngực và gãy vài cái xương sườn, nhưng may mắn là không chọc trúng nội tạng. Cú đâm vừa rồi của tên mập là nhằm vào tim, nếu đâm trúng thì sẽ chết ngay.”
Vân Hiên vươn tay lấy ra cây kim bạc từ trong lòng, anh nói với Liễu Thiên Thiên: "Cô giúp tôi cởi quần áo của cô ấy trước đi."
"Sao cơ?"
Vân Hiên chuẩn bị kim bạc xong xuôi, anh quay đầu nhìn Liễu Thiên Thiên và quát lớn: "Cô còn ngây người làm gì? Tôi phải hạ kim, mặc quần áo như này thì làm sao kim bạc có thể đâm vào huyệt được? Quần áo xê dịch thì kim sẽ lệch."
"Nhưng ở nơi công cộng, anh bảo tôi cởi quần áo của người ta vậy à?"
"Chẳng lẽ mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống à?"
"Được rồi!"
Liễu Thiên Thiên không còn cách nào khác, cô ta đành phải đưa tay cởi áo khoác của người phụ nữ ra, để lộ ra dáng người thướt tha trắng trẻo của cô ấy.
Ánh mắt Vân Hiên trong sạch, không có một chút ý nghĩ xấu nào, anh dùng tay vê kim, nhanh chóng châm vào mấy huyệt đạo lớn của cô ấy.
Khi anh nhẹ nhàng di chuyển, người phụ nữ cau mày thở dài một hơi, sau đó trên mặt cô ấy xuất hiện một chút ửng hồng, nước da khắp người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Cứu được rồi?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Vân Hiên, không ngờ y thuật của anh lại tốt như vậy, chỉ cần châm vài cây kim bạc có thể kéo người sắp chết trở về.
"Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, rắc rối thực sự chính là cô bé này."
Vân Hiên cúi đầu kiểm tra cô bé trên mặt đất, anh đặt tay lên cổ tay cô bé rồi khẽ lắc đầu.
"Cô bé thế nào rồi?"
"Cú đâm quá mạnh, xương cắm vào lá lách dẫn đến xuất huyết bên trong rất trầm trọng, gây tắc nghẽn khoang và chèn ép túi phổi. Nếu không nhanh chóng đẩy máu bầm ra, cô bé sẽ chết trước khi xe cấp cứu đến."
"Anh là thần y sao, chỉ chạm nhẹ vào cổ tay đã có thể biết nhiều như vậy rồi?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nói.
“Vậy anh mau cứu người đi.”
Vân Hiên lắc đầu nói: "Có chút phiền toái, nếu đang ở bệnh viện thì tốt rồi. Ở đây tôi không có đồ dùng gì, làm sao có thể cứu được?"
Đang nói chuyện, đột nhiên Liễu Thiên Thiên chỉ vào cô bé trên mặt đất và nói: "Không ổn rồi, hình như cô bé không thở được.”
Vân Hiên thấy vậy, anh vội vàng dùng kim bạc ổn định bệnh tình, sau đó nhìn chung quanh nói: "Đi lấy cái dao găm trong tay tên mập đó mang lại đây cho tôi."
"Anh muốn làm gì?"
Liễu Thiên Thiên sửng sốt, nhưng cô ta vẫn quay đầu nhặt con dao găm trên mặt đất và đưa nó cho Vân Hiên.
Vân Hiên nhận lấy con dao, ngón tay anh lướt nhẹ trên lưỡi dao, sau đó đặt mũi dao lên mạng sườn của cô bé.
“Roẹt” một tiếng, con dao đã đâm vào.
Ngay lập tức máu tươi trào ra.
Liễu Thiên Thiên nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, cô ta hét lên: "Anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi hả?"
Vừa rồi tên béo đã đấm người phụ nữ đến mức hộc máu miệng và gãy xương ngực.
Mà bây giờ, Vân Hiên lại trực tiếp đâm dao vào cô bé, máu đỏ sẫm dọc theo vết thương chảy ra khắp sàn.
"Cô thì biết gì? Đâm dao như này sẽ không làm tổn thương nội tạng, có thể tạm thời làm giảm áp lực trong lồng ngực và đẩy máu bầm ra, đây cũng là chẳng còn cách nào khác."
Khi một dao của Vân Hiên đâm vào, cái bụng căng phồng của cô bé dần dần xẹp xuống, lồng ngực bắt đầu phập phồng và hít thở, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều.
"Làm thế cũng được sao?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn anh và nghẹn giọng hỏi: "Anh học y thuật ở đâu vậy? So với quân y hàng đầu của quân Phượng Linh chúng tôi thì tốt hơn rất nhiều."
Đúng lúc này, có mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới.
Cô gái xuống xe có mái tóc ngắn, eo thon chân dài, mặc một bộ đồng phục gọn gàng khiến dáng người bị xiết chặt đến căng phồng lên, đặc biệt là cặp ngực cao vút khiến người ta không khỏi bồn chồn suy nghĩ đến những chiếc cúc áo sẽ bay ra trong giây tiếp theo.
Đôi mắt phượng của cô gái liếc nhìn, khi nhìn thấy Vân Hiên dùng dao đâm vào cơ thể cô bé, lập tức đôi mắt cô ta đỏ bừng.
"Dừng tay, đồ khốn kiếp!"
Xe còn chưa dừng lại, Vu Kiều Kiều đã đẩy cửa ra, cô ta nhảy lên và đá một cú thật mạnh hướng về phía đầu của Vân Hiên.
"Ai."
Liễu Thiên Thiên thấy vậy, cô ta không một chút nhượng bộ, lập tức đứng dậy và nhấc chân đá vào người phụ nữ trên không một cước.
Sau đó, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.
"Hung thủ, ngay cả một đứa bé cũng không tha.”
Vu Kiều Kiều giận dữ và ra đòn không chút lưu tình, đôi chân dài không ngừng tung ra những cú đá cao và quật mạnh chân xuống.
Liễu Thiên Thiên mất thế chủ động, cô ta cố gắng đỡ đòn và liên tục bị đánh lùi ra sau.
“Cô chẳng biết gì cả, chúng tôi đang cứu người."
"Cứu người, nói láo, rõ ràng tôi nhìn thấy anh đâm đứa bé."
Hai người đánh qua lại, Liễu Thiên Thiên cũng bị đánh đến phát cáu, hai bên đều cao lớn xinh đẹp, lúc đánh nhau trông khá đẹp mắt.
Ngay sau đó, xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến và bao vây toàn bộ hiện trường.
"Dừng lại."
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Thiên Thiên chủ động giơ hai tay và nói: “Chúng tôi đang cứu người.”
Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt tinh anh và đôi lông mày sắc bén bước xuống từ xe thương vụ, trong sự vây quanh của đám đông, anh ta tiến đến chỗ người phụ nữ và cô bé nhanh như một cơn gió.
"Vợ, Tiểu Ngữ..."
Nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, người đàn ông loạng choạng suýt ngất đi.
Người trợ lý bên cạnh nhanh chóng đỡ anh ta và nói: "Vu thị trưởng, Vu thị trưởng, ngài nhất định phải cố gắng."
"Mau đưa lên xe cấp cứu, đừng di chuyển kim bạc. Xương ngực của người phụ nữ đã bị vỡ, lồng ngực của đứa bé bị tụ máu và có hiện tượng tắc nghẽn trong khoang. Khi phẫu thuật, nhất định phải cẩn thận với tình trạng ứ đọng của lá lách và phế nang."
Vân Hiên chỉ đạo nhân viên y tế đến vận chuyển bệnh nhân, hơn nữa anh còn hướng dẫn cho họ.
Vu Kiều Kiều vội vàng bước tới, nhìn người bê bết máu trên giường bệnh, cô ta vừa đau buồn vừa tức giận chỉ vào Vân Hiên rồi nói: "Anh ơi, chính anh ta đã giết người, vừa rồi em đã tận mắt nhìn thấy."
Liễu Thiên Thiên giận dữ mắng: "Những gì cô nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật. Vừa rồi đứa bé kia còn không thở. Nếu Vân Hiên không mở khoang gì đó của cô bé ra thì cô bé này đã chết từ lâu rồi."
"Im đi, tôi cảm thấy các người chính là hung thủ, giết người không được rồi mới nói là cứu người."
"Được rồi."
Người đàn ông trừng đôi mắt đỏ như máu và nói: "Vu Kiều Kiều, cô đừng quên cô là trung đội trưởng của cảnh sát thành phố, mọi lời cô nói hay làm đều phải cung cấp bằng chứng. Đặc biệt trong tình huống này, đừng quên kỷ luật."
Sau đó, anh ta quay người nhìn về phía Vân Hiên và nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, nếu là anh cứu người, kiếp này Vu Viện Triều sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh, nếu anh là hung thủ, tôi nhất định sẽ không để anh sống sót rời khỏi Nghi Thành."
"Mang đi.”
Những người xung quanh nhanh chóng bước tới và đưa hai người đi.
Chương 12: Cứu chữa
Cuộc điều tra kéo dài từ sáng đến tối, Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên cũng bị giam giữ đến tận đêm.
Với camera xung quanh và tin tức truyền đến từ bệnh viện, cuối cùng cũng đã chứng minh được sự trong sạch của hai người.
"Anh Vân, tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nghe tin từ bệnh viện, dự đoán của anh là chính xác. Nếu anh không ra tay quyết đoán thì vợ tôi và Tiểu Ngữ đã gặp nguy hiểm."
Vu Viện Triều nói với vẻ sợ hãi.
Anh ta vừa nhận được tin người đàn ông béo cố tình đâm xe tông chết người đã được tìm thấy, nhưng anh ta đã là một cái xác bị giết bịt miệng.
Tuy nhiên, bệnh viện đã truyền đến tin tức tốt, chiếc kim bạc của Vân Hiên đã giúp vết thương của vợ anh ta ổn định một cách kỳ diệu.
Tất cả tình trạng của hai người đều được Vân Hiên nói chính xác, con dao trên người cô gái thật sự đã làm giảm áp lực trong lồng ngực và đẩy máu bầm trong cơ thể ra ngoài.
Bác sĩ cho biết nếu Vân Hiên không kịp thời cứu chữa ngay tại hiện trường thì hai người đã thành xác chết từ lâu.
"Không có việc gì, tôi cũng là bác sĩ, đây là việc tôi nên làm."
Vân Hiên gật đầu, anh liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của Liễu Thiên Thiên và nói: "Tôi cũng muốn cảm ơn cô Liễu đã ra tay xua đuổi hung thủ."
"Đúng vậy, cô Liễu, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng này."
Tuy rằng Liễu Thiên Thiên không hài lòng với việc bị thẩm vấn lâu như vậy, nhưng hiểu lầm đã được tháo gỡ, lại thấy người ta cũng đã cung kính xin lỗi, nên đương nhiên cũng khó có thể nói thêm gì.
"Quên đi, chỉ cần lần sau không có người coi tôi là hung thủ giết người là được."
Liễu Thiên Thiên liếc nhìn Vu Kiều Kiều đang bất mãn ở bên cạnh và nói: "Tôi thấy kỹ năng của cô cũng khá tốt, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau luyện tập đi."
"Hừ, mặc kệ như thế nào, các người làm Tiểu Ngữ bị thương, một đao này không dễ dàng bỏ qua như thế đâu. Cho dù hôm nay để các người lừa gạt được, lần sau tôi sẽ để mắt tới các người, tốt nhất đừng rơi vào tay của tôi.”
Những người phụ nữ xinh đẹp hoặc là bị thu hút bởi nhau, hoặc là sẽ không vừa mắt nhau.
Hiện tại, rõ ràng hai người là vế sau.
Liễu Thiên Thiên nhất thời tức giận, cô ta quát lớn: "Còn chờ lần sau làm gì, bây giờ ra tay luôn đi!"
Vu Viện Triều nhanh chóng ngăn hai người họ lại và khẽ quát Vu Kiều Kiều: "Được rồi Kiều Kiều, em càn quấy quá rồi. Lập tức xin lỗi Vân tiên sinh và cô Liễu ngay."
"Tại sao chứ, anh ta đâm Tiểu Ngữ một đao, tại sao em lại phải cảm ơn kẻ làm tổn thương Tiểu Ngữ? Đừng tưởng rằng trốn sau lưng phụ nữ là giỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý anh."
Nói xong, Vu Kiều Kiều giơ nắm đấm về phía Vân Hiên, cô ta tức giận quay người lên chiếc xe Wrangler màu đỏ và đạp ga bỏ đi.
Vu Viện Triều lắc đầu giải thích: “Vân tiên sinh, thật xin lỗi, từ nhỏ em gái tôi đã được tôi chiều hư, tính tình có chút ngang ngược, Tiểu Ngữ nhà chúng tôi bình thường là người thân thiết nhất với em ấy. Chuyện xảy ra ngày hôm nay luôn khiến em ấy cảm thấy đây là sơ suất của chính mình nên có chút khó tiếp nhận, cũng không phải nhằm vào ngài đâu.”
Vân Hiên thờ ơ nói: "Không sao đâu, tôi không chấp nhặt với một cô bé. Anh nên đến bệnh viện thăm người nhà đi, chúng tôi cũng phải trở về rồi."
"Tôi cho xe đưa ngài về nhé?"
"Không cần, tôi có xe rồi."
Liễu Thiên Thiên chỉ ra ngoài cửa, một chiếc Land Rover màu trắng lặng yên đậu ở cửa, có mấy thanh niên mặc quân phục đứng bên cạnh canh giữ.
"Được rồi."
Vu Viện Triều thấy vậy thì cũng không hỏi gì, anh ta gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy hai người nữa, nếu có cơ hội thì tôi sẽ cảm tạ hai người.”
Sau đó, chiếc xe thương vụ màu đen lái tới, sau khi tạm biệt hai người, anh ta nhanh chóng rời đi.
Nhìn xe của anh ta rời đi, Liễu Thiên Thiên nhìn Vân Hiên và nói: "Ghê đấy, Vân Hiên, anh gặp may mắn lớn rồi."
Vân Hiên nhìn cô ta và hỏi: "Cô có ý gì?"
"Anh có biết vị Vu thị trưởng này có nguồn gốc không bình thường không? Đây là thị trưởng Nghi Thành trẻ nhất trong lịch sử Đông Hải, cũng là nhân vật đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Hải."
“Có tin đồn rằng cuối năm nay anh ta sẽ tiến thêm một bước, lúc đó sẽ trở thành quan lớn phụ trách một tỉnh. Lúc này anh cứu được gia đình anh ta, chắc chắn anh sẽ thăng tiến rất nhanh trong tương lai."
“Nếu vị kia trong nhà anh biết anh có quan hệ với Vu Viện Triều, có lẽ bọn họ sẽ cúng bái anh như tổ tông.”
"Hừ!"
Vân Hiên cười khẽ, đừng nói là thị thủ, dù có trở thành tỉnh thủ cũng chẳng sao cả, trên đảo Thiên Y, người như vậy ngay cả mặt cũng không thấy được.
Người mà anh quen biết có ai không phải là nhân vật lớn dậm chân một cái rung chuyển cả đất nước, ho khan một tiếng khiến kinh tế thế giới cảm lạnh suốt ba ngày.
Chẳng qua chỉ là ban ơn cho một người bình thường như Vu Viện Triều, không đáng để anh nói hai chữ dựa thế.
"Đừng có tham vọng như vậy, hiện tại anh chỉ là một người bình thường, tuy rằng y thuật không tệ, nhưng bây giờ nhà họ Vân của anh đã suy tàn. Nếu anh luyện tập y thuật tốt, nói không chừng có thể khiến tôi đánh giá cao một chút."
Liễu Thiên Thiên xua tay nói: "Tôi đi trước đây, nhớ kỹ lời tôi đã nói với anh, nếu có việc gì cần tôi làm, suy nghĩ rõ ràng rồi đến quân khu Đông Hải tìm tôi."
Đối với người phụ nữ tự cho mình là tốt này, Vân Hiên chỉ có thể lắc đầu, những người anh gặp hôm nay đều khá đặc biệt.
"Tinh tinh tinh."
Lúc này, điện thoại di động trong túi Vân Hiên bất chợt vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Vân Hiên có chút ngạc nhiên, khi đến Đông Hải, rất ít người biết đến dãy số trong tay anh, ngoại trừ một số người mà anh tin tưởng, cụ thể là Long Cửu và Thẩm Như Ngọc.
"Alo, ai vậy?"
Vân Hiên bắt máy và hỏi.
"Họ Vân kia, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại? Mau đến khách sạn Đế Hào đi, vợ anh say rồi, nếu có chuyện gì thì anh phải chịu trách nhiệm."
Nói xong, người đối diện trực tiếp gửi ảnh đến.
Trong ảnh, Thẩm Như Ngọc đỏ bừng mặt, cô vẫn còn đang say xỉn, bên cạnh có một người đàn ông bỉ ổi vừa nắm tay cô vừa cầm chai rượu rót rượu vào miệng cô không ngừng.
Thẩm Như Ngọc không giãy dụa được, rượu chảy xuống cổ cô và thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cô, lộ ra dáng người thướt tha.
Ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào phía dưới cổ cô, vẻ mặt hiện rõ sự tham lam.
"Thằng khốn!"
Cơn giận trong lòng Vân Hiên bất chợt dâng cao.
Tuy anh và Thẩm Như Ngọc tiếp xúc không lâu nhưng dù sao bọn họ cũng đã là vợ chồng, nhìn thấy vợ mình bị người ta ức hiếp như vậy, lập tức sắc mặt Vân Hiên trở nên lạnh lùng.
Mọi người trên đảo Thiên Y đều biết Vân Hiên không dễ nổi giận, nhưng một khi có chuyện gì chọc tới anh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Khách sạn Đế Hào."
Vân Hiên tìm được vị trí trên điện thoại di động, anh bước nhẹ chân, giống như một cái bóng chim khổng lồ, anh đạp bước trên ngọn cây và vụt qua trong không trung.
Lúc này, ở trong phòng riêng trên tầng hai của khách sạn Đế Hào, nơi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tập đoàn Long Môn và cũng là khách sạn sang trọng hàng đầu ở Nghi Thành.
Món ăn ở đây thường bắt đầu bằng một con số có năm chữ số, là nơi dành riêng cho các bữa tiệc kinh doanh của nhiều công ty giàu có ở Đông Hải.
Lúc này, Thẩm Như Ngọc dẫn theo em gái Thẩm Như Đồng đến phòng riêng để chiêu đãi tổng giám đốc Từ.
"Tổng giám đốc Từ, công lao giới thiệu của tổng giám đốc Từ là không thể thiếu đối với sự hợp tác của tập đoàn Thẩm Thị và tập đoàn Long Môn, tôi xin kính ngài một ly."
Thẩm Như Đồng chủ động đứng lên nói.
"Không dám."
Từ Bắc cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.
Nhìn chị em Thẩm Thị trước mặt, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên.
Người nối nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Thẩm Thị chỉ còn có hai cô gái, cô em Thẩm Như Đồng ăn mặc sang trọng, giản dị với khí chất trong sáng, cô chị Thẩm Như Ngọc trông rất lạnh lùng và quý phái, cả hai đều là người đẹp nổi tiếng ở Đông Hải.
Nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Thẩm Như Ngọc trên điện thoại của Trương Soái, thật khó tưởng tượng người phụ nữ lạnh lùng này lại nửa đêm chủ động chạy vào phòng tìm người đàn ông làm tình, thật không nhìn ra được.
Chương 13: Một ly một triệu
“Sếp Từ, lần trước nhà họ Thẩm hợp tác với tập đoàn Long Môn, hạng mục đã hoàn thành rồi, nghiệm thu cũng đạt tiêu chuẩn. Nghe nói khoản tiền hai mươi triệu còn lại kia đã được bên trên chuyển xuống. Ông xem có phải có thể chuyển cho chúng tôi rồi không?”
“Ồ, tiền thanh toán đã vào tài khoản rồi ư? Sao tôi lại không biết gì thế?”
Từ Bắc cười khẩy hỏi: “Xem ra sếp Thẩm còn nắm bắt tin tức nhanh hơn phó tổng bộ phận kinh doanh là tôi đây. Có cần tôi đổi vị trí này cho cô làm không?”
Thẩm Như Ngọc cười miễn cưỡng nói: “Sếp Từ nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc chừng nào khoản tiền này mới đến nơi?”
“Hừ, sếp Thẩm đừng vội, nếu tiền đã đến tôi sẽ tự khắc trả cho cô. Tập đoàn Long Môn chúng tôi cũng làm việc có quy trình, cô hãy kiên nhẫn đợi thêm một lát đi.”
Thẩm Như Đồng đảo mắt, bước tới cung kính nói: “Sếp Từ, số lần chúng ta đã hợp tác khá ít. Nhưng tôi nhìn ra được lòng dạ ông rộng rãi, bình thường chúng tôi có chỗ nào làm không đúng mong ông hãy cảm thông nhiều hơn.”
Dứt lời, Thẩm Như Đồng giơ ly rượu lên nói: “Nào, tôi lại mời ông một ly.”
Từ Bắc đặt ly rượu xuống, vẻ mặt bất mãn nói: “Thôi bỏ đi, uống rượu vốn là để vui vẻ. Bây giờ có chuyện không vui, nên ly rượu này tôi không muốn uống nữa.”
Thẩm Như Đồng và Thẩm Như Ngọc liếc nhìn nhau, biết rằng lão già này đang cố ý chèn ép mình, là hạng người không thấy thỏ không thả chim ưng.
Lúc này có việc cầu xin ông ta, đành phải tự nhận mình xúi quẩy, liên tục xin lỗi, hơn nữa còn chủ động uống vài ly rượu trắng có nồng độ cao.
Một lúc sau, trên mặt Từ Bắc mới nở nụ cười.
“Sếp Từ, tôi còn trẻ không biết ăn nói, có chuyện gì ông cứ nói thẳng với tôi. Hạng mục lần trước chúng tôi đã nhường ba phần lợi nhuận cho tập đoàn Long Môn rồi. Hạng mục lần sau, chúng tôi có thể tiếp tục nhượng bộ năm phần, ông thấy thế nào?” Thẩm Như Đồng chủ động nói.
“Chuyện này, để đến lúc đó hẵng nói. Chuyện hạng mục không phải do tôi đây kiểm soát tất cả, chủ yếu còn phải xem bên trên nữa.”
Nói xong câu này, trên mặt Từ Bắc đã nở nụ cười.
Cái gọi là nhường lợi nhuận chính là tiền hoa hồng cho mình sau khi trúng thầu. Ba phần của hạng mục hai triệu là hơn sáu chục nghìn. Hạng mục tiếp theo nhường năm phần, là tặng không cho mình một triệu.
Mặc dù ở tập đoàn Long Môn, ông ta cũng có tiền lương một năm là một triệu, nhưng chỉ cần nhấc tay đã được tặng nửa năm tiền lương của mình. Tính thế nào thì chuyện này cũng thích hợp.
“Đồng ý với mấy người thì không thành vấn đề, có điều lần này tôi muốn không chỉ là nhường lợi nhuận đơn giản như thế.”
“Hả?”
Thẩm Như Ngọc hỏi: “Vậy có điều gì cần chúng tôi làm, sếp Từ cứ việc nói thẳng.”
“Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì khó khăn, mà chỉ muốn sếp Thẩm hầu hạ tôi hai đêm, thế nào?”
“Ông...”
Thẩm Như Ngọc nhất thời nổi giận, giơ tay lên muốn hắt ly rượu vào mặt ông ta.
Có điều ngẫm lại cô vẫn nhẫn nhịn, dù gì bây giờ công ty cũng đang cần gấp khoản tiền này của tập đoàn Long Môn. Nếu không lấy được khoản tiền này, thậm chí còn đến mức ngay cả tiền lương tháng sau cũng không thể phát.
Các khoản tiền ngân hàng cho vay và lãi suất đều ép buộc cô không thể không khuất phục.
“Sếp Từ nói đùa rồi, hạng người liễu yếu đào tơ như tôi làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ông cơ chứ? Thế này đi, đợi sau khi hai mươi triệu kia đến tay, tôi sẽ chia cho ông bảy phần hạng mục. Sau đó lại mời ông đến phòng bao câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian để chơi hai ngày, toàn bộ chi phí nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ thanh toán, thế nào?”
Câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian là nơi cực kỳ hoang phí hàng đầu Đông Hải, phục vụ ở bên trong chỉ có bạn không thể ngờ đến chứ không có chuyện không thể làm được. Muốn phụ nữ thế nào đều có cả, chi tiêu cũng cực kỳ cao, được gọi là nơi thái tử vào thái giám ra.
Người bình thường đều không thể tiến vào đại sảnh, huống chi là phòng bao.
“Ha ha! Từ Bắc tôi cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm ở tập đoàn Long Môn, có hạng phụ nữ nào mà tôi chưa từng chơi qua. Nhưng tôi lại thích tổng giám đốc tri thức như sếp Thẩm đây. Tối nay hầu hạ tôi một lần, ngày mai hai mươi triệu sẽ vào tài khoản, thế nào?”
“Sếp Từ, ông đừng có mà quá đáng.” Thẩm Như Ngọc nổi giận đùng đùng quát.
Lúc trước ở trên bàn rượu, cô cũng từng bị người khác sờ soạng, nhưng đây là lần đầu tiên bị nói một cách trắng trợn như thế.
“Ha ha, trước mặt ông đây còn giả vờ ngây thơ cái gì. Cô tưởng tôi là tên ngốc như Trương Soái kia à? Đừng tưởng tôi không biết ở sau lưng cô là dáng vẻ gì, nếu tối nay cô không chủ động hầu hạ tôi thoải mái thì chuyện hạng mục đừng hòng nghĩ đến nữa.”
“Bốp!”
Thẩm Như Ngọc ném ly rượu xuống sàn quát: “Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
“Láo xược, nếu cô dám uy hiếp tôi, vậy thì khoản tiền hai mươi triệu kia đừng hòng nghĩ đến nữa. Chỉ cần cô bước một chân ra khỏi cánh cửa này, dù ra tòa ông đây vẫn có thể kéo chết cô.”
Sắc mặt Thẩm Như Ngọc trắng bệch, bước chân ngừng ở cửa nhưng chẳng thế nào cất bước.
Cô biết những lời Từ Bắc nói là thật. Thế giới này là thế, dù tòa phán quyết, chỉ cần tập đoàn Long Môn chết cũng không thừa nhận thì cô cũng không thể làm gì được.
Nếu chỉ có một thân một mình còn đỡ, nhưng cả nghìn công nhân của tập đoàn Thẩm thị, đó là hàng nghìn gia đình, cô không gánh vác nổi trọng trách này.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Ha ha, chẳng thế nào cả, ban nãy tôi chỉ nói đùa với cô mà thôi.”
Từ Bắc cười cười, vươn tay rót một ly rượu đưa cho Thẩm Như Ngọc: “Thế này đi, một ly rượu một triệu, hôm nay cứ chơi thỏa thích, cô uống được bao nhiêu tôi sẽ cho bấy nhiêu.”
“Chuyện này...”
Sắc mặt Thẩm Như Ngọc hơi khó coi.
Một ly rượu đầy này là hai lạng rượu, lúc nãy mình đã uống khá nhiều rồi. Nếu một ly rượu một triệu, vậy thì cô phải uống hết hai mươi ly, cũng tức là bốn cân rượu trắng mới có thể lấy lại tiền.
Bốn cân rượu trắng, với tửu lượng với cô, chỉ sợ người cũng uống tới phát ngốc.
Từ Bắc cười khẩy: “Thế nào, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà sếp Thẩm cũng không cho à?”
Thẩm Như Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng: “Sếp Từ, uống rượu thì được, nhưng tôi hy vọng tôi có thể uống được bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, được không?”
“Không thành vấn đề, sếp Thẩm uống tại chỗ thì tôi sẽ trả tiền ngay.”
“Được, một lời đã định.”
Thẩm Như Ngọc bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Sếp Thẩm, tửu lượng khá đấy.”
Trên mặt Từ Bắc nở nụ cười bỉ ổi, cầm chai rượu tiếp tục bước tới rót đầy ly cho cô.
Thẩm Như Ngọc uống hết ly rượu trắng này đến ly khác, rất nhanh đã hơi choáng váng. Nồng độ rượu trắng này rất cao, sức ngấm về sau cũng rất lớn, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ bừng bắt đầu lảo đảo.
Thẩm Như Đồng ở bên cạnh cau mày, vươn tay kéo cô: “Chị, chị đừng uống nữa, chẳng lẽ chị không nhìn ra ông ta đang cố ý chơi chị sao? Nếu còn uống tiếp, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
“Đừng cản chị, nhân lúc chị còn chút tỉnh táo, phải mau chóng uống vài ly, có thể lấy lại một triệu cũng được.”
Thẩm Như Ngọc vươn tay, tiếp tục cầm ly rượu lên nhanh chóng uống thêm hai ly nữa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã uống mười mấy ly rượu trắng, toàn thân đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, cả người tràn ngập vẻ mê hoặc lạ thường.
Từ Bắc thấy mà đỏ mắt.
“Quả nhiên tửu lượng của sếp Thẩm rất cao. Nào nào, tôi rót tiếp chai khác cho sếp Thẩm nhé.”
“Không được, chị ấy không thể uống tiếp.”
Thẩm Như Đồng vội vã xua tay: “Hôm nay đến đây thôi. Chị ấy đã uống tổng cộng mười ba ly rồi, là mười ba triệu, mong sếp Từ hãy thanh toán đi.”
“Sao mà được chứ. Nếu đã uống rồi nhất định phải chơi cho đã. Nếu cô ta không uống, vậy thì cô uống thay cô ta đi.”
“Tôi, tôi càng không thể uống.”
“Vậy thì cô tránh ra.”
Từ Bắc bước tới kéo Thẩm Như Đồng sang một bên, rồi nhìn Thẩm Như Ngọc ở trước mặt nói: “Sếp Thẩm, có thể uống tiếp không? Chỉ còn vài ly nữa là xong rồi, nếu cô không uống thì để tôi đến giúp cô.”
Dứt lời, ông ta vươn tay nhận lấy ly rượu đổ vào miệng Thẩm Như Ngọc.
Chương 14: Đừng chạm vào tôi
“Khụ khụ!”
Thẩm Như Ngọc vùng vẫy mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt dữ tợn kia của Từ Bắc thì cố nhịn men say mãnh liệt trong đầu, rồi giơ tay lên tát mạnh vào mặt ông ta.
“Tránh xa tôi ra.”
“Mẹ kiếp, ả đàn bà đê tiện này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”
Từ Bắc bị ăn một tát nhất thời nổi giận, dứt khoát không giả bộ nữa, mà vươn tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của Thẩm Như Ngọc. Tay còn lại cầm chai rượu trên bàn lên, đổ thẳng lên mặt cô.
Một lượng lớn rượu chảy xuống dọc theo gò má tinh xảo của cô. Thẩm Như Ngọc không hít thở được, vô thức há miệng lại bị đổ không ít.
Rượu thấm ướt áo, dính chặt vào người cô, dáng vẻ trêu ngươi, men say quyến rũ khiến người ta phát điên.
Thẩm Như Đồng bị đẩy sang một bên thấy thế thì sốt sắng, cầm điện thoại ở trên bàn lên gọi điện cầu cứu.
Đầu tiên cô ta gọi cho Trương Soái, nhưng đối phương lại chẳng có ai nghe máy. Hết cách rồi, cô ta chỉ có thể gọi cho Vân Hiên mà mình mới làm quen ngày hôm qua. Hơn nữa còn chụp vài tấm Thẩm Như Ngọc bị đổ rượu.
“Ngon nhỉ. Không hổ là tổng giám đốc xinh đẹp Đông Hải, hôm nay ông đây có phúc rồi.”
Dứt lời, ông ta nóng lòng lật người cô đè xuống bàn, nhanh chóng cởi thắt lưng của mình.
Nhìn người phụ nữ đã say khướt ở trên bàn, ông ta không cầm lòng được xuống tay, đi tới cởi đồ phòng hộ trên người cô ra.
Thẩm Như Ngọc đang trong men say, cảm thấy có người đang cởi đồ mình. Cô theo bản năng dùng sức đẩy ra, nhưng dáng vẻ của cô vô cùng yếu ớt, trái lại càng kích thích thú tính trong người Từ Bắc.
Khi tia lí trí cuối cùng bị men say bao trùm, không hiểu sao trong lòng Thẩm Như Ngọc lại nhớ đến Vân Hiên, nước mắt chảy xuống dọc theo khóe mắt của cô.
“Sếp Thẩm thân yêu, cô đừng khóc mà. Lát nữa tôi sẽ khiến cô sướng tới trời.”
Từ Bắc đắc ý tiện tay sờ soạng mặt Thẩm Như Ngọc, sau đó vươn tay định thò vào trong cổ áo của cô.
“Rầm.”
Đột nhiên cửa sổ sát đất bên cạnh bỗng bị va đập vỡ nát, một bóng người giống như chim lớn xẹt qua từ không trung.
“Vút.”
Mấy tấm kính sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của Từ Bắc, máu tươi bắn ra khiến ông ta đau đến mức liên tục lùi về sau.
Vân Hiên đứng một mình trên bàn rượu, nhìn Thẩm Như Ngọc đang nằm nhoài ở trước mặt, vội vã ôm cô vào lòng, sau đó cởi áo khoác ra phủ lên người cô.
“Cô thế nào rồi?”
Thẩm Như Ngọc vẫn đang say khướt, chỉ yếu ớt vùng vẫy, miệng lẩm bẩm: “Buông ra, buông tôi ra!”
Vân Hiên cong ngón tay, ấn nhẹ vào hai huyệt Bách Hội ở giữa đầu cô, sau đó ấn vào bụng dưới, bỗng dùng sức.
“Ọe!”
Thẩm Như Ngọc bỗng cảm thấy vùng bụng co rút lại, đè mạnh vào dạ dày.
Một lượng lớn rượu vẫn chưa tiêu hóa hết kia bỗng được nôn ra từ trong miệng cô.
Vân Hiên dìu cô ngồi xuống ghế, dùng khăn mặt đã thấm ướt cẩn thận đắp lên trán và cổ của cô.
Sau đó anh xoay người, nhìn Từ Bắc vẫn chưa kéo quần lên ở trong góc kia, trong mắt đã hiện lên tia sát ý.
“Mày, mày muốn làm gì? Đây là địa bàn của tập đoàn Long Môn, nếu mày gây sự tại đây sẽ đắc tội với Long gia đấy.”
“Tay kia đâu?” Vân Hiên lạnh lùng hỏi.
“Gì... gì cơ?”
“Tôi hỏi ông, tay mới chạm vào Thẩm Như Ngọc đâu?”
“Tôi...”
Từ Bắc đã nhìn ra tia sát ý trong mắt Vân Hiên, ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào.
“Vậy là hai tay rồi.”
Vân Hiên tùy ý cầm hai chiếc đũa trên bàn lên, rồi ném mạnh qua đó.
Đũa dài nhỏ mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng vào hai bả vai của Từ Bắc, ghim chặt ông ta vào vách tường.
“Á! Xin tha mạng, xin tha mạng.”
Từ Bắc la hét thảm thiết, yếu ớt dựa vào vách tường cầu xin: “Tôi có tiền, tôi có rất rất nhiều tiền. Tôi đều đưa hết cho cậu được không? Xin cậu hãy tha cho tôi, nếu cậu xuống tay tại đây, tập đoàn Long Môn sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Hừ!”
Vân Hiên lại rút ra một chiếc đũa, ác chừng từ trên xuống dưới trong ánh mắt sợ sệt của Từ Bắc.
“Là kẻ nào dám gây sự trong tập đoàn Đế Hào của tôi?”
Đúng lúc này, bảo vệ khách sạn nghe thấy tin tức vội vàng chạy đến. Người đàn ông dẫn đầu có thân hình vạm vỡ, trên mặt xăm một con bọ cạp màu đen, khớp xương bàn tay thô to, vừa nhìn đã biết là người lão luyện từng tập võ.
“Anh Bọ Cạp, anh Bọ Cạp, cứu tôi với. Tôi là Từ Bắc của tập đoàn Long Môn.”
Nhìn thấy người của tập đoàn Long Môn đi tới, sắc mặt Từ Bắc bỗng dịu hơn rất nhiều, lên tiếng khóc lóc kể lể: “Mau, mau đến đây đi. Có người đang gây rối trong tập đoàn Đế Hào chúng ta, là thằng nhãi này nè, đừng bỏ qua cho nó.”
Từ Bắc vốn định giơ tay chỉ Vân Hiên, nhưng hai cánh tay bị đâm thủng, chỉ có thể nhìn chòng chọc anh.
Nhưng Vân Hiên lại hờ hững, chẳng thèm đoái hoài đến đám vệ sĩ trước mặt, mà xoay người đi tới bàn rượu bên cạnh, vỗ mặt bàn nói: “Được rồi, đứng dậy đi.”
“Cái gì, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Thẩm Như Đồng đứng dậy, cúi đầu dè dặt nói.
Lúc nãy bị Từ Bắc đẩy dập đầu, lại suýt bị kính đâm bị thương khi Vân Hiên đạp vỡ cửa sổ, vì thế cô ta chỉ có thể ba chân bốn cằng trốn dưới gầm bàn.
“Như Ngọc đã uống quá nhiều rượu, mặc dù tôi đã ép một lượng lớn rượu ra ngoài rồi. Nhưng bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi, cô có thể đưa cô ấy về không?”
Thẩm Như Đồng vội vàng đi tới, kéo Thẩm Như Ngọc lên xem. Hơi thở ổn định, dáng vẻ say khướt.
Nghe Vân Hiên nói thế, Thẩm Như Đồng dè dặt nói: “À, được. Không được, nếu chúng tôi đi rồi thì anh phải làm thế nào?”
Vân Hiên thờ ơ đáp: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ tự có cách. Cô cứ đưa cô ấy về đến nhà an toàn là được, còn tôi sẽ ở lại đây.”
“Anh phải nghĩ cho kỹ, tập đoàn Long Môn có thế lực ngút trời ở Đông Hải, người đã đắc tội với bọn họ đều không còn một ai an toàn sống sót.”
“Cô đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thấy Vân Hiên đã quyết định rồi, Thẩm Như Đồng cũng không tiện nói gì nữa, mà dìu Thẩm Như Ngọc lảo đảo rời khỏi phòng bao.
Vệ sĩ đứng ở cửa định ngăn cản, nhưng Bọ Cạp đứng đầu đã vươn tay ngăn cản.
Cuối cùng Thẩm Như Đồng liếc nhìn Vân Hiên, không ngờ anh rể rẻ rúng này lại dũng cảm đến thế, để cho bọn họ rời đi trước, còn mình thì chủ động ở lại.
Cửa chính phòng bao nhanh chóng đóng lại, Từ Bắc vẫn đang kêu gào: “Ranh con, mày chết chắc rồi. Mày có biết anh Bọ Cạp là ai không hả? Anh ấy là trợ thủ đắc lực của tập đoàn Long Môn bọn tao, là vệ sĩ thân cận của Cửu gia. Một chiêu Hồng Quyền đã đánh chết chín mươi mấy người trong cuộc thi quyền anh ngầm. Hiện đang là phó phòng an ninh của tập đoàn Đế Hào. Mày đã đắc tội với tao ở trên địa bàn Long Môn, nên mày cứ đợi đó đi, để xem anh Bọ Cạp mà không đánh mày tè ra quần thì chữ Từ của tao sẽ viết ngược.”
Vân Hiên phớt lờ lời nói của Từ Bắc, mà nhàn nhã nhìn anh Bọ Cạp ở trước mặt.
Dưới ánh nhìn của Từ Bắc, Bọ Cạp từng bước đi tới trước mặt rồi đứng lại cách Vân Hiên tầm hai mét.
Đột nhiên, trên mặt người đàn ông mang theo vẻ cung kính, chủ động cúi người nói: “Bọ Cạp phòng an ninh tập đoàn Đế Hào bái kiến Vân tiên sinh, chào buổi tối Vân tiên sinh.”
“Chào buổi tối Vân tiên sinh.”
Vệ sĩ đằng sau cũng cúi người chào hỏi.
Từ Bắc trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng này.
Chương 15: Phòng đế vương
Từ Bắc chẳng thể ngờ rằng, phó phòng an ninh của tập đoàn Đế Hào, ngay cả mình cũng phải dè dặt gọi một tiếng anh Bọ Cạp lại cung kính với thanh niên xa lạ ở trước mặt này đến thế.
Vân Hiên đang ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Anh là người của Long Cửu nên biết tôi à?”
Bọ Cạp cung kính cúi đầu, thậm chí còn chẳng dám thẳng lưng trước mặt Vân Hiên.
“Vâng, tôi là cấp dưới của Cửu gia. Hôm qua mới ở sân bay, đứng sau lưng Cửu gia nên đã may mắn gặp được Vân tiên sinh.”
Long Cửu có thân phận như thế nào, là lão đại của tập đoàn Long Môn mà còn cung kính khi đứng trước mặt Vân Hiên. Mình chỉ là một tên vặt vãnh, làm sao dám bất kính với anh cơ chứ.
“Hóa ra là thế.”
“Thật sự không ngờ lại gặp được Vân tiên sinh tại đây. Tôi sẽ thông báo cho Cửu gia đến đây ngay.” Bọ Cạp mở miệng.
“Không cần gọi anh ta đến đây đâu.”
Vân Hiên chỉ Từ Bắc ở đằng sau hỏi: “Anh có quen người này không?”
Bọ Cạp liếc nhìn ông ta, nhỏ giọng đáp: “Hình như là có, ông ta phó giám đốc phòng kinh doanh của chi nhánh tập đoàn Long Môn, từng đến khách sạn của chúng tôi ăn cơm vài lần, nhưng không thân cho lắm.”
“Anh Bọ Cạp, tại sao anh...”
Bọ Cạp lạnh lùng lườm ông ta, Từ Bắc thấy thế thì nuốt lại lời nói xuống bụng.
Nhìn bộ dạng này của ông ta thì biết tên này đã gặp xúi quẩy rồi. Chọc ai không chọc lại đi đắc tội với Vân Hiên, đụng phải một miếng thép hợp kim như vậy thì chỉ có thể chịu đựng một mình. Giờ phút này, dù là anh em ruột cũng phải lên tiếng rũ sạch quan hệ của hai người.
“Anh hãy dẫn ông ta đến trước mặt Long Cửu cho tôi, rồi nói cho anh ta biết tôi cần một lời giải thích.”
“Vâng, Vân tiên sinh.”
Bọ Cạp gật đầu, nói xong thì đi thẳng đến trước mặt Từ Bắc.
Bây giờ Từ Bắc đã biết hoảng loạn rồi, men say cũng bị mồ hôi lạnh làm cho tỉnh táo, mở miệng cầu xin: “Đừng mà anh Bọ Cạp, anh hãy nghe tôi giải thích. Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả. Anh hãy nói với vị tiên sinh đó tha cho tôi một mạng đi.”
“Suỵt!”
Bọ Cạp cúi đầu nhìn ông ta, khẽ lắc đầu nói nhỏ: “Bây giờ ông đừng nói gì cả, muốn sống thì hãy im lặng, bằng không ông mà cắn người nào thì người đó sẽ chết cùng ông đấy.”
Dứt lời, anh ta bỗng giơ chân lên, đá mạnh vào đầu của Từ Bắc.
Từ Bắc trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
“Đi đi, đưa ông ta đến biệt thự của Cửu gia, tiện thể đưa bản gốc camera an ninh trong phòng bao này qua đó.”
Bọ Cạp khẽ căn dặn đàn em.
“Vâng, lão đại.”
Vệ sĩ sau lưng đi tới, kéo Từ Bắc không khác gì kéo chó chết ra ngoài.
Bọ Cạp quay đầu, nhìn Vân Hiên đang ngồi trên sofa, vẫn cung kính bước tới nói: “Vân tiên sinh, người đã đưa đi rồi. Chuyện này xảy ra ở Đế Hào, nên tôi cũng khó mà thoát tội, mong Vân tiên sinh hãy trách phạt.”
Dứt lời, anh ta lấy dao găm ở bên hông ra, đưa tới bằng hai tay.
Vân Hiên cúi đầu nhìn dao găm, cười khẩy một tiếng rồi vươn tay nhận lấy.
Trong ánh mắt sợ sệt của Bọ Cạp, hai ngón tay đang kẹp dao găm khẽ dùng sức. “Coong”, dao găm được làm từ thép nguyên chất đã bị bẻ thẳng thành hai khúc, rơi xuống sàn.
“Bỏ đi, tôi sẽ ghi nhớ chuyện ngày hôm nay trước. Có điều anh hãy nhớ kỹ, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, sẽ không có lần sau đâu.”
“Cảm ơn Vân tiên sinh.”
Dứt lời, Vân Hiên đứng dậy rời đi: “Tôi mệt rồi, anh hãy tìm một nơi cho tôi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, Vân tiên sinh. Phòng ở khách sạn Đế Hào chúng tôi là tốt nhất, mời ngài đi theo tôi.”
Bọ Cạp vội vàng cử người dọn dẹp phòng đế vương xa hoa nhất trong khách sạn Đế Hào. Đây là căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, còn xa hoa hơn cả phòng tổng thống.
Bố cục và cách trang trí trong phòng cực kỳ xa hoa rộng rãi. Ngoại trừ phòng ngủ chính và bảy phòng ngủ phụ thì còn chuẩn bị phòng dành riêng cho vệ sĩ và người giúp việc. Hơn nữa còn có phòng hội nghị thương vụ và phòng làm việc riêng, đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách gần như có thể ngắm nhìn cả Nghi Thành.
Ngoài ra, toàn bộ vật dụng tắm rửa trong phòng đều là hàng hiệu số một quốc tế, có quản gia riêng trong phòng, phục vụ 24/24.
Mà giá cả cũng cao ngất ngưởng, giá phòng tổng thống khách sạn Đế Hào là một trăm tám tám nghìn cho một đêm, còn chi phí cho một đêm của phòng đế vương lên đến ba trăm tám mươi tám.
Có điều, kể từ lúc Vân Hiên đến Đông Hải, Long Cửu đã căn dặn để trống tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, dành riêng để tiếp đón anh đến ở tạm.
Lúc này, Bọ Cạp đang đứng ở cửa giới thiệu: “Vân tiên sinh, đây là phòng đế vương xa hoa nhất của khách sạn chúng tôi. Ngài xem thử có hài lòng không?”
“Cũng được.”
Vân Hiên quan sát xung quanh, rồi lại sờ ghế sofa bằng da thật, trong lòng cũng thầm tặc lưỡi.
Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Quá xa hoa rồi đó.
Thảo nào lão già vừa mới đi ra ngoài đã nói gì mà không muốn quay lại. Quả thật nơi này thoải mái hơn rất nhiều so với đảo Thiên Y.
Ở đảo Thiên Y, cho dù anh là môn chủ Thiên Y Môn cũng chỉ có một căn phòng nhỏ còn không bằng nửa nơi này. Còn ngủ trên tấm phản cứng ngắc.
“Vậy thì tốt, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Nếu ngài cần gì thì ngoài cửa có quản gia 24/24 sẽ lắng nghe lời căn dặn của ngài.”
Bọ Cạp hiểu chuyện lùi về sau vài bước, đóng cửa phòng lại. Sau đó anh ta thở hắt ra, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Long Cửu báo cáo.
Vân Hiên ở trong phòng quan sát một hồi, sau đó nằm vào trong bồn tắm đôi ở trong phòng tắm bắt đầu ngâm mình.
Anh mở chức năng massage trong bồn tắm, cảm nhận dòng nước ấm áp thấm ướt làn da, hơi nóng bốc lên trong phòng tắm, cảm giác sương mù hầm hập thực sự quá thoải mái.
“Haiz, đây mới là cuộc sống.”
Vân Hiên thoải mái thở dài.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân khe khẽ. Vân Hiên nhất thời trở nên cảnh giác, lên tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài?”
Lúc này, một bóng dáng cao ráo đều đặn xuất hiện ở khung cửa phòng tắm. Tiếp theo, cửa phòng tắm từ từ mở ra.
Chỉ thấy một cô gái tóc dài quấn khăn tắm màu trắng đang đứng ngoài cửa.
Gương mặt cô gái tinh xảo, mái tóc dài xõa sau lưng, dáng người hình chữ S thoắt ẩn thoắt hiện dưới sự bao bọc của khăn tắm màu trắng. Trên gương mặt không trang điểm nhưng lại mang theo vẻ mê hoặc trong sáng, dưới cổ là hai mảng trắng kiêu ngạo nhô lên.
“Chào Vân tiên sinh.”
Cô gái khẽ chào hỏi rồi cúi đầu.
Khí chất tri thức nho nhã, nhưng lại sở hữu vóc dáng mê hoặc đến thế. Lúc này đang đứng một mình bên ngoài phòng tắm, hễ là con người đều biết đây là ý gì.
“Cô là ai?”
Cô gái cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Tôi tên là Phương Nhã, là giám đốc lễ tân của khách sạn Đế Hào, là Cửu gia bảo tôi đến đây.”
Vân Hiên ngạc nhiên hỏi: “Anh ta bảo cô đến đây làm gì?”
“Vân tiên sinh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đấy.”
Dứt lời, sắc mặt Phương Nhã đỏ bừng, vươn tay kéo khăn tắm quấn trước ngực xuống, cứ thế phơi bày vóc dáng hơi ngây ngô nhưng lại kiêu ngạo kia cho anh xem.
“Cô đang...”
Vân Hiên nhất thời cả kinh, vội vàng vươn tay đập xuống mặt nước trong bồn tắm.
Trong phòng tắm nhất thời bọt nước bắn tung tóe, Phương Nhã theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếp theo, Vân Hiên nhảy lên tiện tay kéo áo tắm ở bên cạnh xuống mặc vào người. Sau đó khi khăn tắm trên người Phương Nhã vẫn chưa rơi xuống, anh đã nhanh chóng bước tới tiếp tục quấn khăn tắm lên người cô ta.
Tốc độ rất nhanh, gần như làm liền một mạch.
Tên mập che bàn tay đang chảy đầy máu của mình và kêu gào đau đớn.
"Con điếm, mày đợi đấy cho tao."
Chẳng bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh, tên mập hung tợn cảnh cáo rồi lao vào đám đông vội vã bỏ chạy mà không dám dừng lại.
"Còn muốn chạy..."
Liễu Thiên Thiên đang muốn đuổi theo thì giọng của Vân Hiên ở phía sau vang lên.
"Được rồi, đừng đuổi theo nữa, mau đến đây giúp đỡ."
“Thằng ranh con may mắn đấy.”
Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Thiên không chút do dự xoay người quay trở lại phía Vân Hiên.
Lúc này, người phụ nữ nằm trên mặt đất và cô bé bên cạnh đều hôn mê, sắc mặt xám xịt, xanh xao trông như thở ra nhiều hơn hít vào.
"Thế nào rồi?"
“Người phụ nữ này vẫn ổn, bị gãy xương ngực và gãy vài cái xương sườn, nhưng may mắn là không chọc trúng nội tạng. Cú đâm vừa rồi của tên mập là nhằm vào tim, nếu đâm trúng thì sẽ chết ngay.”
Vân Hiên vươn tay lấy ra cây kim bạc từ trong lòng, anh nói với Liễu Thiên Thiên: "Cô giúp tôi cởi quần áo của cô ấy trước đi."
"Sao cơ?"
Vân Hiên chuẩn bị kim bạc xong xuôi, anh quay đầu nhìn Liễu Thiên Thiên và quát lớn: "Cô còn ngây người làm gì? Tôi phải hạ kim, mặc quần áo như này thì làm sao kim bạc có thể đâm vào huyệt được? Quần áo xê dịch thì kim sẽ lệch."
"Nhưng ở nơi công cộng, anh bảo tôi cởi quần áo của người ta vậy à?"
"Chẳng lẽ mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống à?"
"Được rồi!"
Liễu Thiên Thiên không còn cách nào khác, cô ta đành phải đưa tay cởi áo khoác của người phụ nữ ra, để lộ ra dáng người thướt tha trắng trẻo của cô ấy.
Ánh mắt Vân Hiên trong sạch, không có một chút ý nghĩ xấu nào, anh dùng tay vê kim, nhanh chóng châm vào mấy huyệt đạo lớn của cô ấy.
Khi anh nhẹ nhàng di chuyển, người phụ nữ cau mày thở dài một hơi, sau đó trên mặt cô ấy xuất hiện một chút ửng hồng, nước da khắp người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Cứu được rồi?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Vân Hiên, không ngờ y thuật của anh lại tốt như vậy, chỉ cần châm vài cây kim bạc có thể kéo người sắp chết trở về.
"Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, rắc rối thực sự chính là cô bé này."
Vân Hiên cúi đầu kiểm tra cô bé trên mặt đất, anh đặt tay lên cổ tay cô bé rồi khẽ lắc đầu.
"Cô bé thế nào rồi?"
"Cú đâm quá mạnh, xương cắm vào lá lách dẫn đến xuất huyết bên trong rất trầm trọng, gây tắc nghẽn khoang và chèn ép túi phổi. Nếu không nhanh chóng đẩy máu bầm ra, cô bé sẽ chết trước khi xe cấp cứu đến."
"Anh là thần y sao, chỉ chạm nhẹ vào cổ tay đã có thể biết nhiều như vậy rồi?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nói.
“Vậy anh mau cứu người đi.”
Vân Hiên lắc đầu nói: "Có chút phiền toái, nếu đang ở bệnh viện thì tốt rồi. Ở đây tôi không có đồ dùng gì, làm sao có thể cứu được?"
Đang nói chuyện, đột nhiên Liễu Thiên Thiên chỉ vào cô bé trên mặt đất và nói: "Không ổn rồi, hình như cô bé không thở được.”
Vân Hiên thấy vậy, anh vội vàng dùng kim bạc ổn định bệnh tình, sau đó nhìn chung quanh nói: "Đi lấy cái dao găm trong tay tên mập đó mang lại đây cho tôi."
"Anh muốn làm gì?"
Liễu Thiên Thiên sửng sốt, nhưng cô ta vẫn quay đầu nhặt con dao găm trên mặt đất và đưa nó cho Vân Hiên.
Vân Hiên nhận lấy con dao, ngón tay anh lướt nhẹ trên lưỡi dao, sau đó đặt mũi dao lên mạng sườn của cô bé.
“Roẹt” một tiếng, con dao đã đâm vào.
Ngay lập tức máu tươi trào ra.
Liễu Thiên Thiên nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, cô ta hét lên: "Anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi hả?"
Vừa rồi tên béo đã đấm người phụ nữ đến mức hộc máu miệng và gãy xương ngực.
Mà bây giờ, Vân Hiên lại trực tiếp đâm dao vào cô bé, máu đỏ sẫm dọc theo vết thương chảy ra khắp sàn.
"Cô thì biết gì? Đâm dao như này sẽ không làm tổn thương nội tạng, có thể tạm thời làm giảm áp lực trong lồng ngực và đẩy máu bầm ra, đây cũng là chẳng còn cách nào khác."
Khi một dao của Vân Hiên đâm vào, cái bụng căng phồng của cô bé dần dần xẹp xuống, lồng ngực bắt đầu phập phồng và hít thở, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều.
"Làm thế cũng được sao?"
Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn anh và nghẹn giọng hỏi: "Anh học y thuật ở đâu vậy? So với quân y hàng đầu của quân Phượng Linh chúng tôi thì tốt hơn rất nhiều."
Đúng lúc này, có mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới.
Cô gái xuống xe có mái tóc ngắn, eo thon chân dài, mặc một bộ đồng phục gọn gàng khiến dáng người bị xiết chặt đến căng phồng lên, đặc biệt là cặp ngực cao vút khiến người ta không khỏi bồn chồn suy nghĩ đến những chiếc cúc áo sẽ bay ra trong giây tiếp theo.
Đôi mắt phượng của cô gái liếc nhìn, khi nhìn thấy Vân Hiên dùng dao đâm vào cơ thể cô bé, lập tức đôi mắt cô ta đỏ bừng.
"Dừng tay, đồ khốn kiếp!"
Xe còn chưa dừng lại, Vu Kiều Kiều đã đẩy cửa ra, cô ta nhảy lên và đá một cú thật mạnh hướng về phía đầu của Vân Hiên.
"Ai."
Liễu Thiên Thiên thấy vậy, cô ta không một chút nhượng bộ, lập tức đứng dậy và nhấc chân đá vào người phụ nữ trên không một cước.
Sau đó, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.
"Hung thủ, ngay cả một đứa bé cũng không tha.”
Vu Kiều Kiều giận dữ và ra đòn không chút lưu tình, đôi chân dài không ngừng tung ra những cú đá cao và quật mạnh chân xuống.
Liễu Thiên Thiên mất thế chủ động, cô ta cố gắng đỡ đòn và liên tục bị đánh lùi ra sau.
“Cô chẳng biết gì cả, chúng tôi đang cứu người."
"Cứu người, nói láo, rõ ràng tôi nhìn thấy anh đâm đứa bé."
Hai người đánh qua lại, Liễu Thiên Thiên cũng bị đánh đến phát cáu, hai bên đều cao lớn xinh đẹp, lúc đánh nhau trông khá đẹp mắt.
Ngay sau đó, xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến và bao vây toàn bộ hiện trường.
"Dừng lại."
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Thiên Thiên chủ động giơ hai tay và nói: “Chúng tôi đang cứu người.”
Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt tinh anh và đôi lông mày sắc bén bước xuống từ xe thương vụ, trong sự vây quanh của đám đông, anh ta tiến đến chỗ người phụ nữ và cô bé nhanh như một cơn gió.
"Vợ, Tiểu Ngữ..."
Nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, người đàn ông loạng choạng suýt ngất đi.
Người trợ lý bên cạnh nhanh chóng đỡ anh ta và nói: "Vu thị trưởng, Vu thị trưởng, ngài nhất định phải cố gắng."
"Mau đưa lên xe cấp cứu, đừng di chuyển kim bạc. Xương ngực của người phụ nữ đã bị vỡ, lồng ngực của đứa bé bị tụ máu và có hiện tượng tắc nghẽn trong khoang. Khi phẫu thuật, nhất định phải cẩn thận với tình trạng ứ đọng của lá lách và phế nang."
Vân Hiên chỉ đạo nhân viên y tế đến vận chuyển bệnh nhân, hơn nữa anh còn hướng dẫn cho họ.
Vu Kiều Kiều vội vàng bước tới, nhìn người bê bết máu trên giường bệnh, cô ta vừa đau buồn vừa tức giận chỉ vào Vân Hiên rồi nói: "Anh ơi, chính anh ta đã giết người, vừa rồi em đã tận mắt nhìn thấy."
Liễu Thiên Thiên giận dữ mắng: "Những gì cô nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật. Vừa rồi đứa bé kia còn không thở. Nếu Vân Hiên không mở khoang gì đó của cô bé ra thì cô bé này đã chết từ lâu rồi."
"Im đi, tôi cảm thấy các người chính là hung thủ, giết người không được rồi mới nói là cứu người."
"Được rồi."
Người đàn ông trừng đôi mắt đỏ như máu và nói: "Vu Kiều Kiều, cô đừng quên cô là trung đội trưởng của cảnh sát thành phố, mọi lời cô nói hay làm đều phải cung cấp bằng chứng. Đặc biệt trong tình huống này, đừng quên kỷ luật."
Sau đó, anh ta quay người nhìn về phía Vân Hiên và nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, nếu là anh cứu người, kiếp này Vu Viện Triều sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh, nếu anh là hung thủ, tôi nhất định sẽ không để anh sống sót rời khỏi Nghi Thành."
"Mang đi.”
Những người xung quanh nhanh chóng bước tới và đưa hai người đi.
Chương 12: Cứu chữa
Cuộc điều tra kéo dài từ sáng đến tối, Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên cũng bị giam giữ đến tận đêm.
Với camera xung quanh và tin tức truyền đến từ bệnh viện, cuối cùng cũng đã chứng minh được sự trong sạch của hai người.
"Anh Vân, tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nghe tin từ bệnh viện, dự đoán của anh là chính xác. Nếu anh không ra tay quyết đoán thì vợ tôi và Tiểu Ngữ đã gặp nguy hiểm."
Vu Viện Triều nói với vẻ sợ hãi.
Anh ta vừa nhận được tin người đàn ông béo cố tình đâm xe tông chết người đã được tìm thấy, nhưng anh ta đã là một cái xác bị giết bịt miệng.
Tuy nhiên, bệnh viện đã truyền đến tin tức tốt, chiếc kim bạc của Vân Hiên đã giúp vết thương của vợ anh ta ổn định một cách kỳ diệu.
Tất cả tình trạng của hai người đều được Vân Hiên nói chính xác, con dao trên người cô gái thật sự đã làm giảm áp lực trong lồng ngực và đẩy máu bầm trong cơ thể ra ngoài.
Bác sĩ cho biết nếu Vân Hiên không kịp thời cứu chữa ngay tại hiện trường thì hai người đã thành xác chết từ lâu.
"Không có việc gì, tôi cũng là bác sĩ, đây là việc tôi nên làm."
Vân Hiên gật đầu, anh liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của Liễu Thiên Thiên và nói: "Tôi cũng muốn cảm ơn cô Liễu đã ra tay xua đuổi hung thủ."
"Đúng vậy, cô Liễu, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng này."
Tuy rằng Liễu Thiên Thiên không hài lòng với việc bị thẩm vấn lâu như vậy, nhưng hiểu lầm đã được tháo gỡ, lại thấy người ta cũng đã cung kính xin lỗi, nên đương nhiên cũng khó có thể nói thêm gì.
"Quên đi, chỉ cần lần sau không có người coi tôi là hung thủ giết người là được."
Liễu Thiên Thiên liếc nhìn Vu Kiều Kiều đang bất mãn ở bên cạnh và nói: "Tôi thấy kỹ năng của cô cũng khá tốt, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau luyện tập đi."
"Hừ, mặc kệ như thế nào, các người làm Tiểu Ngữ bị thương, một đao này không dễ dàng bỏ qua như thế đâu. Cho dù hôm nay để các người lừa gạt được, lần sau tôi sẽ để mắt tới các người, tốt nhất đừng rơi vào tay của tôi.”
Những người phụ nữ xinh đẹp hoặc là bị thu hút bởi nhau, hoặc là sẽ không vừa mắt nhau.
Hiện tại, rõ ràng hai người là vế sau.
Liễu Thiên Thiên nhất thời tức giận, cô ta quát lớn: "Còn chờ lần sau làm gì, bây giờ ra tay luôn đi!"
Vu Viện Triều nhanh chóng ngăn hai người họ lại và khẽ quát Vu Kiều Kiều: "Được rồi Kiều Kiều, em càn quấy quá rồi. Lập tức xin lỗi Vân tiên sinh và cô Liễu ngay."
"Tại sao chứ, anh ta đâm Tiểu Ngữ một đao, tại sao em lại phải cảm ơn kẻ làm tổn thương Tiểu Ngữ? Đừng tưởng rằng trốn sau lưng phụ nữ là giỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý anh."
Nói xong, Vu Kiều Kiều giơ nắm đấm về phía Vân Hiên, cô ta tức giận quay người lên chiếc xe Wrangler màu đỏ và đạp ga bỏ đi.
Vu Viện Triều lắc đầu giải thích: “Vân tiên sinh, thật xin lỗi, từ nhỏ em gái tôi đã được tôi chiều hư, tính tình có chút ngang ngược, Tiểu Ngữ nhà chúng tôi bình thường là người thân thiết nhất với em ấy. Chuyện xảy ra ngày hôm nay luôn khiến em ấy cảm thấy đây là sơ suất của chính mình nên có chút khó tiếp nhận, cũng không phải nhằm vào ngài đâu.”
Vân Hiên thờ ơ nói: "Không sao đâu, tôi không chấp nhặt với một cô bé. Anh nên đến bệnh viện thăm người nhà đi, chúng tôi cũng phải trở về rồi."
"Tôi cho xe đưa ngài về nhé?"
"Không cần, tôi có xe rồi."
Liễu Thiên Thiên chỉ ra ngoài cửa, một chiếc Land Rover màu trắng lặng yên đậu ở cửa, có mấy thanh niên mặc quân phục đứng bên cạnh canh giữ.
"Được rồi."
Vu Viện Triều thấy vậy thì cũng không hỏi gì, anh ta gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy hai người nữa, nếu có cơ hội thì tôi sẽ cảm tạ hai người.”
Sau đó, chiếc xe thương vụ màu đen lái tới, sau khi tạm biệt hai người, anh ta nhanh chóng rời đi.
Nhìn xe của anh ta rời đi, Liễu Thiên Thiên nhìn Vân Hiên và nói: "Ghê đấy, Vân Hiên, anh gặp may mắn lớn rồi."
Vân Hiên nhìn cô ta và hỏi: "Cô có ý gì?"
"Anh có biết vị Vu thị trưởng này có nguồn gốc không bình thường không? Đây là thị trưởng Nghi Thành trẻ nhất trong lịch sử Đông Hải, cũng là nhân vật đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Hải."
“Có tin đồn rằng cuối năm nay anh ta sẽ tiến thêm một bước, lúc đó sẽ trở thành quan lớn phụ trách một tỉnh. Lúc này anh cứu được gia đình anh ta, chắc chắn anh sẽ thăng tiến rất nhanh trong tương lai."
“Nếu vị kia trong nhà anh biết anh có quan hệ với Vu Viện Triều, có lẽ bọn họ sẽ cúng bái anh như tổ tông.”
"Hừ!"
Vân Hiên cười khẽ, đừng nói là thị thủ, dù có trở thành tỉnh thủ cũng chẳng sao cả, trên đảo Thiên Y, người như vậy ngay cả mặt cũng không thấy được.
Người mà anh quen biết có ai không phải là nhân vật lớn dậm chân một cái rung chuyển cả đất nước, ho khan một tiếng khiến kinh tế thế giới cảm lạnh suốt ba ngày.
Chẳng qua chỉ là ban ơn cho một người bình thường như Vu Viện Triều, không đáng để anh nói hai chữ dựa thế.
"Đừng có tham vọng như vậy, hiện tại anh chỉ là một người bình thường, tuy rằng y thuật không tệ, nhưng bây giờ nhà họ Vân của anh đã suy tàn. Nếu anh luyện tập y thuật tốt, nói không chừng có thể khiến tôi đánh giá cao một chút."
Liễu Thiên Thiên xua tay nói: "Tôi đi trước đây, nhớ kỹ lời tôi đã nói với anh, nếu có việc gì cần tôi làm, suy nghĩ rõ ràng rồi đến quân khu Đông Hải tìm tôi."
Đối với người phụ nữ tự cho mình là tốt này, Vân Hiên chỉ có thể lắc đầu, những người anh gặp hôm nay đều khá đặc biệt.
"Tinh tinh tinh."
Lúc này, điện thoại di động trong túi Vân Hiên bất chợt vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Vân Hiên có chút ngạc nhiên, khi đến Đông Hải, rất ít người biết đến dãy số trong tay anh, ngoại trừ một số người mà anh tin tưởng, cụ thể là Long Cửu và Thẩm Như Ngọc.
"Alo, ai vậy?"
Vân Hiên bắt máy và hỏi.
"Họ Vân kia, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại? Mau đến khách sạn Đế Hào đi, vợ anh say rồi, nếu có chuyện gì thì anh phải chịu trách nhiệm."
Nói xong, người đối diện trực tiếp gửi ảnh đến.
Trong ảnh, Thẩm Như Ngọc đỏ bừng mặt, cô vẫn còn đang say xỉn, bên cạnh có một người đàn ông bỉ ổi vừa nắm tay cô vừa cầm chai rượu rót rượu vào miệng cô không ngừng.
Thẩm Như Ngọc không giãy dụa được, rượu chảy xuống cổ cô và thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cô, lộ ra dáng người thướt tha.
Ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào phía dưới cổ cô, vẻ mặt hiện rõ sự tham lam.
"Thằng khốn!"
Cơn giận trong lòng Vân Hiên bất chợt dâng cao.
Tuy anh và Thẩm Như Ngọc tiếp xúc không lâu nhưng dù sao bọn họ cũng đã là vợ chồng, nhìn thấy vợ mình bị người ta ức hiếp như vậy, lập tức sắc mặt Vân Hiên trở nên lạnh lùng.
Mọi người trên đảo Thiên Y đều biết Vân Hiên không dễ nổi giận, nhưng một khi có chuyện gì chọc tới anh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Khách sạn Đế Hào."
Vân Hiên tìm được vị trí trên điện thoại di động, anh bước nhẹ chân, giống như một cái bóng chim khổng lồ, anh đạp bước trên ngọn cây và vụt qua trong không trung.
Lúc này, ở trong phòng riêng trên tầng hai của khách sạn Đế Hào, nơi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tập đoàn Long Môn và cũng là khách sạn sang trọng hàng đầu ở Nghi Thành.
Món ăn ở đây thường bắt đầu bằng một con số có năm chữ số, là nơi dành riêng cho các bữa tiệc kinh doanh của nhiều công ty giàu có ở Đông Hải.
Lúc này, Thẩm Như Ngọc dẫn theo em gái Thẩm Như Đồng đến phòng riêng để chiêu đãi tổng giám đốc Từ.
"Tổng giám đốc Từ, công lao giới thiệu của tổng giám đốc Từ là không thể thiếu đối với sự hợp tác của tập đoàn Thẩm Thị và tập đoàn Long Môn, tôi xin kính ngài một ly."
Thẩm Như Đồng chủ động đứng lên nói.
"Không dám."
Từ Bắc cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.
Nhìn chị em Thẩm Thị trước mặt, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên.
Người nối nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Thẩm Thị chỉ còn có hai cô gái, cô em Thẩm Như Đồng ăn mặc sang trọng, giản dị với khí chất trong sáng, cô chị Thẩm Như Ngọc trông rất lạnh lùng và quý phái, cả hai đều là người đẹp nổi tiếng ở Đông Hải.
Nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Thẩm Như Ngọc trên điện thoại của Trương Soái, thật khó tưởng tượng người phụ nữ lạnh lùng này lại nửa đêm chủ động chạy vào phòng tìm người đàn ông làm tình, thật không nhìn ra được.
Chương 13: Một ly một triệu
“Sếp Từ, lần trước nhà họ Thẩm hợp tác với tập đoàn Long Môn, hạng mục đã hoàn thành rồi, nghiệm thu cũng đạt tiêu chuẩn. Nghe nói khoản tiền hai mươi triệu còn lại kia đã được bên trên chuyển xuống. Ông xem có phải có thể chuyển cho chúng tôi rồi không?”
“Ồ, tiền thanh toán đã vào tài khoản rồi ư? Sao tôi lại không biết gì thế?”
Từ Bắc cười khẩy hỏi: “Xem ra sếp Thẩm còn nắm bắt tin tức nhanh hơn phó tổng bộ phận kinh doanh là tôi đây. Có cần tôi đổi vị trí này cho cô làm không?”
Thẩm Như Ngọc cười miễn cưỡng nói: “Sếp Từ nói đùa rồi. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc chừng nào khoản tiền này mới đến nơi?”
“Hừ, sếp Thẩm đừng vội, nếu tiền đã đến tôi sẽ tự khắc trả cho cô. Tập đoàn Long Môn chúng tôi cũng làm việc có quy trình, cô hãy kiên nhẫn đợi thêm một lát đi.”
Thẩm Như Đồng đảo mắt, bước tới cung kính nói: “Sếp Từ, số lần chúng ta đã hợp tác khá ít. Nhưng tôi nhìn ra được lòng dạ ông rộng rãi, bình thường chúng tôi có chỗ nào làm không đúng mong ông hãy cảm thông nhiều hơn.”
Dứt lời, Thẩm Như Đồng giơ ly rượu lên nói: “Nào, tôi lại mời ông một ly.”
Từ Bắc đặt ly rượu xuống, vẻ mặt bất mãn nói: “Thôi bỏ đi, uống rượu vốn là để vui vẻ. Bây giờ có chuyện không vui, nên ly rượu này tôi không muốn uống nữa.”
Thẩm Như Đồng và Thẩm Như Ngọc liếc nhìn nhau, biết rằng lão già này đang cố ý chèn ép mình, là hạng người không thấy thỏ không thả chim ưng.
Lúc này có việc cầu xin ông ta, đành phải tự nhận mình xúi quẩy, liên tục xin lỗi, hơn nữa còn chủ động uống vài ly rượu trắng có nồng độ cao.
Một lúc sau, trên mặt Từ Bắc mới nở nụ cười.
“Sếp Từ, tôi còn trẻ không biết ăn nói, có chuyện gì ông cứ nói thẳng với tôi. Hạng mục lần trước chúng tôi đã nhường ba phần lợi nhuận cho tập đoàn Long Môn rồi. Hạng mục lần sau, chúng tôi có thể tiếp tục nhượng bộ năm phần, ông thấy thế nào?” Thẩm Như Đồng chủ động nói.
“Chuyện này, để đến lúc đó hẵng nói. Chuyện hạng mục không phải do tôi đây kiểm soát tất cả, chủ yếu còn phải xem bên trên nữa.”
Nói xong câu này, trên mặt Từ Bắc đã nở nụ cười.
Cái gọi là nhường lợi nhuận chính là tiền hoa hồng cho mình sau khi trúng thầu. Ba phần của hạng mục hai triệu là hơn sáu chục nghìn. Hạng mục tiếp theo nhường năm phần, là tặng không cho mình một triệu.
Mặc dù ở tập đoàn Long Môn, ông ta cũng có tiền lương một năm là một triệu, nhưng chỉ cần nhấc tay đã được tặng nửa năm tiền lương của mình. Tính thế nào thì chuyện này cũng thích hợp.
“Đồng ý với mấy người thì không thành vấn đề, có điều lần này tôi muốn không chỉ là nhường lợi nhuận đơn giản như thế.”
“Hả?”
Thẩm Như Ngọc hỏi: “Vậy có điều gì cần chúng tôi làm, sếp Từ cứ việc nói thẳng.”
“Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì khó khăn, mà chỉ muốn sếp Thẩm hầu hạ tôi hai đêm, thế nào?”
“Ông...”
Thẩm Như Ngọc nhất thời nổi giận, giơ tay lên muốn hắt ly rượu vào mặt ông ta.
Có điều ngẫm lại cô vẫn nhẫn nhịn, dù gì bây giờ công ty cũng đang cần gấp khoản tiền này của tập đoàn Long Môn. Nếu không lấy được khoản tiền này, thậm chí còn đến mức ngay cả tiền lương tháng sau cũng không thể phát.
Các khoản tiền ngân hàng cho vay và lãi suất đều ép buộc cô không thể không khuất phục.
“Sếp Từ nói đùa rồi, hạng người liễu yếu đào tơ như tôi làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ông cơ chứ? Thế này đi, đợi sau khi hai mươi triệu kia đến tay, tôi sẽ chia cho ông bảy phần hạng mục. Sau đó lại mời ông đến phòng bao câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian để chơi hai ngày, toàn bộ chi phí nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ thanh toán, thế nào?”
Câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian là nơi cực kỳ hoang phí hàng đầu Đông Hải, phục vụ ở bên trong chỉ có bạn không thể ngờ đến chứ không có chuyện không thể làm được. Muốn phụ nữ thế nào đều có cả, chi tiêu cũng cực kỳ cao, được gọi là nơi thái tử vào thái giám ra.
Người bình thường đều không thể tiến vào đại sảnh, huống chi là phòng bao.
“Ha ha! Từ Bắc tôi cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm ở tập đoàn Long Môn, có hạng phụ nữ nào mà tôi chưa từng chơi qua. Nhưng tôi lại thích tổng giám đốc tri thức như sếp Thẩm đây. Tối nay hầu hạ tôi một lần, ngày mai hai mươi triệu sẽ vào tài khoản, thế nào?”
“Sếp Từ, ông đừng có mà quá đáng.” Thẩm Như Ngọc nổi giận đùng đùng quát.
Lúc trước ở trên bàn rượu, cô cũng từng bị người khác sờ soạng, nhưng đây là lần đầu tiên bị nói một cách trắng trợn như thế.
“Ha ha, trước mặt ông đây còn giả vờ ngây thơ cái gì. Cô tưởng tôi là tên ngốc như Trương Soái kia à? Đừng tưởng tôi không biết ở sau lưng cô là dáng vẻ gì, nếu tối nay cô không chủ động hầu hạ tôi thoải mái thì chuyện hạng mục đừng hòng nghĩ đến nữa.”
“Bốp!”
Thẩm Như Ngọc ném ly rượu xuống sàn quát: “Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
“Láo xược, nếu cô dám uy hiếp tôi, vậy thì khoản tiền hai mươi triệu kia đừng hòng nghĩ đến nữa. Chỉ cần cô bước một chân ra khỏi cánh cửa này, dù ra tòa ông đây vẫn có thể kéo chết cô.”
Sắc mặt Thẩm Như Ngọc trắng bệch, bước chân ngừng ở cửa nhưng chẳng thế nào cất bước.
Cô biết những lời Từ Bắc nói là thật. Thế giới này là thế, dù tòa phán quyết, chỉ cần tập đoàn Long Môn chết cũng không thừa nhận thì cô cũng không thể làm gì được.
Nếu chỉ có một thân một mình còn đỡ, nhưng cả nghìn công nhân của tập đoàn Thẩm thị, đó là hàng nghìn gia đình, cô không gánh vác nổi trọng trách này.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Ha ha, chẳng thế nào cả, ban nãy tôi chỉ nói đùa với cô mà thôi.”
Từ Bắc cười cười, vươn tay rót một ly rượu đưa cho Thẩm Như Ngọc: “Thế này đi, một ly rượu một triệu, hôm nay cứ chơi thỏa thích, cô uống được bao nhiêu tôi sẽ cho bấy nhiêu.”
“Chuyện này...”
Sắc mặt Thẩm Như Ngọc hơi khó coi.
Một ly rượu đầy này là hai lạng rượu, lúc nãy mình đã uống khá nhiều rồi. Nếu một ly rượu một triệu, vậy thì cô phải uống hết hai mươi ly, cũng tức là bốn cân rượu trắng mới có thể lấy lại tiền.
Bốn cân rượu trắng, với tửu lượng với cô, chỉ sợ người cũng uống tới phát ngốc.
Từ Bắc cười khẩy: “Thế nào, chẳng lẽ chút mặt mũi này mà sếp Thẩm cũng không cho à?”
Thẩm Như Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng: “Sếp Từ, uống rượu thì được, nhưng tôi hy vọng tôi có thể uống được bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, được không?”
“Không thành vấn đề, sếp Thẩm uống tại chỗ thì tôi sẽ trả tiền ngay.”
“Được, một lời đã định.”
Thẩm Như Ngọc bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.
“Sếp Thẩm, tửu lượng khá đấy.”
Trên mặt Từ Bắc nở nụ cười bỉ ổi, cầm chai rượu tiếp tục bước tới rót đầy ly cho cô.
Thẩm Như Ngọc uống hết ly rượu trắng này đến ly khác, rất nhanh đã hơi choáng váng. Nồng độ rượu trắng này rất cao, sức ngấm về sau cũng rất lớn, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ bừng bắt đầu lảo đảo.
Thẩm Như Đồng ở bên cạnh cau mày, vươn tay kéo cô: “Chị, chị đừng uống nữa, chẳng lẽ chị không nhìn ra ông ta đang cố ý chơi chị sao? Nếu còn uống tiếp, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
“Đừng cản chị, nhân lúc chị còn chút tỉnh táo, phải mau chóng uống vài ly, có thể lấy lại một triệu cũng được.”
Thẩm Như Ngọc vươn tay, tiếp tục cầm ly rượu lên nhanh chóng uống thêm hai ly nữa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã uống mười mấy ly rượu trắng, toàn thân đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, cả người tràn ngập vẻ mê hoặc lạ thường.
Từ Bắc thấy mà đỏ mắt.
“Quả nhiên tửu lượng của sếp Thẩm rất cao. Nào nào, tôi rót tiếp chai khác cho sếp Thẩm nhé.”
“Không được, chị ấy không thể uống tiếp.”
Thẩm Như Đồng vội vã xua tay: “Hôm nay đến đây thôi. Chị ấy đã uống tổng cộng mười ba ly rồi, là mười ba triệu, mong sếp Từ hãy thanh toán đi.”
“Sao mà được chứ. Nếu đã uống rồi nhất định phải chơi cho đã. Nếu cô ta không uống, vậy thì cô uống thay cô ta đi.”
“Tôi, tôi càng không thể uống.”
“Vậy thì cô tránh ra.”
Từ Bắc bước tới kéo Thẩm Như Đồng sang một bên, rồi nhìn Thẩm Như Ngọc ở trước mặt nói: “Sếp Thẩm, có thể uống tiếp không? Chỉ còn vài ly nữa là xong rồi, nếu cô không uống thì để tôi đến giúp cô.”
Dứt lời, ông ta vươn tay nhận lấy ly rượu đổ vào miệng Thẩm Như Ngọc.
Chương 14: Đừng chạm vào tôi
“Khụ khụ!”
Thẩm Như Ngọc vùng vẫy mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt dữ tợn kia của Từ Bắc thì cố nhịn men say mãnh liệt trong đầu, rồi giơ tay lên tát mạnh vào mặt ông ta.
“Tránh xa tôi ra.”
“Mẹ kiếp, ả đàn bà đê tiện này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”
Từ Bắc bị ăn một tát nhất thời nổi giận, dứt khoát không giả bộ nữa, mà vươn tay giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của Thẩm Như Ngọc. Tay còn lại cầm chai rượu trên bàn lên, đổ thẳng lên mặt cô.
Một lượng lớn rượu chảy xuống dọc theo gò má tinh xảo của cô. Thẩm Như Ngọc không hít thở được, vô thức há miệng lại bị đổ không ít.
Rượu thấm ướt áo, dính chặt vào người cô, dáng vẻ trêu ngươi, men say quyến rũ khiến người ta phát điên.
Thẩm Như Đồng bị đẩy sang một bên thấy thế thì sốt sắng, cầm điện thoại ở trên bàn lên gọi điện cầu cứu.
Đầu tiên cô ta gọi cho Trương Soái, nhưng đối phương lại chẳng có ai nghe máy. Hết cách rồi, cô ta chỉ có thể gọi cho Vân Hiên mà mình mới làm quen ngày hôm qua. Hơn nữa còn chụp vài tấm Thẩm Như Ngọc bị đổ rượu.
“Ngon nhỉ. Không hổ là tổng giám đốc xinh đẹp Đông Hải, hôm nay ông đây có phúc rồi.”
Dứt lời, ông ta nóng lòng lật người cô đè xuống bàn, nhanh chóng cởi thắt lưng của mình.
Nhìn người phụ nữ đã say khướt ở trên bàn, ông ta không cầm lòng được xuống tay, đi tới cởi đồ phòng hộ trên người cô ra.
Thẩm Như Ngọc đang trong men say, cảm thấy có người đang cởi đồ mình. Cô theo bản năng dùng sức đẩy ra, nhưng dáng vẻ của cô vô cùng yếu ớt, trái lại càng kích thích thú tính trong người Từ Bắc.
Khi tia lí trí cuối cùng bị men say bao trùm, không hiểu sao trong lòng Thẩm Như Ngọc lại nhớ đến Vân Hiên, nước mắt chảy xuống dọc theo khóe mắt của cô.
“Sếp Thẩm thân yêu, cô đừng khóc mà. Lát nữa tôi sẽ khiến cô sướng tới trời.”
Từ Bắc đắc ý tiện tay sờ soạng mặt Thẩm Như Ngọc, sau đó vươn tay định thò vào trong cổ áo của cô.
“Rầm.”
Đột nhiên cửa sổ sát đất bên cạnh bỗng bị va đập vỡ nát, một bóng người giống như chim lớn xẹt qua từ không trung.
“Vút.”
Mấy tấm kính sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của Từ Bắc, máu tươi bắn ra khiến ông ta đau đến mức liên tục lùi về sau.
Vân Hiên đứng một mình trên bàn rượu, nhìn Thẩm Như Ngọc đang nằm nhoài ở trước mặt, vội vã ôm cô vào lòng, sau đó cởi áo khoác ra phủ lên người cô.
“Cô thế nào rồi?”
Thẩm Như Ngọc vẫn đang say khướt, chỉ yếu ớt vùng vẫy, miệng lẩm bẩm: “Buông ra, buông tôi ra!”
Vân Hiên cong ngón tay, ấn nhẹ vào hai huyệt Bách Hội ở giữa đầu cô, sau đó ấn vào bụng dưới, bỗng dùng sức.
“Ọe!”
Thẩm Như Ngọc bỗng cảm thấy vùng bụng co rút lại, đè mạnh vào dạ dày.
Một lượng lớn rượu vẫn chưa tiêu hóa hết kia bỗng được nôn ra từ trong miệng cô.
Vân Hiên dìu cô ngồi xuống ghế, dùng khăn mặt đã thấm ướt cẩn thận đắp lên trán và cổ của cô.
Sau đó anh xoay người, nhìn Từ Bắc vẫn chưa kéo quần lên ở trong góc kia, trong mắt đã hiện lên tia sát ý.
“Mày, mày muốn làm gì? Đây là địa bàn của tập đoàn Long Môn, nếu mày gây sự tại đây sẽ đắc tội với Long gia đấy.”
“Tay kia đâu?” Vân Hiên lạnh lùng hỏi.
“Gì... gì cơ?”
“Tôi hỏi ông, tay mới chạm vào Thẩm Như Ngọc đâu?”
“Tôi...”
Từ Bắc đã nhìn ra tia sát ý trong mắt Vân Hiên, ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào.
“Vậy là hai tay rồi.”
Vân Hiên tùy ý cầm hai chiếc đũa trên bàn lên, rồi ném mạnh qua đó.
Đũa dài nhỏ mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng vào hai bả vai của Từ Bắc, ghim chặt ông ta vào vách tường.
“Á! Xin tha mạng, xin tha mạng.”
Từ Bắc la hét thảm thiết, yếu ớt dựa vào vách tường cầu xin: “Tôi có tiền, tôi có rất rất nhiều tiền. Tôi đều đưa hết cho cậu được không? Xin cậu hãy tha cho tôi, nếu cậu xuống tay tại đây, tập đoàn Long Môn sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Hừ!”
Vân Hiên lại rút ra một chiếc đũa, ác chừng từ trên xuống dưới trong ánh mắt sợ sệt của Từ Bắc.
“Là kẻ nào dám gây sự trong tập đoàn Đế Hào của tôi?”
Đúng lúc này, bảo vệ khách sạn nghe thấy tin tức vội vàng chạy đến. Người đàn ông dẫn đầu có thân hình vạm vỡ, trên mặt xăm một con bọ cạp màu đen, khớp xương bàn tay thô to, vừa nhìn đã biết là người lão luyện từng tập võ.
“Anh Bọ Cạp, anh Bọ Cạp, cứu tôi với. Tôi là Từ Bắc của tập đoàn Long Môn.”
Nhìn thấy người của tập đoàn Long Môn đi tới, sắc mặt Từ Bắc bỗng dịu hơn rất nhiều, lên tiếng khóc lóc kể lể: “Mau, mau đến đây đi. Có người đang gây rối trong tập đoàn Đế Hào chúng ta, là thằng nhãi này nè, đừng bỏ qua cho nó.”
Từ Bắc vốn định giơ tay chỉ Vân Hiên, nhưng hai cánh tay bị đâm thủng, chỉ có thể nhìn chòng chọc anh.
Nhưng Vân Hiên lại hờ hững, chẳng thèm đoái hoài đến đám vệ sĩ trước mặt, mà xoay người đi tới bàn rượu bên cạnh, vỗ mặt bàn nói: “Được rồi, đứng dậy đi.”
“Cái gì, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Thẩm Như Đồng đứng dậy, cúi đầu dè dặt nói.
Lúc nãy bị Từ Bắc đẩy dập đầu, lại suýt bị kính đâm bị thương khi Vân Hiên đạp vỡ cửa sổ, vì thế cô ta chỉ có thể ba chân bốn cằng trốn dưới gầm bàn.
“Như Ngọc đã uống quá nhiều rượu, mặc dù tôi đã ép một lượng lớn rượu ra ngoài rồi. Nhưng bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi, cô có thể đưa cô ấy về không?”
Thẩm Như Đồng vội vàng đi tới, kéo Thẩm Như Ngọc lên xem. Hơi thở ổn định, dáng vẻ say khướt.
Nghe Vân Hiên nói thế, Thẩm Như Đồng dè dặt nói: “À, được. Không được, nếu chúng tôi đi rồi thì anh phải làm thế nào?”
Vân Hiên thờ ơ đáp: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ tự có cách. Cô cứ đưa cô ấy về đến nhà an toàn là được, còn tôi sẽ ở lại đây.”
“Anh phải nghĩ cho kỹ, tập đoàn Long Môn có thế lực ngút trời ở Đông Hải, người đã đắc tội với bọn họ đều không còn một ai an toàn sống sót.”
“Cô đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thấy Vân Hiên đã quyết định rồi, Thẩm Như Đồng cũng không tiện nói gì nữa, mà dìu Thẩm Như Ngọc lảo đảo rời khỏi phòng bao.
Vệ sĩ đứng ở cửa định ngăn cản, nhưng Bọ Cạp đứng đầu đã vươn tay ngăn cản.
Cuối cùng Thẩm Như Đồng liếc nhìn Vân Hiên, không ngờ anh rể rẻ rúng này lại dũng cảm đến thế, để cho bọn họ rời đi trước, còn mình thì chủ động ở lại.
Cửa chính phòng bao nhanh chóng đóng lại, Từ Bắc vẫn đang kêu gào: “Ranh con, mày chết chắc rồi. Mày có biết anh Bọ Cạp là ai không hả? Anh ấy là trợ thủ đắc lực của tập đoàn Long Môn bọn tao, là vệ sĩ thân cận của Cửu gia. Một chiêu Hồng Quyền đã đánh chết chín mươi mấy người trong cuộc thi quyền anh ngầm. Hiện đang là phó phòng an ninh của tập đoàn Đế Hào. Mày đã đắc tội với tao ở trên địa bàn Long Môn, nên mày cứ đợi đó đi, để xem anh Bọ Cạp mà không đánh mày tè ra quần thì chữ Từ của tao sẽ viết ngược.”
Vân Hiên phớt lờ lời nói của Từ Bắc, mà nhàn nhã nhìn anh Bọ Cạp ở trước mặt.
Dưới ánh nhìn của Từ Bắc, Bọ Cạp từng bước đi tới trước mặt rồi đứng lại cách Vân Hiên tầm hai mét.
Đột nhiên, trên mặt người đàn ông mang theo vẻ cung kính, chủ động cúi người nói: “Bọ Cạp phòng an ninh tập đoàn Đế Hào bái kiến Vân tiên sinh, chào buổi tối Vân tiên sinh.”
“Chào buổi tối Vân tiên sinh.”
Vệ sĩ đằng sau cũng cúi người chào hỏi.
Từ Bắc trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng này.
Chương 15: Phòng đế vương
Từ Bắc chẳng thể ngờ rằng, phó phòng an ninh của tập đoàn Đế Hào, ngay cả mình cũng phải dè dặt gọi một tiếng anh Bọ Cạp lại cung kính với thanh niên xa lạ ở trước mặt này đến thế.
Vân Hiên đang ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Anh là người của Long Cửu nên biết tôi à?”
Bọ Cạp cung kính cúi đầu, thậm chí còn chẳng dám thẳng lưng trước mặt Vân Hiên.
“Vâng, tôi là cấp dưới của Cửu gia. Hôm qua mới ở sân bay, đứng sau lưng Cửu gia nên đã may mắn gặp được Vân tiên sinh.”
Long Cửu có thân phận như thế nào, là lão đại của tập đoàn Long Môn mà còn cung kính khi đứng trước mặt Vân Hiên. Mình chỉ là một tên vặt vãnh, làm sao dám bất kính với anh cơ chứ.
“Hóa ra là thế.”
“Thật sự không ngờ lại gặp được Vân tiên sinh tại đây. Tôi sẽ thông báo cho Cửu gia đến đây ngay.” Bọ Cạp mở miệng.
“Không cần gọi anh ta đến đây đâu.”
Vân Hiên chỉ Từ Bắc ở đằng sau hỏi: “Anh có quen người này không?”
Bọ Cạp liếc nhìn ông ta, nhỏ giọng đáp: “Hình như là có, ông ta phó giám đốc phòng kinh doanh của chi nhánh tập đoàn Long Môn, từng đến khách sạn của chúng tôi ăn cơm vài lần, nhưng không thân cho lắm.”
“Anh Bọ Cạp, tại sao anh...”
Bọ Cạp lạnh lùng lườm ông ta, Từ Bắc thấy thế thì nuốt lại lời nói xuống bụng.
Nhìn bộ dạng này của ông ta thì biết tên này đã gặp xúi quẩy rồi. Chọc ai không chọc lại đi đắc tội với Vân Hiên, đụng phải một miếng thép hợp kim như vậy thì chỉ có thể chịu đựng một mình. Giờ phút này, dù là anh em ruột cũng phải lên tiếng rũ sạch quan hệ của hai người.
“Anh hãy dẫn ông ta đến trước mặt Long Cửu cho tôi, rồi nói cho anh ta biết tôi cần một lời giải thích.”
“Vâng, Vân tiên sinh.”
Bọ Cạp gật đầu, nói xong thì đi thẳng đến trước mặt Từ Bắc.
Bây giờ Từ Bắc đã biết hoảng loạn rồi, men say cũng bị mồ hôi lạnh làm cho tỉnh táo, mở miệng cầu xin: “Đừng mà anh Bọ Cạp, anh hãy nghe tôi giải thích. Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả. Anh hãy nói với vị tiên sinh đó tha cho tôi một mạng đi.”
“Suỵt!”
Bọ Cạp cúi đầu nhìn ông ta, khẽ lắc đầu nói nhỏ: “Bây giờ ông đừng nói gì cả, muốn sống thì hãy im lặng, bằng không ông mà cắn người nào thì người đó sẽ chết cùng ông đấy.”
Dứt lời, anh ta bỗng giơ chân lên, đá mạnh vào đầu của Từ Bắc.
Từ Bắc trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
“Đi đi, đưa ông ta đến biệt thự của Cửu gia, tiện thể đưa bản gốc camera an ninh trong phòng bao này qua đó.”
Bọ Cạp khẽ căn dặn đàn em.
“Vâng, lão đại.”
Vệ sĩ sau lưng đi tới, kéo Từ Bắc không khác gì kéo chó chết ra ngoài.
Bọ Cạp quay đầu, nhìn Vân Hiên đang ngồi trên sofa, vẫn cung kính bước tới nói: “Vân tiên sinh, người đã đưa đi rồi. Chuyện này xảy ra ở Đế Hào, nên tôi cũng khó mà thoát tội, mong Vân tiên sinh hãy trách phạt.”
Dứt lời, anh ta lấy dao găm ở bên hông ra, đưa tới bằng hai tay.
Vân Hiên cúi đầu nhìn dao găm, cười khẩy một tiếng rồi vươn tay nhận lấy.
Trong ánh mắt sợ sệt của Bọ Cạp, hai ngón tay đang kẹp dao găm khẽ dùng sức. “Coong”, dao găm được làm từ thép nguyên chất đã bị bẻ thẳng thành hai khúc, rơi xuống sàn.
“Bỏ đi, tôi sẽ ghi nhớ chuyện ngày hôm nay trước. Có điều anh hãy nhớ kỹ, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, sẽ không có lần sau đâu.”
“Cảm ơn Vân tiên sinh.”
Dứt lời, Vân Hiên đứng dậy rời đi: “Tôi mệt rồi, anh hãy tìm một nơi cho tôi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, Vân tiên sinh. Phòng ở khách sạn Đế Hào chúng tôi là tốt nhất, mời ngài đi theo tôi.”
Bọ Cạp vội vàng cử người dọn dẹp phòng đế vương xa hoa nhất trong khách sạn Đế Hào. Đây là căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, còn xa hoa hơn cả phòng tổng thống.
Bố cục và cách trang trí trong phòng cực kỳ xa hoa rộng rãi. Ngoại trừ phòng ngủ chính và bảy phòng ngủ phụ thì còn chuẩn bị phòng dành riêng cho vệ sĩ và người giúp việc. Hơn nữa còn có phòng hội nghị thương vụ và phòng làm việc riêng, đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách gần như có thể ngắm nhìn cả Nghi Thành.
Ngoài ra, toàn bộ vật dụng tắm rửa trong phòng đều là hàng hiệu số một quốc tế, có quản gia riêng trong phòng, phục vụ 24/24.
Mà giá cả cũng cao ngất ngưởng, giá phòng tổng thống khách sạn Đế Hào là một trăm tám tám nghìn cho một đêm, còn chi phí cho một đêm của phòng đế vương lên đến ba trăm tám mươi tám.
Có điều, kể từ lúc Vân Hiên đến Đông Hải, Long Cửu đã căn dặn để trống tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, dành riêng để tiếp đón anh đến ở tạm.
Lúc này, Bọ Cạp đang đứng ở cửa giới thiệu: “Vân tiên sinh, đây là phòng đế vương xa hoa nhất của khách sạn chúng tôi. Ngài xem thử có hài lòng không?”
“Cũng được.”
Vân Hiên quan sát xung quanh, rồi lại sờ ghế sofa bằng da thật, trong lòng cũng thầm tặc lưỡi.
Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Quá xa hoa rồi đó.
Thảo nào lão già vừa mới đi ra ngoài đã nói gì mà không muốn quay lại. Quả thật nơi này thoải mái hơn rất nhiều so với đảo Thiên Y.
Ở đảo Thiên Y, cho dù anh là môn chủ Thiên Y Môn cũng chỉ có một căn phòng nhỏ còn không bằng nửa nơi này. Còn ngủ trên tấm phản cứng ngắc.
“Vậy thì tốt, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Nếu ngài cần gì thì ngoài cửa có quản gia 24/24 sẽ lắng nghe lời căn dặn của ngài.”
Bọ Cạp hiểu chuyện lùi về sau vài bước, đóng cửa phòng lại. Sau đó anh ta thở hắt ra, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Long Cửu báo cáo.
Vân Hiên ở trong phòng quan sát một hồi, sau đó nằm vào trong bồn tắm đôi ở trong phòng tắm bắt đầu ngâm mình.
Anh mở chức năng massage trong bồn tắm, cảm nhận dòng nước ấm áp thấm ướt làn da, hơi nóng bốc lên trong phòng tắm, cảm giác sương mù hầm hập thực sự quá thoải mái.
“Haiz, đây mới là cuộc sống.”
Vân Hiên thoải mái thở dài.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân khe khẽ. Vân Hiên nhất thời trở nên cảnh giác, lên tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài?”
Lúc này, một bóng dáng cao ráo đều đặn xuất hiện ở khung cửa phòng tắm. Tiếp theo, cửa phòng tắm từ từ mở ra.
Chỉ thấy một cô gái tóc dài quấn khăn tắm màu trắng đang đứng ngoài cửa.
Gương mặt cô gái tinh xảo, mái tóc dài xõa sau lưng, dáng người hình chữ S thoắt ẩn thoắt hiện dưới sự bao bọc của khăn tắm màu trắng. Trên gương mặt không trang điểm nhưng lại mang theo vẻ mê hoặc trong sáng, dưới cổ là hai mảng trắng kiêu ngạo nhô lên.
“Chào Vân tiên sinh.”
Cô gái khẽ chào hỏi rồi cúi đầu.
Khí chất tri thức nho nhã, nhưng lại sở hữu vóc dáng mê hoặc đến thế. Lúc này đang đứng một mình bên ngoài phòng tắm, hễ là con người đều biết đây là ý gì.
“Cô là ai?”
Cô gái cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Tôi tên là Phương Nhã, là giám đốc lễ tân của khách sạn Đế Hào, là Cửu gia bảo tôi đến đây.”
Vân Hiên ngạc nhiên hỏi: “Anh ta bảo cô đến đây làm gì?”
“Vân tiên sinh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đấy.”
Dứt lời, sắc mặt Phương Nhã đỏ bừng, vươn tay kéo khăn tắm quấn trước ngực xuống, cứ thế phơi bày vóc dáng hơi ngây ngô nhưng lại kiêu ngạo kia cho anh xem.
“Cô đang...”
Vân Hiên nhất thời cả kinh, vội vàng vươn tay đập xuống mặt nước trong bồn tắm.
Trong phòng tắm nhất thời bọt nước bắn tung tóe, Phương Nhã theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếp theo, Vân Hiên nhảy lên tiện tay kéo áo tắm ở bên cạnh xuống mặc vào người. Sau đó khi khăn tắm trên người Phương Nhã vẫn chưa rơi xuống, anh đã nhanh chóng bước tới tiếp tục quấn khăn tắm lên người cô ta.
Tốc độ rất nhanh, gần như làm liền một mạch.