Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1347
Thiên tiên sinh chỉ có một câu duy nhất:
- Không biết.
Không biết là Thiên tiên sinh thật sự không biết hay không muốn trả lời?
- Tốt, ta hỏi ngươi câu khác, ngươi hận bọn họ không?
Thiên tiên sinh không nói gì, gã biết Nữ Nhân Hắc Y nói bọn họ ý chí những Sáng Thế giả Nữ Oa đã sáng tạo ra vũ trụ này.
- Biết không? Đôi khi ta rất hận nhóm Nữ Oa, các nàng sáng lập vũ trụ, đưa cho chúng ta sinh mệnh, ta thừan hạn những thứ này, rất cảm ơn. Bọn họ là Sáng Thế giả nhưng tại sao cứ muốn tới quấy nhiễu vũ trụ này? Ức vạn năm qua chỉ tại Sáng Thế giả như bọn họ quấy nhiễu vũ trụ không yên bình. Nhân quả vĩnh hằng bị bọn họ làm loạn. Ài, nếu không có các nàng tham gia thì vũ trụ chắc đã rất đẹp.
- Nhìn sự việc không nên chỉ theo một chiều.
Thiên tiên sinh lấy quyển sách thủy tinh ra từ bao giờ, tên sách là Các Thế Kỷ.
Thiên tiên sinh thạn trọng lật xem, nói:
- Nếu không có những Sáng Thế giả tham gia thì vũ trụ thật sự tốt đẹp?
- Không đúng sao?
Nữ Nhân Hắc Y chất vấn:
- Có người nói ngay từ đầu chỉ tại nhóm Nữ Oa tùy tiện làm byậ, vì chơi vui nên tự mình vào vũ trụ, Phục Hy bất đắc dĩ bị cuốn vào.
- Ha, ngươi nói là có người nói, không đúng thật sự.
- Chẳng lẽ không đúng?
- Cũng không phải, không ai biết. Dù sao các nàng là Sáng Thế giả, chuyện năm đó chỉ có bọn họ mới biết.
- Thiên tiên sinh, sao ta có cảm giác trong lời nói của Thiên tiên sinh có ẩn ý gì? Đã đến lúc này rồi, Thiên tiên sinh biết cái gì hãy cho ta biết được không?
- Hai chúng ta nếu có một người biết sự thật thì đó là ngươi. Ta chỉ là người ghi chép vũ trụ, còn ngươi mới là nhà tiên tri.
- Cái này...
vô tận hải, Nhân Linh chi đô.
Vân Khởi nhìn chằm chằm ngồi xếp bằng, chắp hai tay vào nhau, nhắm mắt lại. Vân Khởi đứng trong không trung, trong mắt không có cảm xúc. Không ai biết Trần Lạc đang làm gì, không người nào biết, dù là sứ giả nguyên thủy hay Sáng Thế giả.
Đột nhiên Vân Khởi nhúc nhích, bất ngờ là gã không đi tranh giành Phục Hy Tứ Tượng đỉnh mà lao hướng Trần Lạc.
Thất Dạ nhanh nhẹn chặn trước mặt Trần Lạc, hơ cánh tay trái hắc ám đánh một đấm. Ngạo Phong, Tần Phấn song óng đứng cạnh người Trần Lạc. Thất Dạ, Ngạo Phong, Tần Phấn đều không đánh lại Vân Khởi. Dù Thất Dạ từng là hóa thân ám căn nguyên vũ trụ, dù Trần Lạc, Tần Phấn là sứ giả nguyên thủy sinh ra theo hỗn độn cũng không được. Bởi vì bọn họ đều mất đi chân ngã, không hoàn toàn thức tỉnh.
Vù vù vù vù vù!
Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế và chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu không bảo vệ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh nữa, bọn họ vọt tới che chở Trần Lạc. Nhưng vô dụng. Đúng như Vân Khởi đã nói, mặc dù bọn họ là Sáng Thế giả nhưng chỉ có thế, bọn họ không thật sự chúa tể phương vũ trụ này mà là Vân Khởi.
Trên Thiên cung, nhìn Vân Khởi cố gắng giết Trần Lạc, Nữ Nhân Hắc Y nghi ngờ hỏi:
- Tại sao Vân Khởi không cướp Phục Hy Tứ Tượng đỉnh mà muốn giết Trần Lạc?
Thiên tiên sinh bỏ ngang bàn cờ, bắt đầu viết Các Thế Kỷ.
Thiên tiên sinh trả lời:
- Bởi vì hắn sợ!
- Sợ cái gì?
- Sợ Trần Lạc, sợ Phục Hy, càng sợ Hư Vọng!
- Có ý gì?
- Rất đơn giản, chỉ khi giết hẳn Hư Vọng Vân Khởi mới dám đụng vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.
- Tại sao?
- Không tại sao, đơn giản là Vân Khởi sợ.
- Rốt cuộc hắn đang sợ cái gì!
- Vấn đề này chỉ có Vân Khởi biết.
Vô tận hải, Nhân Linh chi đô.
Thất Dạ, Tần Phấn, Ngạo Phong, Nữ Oa Nữ Đế Nữ Vu, chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu, hai lão gia tử thiên địa đều tham gia cuộc chiến, cùng bao vây tiễu trừ Vân Khởi.
Không sai.
Vô dụng. Nhất là chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu thậm chí không thể đến gần Vân Khởi. Phương vũ trụ này, Ngạo Phong, Tần Phấn còn đến gần được, nhưng chỉ có thế. Căn nguyên thiên địa của bọn họ ở trước mặt căn nguyên vũ trụ của Vân Khởi thật nhỏ bé.
Chỉ có ba nữ nhân Sáng Thế giả Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế là còn đánh xáp lá cà với Vân Khởi, nhưng chỉ vẻn vẹn là đấu tay đôi. Vân Khởi e ngại thân phận Sáng Thế giả không giết các nàng được, nhưng nhóm Nữ Oa cũng không thể làm gì Vân Khởi.
Vân Khởi lên tiếng:
- Ta nói rồi, không được là không được, tuy rằng các ngươi sáng tạo phương vũ trụ này nhưng ta mới là chúa tể thật sự của phương vũ trụ này này!
Nữ Oa, Nữ Đế, Nữ Vu la đau, bay ngược ra ngoài. Mắt thấy Vân Khởi sẽ xuất hiện trước mặt Trần Lạc, thoáng chốc vũ trụ bị hắc ám bao phủ, gần như che lấp ánh sáng. Chợt tiếng gầm điên cuồng vang lên, môt người từ trên trời giáng xuống, chính là Thất Dạ.
Thất Dạ tóc đen, mắt đỏ, như yêu như ma, như thiên như địa, như vũ như trụ.
Thất Dạ vẫn là Thất Dạ nhưng không phải Thất Dạ trước kia.
Thất Dạ thả ra hóa thân ám luôn giấu trong cánh tay trái, nói chính xác là hóa thân ám căn nguyên vũ trụ.
Vân Khởi không sợ, không thèm để Thất Dạ vào mắt:
- Thất Dạ, ha ha... Hóa thân ám của ngươi phong ấn quá lâu, ất lâu, lâu đến nỗi thoát khỏi căn nguyên vũ trụ. Ngươi có tư cách gì đánh với ta?
Vân Khởi giơ tay búng một cái, ánh sáng nở rộ chớp mắt cắn nuốt hắc ám. Thất Dạ còn chưa đến gần đã bị hất văng ra.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Khởi ung dung mỉm cười nói:
- Đã tới lúc kết thúc.
Vân Khởi bước ra một bước. Thoáng chốc vô tận hải biến thành địa dương thật, vũ trụ thành dòng xoáy. Hai lão gia tử thiên địa, Thất Dạ muốn lao lên nhưng miệng mũi trào máu, mọi người, ba Sáng Thế giả Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế cũng vậy.
Đột nhiên.
Một tiếng niệm kinh trang nghiêm vang lên, pho tượng phật to lớn ngưng diễn ra. Ánh sáng vàng nở rộ, vòng xoáy vũ trụ ngừng lại. Giờ khắc này không có thời gian, không có không gian, không có gì cả, nhưng Trần Lạc đứng lên từ bao giờ.
Vân Khởi nhìn Trần Lạc, đôi mắt tĩnh lặng hiện lên tình cảm, là kiêng dè, hưng phấn, điên cuồng, kích động:
- Rốt cuộc... Ngươi vẫn tỉnh.
Trần Lạc vẫn là Trần Lạc, không có gì thay đổi. Trần Lạc tỉnh dậy, không nói một câu, chỉ nhìn Vân Khởi.
Vân Khởin hìn Trần Lạc:
- A, không biết ta là nên xưng hô ngươi là Phục Hy hay Trần Lạc hoặc Hư Vọng?
Vân Khởi ngước nhìn tượng phật khổng lồ lơ lửng trong không trung:
- Ta nghĩ nên gọi ngươi là Hư Vọng phải không?
Trần Lạc mở miệng nói:
- Bỏ cuộc đi.
Trần Lạc chỉ nói ba chữ, nhưng ba chữ đó vô cùng chói tai với Vân Khởi. Ba chữ chọc giận Vân Khởi.
Vân Khởi cười khẩy quát:
- Bỏ cuộc? Tại sao ta phải bỏ cuộc? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào cái gọi là Hư Vọng Chi Phật sao? Chỉ bằng vào Hư Vọng chi phật mới là căn nguyên vũ trụ sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Hư Vọng, người nên bỏ cuộc là ngươi mới đúng. Chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ giấu trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh. Chờ khi ta lấy được Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, chính thức chúa tể vũ trụ, ngươi lấy gì tranh với ta? Chỉ bằng vào ngươi đã mất chân ngã?
- Không biết.
Không biết là Thiên tiên sinh thật sự không biết hay không muốn trả lời?
- Tốt, ta hỏi ngươi câu khác, ngươi hận bọn họ không?
Thiên tiên sinh không nói gì, gã biết Nữ Nhân Hắc Y nói bọn họ ý chí những Sáng Thế giả Nữ Oa đã sáng tạo ra vũ trụ này.
- Biết không? Đôi khi ta rất hận nhóm Nữ Oa, các nàng sáng lập vũ trụ, đưa cho chúng ta sinh mệnh, ta thừan hạn những thứ này, rất cảm ơn. Bọn họ là Sáng Thế giả nhưng tại sao cứ muốn tới quấy nhiễu vũ trụ này? Ức vạn năm qua chỉ tại Sáng Thế giả như bọn họ quấy nhiễu vũ trụ không yên bình. Nhân quả vĩnh hằng bị bọn họ làm loạn. Ài, nếu không có các nàng tham gia thì vũ trụ chắc đã rất đẹp.
- Nhìn sự việc không nên chỉ theo một chiều.
Thiên tiên sinh lấy quyển sách thủy tinh ra từ bao giờ, tên sách là Các Thế Kỷ.
Thiên tiên sinh thạn trọng lật xem, nói:
- Nếu không có những Sáng Thế giả tham gia thì vũ trụ thật sự tốt đẹp?
- Không đúng sao?
Nữ Nhân Hắc Y chất vấn:
- Có người nói ngay từ đầu chỉ tại nhóm Nữ Oa tùy tiện làm byậ, vì chơi vui nên tự mình vào vũ trụ, Phục Hy bất đắc dĩ bị cuốn vào.
- Ha, ngươi nói là có người nói, không đúng thật sự.
- Chẳng lẽ không đúng?
- Cũng không phải, không ai biết. Dù sao các nàng là Sáng Thế giả, chuyện năm đó chỉ có bọn họ mới biết.
- Thiên tiên sinh, sao ta có cảm giác trong lời nói của Thiên tiên sinh có ẩn ý gì? Đã đến lúc này rồi, Thiên tiên sinh biết cái gì hãy cho ta biết được không?
- Hai chúng ta nếu có một người biết sự thật thì đó là ngươi. Ta chỉ là người ghi chép vũ trụ, còn ngươi mới là nhà tiên tri.
- Cái này...
vô tận hải, Nhân Linh chi đô.
Vân Khởi nhìn chằm chằm ngồi xếp bằng, chắp hai tay vào nhau, nhắm mắt lại. Vân Khởi đứng trong không trung, trong mắt không có cảm xúc. Không ai biết Trần Lạc đang làm gì, không người nào biết, dù là sứ giả nguyên thủy hay Sáng Thế giả.
Đột nhiên Vân Khởi nhúc nhích, bất ngờ là gã không đi tranh giành Phục Hy Tứ Tượng đỉnh mà lao hướng Trần Lạc.
Thất Dạ nhanh nhẹn chặn trước mặt Trần Lạc, hơ cánh tay trái hắc ám đánh một đấm. Ngạo Phong, Tần Phấn song óng đứng cạnh người Trần Lạc. Thất Dạ, Ngạo Phong, Tần Phấn đều không đánh lại Vân Khởi. Dù Thất Dạ từng là hóa thân ám căn nguyên vũ trụ, dù Trần Lạc, Tần Phấn là sứ giả nguyên thủy sinh ra theo hỗn độn cũng không được. Bởi vì bọn họ đều mất đi chân ngã, không hoàn toàn thức tỉnh.
Vù vù vù vù vù!
Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế và chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu không bảo vệ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh nữa, bọn họ vọt tới che chở Trần Lạc. Nhưng vô dụng. Đúng như Vân Khởi đã nói, mặc dù bọn họ là Sáng Thế giả nhưng chỉ có thế, bọn họ không thật sự chúa tể phương vũ trụ này mà là Vân Khởi.
Trên Thiên cung, nhìn Vân Khởi cố gắng giết Trần Lạc, Nữ Nhân Hắc Y nghi ngờ hỏi:
- Tại sao Vân Khởi không cướp Phục Hy Tứ Tượng đỉnh mà muốn giết Trần Lạc?
Thiên tiên sinh bỏ ngang bàn cờ, bắt đầu viết Các Thế Kỷ.
Thiên tiên sinh trả lời:
- Bởi vì hắn sợ!
- Sợ cái gì?
- Sợ Trần Lạc, sợ Phục Hy, càng sợ Hư Vọng!
- Có ý gì?
- Rất đơn giản, chỉ khi giết hẳn Hư Vọng Vân Khởi mới dám đụng vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.
- Tại sao?
- Không tại sao, đơn giản là Vân Khởi sợ.
- Rốt cuộc hắn đang sợ cái gì!
- Vấn đề này chỉ có Vân Khởi biết.
Vô tận hải, Nhân Linh chi đô.
Thất Dạ, Tần Phấn, Ngạo Phong, Nữ Oa Nữ Đế Nữ Vu, chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu, hai lão gia tử thiên địa đều tham gia cuộc chiến, cùng bao vây tiễu trừ Vân Khởi.
Không sai.
Vô dụng. Nhất là chúa tể tứ sắc thiên, mười hai tổ vu thậm chí không thể đến gần Vân Khởi. Phương vũ trụ này, Ngạo Phong, Tần Phấn còn đến gần được, nhưng chỉ có thế. Căn nguyên thiên địa của bọn họ ở trước mặt căn nguyên vũ trụ của Vân Khởi thật nhỏ bé.
Chỉ có ba nữ nhân Sáng Thế giả Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế là còn đánh xáp lá cà với Vân Khởi, nhưng chỉ vẻn vẹn là đấu tay đôi. Vân Khởi e ngại thân phận Sáng Thế giả không giết các nàng được, nhưng nhóm Nữ Oa cũng không thể làm gì Vân Khởi.
Vân Khởi lên tiếng:
- Ta nói rồi, không được là không được, tuy rằng các ngươi sáng tạo phương vũ trụ này nhưng ta mới là chúa tể thật sự của phương vũ trụ này này!
Nữ Oa, Nữ Đế, Nữ Vu la đau, bay ngược ra ngoài. Mắt thấy Vân Khởi sẽ xuất hiện trước mặt Trần Lạc, thoáng chốc vũ trụ bị hắc ám bao phủ, gần như che lấp ánh sáng. Chợt tiếng gầm điên cuồng vang lên, môt người từ trên trời giáng xuống, chính là Thất Dạ.
Thất Dạ tóc đen, mắt đỏ, như yêu như ma, như thiên như địa, như vũ như trụ.
Thất Dạ vẫn là Thất Dạ nhưng không phải Thất Dạ trước kia.
Thất Dạ thả ra hóa thân ám luôn giấu trong cánh tay trái, nói chính xác là hóa thân ám căn nguyên vũ trụ.
Vân Khởi không sợ, không thèm để Thất Dạ vào mắt:
- Thất Dạ, ha ha... Hóa thân ám của ngươi phong ấn quá lâu, ất lâu, lâu đến nỗi thoát khỏi căn nguyên vũ trụ. Ngươi có tư cách gì đánh với ta?
Vân Khởi giơ tay búng một cái, ánh sáng nở rộ chớp mắt cắn nuốt hắc ám. Thất Dạ còn chưa đến gần đã bị hất văng ra.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Khởi ung dung mỉm cười nói:
- Đã tới lúc kết thúc.
Vân Khởi bước ra một bước. Thoáng chốc vô tận hải biến thành địa dương thật, vũ trụ thành dòng xoáy. Hai lão gia tử thiên địa, Thất Dạ muốn lao lên nhưng miệng mũi trào máu, mọi người, ba Sáng Thế giả Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế cũng vậy.
Đột nhiên.
Một tiếng niệm kinh trang nghiêm vang lên, pho tượng phật to lớn ngưng diễn ra. Ánh sáng vàng nở rộ, vòng xoáy vũ trụ ngừng lại. Giờ khắc này không có thời gian, không có không gian, không có gì cả, nhưng Trần Lạc đứng lên từ bao giờ.
Vân Khởi nhìn Trần Lạc, đôi mắt tĩnh lặng hiện lên tình cảm, là kiêng dè, hưng phấn, điên cuồng, kích động:
- Rốt cuộc... Ngươi vẫn tỉnh.
Trần Lạc vẫn là Trần Lạc, không có gì thay đổi. Trần Lạc tỉnh dậy, không nói một câu, chỉ nhìn Vân Khởi.
Vân Khởin hìn Trần Lạc:
- A, không biết ta là nên xưng hô ngươi là Phục Hy hay Trần Lạc hoặc Hư Vọng?
Vân Khởi ngước nhìn tượng phật khổng lồ lơ lửng trong không trung:
- Ta nghĩ nên gọi ngươi là Hư Vọng phải không?
Trần Lạc mở miệng nói:
- Bỏ cuộc đi.
Trần Lạc chỉ nói ba chữ, nhưng ba chữ đó vô cùng chói tai với Vân Khởi. Ba chữ chọc giận Vân Khởi.
Vân Khởi cười khẩy quát:
- Bỏ cuộc? Tại sao ta phải bỏ cuộc? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào cái gọi là Hư Vọng Chi Phật sao? Chỉ bằng vào Hư Vọng chi phật mới là căn nguyên vũ trụ sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Hư Vọng, người nên bỏ cuộc là ngươi mới đúng. Chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ giấu trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh. Chờ khi ta lấy được Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, chính thức chúa tể vũ trụ, ngươi lấy gì tranh với ta? Chỉ bằng vào ngươi đã mất chân ngã?