Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trên đỉnh Ngọc Ma cảm giác nóng rực mới chậm rãi tiêu tan. Một ít người còn sống sót lần lượt rút khỏi. Sức mạnh hắc ám của Ám Ma Tộc thực sự quá kinh người rồi! Một Kiếm Đế tự bạo cư nhiên tương đương với một kích toàn lực phá hoại của Kiếm Tiên. Những người không chống cự nổi trong nháy mắt hóa thành máu, muốn tìm lại thi thể cũng không được.Đến khi sắc trời đen thấu, đỉnh Ngọc Ma một mảnh xơ xác tiêu điều, chỉ còn lại tiếng gió mạnh mẽ thổi che kín máu tanh sềnh sệch. Lúc này, một đạo kim quang lóe lên từ trong đống nham thạch. Bầu trời đêm tối đen phá lệ rực rỡ.Theo kim quang tiêu tán, một thân ảnh hài đồng từ trong nham thạch đi ra. Đó là một tiểu cô nương tầm năm tuổi. Nhưng tin tưởng bất kể ánh mắt ai gặp qua nàng đều quên mất tuổi tác của nàng, chính là kinh ngạc tán dương vẻ đẹp của nàng! Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân như được điêu khắc. Nhất là đôi mắt màu thủy lam cùng mái tóc màu bạc phiêu dật, trực tiếp khiến người ta cảm thấy nàng tựa như ảo mộng, đẹp tuyệt cõi trần. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, tiểu cô nương này mặt mày cùng Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết có vài phần tương tự, chính là lãnh diễm mê hoặc hơn.Giờ phút này nàng không có nửa phần thần sắc nên có của hài đồng, thậm chí nhìn thấy nơi này đầy trời máu tanh mà ngay cả lông mi cũng không chớp. Khuôn mặt vốn nên điên đảo chúng sinh lại lạnh như băng, quanh thân tản ra sát khí như ác quỷ địa ngục. Nếu nhìn kỹ lại, không khó phát hiện, bàn tay nàng sớm huyết nhục mơ hồ. Nàng kiên định hướng đến nơi Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết tự bạo, vươn hai bàn tay tràn đầy máu tươi, nhẹ nhàng vuốt ve đống bùn đất thấm đầy chất máu tanh sềnh sệch kia. Đó là chút máu ấm áp cuối cùng cha mẹ dành cho nàng.Một trận tiếng bước chân làm cho tiểu cô nương rất nhanh đứng thẳng người lên, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện ba đệ tử Thánh môn cưỡi trên kiếm mà đến. Ba người kia nhìn đến khuôn mặt tiểu nữ oa trước mặt liền một trận ngây ngốc.“Trời ạ! Tần Chính huynh, ta không hoa mắt chứ, trên thế giới này sao có thể có một oa nhi xinh đẹp như vậy. Ta nguyên tưởng rằng Mộng Yên muội muội mỹ mạo đã là thiên hạ đệ nhất, hiện tại xem ra, nếu tiểu nữ oa này trưởng thành, Mộng Yên muội muội ngay một phần vạn của nàng cũng không bằng.” Nói chuyện là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con, một thân gấm vóc, vừa thấy chính là xuất thân danh môn.“Lục Hạo, ngươi nói cái gì vậy? Muội muội của ta chính là Thánh nữ hạ nhiệm của Tần gia. Tiểu yêu tinh này sợ là dư nghiệt của Ám Ma Tộc, xách giày cho muội muội ta cũng không xứng!” Thiếu niên kêu Tần Chính kiêu căng nói, nhưng trong mắt rõ ràng lại lóe lên quang mang khác thường.Tiểu nữ oa rõ ràng nghe được lời của hắn, ánh mắt thẳng tắp vọt về phía hắn. Ba người kia lập tức cảm thấy một trận sát khí dày đặc, đó là một loại cảm giác làm cho người ta sởn gai ốc. Ba người thế nhưng lại bất mãn nhìn một tiểu cô nương năm tuổi, từng bước lui về phía sau.Ý thức được hành vi của mình, thiếu niên kêu Tần Chính cảm thấy mất mặt. Chính mình cư nhiên lại sợ một tiểu nữ oa ngay cả kiếm khí cũng không có?! Hắn lập tức gọi ra kiếm khí của mình. Đó là một thanh kiếm dài chừng bốn thước, kiếm này mỏng mà sắc bén, phiếm màu xanh đen. Cường đại uy áp theo thân kiếm tràn ra, làm cho tiểu nữ oa lập tức rút lui vài bước.“Ha ha, tiểu oa nhi, sợ rồi sao? Xem ta lấy mạng ngươi.” Tần Chính nhìn thấy tiểu nữ oa lui về phía sau mấy bước, lập tức đắc ý nói.Lúc này, thiếu niên đứng giữa ba người vốn không mở miệng, đột nhiên nói: “Nàng bất quá là một nữ oa năm tuổi, ngươi cần gì hạ độc thủ như thế?”Tiểu nữ oa thấy có người xin tha cho nàng, theo bản năng giương mắt nhìn lại. Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú gọn gàng, bạch y phất phơ theo chiều gió, tựa hồ máu tanh trên đất ko thể nhiễm bẩn hắn một chút nào. Nhất là đôi mắt trong veo, làm người ta gặp liền muốn quên đi ưu sầu. Sau khi tiểu nữ oa lặng lẽ ghi nhớ diện mạo người này lại nhìn về phía Tần Chính.“Nguyệt Tiêu Nhiên, ngươi chẳng lẽ đã quên lời đại trưởng lão phân phó. Yêu nghiệt nên diệt trừ tận gốc.” Tần Chính mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng cũng có vài phần không muốn. Báu vật này nếu trưởng thành sẽ như thế nào. Thế nhưng mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của tiểu nữ oa này, hắn đều cảm giác được một loại cảm giác sợ hãi cùng nguy hiểm chạm đến tận sâu trong linh hồn. Tiểu nữ oa này nếu không diệt trừ có lẽ sẽ trở thành đại họa trong tương lai.Tần Chính nghĩ như vậy cuối cùng không hề do dự, quát lớn: “Thanh Mang, lêni!”Chỉ thấy kiếm kia giống như nhận được mệnh lệnh bay thẳng về phía tiểu nữ oa. Nguyệt Tiêu Nhiên phát hiện thì đã không còn kịp, hắn rất nhanh cũng xuất kiếm, chính là một thanh Thiết Cốt phiến [1] màu bạc.[1]: phiến – quạt“Tùy Phong, lên!”Nguyệt Tiêu Nhiên tu vi rõ ràng cao hơn Tần Chính. Khi Tùy Phong Thiết cốt phiến ngăn lại thì Thanh Mang kiếm đã đến trước mắt tiểu nữ oa. Trận gió trong lúc hai người bộc phát đã đem tiểu nữa oa đẩy ra ngoài.“Không cần!” Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn thân thể tiểu nữ oa bị đẩy khỏi vách núi đột nhiên nội tâm một trận đau đớn. Hắn vội vàng chạy đến vách đá. Tiểu nữ oa nhìn thiếu niên cố gắng chạy về phía nàng, dung nhan như băng sơn cuối cùng nở ra một nụ cười như đóa hoa. Tươi cười chợt lóe qua, tiểu nữ oa ngã xuống vách núi không thấy bóng dáng.Nguyệt Tiêu Nhiên ngã ngồi ở vách đá, tay hắn còn vẫn duy trì tư thế vươn ra. Một trận hối hận dâng lên trong lòng. Hồi tưởng đến miệng cười đẹp tuyệt trần kia, hắn biết, từ giờ khắc này, tươi cười kia đã khắc sâu vào trong lòng hắn, xóa không mất, đuổi không đi, quên không được....