Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Âu Dương nói mấy thứ, hai gã chưởng quầy liền gật đầu không ngừng. Âu Dương nhắc lại điểm lợi, cho dù sự không thành, hai tiểu đổ phường cũng có thể tiếp tục kinh doanh. Trương Vương hai người đều ra sức. Trương Tỉnh biểu thị, mình và Vương Mạch sẵn bòng lập tức khởi hành đến chỗ biểu thúc hỏi dò giá thị trường.
Rất khó sao? Thật ra không khó, chỉ cần biết rằng đánh bạc là hợp pháp sẽ không khó. Tương đương với mở chi nhánh ở đất khách, chỉ cần có kỹ thuật cùng tài chính, cũng không khó, Mc'Donald còn đem tiệm ăn nhanh mở khắp thế giới, hang cùng ngõ hẽm mỗi chỗ đều có một chi nhánh. Khó chỉ là phải xem ngươi có thể bước một bước dài hay không. Đương nhiên mở công ty ở đất khách cũng khó, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngay cả văn phòng chính phủ đều còn chưa rõ nằm ở đâu. Những nếu như có người địa phương giúp sức, tất cả đều muốn làm chơi ăn thật.
Âu Dương cho hai người mỗi người mười quan tiền làm lộ phí đi đường, hai người bày tỏ sắp xếp một chút, sáng mai sẽ xuất phát thực địa tình hình. Âu Dương không chút nghi ngờ bọn họ sẽ mang về vô số vấn đề khó, nhưng Âu Dương tự tin bản thân có biện pháp giải quyết.
Triển Minh thấy trái phái không có người ở bên nói:
" Đại nhân, dường như đầu tư như vậy không có lợi lắm."
" Ta biết, mạo hiểm lớn, tiền lời thấp."
Âu Dương thở dài nói:
" Nhưng mà ngươi không biết, ta đây là đang trải đường lui."
" Đường lui? Đại nhân đang lo lắng cho Lưu nương nương?"
" Không phải! Cho dù Hoàng đế muốn đụng đến ta, cũng không dám động thủ nhanh như vậy."
Âu Dương nhẹ nhàng cười nói:
" Dự tính năm nay triều đình sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Nếu quả thật có thể đả thông con đường này, vậy thì mình tạm thời không làm quan huyện nữa, trước tiên có thể tránh né một phen. Chờ kết quả xảy ra rồi, thì ở lại Liêu quốc làm đổ vương, hay là trở về làm tri huyện rồi hẵng nói.
Hắn nghĩ tới, nếu ở lại Đại Tống, công chúa thất bại, bản thân bảo đảm chết không đất chôn thây. Nếu công chúa thành công, cũng sẽ không để ý mình tạm rời cương vị công tác. An toàn thứ nhất, cái mạng nhỏ của mình tự mình biết quý giá.
Âu Dương nghĩ tới rất nhiều đường ra, Đại Lý không được, quan hệ quá tốt với Đại Tống. Tây Hạ cũng không được, không giàu có. Kim lại càng không được, chính quyền mới thành lập, không có việc gì thì gây chiến, không cẩn thận chút thì mình sẽ bị binh đao chém chết mất.
Liêu quốc mặc dù khai chiến với Kim quốc, nhưng trước mắt mà nói là một quốc gia thích hợp nhất. Lại nói mình chỉ là ra ngoài tránh sóng gió, có một hai ba năm sẽ trở lại. Vừa về một cái là chuyển sang ngay Nam Tống... Ai! Binh đao loạn lạc, làm một người xuyên không muốn nghĩ tới chút ngày tháng yên ổn quả thật không dễ dàng.
Nếu thuận lợi, nghiệp vụ khai triển, 30 nha dịch thuộc hạ của mình có thể làm quản lí công ty chi nhánh hoặc là đám lưu manh nhỏ, sau đó ở các nơi thành lập tập đoàn tội phạm lấy hắc đổ làm chủ, có thể bắt cóc, vơ vét tài sản, cho vay... Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Huệ Lan có tài ăn nói, có thể tổ chức một tập đoàn bán hàng đa cấp. Như vậy tổ chức phải có một cái tên, Thiên Địa hội? Hồng Hưng xã? Hồng Hoa hội?...
Nếu như mình lên triều đình, quan phỉ cấu kết, chuyện làm ăn có thể càng làm càng lớn... Âu Dương trong lúc nhất thời thất thần, rơi vào viễn cảnh hoàn mỹ do mình tự vẽ ra. Những điều hắn nghĩ này, cho dù ở chế độ pháp luật hiện đại, nhưng cũng đều có tiền lệ chân thật. Chẳng hạn như đại biểu nào đó, hội nghị hiệp thương chính trị nào đó là thủ lĩnh xã hội đen chỗ nào cũng có. Thậm chí cục trưởng nào đó giết người tội phạm truy nã... Thế giới to lớn, không gì không có, đây chính là mặt là không thấy không biết đặc sắc của Trung Quốc, Trung Quốc thực kỳ diệu.
Âu Dương không lo lắng hai người Vương Mạch giở trò quỷ, lai lịch của bọn họ đã sớm thăm dò rõ ràng, đều đã có lão bà có đứa nhỏ. Lại nói tìm người khác cũng được, nhưng dân cờ bạc lại là thích hợp nhất. Quân cờ này của Âu Dương có mấy ý định, thứ nhất,, để Dương Bình bớt đi đánh bạc. Thứ hai, cho dù không thành, mình một mình lên bắc cũng không phải là không dám. Rất may mắn, dân cờ bạc đều có tâm lý muốn bỏ tiền ít mà kiếm về nhiều tiền. Nghe nói có thể không cần bỏ tiền ra mà còn có tiền lãi, hơn nữa còn có thể làm quản lts, bánh từ trên trời rơi xuống nào có thể không gặm.
Ngày hôm sau, Âu Dương bao tửu lâu nhà họ Vương định ngày hẹn một ít thương nhân bản địa Dương Bình, đưa ra tư tưởng muốn thành lập thương hội Dương Bình của mình. Một đám thương nhân rất mê mang không biết rõ thương hội là có ý gì.
Âu Dương giải thích:
" Thương hội chính là tổ chức thương nhân không dùng kiếm lời làm mục đích. Chẳng hạn như quan hệ tốt đẹp của Tô lão gia và Châu diêm vận tư, mà còn một trong những thành viên thương hội bởi vì một vấn đề nào đó muốn thông qua diêm vận tư mà giải quyết, ví dụ như mượn thuyền vận chuyển gạo vân vân, Ngô chưởng quỹ, ta nghe nói Ngô Tri huyện là hậu bối đồng tộc của ngươi, quan hệ này cũng có thể lợi dụng đó. Mục đích duy nhất của thương hội chính là lợi dụng tài nguyên của nhau."
" Mục đích thứ hai, có câu là vô gian bất thương. Mua thấp bán cao đối với mọi người mà nói là tiêu chuẩn kiếm lời. Chẳng hạn như Dương Bình, sức mạnh của một người không coi vào đâu. Nhưng nếu như vô tình gặp năm thiên tai, toàn thể thành viên thương hội cùng nhau thu mua gạo, là có thể chuyển vào kho gạo huyện phụ cận. Rồi sau đó dùng giá cao mà bán ra, trữ hàng đầu cơ tích trữ. Đương nhiên đó là một cách, gạo cũng có người trông coi. Đây là mục đích thứ hai của thương hội: Đoàn kết."
" Mục đích thứ ba, lũng đoạn. Chẳng hanh như muốn tại Đông Kinh mở đường dây, nhưng đã có nhiều cửa tiệm thì phải làm sao? Dùng thương hội thi hành hình thức đầu tư cổ phần, mời nhân viên thương hội nhập bọn, dùng tài chính lớn đè giá, cá lớn nuốt cá bé, mọi người cùng nhau lỗ lã, chèn sập cửa hàng người khác, cuối cùng chính mình độc quyền kinh doanh."
" Mục đích thứ tư: Phá giá. Giá hàng của tất cả các châu không đồng đều, có khi sai biệt gấp đôi trở lên. Buôn bán nhỏ lẻ chênh lệch giá , nửa đường tiêu hao rất nhiều lợi ít không nói, hơn nữa cũng nhiều vất vả. Nếu có thương hội, buôn bán quy mô lớn, từ bắc vận đến nam, tiến hành càn quét phá giá. Ví dụ như sản xuất một lượng lớn tơ lụa, ngược lại tiêu thụ tơ lụa ít."
" Mục đích thứ năm, tập trung tài chính để nâng giá, chính là khuyếch đại những vật phẩm vốn không quá đáng giá khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội, gấp mười lần. Nếu như có đợt ôn dịch nào đó, thì phá giá một số dược phẩm, phóng đại lên."
Đây là án lệ năm đó một hũ dấm chua tăng tới 20 đồng.
" Mục đích thứ sáu, quay vòng tài chính, như Giáp muốn đầu tư mỏ, nhưng trong tay không có tiền, có thể dùng phòng ốc, đồ trang sức, đất đai để thế chấp cho thương hội để mượn tiền. Như vậy Giáp có tiền mà Ất thì tăng giá trị tài sản. Bởi vì có thế chấp, nên tỉ lệ nguy hiểm của Ất gần như là không."
Âu Dương nhìn các thương nhân suy tư nói:
"Chẳng hạn như, Kim Triều đang khai chiến với Liêu quốc, Kim Triều mới xây các lĩnh vực không đồng đều. Không thông thương, thiếu thuốc, thiếu tiền, thiếu muối... Gần như cái gì cũng đều thiếu. Mà bọn họ lại đem các vật phẩm vốn cực kỳ xa xỉ ở bên chúng ta như là nhân sâm, lông chồn là sản phẩm bình thường. Bổn huyện sông Thanh thông với sông Vị, sông Vị thông với biển Đông, nếu thông thương được thương đạo này, chỉ sợ cũng không phải là lợi mười mà là lợi trăm thậm chí lợi đến hai trăm. Nhưng này cũng không phải một nhà một hộ có khả năng đảm đương."
Tô lão gia đứng lên nói:
" Lời nói của đại nhân thật là có lý, nhưng muốn thông thương mà nói, vẫn còn cần người gan dạ sáng suốt."
" Có tiền mướn người gan lớn, thận trọng đi mạo hiểm một lần rất khó sao?"
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Như vậy đi, các ngươi tìm người, ta xuất tiền, bảo hắn đi Kim quốc một lần. Có được hay không, mọi người lại tính toán xem có muốn thiết lập thương hội hay không."
Âu Dương muốn là không xa cũng không gần, thứ nhất, cũng muốn tăng tỉ giá đồng bạc cho mình, thứ hai thêm nhiều nơi để chạy trốn, thứ ba là làm lớn mạnh lực lượng của thương nhân trong xã hội một chút.
Rất khó sao? Thật ra không khó, chỉ cần biết rằng đánh bạc là hợp pháp sẽ không khó. Tương đương với mở chi nhánh ở đất khách, chỉ cần có kỹ thuật cùng tài chính, cũng không khó, Mc'Donald còn đem tiệm ăn nhanh mở khắp thế giới, hang cùng ngõ hẽm mỗi chỗ đều có một chi nhánh. Khó chỉ là phải xem ngươi có thể bước một bước dài hay không. Đương nhiên mở công ty ở đất khách cũng khó, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngay cả văn phòng chính phủ đều còn chưa rõ nằm ở đâu. Những nếu như có người địa phương giúp sức, tất cả đều muốn làm chơi ăn thật.
Âu Dương cho hai người mỗi người mười quan tiền làm lộ phí đi đường, hai người bày tỏ sắp xếp một chút, sáng mai sẽ xuất phát thực địa tình hình. Âu Dương không chút nghi ngờ bọn họ sẽ mang về vô số vấn đề khó, nhưng Âu Dương tự tin bản thân có biện pháp giải quyết.
Triển Minh thấy trái phái không có người ở bên nói:
" Đại nhân, dường như đầu tư như vậy không có lợi lắm."
" Ta biết, mạo hiểm lớn, tiền lời thấp."
Âu Dương thở dài nói:
" Nhưng mà ngươi không biết, ta đây là đang trải đường lui."
" Đường lui? Đại nhân đang lo lắng cho Lưu nương nương?"
" Không phải! Cho dù Hoàng đế muốn đụng đến ta, cũng không dám động thủ nhanh như vậy."
Âu Dương nhẹ nhàng cười nói:
" Dự tính năm nay triều đình sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Nếu quả thật có thể đả thông con đường này, vậy thì mình tạm thời không làm quan huyện nữa, trước tiên có thể tránh né một phen. Chờ kết quả xảy ra rồi, thì ở lại Liêu quốc làm đổ vương, hay là trở về làm tri huyện rồi hẵng nói.
Hắn nghĩ tới, nếu ở lại Đại Tống, công chúa thất bại, bản thân bảo đảm chết không đất chôn thây. Nếu công chúa thành công, cũng sẽ không để ý mình tạm rời cương vị công tác. An toàn thứ nhất, cái mạng nhỏ của mình tự mình biết quý giá.
Âu Dương nghĩ tới rất nhiều đường ra, Đại Lý không được, quan hệ quá tốt với Đại Tống. Tây Hạ cũng không được, không giàu có. Kim lại càng không được, chính quyền mới thành lập, không có việc gì thì gây chiến, không cẩn thận chút thì mình sẽ bị binh đao chém chết mất.
Liêu quốc mặc dù khai chiến với Kim quốc, nhưng trước mắt mà nói là một quốc gia thích hợp nhất. Lại nói mình chỉ là ra ngoài tránh sóng gió, có một hai ba năm sẽ trở lại. Vừa về một cái là chuyển sang ngay Nam Tống... Ai! Binh đao loạn lạc, làm một người xuyên không muốn nghĩ tới chút ngày tháng yên ổn quả thật không dễ dàng.
Nếu thuận lợi, nghiệp vụ khai triển, 30 nha dịch thuộc hạ của mình có thể làm quản lí công ty chi nhánh hoặc là đám lưu manh nhỏ, sau đó ở các nơi thành lập tập đoàn tội phạm lấy hắc đổ làm chủ, có thể bắt cóc, vơ vét tài sản, cho vay... Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Huệ Lan có tài ăn nói, có thể tổ chức một tập đoàn bán hàng đa cấp. Như vậy tổ chức phải có một cái tên, Thiên Địa hội? Hồng Hưng xã? Hồng Hoa hội?...
Nếu như mình lên triều đình, quan phỉ cấu kết, chuyện làm ăn có thể càng làm càng lớn... Âu Dương trong lúc nhất thời thất thần, rơi vào viễn cảnh hoàn mỹ do mình tự vẽ ra. Những điều hắn nghĩ này, cho dù ở chế độ pháp luật hiện đại, nhưng cũng đều có tiền lệ chân thật. Chẳng hạn như đại biểu nào đó, hội nghị hiệp thương chính trị nào đó là thủ lĩnh xã hội đen chỗ nào cũng có. Thậm chí cục trưởng nào đó giết người tội phạm truy nã... Thế giới to lớn, không gì không có, đây chính là mặt là không thấy không biết đặc sắc của Trung Quốc, Trung Quốc thực kỳ diệu.
Âu Dương không lo lắng hai người Vương Mạch giở trò quỷ, lai lịch của bọn họ đã sớm thăm dò rõ ràng, đều đã có lão bà có đứa nhỏ. Lại nói tìm người khác cũng được, nhưng dân cờ bạc lại là thích hợp nhất. Quân cờ này của Âu Dương có mấy ý định, thứ nhất,, để Dương Bình bớt đi đánh bạc. Thứ hai, cho dù không thành, mình một mình lên bắc cũng không phải là không dám. Rất may mắn, dân cờ bạc đều có tâm lý muốn bỏ tiền ít mà kiếm về nhiều tiền. Nghe nói có thể không cần bỏ tiền ra mà còn có tiền lãi, hơn nữa còn có thể làm quản lts, bánh từ trên trời rơi xuống nào có thể không gặm.
Ngày hôm sau, Âu Dương bao tửu lâu nhà họ Vương định ngày hẹn một ít thương nhân bản địa Dương Bình, đưa ra tư tưởng muốn thành lập thương hội Dương Bình của mình. Một đám thương nhân rất mê mang không biết rõ thương hội là có ý gì.
Âu Dương giải thích:
" Thương hội chính là tổ chức thương nhân không dùng kiếm lời làm mục đích. Chẳng hạn như quan hệ tốt đẹp của Tô lão gia và Châu diêm vận tư, mà còn một trong những thành viên thương hội bởi vì một vấn đề nào đó muốn thông qua diêm vận tư mà giải quyết, ví dụ như mượn thuyền vận chuyển gạo vân vân, Ngô chưởng quỹ, ta nghe nói Ngô Tri huyện là hậu bối đồng tộc của ngươi, quan hệ này cũng có thể lợi dụng đó. Mục đích duy nhất của thương hội chính là lợi dụng tài nguyên của nhau."
" Mục đích thứ hai, có câu là vô gian bất thương. Mua thấp bán cao đối với mọi người mà nói là tiêu chuẩn kiếm lời. Chẳng hạn như Dương Bình, sức mạnh của một người không coi vào đâu. Nhưng nếu như vô tình gặp năm thiên tai, toàn thể thành viên thương hội cùng nhau thu mua gạo, là có thể chuyển vào kho gạo huyện phụ cận. Rồi sau đó dùng giá cao mà bán ra, trữ hàng đầu cơ tích trữ. Đương nhiên đó là một cách, gạo cũng có người trông coi. Đây là mục đích thứ hai của thương hội: Đoàn kết."
" Mục đích thứ ba, lũng đoạn. Chẳng hanh như muốn tại Đông Kinh mở đường dây, nhưng đã có nhiều cửa tiệm thì phải làm sao? Dùng thương hội thi hành hình thức đầu tư cổ phần, mời nhân viên thương hội nhập bọn, dùng tài chính lớn đè giá, cá lớn nuốt cá bé, mọi người cùng nhau lỗ lã, chèn sập cửa hàng người khác, cuối cùng chính mình độc quyền kinh doanh."
" Mục đích thứ tư: Phá giá. Giá hàng của tất cả các châu không đồng đều, có khi sai biệt gấp đôi trở lên. Buôn bán nhỏ lẻ chênh lệch giá , nửa đường tiêu hao rất nhiều lợi ít không nói, hơn nữa cũng nhiều vất vả. Nếu có thương hội, buôn bán quy mô lớn, từ bắc vận đến nam, tiến hành càn quét phá giá. Ví dụ như sản xuất một lượng lớn tơ lụa, ngược lại tiêu thụ tơ lụa ít."
" Mục đích thứ năm, tập trung tài chính để nâng giá, chính là khuyếch đại những vật phẩm vốn không quá đáng giá khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội, gấp mười lần. Nếu như có đợt ôn dịch nào đó, thì phá giá một số dược phẩm, phóng đại lên."
Đây là án lệ năm đó một hũ dấm chua tăng tới 20 đồng.
" Mục đích thứ sáu, quay vòng tài chính, như Giáp muốn đầu tư mỏ, nhưng trong tay không có tiền, có thể dùng phòng ốc, đồ trang sức, đất đai để thế chấp cho thương hội để mượn tiền. Như vậy Giáp có tiền mà Ất thì tăng giá trị tài sản. Bởi vì có thế chấp, nên tỉ lệ nguy hiểm của Ất gần như là không."
Âu Dương nhìn các thương nhân suy tư nói:
"Chẳng hạn như, Kim Triều đang khai chiến với Liêu quốc, Kim Triều mới xây các lĩnh vực không đồng đều. Không thông thương, thiếu thuốc, thiếu tiền, thiếu muối... Gần như cái gì cũng đều thiếu. Mà bọn họ lại đem các vật phẩm vốn cực kỳ xa xỉ ở bên chúng ta như là nhân sâm, lông chồn là sản phẩm bình thường. Bổn huyện sông Thanh thông với sông Vị, sông Vị thông với biển Đông, nếu thông thương được thương đạo này, chỉ sợ cũng không phải là lợi mười mà là lợi trăm thậm chí lợi đến hai trăm. Nhưng này cũng không phải một nhà một hộ có khả năng đảm đương."
Tô lão gia đứng lên nói:
" Lời nói của đại nhân thật là có lý, nhưng muốn thông thương mà nói, vẫn còn cần người gan dạ sáng suốt."
" Có tiền mướn người gan lớn, thận trọng đi mạo hiểm một lần rất khó sao?"
Âu Dương ngẫm lại nói:
" Như vậy đi, các ngươi tìm người, ta xuất tiền, bảo hắn đi Kim quốc một lần. Có được hay không, mọi người lại tính toán xem có muốn thiết lập thương hội hay không."
Âu Dương muốn là không xa cũng không gần, thứ nhất, cũng muốn tăng tỉ giá đồng bạc cho mình, thứ hai thêm nhiều nơi để chạy trốn, thứ ba là làm lớn mạnh lực lượng của thương nhân trong xã hội một chút.