Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567
Ba người xem tư liệu, trước hết, Âu Dương nói rõ những bất mãn của người Nữ Chân đối với người Hán, bắt đầu từ cừu hận của hai bên.
Sau đó, trọng điểm nhắc đến là đoàn thể tinh anh của người Nữ Chân. Rồng sinh rồng, con trai của Hoàn Nhan A Cốt Đả thì người này mạnh hơn người kia, nhân tài trong tốc người Nữ Chân cũng không phải xuất thân từ tầng lớp nghèo khổ.
Âu Dương cho rằng, người đương giữ quyền hành trong tay hiện nay của tộc Nữ Chân có năng lực hô phong hoán vũ, chỉ cần cất tiếng là triệu người hưởng ứng.
Hơn nữa, không chỉ Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có năng lực này mà cả Hoàn Nhan Tông Bật và Tông Hàn cũng có năng lực ấy.
Âu Dương lại nói sơ về thói quen của người Nữ Chân, những phong tục, ngôn ngữ..v.v. được giáo dục từ nhỏ, Âu Dương cho rằng bản tính của người Nữ Chân khác hoàn toàn về chất so với tộc người Khương, với người Khiết Đan cũng có khác biệt rất lớn.
Điểm chủ yếu nhất là rất khó khiến họ bị đồng hóa. Họ có ngôn ngữ của riêng mình, cũng có vòng quay số phận của riêng mình, người Hán bị loại trừ, họ cũng không nguyện ý bước vào guồng quay của người Hán, trừ phi có thể dung hợp một cách thầm lặng khoảng cách mấy trăm năm.
Lý Cương nhìn xong thì trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới mở lời:
"Nếu đã xem tài liệu này của Âu tướng rồi mà chúng ta vẫn tiếp tục nghị hòa với người Nữ Chân, ngộ nhỡ tương lai người Nữ Chân tái nổi loạn, sợ rằng chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào để mà đối mặt với liệt tổ liệt tông."
Ngô Mẫn hỏi:
"Lý tướng đồng ý với cách nghĩ của Âu tướng sao? Vậy thì người Nữ Chân ở Đông Hải phải làm thế nào?"
Người Nữ Chân ở Đông Hải đã chấp nhận chính sách trấn an có tính cưỡng chế, các tộc trưởng cũng coi như là có chung tay phối hợp hành động, ít nhất là ở bề mặt.
Âu Dương nói:
"Nếu đã muốn hạ độc thủ với bộ phận người Nữ Chân ở cả năm quốc gia thì đương nhiên không thể giữ lại người Nữ Chân ở Đông Hải. Bảo Trương Tuấn tướng quân thu xếp, nhân cơ hội địch không kịp chuẩn bị mà tiêu diệt tận gốc, có lẽ mọi việc sẽ khá nhẹ nhàng."
Bạch Thời không đồng ý, nói:
"Vậy chúng ta không phải trở thành kẻ tiểu nhân nói rồi lại lật lọng sao? E rằng không chỉ có chúng ta chịu liên lụy, mà còn ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng Thượng nữa."
Thấy Bạch Thời mang cả Hoàng Thượng ra để dọa, Âu Dương cũng không thèm khách khí, hắn nói thẳng:
"Người Nữ Chân ở Đông Hải được dẹp yên là do công của Bạch đại nhân lúc người giám quốc, bây giờ lại phải diệt, tất nhiên vẫn phải để cho Bạch đại nhân ra tay rồi. Sau khi sự việc thành công, Bạch đại nhân từ chức để tiện bề ăn nói với mọi người là xong."
Bạch Thời trầm mặc một lúc rồi hỏi:
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Âu Dương khẽ buông tay:
"Vậy thì phải xem ý kiến của Ngô tướng quân và Lý tướng quân thế nào rồi."
Giờ không phải chỉ là một lời nói mà thôi, nếu không Âu Dương sớm đã phản đối chính sách của triều đình với người Nữ Chân ở Đông Hải rồi.
Ngô Mẫn nói:
"Làm một lần, khỏi lăn tăn về sau, ta đồng ý với cách nghĩ của Âu đại nhân."
Người chịu họa không phải là hắn, áp lực của hắn không lớn.
Lý Cương gật đầu, nói:
"Âu tướng quân rõ ràng đã lập nên rất nhiều chiến công, ta tin rằng nếu không tiêu diệt họ thì sau này ắt sẽ có họa. Ta đồng ý với cách nghĩ của Âu tướng quân. Bí mật ra lệnh cho Trương Tuấn giải quyết người Nữ Chân ở Đông Hải, sau đó cố gắng kết thúc chiến sự vời người Nữ Chân vào năm tới."
Bạch Thời bất mãn:
"Đây là ý kiến của mọi người, dựa vào cái gì lại bắt ta phải từ chức?"
"Bạch đại nhân, đây là quy tắc, quy tắc do chúng ta tự định ra."
Ngô Mẫn nói:
"Nếu ngươi không muốn để cho mấy người chúng ta thương lượng rồi đưa ra quyết định, thì chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại để buộc tội ngươi, kéo ngươi xuống đài. Như vậy ngươi không chỉ mất mặt mà còn đắc tội với chúng ta nữa. Ngược lại, nếu người đồng ý với cách thu xếp như thế kia, ngươi ở phái nào ngươi vẫn có phần của mình ở phái đó như trước."
"Haha."
Bạch Thời ngoài cười, trong không cười, hừ lạnh hai tiếng rồi nói:
"Nếu vì lợi ích của Tống quốc, Bạch mỗ ta nhận chút tiếng xấu cũng không thấm vào đâu."
Thương nghị bên này hoàn tất, ngày hôm sau, Bạch Thời dùng thân phận Giám Quốc ra mật lệnh, yêu cầu Trương Tuấn tiêu diệt người Nữ Chân ở Đông Hải.
Lúc Trương Tuấn nhận được mệnh lệnh thì ngẩn ngơ một lúc, nhưng thủ dụ của Triệu Ngọc cũng đến rất nhanh ngay sau đó, bên trên có dặn dò: Theo cách của Giám Quốc mà làm. Do vậy mà khi những ngày nghỉ tết gần kết thúc, Trương Tuấn liền tiến hành tấn công bất ngờ người Nữ Chân ở Đông Hải.
Đội quân mạnh mẽ áp chế, chuyển dời những thanh niên trai tráng của người Nữ Chân ở Đông Hải đến vùng đất vốn thuộc quyền quản lý của quân lộ Vĩnh Hưng, những người già yếu thì được sắp xếp cho đến ở Tô Châu.
Người phản kháng hoặc là tìm đủ loại lý do để không dời đi thì sẽ bị xử tử. Nước bại trận không có quyền lợi yêu cầu hai chữ nhân quyền.
Chuyện này vừa truyền ra ngoài, người Nữ Chân vốn đang co cụm ở năm quốc gia cuối cùng cũng từ bỏ hòa đàm, bắt đầu chuẩn bị chiến tranh toàn diện. Tống Triều và dân chúng vô cùng bất mãn với kiểu chấp chính của Bạch Thời, sao có thể nói lời rồi lại nuốt lời như thế kia chứ?
Hơn nữa, trước đó cũng không chịu thông báo cho người ta biết, cũng không tiến hành biểu quyết ở trên triều đình. Bất mãn nhất là các quan chức của chế độ cũ, nhân nghĩa lễ trí tín trung hiếu đễ luôn là tiêu chuẩn để họ đo lường đức hạnh.
Việc xử lý người Nữ Chân ở Nam Bộ trước đó đã khiến họ rất bất mãn rồi, có điều, lần đó vì cái chết của Lý Bang Nhạn, Triệu Ngọc lại nổi tiếng về đức hiếu nghĩa hiếu sinh, thêm có đám người của Âu Dương tán thành nên bọn họ đành phải chấp nhận.
Chính sách của Bạch Thời đối với người Nữ Chân ở Đông Hải đã thu phục được một nhóm người, nhưng không ngờ Bạch Thời nói trở mặt liền trở mặt, điều này khiến họ rất phẫn nộ.
Các Môn Hạ Thượng Thư và Môn Hạ Thị Lang đại diện cho các quan chức cũ đã tiến hành đả kích Bạch Thời. Sau đó Bach Thời tự nhận lỗi, nhường quyền Giám Quốc cho Lý Cương tạm thời đảm nhận, sự bất mãn của triều đình và dân chúng mới từ từ lắng lại.
Đây chính là trò chơi chính trị, tạm thời hi sinh một người để đổi lấy lợi ích thật lớn, đồng thời triệt tiêu những tác dụng phụ về sau.
Triệu Ngọc cùng đón năm mới với mấy vị tướng quân ở Thông Châu. Xem xong tin thì nhìn Cửu Công Công cười, nói:
"Năm ngoái, khi Trẫm giải quyết người Nữ Chân ở Nam Bộ, đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, may nhờ Âu Dương giúp Trẫm tiêu diệt Lý Bang Nhạn mà mói chuyện có thể tiến hành một cách thuận lợi. Khanh nhìn bốn người bọn họ diễn trò mà xem, mặt không đỏ, tim không đập, nói giết là giết, xoay người nhìn lại, đến một chút tổn thất cũng không có. Nếu Trẫm ở vào vị trí ấy, chắc Trẫm phải tự mình cõng lấy tội danh đó rồi."
Cửu Công Công hỏi:
"Bệ hạ, nếu Bạch Thời duy trì hòa đàm với người Nữ Chân, còn đồng ý với một vài điều kiện của người Nữ Chân, Bệ Hạ sẽ ra mặt ngăn cản chứ?"
"Vấn đề này... Trẫm chưa từng nghĩ đến."
Sau đó, trọng điểm nhắc đến là đoàn thể tinh anh của người Nữ Chân. Rồng sinh rồng, con trai của Hoàn Nhan A Cốt Đả thì người này mạnh hơn người kia, nhân tài trong tốc người Nữ Chân cũng không phải xuất thân từ tầng lớp nghèo khổ.
Âu Dương cho rằng, người đương giữ quyền hành trong tay hiện nay của tộc Nữ Chân có năng lực hô phong hoán vũ, chỉ cần cất tiếng là triệu người hưởng ứng.
Hơn nữa, không chỉ Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có năng lực này mà cả Hoàn Nhan Tông Bật và Tông Hàn cũng có năng lực ấy.
Âu Dương lại nói sơ về thói quen của người Nữ Chân, những phong tục, ngôn ngữ..v.v. được giáo dục từ nhỏ, Âu Dương cho rằng bản tính của người Nữ Chân khác hoàn toàn về chất so với tộc người Khương, với người Khiết Đan cũng có khác biệt rất lớn.
Điểm chủ yếu nhất là rất khó khiến họ bị đồng hóa. Họ có ngôn ngữ của riêng mình, cũng có vòng quay số phận của riêng mình, người Hán bị loại trừ, họ cũng không nguyện ý bước vào guồng quay của người Hán, trừ phi có thể dung hợp một cách thầm lặng khoảng cách mấy trăm năm.
Lý Cương nhìn xong thì trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới mở lời:
"Nếu đã xem tài liệu này của Âu tướng rồi mà chúng ta vẫn tiếp tục nghị hòa với người Nữ Chân, ngộ nhỡ tương lai người Nữ Chân tái nổi loạn, sợ rằng chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào để mà đối mặt với liệt tổ liệt tông."
Ngô Mẫn hỏi:
"Lý tướng đồng ý với cách nghĩ của Âu tướng sao? Vậy thì người Nữ Chân ở Đông Hải phải làm thế nào?"
Người Nữ Chân ở Đông Hải đã chấp nhận chính sách trấn an có tính cưỡng chế, các tộc trưởng cũng coi như là có chung tay phối hợp hành động, ít nhất là ở bề mặt.
Âu Dương nói:
"Nếu đã muốn hạ độc thủ với bộ phận người Nữ Chân ở cả năm quốc gia thì đương nhiên không thể giữ lại người Nữ Chân ở Đông Hải. Bảo Trương Tuấn tướng quân thu xếp, nhân cơ hội địch không kịp chuẩn bị mà tiêu diệt tận gốc, có lẽ mọi việc sẽ khá nhẹ nhàng."
Bạch Thời không đồng ý, nói:
"Vậy chúng ta không phải trở thành kẻ tiểu nhân nói rồi lại lật lọng sao? E rằng không chỉ có chúng ta chịu liên lụy, mà còn ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng Thượng nữa."
Thấy Bạch Thời mang cả Hoàng Thượng ra để dọa, Âu Dương cũng không thèm khách khí, hắn nói thẳng:
"Người Nữ Chân ở Đông Hải được dẹp yên là do công của Bạch đại nhân lúc người giám quốc, bây giờ lại phải diệt, tất nhiên vẫn phải để cho Bạch đại nhân ra tay rồi. Sau khi sự việc thành công, Bạch đại nhân từ chức để tiện bề ăn nói với mọi người là xong."
Bạch Thời trầm mặc một lúc rồi hỏi:
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Âu Dương khẽ buông tay:
"Vậy thì phải xem ý kiến của Ngô tướng quân và Lý tướng quân thế nào rồi."
Giờ không phải chỉ là một lời nói mà thôi, nếu không Âu Dương sớm đã phản đối chính sách của triều đình với người Nữ Chân ở Đông Hải rồi.
Ngô Mẫn nói:
"Làm một lần, khỏi lăn tăn về sau, ta đồng ý với cách nghĩ của Âu đại nhân."
Người chịu họa không phải là hắn, áp lực của hắn không lớn.
Lý Cương gật đầu, nói:
"Âu tướng quân rõ ràng đã lập nên rất nhiều chiến công, ta tin rằng nếu không tiêu diệt họ thì sau này ắt sẽ có họa. Ta đồng ý với cách nghĩ của Âu tướng quân. Bí mật ra lệnh cho Trương Tuấn giải quyết người Nữ Chân ở Đông Hải, sau đó cố gắng kết thúc chiến sự vời người Nữ Chân vào năm tới."
Bạch Thời bất mãn:
"Đây là ý kiến của mọi người, dựa vào cái gì lại bắt ta phải từ chức?"
"Bạch đại nhân, đây là quy tắc, quy tắc do chúng ta tự định ra."
Ngô Mẫn nói:
"Nếu ngươi không muốn để cho mấy người chúng ta thương lượng rồi đưa ra quyết định, thì chúng ta chỉ có thể đoàn kết lại để buộc tội ngươi, kéo ngươi xuống đài. Như vậy ngươi không chỉ mất mặt mà còn đắc tội với chúng ta nữa. Ngược lại, nếu người đồng ý với cách thu xếp như thế kia, ngươi ở phái nào ngươi vẫn có phần của mình ở phái đó như trước."
"Haha."
Bạch Thời ngoài cười, trong không cười, hừ lạnh hai tiếng rồi nói:
"Nếu vì lợi ích của Tống quốc, Bạch mỗ ta nhận chút tiếng xấu cũng không thấm vào đâu."
Thương nghị bên này hoàn tất, ngày hôm sau, Bạch Thời dùng thân phận Giám Quốc ra mật lệnh, yêu cầu Trương Tuấn tiêu diệt người Nữ Chân ở Đông Hải.
Lúc Trương Tuấn nhận được mệnh lệnh thì ngẩn ngơ một lúc, nhưng thủ dụ của Triệu Ngọc cũng đến rất nhanh ngay sau đó, bên trên có dặn dò: Theo cách của Giám Quốc mà làm. Do vậy mà khi những ngày nghỉ tết gần kết thúc, Trương Tuấn liền tiến hành tấn công bất ngờ người Nữ Chân ở Đông Hải.
Đội quân mạnh mẽ áp chế, chuyển dời những thanh niên trai tráng của người Nữ Chân ở Đông Hải đến vùng đất vốn thuộc quyền quản lý của quân lộ Vĩnh Hưng, những người già yếu thì được sắp xếp cho đến ở Tô Châu.
Người phản kháng hoặc là tìm đủ loại lý do để không dời đi thì sẽ bị xử tử. Nước bại trận không có quyền lợi yêu cầu hai chữ nhân quyền.
Chuyện này vừa truyền ra ngoài, người Nữ Chân vốn đang co cụm ở năm quốc gia cuối cùng cũng từ bỏ hòa đàm, bắt đầu chuẩn bị chiến tranh toàn diện. Tống Triều và dân chúng vô cùng bất mãn với kiểu chấp chính của Bạch Thời, sao có thể nói lời rồi lại nuốt lời như thế kia chứ?
Hơn nữa, trước đó cũng không chịu thông báo cho người ta biết, cũng không tiến hành biểu quyết ở trên triều đình. Bất mãn nhất là các quan chức của chế độ cũ, nhân nghĩa lễ trí tín trung hiếu đễ luôn là tiêu chuẩn để họ đo lường đức hạnh.
Việc xử lý người Nữ Chân ở Nam Bộ trước đó đã khiến họ rất bất mãn rồi, có điều, lần đó vì cái chết của Lý Bang Nhạn, Triệu Ngọc lại nổi tiếng về đức hiếu nghĩa hiếu sinh, thêm có đám người của Âu Dương tán thành nên bọn họ đành phải chấp nhận.
Chính sách của Bạch Thời đối với người Nữ Chân ở Đông Hải đã thu phục được một nhóm người, nhưng không ngờ Bạch Thời nói trở mặt liền trở mặt, điều này khiến họ rất phẫn nộ.
Các Môn Hạ Thượng Thư và Môn Hạ Thị Lang đại diện cho các quan chức cũ đã tiến hành đả kích Bạch Thời. Sau đó Bach Thời tự nhận lỗi, nhường quyền Giám Quốc cho Lý Cương tạm thời đảm nhận, sự bất mãn của triều đình và dân chúng mới từ từ lắng lại.
Đây chính là trò chơi chính trị, tạm thời hi sinh một người để đổi lấy lợi ích thật lớn, đồng thời triệt tiêu những tác dụng phụ về sau.
Triệu Ngọc cùng đón năm mới với mấy vị tướng quân ở Thông Châu. Xem xong tin thì nhìn Cửu Công Công cười, nói:
"Năm ngoái, khi Trẫm giải quyết người Nữ Chân ở Nam Bộ, đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, may nhờ Âu Dương giúp Trẫm tiêu diệt Lý Bang Nhạn mà mói chuyện có thể tiến hành một cách thuận lợi. Khanh nhìn bốn người bọn họ diễn trò mà xem, mặt không đỏ, tim không đập, nói giết là giết, xoay người nhìn lại, đến một chút tổn thất cũng không có. Nếu Trẫm ở vào vị trí ấy, chắc Trẫm phải tự mình cõng lấy tội danh đó rồi."
Cửu Công Công hỏi:
"Bệ hạ, nếu Bạch Thời duy trì hòa đàm với người Nữ Chân, còn đồng ý với một vài điều kiện của người Nữ Chân, Bệ Hạ sẽ ra mặt ngăn cản chứ?"
"Vấn đề này... Trẫm chưa từng nghĩ đến."