Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 113
Mãi đến lúc ăn xong cơm Tiết Đào vần còn đợi ở ngoài cửa.
Run rẩy kinh hãi, trong lòng suy đoán bất an.
Chỉ sợ Quân Tường trút giận lên hắn.
Một con hát nhỏ nhoi, cho dù đã giết rồi thì đối với nhà họ Tiết mà nói chẳng qua chỉ là chi tiền ra bịt miệng mà thôi.
Nhưng, nếu như chọc vào vị Diêm vương này.
Vậy thì đó chính là tai hoạ diệt tộc!
Cho nên Tiết Đào đứng cũng không yên, trên đầu toàn là mồ hôi.
Mặc dù bây giờ tai hoạ sắp đổ ập xuống thành phố Thiên Nam.
Nhà họ Hàn liên thủ với hai mươi mốt gia tộc khác, nhưng Tiết Đào vẫn chỉ nhìn về Quân Tường như cũ.
Không biết vì sao, chỉ là bởi vì rất tin tưởng vào Quân Tường.
Quân Tường đi ra khỏi quán ăn liền nhìn thấy Tiết Đào đang đứng chờ ở một bên.
Gật đầu, tên Tiết Đào này ít nhiều gì cũng coi như hiếu chuyện.
“Xin lỗi anh, là tôi mời La Nghiệp đến khiến anh phải nổi giận, tôi xin nhận phạt”, Tiết Đào vô cùng ngoan ngoãn.
Dứt khoát mở miệng nhận sai.
“Lần sau chú ý, quay về tự kiểm điểm”.
Quân Tường cất lời.
Tiết Đào thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ấy đã nói như vậy tức là không truy cứu trách nhiệm của mình nữa.
“Anh Quân, nhà họ Hàn đã tập trung rất nhiều gia tộc khác, nhà họ Tiết cũng đã tập trung một số nguồn lực, mong được đóng góp chút sức mọn để giúp
đỡ cho anh”.
Quân Tường khẽ mỉm cười liếc nhìn Tiết Đào.
“Chẳng qua là đám gà gồ chó đá mà thôi, chưa cần phải dùng đến mấy người”.
Hai mắt rực sáng, tự tin ngời ngời.
Tiết Đào khẽ giật mình, đầu càng cúi thấp hơn một chút.
Ánh mắt của Diệp Chi đứng bên cạnh khẽ đảo.
Cô ta và nhà họ Hàn có mối quan hệ họ hàng thân thiết, đương nhiên biết được nguồn lực phía sau của nhà họ Hàn.
Cũng biết được rõ ràng, những năm gần đây nhà họ Hàn đã phát triển đến mức khủng bô’ thế nào.
Lại thêm liên kết với hai mươi mốt gia tộc khác.
Đại khái cũng chiếm đến tám phần mười thế lực của cả thành phố Thiên Nam này rồi.
Nhưng, cho dù như vậy.
Sư phụ cũng không hề sợ hãi chút nào.
Ánh mắt của Diệp Chi khoá chặt lên người Quân Tường.
Mãi mà không dứt ra được.
Sau khi chia tay nhóm người Diệp Chỉ, Quân Tường không quay trở về nhà.
Mà đi đến trụ sở của nhà họ Trần.
Cùng với danh tiếng ngày càng lẫy lừng của con rể ở rể nhà họ Trần, thì nhà họ Trần cang lúc càng trỏ nên bân rộn.
Đẩy cửa văn phòng làm việc.
Quân Tường liền nhìn thấy Trần Nhã đang cầm cây bút, khẽ nhíu mày bận rộn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu toả ra ánh sáng nhu hoà rơi trên gương mặt đẹp đến khuynh quốc khuynh thành của Trần Nhã.
Ánh sáng tựa như ánh trăng hoà vào cùng vẻ đẹp của Trần Nhã.
Cảm giác được Quân Tường đã đến.
Trần Nhã bất giác mỉm cười, đôi mắt hoa đào trong suốt, long lanh ánh nước.
Sống mũi cao thẳng tròn trịa, đôi môi mềm mại khẽ cong.
Khuôn mặt trang điếm nhẹ nhàng.
Một lọn tóc đen trượt xuống càng khiến Trần Nhã trông thuỳ mị dịu dàng hơn.
“Anh đến rồi à?”
Giọng nói êm tai như dòng nước luồn qua khe suối của vùng Giang Nam, vô cùng dề nghe.
Sự dịu dàng của Trần Nhã.
Thấm vào tận gan ruột của người ta.
Run rẩy kinh hãi, trong lòng suy đoán bất an.
Chỉ sợ Quân Tường trút giận lên hắn.
Một con hát nhỏ nhoi, cho dù đã giết rồi thì đối với nhà họ Tiết mà nói chẳng qua chỉ là chi tiền ra bịt miệng mà thôi.
Nhưng, nếu như chọc vào vị Diêm vương này.
Vậy thì đó chính là tai hoạ diệt tộc!
Cho nên Tiết Đào đứng cũng không yên, trên đầu toàn là mồ hôi.
Mặc dù bây giờ tai hoạ sắp đổ ập xuống thành phố Thiên Nam.
Nhà họ Hàn liên thủ với hai mươi mốt gia tộc khác, nhưng Tiết Đào vẫn chỉ nhìn về Quân Tường như cũ.
Không biết vì sao, chỉ là bởi vì rất tin tưởng vào Quân Tường.
Quân Tường đi ra khỏi quán ăn liền nhìn thấy Tiết Đào đang đứng chờ ở một bên.
Gật đầu, tên Tiết Đào này ít nhiều gì cũng coi như hiếu chuyện.
“Xin lỗi anh, là tôi mời La Nghiệp đến khiến anh phải nổi giận, tôi xin nhận phạt”, Tiết Đào vô cùng ngoan ngoãn.
Dứt khoát mở miệng nhận sai.
“Lần sau chú ý, quay về tự kiểm điểm”.
Quân Tường cất lời.
Tiết Đào thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ấy đã nói như vậy tức là không truy cứu trách nhiệm của mình nữa.
“Anh Quân, nhà họ Hàn đã tập trung rất nhiều gia tộc khác, nhà họ Tiết cũng đã tập trung một số nguồn lực, mong được đóng góp chút sức mọn để giúp
đỡ cho anh”.
Quân Tường khẽ mỉm cười liếc nhìn Tiết Đào.
“Chẳng qua là đám gà gồ chó đá mà thôi, chưa cần phải dùng đến mấy người”.
Hai mắt rực sáng, tự tin ngời ngời.
Tiết Đào khẽ giật mình, đầu càng cúi thấp hơn một chút.
Ánh mắt của Diệp Chi đứng bên cạnh khẽ đảo.
Cô ta và nhà họ Hàn có mối quan hệ họ hàng thân thiết, đương nhiên biết được nguồn lực phía sau của nhà họ Hàn.
Cũng biết được rõ ràng, những năm gần đây nhà họ Hàn đã phát triển đến mức khủng bô’ thế nào.
Lại thêm liên kết với hai mươi mốt gia tộc khác.
Đại khái cũng chiếm đến tám phần mười thế lực của cả thành phố Thiên Nam này rồi.
Nhưng, cho dù như vậy.
Sư phụ cũng không hề sợ hãi chút nào.
Ánh mắt của Diệp Chi khoá chặt lên người Quân Tường.
Mãi mà không dứt ra được.
Sau khi chia tay nhóm người Diệp Chỉ, Quân Tường không quay trở về nhà.
Mà đi đến trụ sở của nhà họ Trần.
Cùng với danh tiếng ngày càng lẫy lừng của con rể ở rể nhà họ Trần, thì nhà họ Trần cang lúc càng trỏ nên bân rộn.
Đẩy cửa văn phòng làm việc.
Quân Tường liền nhìn thấy Trần Nhã đang cầm cây bút, khẽ nhíu mày bận rộn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu toả ra ánh sáng nhu hoà rơi trên gương mặt đẹp đến khuynh quốc khuynh thành của Trần Nhã.
Ánh sáng tựa như ánh trăng hoà vào cùng vẻ đẹp của Trần Nhã.
Cảm giác được Quân Tường đã đến.
Trần Nhã bất giác mỉm cười, đôi mắt hoa đào trong suốt, long lanh ánh nước.
Sống mũi cao thẳng tròn trịa, đôi môi mềm mại khẽ cong.
Khuôn mặt trang điếm nhẹ nhàng.
Một lọn tóc đen trượt xuống càng khiến Trần Nhã trông thuỳ mị dịu dàng hơn.
“Anh đến rồi à?”
Giọng nói êm tai như dòng nước luồn qua khe suối của vùng Giang Nam, vô cùng dề nghe.
Sự dịu dàng của Trần Nhã.
Thấm vào tận gan ruột của người ta.